[Dịch] Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 109 : Sở Mộ đấu với Văn Nhân Vân (2)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

- Được. Chỉ có như vậy, mới có thể phân cao thấp với một trong ba người bọn họ, tranh đoạt vị trí trước ba. Lăng Phong Chưởng Viện cười nói. Đến bây giờ, hắn vẫn cho rằng, Sở Mộ chỉ có thể tranh đoạt được vị trí trước ba, không nhất định có thể thu được vị trí trước ba. Về phần quán quân, hắn càng không dám nghĩ. Rất nhanh, vòng đấu kiếm thứ nhất kết thúc. Trưởng lão tuyên bố số người tiến vào vòng thứ hai. Đồng thời, mười sáu người sắp đi vào vòng thứ hai lên đài, lại rút thăm. - Lúc này, cũng không có thẻ trắng nữa. Ngươi cầu khẩn đi. Không nên gặp ta. Bằng không, ta sẽ khiến ngươi ở đây, ngay trước mặt mọi người, bị sỉ nhục tới cùng. Văn Nhân Vân nhỏ giọng nói với Sở Mộ. Loại giọng nói và biểu tình này, thật khiến cho người ta kích động, rất muốn một kiếm đâm chết hắn. Đợt rút thăm kết thúc. Số 1 và số 16 lưu lại. Những đệ tử khác đều quay về kiếm đài quan sát của từng người. Số 1 và số 16, một người là cửu đoạn sơ kỳ, một người là cửu đoạn trung kỳ. Trình độ kiếm thuật có chút chênh lệch. Không bao lâu, cửu đoạn sơ kỳ bị thua. Số 16 giành được phần thắng, tiến vào vòng trong. Từng trận đấu kiếm trôi qua. - Hiện tại, mời số 8 và số 9 lên đài. Trưởng lão cao giọng nói. Văn Nhân Vân đứng lên, hai chân dùng sức đạp một cái, phi thân nhảy lên. Hắn thi triển thân pháp, giống như một con chim diều hâu bay lên, đến giữa không trung, hai ống tay áo vung lên. Kiếm khí nhộn nhạo, đẩy mạnh bản thân hắn xẹt qua theo một đường vòng cung, chậm rãi hạ xuống phía trên kiếm đài. - tốt. - Thân pháp của Văn Nhân sư huynh thật tốt. Các đệ tử nội môn Chủ Điện đều thét to tới chói tai. Văn Nhân Vân hăng hái đứng ở trên kiếm đài, đưa mắt nhìn qua. - Số chín? - Số chín là ai? Thế nào còn chưa đi ra? Lúc này, chỉ thấy Sở Mộ đứng lên, phi thân hạ xuống kiếm đài quan sát, lại nhảy vài lần di chuyển, phi thân nhảy lên kiếm đài. Hắn cũng không thi triển thân pháp Phong Trung Du. So với cách thức Văn Nhân Vân lên kiếm đài, Sở Mộ quả thực quá kém. - Hóa ra là hắn. Là gia hỏa may mắn kia. Lần này, hắn sẽ không có vận tốt như vậy. - Đúng vậy. Ta đã nói mà. Hắn chỉ có thể dựa vào vận khí qua được vòng thứ nhất. Vòng thứ hai nhất định phải bại. - Gia hỏa đáng thương. Đấu với Văn Nhân sư huynh, nếu không tốt hắn sẽ giống như gia hỏa xui xẻo vừa rồi, phải thổ huyết bị thương. - Ai nói không phải chứ? Xem ra là vòng thứ nhất vận khí của hắn quá tốt. Cho nên lần này, vận khí của hắn vẫn là dùng hết rồi. - Cũng không tệ,... ít nhất... qua nhiều lần thịnh hội tới nay, đây là lần đầu tiên nội môn ba viện có đệ tử tiến vào vòng thứ hai. Các đệ tử nội môn của ba viện còn lại đều khẩn trương. Tuy rằng bọn họ có lòng tin rất lớn đối với Sở Mộ, cũng đều biết kiếm thuật của Sở Mộ quỷ thần khó lường. Nhưng Sở Mộ chưa từng đấu cùng với Kiếm Khí Cảnh cửu đoạn. Tối thiểu ở trong hiểu biết của bọn họ, thật sự không có. Nếu như bọn họ biết trên đường Sở Mộ quay về kiếm phái, đã giết chết hai kiếm giả cửu đoạn sơ kỳ và một kiếm giả cửu đoạn hậu kỳ, tuyệt đối sẽ không lo lắng như thế. Hiện tại, đối thủ của Sở Mộ, là một cửu đoạn trung kỳ hung ác, kiếm thuật cũng không yếu. Bọn họ cũng không biết Sở Mộ có thể giống như trước kia, đánh bại đối thủ có tu vi mạnh hơn mình hay không. - Cố gắng lên, Sở sư huynh. Ta tin tưởng sư huynh nhất định có thể đánh bại hắn. Đột nhiên, một đệ tử nội môn Lăng Phong Viện dùng hai tay làm loa, la lớn. - Sở sư huynh nỗ lực lên. Chúng ta tin tưởng, sư huynh nhất định có thể đánh bại hắn, để người của Chủ Điện biết, ba viện chúng ta không phải mỗi lần đều chỉ đi tới cho đủ số. - Sở sư huynh nỗ lực lên! - Sở sư huynh uy vũ! - Sở sư huynh kiếm thuật hơn người, nhất định có thể đánh bại hắn. Các đệ tử nội môn ba viện đều lớn tiếng hô lên. Am thanh giống như thủy triều. Bất kể là Chưởng giáo, trưởng lão hay các đệ tử Chủ Điện đều cảm thấy kinh hãi. - Tên đệ tử này ở ba viện rất có nhân khí sao? Chưởng giáo La Thiên Hùng cũng không tráh khỏi gật đầu, thầm nghĩ. Trong mắt La Ngọc Linh lóe lên một tia mừng rỡ. Trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một cảm giác đắc ý mà bản thân cũng không hiểu nổi. Các đệ tử tinh anh đều nhìn Sở Mộ, muốn xem thử Sở Mộ có gì khác thường, đáng để rất nhiều đệ tử ba viện ủng hộ như vậy. - Phế vật chính là phế vật. Trong mắt Văn Nhân Vân lóe lên một tia tức giận, châm chọc nói: - Đệ tử ba viện các người đều là phế vật. Phế vật ủng hộ phế vật, muốn đánh bại ta sao? Nằm mơ đi. - Có phải là nằm mơ hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết. Thần sắc Sở Mộ thản nhiên, không nhanh không chậm, nói. Thái độ của hắn khiến Văn Nhân Vân càng tức giận hơn. - Phế vật, tiếp theo, ta sẽ cho ngươi biết, cái ngươi gọi là kiếm thuật cao thâm, chẳng qua là cứt chó. So với ta, ngươi cái gì cũng không phải. Văn Nhân Vân cười một tiếng đầy dữ tợn, sau đó quát khẽ, rút kiếm, nhắm thẳng vào Sở Mộ. Kiếm phong sắc bén ép người. - Ba kiếm. Đây là câu trả lời của Sở Mộ đối với Văn Nhân Vân. - Ba kiếm? Ngươi còn muốn đỡ được ba kiếm của ta sao? Nằm mơ đi. Văn Nhân Vân cười lạnh nói. Tất cả mọi người đều cho là như vậy. - Số tám đấu với số chín. Trận đấu kiếm bắt đầu. Trưởng lão tuyên bố, sau đó phi thân xuống khỏi kiếm đài. Văn Nhân Vân lập tức xuất kiếm. Kiếm khí bám trên lưỡi kiếm. Kiếm khí với màu vàng nhạt mông lung, bao trùm ở trên mũi kiếm. Hắn tu luyện chính là kiếm khí quyết hệ kim và kiếm thuật hệ kim, lấy sắc bén làm chủ. Từng kiếm từng kiếm đâm ra. Nhất thời, nhiệt độ không khí dường như giảm xuống, khiến người ta cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Trên kiếm đài, xung quanh đều là kiếm quang kiếm ảnh của Văn Nhân Vân. Từng kiếm một lóe ra màu vàng nhạt. Từng kiếm một đều muốn không khí trực tiếp vỡ ra. Phong quang vô cùng sắc bén. Người ta nhìn vào cảm thấy chói mắt. Hình như mắt cũng bị đâm rách vậy. - Kiếm thuật hệ kim, quả nhiên là sắc nhọn vô cùng. Sở Mộ âm thầm nói. - Trình độ kiếm thuật của Văn Nhân Vân lại tăng lên. Trưởng lão gật đầu, thầm nghĩ. Các đệ tử tinh anh, thần sắc mỗi người lại khác nhau. Có người lạnh lùng có người nghiêm nghị. Trăm nghìn kiếm ảnh đồng thời đâm về phía Sở Mộ, trực tiếp muốn đâm thủng Sở Mộ, biến hắn thành tổ ong vò vẽ vậy. Kiếm ảnh cuồn cuộn nổi lên sắc bén giống như một cơn lốc, khiến người ta không có chỗ nào để né tránh. Dường như xung quanh, tất cả đều kiếm. - Quá mạnh mẽ. Kiếm thuật của Văn Nhân sư huynh thật lợi hại. - Gia hỏa kia sắp thua rồi. - Không sai. Kiếm của Văn Nhân sư huynh, hắn căn bản cũng không có khả năng ngăn cản. Hai mắt Sở Mộ khẽ híp lại một cái. Quỹ tích mỗi kiếm của Văn Nhân Vân đều hiện ra rõ ràng ở trong mắt Sở Mộ.