[Dịch] Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 118 : Gió nổi mây phun (2)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Lý Dật nhiều lần muốn phá tan tiết tấu của Sở Mộ, nắm lại tiết tấu trong tay. Nhưng hắn lại phát hiện, hắn căn bản không có cách nào làm được. Mỗi một kiếm của Sở Mộ đều giống như trải qua dày công tính toán, cũng làm cho hắn cảm giác mình không thể không đi chống đỡ, khó có thể phản kích, dần dần rơi vào trong sự khống chế của Sở Mộ. Hắn chợt có cảm giác bất lực. - Sao có thể như vậy được! Trong lòng Lý Dật chấn động. Trong lòng đám người La Thiên Hùng cũng đặc biệt chấn động. - Trình độ kiếm thuật của đệ tử nội môn này làm sao sẽ tinh thâm như vậy được? Lẽ nào hắn đã tu luyện kiếm thuật cơ sở từ lúc còn ở trong bụng mẹ hay sao? Mỗi người đều cảm thấy thật khó có thể tin được. - Không được. Trình độ kiếm thuật cơ sở của hắn cao hơn ta rất nhiều. Ta phải phá tan loại cục diện này. Bằng không tiếp tục nữa, sẽ gây bất lợi cho ta. Trong lòng Lý Dật thầm nghĩ. Hắn vận dụng kiếm khí rót vào Bách Luyện Kiếm, đánh văng một kiếm của Sở Mộ ra. Đồng thời, rất nhiều kiếm khí chém giết ra, làm cho Sở Mộ không thể không né tránh. - Sư đệ, trình độ kiếm thuật của sư đệ cao thâm khó dò. Hẳn là ở trên sư huynh. Sư huynh không thể làm gì khác hơn là lấy ra thực lực chân chính. Thân hình Lý Dật phiêu dật, lùi lại một khoảng cách, mỉm cười nói: - Kiếm thuật chính mà sư huynh ta tu luyện, là một môn kiếm thuật cao giai không trọn vẹn: Vân Hải Kiếm Thuật. Tuy rằng thiếu sát chiêu cao giai, nhưng uy lực không tầm thường. Sư đệ cũng nên cẩn thận. Hai mắt các nữ đệ tử Chủ Điện đều bắn ra tim hồng, lớn tiếng thét chói tai. Lý Dật thật sự quá có phong độ, làm cho các nàng mê muội. - Ta tu luyện chính là Thanh Phong Kiếm Thuật, là kiếm thuật trung giai. Sở Mộ cũng nói: - Sư huynh mời. Lần này Lý Dật không chút khách khí. Vừa ra tay, chính là thức cơ bản của Vân Hải Kiếm Thuật. Một kiếm kéo tới, Sở Mộ dường như nhìn thấy một đám mây trắng vờn quanh. Thân ảnh Lý Dật hình như biến mất. Từng kiếm từng kiếm một đánh ra. Mỗi một kiếm đều giống như một đám mây trắng. Chớp mắt đã qua hai mươi mấy kiếm. Sở Mộ phát hiện bản thân hình như ở trong một biển Vân Hải nhỏ, không tìm được bóng dáng của Lý Dật. - Tuy rằng thiếu đi sát chiêu cao giai, nhưng kiếm thuật cao giai chính là kiếm thuật cao giai. Cho dù là thức cơ bản, uy lực cũng không tầm thường. Kiếm thuật trung giai còn xa mới có thể so sánh được. La Thiên Hùng âm thầm gật đầu. Đột nhiên, một tia kiếm quang ẩn nấp ở trong biển mây, nhẹ nhành đâm về phía Sở Mộ. Sở Mộ xoay người lại một kiếm đỡ lấy kiếm của Lý Dật. Thời điểm hắn muốn phản kích, Lý Dật lại biến mất ở trong biển Vân Hải nhỏ, không thể tìm ra. - Không nghĩ tới, thức cơ bản của kiếm thuật cao giai lại có uy lực mạnh như vậy. Sở Mộ âm thầm cảnh giác. Dưới tình hình chung, kiếm giả Kiếm Khí Cảnh tu luyện kiếm thuật, là kiếm thuật nhập môn, kiếm thuật cấp thấp và kiếm thuật trung giai. Rất ít người có thể tu luyện kiếm thuật cao giai. Bởi vì nếu thi triển ra kiếm thuật cao giai cần tiêu hao kiếm khí quá nhiều. Về phần kiếm thuật siêu giai, cần phải là cao thủ Hóa Khí Cảnh mới có thể thi triển. Lý Dật có thể tu luyện được một môn kiếm thuật cao giai không trọn vẹn, có thể thấy được hắn cũng có kỳ ngộ. - Trong vòng mười chiêu, Sở Mộ tất bại! Các đệ tử Chủ Điện đều khẳng định. Vân Hải Kiếm Thuật này là một môn kiếm thuật cao giai không trọn vẹn. Chính vì nó, Lý Dật có thể bảo đảm ngồi vững ở vị trí Đại sư huynh. Ẩn thân ở trong biển Vân Hải nhỏ, thân hình Lý Dật lay động không ngừng, trái phải trước sau, khiến Sở Mộ không có cách nào bắt được bóng dáng của hắn. Còn hắn thì tìm cơ hội xuất kiếm. Điều khiến Lý Dật khiếp sợ chính là, Sở Mộ lại có thể lần lượt đỡ được kiếm của hắn, khiến hắn vô công trở về. Hắn không thể không tạm thời ẩn nấp, xuyên qua bên trong biển Vân Hải nhỏ, tìm kiếm cơ hội tốt hơn để ra tay. - Vân Hải Kiếm Thuật của Đại sư huynh thật lợi hại. Dưới kiếm đài, rất nhiều đệ tử đều nhìn lên trên kiếm đài đường kính mười thước kia. Xung quanh tràn đầy màu trắng nhàn nhạt, giống như biển mây thu nhỏ lại. Bọn họ thở dài nói. - Người bình thường rơi vào trong đó, căn bản là không nhìn thấy gì. Chỉ có một mảnh trắng xoá. Đại sư huynh ẩn thân ở trong đó, thường lui tới rất nhanh. Mỗi một kiếm đều đánh bất ngờ không có cách nào nắm được. Chiến thắng, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian. Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo thầm nghĩ. Bọn họ cũng đã nếm thử uy lực của Vân Hải Kiếm Thuật, cũng thua ở dưới Vân Hải Kiếm Thuật. Bọn họ biết rất rõ cảm giác khi rơi vào trong đó. Đó là loại cảm giác bất lực. Không quan tâm ngươi thấy thế nào, chung quanh thậm chí trên dưới, đều là một màu trắng mịt mờ. Hình như ở bên cạnh có vô số mây vờn quanh, không phân biệt rõ được phương hướng, không nhìn thấy màu sắc gì khác. Mắt dường như đã mất đi tác dụng. Loại cảm giác này sẽ khiến cho người ta cảm thấy đặc biệt không quen. Thời gian dài hơn một chút, khó có thể chịu được. Bình thường sẽ trở nên tức giận nóng nảy. Đây là sự tối kỵ đối với một kiếm giả. Cuối cùng không thể tránh khỏi phải bị thua. Chỉ là đến bây giờ, Sở Mộ đã kiên trì được vài hơi thở, còn không để bị thua. Điều này khiến cho Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo cảm thấy kinh ngạc. - Chưởng viện, xem ra Sở Mộ sắp thua rồi. Lâm trưởng lão nói, trên mặt không khỏi có chút tiếc nuối. - Ừ. Mặc dù chỉ là kiếm thuật cao giai không trọn vẹn, nhưng uy lực chung quy vượt qua rất nhiều so với kiếm thuật trung giai. Lý Dật tu luyện kiếm khí quyết lại là hệ vân. Kết hợp lại với nhau càng tăng thêm sức mạnh. Lăng Phong Chưởng Viện gật đầu, sắc mặt có chút ngưng trọng: - Thân ở trong biển mây, đập vào mắt chỉ là một mảnh trắng xóa. Không có mục tiêu, căn bản là không có cách nào xuất kiếm. Điều này đối với Sở Mộ đặc biệt bất lợi. Phải phá hỏng loại khốn cục trước mắt này. Chỉ có hai loại phương pháp, thứ nhất là có kiếm khí tu vi mạnh hơn Lý Dật, cứng rắn loại trừ. Nhưng ta chắc hẳn, chí ít cần tu vi thập đoạn đỉnh phong thậm chí nửa bước Hóa Khí mới được; Thứ hai chính là lấy kiếm thuật có uy lực càng cường đại hơn để phá vỡ. Cặp mắt Tiêu Thiên Phong nheo lại, có tinh quang màu vàng nhạt nhạt lưu chuyển, gần như muốn hóa thành kiếm khí bắn ra. Hắn nỗ lực nhìn thấu biển mây, nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy được màu trắng mịt mờ chuyển động biến đổi. Chân mày không khỏi hơi nhăn lại. - Bất kể như thế nào, ngươi cũng không thể bị thua. Ta vẫn chờ ngươi, cùng ta phân cao thấp ở cuộc chiến giành giải quán quân, toàn lực đánh một trận. Tiêu Thiên Phong dùng âm thanh mà chỉ có mình nghe được, nói. Trong biển mây, Sở Mộ cầm kiếm đứng thẳng, sừng sững không động, để mặc biển mây biến đổi lại chưa từng bước một bước nào. Sở Mộ nhìn chằm chằm vào phía trước, chỉ có thể nhìn đến mây trắng cuồn cuộn biến đổi. Hắn không có cách nào thấy được bóng dáng của Lý Dật.