[Dịch] Kiếm Chủng

Chương 61 : Tâm niệm động hướng Thiên Cung


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Ở Thiên giới, được gọi là Tứ công chúa thì chỉ có con gái của Thượng đế. Kim Tượng Đế giờ mới hiểu thảo nào khi Lý Tương Hách trông thấy nàng xuất hiện ở nơi đây thì liền lảng đi, mấy người khác cũng vậy. "Công chúa cao quý sao lại ra vào bằng con đường nguy hiểm thế này?" Kim Tượng Đế hỏi. Cho dù xung quanh rất hoang vu, rất mờ mịt, nhưng Ba Tứ vẫn cảnh giác nhìn ngó bốn phía, rồi hạ giọng nói: "Việc này tốt nhất ngươi nên giấu kín, ngàn vạn lần đừng truyền ra, bằng không chả ai cứu được ngươi cả." Kim Tượng Đế rùng mình, gật gật đầu. Sau khi lên đây, hắn mới biết giữa thần tiên với nhau kỳ thực cũng có ân oán tình thù, không phải cứ thần tiên là không có chuyện. Hắn không muốn bận tâm cô nàng Tứ Công chúa kia tại sao chui vào Thiên Hà. Sự kiện này như một mồi lửa nhóm vào lòng hắn, cho hắn biết, tu vi mới là căn bản, thế sự như lửa, đốt khô thần phách. Thời gian thoi đưa như Thiên Hạ cuộn chảy. Thấm thoát hắn đã tu hành sáu năm ở Thiên giới, mỗi một năm hắn đều kết một đạo Như Ý linh phù trong đan điền, cái mới chồng lên cái cũ. Khi kết được chín tầng linh phù thì quanh người hắn xuất hiện linh lãng lờ mờ cuồn cuộn. Hiện tại hắn đã kết được mười ba tầng, Như Ý linh phù trong đan điền đã trở nên thần bí vô cùng. Nhận thức của hắn về thế gian càng thêm sâu sắc. Pháp lực thêm sâu, sự kết nối với thiên địa cũng đồng thời tăng mạnh, tự nhiên pháp thuật cũng tăng tiến. Những năm gần đây, ngoại trừ luyện khí, hắn còn tu luyện đạo pháp, thật ra là nghĩ đến đạo pháp gì liền thi triển ra ngay, những gì trong lòng hắn đã từng ngộ được đều thi triển qua một lần. Ngũ hành đạo pháp, lôi, phong, các loại phù pháp, chỉ cần là đạo pháp loại công kích thì hắn đều trút vào Thiên Hà kia, nhưng bất kể là đạo pháp gì khi rơi vào Thiên Hà đều vỡ tan ngay. Dần dà, hắn đột nhiên nghĩ rằng biết nhiều thuật pháp thì có ích gì, không bằng một dòng Thiên Hà này, nếu người khác hạ xuống một đạo pháp như vậy thì làm sao chống đỡ? Như sáu năm trước, Linh Tiêu Pháp Lệnh trong tay cô nàng Tứ Công chúa trấn xuống người hắn, khiến hắn căn bản vô phương kết nối với thiên địa linh khí để dụng pháp. Mà lúc đó, thứ duy nhất hắn có thể làm là thi triển nguyên hình pháp tượng, nhưng hắn biết rõ cho dù mình hiển lộ nguyên hình pháp tượng cũng không thể đối chọi, nên hắn mới không hiển lộ. Được Thiên Hà dẫn dắt, hắn phát hiện vô số đạo pháp nghiền nát trộn lẫn vào nhau cũng có khả năng ngưng tụ thành một đạo pháp. Cho nên bắt đầu từ ba năm trước đây, hắn bắt đầu thử dung nhập tất cả pháp ý mình lĩnh ngộ được vào trong nguyên hình pháp tượng. Nguyên hình pháp tượng là bản mạng thần thông duy nhất của một con yêu, vài con yêu sau khi hóa hình sẽ liền bỏ đi nguyên hình pháp tượng, để dấu đi cái gốc gác là yêu. Sau khi Kim Tượng Đế có suy nghĩ này, toàn bộ pháp ý trong các sách vở ở Vạn Pháp các, hắn đều dung nhập chúng vào trong nguyên hình pháp tượng. Năm đầu tiên hắn làm như vậy, nguyên hình pháp tượng vốn thuần túy trở nên hỗn tạp không thuần. Năm thứ hai, trên nguyên hình pháp tượng xuất hiện một đạo phù văn. Năm thứ ba lại nhiều thêm một đạo. Kim Tượng Đế rảo bước trên bờ đê, một con rắn lớn lượn vòng phía trên đầu hắn. Con rắn hoặc há miệng kêu la, hoặc nuốt mây nhả gió, nhưng nó không còn mang sắc vàng, mà là đen đỏ xen lẫn. Đó là Kim Tượng Đế dung nhập hai loại pháp ý thủy, hỏa vào trong đó, vì vậy khi cự xà cuốn lên không trung, ngọn lửa và sóng nước đan xen vào nhau. "Sư phụ bảo ta sao chép vạn pháp nhưng không cho ta học pháp ở trong đó, mà để cho ta tới nơi đây, thì ra là muốn ta tự lĩnh ngộ pháp thuộc về mình. Những pháp thuật kia dù cho có cường đại nhưng chung quy vẫn là đồ của người ta, không phải của mình. Chỉ có thứ tự mình lĩnh ngộ ra từ sơ khai nhất, từng bước bồi đắp mới có thể trở thành đại thần thông." Hắn thầm nghĩ như vậy, rồi quan sát Thiên Hà chảy xiết, không ngủ không nghỉ mà tu hành, lấy thần làm cốt, dung luyện pháp ý nhập vào nguyên hình pháp tượng, bên trong luyện Như Ý linh phù, ngày qua ngày, năm lại năm. Tứ công chúa kia lại đi ra đi vào Thiên Hà hai lần nữa. Kim Tượng Đế không biết cô công chúa này hạ giới làm gì, nhưng rút kinh nghiệm lần trước, hắn chỉ đứng nhìn từ xa chứ không lại gần. Sáu năm trước, Kim Tượng Đế cũng đã trông thấy vị Nguyên soái chưởng quản tám trăm dặm Thiên Hà này, có điều chỉ là nhìn từ xa xa, bởi nguyên soái bận bồi một vị tuyệt thế mỹ nhân, hai người đứng trên thuyền thưởng ngoạn dòng sông. Lúc đó tiền hô hậu ủng, nguyên soái tư thế hào hùng sánh đôi mỹ nhân yêu kiều xinh đẹp, còn hắn đứng nhìn bọn họ từ bờ sông. Đó là những nhân vật phong vân trên trời, còn hắn chẳng qua chỉ là một tên tiểu yêu dưới đất. Xa xa trên đê có một nữ tử y phục rực rỡ thả người nhảy vào Thiên Hà, sau đó, Kim Tượng Đế thấy nàng chui nhanh vào đoạn sâu dưới con sông, hắn khẳng định nàng có một kiện pháp bảo cường đại trên người, nếu không thì không có cửa đi tới đi lui dưới dòng Thiên Hà như vậy. Hắn không để ý, cũng không đi tìm hiểu xem nàng hạ giới làm gì, chỉ lẳng lặng tu luyện trên đê. Nhưng mà hai ngày sau khi Tứ công chúa vượt Thiên Hà rời đi, Kim Tượng Đế nhìn thấy một lão giả tóc bạc tay cầm phất trần đột ngột xuất hiện trên đê, nhìn chăm chú vào dòng Thiên Hà chảy xiết. Kim Tượng Đế không biết lão là ai, nhưng hắn có thể cảm ứng được khí tức trên người lão rất mạnh, mà khí tức này lại tương hợp với toàn bộ Thiên giới, vì vậy hắn đoán chắc đây là một vị tiên gia trong Thiên giới. "Nàng ra vào từ chỗ này mấy lần rồi?" Tiên nhân tóc bạc kia chợt hỏi. Kim Tượng Đế sửng sốt, không có trả lời. Tiên nhân kia không hỏi tiếp mà nói: "Ngươi gặp lại thì nói cho nàng, không nên tiếp tục, Vương mẫu đã phát hiện rồi." Nói xong lão xoay người đi, chỉ trong mấy bước liền đã đi xa, biến mất trong biển mây mịt mờ. Kim Tượng Đế thắc mắc thân phận lão già, nhưng cũng mặc kệ, y nguyên tu hành một mình. Mấy ngày sau, Tứ công chúa trở về, Kim Tượng Đế liền truyền đạt lời của người kia cho nàng, nghe xong mặt nàng tái nhợt hẳn đi. Nàng ngồi trên bờ đê không đi đâu, cảm giác người nàng dường như rất yếu ớt. Kim Tượng Đế chỉ tu hành gần đấy, không lên tiếng. "Ngươi nói xem, tiên nhân có gì hay?" Tứ công chúa đột nhiên mở miệng hỏi. Kim Tượng Đế bênh cạnh nghe thấy nhưng không trả lời . "Những phàm nhân kia ai ai cũng muốn tu tiên, muốn đặt chân lên Thiên Giới. Nhưng nơi này là một cái lồng giam thật lớn, bọn họ lên đây để làm gì? Người Trời thì muốn hạ phàm tiêu dao, phàm nhân thì cố gắng phi thăng lên Trời, thật buồn cười." Kim Tượng Đế nhìn Tứ công chúa, so với hôm cầm Linh Tiêu pháp lệnh trong tay oai phong bao nhiêu thì hôm nay nàng chỉ là một nữ nhân hoảng sợ bất lực mà thôi. "Ha ha, nói những chuyện này với chú rắn con như ngươi thì có tác dụng gì đâu." Tứ công chúa đột nhiên tự giễu. Một câu nói ấy, làm cho lòng Kim Tượng Đế bốc hỏa, hắn lạnh lùng nói: "Thế gian muốn lên Thiên giới chính là hi vọng một ngày có thể giống như ngươi đây, miệt thị loại tiểu yêu như ta." Tứ công chúa sửng sốt, nhìn Kim Tượng Đế nói: "Yêu ở hạ giới, quả nhiên ai ai cũng kiệt ngạo. Có lẽ ngươi nói đúng." Nàng nói xong liền hóa thành một dải lụa bay đi thật nhanh. Cũng không lâu lắm, Kim Tượng Đế lại một lần nữa nhìn thấy Tứ công chúa, nhưng lần này nàng bị áp giải tới. Nàng bị áp lên một chiếc thuyền, sau đó chiếc thuyền luôn luôn phiêu bạt trên Thiên Hà , không thể cập bờ, nàng cũng không thể xuống được. Hắn nghe từ chỗ Ba Tứ, bởi vì Tứ công chúa lén lút hạ giới, làm trái luật trời nên bị cấm túc trên cô thuyền, về phần bao lâu thì không rõ. Kim Tượng Đế tu luyện ở đây, thường nhìn thấy chiếc cô thuyền phiêu đãng trong Thiên Hà, cũng có thể thấy được Tứ công chúa bên trên chiếc thuyền. Ban đầu, còn có một số người đến nhìn nàng, có trai có gái, đều rất trẻ tuổi, Kim Tượng Đế cũng không biết bọn họ là ai. Bất quá những người này đến đã Lý Tương Hách đi tiếp đãi, Kim Tượng Đế không cần phải quan tâm. Lại mấy năm trôi qua, Ba Tứ đột nhiên nói sở dĩ Tứ công chúa hạ giới là bởi vì Thất công chúa lén lút xuống thế gian, đã thành thân cùng một phàm nhân, mà Tứ công chúa lúc đó hạ phàm khuyên thế nào không biết nhưng Thất công chúa không có quay về. Nàng hạ phàm mấy lượt, chính là đi gặp Thất công chúa. Thế nhưng sau đó nàng bị bức hỏi nơi ở của Thất công chúa, nàng vậy mà thế nào cũng không mở miệng, cho nên Tây Vương Mẫu giận dữ giam cầm nàng trên dòng Thiên Hà. Sau khi Kim Tượng Đế nghe được những điều ấy, ấn tượng của hắn về Tứ công chúa trái lại tốt hơn không ít. Chính như Tứ công chúa đã nói, người ở Thiên giới này muốn đi xuống, mà người dưới mặt đất thì muốn lên trên. Tiếp mấy năm sau. Một hôm nọ, Kim Tượng Đế đang nghỉ nghơi tại Hạt Vĩ doanh thì Ba Tứ đến nói cho hắn, kể rằng ngày hôm qua có yêu ma lẻn vào Thiên cung trộm một kiện bảo vật, rồi một đường lao xuống hạ giới. "Ai mà thần thông quảng đại tiến vào Thiên Cung, đồng thời còn một mạch xông xuống hạ giới?" Ba Tứ nhếch miệng, nói ra: "Hắc hắc, thần thông cao thấp không quan trọng." "Vậy quan trọng là cái gì?" "Không thể nói." Ba Tứ không nói, vô luận Kim Tượng Đế hỏi thế nào đều không nói. Từng ngày từng giờ trôi qua, Kim Tượng Đế tu hành bên cạnh Thiên Hà, Thiên Hà cuồn cuộn chảy xiết đã in hằn vào trong lòng hắn. Trong đan điền Kim Tượng Đế đã kết mười bảy tầng linh phù, linh lãng quanh thân đã cuồn cuộn, loại cảm giác huyền diệu khó giải thích này thâm nhập vào lòng hắn. Mỗi khi kết thêm một tầng, hắn đều giống như nhận thức lại thiên địa một lần nữa, bây giờ hắn cảm thấy Hạt Vĩ tướng quân không còn quá hoành tráng như xưa. Có lần trông thấy Thiên Hà Nguyên soái, hắn cũng không cảm thấy sâu xa thần bí. Loại cảm giác kì lạ kia còn khiến Kim Tượng Đế nhận ra, lúc này đã không có ai nhìn trộm được hắn nữa, chỉ cần hắn không muốn, cho dù dùng phong thuật để diễn toán cũng không được, vì hắn biết bản thân đã không còn nằm trong tính toán. Điều này là do tu hành Như Ý linh phù đến bây giờ tự nhiên phát triển ra, huyền diệu khó giải thích, không thể nắm bắt, nếu như tầng thứ mười tám kết thành, hắn dám chắc sẽ xuất hiện trạng thái khác hơn nữa. Bỗng một hôm, khi Kim Tượng Đế ngồi ở trong trướng tu hành, hắn thầm nghĩ không biết với tu vi hiện tại của mình, hắn có thể lẻn vào Thiên Cung được hay không. Suy nghĩ vừa nảy ra, hắn ngứa ngáy liền thử ngay, xung quanh thân thể hắn đột nhiên dâng lên linh lãng, linh lãng quấn lấy hắn, nuốt hết, cuốn hắn biến mất vào hư khong, chỉ còn một đạo linh quang, mà linh quang cũng chậm rãi mờ nhạt dần. Kim Tượng Đế độn ra Hạt Vĩ quân doanh, lượn một vòng danh troại, thấy không ai phát hiện ra mình thì rất hưng phấn, nhanh chóng độn về hướng Thiên Cung.