[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn
Chung Nhạc lẻn vào trong núi rừng, dùng tinh thần lực phát ra khắp nơi, không lâu sau thì hắn tìm được một thị tộc nhân tộc. Hắn lập tức dùng tinh thần lực cuốn đi vài món xiêm y.
– Thật hổ thẹn! Ta đắc ý quá mà quên mất rằng y phục của mình đã nát vụn rồi.
Chung Nhạc ăn mặc chỉnh tề xong mới thở phào nhẹ nhõm, bỗng hắn nhớ tới một chuyện, hỏi:
– Này Tân Hỏa, nếu ta dùng tinh thần lực biến ra y phục mặc lên người có bị người khác nhìn thấu không?
– Kẻ tu vi thấp hơn ngươi thì tất nhiên là nhìn không thấu rồi, nhưng kẻ có tu vi cao hơn ngươi chỉ cần liếc qua là thấy ngươi đang “cuổng trời” thôi.
Đột nhiên một luồng khí tức thổi qua từ trên không trung, đồng thời có ánh mắt hạ xuống, rơi vào người Chung Nhạc, thấy hắn chỉ là một tên thiếu niên nhân tộc thì lập tức quay đi.
– Lại là Luyện khí sĩ Thủy Đồ thị!
Chung Nhạc liếc qua một cái rồi không để ý nữa. Nay hắn đã về lại hình người, Luyện khí sĩ Thủy Đồ thị muốn tìm ra Long Tướng tất nhiên sẽ không hoài nghi hắn, nên hắn có thể thoải mái rời đi.
– Vừa rồi những con thuyền xương kia đi tới Thần Thú Lĩnh, rốt cuộc là có lai lịch gì?
Chung Nhạc vừa suy tư vừa chạy trở về Kiếm Môn, thầm nghĩ:
– Ta thấy những kẻ trên thuyền toàn thân đầy yêu khí, không giống Luyện khí sĩ của Kiếm Môn, chẳng lẽ là cường giả yêu tộc? Thế lại càng kỳ quái, yêu tộc với nhân tộc ta thế như nước lửa, sao chúng có thể tiến vào Đại Hoang ta, mà còn gióng trống khua chiêng như vậy nữa chứ?
Hắn nghĩ mãi không tài nào hiểu nổi. Thần Thú Lĩnh có thể coi là vùng trung tâm của Đại Hoang, Kiếm Môn không thể nào hoàn toàn không biết vì khi yêu tộc xâm nhập quy mô lớn như vậy, cũng không thể nào mà để mặc cho đám yêu tộc xâm nhập Đại Hoang, nhưng tới nay lại chẳng thấy có động tĩnh gì, điều này thật kỳ quái.
– Đám yêu tộc này tới Thần Thú Lĩnh hẳn là vì phong ấn thần thú. Chỉ là chúng không biết rằng Thần Thú Lĩnh ngoài nội đan thần thú ra thì chẳng còn gì khác.
Chung Nhạc sắc mặt đầy cổ quái, thầm nghĩ:
– Hơn nữa, bọn họ cũng không biết rằng nay phong ấn thần thú hung hiểm bực nào. Hiện giờ chỉ dùng đồ đằng văn phong ấn bia đá là hoàn toàn không đủ, vì sông Âm Long và Thảo mộc giai binh trận trong phong ấn thần thú đều bị ta và Tân Hỏa khôi phục như cũ rồi…
Lúc này ở phong ấn thần thú trong Thần Thú Lĩnh, Lưu Hoàng đảo chủ Yên Vân Sinh và một vị thủ lĩnh yêu tộc ở Hãm Không Thành khác, Cẩm Tú đảo chủ Tú Thiên Thần, cùng suất lĩnh Luyện khí sĩ yêu tộc tiến vào phong ấn. Vô số Luyện khí sĩ yêu tộc bắt đầu giải trừ phong ấn.
Những vị Luyện khí sĩ này đều là cường giả có tiếng của Hãm Không Thành, có trình độ cao siêu về trận pháp, lại càng có hiểu biết tinh thâm về đồ đằng văn. Lúc này bên ngoài phong ấn thần thú, một con thiềm thừ thật lớn nằm trên đất, còn có một con cự mãng quay xung quanh. Từng vị Luyện khí sĩ yêu tộc không ngừng vung đao cắt da của thiềm thừ và cự mãng, hứng lấy từng thùng máu tươi vận vào trong phong ấn.
Mà cường giả yêu tộc thì dùng máu của cự mãng và thiềm thừ vẽ ra các loại đồ đằng văn để áp chế đồ đằng trên bia đá thần thú, hóa giải sức mạnh trong đồ đằng thần thú để loại bỏ đi từng loại thất sát trong tấm bia đá này.
Con thiềm thừ này có sáu con mắt, mỗi con mắt đều to chừng một mẫu. Sáu con mắt nhô ra, sắp thành một vòng tròn lớn. Mà đỉnh đầu con cự mãng kia thì mọc ra sừng như lưỡi đao, lưng mọc vây, thậm chí còn có đôi cánh ve mỏng trùm lên thân thể. Chúng nó không phải yêu tộc, cũng không phải yêu thú, mà là linh, là đồ linh của yêu tộc.
Hai đồ linh này có khí tức cuồng dã, khủng khiếp như thần ma vậy.
Hiển nhiên rằng lần này yêu tộc cực kỳ coi trọng phong ấn thần thú này, nên mới dùng đồ đằng đồ linh của Lưu Hoàng đảo và Cẩm Tú đảo.
Máu của đồ đằng đồ linh không phải là máu tươi thực sự, mà là đồ đằng văn thiên nhiên hội tụ lại thành hình dạng máu, chất chứa linh lực do yêu tộc thờ cúng hàng năm, dùng nó để phá giải phong ấn thì đúng là không còn gì tốt hơn.
– Hãy xốc lại tinh thần cho ta, ngàn vạn lần đừng để xảy ra sơ xuất gì!
Yên Vân Sinh nhìn khắp nơi, chỉ thấy thần thú lực trong tấm bia đá bị trấn áp từng phần từng phần, thế mới thở phào nhẹ nhõm, nói:
– Thần Thú Lĩnh không ngờ đúng là do thần thú tạo nên, chết đi rồi hóa thành dãy núi dài tám trăm dặm, chứng tỏ vị thần thú này mạnh tới mức không thể tin được. Tú Thiên huynh, lão môn chủ Kiếm Môn còn sống thì phỏng chừng cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Lần này ta tới Kiếm Môn ngoài việc lập uy, lấy khí thế chèn áp đám người Kiếm Môn, thì còn mục đích khác, đó là xem lão quỷ này đã chết hay chưa. Lão quỷ tuy phá vỡ khí thế của ta, nhưng lại không lộ diện mà để Thủy Đồ thị ra tiếp ta. Với cái tính cách của kẻ được xưng là Kiếm Thần như lão thì làm gì có chuyện tiếp đón, đã xông ra giết ta rồi! Có thể thấy rằng lão thực sự đã chết.
Tú Thiên Thần chắp tay sau lưng, thản nhiên nói:
– Phong lão quỷ không chết, không ai dám động vào Kiếm Môn. Phong lão quỷ mà chết, Kiếm Môn tất sẽ bị tiêu diệt. Sở dĩ lão hơi tàn tục mệnh chính là vì hiểu được điều này, muốn sống thêm vài năm để bồi dưỡng môn chủ đời tiếp theo cho Kiếm Môn. Tiếc thay, thế hệ trước của Kiếm Môn đã điêu linh cả, còn tứ đại cao thủ trẻ tuổi Phong, Phương, Lôi, Quân đều là những kẻ mấy năm nay danh tiếng vang xa, tuy có thể tranh bá với thế hệ trước, nhưng để thành kẻ đứng đầu thì còn xa lắm. Phong lão quỷ không biết có chống đỡ nổi tới lúc bốn tên kia trưởng thành thành kẻ đứng đầu không.
– Bốn tên họ Phong, Phương, Lôi và Quân đều là linh thể tiên thiên, trời sinh đã có được linh, là Luyện khí sĩ trời sinh, không thể khinh thường, tiếc rằng thời gian tu luyện quá ngắn.
Yên Vân Sinh cười:
– Đại Hoang này, yêu tộc ta ắt phải chiếm được! Đại Hoang chính là bãi cỏ của yêu tộc ta, còn đám nhân tộc này đều là thức ăn của yêu tộc ta, lại biết tự sinh sản, tự kiếm ăn. Chỉ cần nuôi thả nhân tộc bây giờ, cách một đoạn thời gian lại thu hoạch thì tộc ta chẳng bao giờ thiếu đồ ăn cả!
Tú Thiên Thần cũng tự thân dùng máu của đồ đằng đồ linh tới phong ấn từng tấm bia đá, nói:
– Trong kho báu thần thú này tất có trọng bảo của thần thú thượng cổ, tiếc là thành chủ Hãm Không Thành không muốn tới, nếu y ở đây thì tốc độ loại bỏ phong ấn sẽ nhanh hơn rất nhiều!
Từng đồ đằng trên những tấm bia đá bị áp chế, đám Luyện khí sĩ yêu tộc và Yên Vân Sinh, Tú Thiên Thần cũng từ từ đi sâu vào trong phong ấn.
– Con sông này…
Tú Thiên Thần đột ngột dừng lại, kinh ngạc nhìn con sông đang chảy cách đó không xa, y suy tư ngẫm nghĩ, rồi đột nhiên khuôn mặt y méo mó đầy dữ tợn, hít vào một hơi thật sâu rồi hô to:
– Dừng lại, tất cả dừng lại!
Tiếng hét của y đinh tai nhức óc, khiến đám Luyện khí sĩ yêu tộc đầu váng mắt hoa, bất giác ngừng động tác lại.
Yên Vân Sinh nhíu mày hỏi:
– Tú Thiên huynh, có chuyện gì vậy?
Sắc mặt Tú Thiên Thần vàng như nến, y chậm rãi lui ra sau, đáp với giọng nói có phần khàn khàn:
– Trong phong ấn thần thú này còn có phong ấn tầng thứ hai, chúng ta chỉ mới phá được tầng thứ nhất, còn tầng thứ hai thì chưa phá. Hiện giờ tất cả lập tức lui ra, quay trở lại theo đường cũ, đừng có đi nhầm!
Yên Vân Sinh cũng nhìn ra điểm không ổn, lập tức lui về theo đường cũ.
Đột nhiên một tên Luyện khí sĩ yêu tộc bước nhầm một bước.
Bốn phía bỗng yên lặng hẳn, không nghe được chút âm thanh nào. Sắc mặt Tú Thiên Thần và Yên Vân Sinh kịch biến, vội vàng bỏ chạy.
Ầm!
Con sông nhỏ trong phong ấn thần thú kia đột nhiên bay lên trời, rồi bành trướng nhanh chóng, chỉ giây lát đã biến thành một con hắc long đầy dữ tợn, đại khai sát giới trong phong ấn.
Giờ khắc này tất cả đám Luyện khí sĩ yêu tộc đều rối loạn, bỏ chạy theo bốn phương tám hướng, liều mạng chạy thoát khỏi phong ấn này.
Mà đúng lúc này, trên từng tấm bia đá ồ ồ chảy ra máu tươi, những đồ đằng văn thần thú mà nãy đám Luyện khí sĩ yêu tộc vất vả lắm mới trấn áp được giờ phút này đã thoát khỏi trấn áp, từng tấm bia đá sống lại, từng tòa thất sát trận được hình thành.
Cùng lúc đó đám cỏ cây hoa lá trong phong ấn lay động, mỗi một bông hoa ngọn cỏ, mỗi một cành cây chiếc lá đều trở thành hồn binh có uy lực lớn tới khó tin, trở thành thứ binh khí nguy hiểm vô cùng!
Keng keng! Đám hoa cỏ cây lá bay lên trên không, khí thế sát phạt chỉ thoáng chốc tràn ngập khắp nơi.
Trong phong ấn thần thú lúc này vô số cái đầu rơi xuống, tứ chi văng khắp nơi. Đám Luyện khí sĩ yêu tộc bị chém chết tại chỗ. Có một số tên Luyện khí sĩ khác thì gầm lên, hóa thành nguyên hình là những con yêu thú cực kỳ to lớn, tế hồn binh lên cùng chống lại phong ấn thần thú bị kích phát này.
Nhưng bọn họ vừa hóa nguyên hình thì đám thần ma to lớn bước ra khỏi bia đá, ngay tức khắc trong phong ấn thần thú toàn là thần ma, bắt được cự thú nào là xé xác ngay lập ức.
Không biết bao nhiêu Luyện khí sĩ yêu tộc bị xé xác rồi bị thần ma ăn tươi nuốt sống.
Cũng may là có không ít Luyện khí sĩ có thực lực mạnh mẽ nên ngăn chặn được thần ma bốn phía, nhất là hai vị đảo chủ là Yên Vân Sinh và Tú Thiên Thần thì thực lực lại càng mạnh, chỉ một chưởng là đánh bay được đám thần ma.
Kẻ có thể sống tới bây giờ đều là tinh anh trong đám Luyện khí sĩ yêu tộc, nếu đặt ở Kiếm Môn thì cũng là cường giả lừng lẫy.
– Ngao~
Tiếng rống vang lên, đại trận trung cấp trong phong ấn thần thú khởi động, nghìn trượng thần ma trong phong ấn đánh qua giết lại, máu tươi rồi thịt nát văng khắp nơi. Chỉ trong giây lát ngắn ngủi, hơn một ngàn Luyện khí sĩ yêu tộc đã chết hết, chỉ còn lại hai đảo chủ Yên Vân Sinh và Tú Thiên Thần.
Hai người vọt tới cạnh phong ấn, chỉ thiếu chút nữa là lao ra được thì đúng lúc này một tòa đài cao trong phong ấn thần thú bỗng lắc lư dữ dội, rồi tiếng gầm rú như thủy triều kéo tới. Từng cột sáng từ trên đài bắn lên trời.
Mà vào lúc này, Chung Nhạc đã tới gần Kiếm Môn, hắn đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy phía Thần Thú Lĩnh có bốn mươi chín cột sáng to đùng phóng lên trời cao, sau đó hình thành một mảng ánh sáng chói lóa trên bầu trời.
Quầng sáng ấy như một tấm gương không ngừng xoay tròn, chỉ thấy đám thần ma nghìn trượng bị hút vào trong.
– Thế là ba tòa đại trận cùng khởi động rồi.
Tân Hỏa cao hứng lắm, nhảy ra khỏi thức hải rồi leo lên đầu Chung Nhạc, ngồi trên đó nhìn:
– Nhạc tiểu tử, mau nhìn kìa!
Chung Nhạc nhìn theo, lòng chấn động vô cùng. Lúc này quầng sáng kia nhoáng lên, rồi một chiếc móng vuốt to chừng một dặm từ từ thò ra khỏi tấm kính ánh sáng kia, trên nó toàn là long lân, sau đó là cơ thể vô cùng to lớn, rồi một chiếc đuôi thần dài, một cái đầu to như quả núi.
Long Tướng!
Một con Long Tướng hoàn toàn do đồ đằng văn tạo nên, to đến không thể tưởng tượng được.
Khí tức khủng bố như của thần ma tỏa ra khắp Đại Hoang, làm cho tất cả sinh vật sống trong Đại Hoang đều khiếp sợ.
Con Long Tướng kia lao vào trong Thần Thú Lĩnh, ở đằng xa còn nhìn thấy thân thể khổng lồ kia, lên xuống giữa các dãy núi của Thần Thú Lĩnh.
Còn một con hắc long đã ở giữa quần sơn, lúc ẩn lúc hiện, lại có kiếm khí dường như có thể cắt phá được bầu trời.
Đột nhiên một con thiềm thừ có sáu con mắt cõng một con thuyền làm từ xương trên lưng phá không nhảy ra, dưới chân thiềm thừ là một con đại mãng cõng thiềm thừ bay trên không trung, gào rú lao đi.
Ngay sau đó con đại mãng bị chộp được rồi bị kéo về, bị con hắc long kia ăn thịt. Kiếm khí phá không chém rơi con thiềm thừ kia. Long Tướng gầm lên, rồi đánh vào con thuyền khiến thuyền vỡ nát. Hai bóng người rơi xuống, bị đụng cho bay ra khỏi Thần Thú Lĩnh.
Chung Nhạc nhìn mà choáng váng, Tân Hỏa thì lại lắc đầu, nói:
– Thế mà không chết sạch chứ, chẳng lẽ ta bố trí sai, không thể hoàn toàn phát huy được uy lực của ba tòa đại trận ư? Chắc chắn không phải do ta rồi! Kẻ anh minh thần võ như ta sao có thể phạm sai lầm được? Nhất định là con thần thú kia kém quá! Đúng vậy, chắc chắn là thế rồi!