[Dịch] Long Hổ Phong Vân [Bạch Y Phương Chấn Mi]
Người nọ khoảng hơn hai mươi tuổi, thần sắc hết sức chán chường, mặc trang phục màu đen gọn gàng, cũng không mang theo kiếm, nhưng hai chân giống như hai cây cột sắt, cao hơn người bình thường một cái đầu. Hắn chỉ cười lạnh một tiếng, cũng không để ý tới, đi thẳng về phía Phương Chấn Mi.
Tư Đồ Khinh Yến liếc mắt nhìn người nọ, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, lại thấy người nọ đang đi đến chỗ Phương Chấn Mi, vội kêu lên:
- Ngươi đứng lại cho ta!
Nàng duỗi tay một cái, nắm lấy sau vai người nọ.
Trông thấy sắp nắm được vai, người nọ đột nhiên đã đi xa khoảng bốn năm bước, vai bất động, eo không tránh, vẫn duy trì tư thế ban đầu, tiếp tục đi về phía Phương Chấn Mi.
Tư Đồ Khinh Yến nghi là mình hoa mắt, ngỡ ngàng một lúc, ngẩn ra ở đó.
Tư Đồ Thiên Tâm lại ở một bên thúc giục:
- Tỷ tỷ, hộ pháp đi, tỷ hộ pháp đi!
Thấy tỷ tỷ còn ngẩn ra ở đó, hắn liền quát một tiếng, rút kiếm đâm vào vai trái người nọ. Tư Đồ Khinh Yến đột nhiên tỉnh lại, biết Tư Đồ Thiên Tâm tuyệt đối không phải đối thủ của người nọ, cũng lập tức rút đao chém vào vai phải đối phương.
Trong phút chốc này, bọn họ cảm thấy đã phối hợp đến mức không còn sơ hở, cho dù người nọ không trúng chiêu cũng phải xoay người đối địch. Nhưng khi bọn họ chém ra một đao một kiếm, đột nhiên thân dưới nhẹ hẫng, đồng loạt ngã xuống.
Nguyên lai ngay khi Tư Đồ tỷ đệ xông lên, người nọ cũng không quay đầu lại, chân trái đột nhiên ngáng một cái, không nghiêng lệch quét vào xương ống quyển Tư Đồ Thiên Tâm, đồng thời mũi chân hất một cái, vướng vào mắt cá phải Tư Đồ Khinh Yến, cứ như vậy đồng thời đánh ngã bọn họ.
Người nọ vẫn không thèm quay đầu lại, hừ lạnh một tiếng, đã đi tới trước mặt Phương Chấn Mi. Tư Đồ Thiên Tâm ngã khá gần đó, nhìn thấy cảnh này liền không để ý nguy hiểm, hét lên một tiếng, chống đất xuất kiếm, quét thẳng vào chân trái người nọ.
Người nọ vẫn không thèm nhìn, nhấc chân đạp xuống một cái, vừa vặn đạp trúng tay Tư Đồ Thiên Tâm, khiến cho hắn đau đến mức buông cả kiếm.
Người nọ cười lạnh một tiếng, chân phải như bay đá vào Phương Chấn Mi đang ngồi khoanh chân chữa thương cho “Tuyết Hoa Thần Kiếm” Tương Thanh Phong.
Tư Đồ Khinh Yến phi thân xông tới, đao trên tay không biết từ lúc nào đã rơi mất, đành phải liều mạng chưởng theo người đánh tới.
Chỉ là Tư Đồ Khinh Yến làm sao nhanh hơn chân người nọ?
Khi một cước sắp đá trúng Phương Chấn Mi, người nọ đột nhiên thấy Phương Chấn Mi mở mắt ra, mỉm cười nhìn hắn.
Người nọ sững sốt, một cước nhanh đến vô song kia liền dừng lại.
Khi người nọ đang ngẩn ra, Tư Đồ Khinh Yến đã lướt đến, một chưởng đánh trúng đối phương. Người nọ không lắc lư chút nào, còn Tư Đồ Khinh Yến lại bị chấn văng ra ngoài một trượng.
Người nọ vẫn nhìn chằm chằm vào Phương Chấn Mi.
Tư Đồ Thiên Tâm thấy người nọ lại dừng tay, liền gắng gượng từ trên đất ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phương Chấn Mi liền hét lớn:
- Phương thúc thúc, thúc tỉnh lại rồi!
Phương Chấn Mi cười nói:
- Ai nói ta ngủ rồi?
Tư Đồ Thiên Tâm nói:
- Không phải thúc đang chữa thương cho Tương thúc thúc sao?
- Đó là chữa thương, ta chỉ dùng chân lực của mình bổ sung nội lực hao tổn cho Tương tiên sinh mà thôi, chữa thương không nhất định sẽ tẩu hỏa nhập ma đâu.
- Ta thấy vị bằng hữu này không có ý đả thương các người, cho nên không lập tức ra tay. Hắn vốn nhìn ra được ta cũng không dùng toàn lực, đáng tiếc là nghe các người nói lung tung lại tin tưởng.
Tư Đồ Khinh Yến cách đó một trượng bò dậy, giận dữ nói:
- Phương thúc thúc, huynh nhẫn tâm nhìn chúng ta vì huynh mà bị đánh thành như vậy sao?
Phương Chấn Mi cười cười, không lên tiếng.
Trong mắt người nọ hiện lên sát khí, đột nhiên nói:
- Tốt, quả nhiên danh bất hư truyền.
Phương Chấn Mi bỗng nói:
- Ngươi là Hoắc Vô Dụng?
Người nọ lại kinh ngạc.
Phương Chấn Mi cười nói:
- Ngoại trừ Hoắc Vô Dụng, còn ai có thể ra chân nhanh như vậy?
Hoắc Vô Dụng lạnh lùng nói:
- Vì câu này của ngươi, sẽ cho ngươi toàn thây.
Phương Chấn Mi chậm rãi nhắm mắt lại:
- Đáng tiếc, đáng tiếc.
Hoắc Vô Dụng nhìn chằm chằm vào Phương Chấn Mi, hỏi:
- Đáng tiếc cái gì?
Phương Chấn Mi khẽ thở dài:
- Vốn là anh hùng, sao lại làm giặc?
Hoắc Vô Dụng cả giận nói:
- Có ý gì?
Phương Chấn Mi nói từng chữ từng câu:
- Với thân thủ của các hạ, không nên làm chó săn của Tăng Bạch Thủy.
Hoắc Vô Dụng nhìn lên trời cười lớn nói:
- Ai nói ta làm thủ hạ của Tăng Bạch Thủy! Ta là cung phụng của Trường Tiếu bang.
Phương Chấn Mi nhíu mày nói:
- Tăng Bạch Thủy thật sự chịu tôn người khác làm cung phụng sao? Không biết ngươi có từng nghe cố sự của Tăng Bạch Thủy ba mươi năm trước không.
Hoắc Vô Dụng hỏi lại:
- Cố sự gì?
Phương Chấn Mi nói:
- Ba mươi năm trước, Tăng Bạch Thủy là nhân tài võ lâm mới xuất hiện, võ công cao cường, hiếu chiến vô cùng. Nhưng có lần hắn một mình xông vào chùa Thiếu Lâm, lại bị một vị Vô Danh Lão Tăng chế ngự. Vô Danh Lão Tăng này phật hiệu là “Vô Danh”, lại tên là “Lão Tăng”, “Vô Danh Lão Tăng” là danh hiệu của y. Trong vòng ba chiêu y đã đánh bại Tăng Bạch Thủy. Tăng Bạch Thủy bị thua tâm phục khẩu phục, lại bái Vô Danh Lão Tăng làm sư phụ, học được tuyệt kỹ “Trường Tiếu Thất Kích”, vô cùng tôn kính, vâng lời, trung thành với Vô Danh Lão Tăng. Đợi sau khi Vô Danh Lão Tăng dốc lòng truyền thụ, Tăng Bạch Thủy lại dùng “Trường Tiếu Thất Kích” giết chết Vô Danh Lão Tăng. Sau khi nghe cố sự này, ngươi có cảm tưởng gì?
Hoắc Vô Dụng trừng mắt nhìn Phương Chấn Mi, nói:
- Ta hiểu rồi...
Phương Chấn Mi cười nói:
- Ngươi hiểu cái gì?
- Dùng kế khích tướng, đối với ta vô dụng.
Hoắc Vô Dụng cười lạnh một tiếng, nói:
- Hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi.
Phương Chấn Mi vừa thở dài vừa cười nói:
- Quả là u mê không tỉnh ngộ.
Hoắc Vô Dụng nhìn chằm chằm vào Phương Chấn Mi, nói:
- Ngươi đang kéo dài thời gian.
Phương Chấn Mi nhướng mày nói:
- Hả?
Hoắc Vô Dụng nói từng chữ từng câu:
- Ngươi vì cứu người này nên công lực hao tổn, nhất thời chưa khôi phục, cho nên mới kéo dài thời gian.
Phương Chấn Mi giống như cười không nổi:
- Nói tiếp đi!
Hoắc Vô Dụng lạnh lùng nói:
- Không nói nữa.
Phương Chấn Mi ngẩng đầu lên hỏi:
- Tại sao?
Hoắc Vô Dụng sắc mặt tái xanh, nói:
- Bởi vì ta phải giết ngươi rồi.
Tư Đồ Khinh Yến và Tư Đồ Thiên Tâm đều ngẩn ra. Tư Đồ Khinh Yến kêu lớn:
- Không phải, huynh ấy đã khôi phục công lực rồi.
Hoắc Vô Dụng cười lớn như cú đêm, nói:
- Ta nhìn ra được, ngươi chỉ thiếu thời gian một bữa cơm là có thể hồi phục công lực. Bây giờ nếu ngươi có sức bóp vỡ một khối đá, ta sẽ quay đầu rời đi. Ta không muốn đợi thêm nữa, ngươi đi chết đi!
Phương Chấn Mi than một tiếng, hai mắt chậm rãi nhắm lại.
Hoắc Vô Dụng cười lớn, đá ra một cước.
Đột nhiên ánh kiếm lóe lên, đâm thẳng tới cổ họng Hoắc Vô Dụng.
Chân của Hoắc Vô Dụng đang đá ra bỗng hất lên trên, đá bay trường kiếm.
Chỉ thấy “Tuyết Hoa Thần Kiếm” Tương Thanh Phong hét lớn:
- Y vì cứu ta mới hao tổn công lực như vậy, ta có chết cũng không để ngươi giết y!
Dứt lời lại đánh một quyền vào Hoắc Vô Dụng.
Lúc này Tư Đồ Khinh Yến cũng xông lên, đồng thời nói:
- Phương thúc thúc, tôi không trách huynh để tên quái vật này khi dễ chúng tôi nữa.
Hoắc Vô Dụng cười lớn:
- Châu chấu mà cũng đòi đá xe?
Chân lại đá lên không, giữa không trung quấn lấy cánh tay trái Tương Thanh Phong, trong ngoài kẹp lại. Tương Thanh Phong kêu thảm một tiếng, xương cánh tay gãy lìa. Hoắc Vô Dụng thuận chân đá ra, hất bay Tương Thanh Phong, vừa lúc đụng phải Tư Đồ Khinh Yến, cùng nhau bay ra ngoài.
Tư Đồ Thiên Tâm đang nằm trên đất, thừa lúc Hoắc Vô Dụng nhảy lên phía trên, lập tức rút cánh tay bị đạp về, lao đến chỗ Phương Chấn Mi, muốn cứu Phương Chấn Mi đi.
Phương Chấn Mi yếu ớt than một tiếng.
Tay của Tư Đồ Thiên Tâm còn chưa chạm đến Phương Chấn Mi, Hoắc Vô Dụng đã dùng một cước đá văng Tương Thanh Phong và Tư Đồ Khinh Yến, một cước khác đá bay Tư Đồ Thiên Tâm ra ngoài một trượng.
Hoắc Vô Dụng cười lớn nói:
- Họ Phương kia, ngươi cam chịu ba!
Chợt nghe một giọng nói quát lên:
- Họ Hoắc kia, ngươi đi chết đi!
Sau đó một quyền đánh tới.
Ngã Thị Thùy chạy không ngừng nghỉ, khi đến Hàm Bích lâu thì trời đã sáng rõ.
Nhưng đây lại là thời khắc thê thảm nhất trong cuộc đời Ngã Thị Thùy.
Hàm Bích lâu đã bị hủy, chỉ còn lại gạch ngói ngổn ngang.
Ngã Thị Thùy đè nén bi thương trong lòng, giống như điên cuồng chạy lên Bán Miên sương.
Dọc theo đường đi, Ngã Thị Thùy nhìn thấy thi thể của đám tỷ muội Hàm Bích lâu, nửa thân trần hoặc áo quần rách nát, thê thảm khiến người ta không nỡ nhìn, trong đó cũng có thi thể của đệ tử Trường Tiếu bang.
Ngã Thị Thùy lòng đau như cắt, xông lên lầu, đột nhiên nhìn thấy thi thể trần trụi của Công Tôn U Lan.
Ngã Thị Thùy vừa giận dữ vừa bi phẫn, đi nhanh lên trước, dùng màn vải che lên thi thể Công Tôn U Lan, chợt nhìn thấy trên đất có ba chữ nhỏ “Phương Trung Bình”.
Ba chữ này dùng ngón tay vẽ lên trên sàn nhà, hóa ra Công Tôn U Lan lúc chết vẫn lưu lại ba chữ này.
Ngã Thị Thùy gật đầu, đau đớn bi phẫn nói:
- U Lan tỷ tỷ, tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ báo thù cho tỷ!
Chợt giống như nhớ tới chuyện gì, vọt nhanh lên lầu, lại nhìn thấy thi thể Âu Dương Tảo Nguyệt nằm ở đó, chết không nhắm mắt.
Ngã Thị Thùy kêu lớn:
- Nguyệt Lan, Nguyệt Lan!
Hắn xông vào trong Bán Liên các, vén đống màn vải ra, chợt dừng lại, ngây người. Người hắn yêu cũng chết giống như Công Tôn U Lan, có điều bên cạnh thi thể có hai chữ máu “Khuất Lôi”.
Khuất Lôi!
Ngã Thị Thùy ngơ ngác nhìn, ngây dại nhìn, cũng không biết đã nhìn bao lâu.
Khuất Lôi!
Ngã Thị Thùy nhẹ nhàng dùng màn vải che Công Tôn Nguyệt Lan lại, thương tiếc hôn lên mái tóc của nàng, lẩm bẩm nói chuyện, ríu rít giống như nước mưa, sắc trời âm u mà không gián đoạn.
Khuất Lôi!
Ngã Thị Thùy đột nhiên đứng lên, gào lớn:
- Ta muốn báo thù, ta muốn báo thù, ta muốn báo thù!
- Khuất Lôi! Ta muốn dùng nắm tay này đánh nát bàn tay và đầu của ngươi!
- Ta muốn đi Trường Tiếu bang liều mạng.
Ngã Thị Thùy mí mắt muốn nứt, giống như điên cuồng xông ra Hàm Bích lâu, đạp lên thang gỗ thì thang gỗ sụp, chạm qua cây cột thì cây cột ngã, chạy qua trường đình thì trường đình đổ, bước qua thềm đá thì thềm đá nứt.
Lúc Ngã Thị Thùy sắp chạy ra khỏi Hàm Bích lâu, chợt thấy một người áo xanh còn ở lại Hàm Bích lâu, đang lột trang sức trên người một cô gái của Hàm Bích lâu xuống, bỏ tất cả vào trong túi mình.
Ngã Thị Thùy giống như một con hổ giận, đột ngột dừng lại, nhìn chằm chằm vào người kìa.
Bên cạnh người áo xanh kia còn có bốn năm tên áo xanh khác, cũng đang làm chuyện tương tự.
Người áo xanh kia lập tức phát giác Ngã Thị Thùy, liền ngẩn ra.
Ngã Thị Thùy nói từng chữ từng câu:
- Các ngươi là ai?
Người áo xanh thản nhiên cười nói:
- Trường Tiếu bang Thanh kỳ đường chủ Trần Quan Thái.
Ngã Thị Thùy giống như điên hét lớn:
- Ta nói cho các ngươi biết, ta là Ngã Thị Thùy…
Chữ “Thùy” đã biến thành một tiếng gào điên cuồng. Khi mọi người còn chưa kịp ngạc nhiên, Ngã Thị Thùy đã giống như một con hổ giận xông đến. Nếu là lúc bình thường, Trần Quan Thái còn có thể giao thủ mấy chiêu với Ngã Thị Thùy, nhưng hắn thường ngày quen ám toán người khác, không ngờ hôm nay lại gặp phải Ngã Thị Thùy, còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, bụng dưới đã trúng phải một quyền.
“Bốp!”
- Ặc!
Trần Quan Thái đau đến mức khom người, miệng phun bọt mép.
Năm tên đệ tử áo xanh của Trường Tiếu bang kia ào ào hét lớn, rút đao ra.
Tên thứ nhất rút đao lập tức vỡ đầu.
Tên thứ hai rút đao lập tức ngã xuống.
Tên thứ ba rút đao gần như đồng thời mặt bị đánh lõm.
Tên thứ tư còn chưa kịp rút đao đã bị đánh nát xương ngực.
Tên thứ năm không rút đao mà nhấc chân bỏ chạy, mới chạy được ba bước thì xương sống đã bị đấm gãy.
Khi tên thứ năm vừa ngã xuống, Trần Quan Thái vừa mới nhịn đau ngẩng đầu lên, thấy Ngã Thị Thùy đang nhìn chằm chằm vào hắn, lại trúng một quyền.
Trần Quan Thái kêu thảm, bị đánh đến mức ngồi bệt xuống đất, nôn mửa.
Ngã Thị Thùy nhấc hắn lên, quát hỏi:
- Là ai? Là ai giết Âu Dương lâu chủ?
- Là... Phương... Tổng đường chủ...
“Bốp”, lại trúng một quyền.
- Oa!
Trần Quan Thái bị đánh đến mức xương cũng mềm ra, mồ hôi hột lớn như đậu nành chảy xuống ròng ròng.
- Là ai dẫn các ngươi tới giết người phóng hỏa?
- Là... là Khuất... là Khuất... Khuất phó...
“Bốp”, lại là một quyền.
- A!
Trần Quan Thái nước miếng máu mũi đều chảy, nhưng lại không nhổ ra thứ gì.
- Bọn chúng hiện đang ở đâu? Ở đâu?
- Tại... tại... trong... bang... về.... về... rồi...
Ngã Thị Thùy đột nhiên quát lên:
- Được, ta đi tìm bọn chúng.
Đang muốn vứt Trần Quan Thái đi, chợt giống như nhớ tới chuyện gì, liền bóp cổ Trần Quan Thái hỏi:
- Tại sao các ngươi cả gan ở đây?
Trần Quan Thái vùng vẫy muốn nói, nhưng Ngã Thị Thùy bóp quá chặt, khiến mắt của hắn trợn lên phía trên. Ngã Thị Thùy hơi lỏng tay, quát lên:
- Nói mau, các ngươi ở đây làm gì?
- Tiếp... ứng... Hoắc... cung phụng...
- Hoắc cung phụng nào?
- Là... Hoắc... Vô... Dụng... cung...
Ngã Thị Thùy lập tức bình tĩnh một chút.
- Hoắc Vô Dụng đi làm gì?
- Không... biết... hình như... là đi... là đi... ám sát Phương... Chấn Mi... cái gì tôi... cũng... nói rồi, xin đại hiệp... ai da... giơ cao đánh... khẽ, đừng... đừng... giết, giết tôi, giết tôi... cầu...
Ngã Thị Thùy lập tức bình tĩnh hơn nhiều, suy nghĩ một chút. Trước khi mình tới đây, Phương Chấn Mi đã nói là muốn dùng nội lực cứu chữa cho Tương Thanh Phong, nếu Hoắc Vô Dụng hạ thủ vào lúc này, chẳng phải Phương Chấn Mi vô cùng nguy hiểm?
Ngã Thị Thùy lập tức xốc Trần Quan Thái lên, lạnh lùng nói:
- Bây giờ ta sẽ đi một chuyến, nếu như ngươi nói thật, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết!
Dứt lời liền toàn lực chạy về hướng Thí Kiếm sơn trang.
Sau một quãng đường, chợt nhìn thấy Phương Chấn Mi đang ngồi trên đất, còn một người khác vừa đá văng Tương Thanh Phong, Tư Đồ Khinh Yến và Tư Đồ Thiên Tâm, hai chân đang đạp xuống đầu Phương Chấn Mi, đồng thời cười gằn nói:
- Phương Chấn Mi, ngươi cam chịu đi!
Ngã Thị Thùy vừa nhìn thấy cước pháp người nọ, lập tức biết người nọ chính là “Bắc Cước” Hoắc Vô Dụng, liền hét lớn một tiếng:
- Họ Hoắc kia, ngươi đi chết đi!
Một tay ném Trần Quan Thái ra, vọt nhanh đến, giữa không trung đánh ra một quyền, đồng thời quát lên:
- Ta tới!
Hoắc Vô Dụng vừa thấy người tới thế công gấp rút mãnh liệt như vậy, trong lòng chấn động, hai chân chuyển sang đá vào Ngã Thị Thùy.
Ngã Thị Thùy vừa thấy hai chân này vừa trầm vừa mạnh, liền hét lớn một tiếng, một quyền khác cũng theo sau đánh ra.
“Bốp bốp!”
Quyền chân va chạm, hai người đều rơi xuống.
Hoắc Vô Dụng bị đánh bay ra ngoài một trượng.
Ngã Thị Thùy cũng đáp xuống bên ngoài một trượng.
Hai người giận dữ đứng đối diện với nhau.
- Ngươi là ai?
- Ngã Thị Thùy.
- Ngươi là Ngã Thị Thùy?
- Ta là Ngã Thị Thùy.
- Ngươi biết ta là ai không?
- Ta biết, ngươi bây giờ là Hoắc Vô Dụng sống, đợi một lát nữa sẽ là Hoắc Vô Dụng chết!
- Được! “Nam Quyền Bắc Cước” chúng ta quyết một trận tử chiến.
- Đương nhiên, hiện giờ ngươi không muốn đánh cũng không được.
- Tốt! Hôm nay ta không giết ngươi thì không phải họ Hoắc.
- Ta cho ngươi biết một bí mật, chẳng biết ngươi có muốn nghe không?
- Cái gì?
- Ngươi vốn không phải họ Hoắc, lúc mẹ ngươi sinh ra ngươi, thấy ngươi thích bò lung tung trên đất, cho nên đổi họ cho ngươi, họ Vương, tên Bát (Vương Bát là con rùa)...
Ngã Thị Thùy nói những lời này là có dụng tâm khác. Khi cao thủ ra tay tối kỵ nổi giận, dễ bị đối phương chiếm được ưu thế, dùng khoẻ ứng mệt. Ngã Thị Thùy đã trải qua rất nhiều trận chiến, dĩ nhiên hiểu được điểm này. Vấn đề là hắn đã bi phẫn như điên, cũng không kiềm chế được nữa, chỉ có cách chọc giận Hoắc Vô Dụng mới xem như cân bằng.
Quả nhiên hắn còn chưa dứt lời, Hoắc Vô Dụng đã điên cuồng hét lên một tiếng, bay đá tới.
Những lời này hiển nhiên đã có hiệu quả.
Nhưng một khi Hoắc Vô Dụng tấn công trước thì sẽ liên miên không dứt, không đá ngã đối phương thì quyết không dừng lại giữa chừng, cho nên trong thiên hạ không mấy người có thể tiếp được cước pháp ác liệt bá đạo này của hắn.
Ngã Thị Thùy cũng không tiếp được.
Nhưng hắn có biện pháp.
Hắn không lùi, cũng không phải tiếp, mà là căn bản không tiếp.
Không tiếp mà phản công.
Quyền của Ngã Thị Thùy vừa nhanh vừa chuẩn, ngươi biết rõ hắn xuất quyền nhưng lại không nhanh bằng hắn, cho dù đủ nhanh cũng không chụp được tay của hắn, có chụp được cũng không mạnh bằng hắn, hơn nữa muốn tránh cũng không chuẩn xác bằng nắm tay của hắn.
Do đó trong thiên hạ, người có thể tiếp được song quyền của Ngã Thị Thùy cũng chẳng có bao nhiêu.
Hoắc Vô Dụng cũng không thể.
Hắn cũng có biện pháp.
Biện pháp duy nhất của hắn là đá ngã Ngã Thị Thùy trước khi Ngã Thị Thùy đánh ngã hắn.
“Bốp bốp bốp bốp!”
“Bình bình bình bình!”
Ngã Thị Thùy trúng bốn cước.
Hoắc Vô Dụng trúng bốn quyền.
Hai người rơi xuống, đứng trên đất, lại phi thân, xuất chiêu.
“Rầm rầm!”
“Bộp bộp!”
Ngã Thị Thùy trúng hai cước
Hoắc Vô Dụng trúng hai quyền.
Hai người một lần nữa rơi xuống, Ngã Thị Thùy khóe miệng chảy máu, Hoắc Vô Dụng máu mũi chảy dài.
Hai người uy nghiêm đứng đối diện, chuẩn bị xuất kích lần thứ ba.
Một kích sinh tử.
Bên kia Tương Thanh Phong, Tư Đồ Khinh Yến và Tư Đồ Thiên Tâm nằm trên đất đều nhìn đến ngây người, thậm chí quên cả đứng dậy.
Tư Đồ Thiên Tâm khẩn trương đến mức trái tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, đột nhiên nghe thấy có người thấp giọng gọi hắn:
- Tiểu huynh đệ!
Tư Đồ Thiên Tâm giật mình, thấy một người áo xanh đang đau khổ nhìn hắn. Tư Đồ Thiên Tâm oán giận nói:
- Kêu cái gì, ta suýt chút nữa bị ngươi hù chết rồi.
Người áo xanh cười bồi nói:
- Tiểu huynh đệ, rất xin lỗi, đã dọa ngươi rồi, ngươi có thể cứu ta không?
Tư Đồ Thiên Tâm tò mò hỏi:
- Ta làm thế nào cứu ngươi? Ngươi tên gì?
Trần Quan Thái nhỏ giọng nói:
- Trần Quan Thái.
Tư Đồ Thiên Tâm ngạc nhiên:
- Trần Quan Thái?
- Tiểu huynh đệ, ngươi không thấy ta bị người khác điểm huyệt sao? Ngươi giải huyệt là được rồi!
Trần Quan Thái cầu khẩn.
Tư Đồ Thiên Tâm nghĩ một lát rồi nói:
- Ta nhớ được, ngươi cùng với Ngã Thị Thùy thúc thúc tới đây, đã vậy vì sao y lại điểm huyệt ngươi. Ngươi nhất định không phải người tốt, không, ta không giải huyệt!
Trần Quan Thái gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, cầu khẩn:
- Ai da, tiểu huynh đệ, ngươi hiểu lầm rồi. Đúng vậy, ta không phải kẻ xấu của Trường Tiếu bang. Ngươi xem, không phải ta đã dẫn Ngã Thị Thùy thúc thúc của ngươi tới cứu Phương đại hiệp sao? Ngã Thị Thùy đại hiệp gặp mặt kẻ thù, vô cùng xung động, lại điểm cả huyệt đạo của ta, thật là oan uổng!
Tư Đồ Thiên Tâm trầm ngâm nói:
- Là thật sao? Vậy... để ta hỏi tỷ tỷ xem.
Trần Quan Thái giỏi về tâm kế, vừa thấy Tư Đồ Thiên Tâm hơi dao động, liền mừng rỡ trong lòng, vội kêu lên:
- Ai da, tiểu huynh đệ, ngươi muốn thành đại sự, lập đại nghiệp, sao ngay cả một chút chuyện nhỏ cũng phải hỏi tỷ tỷ của ngươi? Tiểu huynh đệ, cho dù ngươi thả ta ra, ta muốn gây rối cũng không phải là đối thủ của ngươi!
Sắc mặt Tư Đồ Thiên Tâm giãn ra, cười nói:
- Đúng, ngươi cũng không phải đối thủ của ta, vì câu này của ngươi, ta giúp ngươi giải huyệt… à, ngươi bị điểm huyệt gì?
Trần Quan Thái vui vẻ nói:
- Tiểu huynh đệ, chỉ cần ngươi dùng sức vỗ một cái vào hai huyệt Ngọc chẩm và Thiên Xu của ta là được rồi.
Tư Đồ Thiên Tâm làm theo. Trần Quan Thái dùng thế “cá chép bung mình” lật người lên, hoạt động cánh tay một chút, cười lạnh nói:
- Đa tạ…
Đột nhiên đánh một chưởng vào ngực Tư Đồ Thiên Tâm. Tư Đồ Thiên Tâm bị đánh bay ra ngoài một trượng, lập tức hôn mê.
Tư Đồ Khinh Yến chợt nghe tiếng, thấy Tư Đồ Thiên Tâm đã giải huyệt đạo cho Trần Quan Thái, đang muốn kêu lên ngăn cản, nhưng Thanh kỳ đường chủ đã lật người lên, đả thương Tư Đồ Thiên Tâm. Tư Đồ Khinh Yến tỷ đệ tình thâm, lập tức lao về phía Tư Đồ Thiên Tâm.
Tương Thanh Phong cũng lập tức cảnh giác. Lúc này Trần Quan Thái đang lẻn đến chỗ Hoắc Vô Dụng và Ngã Thị Thùy. Tương Thanh Phong nhịn đau dùng cánh tay phải còn lại, xuất kiếm ngăn cản Trần Quan Thái.
Trần Quan Thái thân là Thanh kỳ đường chủ của Trường Tiếu bang, công phu cũng rất cao cường, chỉ là gặp phải Ngã Thị Thùy đang giận dữ, gần như biến thành bao cát, bị Ngã Thị Thùy đánh cho ba hồn đi mất bảy phách. Lúc này hắn vừa thoát khốn, tuy toàn thân đau nhức, hơn nữa tay chân tê dại, nhưng võ công vẫn không yếu, Tương Thanh Phong xuất kiếm vẫn không ngăn cản được hắn. Mà Trần Quan Thái đã lẻn đến sau người Ngã Thị Thùy, móc ra một tấm lưới tử bên hông, chụp xuống đầu Ngã Thị Thùy.
Ngã Thị Thùy đang tập trung tinh thần vào Hoắc Vô Dụng, không ngờ lưới từ đầu chụp xuống, lập tức bị bọc lấy. Ngã Thị Thùy rống giận, vung tay xé ra.
Tấm lưới này tuy được làm bằng tơ Thiên Chu, đao kiếm chém không đứt, nhưng bị Ngã Thị Thùy giận dữ xé ra đã có vết nứt.
Nhưng khi Ngã Thị Thùy còn chưa thoát ra, Hoắc Vô Dụng đã xông tới, hai chân toàn lực đá vào Ngã Thị Thùy đang ở bên trong.
Một kích chí mạng đã phát động.
Ngã Thị Thùy lại không thể ứng phó một kích này.
Trông thấy hai chân Hoắc Vô Dụng đã sắp đá vào ngực Ngã Thị Thùy, đột nhiên giữa hai người bọn họ có bóng áo trắng lóe lên, một người chắn ở phía trước Ngã Thị Thùy.
Do đó hai chân Hoắc Vô Dụng biến thành đá vào ngực người này, nhanh như điện chớp, thế không thể cản.
Nhưng người này ra tay càng nhanh hơn, đột nhiên bắt lấy đôi chân Hoắc Vô Dụng, ném mạnh một cái.
Hoắc Vô Dụng giữa không trung lộn người một vòng, đáp xuống, giận dữ trừng mắt nhìn người nọ.
Người nọ mỉm cười, thần sắc an tường nhìn hắn, chính là Phương Chấn Mi.
Công lực của Phương Chấn Mi đã khôi phục.
Hoắc Vô Dụng rống giận, xông đến gần.
Lúc này Ngã Thị Thùy đã phá lưới chui ra, ánh mắt giận dữ tìm kiếm bóng dáng của Trần Quan Thái. Nhưng Trần Quan Thái vừa thấy Phương Chấn Mi xuất thủ, đã sớm chuồn mất, nào còn có bóng dáng.
Ngã Thị Thùy thét lớn, phản công Hoắc Vô Dụng.
Phương Chấn Mi đột nhiên chắn ở trước người hắn, nói:
- Lần này để cho ta!
Ngã Thị Thùy trừng mắt, cuối cùng nói:
- Được.
Tại khoảnh khắc này, Hoắc Vô Dụng đã xông tới, liên tiếp tám cước đá vào Phương Chấn Mi.
Phương Chấn Mi vốn đang đối diện với Hoắc Vô Dụng, lúc này hắn chỉ có hai biện pháp, một là phản công xuất chưởng đả thương Hoắc Vô Dụng, hai là lui về phía sau tránh khỏi công kích thế không thể cản. Vấn đề là một khi tránh lui sẽ không còn sức phản công, bởi vì thế công của Hoắc Vô Dụng là vĩnh viễn không ngừng nghỉ. Nhưng Phương Chấn Mi không muốn đả thương Hoắc Vô Dụng, cho nên hắn lựa chọn cách sau.
Phương Chấn Mi đột nhiên lui ra tám thước, tránh khỏi tám cước, đồng thời nói:
- Hoắc Vô Dụng, ngươi cam tâm bị Tăng Bạch Thủy lợi dụng sao?
Hắn mới nói mười ba chữ, Hoắc Vô Dụng đã đá ra hai mươi sáu cước.
Phương Chấn Mi nhanh như chớp lùi về phía sau, vẫn đối diện với Hoắc Vô Dụng, nhưng đã lui lên sườn núi.
Phương Chấn Mi hét lớn:
- Hoắc Vô Dụng, ta không muốn đả thương ngươi, mau dừng tay!
Lần này hắn chỉ nói mười hai chữ, nhưng Hoắc Vô Dụng đã đá ra ba mươi sáu cước. Phương Chấn Mi như tia chớp lùi lên dốc núi, nói liên tục cũng không dễ. Bởi vì hắn nhìn về phía Hoắc Vô Dụng, thế công của Hoắc Vô Dụng lại cấp bách, khiến hắn không có cơ hội xoay người, chỉ đành quay lưng về phía đỉnh núi giật lùi.
Phương Chấn Mi vẫn không đánh trả.
Lúc này Ngã Thị Thùy, Tương Thanh Phong và Tư Đồ Khinh Yến ôm lấy Tư Đồ Thiên Tâm đã theo lên sườn núi. Thế công của Hoắc Vô Dụng chẳng những không giảm mà càng ác liệt, hung ác giống như ma quỷ, không ngừng xuất cước.
Phương Chấn Mi vẫn né tránh, nhưng mồ hôi đã ướt áo.
Trên mặt Hoắc Vô Dụng cũng đầy mồ hôi, nhưng thế công càng dữ dội hơn, Phương Chấn Mi chỉ cần hơi sơ suất sẽ lập tức mất mạng dưới chân của hắn.
Nhưng Phương Chấn Mi vẫn không phản kích.
Tương Thanh Phong gấp đến độ kêu lên:
- Phương công tử, thứ gian ác này còn lưu lại làm gì?
Phương Chấn Mi liên tục lùi lại ba bốn trượng, vừa lui vừa nói:
- Dụng trong vô dụng mới là đại dụng. Hoắc Vô Dụng, ngươi không giữ lại tấm thân hữu dụng, cứ tiếp tục u mê thì sẽ trở thành kẻ vô dụng.
Tương Thanh Phong gấp đến mức nhấc chân lên. Ngã Thị Thùy nhìn thương thế của Tư Đồ Thiên Tâm một chút, nói với Tư Đồ Khinh Yến:
- Ta chữa thương cho hắn trước, hắn bị thương rất nghiêm trọng, một chưởng kia đã chấn thương nội tạng của hắn. Người nọ là do ta mang đến, cho nên ta phải chịu trách nhiệm này. Hắn không thể kéo dài được nữa, ta muốn dùng chân lực giúp hắn bức chưởng độc ra, trị liệu nơi bị thương. Bây giờ cô hộ pháp cho ta. Tương tiên sinh, ngài đuổi theo xem thử thế nào, đừng để Phương công tử trúng phải quỷ kế của Hoắc Vô Dụng. Một khi có biến thì lập tức trở lại, ta sẽ cố gắng bảo lưu nội lực hiệp trợ Phương công tử.
Lúc nói những lời này, Phương Chấn Mi và Hoắc Vô Dụng lại đi xa mấy chục trượng. Tương Thanh Phong đáp một tiếng, vội vàng đuổi lên.
Hoắc Vô Dụng và Phương Chấn Mi đã “đánh” đến mức áo quần trên người ướt đẫm mồ hôi, nhưng thế công của Hoắc Vô Dụng vẫn không giảm.
Bọn họ đã lên đến đỉnh núi.
Phương Chấn Mi vẫn quay lưng về phía đỉnh núi, dường như cũng không biết đã lui đến đỉnh núi.
Mà Hoắc Vô Dụng lại thấy rõ.
Núi này không tính là quá cao, nhưng cũng sâu mấy trăm thước, trên núi có đá nhọn lởm chởm, chỉ cần có thể ép Phương Chấn Mi rơi xuống núi thì chắc chắn sẽ chết.
Hoắc Vô Dụng hét lên một tiếng, thân thể ở giữa không trung, hai chân dang ra hai bên, giống bánh xe gió bay lên, đá thẳng vào Phương Chấn Mi.
Phương Chấn Mi lui nhanh, lưng hướng về dốc núi, vẫn còn cách ba trượng.
Hoắc Vô Dụng vừa chạm đất, lập tức dùng một chiêu “Hoành Tảo Thiên Quân” quét thẳng vào chân Phương Chấn Mi.
Phương Chấn Mi nhảy lên. Hoắc Vô Dụng cũng theo lên, song phi cước đá ra.
Phương Chấn Mi hít sâu một hơi, lách ra xa một trượng. Hoắc Vô Dụng mừng rỡ trong lòng, liền vận chân khí xông tới, hai chân giữa không trung đá thẳng vào hai huyệt thái dương của Phương Chấn Mi.
Mũi chân của Phương Chấn Mi vừa chạm đất, lập tức lại lùi về phía sau hơn một trượng, chỉ thiếu một bước nữa là rơi xuống vách núi.
Phương Chấn Mi giống như vẫn không biết.
Hoắc Vô Dụng thấy kế đã thực hiện được, trong lòng mừng rỡ, một chiêu “Đan Phi cước” đá thẳng vào Phương Chấn Mi.
Tương Thanh Phong vẫn luôn đuổi theo lên núi, đã mệt đến mức thở gấp như trâu, vừa định thần lại, phát hiện Phương Chấn Mi đang đứng gần dốc núi nhưng vẫn không phát giác, trong lòng gấp gáp, vội kêu lên:
- Phương đại hiệp cẩn thận, sau lưng là…
Nhưng đã muộn.
Hoắc Vô Dụng đá ra một cước, trông thấy sắp sửa đá trúng Phương Chấn Mi, ngay lúc này Phương Chấn Mi lại lùi về phía sau một bước.
Phương Chấn Mi chỉ cảm thấy thân thể nhẹ hẫng, đã ngã xuống dưới vách núi.
Tình thế này đã nguy hiểm đến cực điểm.
Phương Chấn Mi thân trên lơ lửng, lúc rơi xuống hai mũi chân vẫn móc chặt vào ven rìa sườn dốc, chỉ bằng cái móc này lại vững vàng chống đỡ thân thể, biến thành đầu dưới chân trên treo ở bên sườn dốc.
Cùng lúc đó lại có một tiếng hét thảm.
Nguyên lai Hoắc Vô Dụng bởi vì nóng lòng, khi công lực còn chưa khôi phục đầy đủ đã toàn lực phát ra một cước này, nhất thời mất đi khống chế. Phương Chấn Mi trầm xuống dưới vách núi, Hoắc Vô Dụng cũng không thu thế được, bay thẳng ra bên sườn dốc.
Lúc này thân thể Phương Chấn Mi vẽ ra một hình cung lớn, dán vào sát vách đá, hoàn toàn dựa vào hai mắt cá chân chống đỡ trọng lượng toàn thân.
Hay cho Hoắc Vô Dụng, vừa thấy tình thế không ổn, lập tức thả lỏng công lực toàn thân, rơi nhanh xuống phía dưới.
Trông thấy Hoắc Vô Dụng sắp bay ra khỏi vách núi, nhưng trong nháy mắt hắn đã loại bỏ lực đạo trên chân, dùng thức “Thiên Cân Trụy” cường hành hạ xuống ven sườn dốc.
Hoắc Vô Dụng quả nhiên có thể đáp xuống ven rìa sườn dốc, chỉ còn cách vách núi chừng một bàn tay.
Trong lòng Hoắc Vô Dụng thở phào, đang muốn nhìn xem Phương Chấn Mi chết như thế nào, chợt phát hiện nơi hắn đứng đất đá sụp xuống, thân hình hắn cũng rơi xuống theo.
Trong lúc cấp bách, Hoắc Vô Dụng lại quên mất ven rìa sườn dốc vốn không chắc chắn, sao có thể chịu được “Thiên Cân Trụy” của hắn.
Hoắc Vô Dụng kêu thảm một tiếng, đã rơi xuống dưới sườn dốc.
Đây chẳng qua là chuyện trong chớp mắt.
Phương Chấn Mi vừa móc vào sườn dốc, đang muốn lật người nhảy lên, chợt thấy Hoắc Vô Dụng rơi xuống vách núi.
Phương Chấn Mi lập tức quyết đoán, hét lên một tiếng:
- Bắt lấy!
Lúc này nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, Hoắc Vô Dụng đã lướt qua bả vai Phương Chấn Mi, nhanh chóng rơi xuống. Phương Chấn Mi lập tức vươn hai tay ra, bắt lấy đôi tay Hoắc Vô Dụng, nhờ đó Hoắc Vô Dụng được giữ lại giữa không trung, không tiếp tục rơi xuống.
Nhưng hai chân Phương Chấn Mi lại có thêm một tầng lực kéo, đất đá bên sườn dốc lọc cọc rơi xuống. Trông thấy cả khối đất sắp sụp đổ, Phương Chấn Mi chợt quát lớn một tiếng:
- Lên!
Cánh tay rung lên, vẽ nên nửa hình cung giữa không trung, dựa vào lực hai chân rung động ném Hoắc Vô Dụng lên đỉnh núi, thân hình cũng theo đó lộn nhào một cái, trở lại trên vách núi một cách mạo hiểm.
Tương Thanh Phong nhìn thấy cảnh này, trái tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hoắc Vô Dụng giống như đã đi một vòng qua điện Diêm Vương, vừa định thần lại, nhất thời nói không nên lời, ngực liên tục phập phồng.
Phương Chấn Mi chỉ thở gấp vài hơi, lập tức cười nói:
- Ngươi không sao chứ?
Hoắc Vô Dụng nhìn chăm chú vào Phương Chấn Mi, đột nhiên cúi lạy.
Phương Chấn Mi vội bước tới đỡ Hoắc Vô Dụng, kêu lên:
- Sao như vậy được!
Sắc mặt Hoắc Vô Dụng như tro tàn, than thở:
- Ta muốn giết ngươi, ngươi còn cứu ta, ta...
Phương Chấn Mi đang muốn an ủi hắn mấy câu, không ngờ Hoắc Vô Dụng đột nhiên nhún vai một cái, hai chân vung lên đá thẳng vào ngực Phương Chấn Mi.
Lần này ngay cả Phương Chấn Mi cũng không ngờ được, Hoắc Vô Dụng lại lấy oán báo ơn như vậy.
Chuyện xảy ra đột ngột, sau lưng là dốc đứng, Phương Chấn Mi đã không thể tránh.
Tương Thanh Phong đứng ở một bên, tuy quan sát cẩn thận, nhưng Hoắc Vô Dụng xuất chiêu quá nhanh, khiến y muốn cứu cũng không được.
“Bùng bùng!”
Hai cước này đá vào ngực Phương Chấn Mi.
Nhưng khi hai cước này còn chưa đá trúng, Phương Chấn Mi đã vận chân lực ngưng tụ ở trước ngực, cứng rắn chịu một kích này.
Vấn đề là Phương Chấn Mi không thể mượn lực hai cước này để lui về phía sau, loại bỏ lực đạo, bởi vì sau lưng chính là dốc đứng.
Phương Chấn Mi chỉ có thể chống chịu.
Hai cước vừa dứt, Phương Chấn Mi lắc lư, máu huyết quay cuồng, nhưng vẫn có thể giữ vững cước bộ, khóe môi chảy ra một vệt máu.
Lần này ngay cả Phương Chấn Mi cũng nổi giận, hai cánh tay khép lại.
Hoắc Vô Dụng một chiêu đắc thủ, trong lòng mừng rỡ. Hắn tự phụ trong thiên hạ không ai có thể chịu được một cước của mình, Phương Chấn Mi dù không bị đá chết cũng sẽ bị đá ra ngoài sườn dốc. Không ngờ Phương Chấn Mi vẫn gắng gượng đứng trước mặt hắn, hai chân đã bị kẹp lấy. Phương Chấn Mi đẩy về phía trước một cái, ném Hoắc Vô Dụng ra ngoài một trượng, cả giận nói:
- Không ngờ ngươi lại là tiểu nhân vô sỉ!
Đến lúc này cảnh này Phương Chấn Mi vẫn không muốn giết đối phương, chỉ hắn ném ra mà thôi. Nhưng lực đạo của cú đẩy này rất mạnh, Hoắc Vô Dụng chỉ cảm thấy cảnh vật bay nhanh, muốn lật người cũng không được, ngã về phía sau.
Bỗng dưng hắn khựng lại giữa không trung.
Phương Chấn Mi cũng ngơ ngẩn.
Chỉ thấy trước ngực Hoắc Vô Dụng ló ra một đoạn kiếm máu, thân thể Hoắc Vô Dụng bị xâu trên thanh kiếm này.
Vẻ mặt Hoắc Vô Dụng đầy giận dữ, không thể tin và tuyệt vọng, đau đớn nhìn mũi kiếm trước ngực mình.
Phương Chấn Mi vội la lên:
- Tương tiên sinh, ngài...
Tương Thanh Phong tay cầm chuôi kiếm, cười lạnh nói:
- Tên tiểu nhân vô tình vô nghĩa này, còn để lại trên đời làm gì?
Phương Chấn Mi than một tiếng, ngẩng đầu, chợt kêu lên:
- Cẩn thận...
Lúc Hoắc Vô Dụng sắp chết, vẻ mặt tràn đầy cừu hận, đột nhiên hai chân đá ra phía sau.
Phương Chấn Mi muốn cứu đã không còn kịp. Tương Thanh Phong đâm trúng Hoắc Vô Dụng, vẫn không buông kiếm ra, đó chính là sai lầm lớn nhất. Hai chân Hoắc Vô Dụng nổi tiếng cực nhanh, Tương Thanh Phong ở gần như vậy làm thế nào tránh được. Sau hai tiếng “bùng bùng”, xương cốt của Tương Thanh Phong hoàn toàn vỡ nát, cắm vào ngực phổi, bay ra ngoài một trượng, lập tức mất mạng.
Tương Thanh Phong bị đá chết, nhưng Hoắc Vô Dụng cũng không dễ chịu, bởi vì trước khi chết tay của Tương Thanh Phong vẫn cầm chuôi kiếm, người bị đá bay, kiếm cũng rút theo. Một mũi tên máu từ trong lồng ngực Hoắc Vô Dụng bắn ra, chân lực chống đỡ hắn lập tức tiêu tán, lảo đảo muốn ngã.
Phương Chấn Mi vội chạy đến, nói:
- Mau phong huyệt, nếu không sẽ mất máu chết!
Gương mặt Hoắc Vô Dụng u ám, hung ác nhìn chằm chằm vào Phương Chấn Mi, cắn răng nói:
- Không cần nữa... ta đã vô vọng... Phương Chấn Mi... ta thừa nhận mình xui xẻo... ca ca của ta... sẽ báo thù cho ta!
Nói xong liền ngã xuống chết đi.
Mặt trời lặn tròn trĩnh, Phương Chấn Mi nhìn lên trời cao, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng nặng nề, cũng vô cùng trống rỗng.
Ánh tà dương chìm về phía tây, hoàng hôn đến gần, ráng màu đầy trời giống như từng hàng máu tươi đậm nhạt khác nhau, trải ra trên mái ngói của Thí Kiếm sơn trang.
Ráng chiều chiếu xuống sơn trang cổ xưa và huy hoàng này, cũng chiếu rọi lịch sử mấy trăm năm sừng sững không ngã của nó, mấy trăm lần chiến tranh vẫn hùng dũng cao vút. Ráng màu rực rỡ, ráng chiều diễm lệ.
Giống như ca tụng, cũng giống như thương tiếc.
- Hôm nay người trấn thủ lối vào Thí Kiếm sơn trang là ai?
- Là Âm Dương Hắc.
Lộ Anh Phong nói.
- Tốt, Lam kỳ kỳ chủ ở đâu?
Khuất Lôi lạnh lùng hỏi.
- Ti chức có mặt.
“Khô Thi” Âu Lập Nhân khom người đáp.
- Ngươi đi một chuyến, giải quyết người canh cửa!
- Rõ!