[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn
Vị đệ tử thượng viện kia dáng người khôi ngô, một thân tràn đầy bắp thịt, cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, dáng người lại giống như một con gấu đen hùng tráng. Hắn bay lên rồi hung hăng quét một cái vào đầu gối của Chung Nhạc, trên chân bộc phát ra sức mạnh có thể quét nát trụ đá, đem đại thụ chặn ngang quét đoạn.
Bành !
Một âm thanh trầm muộn vang lên, thân hình của Chung Nhạc thoáng lay động một phát, chân trái suýt nữa quỳ xuống, cùng lúc đó sức mạnh của hai cây đồ đằng thần trụ đè xuống, làm cho lưng hắn mang áp lực càng nặng hơn nữa !
"Họ Điền? Điền Phong thị? Chẳng lẽ là vị họ Điền lão giám khảo của Bích Không Đường kia ?"
Chung Nhạc trong nháy mắt giống như đã hiểu rõ ngọn nguồn, Điền Phong thị ở trong Kiếm Môn có thế lực không nhỏ, lấy vị họ Điền lão Luyện Khí sĩ kia chấp chưởng ngoại môn Bích Không Đường, thì cũng tương đương với Điền Phong thị chấp chưởng lấy ngoại môn thượng viện, có thể cho Điền Phong thị đệ tử dễ dàng hơn.
Hôm nay lúc Chung Nhạc kiểm tra ở Bích Không Đường, lại để cho Tả Tương Sinh ý thức được mình phải tự thân chấp chưởng Bích Không Đường thì mới có thể nhường đệ tử xuất thân hàn môn có đường ra, vì vậy mới hướng vị Điền Phong thị lão giám khảo kia khiêu chiến, đoạt quyền.
Việc này cũng bởi vì Chung Nhạc mà ra, làm cho Điền Phong thị đối với Bích Không Đường mất đi quyền khống chế, tất nhiên cũng sẽ dẫn tới Điền Phong thị trả thù !
"Ồ? Trên đồ đằng thần trụ của ta khắc họa chính là Quy Sơn đồ đằng, một khi kích phát sẽ có sức mạnh của một dãy núi đè xuống, ngươi lại vẫn có thể đứng lấy ?"
Tên đệ tử thượng viện đá ra một cước, nhìn thấy Chung Nhạc vẫn đứng ở nơi đó, không khỏi lắp bắp kinh hãi, khen: "Khó trách chỉ dựa vào sức mạnh thì có thể thông qua kiểm tra của Bích Không Đường. Bất quá ngươi đây là tự đòi nếm mùi đau khổ, ngươi nếu là thuận thế quỳ xuống, đang tại trước mặt đệ tử thượng viện, ở trước Truyền Kinh Các quỳ khoảng vai canh giờ thì việc này xem như là chấm dứt, Điền Phong thị chúng ta cũng sẽ không làm khó dễ ngươi."
Hô !
Hắn lại quét tới một cước, cười nói: "Nhưng ngươi hết lần này tới lần khác lại không quỳ, chỉ sợ sẽ phải chịu nhiều đau khổ hơn nữa !"
Hai chân của Chung Nhạc lại bị quét cong thêm vài phần, hai cây Quy Sơn đồ đằng thần trụ truyền đến áp lực quá nặng, đem hắn gắt gao ngăn chặn !
"Ngươi chắc là thắc mắc vì sao mấy ngày nay không có Luyện Khí sĩ tới, đem ngươi thu làm môn hạ a?"
Tên đệ tử thượng viện kia cứ một cước lại một cước hướng đầu gối của Chung Nhạc quét tới, chỉ thấy trước Truyền Kinh Các có rất nhiều đệ tử thượng viện tới lui hối hả, nhưng lại không có bất kỳ một người nào tiến lên can thiệp, chỉ là đứng xa xa trông xem thế nào.
"Đây là bởi vì Điền Phong thị chúng ta tổn thất Bích Không Đường, mặt khác Luyện Khí sĩ lo lắng đem ngươi thu vào môn hạ sẽ làm cho Điền Phong thị mất hứng, cho nên sẽ không có Luyện Khí sĩ dám thu ngươi."
Đông !
Chung Nhạc bị hắn quét tới mức một chân quỳ trên đất, hai tay nắm chặc lại thành nắm đấm chống đỡ trên mặt đất, cố gắng không để cho một chân khác của mình quỳ xuống, cái trán, hai tay, của hắn có rất nhiều sợi gân xanh nổi lên, kéo căng quá chặt chẽ.
"Ngươi ở trong Kiếm Môn không có người truyền thụ, không có người dạy dỗ, chỉ có thể hoang phế xuống dưới, tu vi của ngươi cũng sẽ dừng ở đây, về phần trở thành Luyện Khí sĩ càng là mơ tưởng !"
Tên đệ tử thượng viện kia lại là một cước hung hăng quét ở trên đùi phải của Chung Nhạc, cười nói: "Cao tầng của Điền Phong thị chúng ta cũng không có nói để cho bọn hắn không thu ngươi, là chính bọn hắn không muốn thu ngươi, bởi vì Điền Phong thị chính là một trong mười đại thị tộc trong đại Hoang. Đắc tội Điền Phong thị, Điền Phong thị chúng ta không cần ra mặt, ngươi cũng sẽ không có ngày nổi danh ! Ngươi hôm chỉ cần quỳ ở chỗ này mấy canh giờ, là có thể tự động xuống núi rời đi Kiếm Môn rồi."
Bên ngoài Truyền Kinh Các, rất nhiều đệ tử thượng viện rối rít ra xem, nguyên một đám không ngừng lắc đầu.
Một vị nữ đệ tử lắc đầu nói: "Điền Phong thị là thập đại thị tộc trong Đại Hoang, đắc tội Điền Phong thị, lại để cho Điền Phong thị mất đi Bích Không Đường, đừng nói ở trong Kiếm Môn, chỉ sợ liền mười vạn dặm Đại Hoang đều không có địa phương cho hắn dung thân. . ."
"Đây là xảy ra chuyện gì ?" Có người cũng không biết toàn bộ câu chuyện trong đó, thấp giọng hỏi.
"Ta nghe nói là mấy ngày trước, Tả sư thúc cùng Điền sư bá của Bích Không Đường vì Chung Sơn thị sư đệ mà náo lên, Tả sư thúc đem Điền sư bá đánh trọng thương, cướp lấy Bích Không Đường quyền khống chế. Vì Điền Phong thị đã mất đi Bích Không Đường nên cao tầng tức giận, tạo áp lực với Tả sư thúc, huyên náo rất không vui."
"Thì ra là thế. Tả sư thúc là tuổi trẻ Luyện Khí sĩ xuất sắc nhất của Kiếm Môn, nhận được rất nhiều trưởng lão của Kiếm Môn coi trọng, Điền Phong thị không động được hắn, nhưng là Chung Sơn thị sư đệ này lại không có bối cảnh hay hậu trường gì cả, đã kẹp ở giữa chỉ sợ muốn thua thiệt lớn. . ."
"Đâu chỉ thua thiệt lớn ? Ngươi xem Điền sư bá của Bích Không Đường cũng ở trong Truyền Kinh Các, trên danh nghĩa là tới truyền kinh, nhưng đoán chừng cũng là muốn nhìn kết cục của tên Chung Sơn thị này."
Chung Nhạc rên lên một tiếng, nghe vậy nhìn vào trong Truyền Kinh Các , chỉ thấy trong một gian tĩnh thất vị Điền Phong thị lão giả của Bích Không Đường kia quả nhiên ngồi ở chỗ đó, mặt không biểu tình nhìn về phía mình.
Oanh ——
Trong đầu Chung Nhạc tựa như có một thứ đồ vật gì đó nổ tung, nhục nhã, bất khuất, một phát xông lên đầu!
"Điền Phong thị. . ."
Từ trong cơ thể của hắn truyền đến từng tiếng bạo nổ đùng đùng, cốt cách không ngừng chấn động vang lên âm thanh cờ rốp cờ rốp tựa như rang đậu, từ trong mi tâm tuôn ra một cổ tinh thần lực mà mắt thường cũng có thể thấy được, uốn lượn xung quanh thân hình của hắn rồi hình thành chằng chịt rậm rạp vảy rồng, vuốt rồng, thân rồng !
"Rống —— "
Đột nhiên vang lên âm thanh rồng ngâm, không ngừng chấn động, tiếng rồng ngâm trầm thấp càng ngày càng vang dội, càng ngày càng réo rắt, Chung Nhạc chống đỡ lấy áp lực của hai cây Quy Sơn đồ đằng trụ rồi từng điểm từng điểm đứng dậy, long văn và thân rồng ở xung quanh càng ngày càng rõ ràng !
Loại tình hình này, tựa như thân hình của một con Giao Long du động ở trên người hắn, trên thân hình to lớn của nó có từng mảnh vảy đang dựng thẳng lên !
Tên đệ tử thượng viện của Điền Phong thị lắp bắp kinh hãi, vội vàng quát khẽ một tiếng thì hoa văn trên hai cây Quy Sơn đồ đằng trụ càng phát ra sáng ngời, chỉ thấy trên đồ đằng trụ xuất hiện gợn sóng nhộn nhạo, hình thành hai tòa núi lớn hình dáng như con rùa, đặt ở trên người Chung Nhạc !
Uy lực của hai căn đồ đằng trụ này đã bị hắn thôi phát đến mức tận cùng, nhất định phải đem Chung Nhạc đè sập !
"Điền Phong thị!"
Chung Nhạc rống to, cái eo càng ngày càng thẳng, theo hắn đứng thẳng người lên thì sau lưng cũng truyền đến khí thế vô cùng cuồng dã vô cùng thô bạo hung ác. Chỉ thấy từ sau đầu của hắn một cái dữ tợn khủng bố đầu Giao Long đang chậm rãi nâng lên, trong một đôi long nhãn nhanh chóng lộ ra ánh sáng vô cùng hung ác, long trảo đặt ở trên hai trên vai Chung Nhạc !
Chung Nhạc chống đỡ lấy hai tòa quy núi triệt để đứng dậy, dưới chân mang đôi giầy rơm đã bị ép tới nát bấy. Đột nhiên hắn giơ chân to lên rồi dẫm mạnh một cái làm mặt đất kịch liệt run run, chỉ thấy hai cây Quy Sơn đồ đằng trụ từ mặt đất bị chấn đến bắn lên không, gợn sóng của hai tòa Quy Sơn đồ đằng lập tức ầm ầm nghiền nát !
Tên Điền Phong viện đệ tử thượng viện kia rên lên một tiếng, đột nhiên chỉ nghe được trong hai cây Quy Sơn đồ đằng trụ nhẹ nhàng vang lên tiếng răng rắc, tiếp lấy BA~ BA~ nổ tung, biến thành vô số căn mộc tơ bay múa khắp nơi, rõ ràng là trấn áp Chung Nhạc không thành công, ngược lại đồ đằng trụ lại bị một thân long lực của Chung Nhạc chấn vỡ !
"Điền Phong thị tính là thứ gì !"
Chung Nhạc quét tới một cước làm tên đệ tử thượng viện Điền Phong thị kia hoảng sợ trong lòng, chỉ thấy trên đùi của Chung Nhạc thậm chí có thân hình Giao Long do tinh thần lực cao độ ngưng tụ biến thành quấn quanh ở trên, đi đứng lộ ra tráng kiện vô cùng, tràn đầy sức bật khó có thể tưởng tượng !
Hắn lúc trước từng một cước tiếp lấy một cước đá vào đầu gối của Chung Nhạc, vì vậy khoảng cách quá gần Chung Nhạc, cho nên Chung Nhạc đột nhiên phát lực làm Quy Sơn đồ đằng trụ nứt vỡ, quét tới một cước lại để cho hắn ngay cả cơ hội tránh né đều không có !
Sức mạnh ẩn chứa trong một cước này, so với cái loại Ma tộc cấp thấp là dị ma kia mạnh hơn không biết bao nhiêu, đá ra một cước tựa như phá núi núi đổ, đạp đất đất nghiêng !
Chỉ nghe một tiếng chấn động vang lên, thì thấy một bóng người đã bị đá bay lên giữa không trung, hung hăng đập vào trên cửa sổ của Truyền Kinh Các, cửa sổ lập tức nát bấy !
Tên đệ tử thượng viện Điền Phong thị bay thẳng tới chỗ Điền Phong thị lão giả Bích Không Đường, phù phù một tiếng quỳ gối ở trước người của Điền Phong thị lão giả đó, hai đầu gối dập đầu trên đất, máu tươi ồ ồ chảy ra, nhuộm đỏ một mảnh.
Mà ở bên ngoài Truyền Kinh Các, vài tên đệ tử thượng viện đang xem náo nhiệt kia, cũng là ngơ ngác nhìn xem một màn này, trong lòng kinh ngạc không thôi. Vốn bọn hắn cho là Chung Nhạc tất nhiên sẽ bị hung hăng làm nhục một phen, lại quỳ ở trước Truyền Kinh Các khoảng mấy canh giờ, sau đó không còn mặt mũi mà rời đi Kiếm Môn.
Dù sao Chung Nhạc chẳng qua là vừa tiến vào thượng viện, tu vi chỉ mới xuất khiếu mà thôi, mà tên đệ tử thượng viện kia cũng đã tu hành ở thượng viện lâu rồi, tu vi muốn vượt qua Chung Nhạc rất nhiều.
Huống chi trong tay Chung Nhạc không có gì hết, còn đối phương lại có Quy Sơn đồ đằng trụ đem hắn định trụ, hơn nữa còn là hai cây !
Nhưng mà tên đệ tử thượng viện kia lại bị Chung Nhạc một cước đá bay !
Chung Nhạc thu chân, run lên da thú tiểu kẹp áo trên người, ngẩng đầu hướng tĩnh thất Truyền Kinh Các nhìn lại, Điền Phong thị lão giả kia cũng đang nhìn về phía hắn, sắc mặt âm trầm.
Mà tên đệ tử thượng viện đang quỳ trước mặt hắn lại vừa thẹn vừa giận, cố gắng đứng dậy, đột nhiên kêu rên một tiếng, lại quỳ xuống.
Vừa rồi sức mạnh một cước kia của Chung Nhạc là nặng cỡ nào , cho dù tu vi của hắn cao thâm hơn Chung Nhạc, nhập môn sớm hơn, nhưng vẫn bị một thân long lực của Chung Nhạc nghiền ép, đem hết thảy cơ bắp gân mạch cốt cách trong hai chân của hắn chấn tổn thương, lại để cho hắn hai chân sử dụng không ra sức lực, chỉ có thể quỳ ở đó.
"Ngươi muốn chết !"
Tên đệ tử thượng viện kia vô cùng hoảng sợ, đột nhiên bên hông có một ngụm lưỡi dao sắc bén bay lên trời, trên lưỡi dao sắc bén có khắc họa mỹ lệ đồ đằng vân, rõ ràng là hồn binh của hắn.
Tên đệ tử thượng viện kia không cần nghĩ ngợi liền tế lên khẩu hồn binh này, xung quanh khẩu Hồn binh , xoát xoát xoát đầy trời đều là kiếm quang, giết về phía Chung Nhạc !
Những kiếm quang kia hiển nhiên là một môn kiếm trận, hẳn là pháp môn công kích cao cấp của Kiếm Môn, Chung Nhạc chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tuyết trắng ở trước mắt, căn bản phân không rõ thật giả !
Đây cũng là chỗ lợi hại của Kiếm Môn truyền thừa, Chung Nhạc tuy nhiên cũng tu luyện tới Tế Hồn cảnh giới, thậm chí làm được tinh thần lực biến hóa để mắt thường có thể thấy được, nhưng lại không có tu luyện qua pháp môn công kích gì cao thâm, nên gặp được hồn binh cùng kiếm pháp loại này, liền không có biện pháp đối ứng.
Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng quan tưởng đồ là tu luyện chi pháp, Giao Long Đồ Đằng Nhiễu Thể Quyết là Luyện Thể chi pháp, không có công kích pháp môn, cũng tương đương với việc có một thân sức mạnh mà lại không cách nào phát huy ra đi.
Trong chớp mắt kiếm quang rậm rạp chằng chịt chập choạng liền tới đến trước mắt của hắn, quanh thân Chung Nhạc quấn quanh Giao Long, nhanh chóng lui về phía sau, vừa lui chính là khoảng cách năm sáu trượng.
Kiếm quang thẳng truy mà đến, đầy trời mưa kiếm nhao nhao rơi xuống, tốc độ so với hắn lui lại nhanh hơn, sắc bén vô cùng kiếm quang xuy mao đoạn phát, nếu là bị kiếm quang đâm trúng, coi như thân hình là làm bằng sắt chỉ sợ cũng sẽ trở nên trăm ngàn lỗ thủng !
"Khinh người quá đáng !"
Chung Nhạc cắn răng, đột nhiên lại hồn phách xuất khiếu, mạnh mẽ Tế Hồn vào trong bàn đá xanh ở dưới chân, chỉ nghe một tiếng hô thì bàn đá xanh nặng mấy trăm cân bay lên, hướng bên trong Truyền Kinh Các đập tới !
Vù vù vù ——
Hồn phách của hắn vừa để xuống vừa thu lại, liền lập tức Tế Hồn vào bên trong một khối bàn đá xanh khác rồi ném ra, trong khoảnh khắc chỉ thấy bàn đã xanh trước Truyền Kinh Các như là như gợn sóng lần lượt bay lên, hợp thành một đầu thẳng tắp, gào thét đánh về phía Truyền Kinh Các !
Trong Truyền Kinh Các tên đệ tử thượng viện kia trong nội tâm cả kinh, vội vàng thu hồi hồn binh của mình, huy kiếm hướng đầy trời bàn đá xanh lột bỏ, chỉ một thoáng loạn thạch văng tung tóe, bụi mù tràn ngập, giống như là đại sương mù.
"Đồ vô dụng, ngay cả một tên tiểu quỷ vừa mới tiến vào thượng viện cũng đối phó không được !"
Điền Phong thị lão giả kia tức giận, bàn tay co vào trong tay áo, lặng yên cong ngón búng ra, chỉ thấy hồn binh của tên đệ tử thượng viện đột nhiên ô hay bay ra, xuyên qua bụi mù, tựa như tia chớp đâm về phía Chung Nhạc, bất luận kẻ nào cũng không có phát hiện hắn lặng yên ra tay !
"Nhanh như vậy?" Trong lòng Chung Nhạc đập mạnh một cú, chỉ thấy khẩu hồn binh kia dĩ nhiên bay tới mi tâm của mình !"