[Dịch] Kiếm Chủng

Chương 39 : Phật tử quét bụi


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Phương Thốn Sơn, Linh Đài Tông Núi cũng như tên, phảng phất như chỉ có một tấc vuông (phương thốn), trong một tấc vuông đó lại thành một vực, trong Linh Đài tất có Càn Khôn. Kim Tượng Đế đang xây linh thất, cũng có thể nói là đang xây Linh Đài. Linh Đài hư vô, như tồn tại mà cũng như chỉ có trong ý niệm, như chân như thực, như mộng như ảo. Còn linh thất sẽ được xây lên sau khi tu luyện. Trong núi không năm tháng, xuân thu chuyển không ngừng. Thanh Y ngồi bên cửa sổ bên cạnh một chiếc bàn gỗ có phong cách cổ xưa, tay nâng cằm, bên cạnh là một chiếc đèn màu xám đen, lửa đèn vẫn còn đang cháy. Bàn tay tinh xảo nâng cái cằm trắng xinh đẹp, đôi mắt vốn linh động lúc này lại có chút ngốc trệ, kinh ngạc nhìn bầu trởi đêm ngoài cửa sổ. Kim Tượng Đế không biết hắn và Thanh Y cùng ở Tây Ngưu Hạ Châu, Thanh Y lại càng không biết, từ khi đi tới Linh Sơn, nàng dùng tất cả biện pháp để trốn nhưng không được. Từ lúc đó tới giờ nàng cũng không học được bất cứ đạo pháp nào, mỗi ngày chỉ quét dọn những cung điện hùng vĩ kia, tuy bất luận là bên trên tượng phật hay dưới mặt đất cũng không có chút tro bụi nào, nhưng nàng vẫn phải làm, theo lời của sư phụ nàng thì không phải quét đám bụi mà mắt thường nhìn thấy mà là quét bụi trong nội tâm. Nàng quét đã ba năm, ba năm qua cũng chưa đi tới đạo tràng trên Linh Sơn, tuy rằng từ khi đi vào Linh Sơn nàng luôn hi vọng có thể tới đó nghe đạo nhưng căn bản là vô duyên với nó. Còn pháp lực nàng luyện từ Huyền Thiên Cương Khí mà nàng đã phải liều chết ăn trộm thì đã bị đánh tan ngay khi gia nhập Linh Sơn, bây giờ trên người nàng không có một chút pháp lực nào, khi làm việc thì sẽ đổ mồ hôi, sẽ mệt mỏi, sẽ đói, hết thảy những hiện tượng của người trong trần thế đều xuất hiện trên người nàng. Thanh Y nhìn đêm tối, nhìn màu đen ngoài cửa sổ, trầm mặc một hồi lâu rồi đột nhiên vỗ bàn “Ba!~…” khiến ngọn đèn dầu chấn động, cả người lẫn eo dựng thẳng lên sau đó lại nằm xuống mềm oặt, dùng tay vẽ theo đường vân trên mặt bàn, phi thường tức giận nói: “Linh Sơn ơi Linh Sơn, Linh Sơn là một cái nhà giam trần thế, một đám lừa gạt mình rồi còn lúc nào cũng muốn lừa gạt người khác” “Các ngươi không thể nào lừa gạt nổi ta đâu…” Thanh âm của nàng vang lên trong phòng nhỏ dưới ngọn đèn vàng tỏ ra cực kỳ rõ ràng. Bầu trời bất tri bất giác đã sáng, nàng nhìn bầu trời, không biết bầu trời có phải cũng bị người trên Linh Sơn này lừa gạt không. Ánh mặt trời đáng nhẽ ra không thể chiếu tới nơi này được, Thanh Y vốn nghĩ vậy Nàng đứng dậy, cầm một cây chổi phía sau cửa rồi đi quét dọn phật đường. Truyền thuyết nói rằng trên Linh Sơn có 3000 tòa phật đường tượng trưng cho 3000 đại đạo, cũng tượng trưng cho việc Linh Sơn sẽ có 3000 Như Lai. Điều này khiến Thanh Y rất khó tiếp nhận, nàng nghĩ trên Linh Sơn có một Đại Nhật Như Lai là đủ rồi. Bên ngoài gió thổi ôn hòa mát mẻ, cơn gió này chỉ mùa xuân mới có. Thanh Y tới nơi này lâu như vậy phát hiện ra cơn gió này không có gì thay đổi nên nàng đương nhiên cho rằng gió xuân đã bị Linh Sơn lừa gạt, một năm có bốn mùa mà cứ ở chỗ này không chịu rời đi. Tòa phật đường này tên là Đại Từ Đại Bi Quan Thế Âm, là đạo tràng của sư phụ Thanh Y, trước kia nàng nghe nói đến Quan Âm đại sĩ, cho tới lúc lên Linh Sơn mới biết Quan Âm đại sĩ chỉ là một loại pháp tượng, người phàm chỉ có thể nhìn thấy pháp tượng thánh khiết và từ bi. Hành hương giả ba bước một quỳ, chín bước một vái để tiến vào Quan Âm phật đường. Vừa vào tới nơi thì lập tức vái lậy, trong miệng niệm “Tế thế vãng sinh kinh”, trong lòng thầm nghĩ họ trúng độc quá sâu. Không khỏi nghĩ tới Kim Tượng Đế, trong lòng thầm nhủ nếu như hắn ở đây thì nhất định sẽ bị lừa gạt, nhất định giống như sư huynh của hắn, quên lãng tất cả. Bước vào bậc thang thần thánh tượng trưng cho việc có thể độ hết thảy tội nghiệt trên thế gian, nàng từng nghe phật tử trong chùa nói, hết thảy sinh linh trên thế gian chỉ cần bước lên mười tám bậc thang kia thì giống như bước vào mười tám tầng địa ngục, sẽ phải thụ hình, chỉ cần hắn không lui bước thì tất cả mọi thứ sẽ trở thành quá khứ, biến thành một người tinh khiết, có tư cách trở thành phật tử. Chính vì vậy mà mỗi lần Thanh Y đi trên mười tám bậc thang màu nâu xám này nàng luôn cẩn thận cảm thụ chúng. Có thể vì nàng cảm thấy buồn rầu khi trở thành phật tử tọa hạ của quan âm bồ tát cho nên nàng không cách nào lý giải hành vi của họ. Giống như nàng không thể lý giải việc một Đại Viên Vương Trí Thông tay cầm hắc côn gào một câu “Tung hoành thiên hạ duy nhất bổng, yêu thân này tiêu diêu tự tại” lại trở thành một con linh viên hộ tự ngồi yên cả ngày. Tiến vào trong phật điện dù cho Thanh Y đã ở nơi này cả ba năm thì vẫn cảm giác được có một khí tức hùng vĩ công chính đập vào mặt. Trước mặt là một tượng phật cực lớn, nhìn dáng vẻ thánh khiết và từ bi, đó chính là Đại Từ Đại Bi Như Lai Phật, dưới tượng phật có một người đang ngồi. Nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra đó không phải người mà là một con khỉ. Thanh Y thắp sáng ngọn đèn đầy dấu trước tượng, sau đó bắt đầu quét dọn. Cho dù trong điện ngoài điện đã được quét sach tới mức không còn bụi thì nàng vẫn phải làm như vậy. Bởi nàng còn muốn học pháp thuật, muốn giống như sư phụ ngồi ở đỉnh Linh Sơn nghe Phật Tổ giảng đạo, muốn được tự do ra vào Linh Sơn. Chủ yếu nhất là nàng không muốn mười năm sau vẫn cứ phải quét dọn phật đường. Cho nên trong mắt người khác thì Thanh Y là một phật tử cực kì thành kính tinh khiết. Thanh Y còn chưa quét xong thì trong phật điện đã vang lên tiếng tụng kinh, kinh là Đại Từ Đại Bi chú. Thanh Y cảm thấy tiếng tụng kinh còn đáng ghét hơn tiếng con ruồi bên tai. Nàng đương nhiên nghe những phật tử khác nói rằng khi bọn họ tụng kinh thì có cảm giác như có một dòng suối mát chảy trong nội tâm, còn những người hành hương bên ngoài phật điện cũng vì để lắng nghe tiếng tụng kinh này mà có mặt từ lúc mặt trời còn chưa lên, bầu trời còn chưa sáng. Nhưng bất luận thế nào, nàng đều không thể cảm nhận được cái cảm giác suối mát chảy trong tâm. Theo phật ngôn thì lục căn của nàng không sạch. Khi nàng quét đến bên cạnh Trí Thông thì dừng lại, ngồi xổm xuống nói với Trí Thông: “Ngươi là Đại Viên Vương tung hoành thiên hạ tiêu diêu tự tại, có một sư đệ tên là Tuệ Ngôn đã bị người giết chết, còn có một sư đệ tên là Kim Tượng Đế, sống chết chưa rõ” Mỗi khi Thanh Y nói ra những lời này thì mí mắt của Trí Thông sẽ run lên phảng phất như muốn mở ra để ánh mắt bướng bỉnh tái hiện lần nữa. Đáng tiếc ba năm qua cũng chưa thể nào mở ra được. Cũng may khi Thanh Y nói câu này thì Trí Thông vẫn còn có phản ứng, nếu không thì nàng đã dừng nói rồi. Quét dọn xong phật đường, Thanh Y cũng phải bắt đầu tụng kinh, không phải “Đại Từ Dại Bi Chú” cũng không phải “Tế Thế Vãng Sinh Chú” mà là “Thanh Tâm Minh Vương Chú”. Đây là một kinh được chia làm hai thiên thượng hạ, thượng kinh là thanh tâm chú, hạ kinh là Minh Vương chú. Theo hiểu biết của Thanh Y thì trong Đại Từ Đại Bi Quan Thế Âm phật điện chỉ có một mình nàng là niệm loại chú này. Còn theo các phật tử khác thì chỉ có sinh linh trời sinh dị bẩm mới được niệm loại Minh Vương chú này. “Minh Vương là gì?” Thanh Y bây giờ còn chưa biết Minh Vương là hộ pháp của Phật Tổ, khi Phật Tổ xuất hiện thì sẽ có Minh Vương làm bạn. Chỗ Thanh Y tụng kinh không phải nơi ở, cũng không phải phật điện mà chân núi Linh Sơn Khi nàng còn chưa đặt chân lên Linh Sơn thì đó là một tòa tiên sơn mờ ảo, thế nhưng sau khi tới rồi lại cảm thấy đây cơ hồ là một chỗ siêu thoát thiên địa, không trong ngũ hành, tự thành thế giới. Có phàm trần thế tục, cũng có từng tòa phật đường. Chỉ là đối với thế giới bên ngoài Linh Sơn thì phàm trần thế tục ở đây đều có một trái tim thành kính hướng phật. Nàng tụng “Thanh Tâm Minh Vương Chú” dưới một chỗ đông người bất kỳ ở dưới chân núi. Sư phụ của nàng từng nói, lúc nào có thể khiến người nghe cảm thấy thanh tâm an ổn thì coi như là có thể nhập môn, có thể tu luyện diệu pháp của Linh Sơn rồi. Thanh Y đi trên đường núi gặp phải mấy vị phật tử không biết là của phật điện nào đang ngồi ngay ngắn ở ven đường tụng kinh, bên cạnh có một đám phàm nhân nghe kinh. Nàng thì đi thẳng tới một con phố dưới núi tới một chỗ đất trống rồi bắt đầu ngồi xếp bằng tụng kinh. Ba năm qua, nàng đã đổi nhiều nơi, chỗ này là chỗ mà nàng đã ngồi lại lâu nhất. Trên đường người đi lại như nước, ngừng chân lại lắng nghe vô cùng ít. Cho dù có cũng chỉ nghe một chút rồi lập tức bỏ đi. Khi Thanh Y mở to mắt ra thì giống như trước đây, không ai ngồi yên lắng nghe cả chứ đừng nói là hỏi thăm pháp danh của nàng. Bất quá trước mặt có thêm một bát cơm ấm áp. Trước khi tới Linh Sơn nàng chưa bao giờ ăn ngũ cốc tạp lương thế nhưng sau khi tới nơi này, ngày nào cũng đói, nhưng đói bụng lại không có đồ gì để ăn, thứ duy nhất có thể nhét đầy bụng là một bát cơm ấm áp của người ta đưa cho sau khi tụng kinh. Nàng bưng cơm lên trước mặt rồi ăn, ăn xong mới cảm thấy đỡ đói, còn no thì là một việc hết sức xa xôi. Nàng sờ lên bụng nhìn mặt trời nhô lên cao, lại nhắm mắt lần nữa bắt đầu tụng niệm “Thanh Tâm Minh Vương chú" Chỉ có thật sự thanh tĩnh thì mới không cảm nhận được đói bụng người trên đường thấy Thanh Y ăn xong thì lập tức có người mang chén về. Trong lòng bọn họ Thanh Y là một người lục căn không sạch, ba năm rồi còn chưa bước vào cánh cửa thanh tĩnh. Khi Thanh Y mở mắt ra lần nữa thì trước mặt lại có một bát cơm ngoài ra còn có một người, một nữ hài mặc áo tím. Nữ hài ngồi chồm hỗm tren mặt đất trừng đôi mắt to nhìn nàng. Thanh Y cũng nhìn cô bé, nàng không cho rằng bởi vì mình tụng kinh quá tốt mà cô bé tới đây nghe. Sau khi tụng hết kinh Thanh Y lại cảm thấy cực kỳ đói lại bưng bát cơm trên đất lên ăn, nữ hài áo tím trước mặt thì cực kỳ hưng phấn nhìn Thanh Y. Bất quá nhìn cô bé có vẻ rất hưng phấn nhưng cho tới khi Thanh Y ăn cơm xong cũng không hề mở miệng. Trầm mặc không phải phong cách của Thanh Y cho nên sau khi nàng ăn xong đặt chén bát xuống liền sờ lên bờ môi nói: “Có phải thấy ta rất kỳ quái không?” Nữ hài áo tím gật đầu. “Kỳ quái ở đâu?” Thanh Y hỏi “Tụng kinh” Nữ hài áo tím vội đáp, thanh âm rất trong trẻo. “Tụng kinh? Ta tụng kinh thì có gì kì quái?” Thanh Y nghi ngờ hỏi Nữ hài áo tím lập tức đáp: “Rất là kỳ quái, phi thường kỳ quái, ngươi là người tụng kinh kỳ quái nhất mà ta từng gặp trong Linh Sơn” “Kỳ quái như thế nào?” Thanh Y thầm nghĩ, ba năm qua không có người nghe nàng tụng kinh chẳng lẽ vì mình đã tụng sai “Không thể nào, không thể nào niệm sai được” “Trên Linh Sơn cho dù là người phàm tục tụng kinh cũng khiến người nghe có một cảm giác thanh tĩnh an tâm, ít nhất thì cũng không phiền chán thế mà nghe ngươi tụng kinh thì có thể cảm nhận được thất tình lục dục tựa như sóng biển cuồn cuộn” Nữ hài áo tím không thèm quan tâm tới sắc mặt khó coi của Thanh Y, nói xong cũng không dừng lại mà tiếp tục lớn tiếng nói.