[Dịch] Long Vương Truyền Thuyết - Sưu Tầm

Chương 9 : Thiên phú trời sinh


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

- Vào đi. Mang Thiên nói với Đường Vũ Lân. - Dạ Theo Mang Thiên đi vào phòng làm việc, phòng làm việc ở đại sảnh, khắp nơi đều để các loại phụ kiện kim loại, Đường Vũ Lân chỉ có thể nhận ra một ít phụ kiện, phải có không ít đều là thuộc về hồn đạo cơ giáp trên linh kiện mới đúng. Mang Thiên không có dừng lại, tiếp tục đi vào phía trong, hắn cũng vội vàng đuổi kịp. Nơi này là mặt tiền của cửa hàng, nhưng bên trong không gian cũng là không nhỏ, đi qua một cái hành lang, Mang Thiên dẫn theo Đường Vũ Lân đi tới một cái phòng trong. Trong phòng có một cái công tác, dù Đường Vũ Lân bây giờ cũng cao nhưng cũng không đủ với tới. Mang Thiên dừng bước lại, xoay người nhìn về phía Đường Vũ Lân, nói: - Ngươi biết gì về rèn không? Đường Vũ Lân mờ mịt lắc đầu. Mang Thiên thản nhiên nói: - Kỳ thực, ta vốn không muốn thu nhận ngươi, ngươi còn quá nhỏ, cũng không thích hợp rèn. Nhưng ba ba ngươi cố ý muốn cho ngươi thử xem, nếu mà ngươi làm thử mà cảm thấy không được, sẽ phải rời nơi này, nhưng đừng ở tại nơi này khóc sướt mướt, hiểu rõ chưa? - Ta sẽ không khóc, Mang Thiên thúc thúc. Đường Vũ Lân phản kháng nói. Mang Thiên nói: - Đây là nhiệm vụ hôm nay của ngươi. Hắn chỉ chỉ bên cạnh. Bên cạnh trên mặt đất, có một khối kim loại cao chừng nửa thước, mặt trên có một hình tròn khối kim khí. Phía dưới có hình hồn đạo. Mang Thiên từ bên cạnh cầm lấy hai thanh kim loại, đưa cho Đường Vũ Lân: - Ngươi thấy cái hình tròn khối kim khí không? Dùng búa đánh một nghìn nện hai mặt trên dưới. Chỉ có đạt được đầy đủ sức mạnh, máy đếm mới có thể đếm hết. Ước chừng là ngươi phải đem cây búa lại nện xuống. Hoàn thành, ta sẽ cho ngươi biết cái gì là rèn, không làm được, ngươi ngày mai sẽ không cần tới nữa. Nói xong, hắn đem một đôi chùy kim loại rúi vào tay Đường Vũ Lân, xoay người rời đi. Kim loại dài chừng một thước, đầu chùy hình trụ, chừng nửa thước,mặt cắt đường kính khoảng chừng 10 cm. Mỗi một chiếc trọng lượng đều trên dưới mười cân. Đối với một đứa trẻ chỉ có sáu tuổi mà nói, quả thức là không nhẹ. Đường Vũ Lân nhìn thấy cây búa, khuôn mặt tỏ vẻ lo sợ, thế nhưng, khi hắn tiếp nhận cây búa từ trong tay Mang Thiên, lại kinh ngạc phát hiện,cây búa này rât nhẹ. Không nặng sao? Mang Thiên thúc thúc nhìn qua rất hung tợn, nhưng trong lòng kỳ thực tốt vô cùng. Đường Vũ Lân trên mặt toát ra một tia sáng, dáng vẻ tươi cười, tay phải cầm cây búa lên hướng về phía thanh kim loại rồi đập xuống. - Bộp! Tiếng kim loại vọng lên dọa hắn giật mình. Phía dưới hồn đạo màn hình giống như là bị kích hoạt, màn hình sáng lên đồng thời, nhảy ra một con số một. Tay trái đưa cây búa lên, hạ xuống: - bộp! Hai. Dường như cũng không khó khăn lắm! Hai cánh tay Đường Vũ Lân đưa cây búa lên, bắt đầu đập liên tục. - Bộp, bộp, bộp, bộp…! Liên tục đập để cho trên màn ảnh chữ số không ngừng nhảy về phía trước. Cây búa dường như cũng không quá nặng, chí ít Đường Vũ Lân không có cảm giác mất sức quá lớn. Một đôi thiết chùy không ngừng đập đi xuống, chữ số phía dưới liên tục tăng. Khi hắn đập đến một trăm, trên người đã bắt đầu toát mồ hôi, đập đến ba trăm hai cánh tay mới bắt đầu xuất hiện cảm giác sung phồng. Phải kiên trì, ba ba nói, kiên trì chính là thắng lợi! Chịu đựng ê ẩm, Đường Vũ Lân tiếp tục đưa song chùy lên đập. Năm trăm nện, ê ẩm sưng cốt biến thành đau xót, nhưng hắn vẫn như cũ nỗ lực kiên trì, không để cho mình dừng lại. Đau xót càng ngày càng mãnh liệt, hai cánh tay Đường Vũ Lân đã bắt đầu hơi có chút đỏ lên, nhưng hắn vẫn như cũ cắn răng kiên trì. Hắn không ngừng ở trong lòng tự nói với mình, ta phải cố gắng học tập rèn, để kiếm tiền mua hồn. Để cho ba mẹ hài lòng, còn có thể bảo vệ Na Nhi. Bảy trăm nện, hai cánh tay đã có chút không còn cảm giác, tốc độ cây búa cũng ngày càng hạ thấp. Nhưng hắn vẫn như cũ cắn răng kiên trì, mồ hôi tuôn như nước, đồng phục học sinh đã dính vào trên người, mồ hôi không ngừng toát ra. Nhưng đúng lúc này, Đường Vũ Lân đột nhiên cảm giác mình được đôi chùy truyền tới tê dại, toàn thân giống như bị chạm điện run rẩy một cái, đau nhức dĩ nhiên yếu bớt vài phần. Cây búa trong tay cũng nhẹ hơn vài phần. - Bộp, bộp, bộp…! Tiếp tục đập, ba trăm nện còn lại dường như nhanh hơn. - Một nghìn! Chữ số cuối cùng cũng nhảy đến. Lúc này Đường Vũ Lân mới bỏ xuống song chùy, từng ngụm từng ngụm thở dốc. Chính hắn cũng cảm giác được, bàn tay của mình đau đớn, cánh tay cũng trướng lên không giống tay của mình, ngoài ra, vẫn còn có một loại cảm giác thoải mái, đuôi chùy truyền tới tê dại vẫn lan tràn đến xương cổ, không nói ra được. Chính hắn không thấy được, văn lộ màu vàng nhàn nhạt hiện ra, kèm theo cảm giác tê dại không ngừng khiến cột sống hắn có phần co lại. Đủ năm phút đồng hồ, hắn mới trở lại bình thường. - Mang Thiên thúc thúc, ta hoàn thành. Đường Vũ Lân tìm mãi, mới thấyMang Thiên đang ngồi ở giữa một căn phòng. Mang Thiên sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, cách thời điểm hắn giao nhiệm vụ cho Đường Vũ Lân, mới qua nửa giờ. - Ngươi đã đập xong? - Đúng vậy! Đường Vũ Lân gật đầu. Nhìn hắn mồ hôi đầy người, Mang Thiên không còn nghi vấn nữa,. Đứng lên, dẫn theo Đường Vũ Lân đi tới trước gian phòng. Một nghìn, chữ số thật to hiện ra tại trước mắt, trong đầu Mang Thiên nghĩ, trẻ con sáu tuổi không có khả năng dối trá. Nhưng vẫn làm người ta khó có thể tin được. Hai cây thiết chùy, với hắn mà nói đương nhiên không tính là nặng, nhưng cũng không phải rỗng, mỗi một chuôi thật sự nặng mười cân. Một nam thành niên bình thường, cầm cây búa nện dưới một nghìn nện, chỉ sợ hai cánh tay đều bủn rủn, nửa giờ cũng rất khó hoàn thành. Càng chưa nói đến một đứa trẻ mới sáu tuổi. Mang Thiên cho nó bài kiểm tra này, căn bản là một phương thức từ chối. Hắn và Đường Tư Nhiên quan hệ không tệ, không nên trực tiếp cự tuyệt, nhưng bây giờ không muốn dạy vì thấy căn bản trẻ con sáu tuổi không có khả năng học rèn. Nhưng hết thảy trước mắt... - Ngươi lại đập cho ta xem, ta không nói dừng, không cho phép dừng. Mang Thiên trầm giọng nói. - Được. Đường Vũ Lân một lần nữa cầm lấy cây búa, nghỉ ngơi một hồi cánh tay đau nhức cảm thấy khá hơn. - Bộp bộp, bộp... Từng chùy một đập xuống, không có bất kỳ kỹ xảo, không có mượn lực, chính là đơn giản như vậy, trực tiếp đập tại khối kim khí trên. Dù Mang Thiên đầy đặn kinh nghiệm, nhưng chỉ nhìn mấy lần, hắn xác định, đứa trẻ này có đủ sức mạnh để khống chế hoàn toàn cây búa. Cái này chẳng lẽ chính là thiên phú trời sinh trong truyền thuyết?