[Dịch] Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 163 : Chuyện xưa (1)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Thượng Huyền Kiếm Tông, bế quan cấm địa! Lăng Vân đang ngồi xếp bằng ở trên đám cỏ, mặt hướng về phía vách đá, lặng thinh không nói một lời. Giờ khắc này, hắn không có bế quan tu luyện, cũng không có đang suy tư vấn đề gì, lại càng không phải đang nghiên cứu bí tịch võ học gì, hắn chính là đang ngồi một cách đơn thuần như vậy, đang đợi thiếu nữ ở bên trong lam quang cho mình một lời giải thích hợp lý, hắn tin tưởng rằng, hết thảy những gì hắn muốn biết thì thiếu nữ kia nhất định biết! Trầm mặc suốt một buổi sáng, một đạo lam sắc quang mang rốt cục cũng từ trong Ám Lam Chi Kiếm phóng ra, hạ xuống trước mặt Lăng Vân, hóa thành một người thiếu nữ đang vận chiếc váy dài màu lam! Sau nhiều năm, thân hình nguyên bản là mông lung, nay đã có thể thấy rõ ràng. Nàng ta được bao phủ ở trong một một phiến quang mang màu lam nhạt, tựa như một vị tiên tử nhẹ nhàng hạ xuống, tản ra mị lực nhu hòa nhã nhặn, vô hình trung đã ảnh hưởng đến mọi thứ xung quanh, khiến cho phương viên trăm thước nhất thời trở nên an bình và phúc lành. - Tuy ta không có lý do nào thuyết phục, nhưng ta hi vọng ngươi có thể cho ta biết được chân tướng. Ngươi, Tử Lâm, Tịch Lưu Quang, Thần Thánh đến tột cùng có thân phận gì, những cái gọi là kiếm khí kia là cái gì, trận linh là cái gì. Ngũ đại Chân Thần cùng với chuyện giữa các ngươi có quan hệ như thế nào? - Vân, thân phận chân chính của Thần Thánh, ta cũng không biết, so với ngươi cũng gần gần như nhau. Hắn tất nhiên là một trong những truyền thừa giả của tứ mạch kiếm khí. Theo hết thảy biểu hiện của hắn xem ra, hắn đã thoát khỏi vận mệnh bị nắm giữ, hơn nữa còn chiếm được rất nhiều bí mật không muốn người ta biết. Tỷ như thân phận chân chính của ta, cùng với lai lịch của tứ mạch kiếm khí và Tử Lâm tỷ tỷ, trừ những thứ đó ra... - Như vậy ta muốn biết, ở bên trong tất cả sự kiện, ta đến tột cùng là dạng nhân vật gì. - Tuy rằng ta có thể nói Vân có liên quan đến chuyện này, nhưng ta thật sự không biết Vân được liên quan như thế nào... Vấn đề muốn biết nhất, cũng là không tài nào hồi đáp... Lăng Vân cũng không truy vấn thêm. Trước mắt Lam cũng không thiếu hắn cái gì, hắn cũng không có tư cách bắt buộc nàng nói cho hắn biết được. - Về phần thân phận của tỷ tỷ... Nàng đích xác là truyền nhân của kiếm khí nhất mạch của Tịch Lưu Quang đại nhân. Mặc dù có chỗ chênh lệch, nhưng chung quy cũng không sai biệt lớn lắm. Tịch Lưu Quang đại nhân đã đem sở học cả đời truyền thụ cho tỷ tỷ, hơn nữa bởi vì có một đoạn thời gian ở chung, Tỷ tỷ và hắn đã sinh ra sự mến mộ lẫn nhau... - Chiếu theo lời ngươi, vì sao bọn họ về sau lại trở mặt thành thù. Đến đây, thần sắc của thiếu nữ không khỏi hơi có chút ảm đạm: - Ở mặt ngoài, là vì hắn đã thành đạo... Trên thực tế ta biết... Là bởi vì ta... "Thành đạo?" Lăng Vân trong lòng khẽ động. Lực chú ý lập tức bị hai chữ này hấp dẫn. Thế cho nên trực tiếp hỏi ngay khi nàng còn chưa kết thúc: - Thành đạo? Đạo của Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang? Kiếm đạo của hắn, đến tột cùng là đạo nào? - Ngươi biết vì sao tỷ tỷ lại cực lực phản đối ngươi bố trí trận pháp thập phần huyết tinh đế đối phó với những đại kiếm sư kia không? - Đạo của Tịch Lưu Quang cũng là sát đạo? Cũng như ta lấy sát nhập đạo? Lam gật gật đầu: - Đây chính là nguyên nhân chủ yếu của việc về sau Tự Nhiên Nữ Thần cùng với mấy vị Chân Thần khác đã dẫn phát ra một trận chiến. Hắn vì thành đạo, đã tạo cho vô số việc giết chóc, thậm chí danh tiếng trong việc xông xáo đồ Thần diệt Thánh còn là đứng đầu. Tỷ tỷ có chút không quen nhìn cử chỉ của hắn, liền lên tiếng ngăn cản... Kết quả quan hệ của hai người bọn họ càng lúc càng bế tắc, thậm chí có đôi khi còn động thủ. Cuối cùng vào ngày quyết chiến, hắn vì không để cho vào thời khắc mấu chốt để thành đạo lại bị tỷ tỷ ảnh hưởng, đã đích thân đem tỷ tỷ phong ấn bên trong Táng Kiếm Thâm Cốc... Tỷ tỷ lúc ấy đang đau đớn muốn chết thì lại được Tự Nhiên Nữ Thần bệ hạ cứu ra, vì ái sinh hận mà đã gia nhập vào trận doanh của Tự Nhiên Nữ Thần và các đại Chân Thần khác, nhằm ngăn cản hắn tiếp tục giết chóc... Chuyện về sau thì người cũng biết, không biết có phải là Tịch Lưu Quang đại nhân cuối cùng đã tỉnh ngộ lại hay không, chung quy vô pháp xuất thủ đối với tỷ tỷ, kết quả là bị địch nhân nắm lấy cơ hội đánh cho bị thương nặng, không thể không liều mạng thi triển ra kiếm kỹ Lục Đạo Luân Hồi đem chư thần đánh lui, rồi sau đó tiêu thất ở trong tầm mắt mọi người... Lăng Vân nhướng mày: - Khó trách Chuyển Luân đối với nàng là tỏ vẻ vô cùng đau đớn và dữ tợn như thế, hẳn là vì nàng ở thời khắc mấu chốt lại đi trợ giúp ngoại nhân... - Không phải. Kỳ thực tỷ tỷ ngay từ đầu cũng không biết hắn phải đối phó với Tự Nhiên Nữ Thần, Tự Nhiên Nữ Thần và những Chân Thần kia thì đã sớm âm thầm đối phó với hắn. Mãi về sau nàng với đoán ra được một hai phần. Đây cũng là lý do tại sao từ sau trận chiến ấy tỷ tỷ nói chuyện với bọn người Tự Nhiên Nữ Thần lại lạnh nhạt như thế. - Vậy ngươi và Tử Lâm vì sao vẫn xuất hiện ở Táng Kiếm Thâm Cốc? - Ngươi biết vì cái gì mà tỷ tỷ lại ngăn cản Thần Thánh tiến nhập Thương Mãng Sơn trung ương Thần điện không? "Vì cái gì..." Lăng Vân trong lòng vừa động, không khỏi kinh ngạc nói: - Sẽ không phải... Lam có vẻ u sầu gật đầu nói: - Địa phương mà Tịch Lưu Quang đại nhân tu dưỡng đúng là Thương Mãng Sơn trung ương Thần điện. Nguyên nhân chính là như thế, tỷ tỷ mới có thể liều mạng ngăn cản Thần Thánh tiến nhập, thậm chí không tiếc thi triển ra kiếm kỹ Lục Đạo Luân Hồi vốn đối với thân nàng tạo thành tổn hại cực lớn! Lăng Vân đúng là một trận im lặng, đây không khỏi có phần quá xảo hợp đi sao. - Tỷ tỷ là một người hiếu thắng, tuy rằng đã đoán ra chân tướng sự tình, nhưng bởi vì không thể xác định, cũng không muốn đi tìm hắn để chứng thực, và nói lời xin lỗi. Tịch Lưu Quang đại nhân cũng rất cố chấp, hắn vẫn cho rằng ở chung với nhau thì phải tin tưởng lẫn nhau, tỷ tỷ đã phản bội hắn, nếu muốn hắn "thẽ thọt khúm núm" giải thích toàn bộ mọi chuyện thì hắn nhất định không đi làm. Nói đến đây, Lam cũng cảm thấy bất đắc dĩ thật sâu: - Tuy rằng hai người ai cũng không chịu nhượng ai, nhưng tỷ tỷ chung quy là vẫn lo lắng cho an nguy của hắn, sợ những Chân Thần kia lại kéo đến, đã không tiếc tiêu hao đại lượng nguyên khí, bắt chước lại thủ đoạn của hắn vượt cấp bố trí ra đại hình phong ấn, phong ấn toàn bộ chủ tinh lại, thứ nhất là dùng cho việc bảo hộ chủ tinh, thứ hai, cũng có thể tạo ra uy hiếp, khiến cho những Chân Thần kia căn bản cũng không thể tạo ra cho hắn tổn thương gì khác. Hiển nhiên, biện pháp này của Tử đã thập phần thành công. Chí ít cũng hù dọa được Tự Nhiên Nữ Thần và những Chân Thần khác mười vạn năm, không dám bước vào chủ tinh một bước. - Bố trí ra đạo phong ấn kia, nguyên khí của tỷ tỷ đã bị tổn thương nặng nề. Không biết là vì áy náy, hay là vẫn tức giận việc Tịch Lưu Quang đại nhân thủy chung không có hướng nàng giải thích nguyên nhân, tỷ tỷ cư nhiên lại quay trở về với hoàn cảnh ác liệt của Táng Kiếm Thâm Cốc... Chuyện về sau thì như ngươi đã biết, tỷ tỷ lầm tưởng rằng ngươi là truyền nhân của hắn, cho nên cũng muốn đối với ngươi giật dây lấy lòng. Hơn nữa khi đó nàng cũng đã hết giận... liền đi theo ngươi ra ngoài luôn. Lăng Vân đúng là có một trận tức cười. Tử Lâm sở dĩ phản hồi Táng Kiếm Thâm Cốc, tự phong ấn mình lại, chỉ sợ đa phần là vì tức giận a... Thông qua ngược đãi chính mình, muốn cho Tịch Lưu Quang đau lòng, làm cho hắn phải cam tâm tình nguyện tìm nàng giải thích... Từ điểm này có thể thấy, đây rõ ràng là một đôi tiểu tình lữ giận dỗi. Lam ngước đầu nhìn bầu trời bao la xanh thẳm, suy nghĩ tựa hồ xuyên thấu qua không gian hướng tới chủ tinh của Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang, ngữ khí có chút lo lắng nói: - Hiện tại đạo phong ấn của chủ tinh đã bị đánh vỡ, không biết tỷ tỷ và hắn đến tột cùng ra sao... có còn tốt hay không, hay là đang gặp nguy hiểm gì... Khó trách lúc ấy Lam lại xúc động như vậy, muốn đi chủ tinh để xem xét tình hình. Lăng Vân trầm mặc trong chốc lát, nói: - An nguy của bọn hắn ngươi không cần lo lắng. Từ trong lời nói của Thần Thánh không khó để đoán ra, bọn họ không có ở trong Thương Mãng Sơn tìm được Tịch Lưu Quang. Hơn phân nửa là trước lúc bọn hắn tấn công chủ tinh, Tử Lâm đã cùng hắn dời đi, mà việc này cũng chẳng khác nào bọn họ đã gặp lại nhau, chỉ cần khúc mắt được giải khai, thì việc bọn họ hòa hợp lại chỉ là vấn đề thời gian. Lam gật gật đầu, vẫn là mặt ủ mày chau: - Chỉ hy vọng như thế. Lăng Vân cũng không phải là người am hiểu việc an ủi người khác, chỉ có thể cùng nàng trầm mặc mà thôi. Thuận theo tâm tư của nàng để đi chủ tinh một chuyến? Loại hành động rõ ràng là chịu chết này, Lăng Vân tuyệt đối không có khả năng đi làm. Mặc dù không có nhận được thông tin về mình và Thần Thánh, nhưng những chuyện về Tử Lâm và Tịch Lưu Quang cũng rõ ràng một chút, tính ra cũng là hơi có thu hoạch. Hơn nữa hắn còn biết đạo của mình và quân chủ Tịch Lưu Quang là tương đồng, như thế thì mình cũng đang đi đúng đường lối. Điểm duy nhất chính là, sát đạo cũng phải giết cho hợp lý, cũng không có lạm sát bừa bãi, nếu không thì sẽ phải gặp phải cảnh ngộ tương tự với Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang, bị những Chân Thần kia giết tới cửa... Kỳ thực trong lời nói của Lam còn nhiều chỗ để truy cứu, nhưng bây giờ hắn vô tình moi ra được một ít thông tin về tu luyện, những chuyện khác tự nhiên là cũng không còn trọng yếu nữa. Hắn chỉ có một suy nghĩ đơn giản - muốn biết rõ ràng hết thảy thì chỉ cần có tu vi cỡ như Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang là được. Lúc đó thì còn ai có thể nắm giữ được mình? Nắm giữ ngược lại! Đạt tới tu vi như Thần Thánh cũng chính là một ví dụ tốt nhất. ... Ngay khi Lăng Vân hiểu rõ hết thảy những điều này, trận chiến giữa hắn và Thần Thánh đã nhanh như lôi đình được lan truyền từ trong miệng các đệ tử ra bốn phương tám hướng! Tin tức này lại bao hàm hai điểm. Điểm thứ nhất - Hoàng Giả Chi Thành lại thêm một vị có Bán Thần cấp bậc. Điểm thứ hai - Lăng Vân với cảnh giới Kiếm Thánh đỉnh phong, cư nhiên bằng vào một loại kiếm kỹ vô cùng quỷ dị, khuất nhục Bán Thần cường giả của Hoàng Giả Chi Thành, đem hắn bức lui! Tuyết Vực Đảo và Hạo Thiên Kiếm Phái kẻ trước người sau đều nhanh chóng nhận được tin tức này! Nguyên bản bọn họ nghĩ sau lưng Lăng Vân không có Hoàng Giả Chi Thành làm chỗ dựa, thì chẳng khác nào vật trong túi của bọn họ mà thôi. Hiện tại sắc mặt bọn họ đúng là vô cùng khó coi. Bằng vào kiếm kỹ mà có thể đẩy lui Bán Thần cường giả, há chẳng phải là hắn so với một vị Bán Thần đáng sợ hơn ư. Vụ Át Sơn hiện tại thì độ khó của việc chiếm lấy danh ngạch tuyệt đối sẽ không thua kém Đông Huyền Hải Vực và Vô Tẫn Nhai! Hạo Thiên Kiếm Phái chưởng môn nhân Tô Trấn Phương biết được tin này, trầm ngâm một hồi lâu, lần đầu tiên đem Lăng Vân đặt ở địa vị ngang hàng với mình để mà cân nhắc. Việc vận dụng thủ đoạn cưỡng chế khiến cho Lăng Vân phiên dịch thượng cổ thần văn, tới thời điểm này đã trở một hy vọng xa vời. Nếu như còn muốn khống chế hắn thì chẳng khác nào rước về trước cửa một vị đại địch, đây tuyệt đối không phải là hành động sáng suốt, như vậy biện pháp tốt nhất... ...