[Dịch] Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng]
Người này vừa ra tay đã đánh ngã Đường Bảo Ngưu, nhưng gần như không ai nhìn thấy hắn ra tay thế nào.
Đường Bảo Ngưu quay lưng về phía người này, đương nhiên không nhìn thấy.
Ngay cả Lưu Toàn Ngã quay mặt về phía hắn cũng không nhìn thấy.
Khi hắn trông thấy người này, vẻ kinh ngạc trên mặt có lẽ không ít hơn Đường Bảo Ngưu.
Người này giống như vẫn luôn ở trong bụi gai, từ trước đến giờ đã “mọc” ở đó.
Đối với hắn thì bụi gai cũng giống như gối mềm.
Hắn đi vào bằng cách nào?
Hắn đi vào khi nào?
Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Hắn là ai?
Vấn đề cuối cùng Lưu Toàn Ngã không cần hỏi, bởi vì hắn biết người đến là ai.
Nhưng hắn vẫn kinh ngạc, hơn nữa còn hơi giận dữ, một sự tức giận vì bị xem thường.
Cho nên hắn trầm giọng lấy hơi, hỏi:
- Cố Thiết Tam, không phải ngươi đã đi theo Nguyên lão rồi sao? Ở chỗ này giả thần giả quỷ làm gì?
Người đến là Cố Thiết Tam, “Thần Quyền” Cố Thiết Tam trong Lục Hợp Thanh Long, cũng là Cố lão tam ít khi ra tay nhất trong trong sáu con Thanh Long, nhưng gần như hễ chiến là thắng.
Cho nên Lưu Toàn Ngã cảm thấy kinh ngạc, bởi vì Cố Thiết Tam lẽ ra đã theo Nguyên Thập Tam Hạn đến Hàm hồ rồi.
Hắn đến Điềm sơn làm gì?
Lưu Toàn Ngã là người chỉ huy hành động ở Điềm sơn, đương nhiên vì vậy cảm thấy bất mãn.
Con người Cố Thiết Tam rất dũng mãnh, đó không chỉ là sức mạnh của thân thể, cũng bao gồm sức mạnh của tinh thần.
Người dũng mãnh thật sự không cần ra tay cũng gây cho người ta cảm giác chết chóc, hơn nữa còn có thể giết người thật sự.
Cố Thiết Tam nói chuyện lại rất lạnh, rất trầm, cũng rất ổn.
- Nguyên sư phụ vốn không đến Hàm hồ.
Câu trả lời này khiến cho Lưu Toàn Ngã càng kích động.
Âm mưu nhiều nhất chỉ khiến hắn kinh ngạc, nhưng âm mưu này ngay cả hắn cũng hoàn toàn không biết, điều này lại càng khiến hắn tức giận.
- Tại sao?
- Ném đá dò đường.
Cố Thiết Tam thốt ra mấy chữ này.
- Ngươi nói chúng ta vất vả bố trí một phen, hóa ra chỉ là hòn đá dò đường trên tay Nguyên lão thôi sao?
- Không chỉ có các ngươi
Cố Thiết Tam nghiêm túc nói:
- Vì đại cục, bất cứ ai cũng phải làm hòn đá, ta cũng không ngoại lệ.
Hắn nói xong liền bẻ một đoạn cành gai, cắn một cái, sau đó còn ăn vào từng miếng một cách rất hứng thú, giống như bụi gai kia là chân gà quay vậy.
- Tại sao Nguyên lão không nói cho ta biết trước?
- Nói cho ngươi biết trước, lỡ may để lộ tin tức, sẽ không gạt được Hứa sư bá xảo quyệt như hồ ly.
- Ngươi nói là… Thiên Y Cư Sĩ cũng ở bên phía Điềm sơn này?
- Hứa Tiếu Nhất là người tuyệt đối sẽ không đẩy gánh nặng sang cho môn hạ đệ tử của hắn, cho nên chỉ cần một nơi xuất hiện môn nhân đệ tử của hắn chiến đấu, hắn sẽ không bỏ mặc bọn chúng.
- Vậy hắn cố ý bày bố nghi trận để làm gì?
- Đó là chỗ thông minh của hắn. Thứ nhất, hắn nắm chắc năm phần trở lên có thể điệu hổ ly sơn, khiến sư phụ đi đến Hàm hồ. Thứ hai, cho dù sư phụ cũng ở bên này, không tới thời điểm cuối cùng Hứa Tiếu Nhất cũng có thể ẩn nhẫn không ra, dùng bằng hữu môn đồ của hắn để đánh lạc hướng. Thứ ba, lỡ may đụng độ thật sự, hắn phải chiến đấu trận này, vẫn có ba phần thắng lợi.
- Cho nên… Nguyên lão đã nhìn thấu tính tình của Hứa Tiếu Nhất, chỉ cần tìm được một nơi có tung tích kẻ địch, nắm lấy cửa tử của hắn, sớm muộn gì họ Hứa cũng sẽ hiện thân.
- Cái này gọi là dùng bất biến ứng vạn biến.
- Nhưng mà… người của Hứa Tiếu Nhất ở nơi này và trong Lão Lâm tự đều bị ta tìm ra, giống như thịt nằm trên thớt, nhưng hắn vẫn không xuất hiện. Hắn thật sự ở bên phía Điềm sơn sao?
- Ta cũng không biết. Trí giả suy tính ngàn lần, nhất định cũng có một lần sai. Đôi khi dùng bất biến ứng vạn biến cũng không hẳn có thể thành công. Người ta đánh tới một quyền, ngươi không né tránh chưa chắc đã có thể dọa người ta bỏ chạy. Có lúc không tránh khỏi phải biến, còn phải dùng mười vạn biến để ứng vạn biến.
- Biết đâu tính tình của Thiên Y Cư Sĩ thay đổi, vậy thì khó suy đoán theo lẽ thường rồi.
- Cũng có thể từ trước đến nay Hứa sư bá luôn cố ý giả tình giả nghĩa, khiến cho sư phụ phán đoán sai lầm.
- Vậy ngươi là người do ngài phái đến theo dõi ta?
- Ta chỉ đến trợ giúp và tiếp ứng cho ngươi.
- Một mình ta đã đủ chiến thắng, không cần ngươi giả vờ tốt bụng.
- Không có ta, không chừng hắn đã chạy thoát rồi.
Cố Thiết Tam lạnh lùng nhìn Đường Bảo Ngưu nằm trên đám bụi gai.
- Không có ta dồn ép hắn.
Lưu Toàn Ngã lạnh lùng nói:
- Ngươi có thể ám toán được sao?
Hai người đối chọi gay gắt.
Cố Thiết Tam bỗng nhiên cười một tiếng:
- Được, tên này xem như là ngươi bắt được, ta không tranh với ngươi.
Lưu Toàn Ngã hừ một tiếng, lẩm bẩm nói:
- Vốn là công lao của ta, chẳng có gì để tranh cả.
Vừa nói, tay áo của hắn vừa vung ra, nhìn dáng vẻ giống như muốn bồi thêm một đòn vào sau lưng Đường Bảo Ngưu.
Nhưng lúc này Đường Bảo Ngưu bỗng bắn lên một cách thần kỳ.
Lúc hắn bắn lên, trên người còn cắm mấy chục mũi gai, nhất định là rất đau.
Nhưng cơn đau chỉ khiến cho động tác của hắn càng nhanh và mạnh hơn.
Toàn thân hắn cong lại như một con tôm lớn, quay lưng về phía Lưu Toàn Ngã, lộn nhào đến giữa không trung, sau đó lại quay mặt về phía Lưu Toàn Ngã, đánh ra một quyền.
Hắn bị trúng một chiêu của Cố Thiết Tam, ít nhất đã phun ra ba ngụm máu. Những bụi gai nơi hắn nằm lên đều dính đầy vết máu, đó là những vũng máu, nhất định không phải là máu chảy ra từ vết rách.
Nhưng hắn lại cố gắng chịu đựng, sau đó trong nháy mắt áp sát Lưu Toàn Ngã, đồng thời đánh ra một quyền.
Một tiếng “phụp” vang lên, xương mũi của Lưu Toàn Ngã vỡ nát.
Nắm tay chỉ đánh vỡ sống mũi, còn chưa kịp đánh nứt xương mặt.
Phản ứng của Lưu Toàn Ngã cũng cực nhanh, lập tức bay ngược ra ngoài.
Mặc dù cảm giác được cơn đau do xương mũi đâm vào trong cơ mặt, hai tay áo của hắn vẫn đồng thời cuốn ra, quấn lấy hai cánh tay của Đường Bảo Ngưu, sau đó dùng sức kéo một cái, đẩy thân thể to lớn của Đường Bảo Ngưu về phía Cố Thiết Tam.
Cố Thiết Tam bình tĩnh kêu lên một tiếng:
- Tốt!
Trong giọng nói của hắn lại ẩn chứa sự hưng phấn.
Chữ “tốt” của hắn có ba ý nghĩa. Một là Đường Bảo Ngưu có thể chịu được một đòn của hắn, khí lực thật tốt. Hai là Đường Bảo Ngưu phản kích đột ngột, ngay cả hắn cũng cảm thấy hơi bất ngờ. Ba là Lưu Toàn Ngã mặc dù bị thương, nhưng vẫn phản ứng cực nhanh, trói chân trói tay Đường Bảo Ngưu đẩy về phía hắn.
Hắn sẽ bỏ qua cơ hội này sao?
Lúc trước hắn đã từng ám toán Đường Bảo Ngưu. Nếu như không nắm chắc thì hắn sẽ không tùy tiện ra tay, nhưng nếu như đã ám toán, cũng đã kết thù, hắn sẽ dễ dàng dừng tay sao? Lúc này hai cánh tay của Đường Bảo Ngưu đã bị quấn chặt, hắn sẽ để cho đối phương sống tiếp, sau đó có một ngày tìm hắn trả thù sao? Cơ hội để giết chết kẻ địch hiện tại và kẻ thù tương lai, hắn sẽ dễ dàng bỏ qua sao?
Đương nhiên là không.
Hắn nên ra tay, bởi vì giết Đường Bảo Ngưu đã là chuyện đương nhiên. Đường Bảo Ngưu chết trên tay hắn cũng gần như đã là định cục.
Lưu Toàn Ngã cũng muốn như vậy, hắn muốn giết chết đại hán như thần linh này. Nhưng hắn lại không hi vọng đối phương chết bởi tay hắn, bởi vì hắn không muốn làm cho “Lục Đại Khấu” còn lại tìm hắn gây phiền toái.
Cho nên, chuyện giết người giao cho Cố Thiết Tam thì tốt hơn.
Mặc dù hắn chỉ hận không thể nuốt cả đầu lẫn xương của kẻ đánh bể xương mũi hắn vào trong bụng.
Nhưng Cố Thiết Tam lại không ra tay.
Không phải không ra tay, mà là lại không ra tay với Đường Bảo Ngưu.
Bởi vì hắn không kịp, hắn phải đối mặt với một kẻ địch khác, một đại hán như trâu lớn, Chu Đại Khối Nhi.