[Dịch] Long Hổ Phong Vân [Bạch Y Phương Chấn Mi]
Tư Đồ Thập Nhị đối diện với vị thiếu niên hào kiệt đang ngồi trước mặt y. Lúc y còn trẻ cũng giống như thiếu niên này, tự phụ tài cao, đồng thời có khát vọng lớn, tự cho mình giỏi, nhưng cũng thật sự ghét ác như thù, cuộc sống có máu có lệ, có ca có khóc.
Tư Đồ Thập Nhị gật đầu mỉm cười nhìn vị thiếu niên anh hùng khoảng hai mươi tuổi này, giống như nhìn thấy bản thân ngày trước, ngọc thụ lâm phong, oai hùng tài hoa. Những người bình thường, cho dù là cao thủ võ lâm, vừa gặp ông ta cũng khó tránh khỏi thấp thỏm, nhưng thiếu niên này lại tự nhiên thoải mái, tìm được vị trí mà mình nên ngồi, sau đó ung dung ngồi xuống.
Hai hàng lông mày của thiếu niên này nằm xéo về phía tóc mai, đáng tiếc hắn không giống Phương Chấn Mi ung dung từ tốn, nho nhã ôn hòa, cũng không có loại khí độ khiêm nhường kia, càng vĩnh viễn không có nụ cười ôn nhu và trấn định nơi khóe miệng như vậy.
Quách Ngạo Bạch có vẻ nôn nóng ngồi đó. Hắn là một thanh niên có khát vọng, có kiên cường. Hắn đối diện với trang chủ Thí Kiếm sơn trang Tư Đồ Thập Nhị danh chấn võ lâm này, trong lòng luôn có một loại cảm giác tôn kính, đây là điều không có khi gặp những danh gia cao thủ khác. Hắn tuổi trẻ tài cao, rất ít khi cảm phục người khác, nhưng lúc này vừa nhìn thấy Tư Đồ Thập Nhị, cảm thấy lão nhân áo trắng này trong sự uy nghiêm mang vẻ hiền lành nhìn hắn, ngay cả phụ thân hắn là Ưng Sầu Nham Hàm Ưng bảo chủ Quách Thiên Định cũng không có sự ung dung và khí độ như vậy.
Hắn cảm thấy hơi bất an.
Tư Đồ Thập Nhị cười hỏi:
- Quách thiếu hiệp, lệnh tôn có khỏe không?
Quách Ngạo Bạch vội khom người nói:
- Gia phụ rất khỏe, đa tạ thế bá. Lần này lão nhân gia không thể tới, là vì gần đây Trường Tiếu bang đồ nhiều lần xuất hiện ở phụ cận Ưng Sầu Nham, gia phụ sợ rằng có biến, cho nên lệnh tiểu chất tới đây. Nếu thế bá có chuyện gì khó giải quyết cần đến tiểu chất, xin cứ phân phó, tiểu chất sẽ chuyển lời cho gia phụ, còn nếu là chuyện nhỏ thì tiểu chất có thể thay mặt ra sức.
Những lời này mặc dù có thể xem là khiêm tốn nhất của Quách Ngạo Bạch, nhưng đến hai câu cuối vẫn lộ ra sự sắc bén. Chuyện mà ngay cả Tư Đồ Thập Nhị cũng cho rằng khó giải quyết, hắn lại muốn “ra sức” thực hiện.
Tư Đồ Thập Nhị cười cười, thở dài một tiếng, kể lại tường tận chuyện Huyết Hà thần kiếm bị mất, sau đó nói:
- Lão phu loáng thoáng cảm thấy lần này Trường Tiếu bang rục rịch, e rằng không chỉ nhắm vào tệ trang, mà là muốn hiệu lệnh thiên hạ, diệt hết đối lập, một mình xưng vương. Lệnh tôn và lão phu tương giao mấy chục năm, lại luôn ghét ác như thù, đã phá hoại không ít chuyện thương thiên hại lý của Trường Tiếu bang. Lão phu cảm thấy Trường Tiếu bang đã sắp ra tay với tệ trang, quý bảo cũng nên tăng cường đề phòng. Đây là chuyện lão phu muốn nói với lão bảo chủ, phiền thiếu hiệp chuyển lời với lệnh tôn.
Quách Ngạo Bạch hừ lạnh nói:
- Thực ra gần đây Trường Tiếu bang thường xuyên lấp ló tại Ưng Sầu Nham, tiểu chất đã biết bọn chúng không có ý tốt. Gia phụ bảo tiểu chất nhẫn nại, cho nên chậm chạp không hành động. Thế bá, chuyện Huyết Hà thần kiếm cứ để tiểu chất đi Trường Tiếu bang một chuyến là được…
Tư Đồ Thập Nhị lắc đầu nói:
- Thiếu hiệp đừng nên xung động. Trường Tiếu bang cao thủ như mây, gọi là thiên hạ đệ nhất đại bang cũng không phải hư danh, thực lực e rằng còn cao hơn tệ trang, quyết không dưới Phong Vân tiêu cục. Thiếu hiệp nhất định không được sơ ý. Hơn nữa chuyện Trường Tiếu bang trộm kiếm chỉ do lão phu tự mình suy đoán, lỡ may hiểu lầm chẳng phải là oan uổng người khác…
Quách Ngạo Bạch lạnh lùng nói:
- Nhất định là bọn chúng! Ngày đó vì Cửu Tinh thần châu mà không tiếc tru diệt Liên Vân mười ba trại, dẫn đến báo thù; vì trộm Vô Tướng bí kíp mà không ngại tàn sát Thiếu Lâm đệ tử bảy mươi sáu người; vì muốn có Thần Châu lệnh xí mà không quản giết dân chúng vô tội hơn một trăm sáu mươi người, chẳng phải đều do Trường Tiếu bang gây nên sao! Không cần nghi ngờ, nhất định là bọn chúng. Đợi tiểu chất bắt đầu sỏ của bọn chúng tới là có thể biết rõ.
Tư Đồ Thập Nhị mấp máy môi, đang định lên tiếng, đột nhiên có một tên đệ tử Thí Kiếm sơn trang lướt vào phòng khách, thở hổn hển nói:
- Bẩm cáo trang chủ, không hay rồi, lão nhị Ngân Thanh Hùng trong ba huynh đệ họ Ngân đã trở lại, toàn thân… toàn thân đều là… máu…
Tư Đồ Thập Nhị đứng vụt dậy, chỉ thấy nơi cửa lớn có mấy tên đệ tử Thí Kiếm sơn trang đang khiêng Ngân Thanh Hùng toàn thân đầy máu đi vào.
Chiều buông ráng màu, đang lúc hoàng hôn.
Chiều hôm khép lại, hoàng hôn đã qua.
Tư Đồ Thập Nhị lẳng lặng đứng trước thi thể Ngân Thanh Hùng, nhắm mắt không nói gì.
Y nhớ tới vị tổng quản kia, tổng quản Mã Nhị tiên sinh của Thí Kiếm sơn trang, tất cả chuyện cũ trong Thí Kiếm sơn trang, như khói như mơ…
Hôm nay Mã Nhị tiên sinh lại chết.
Ngân Thị Tam Hùng cũng chết.
Bọn họ chết, chỉ vì chấp hành một mệnh lệnh của mình.
Mã Nhị tiên sinh vốn không đáng chết, nếu không phải y muốn cứu Ngân Thị Tam Hùng ra. Ngân Thị Tam Hùng lại càng không đáng chết, bọn họ vẫn còn trẻ như vậy. Y dường như còn nghe thấy Ngân Thanh Hùng nằm trong vũng máu, vừa rên rỉ vừa vùng vẫy, sau khi kể lại những chuyện xảy ra đột nhiên yên tĩnh, bất động, lạnh lẽo, chết đi. Trong khoảnh khắc, Tư Đồ Thập Nhị cảm thấy không biết làm thế nào ăn nói với phụ thân của Ngân Thị Tam Hùng, tổng chưởng giáo “Đao Kiếm Song Tuyệt” Ngân Tuyệt Nhai của Thí Kiếm sơn trang.
Ngân Thanh Hùng chết rồi, trái tim của Tư Đồ Thập Nhị cũng lạnh đi.
Y chậm rãi đứng lên. Trời chiều đã chìm xuống, hoàng hôn khép lại. Y thề nhất định phải khiến Trường Tiếu bang trả lại công đạo.
Ngay lúc này Quách Ngạo Bạch ở bên cạnh bỗng căm hận nói:
- Thế bá, để tiểu chất đi lấy đầu Nghê Hướng Thiên xuống, tế vị Ngân huynh đệ này!
Nói xong cũng không đợi Tư Đồ Thập Nhị đồng ý, lập tức phi thân lên.
- Chờ đã!
Tư Đồ Thập Nhị phất tay áo lên. Quách Ngạo Bạch ở xa khoảng mười bước bỗng cảm thấy một luồng kình lực đè ép, không tự chủ được nhẹ nhàng đáp xuống, trong lòng thầm kinh ngạc công lực của Tư Đồ Thập Nhị cao thâm khó lường.
- Thiếu hiệp là con trai của Quách lão đệ, đây là chuyện của Thí Kiếm sơn trang, ta tuyệt đối không cho thiếu hiệp đi mạo hiểm.
Lời này không giận mà uy, Quách Ngạo Bạch cũng không dám làm càn.
Chợt nghe Tư Đồ Thập Nhị cao giọng nói:
- Đệ tử Thí Kiếm sơn trang nghe lệnh, đệ tử Cáp tổ phái ra mười sáu người, thăm dò sơn cốc mà vị Ngân huynh đệ này nói, chở toàn bộ thi thể về; Anh Phong, nhờ đệ chuẩn bị một buổi tế lễ lớn, tất cả do đệ xử lý; Ưng tổ tăng thêm mười sáu đệ tử, cẩn thận chú ý tất cả hành động của Trường Tiếu bang; đệ tử Hổ tổ từ hôm nay trở đi tăng cường canh phòng bản trang, hủy bỏ chế độ luân phiên; tiền lương tăng gấp đôi!
Tư Đồ Thập Nhị phát lệnh trong lúc khẩn cấp, vẫn trật tự mạch lạc:
- Cử hai người đưa thi thể Ngân huynh đệ vào tiết đường, an bài tang lễ, tối nay toàn trang trên dưới đều phải đến tế lễ.
Đột nhiên một tiếng kêu lớn vang lên trong phòng khách:
- Thanh nhi!
Tư Đồ Thập Nhị thở dài một tiếng:
- Tuyệt Nhai…
Chỉ thấy một lão hán thân hình cao lớn lướt đến, vừa thấy Ngân Thanh Hùng nằm trong vũng máu trên đất, lập tức ngây ra.
Tư Đồ Thập Nhị đi đến, vỗ vai Ngân Tuyệt Nhai, chậm rãi nói:
- Tuyệt Nhai, đệ hãy bảo trọng!
Ngân Tuyệt Nhai đột nhiên quay đầu lại, cặp mắt già nua chảy đầy lệ, gân xanh nổi lên đầy mặt, nói:
- Phi nhi Chân nhi cũng chết rồi sao?
Tư Đồ Thập Nhị chậm rãi gật đầu. Ngân Tuyệt Nhai nghiến răng nghiến lợi, lại hỏi:
- Mã tổng quản cũng bỏ mình sao?
Tư Đồ Thập Nhị cũng nặng nề gật đầu. Khóe mắt Ngân Tuyệt Nhai như muốn nứt ra, lại hỏi:
- Đúng là do Trường Tiếu bang hạ thủ?
Tư Đồ Thập Nhị khó khăn nói:
- Không sai, có điều…
Ngân Tuyệt Nhai đột nhiên vung quyền gào lớn:
- Ta phải báo thù, Tăng Bạch Thủy! Ta phải liều mạng với ngươi!
Nhất thời toàn trang trên dưới, bảy tám chục tên đệ tử Thí Kiếm sơn trang đều căm phẫn dâng trào, giận dữ hét lên. Tư Đồ Thập Nhị lại quát lớn:
- Im lặng, không được lỗ mãng!
Đệ tử Thí Kiếm sơn trang đều im lặng, chỉ có “Đao Kiếm Song Tuyệt” Ngân Tuyệt Nhai vẫn giống như nổi điên gào lớn:
- Tăng Bạch Thủy! Ta và ngươi không chết không thôi!
Tư Đồ Thập Nhị cau mày kêu lên:
- Lục đệ, lục đệ, đệ phải tỉnh táo! Tăng Bạch Thủy giết đám người Mã ngũ đệ, là muốn khiến cho chúng ta mất đi lý trí, tự loạn trận thế, tự mình chịu chết. Lục đệ, đối phó loại người như Tăng Bạch Thủy, không bình tĩnh thì sao làm được?
Những lời này khiến toàn trang trên dưới đều cúi đầu, nắm chặt tay. Nhưng Ngân Tuyệt Nhai vẫn điên cuồng gào thét, đột nhiên bắn lên như chớp, muốn vượt tường lao ra. Tư Đồ Thập Nhị thở dài một tiếng, bay lên không, trong nháy mắt đã phong tỏa bốn đại yếu huyệt của Ngân Tuyệt Nhai. Ngân Tuyệt Nhai mềm nhũn ngã xuống, Tư Đồ Thập Nhị liền ôm lấy y lướt vào nội đường.
Sau khi Tư Đồ Thập Nhị đi vào nội đường, đệ tử Thí Kiếm sơn trang cũng lần lượt tản đi, chấp hành nhiệm vụ của bọn họ, chỉ để lại Quách Ngạo Bạch lạnh lùng đứng trong đình viện dưới chiều hôm âm trầm.
Đợi đến khi Tư Đồ Thập Nhị trở ra, mới phát hiện Quách Ngạo Bạch đã không thấy nữa.
Lần này Tư Đồ Thập Nhị cùng với “Nhất Đao Đoạn Hồn” Hà Bất Lạc và “Lôi Sơn Thần Quyền” Âm Dương Hắc từ nội đường đi ra.
Trong đời y đã trải qua bao nhiêu chiến dịch, đều là ba người bọn họ cùng thương lượng ứng chiến, cùng liên thủ đối địch. Mà Hà Bất Lạc vĩnh viễn túc trí đa mưu như vậy, Âm Dương Hắc vĩnh viễn chính trực nghĩa liệt như vậy, khiến Tư Đồ Thập Nhị dù gặp phải kẻ địch đáng sợ vẫn có thể cười nói dụng binh.
Bọn họ phát hiện Quách Ngạo Bạch không thấy nữa. Hà Bất Lạc vỗ tay một cái, trên nóc nhà lập tức có một tên đệ tử nhảy ra. Hà Bất Lạc hỏi:
- Quách công tử kia đi đâu rồi?
- Y nói trang chủ phái y đến Trường Tiếu bang một chuyến.
Tư Đồ Thập Nhị dậm chân nói:
- Vậy thì hỏng rồi, thiếu niên này thật là!
Âm Dương Hắc cả giận nói:
- Tốt, chúng ta cứ dứt khoát giết tới là được!
Hà Bất Lạc quay người nhìn Âm Dương Hắc, lạnh nhạt nói:
- Lão tam, nếu chúng ta cũng làm như vậy, có khác gì với những bang phái tranh quyền đoạt lợi, gây hấn trả thù kia?
Chiều hôm đã qua, bóng đêm đã đến. Ánh trăng giống như sữa bạc tắm trên gương mặt xấu xí của Hà Bất Lạc.
Tư Đồ Thập Nhị than:
- Quách thiếu hiệp đi như vậy, e rằng chúng ta cũng phải đi một chuyến.
Đột nhiên dưới ánh trăng có một người áo trắng lướt qua, nhẹ nhàng đáp xuống, giọng nói kia vĩnh viễn ôn hòa bình tĩnh như vậy:
- Trang chủ, Hà đại hiệp, Âm Dương huynh, Thí Kiếm sơn trang dù sao cũng không nên trực tiếp xung đột với Trường Tiếu bang, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến đại cục võ lâm. Lần này cứ để tại hạ đi vào nước đục được không?
Tư Đồ Thập Nhị cười nói:
- Hóa ra là Phương công tử đã trở lại.
Trong đêm tối, bên ngoài Trường Tiếu bang hùng vĩ nguy nga đột nhiên xuất hiện một thiếu niên áo xanh.
Trường Tiếu bang dựng bang trên đỉnh núi, gió gấp và mạnh, khí phách phi phàm. Vầng trăng trên trời sáng và rõ ràng. Trời là một tấm áo đen che lại tất cả ánh sáng, nhưng những ngôi sao lại giống như lỗ hổng tiết lộ thiên cơ.
Thiếu niên áo xanh này vừa xuất hiện trên đỉnh núi, lập tức bị người quát chặn lại. Bốn tên Trường Tiếu bang đồ đồng thời xuất hiện, bao vây Quách Ngạo Bạch vào giữa. Một tên bang đồ trong đó giơ đại đao lên, lớn giọng hỏi:
- Ngươi là ai?
- Đi gọi Tăng Bạch Thủy ra đây!
- Mau báo tên họ!
- Đi gọi Tăng Bạch Thủy ra đây!
- Mẹ nó, ngươi là thứ gì mà dám đòi gặp bang chủ chúng ta?
- Đi gọi Tăng Bạch Thủy ra đây!
- Ngươi có trả lời không?
- Ta bảo ngươi đi gọi Tăng Bạch Thủy ra đây!
- Còn nói thêm câu nữa lão tử sẽ đánh chết ngươi.
- Đi gọi Tăng Bạch Thủy ra đây!
Vẫn là một câu như chém đinh chặt sắt, Quách Ngạo Bạch nói xong liền lạnh lùng đi thẳng tới. Đại hán kia hét lớn một tiếng, đại đao chợt lóe lên chém vào cổ Quách Ngạo Bạch.
Nhưng cùng lúc đó đao của hắn cũng bay lên, trên người có thêm bảy lỗ kiếm, ngã sang một bên.
Quách Ngạo Bạch căn bản không quan tâm, cũng không thèm nhìn, vẫn đi về hướng Trường Tiếu bang. Hai tên bang đồ chắn ở trước người hắn, một tên đôi tay cầm Nga Mi Phân Thủy thích, một tên cầm Cửu Trán Mai Hoa thương, đâm thẳng vào Quách Ngạo Bạch.
Bả vai Quách Ngạo Bạch rung lên.
Hai người này lập tức bắn ra, trên ngực cũng có thêm bảy lỗ kiếm.
Tên Trường Tiếu bang đồ còn lại tay cầm đao, vừa thấy đồng bạn xuất thủ liền vung đao muốn gia nhập trận chiến. Nhưng đao của hắn vừa giơ lên đã thấy ba đồng bạn lần lượt ngã xuống, ngay cả Quách Ngạo Bạch xuất kiếm thế nào hắn cũng không nhìn thấy, trong lòng hoảng hốt, chẳng lẽ thiếu niên này biết pháp thuật sao?
Nghĩ đến đây, một đao kia cũng không chém xuống được nữa.
Quách Ngạo Bạch lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, vừa đi vừa nói:
- Ngươi tốt nhất không nên chém xuống, gọi bang chủ các ngươi ra đây!
Tên bang đồ kia hồn phi phách tán, vội vàng đáp lời, chạy như bay vào bang. Trong Trường Tiếu bang lập tức đèn đuốc sáng ngời, chiếu sáng đến cả sườn núi. Năm mươi hai tên Trường Tiếu bang đồ tay trái cầm đèn Khổng Minh, tay phải cầm đao xông ra, đoàn đoàn bao vây Quách Ngạo Bạch.s
Trăng xông vào tầng mây, gió gấp mây trôi. Quách Ngạo Bạch người mặc áo xanh, ngạo nghễ bất động, lạnh nhạt nói:
- Tốt, đều mặc áo lam, có lẽ tên Lam kỳ hương chủ Hưu Siêu Nguyên kia của các ngươi cũng sắp tới rồi.
Chợt nghe trong Trường Tiếu bang vang lên một tiếng đồng la, một đại hán toàn thân mặc áo lam như rồng như hổ bước nhanh ra, đồng thời cười lớn nói:
- Ha ha ha… bằng hữu nói đúng, những tên kia đều là đám trẻ của ta. Bằng hữu có thể cho biết đại danh hay không, để ta dễ thông báo cho bang chủ.
Quách Ngạo Bạch cười nhạt nói:
- Ngươi chính là Hưu Siêu Nguyên?
Hưu Siêu Nguyên cười lớn nói:
- Ta chính là Trường Tiếu bang Lam kỳ hương chủ Hưu Siêu Nguyên.
Quách Ngạo Bạch lạnh nhạt nói:
- Ta biết ngươi còn có một ngoại hiệu.
Hưu Siêu Nguyên “ồ” một tiếng, không hiểu ý đối phương. Quách Ngạo Bạch tiếp tục nói:
- Ngươi có biệt danh là “Tri Nhân Khẩu Diện”, còn gọi là “Phật Khẩu Xà Tâm”, bề ngoài thì ôn hòa nho nhã, nhưng trong tối lại cho người ta một đao, dù là anh em ruột thịt của ngươi cũng không ngoại lệ. Ca ca của ngươi chính là chết trong tay ngươi như vậy, là do thê tử của ngươi muốn ngươi giết hắn, ngươi lại nghe theo. Sau đó vì cô ta nói một câu đắc tội với Trường Tiếu bang chủ, ngươi lại không tiếc giết chết cô ta để nịnh hót Tăng Bạch Thủy. Loại người như ngươi chết chưa hết tội, đúng là không bằng heo chó.
“Phật Khẩu Xà Tâm” Hưu Siêu Nguyên nhất thời kinh ngạc, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, một lúc sau mới miễn cưỡng cười nói:
- Thiếu hiệp thật là lợi hại, đã điều tra rõ ràng về ta trước rồi. Giỏi, giỏi!
Quách Ngạo Bạch lạnh lùng nói:
- Ngươi đừng làm bộ với ta.
Hưu Siêu Nguyên cười lớn nói:
- Cả đời ta thích nhất là người trẻ tuổi biết phân biệt tốt xấu, phân rõ thị phi. Tốt, tốt, tiểu huynh đệ, chúng ta kết giao bằng hữu đi!
Nói xong liền gạt mọi người ra, vỗ mạnh vào vai Quách Ngạo Bạch, giống như rất thân mật.
Đột nhiên năm ngón tay của Hưu Siêu Nguyên giống như câu móc vào cổ họng Quách Ngạo Bạch.
Cùng lúc đó Hưu Siêu Nguyên hét lớn một tiếng. Thân hình Quách Ngạo Bạch lại đột nhiên biến mất một cách thần kỳ, toàn thân hóa thành một đoàn ánh kiếm xoay tròn đâm về phía đối phương.
Kiếm thế như dòng chảy, mà dòng chảy lại là lực lượng lớn nhất không có sơ hở.
Phật Khẩu Xà Tâm thấy tình thế không ổn, lập tức thu chiêu lui lại.
Hưu Siêu Nguyên toàn lực rút lui, mới tránh khỏi một vòng kiếm công. Chợt thấy trước mắt sáng lên, lại là bảy kiếm đâm ra.
Thân hình Hưu Siêu Nguyên rời khỏi mặt đất lui nhanh, bay ra ngoài một trượng, tránh khỏi một vòng kiếm chiêu. Nhưng lại thấy trước mắt hoa lên, bóng người đã hóa thành ánh kiếm, một lần nữa xông đến.
Hưu Siêu Nguyên bỗng cảm thấy ngực và bụng đau đớn, đau đến mức gập người xuống. Chỉ thấy kiếm của Quách Ngạo Bạch đã thu về vỏ, giống như căn bản chưa từng động thủ, hai tay buông xuống, lạnh lùng nhìn hắn. Hưu Siêu Nguyên cảm thấy đau nhói trước giờ chưa từng có, hắn cúi đầu nhìn, trông thấy ngực và bụng của mình lại có thêm bảy lỗ kiếm. Trước khi chết hắn còn phát ra một tiếng kêu thảm không dám tin, sau đó mới ngã xuống đất.
Hưu Siêu Nguyên vừa ngã xuống, trong Trường Tiếu bang đột nhiên có hơn ba mươi tên đại hán áo đen xông ra. Theo tiếng quát lớn, một tên trung niên áo đen nhảy ra, vừa thấy cảnh này liền hét lên:
- Người của Lam Kỳ đường, còn không mau bắt tên này lại, báo thù cho hương chủ các ngươi?
Người này chính là Trường Tiếu bang Hắc kỳ hương chủ “Cửu Chỉ Truy Hồn” Diệp Trường Chu. Hắn vừa hạ lệnh như vậy, năm mươi hai tên đại hán áo lam tay trái cầm đèn, tay phải cầm đao lập tức di động, chia làm phân bốn phương tám hướng vây giết Quách Tố Bạch.
Bọn hắn kêu gào, hò hét, vung đao, gió lớn thổi qua, y phục tóc mai tung bay, nhất thời trời đất đều rung chuyển theo ánh lửa di động trong tay bọn họ.
Tiếng la giết không ngừng.
Chỉ thấy Quách Ngạo Bạch gần như biến mất trong vòng vây của đám đại hán áo lam, hóa thành một đoàn ánh kiếm, lớn tiếng nói:
- Kẻ nào lui ra thì không giết, chuyện này không liên quan đến các ngươi.
Nhưng không ai lui ra. Trường Tiếu bang mệnh lệnh như núi, cho dù bảo bọn hắn lên núi đao xuống chảo dầu, bọn hắn cũng chỉ có kiên trì xông qua, bởi vì như vậy mới không đến nỗi cả nhà bị liên lụy, hoặc bị lăng trì đến chết.
Ánh đao bóng kiếm.
Trăng xông ra khỏi tầng mây, tất cả khôi phục sáng trong. Ánh lửa trên đất đột nhiên vụt tắt, chỉ còn sót lại một vài nơi, đang cháy quanh vài mảnh giấy dán đèn lồng vỡ nát, tất cả đều yên tĩnh trong vắt giống như một thứ gì đó. Nhưng không ai có thể quên, trong trận hỗn chiến vừa rồi, năm mươi hai người sống sờ sờ, đã từng là hung thủ giết người vô số, trong nháy mắt đã trở thành kẻ bị giết nằm trên đất, không có một chút vùng vẫy nào, trên thân thể mỗi người đều có thêm bảy lỗ kiếm, lẳng lặng ngã trong vũng máu.
Năm mươi hai người sống sờ sờ, đột nhiên đều biến thành quỷ ở một thế giới khác.
“Cửu Chỉ Truy Hồn” Diệp Trường Chu cảm thấy da đầu phát nổ, gió núi thổi qua, toàn thân lạnh đến rùng mình. Chỉ thấy Quách Ngạo Bạch cúi đầu đưa mắt nhìn trường kiếm trong tay, kiếm trắng như ngọc, kiếm như nước mắt mùa thu, sáng trong dưới ánh trăng, giống như người đang hối hận, lại giống như người đang trầm ngâm.
Sau đó Diệp Trường Chu thấy Quách Ngạo Bạch lạnh nhạt ngẩng đầu lên, cặp mắt như kiếm nhìn về phía mình. Diệp Trường Chu lại rùng mình một cái, hắn đã trải qua rất nhiều trận chiến, nhưng hôm nay lại có một sự sợ hãi khó tả đối với thiếu niên này. Chợt nghe thiếu niên kia lạnh nhạt nói:
- Diệp Trường Chu, có nhớ năm xưa ngươi ở chân núi Thái Sơn chặn cướp tiêu ngân, giết người phóng hỏa như thế nào không?
Trong lòng Diệp Trường Chu phát lạnh, lại đáp không ra lời. Lại nghe Quách Ngạo Bạch nói:
- Hôm nay ta không muốn giết ngươi, dẫn đám môn đồ mặc áo tang của ngươi rời đi, gọi Tăng Bạch Thủy ra đây!
Khi Diệp Trường Chu còn đang sợ hãi, không biết trả lời như thế nào, chợt nghe sau lưng có người cười lạnh nói:
- Kẻ nào dám hô to gọi nhỏ ở Trường Tiếu bang.