[Dịch] Nghịch Thủy Hàn

Chương 46 : Lục kiếm Hồng mang Bạch Y Nhân


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Chương 46: Lục kiếm, Hồng mang, Bạch Y Nhân ~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~* Chương 46: Lục Kiếm, Hồng Mang, Bạch Y Nhân Dịch: xie xie, biên dịch: H_Dragon, Biên tập duahau. “Vù” một cái, bóng trắng đã bay lên lầu gác quán trọ An Thuận. Người áo trắng vừa tung mình lên, năm người không thể thi triển được thế công. Bởi vì nếu vẫn tiếp tục tấn công chiếc kiệu, họ sẽ rất dễ bị địch nhân ở trên cao thừa cơ đánh xuống. Cả năm người đều là những cao thủ võ lâm ứng biến thần tốc, đương nhiên biết lúc nào nên tấn công, lúc nào phải phòng thủ. Người đó một tay nắm lan can, ánh trăng rọi xuống bị thành lan can của căn gác che khuất nên nhìn không rõ diện mạo, chỉ nghe y nói: “Nếu ta có ý hạ độc thủ, các ngươi còn có thể liên thủ được sao?” Tức đại nương chợt “á” lên một tiếng, nàng phát hiện trên búi tóc của mình đính một viên trân châu óng ánh không biết tự lúc nào, giờ nàng mới gỡ nó xuống. Thích Thiếu Thương cũng tái mặt. Y phát hiện một mũi ám tiễn xinh xắn màu vàng đang xuyên trên cổ tay áo. Mặt Cao Kê Huyết cũng đỏ bừng lên, vạt trường bào của gã đã găm chỉnh tề bốn mũi “Bạch cốt táng môn châm.” Hóa ra vừa rồi khi Thích Thiếu Thương và Cao Kê Huyết ở lưng chừng không hạ xuống, cũng là lúc Tức đại nương rút kiếm chưa kịp nhảy ra sau, thì người áo trắng trong kiệu đã phóng những món ám khí này ra. Nhưng y đã nương tay, chưa hề gây thương tích cho bọn họ. Năm người họ cùng tấn công, nếu vẫn ở trong kiệu thì người áo trắng không cách gì đối phó nổi, nhưng nếu như y sớm hạ sát chiêu, liệu bọn họ còn có đủ năm người để mà liên thủ? Là những cao thủ võ lâm thông minh tuyệt đỉnh, họ đương nhiên hiểu rõ tình thế này. Hiển nhiên là người áo trắng không có ý đả thương bọn họ. Nhất thời cả năm người đưa mắt nhìn nhau, không biết làm gì mới phải? Nên buông tay chịu trói, hay là chống cự đến cùng? Rốt cuộc y là ai mà võ công cao như vậy? Bất luận là ai đi nữa thì Thích Thiếu Thương, Tức Hồng Lệ, Cao Kê Huyết, Vi Áp Mao hay Hách Liên Xuân Thủy cũng không còn cách nào ngăn chặn được trận kịch chiến này rồi. Bởi vì toàn bộ dãy nhà lầu đối diện bên kia đường đã đột nhiên bị chấn động dữ dội, toán phục binh do Cao Kê Huyết và Vi Áp Mao bố trí từ trước ào ào kéo ra. Thoáng chốc, lan can đã gãy nát. Đợt công kích tổng lực nhắm vào người áo trắng đã được phát động. Nhưng đòn tấn công của nhóm người này đều đánh vào khoảng không. Người áo trắng đã phóng vọt lên nóc nhà, thân pháp cực kỳ linh hoạt, nhưng Thích Thiếu Thương bỗng “a” một tiếng. Gã phát hiện ra người áo trắng hoàn toàn dựa vào luồng chân khí vận chuyển và lực của hai tay để di chuyển, hai chân của y mềm mại đung đưa không có lực, giống như bị tàn phế. Trong lúc Thích Thiếu Thương còn đang kinh ngạc, Cao Kê Huyết đã thất thanh hô lớn: “Chẳng lẽ là hắn!” Hách Liên Xuân Thủy cũng biến sắc: “Là hắn!” Lúc này, người áo trắng đã lên đến nóc nhà, bất cứ ai cũng đều không thể tưởng tượng nổi một người tàn phế mà lại có thân thủ nhanh nhẹn đến vậy. Khi y vừa lên tới nóc nhà, trên đó lại xuất hiện mười mấy gã đại hán. Những đại hán này như sói như hổ tràn đến tấn công. Người áo trắng chợt lên tiếng: “Nếu các ngươi còn ép thì đừng trách ta đại khai sát giới.” Cao Kê Huyết và Vi Áp Mao, hai thân ảnh một cao một mập đã lướt lên mái ngói, đứng chặn trước mặt người áo trắng. Bọn họ đã biết người đến là ai. Bọn họ không muốn thủ hạ tìm đến cái chết. Cao Kê Huyết và Vi Áp Mao đã lướt lên mái ngói, Thích Thiếu Thương và Tức đại nương cũng không còn cách chọn lựa khác. Cả hai cùng phi thân lên nóc nhà. Bởi vì họ biết người này đã không xuất thủ thì thôi, một khi xuất thủ thì e rằng chỉ có vài người trong võ lâm có thể sống sót được dưới ám khí của y. Thích Thiếu Thương và Tức đại nương đã vọt lên mái ngói, khiến cho Hách Liên Xuân Thủy cũng không còn lựa chọn nào khác. Gã muốn bảo vệ Tức đại nương. Gã muốn hoàn thành tâm nguyện của nàng. Do đó gã càng không thể để Thích Thiếu Thương bị bắt hoặc chết được. Gã cũng đành phải phi thân lên nóc nhà. Gã biết đã nhảy lên, không bao nhiêu phần may mắn còn sống để trở lại mặt đất. Nhưng nào gã còn có lựa chọn gì khác. Trước khi vọt lên, gã lớn tiếng ra lệnh cho “Tứ đại gia bộc”: “Phá kiệu.” Đối đầu với nhân vật ghê gớm số một thiên hạ này thì phải bắt đầu từ cái nền tảng của y, trước tiên phải phá hủy chiếc kiệu mà hắc bạch lưỡng đạo nghe tên đã kinh hoàng, rồi mới tính tiếp. Hách Liên Xuân Thủy vừa lướt vút lên, “Tứ đại gia bộc” đã lập tức ra sức hủy diệt chiếc kiệu ma quái này. Chính vào lúc này, đột nhiên xuất hiện bốn bóng người gầy nhỏ. Bốn tiểu đồng mặc áo tím, mỗi trẻ dùng một cặp kiếm ngắn bằng vàng và bạc, linh hoạt đâm vào hạ bàn của “Tứ đại gia bộc”. Binh khí của “Tứ đại gia bộc” vừa thô vừa nặng, to dài mà có uy lực, nhưng bốn tiểu đồng một mực gíáp công, thân pháp linh động, khiến cho “Tứ đại gia bộc” nhất thời phải đối phó chật vật. Đúng lúc hai chân Hách Liên Xuân Thủy gần chạm vào mái quán trọ thì đột nhiên, một mảnh ngói bắn thẳng vào mắt cá chân gã. Đối với võ công của Hách Liên Xuân Thủy thì không khó để tránh miếng ngói vụt bay đến này. Nhưng vừa khéo đúng vào thời điểm gay go nhất, lúc mũi chân Hách Liên Xuân Thủy còn cách nóc nhà nửa tấc, mắt thấy sắp đứng vững được, gã đang toàn tâm toàn ý tập trung lực vào hạ bàn để đáp xuống, thì chính vào lúc này, mảnh ngói phá không mà tới. Giống như một người đang tập trung suy nghĩ, chỉ cần bên tai có tiếng la to bất kỳ cũng khiến người đó giật nảy mình; lại giống như một người đang ăn thịt cá mềm, bỗng trong thịt lại ló ra một chiếc xương, y sẽ rất dễ bị hóc xương. Hiển nhiên Hách Liên Xuân Thủy không phải là ngọn đèn cạn dầu. Vốn gã có thể lộn người để tránh né, nhưng như vậy thì có chút nhếch nhác; gã quyết định phải thể hiện chút thực lực trước mặt kẻ địch nên lập tức dồn lực vào mũi chân, đột nhiên tăng tốc, kích một tiếng, chân đã đạp lên mảnh ngói. Cú đạp có thể làm vỡ ngói, nhưng gã chỉ dùng lực vừa đủ, không đến mức đạp bể ngói, kẹt chân vào mái nhà. Nhưng mảnh ngói dưới chân lại trượt đi như cá bơi, tuy công lực gã bá đạo cũng không kềm lại được, người trượt ngược lại, rơi thẳng xuống. Mặt ngói nghiêng xuống, đủ để gã thối lui bảy thước (khoảng 2m.) Miếng ngói vẫn di động. Hách Liên Xuân Thủy ứng biến thần tốc, mũi chân kia kịp thời đạp lên mảnh ngói. Miếng ngói bị hai chân Hách Liên Xuân Thủy đạp lên, không thể trượt tiếp. Nhưng lúc này vị trí của Hách Liên Xuân Thủy lại vô cùng bất lợi. Chỗ gã muốn đáp xuống lúc nãy đối diện với người áo trắng, vị trí cao, thích hợp để tấn công, nhưng giờ gã bị trượt đi hơn bảy thước, biến thành ở thế hạ phong, nếu người áo trắng lại dùng ám khí, gã chỉ còn hai sự lựa chọn: Một là chết, hai là nhảy khỏi mái ngói. Trong chớp mắt Hách Liên Xuân Thủy ứng phó với miếng ngói, bốn đại cao thủ Thích Thiếu Thương, Tức đại nương, Cao Kê Huyết và Vi Áp Mao đã nhất tề tấn công về phía người áo trắng. Người áo trắng cũng đánh ra bốn ám khí. Cả bốn đều hoàn toàn khác nhau. Y phóng ám khí giống như là kê đơn bốc thuốc vậy. Từng toa thuốc thích hợp cho từng con bệnh. Từng loại thuốc lại thích hợp cho từng loại bệnh. Bốn loại ám khí của y đều khéo nhắm đúng vào chỗ sơ hở trong chiêu số võ công của bốn đại cao thủ mà phát tới. Vì vậy mà thế công của bốn người đều bị cản lại. Trên tay người áo trắng xuất hiện một mũi phi tiêu, vẫn kẹp giữa hai ngón tay, chưa được phát đi. Nhưng tất cả luồng sát khí của ám khí này đều tập trung lên người Hách Liên Xuân Thủy. Nếu như Hách Liên Xuân Thủy không muốn chết thì bắt buộc phải nhảy xuống. Nhưng Hách Liên Xuân Thủy cũng rất ngoan cường, tay phải gã giơ cây thương lên cao quá đầu, chuẩn bị toàn lực ném đi. Chỉ cần bạch y nhân phóng phi tiêu, gã sẽ ném ra ngọn ngân thương này! … Thà liều mình đồng quy vu tận, chứ không thể lâm trận mà thoái lui. Trong tình hình như gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây này, chỉ cần manh động một chút là có thể dẫn đến hậu quả khó lường. Dưới ánh trăng, bốn người bọn Thích Thiếu Thương nhìn thấy thần thái và sát khí của người áo trắng, đều không khỏi sợ hãi. Mũi tiêu kia một khi phóng đi, Hách Liên Xuân Thủy chưa chắc đã có thể tiếp đỡ. Tương tự, người áo trắng nếu có tránh được ngọn ngân thương toàn lực ném ra của Hách Liên Xuân Thủy, cũng không chắc có thể tiếp được chiêu công kích của bốn người kia. Đây là lúc sinh tử quan đầu. Vấn đề là: Ai chết? Ai sống? Người áo trắng không hề phóng mũi tiêu ra. Y lạnh lùng nói: “Ngươi là ‘Thần thương tiểu bá vương’ Hách Liên Xuân Thủy phải không?” Y nói mà tựa như không nói, âm thanh nhẹ tựa lớp băng mỏng tan trong chậu nước. “Tụ pháp ‘Thiết Dực Nghênh Phong’ (cánh sắt đón gió) của ngươi dùng ‘Tiểu Dương Thần Công,’ đương nhiên là Vi Áp Mao rồi. Còn vị kia, thân pháp đạp theo bộ ‘Ngọc Thụ Lâm Phong,’ song chưởng thi triển ‘Áp Khuyển Bất Lưu Vạn Phật Thủ Thượng’ (trên vạn tay phật, chó gà không tha), chắc là Cao Kê Huyết.” Người áo trắng tiếp tục điểm tên, khi nói đến ai thì y liếc mắt về phía người đó, chỉ là một cái đưa mắt nhưng lại tựa như một lưỡi kiếm lạnh rạch lên mặt đối phương mà ghi nhớ. Còn lạnh lẽo hơn cả ánh trăng. Buốt giá hơn cả băng tuyết. “Song kiếm như mộng thân như nhứ, hoa lạc hoa khai sương mãn thiên (Song kiếm như mộng thân như bông, hoa rơi hoa nở sương đầy trời); kiếm pháp hay, ra tay ác độc, người đẹp như thế, ngoài Tức Hồng Lệ - Tức đại nương ra thì không thể có người thứ hai.” Tiếp đó, hai mắt y nhìn chăm chăm vào Thích Thiếu Thương, bộc lộ chút tinh hoa: “‘Bích lạc kiếm pháp’ của ngươi, còn có ‘Điểu tận cung tàng’ (vắt chanh bỏ vỏ) tâm pháp, dứt khoát chẳng phải là ‘Độc tí kiếm’ của Chu Tiếu Tiếu … Ngươi là ‘Cửu hiện thần long’ Thích Thiếu Thương của ‘Liên Vân trại’!” Năm đại cao thủ không khỏi lấy làm kinh hãi. Chỉ trong khoảng thời gian giao đấu ngắn ngủi, người áo trắng đã có thể từ gia số võ công mà nhận ra biệt hiệu của họ. Điều đáng sợ hơn nữa là người áo trắng chẳng phải chính diện đối chiêu để nhận ra tuyệt chiêu võ công của họ, mà chỉ là từ trong chiêu thức họ tránh đỡ ám khí, nói ngay ra thân phận của họ. Người áo trắng nhấn mạnh từng từ: “Ngươi là Thích Thiếu Thương phải không?” Thích Thiếu Thương mặc dù bị y nhìn đến lạnh người, nhưng không hề sợ sệt, khẳng khái nói: “Kẻ ngươi đến bắt là ta, há không biết ta là ai sao?” Người áo trắng lắc đầu: “Kẻ ta muốn bắt đương nhiên không phải là ngươi.” Y nói như thế làm mọi người đều ngạc nhiên. Người áo trắng nói thêm: “Kẻ ta muốn bắt là Chu Tiếu Tiếu.” Thích Thiếu Thương chỉ vào mũi mình hỏi: “Ngươi cho rằng ta là Chu Tiếu Tiếu?” Người áo trắng gật đầu: “Chu Tiếu Tiếu cũng cụt một tay, khi hắn chạy trốn, ‘Thiên diêu nhất phụng’ Huệ Thiên Tử của ‘Hải thượng thần sơn yên vân các’ cũng chạy theo. Mà trên đường truy bắt hắn, cũng có rất nhiều võ lâm cao thủ ra tay ngăn trở, do đó mới nảy sinh ra hiểu lầm này, các ngươi …” Thích Thiếu Thương và Tức đại nương đều thở phào nhẹ nhõm, Thích Thiếu Thương nói: “Cũng tốt, nếu đến cả lão đại Vô Tình trong ‘Tứ đại danh bộ’ cũng tới bắt ta, thì dù ta có mọc thêm đôi cánh cũng khó thoát.” Lúc này người áo trắng mới bật cười: “Thích trại chủ đã quá lời rồi.” Nụ cười của y như xua tan mùa đông, hoa nở xuân về, đuổi tan mây mù, vầng dương ló dạng vậy. Người thanh niên này chính là đại sư huynh trong “Tứ đại danh bộ”, tên Thành Nhai Dư, ngoại hiệu “Vô Tình”. Bọn họ giao đấu với Vô Tình một phen, ai nấy đều thán phục. Do bẩm sinh yếu đuối, nội khí tẩu tán, nên không cách nào luyện thành võ công được, y chỉ dựa vào đôi tay khéo léo dùng ám khí quán tuyệt thiên hạ, còn có chiếc kiệu ẩn tàng nhiều cơ quan do y tinh chế, rất hữu hiệu khi kháng cự địch nhân. Đôi chân y tuy bị phế, nhưng bù lại là nghị lực khó ai sánh được nên y đã luyện thành tuyệt thế khinh công. Vừa rồi năm đại cao thủ liên thủ cũng không mảy may đả thương được y. Một người tàn phế có thân thể yếu ớt nhiều bệnh như vậy, lại đứng đầu Tứ đại danh bộ oai chấn thiên hạ. Vết thương trên tay của Thích Thiếu Thương còn chưa khỏi, nhưng thấy vậy lòng gã cũng không khỏi phấn chấn. Vô Tình hỏi: “Không biết Thích trại chủ vì sao mà phải trốn chạy? Là ai truy đuổi? Làm sao lại đến nông nỗi này?” Thích Thiếu Thương thở dài: “Việc này kể ra thì rất dài … Thật ra ngươi còn có một vị tri giao đang ở đây với bọn ta.” Vô Tình nhướng mày: “Vậy sao?” Cục diện căng thẳng giữa Vô Tình và bọn Thích Thiếu Thương đã bình ổn, nên bên dưới bốn chú tiểu đồng và Tứ đại gia bộc cũng lần lượt dừng tay. Biết người thanh niên áo trắng cực kỳ khó đối phó trước mặt này chẳng phải là địch nhân, Cao Kê Huyết trút bỏ được gánh nặng trong lòng, cười chua chát nói: “Chà, thì ra là hiểu lầm.” Lúc trước Vi Áp Mao toàn thân căng cứng, nay cũng từ từ buông lỏng, hỏi: “Chu Tiếu Tiếu là Đường chủ của ‘Thiên linh đường’, vốn xưa nay có tiếng tốt, không biết đã phạm vào tội gì mà phải phiền tới Danh bộ truy bắt?” Vô Tình hừ lạnh: “Đúng là Chu Tiếu Tiếu có tiếng tăm vang dội, nhưng những việc hắn làm thì không thể chịu nổi. Ta tình cờ biết được tội ác của hắn, tuy không phải phụng mệnh sư phụ đi bắt hắn, cũng không phải theo lệnh của Hình bộ, nhưng ta chỉ muốn vạch trần tội trạng của hắn mà thôi …” Y dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Trên đường đi, có rất nhiều người bị tên ngụy quân tử này lừa gạt nên ngăn cản ta, cũng vì muốn bắt hắn mà ta đã đắc tội với không ít bằng hữu trên giang hồ.” Nhận thấy khi Vô Tình nói chuyện, ánh mắt y ẩn chứa sự căm phẫn, nên Tức đại nương biết Vô Tình quả thật rất oán hận Chu Tiếu Tiếu, nàng chỉ không biết Chu Tiếu Tiếu đã phạm vào tội lỗi tày trời nào. Chính vào lúc này, chợt nghe Vô Tình quát: “Ai?” Một bóng người lướt nhanh trên nóc nhà. Người này lướt đến rất nhanh, nhanh không thể tưởng tượng nổi. Ngay cả bọn năm đại cao thủ Cao Kê Huyết, Hách Liên Xuân Thủy cũng hoàn toàn không hay biết gì, đến khi nghe Vô Tình quát lớn mới sực tỉnh. Người này lướt thẳng lên, chỗ hắn lướt tới lại là điểm do Hách Liên Xuân Thủy ngầm bố trí Thập Nhất Lang, Thập Nhị Lang và Thập Tam Muội cùng phòng thủ. Ba bóng người, ba luồng đao cuốn thẳng vào kẻ mới đến. Chỉ nghe một tiếng kêu kinh hãi bật lên, ba luồng đao vụt bay như chớp giật vào khoảng không gian tối đen. Thân hình cả ba người bị một sức mạnh kỳ dị làm chấn động, bay về phía Hách Liên Xuân Thủy, Cao Kê Huyết và Vi Áp Mao. Sự việc quá bất ngờ, không kịp ứng biến cả ba chỉ biết vội vã đón đỡ người phe mình. Người mới đến đã nhào về phía Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương quát lớn, rút kiếm đâm tới. Thanh bảo kiếm “Lưu tình” vốn có màu đỏ thắm, Thích Thiếu Thương vận lực gấp gáp khiến thân kiếm trong đêm lại tỏa ra màu da cam, đâm thẳng vào người mới đến. Người mới đến hoành ngang kiếm chống đỡ, thanh kiếm trong tay hắn tuyền một màu xanh biếc, hệt như mắt sói trong rừng đêm. Hai kiếm chạm nhau, sắc đỏ tiêu tán, sắc lục hưng vượng. Thấy Thích Thiếu Thương gặp nguy, song kiếm của Tức đại nương vội đâm vào ngực người mới đến. Hắn liền đánh trả một kiếm, sắc đỏ bạo phát, do kiếm ngắn nên Tức đại nương đành gấp rút lui về. Lục kiếm của người mới đến đã chĩa thẳng vào yết hầu của Thích Thiếu Thương. Hồng kiếm cũng đã ở trong tay y, hắn đã dùng để đánh lui Tức đại nương. Tức đại nương thối lui, vì nàng hoàn toàn không ngờ người mới đến chỉ trong một chiêu đã chế ngự được Thích Thiếu Thương. Tức đại nương, Hách Liên Xuân Thủy, Cao Kê Huyết và Vi Áp Mao lại muốn xông tới nhưng Thích Thiếu Thương đã bị kẻ mới đến khống chế mất rồi. Chợt nghe một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Thả hắn ra.” Người mới đến giật mình, phát hiện một mũi phi đao vô thanh vô tức đã bay tới cách lưng mình ba thước (1m) thì khựng lại, chỉ cần người áo trắng dồn thêm chút lực thì phi đao sẽ bay nhanh tới. Khoảng cách gần như thế, liệu hắn có thể tránh được? Ám khí đáng sợ như vậy, hắn có thể đối phó được không? Hắn cũng không biết. Hắn không thu kiếm. Mũi kiếm vẫn chĩa vào cổ Thích Thiếu Thương. Hắn chậm chậm quay đầu lại. Hắn chỉ biết một điều, thủ pháp ám khí cao minh như vậy, khắp thiên hạ tuyệt đối không quá ba người. Hắn hy vọng đó là người hắn muốn gặp. * * * Hết chương 46 ~*~*~*~*~*~*~*~*~ Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: