[Dịch] Kiếm Chủng

Chương 5 : Tiếng chuông vang cùng kiếm gỗ đào


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Trong lòng Kim Tượng Đế cảm thấy bối rối, nơi nàng chạm vào như bị liệt hỏa thiêu đốt. “Run cái gì mà run” Thiếu nữ cột sợi tơ xanh vào vị trí bảy tấc của Kim Tượng Đế khiến hắn sợ tới mức run rẩy, sự sợ hãi này đến từ sâu trong lòng: “hì hì… tốt rồi, từ giờ trở đi, bất luận ngươi chạy tới đâu ta đều có thể tìm được. Cho nên ngươi tốt nhất là đừng chạy, nếu bị ta bắt được thì ta sẽ nấu ngươi lên, hiểu không?... Nghe rõ chưa” Thiếu nữ nói xong, tỏ vẻ hung ác, trừng mắt, dùng ngón tay thon dài chạm vào đầu Kim Tương Đế, hung dữ nói. Kim Tượng Đế run rẩy đáp: “Nghe, nghe rõ ạ”. Đối với hắn thì thiếu nữ đã trở thành thứ đáng sợ nhất trên đời, nhất là khi nàng trừng mắt, dí đầu mình. Thiếu nữ hài lòng vì Kim Tượng Đế thuận theo mình, đắc ý ngẩng đầu nhìn trời, chân ngọc xinh xắn đá nhẹ dưới làn nước. “Ngươi tên là gì” Thiếu nữ hồi phục khỏi trạng thái thần du, hỏi Kim Tượng Đế, khiến cho tâm thần hắn mới ổn định lại lập tức trở nên khẩn trương. “Kim, Kim Tượng Đế” "Thật khó nghe, về sau ngươi đi theo ta, tên lại khó nghe như thế khác gì làm mất mặt ta, về sau tên của ngươi là…” Thiếu nữ nghiêng đầu trong chốc lát nói: “Là Tiểu Kim, vừa thông tục, vừa dễ nhớ” Nàng nói xong tựa hồ có chút đắc ý, lại ngẩng đầu nhìn trời, đôi chân nhỏ lại tiếp tuc đá đá mặt nước. “Ngươi gọi ta là…” Thiếu nữ nói đến đây đột nhiên dừng lại, sau đó trầm tư, một lát sau hỏi: “Sau này ngươi gọi ta là gì?” Nói xong trừng mắt, Kim Tượng Đế chỉ cảm thấy sát khí đập vào mặt vội đáp: “Đại Vương?” Thiếu nữ nghĩ một lát nói: “Không được, chỉ có nhưng nữ nhân không xinh đẹp chẳng ôn nhu mới có thể tự xưng mình là đại vương, sao ta có thể để ngươi gọi mình là đại vương được. Tiếp đi!” “Tiên Tử” Kim Tượng Đế vội nói. Thiểu nữ lần này không nghĩ nhiều lập tức chối bỏ: “Ta là yêu, sao có thể để người khác gọi mình là Tiên Tử được, không được, tiếp tục!” Nương Nương?” “Không được, tiếp” “Phu nhân?” “Bốp~!” Thiếu nữ đánh vào đầu Kim Xà khiến cho hắn cho hắn cúi xuống trong lòng bàn tay của nàng mãi một lúc sau cũng không ngẩng lên nổi. “Còn muốn chiếm tiện nghi của bổn cô nương, không muốn sống, tiếp!” Lần này Kim Tượng Đế không trả lời vì đầu hắn vẫn còn đang ông ông không dứt. Đột nhiên phương xa truyền đến tiếng chuông đồng, thiếu nữ lập tức đứng dậy, nhìn về phía tiếng chuông, tức giận nói: “Tên đạo sĩ thối đúng là âm hồn bất tán mà, chọc giận cô nãi nãi, ta dùng lửa đốt, tiễn người đi tây thiên bây giờ” Tuy miệng nàng nói vậy nhưng lại vội vã phi độn về hướng ngược lại. Thiếu nữ rời đi không lâu thì môt đạo sĩ xuất hiên bên dòng suối nhỏ, nếu như Kim Tượng Đế còn ở lại thì hắn sẽ nhận ra đó là tên đạo sĩ suýt nữa đã lấy mạng mình. Gã đứng ở đó, quơ quơ chuông đồng trong tay, một tràng tiếng chuông lanh lảnh vang lên, đạo sĩ tựa như nghe thấy điều gì đó trong tiếng chuông, một lát sau, gã bước về phía mà thiếu nữ bỏ đi. Chân không chạm đất, đi trong cỏ cây mà giống như đi trên đại đạo, cỏ cây rạp sang hai bên. Mặt trời lên, mặt trăng lặn, ngày đêm luân chuyển. Hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi Kim Tượng Đế rơi vào tay thiếu nữ, hắn vẫn không biết tên nàng là gì, không biết nàng muốn đi đâu. Không biết mình có thể đạt được tự do hay không, đối với hắn thì đây quả thực là một cơn ác mộng. Trong ác mộng chân thực này hắn không có một chút vui sướng nào, trong óc chỉ có thanh âm của thiếu nữ. Ngày thứ ba này được Kim Tượng Đế gọi là ngày thứ ba thất thân. Hôm sau thiễu nữ cuối cùng cũng bắt đầu quyết đinh cách Kim Tượng Đế gọi nàng. “Cô nãi nãi”(bà cô) Theo lời nàng thì gọi như vậy mới lộ ra khí phách mà cũng thân thiết nữa. Đối với cách xưng hô này tuy rằng Kim Tượng Đế cảm thấy rất mâu thuẫn nhưng vẫn không thể làm trái được, hơn nữa một ngày phải hô một trăm lẻ tám lần. Đó là vì sau mỗi câu nói của thiếu nữ, Kim Tượng Đế phải trả lời: “Vâng, cô nãi nãi”. Dùng cách khác sẽ bị đánh. Hiện giờ Kim Tượng Đế dưới mệnh lệnh của thiếu nữ, lấy miệng cắn đuôi hóa thành một cái vòng tay bao lấy cổ tay nàng, thân rắn vàng chói chiếu lên da thịt trắng như tuyết, trông cực kì đẹp mắt. Thiếu nữ rất hài lòng, khen Kim Tượng Đế vài câu. Kim Tượng Đế không quan tâm tới lời khích lệ của nàng, bởi vì cho tới bây giờ hắn vẫn không thừa nhận mình là rắn của nàng, hơn nữa hắn còn muốn trốn khỏi ma chường của nàng. Ba ngày qua Kim Tượng Đế phát hiện ra mỗi ngày nàng đều cảm thấy buồn ngủ, hắn không nhớ đã bao nhiêu năm mình không ngủ rồi, thế mà nàng lại ngủ được. Hắn cảm thấy đây là một cơ hội hiếm có. Tuy thời gian nàng ngủ không dài nhưng hắn tin là mình có thể chạy xa tới tận vài ngọn núi trong khoảng thời gian này, sau đó trốn kỹ thì nàng nhất định sẽ không tìm thấy. Ngày thứ tư thất thân. Trong rừng đen ngòm đưa tay không nhìn thấy ngón, nhưng đối với kẻ đã lớn lên trong rừng rậm như Kim Tượng Đế thì đây lại là cảnh tương quen thuộc. Thiếu nữ đang ngồi luyện khí, Kim Tượng Đế biết rằng nàng cũng rất chăm chỉ hơn nữa có pháp môn tu hành. Nhìn tư thế ngồi của nàng khiến cho Kim Tượng Đế có chút hâm mộ. Tuy nhiên mỗi ngày nàng ngồi xuống thì cũng sẽ ngủ một giấc, lúc đầu Kim Tượng Đế cũng không phát hiện ra nhưng có một lần gặp nàng dựa vào tàng cây, đầu nghiêng sang một bên, trong miệng còn chảy ra một dòng nước. Kim Tượng Đế đã gặp kiểu ngủ chảy nước miếng của rất nhều hài từ trong thôn, khi thấy nàng chảy nước miếng thì có chút khó tin. Bởi nàng là yêu có pháp lực, cho dù ngủ rồi cũng không thể xuất hiện tình trạng này. Một lần thì hắn không dám khẳng định, nhưng lần thứ hai, lần thứ ba, cho tới ngày thứ tư thì hắn quyết đinh sẽ chạy trốn. Đêm càng lúc càng sâu, nàng vẫn ngồi yên không nhúc nhích, Kim Tượng Đế có thể cảm nhận được linh khí bên cạnh nàng cực kì nồng đậm, nếu mỗi ngày tu hành cạnh nàng thì nhất định nhanh hơn tu luyện một mình nhiều. Hắn lắc đầu xua ý nghĩ ấy đi, cẩn thận nhìn khuôn mặt của nàng, đột nhiên cảm thấy, bộ dạng của nàng khi nhắm mắt ngồi ngay ngắn kì thực cũng rất đẹp, ít nhất là đẹp hơn những nữ tử nhân loại mà hắn đã thấy. Sau một lúc, thiếu nữ cuối cùng cũng ngủ. Bởi vì linh khi trên người nàng dần tán đi, đây là điều mà Kim Tượng Đế mới biết, chỉ cần nàng ngủ thì không thể thu nạp linh khí nên linh khí quanh người cũng sẽ tiêu tán. Thêm một lúc nữa, Kim Tượng Đế đột nhiên phóng vọt lên, trườn trong khu rừng rậm rạp, linh động vô cùng nhưng cả một tiếng động nhỏ cũng không phát ra. Giống như một điểm sáng trong đêm tối, hoặc nói cách khác là một đạo kim quang xẹt qua hư không. Kim Tượng Đế hạ xuống trên một thân cây, quay đầu nhìn lại, thiếu nữ vẫn đang say giấc nồng. Trong lòng của hắn không biết vì sao lại cảm thấy bây giờ nàng không hề đáng sợ, thậm chí còn có một chút cô độc. Thứ cảm giác này lóe lên rồi biến mất, hắn quay người tiếp tục nhảy, lập tức chui vào trong bóng tối, biến mất không còn tăm hơi. Hắn chạy theo con đường mà hắn và thiếu nữ đã đi cùng nhau, Kim Tượng Đế biết rằng, nàng đang trốn vị đạo sĩ kia cho nên hắn liền chọn hướng này. Trong lòng hắn nghĩ nếu như thiếu nữ tình dậy mà không thấy mình thì sẽ muốn truy đuổi, sau đó sẽ phát hiện ra hướng mình trốn là hướng mà đạo sĩ kia đuổi theo cho nên sẽ buông tha mình. Lần trốn này đã hơn một canh giờ, vượt qua mấy ngọn núi lớn. Kim Tượng Đế trườn vào vách đá của một ngọn núi, chui vào trong một khe đá, thu liễm khí tức toàn thân, tĩnh tâm ẩn núp. Thời gian chậm rãi đi qua, bóng tối bao phủ mọi nơi, hơn nữa càng lúc càng nồng đậm. Cũng không biết đã bao lâu, trong tai Kim Tượng Đế truyền đến một tràng âm thanh phiêu hốt: “Tiểu Kim, Tiểu Kim, ngươi ở chỗ nào…” “Tiểu Kim, Tiểu Kim, mau trở về thôi…” “Tiểm Kim nếu không trở về thì cô nãi nãi sẽ niệm chú đấy” Kim Tượng Đế không biết chuyện gì xảy ra, thanh âm không phải truyền qua tai mà phảng phất như vang lên trong lòng hắn. Hắn càng không dám động đậy, nghĩ rằng đây nhất định là pháp thuật của nàng, lừa mình chui ra. Đột nhiên toàn thân hắn run lên, trong lòng như bị kim đâm, toàn thân trong chớp mắt nhũn ra, pháp lực trong cơ thể cũng không thể thúc dục nữa. “Tiểu Kim, mau trở về, nếu không cô nãi nãi sẽ lột da ngươi” Thanh âm của thiếu nữ vang lên trong lòng hắn một lần nữa. Kim Tượng Đế chui ra khỏi khe đá, nhảy về phía bóng tối, tuy nhiên không phải là về phía thiếu nữ mà là về phía ngược lại, hắn hận mình không trốn xa hơn, chủ quan quá rồi. Nhưng hắn còn chưa chạy được bao xa, thân thể đột nhiên mất khí lực rơi trên mặt đất giãy giụa. Hắn cảm thấy toàn thân đau đớn nhưng không biết cơn đau này đến từ đâu, dường như toàn thân đau đớn, pháp lực cũng không dùng được. Cơn đau từng đợt từng đợt trào dâng như sóng biển, phảng phất như không bao giờ dừng lại. Đau đớn khiến hắn quên đi khái niệm thời gian, cũng chẳng biết bao lâu, hắn cảm thấy mình bị một người nào đó bắt, người mùi thơm quen thuộc kia hắn biết mình lại rơi vào tay thiếu nữ một lần nữa. “Hừ, hừ, muốn chạy sao, xà đảm cũng khá lớn đấy” Kim Tượng Đế vô lực, trong lòng còn có chút đau đớn, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được, nghe được lời của thiếu nữ, sợ nàng lại dùng biện pháp gì đó tra tấn mình vội vàng nói: “Ta lạc đường…” “Hừ, lạc đường, lần sau lạc nữa thì ta sẽ lột da ngươi nấu súp” Thiếu nữ nổi giận đùng đùng nói “Chỉ sợ ngươi không có cơ hội này” Thiếu nữ vừa dứt lời thì dưới một gốc cây cách đó không xa vang lên một câu như vậy, một người từ trong thân cây bước ra. Đạo bào xanh da trời lẫn với xanh lá, một chòm râu đen, bên hông giắt một cái chuông đồng. Chính là vị đạo sĩ Kim Tương Đế đã gặp trong thôn nhỏ. Thiếu nữ nhíu mày lại, lạnh lùng nói: “Lời nói đấy ngươi đã từng phun ra cách đây mười năm nhưng bây giờ ta vẫn còn sống” Khi nàng vừa dứt lời thì trong lòng đất sau lưng đột nhiên có một người chui lên, cũng là đạo bào màu xanh, chỉ khoảng hơn 40 tuổi, chỉ khác là hông không có chuông đồng nhưng trên lưng thì có một cây đào mộc kiếm (kiếm gỗ đào). Thiếu nữ biến sắc còn vị đạo sĩ độn thổ đến quát lạnh nói: “Yêu nghiệt, hôm nay xem ngươi trốn ở đâu” Lời vừa dứt đào mộc kiếm trên lưng đã nằm gọn trong tay, chỉ thấy tay hắn vuốt trên kiếm một lần, thân kiếm lập tức bao phủ một tầng hào quang màu vàng, ngay lúc này tiếng chuông đồng vang lên, âm thanh của chuông chói tai, sát khí bốn phía. Trong chốc lát, không gian mới nãy vẫn còn đen kịt yên tĩnh, lúc này đã biến thành một vùng tuyệt sát.​