[Dịch] Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 156 : Ân oán (1)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Tuyết Vực Đảo chủ điện, đứng vững ở trong một phiến tuyết sơn mênh mông. Bốn phía đều là tuyết trắng xóa, nhưng lại rất ít thấy hàn phong gào thét, nhiệt độ mặc dù hơi thấp, nhưng đối với những tu luyện giả đã đạt trên kiếm sư cảnh giới mà nói, cũng không tạo thành bất kỳ thứ gì không thích hợp. Không chỉ như vậy, bởi vì duyên cớ linh khí nồng đậm, tùy ý có thể thấy được đủ loại thực vật trân quý, tràn đầy sinh cơ mọc lên trên mặt đất, đón lấy dương quang, tự do phát triển, làm cho phiến tuyết sơn mênh mông này tăng thêm một phần sinh mệnh khí tức có phần dị thường. Tại trong tuyết sơn, một đại đạo được làm từ ngọc không biết đã tổn hao bao nhiêu nhân lực vật lực để tạo nên, nối thẳng vào một tòa đại điện tản ra quang mang u lãnh. Tòa đại điện này tuy không to lớn như thủ đô Thần điện ở những cao cấp văn minh, nhưng lại tản ra một loại khí tức vô cùng cổ xưa, làm cho người ta khi mới nhìn vào, còn tưởng rằng mình sắp tiến nhập một cái phố cổ đã chôn dấu trong núi vô số năm! Cả tòa chủ điện có vẻ thập phần an tĩnh, an tĩnh đến cơ hồ có một tia quỷ dị, phảng phất như trong điện căn bản là không có tồn tại chút khí tức của sinh mệnh nào cả. Thanh Trúc hiển nhiên là biết sự mê hoặc trong lòng Lăng Vân, hạ thấp thanh âm giải thích: - Các hạ, tu luyện công pháp của Thủy Nguyên Thượng Nhân sư tôn, chính là chú ý đến việc tâm tĩnh như mặt nước, như một cái giếng cổ không gợn sóng. Tuy rằng lấy tu vi hiện tại của ngài, đã tới trình độ phản phác quy chân, không cần thiết ngoại giới phải an tĩnh hay không, nhưng việc tu luyện nhiều năm cũng đã hình thành thói quen, khiến cho lão nhân gia đặc biệt yêu thích thanh tịnh, chẳng những trong chủ điện chỉ vẻn vẹn có tám vị đồng tử phục vụ, dù cho là người tiến nhập vào trong chủ điện, cũng không dám làm ra tiếng vang quá lớn, sợ kinh nhiễu đến sự thanh tu của sư tôn. Lăng Vân gật gật đầu. Chỗ ở thanh tịnh, có thể làm cho tâm của con người nhanh chóng tĩnh lại. Bốn phía đều là hàn khí, đối với lắng đọng tâm cảnh cũng vô cùng hữu ích, khó trách Thủy Nguyên Thượng Nhân nguyện ý sống trong chủ điện của Tuyết Vực Đảo mà không đi ra ngoài. Thanh Trúc cùng với Lăng Vân đi tới cửa chủ điện, một vị nữ đồng phấn trang ngọc trác đi tới hướng Thanh Trúc và Lăng Vân thi lễ một cái: - Thanh Trúc nương nương, Lăng Vân các hạ, đại nhân cho mời nhị vị vào cửa, xin mời đi theo ta. Thanh Trúc vội vàng hoàn lễ: - Làm phiền Thải Hà đồng tử. Lăng Vân vốn đối với việc Thanh Trúc đối với nữ đồng này tôn kính mà hoàn lễ như thế có chút khó hiểu, bất quá khi nhận thấy được ngôn hành cử chỉ của nữ đồng này vô tình để lộ ra thiên phú đáng sợ đối với quỹ tích pháp tắc cũng thầm giật mình: - Nữ đồng này khó có thể là truyền nhân của Thủy Nguyên Thượng Nhân!? Đại sảnh của chủ điện cao ít nhất cũng trăm thước, bền ngang dọc cũng dài mấy trăm thước. Trong đại điện vô cùng rộng rãi và khổng lồ này thì ba thân ảnh xuất hiện ở bên trong chỉ nhỏ bé như con kiến, nếu như không để ý kỹ thì căn bản cũng không thể thấy rõ. Giờ khắc này, trên chỗ ngồi chính của đại điện là một trung niên phu nhân, đúng là Thủy Nguyên Thượng Nhân đang mỉm cười gật đầu với Thanh Trúc. - Đại nhân, Thanh Trúc nương nương và Lăng Vân các hạ đã được đưa tới. Thủy Nguyên Thượng Nhân ân một tiếng. Nữ đồng kia lập tức lui ra. Nàng vừa lui, Thanh Trúc vội vàng tiến lên. Vẻ mặt sùng kính hướng Thủy Nguyên Thượng Nhân hành lễ: - Đệ tử Thanh Trúc xin thỉnh an sư tôn! - Không cần đa lễ! Sau khi tỏ ý bảo nàng đứng lên, mục quang lại rơi xuống trên người Lăng Vân. Tại trong một cái liếc mắt này của Thủy Nguyên Thượng Nhân, Lăng Vân mẫn tuệ cảm giác được một cổ lực lượng thần bí mà hắn có chút vô pháp nắm bắt được đột nhiên phát ra từ Thủy Nguyên Thượng Nhân. Lực lượng giống như linh thức này đang có ý định quét qua toàn thân mình. Lăng Vân nhướng mày, động thân hướng bên cạnh dời đi một bước, nhưng chỉ với một bước này mà thân hình hắn nguyên bản không có dung hợp vào trong thiên đạo quỹ tích, đã hoàn toàn dung nhập vào bên trong thiên đạo pháp tắc. Đồng thời hắn cũng thầm vận khởi thuật ẩn nặc do Thần Thánh truyền thụ cho. Cả người cứ quỷ dị như vậy mà biến mất bên trong cảm ứng của Thủy Nguyên Thượng Nhân. Sắc mặt Thủy Nguyên khẽ biến. Hai mắt đột nhiên bắn ra một đạo tinh quang sắc bén. Một cổ uy áp vô hình nhất thời tràn ngập cả tòa Thần Điện: - Lăng Vân, Hoàng Giả Chi Thành của các ngươi ở tại cửa vào của Chí Cao Thần Giới đã chiếm giữ chín cái danh ngạch, lẽ nào còn không biết dừng? Tại sao lại còn ra mặt can thiệp vào các danh ngạch ở Vụ Át Sơn, Vô Tẫn Nhai, Đông Huyền Hải Vực, Thâm Uyên Cốc của Tuyết Vực Đảo chúng ta!? Thanh Trúc vừa nghe, nhất thời kinh ngạc liếc nhìn Lăng Vân một cái. Tuyết Vực Đảo lúc trước tuy rằng có nghi ngờ Lăng Vân cùng với Hoàng Giả Chi Thành, Hạo Thiên Kiếm Phái, Lục Sắc Chi Thành tam đại phái có liên hệ. Nhưng khi tỉ mỉ điều tra, kết quả lại hoàn toàn khiến cho người ta rất là kinh ngạc - Lăng Vân tựa như một vị Kiếm Thánh đỉnh phong cường giả chui ra từ hư không, từ trước đến giờ cũng chưa từng có nghe qua trên thế giới này. Kiếm Thánh đỉnh phong cường giả, cả Trung Ương Tinh cũng không có nhiều lắm. Là một trong Trung Ương Tinh mười hai đại thế lực chủ tể, đối với những Kiếm Thánh cường giả tuy rằng không nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng nắm giữ được hành tung vẫn là không thành vấn đề. Nếu như nói Lăng Vân là Kiếm Thánh bí mật của những đại môn phái kia. Vậy hắn ẩn tàng không khỏi có phần quá tốt đi... - Hoàng Giả Chi Thành? Ngươi dựa vào cái gì mà nói ta là người của Hoàng Giả Chi Thành? Trên mặt Thủy Nguyên Thượng Nhân mơ hồ hiện ra một tia hàn ý: - Trong thế giới này, có thể lấy tu vi Kiếm Thánh tránh thoát được quy tắc lực lượng của Bán Thần cường giả dò xét, chỉ có hai loại người. Một loại chính là siêu cấp cường giả vượt trên Bán Thần cấp bậc. Một loại khác, chính là tâm phúc của thành chủ Hoàng Giả Chi Thành, bọn họ nắm giữa một loại ẩn nặc thuật độc nhất vô nhị. Từ năng lượng ba động trên người ngươi xem ra, ngươi không thể nào là loại người thứ nhất. Như vậy, thân phận của ngươi tự nhiên là được thể hiện rõ ràng. "Ẩn nặc thuật... Hoàng Giả Chi Thành!?" Ẩn nặc thuật của Lăng Vân chính là từ Kiếm Si Thần Thánh. Nếu Hoàng Giả Chi Thành có một loại phương pháp ẩn nặc, có thể hay không cùng với Kiếm Si Thần Thánh có quan hệ gì? Hơn nữa... Kiếm Si Thần Thánh lại là kiếm tu thứ tứ của thế giới này, lại nắm giữ Hoàng giả kiếm khí! Theo như lời của Thủy Nguyên Thượng Nhân thì Hoàng Giả Chi Thành tựa hồ ở ngay tại lối vào Chí Cao Thần Giới... Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang, Kiếm Si Thần Thánh, Chí Cao Thần Giới - 3 vấn đề này có thể hay không có quan hệ gì? Còn có việc, Kiếm Si Thần Thánh khi nhìn thấy Lam Sắc Kiếm Linh, liền giống như ăn phải thuốc kích thích? Hắn cùng với Tử Sắc Kiếm Linh chiến đấu rốt cuộc là vì cái gì? - Xem ra các hạ không còn lời gì để nói. Thủy Nguyên Thượng Nhân vung tay lên: - Hoàng Giả Chi Thành các ngươi mặc dù có vẻ là đứng đầu trong mười hai đại thế lực, nhưng chẳng qua là may mắn chiếm được chỗ ở tốt. Mà cũng vì thế nên bị những thế lực khác nhòm ngó, quanh năm chỉ có thể an phận phòng thủ mà thôi. Nếu các ngươi dám nhúng tay vào tranh đấu của chúng ta, chỉ cần Thủy Nguyên ta vung cánh tay hô lên, tất nhiên là sẽ có nhiều người tụ tập tới, đến lúc đó... Không đợi nàng nói cho hết lời, Lăng Vân đã lắc đầu trước: - Nếu mười một phái các ngươi thật có thể đoàn kết như thế, Hoàng Giả Chi Thành sao có thể phát triển an toàn đến ngày hôm nay? Thủy Nguyên Thượng Nhân chớ có bắn tiếng đe dọa. Trong mắt Thủy Nguyên Thượng Nhân hàn quang đại thịnh, uy áp của bán thần cấp sau khi dung hợp pháp tắc lực lượng phóng thích ra hướng Lăng Vân trên đại điện phóng tới. Bất quá Lăng Vân đã tiếp xúc qua cường giả có cấp bậc pháp tắc thật sự quá nhiều, hơn nữa bản thân đối với pháp tắc cũng lĩnh ngộ không kém hơn Bán Thần, cũng không cần di động, mặc cho cổ uy áp xen lẫn pháp tắc lực lượng này gào thét xung quanh bản thân. Vững như Thái Sơn! Thanh Trúc thấy sư tôn hướng ân nhân cứu mạng Lăng Vân động thủ, vội khẩn cầu: - Sư tôn, Lăng Vân các hạ có phải là người của Hoàng Giả Chi Thành hay không, còn cần phải tra xét rõ ràng, mong sư tôn trước tiên hãy dừng tay! Thủy Nguyên Thượng Nhân làm sao có thể cố kỵ lời mà của một vị đệ tử, thấy uy áp của mình cũng vô dụng, hừ nhẹ một tiếng: - Khó trách dám ngông nghênh trắng trợn như thế, hóa ra khi đến ngươi cũng đã có chuẩn bị. Ngươi đã dám một mình tới Tuyết Vực Đảo của ta, nếu như hôm nay để cho ngươi dễ dàng ly khai há chẳng phải để cho thế nhân cười chê Tuyết Vực Đảo chúng ta ư! Cũng tốt, hôm nay để cho ta nhìn một chút xem vị Kiếm Thánh thần bí của Hoàng Giả Chi Thành đến tột cùng có năng lực gì! Lăng Vân nhướng mày! Thủy Nguyên Thượng Nhân đúng là kẻ không nói đạo lý, chỉ vì nghi ngờ mình là người của Hoàng Giả Chi Thành liền muốn động thủ, thật là bá đạo! Mắt thấy nàng sắp động thủ, lúc này hắn mới quát lên: - Chậm đã! ta cũng không phải là người của Hoàng Giả Chi Thành, sợ rằng ngươi đã nghĩ sai rồi! Huống hồ, cho dù ta là người của Hoàng Giả Chi Thành, nhưng với ngươi cũng không có ân oán gì, hai người chúng ta cần gì phải dùng vũ lực để nói chuyện? - Hừ, nếu ngươi có thể không thừa nhận, chẳng lẻ đây không thể là lừa gạt sao? Về phần ân oán... Vụ Át Sơn vốn là vật trong túi của Tuyết Vực Đảo ta, chỉ vì ngươi làm khó dễ, ba đệ tử của ta không biết bị thủ đoạn gì của ngươi tác động, đành phải chắp tay dâng lên. Ngày đó chính là nhân, hôm nay chính là quả, ngươi đã có mưu đồ đến danh ngạch của Vụ Át Sơn, cũng nên nghĩ đến sẽ có tai ương huyết quang ngày hôm nay chứ! Lăng Vân vừa nghe, nhất thời toàn bộ nghi ngờ trong lòng đều tiêu tán! Sợ rằng sau khi mình đã giúp họ một lần, bọn họ cũng không có ý định buông tha cho Vụ Át Sơn. Dù sao, vô luận là Vô Tẫn Nhai hay Thâm Uyên Cốc cũng vô cùng rắc rối phức tạp, mà cho dù bọn họ có chiếm được đi nữa thì cũng chỉ là một hai cái danh ngạch mà thôi! Đây là dưới tình huống không có gì bất ngờ xảy ra! Mà Vụ Át Sơn lại bất đồng! Cả phiến khu vực chỉ có một vị Kiếm Thánh đỉnh phong cường giả tọa trấn. Chỉ cần giải quyết được mình, Vụ Át Sơn há chẳng phải thuộc về bọn họ rồi sao? Một cái danh ngạch dễ ăn như thế, nãy giờ nói nhiều cũng chỉ là vô nghĩa, đơn giản bà ta chỉ muốn tìm một cái lý do thật tốt để danh chánh ngôn thuận động thủ mà thôi! Nếu để cho Kiếm Thánh trên đảo tiêu diệt Lăng Vân thì cũng có vài phần tổn thất, nhưng nếu một vị Bán Thần cường giả ra tay thì có mười phần nắm chắc, hơn nữa lại không có bất kỳ tác dụng phụ nào. Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, có một cái danh ngạch đưa tới cửa sao có thể từ chối được! Đạo nghĩa? Ân tình? Đây là Trung Ương Tinh! Lợi ích chính là chí thượng, thực lực cũng chính là chí thượng! Một mảnh đất thập phần tàn khốc! Người không nhẫn tâm, chỉ có một kết cục là bị kẻ ác tâm sát hại! "Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do!" Suy nghĩ cẩn thận điểm này, kiếm khí ẩn hàm tại thể nội của Lăng Vân đột nhiên bạo phát, tại trên mặt Thần điện nơi hắn đứng, từng vết nứt trong chớp mắt xuất hiện rồi hướng bốn phương tám hướng lan tràn ra. Một đạo kiếm quang sáng chói mang theo Kiếm trùng Thái Hư kiếm ý, như một con Thần Long đằng không bay lên, hướng phía hư không vọt tới, tiêu diệt hết thảy mọi sinh mệnh ngăn cản ở trên đường đi.