[Dịch] Nhân Đạo Kỷ Nguyên
Trên người Nam Lạc bao phủ một tầng ánh sáng màu vàng nhạt, hiện tại hai chữ Thập Cửu trên trán của hắn đã biến mất ko còn và ấn ký hình sừng dê trên trán cũng dần phai nhạt. Đây là do hắn sắp luyện hóa ấn ký đó.
Trong thức hải của hắn có một đoàn khói màu vàng nhạt hình sừng dê tản ra hơi thở mênh mông vô cùng. Tinh khí thần của Nam Lạc ko ngừng có xu hướng dung hợp lại. Đã qua hơn một năm từ lúc bắt đầu ko hòa hợp thì hiện tại chỉ còn một tia là có thể dung hợp hoàn toàn.
Đột nhiên đoàn khói trong thức hải của Nam Lạc hoàn toàn tiêu tán khiến cho Nam Lạc vui vẻ vô cùng, hắn hiểu rõ hắn đã hoàn toàn luyện hóa ấn ký kia rồi. Hiện tại có thể thoải mái sử dụng độn địa thuật.
Độn địa thuật là thổ linh khí trong Ngũ Hành để độn đến mục đích mình cần. Hiện tại trên người Nam Lạc bao phủ một tầng khói vàng nhạt rồi đột nhiên biến mật tại chỗ, tiếp theo đột nhiên xuất hiện ở vài bước ngoài đó rồi lập lại liên tục.
Điều này so với Dương Lực Đại Tiên khi độn địa có khoảng cách từ trăm mét đến gần dặm cách xa hoàn toàn nhưng Nam Lạc ko hề có cảm giác thất bại, hắn chỉ cảm thấy hưng phấn vô cùng. Hắn biết rõ đây chỉ là lần đầu tiên sử dụng mà thôi, sau này thường xuyên luyện tập là có thể độn đi xa như Dương Lực Đại Tiên. Có lẽ sẽ có một ngày hắn còn có thể độn ra ngoài ngàn dặm.
- Tiên thiên độn thổ. Ko tệ lắm.
Ngay khi Nam Lạc cao hứng luyện tập ngày đêm thì trong tai truyền đến một âm thanh như vậy khiến cho hắn kinh sợ. Ở trong Bất Tử Cung cấm sử dụng pháp thuật thần thông, đây chính là quy củ bất thành văn nhưng Nam Lạc vừa luyện hóa ấn ký sừng dê kia nên cao hứng liền quên mất.
Hắn vội vàng quay đầu lại liền nhìn thấy Khổng Tuyên đang đứng trên mái nhà nhìn mình mỉm cười. Nhìn thấy Khổng Tuyên tươi cười nên Nam Lạc cũng thả lỏng rất nhiều. Cho tới hiện tại Nam Lạc cảm giác bộ pháp bào kia ko hợp với Khổng Tuyên chút nào, nhất là hắn ôn hòa như vậy, ánh mắt kia chính là ánh mắt dịu dàng nhất mà hắn từng gặp nhưng pháp bào lại rất chói mắt. Nam Lạc cảm giác pháp bào như vậy chỉ dành cho những người hung hăng càn quấy mà thôi.
- Thái tử điện hạ đã xuất quan.
Nam Lạc vui vẻ lên tiếng mà hắn lại ko cảm giác câu vừa rồi rất vô nghĩa. Ko xuất quan thì sao lại đứng ở đây chứ?
Khổng Tuyên ko để ý mà trả lời hắn:
- Đúng. Ta đã dung hợp xong một vài loại pháp thuật nên cũng phải xuất quan. Ở dây có một vài kiến thức trụ cột của Ngũ Hành, ngươi lấy mà đọc.
Nói xong liền lật tay lấy ra một ngọc giản màu trắng.
Nam Lạc vui vẻ đón lấy ngọc giản rồi đột nhiên hỏi:
- Thái tử đang muốn đi ra ngoài?
- Đúng! Xem ra ngươi cũng có vài phần thông minh. Hiện tại đã lĩnh ngộ dc một vài thứ nên ra ngoài tìm người thử xem.
Khổng Tuyên mỉm cời nói, trong giọng nói rất ôn hòa ko hề mang theo cảm giác tìm người đánh nhau.
Nam Lạc ko thể hiểu được pháp thuật mới này, mỗi khi lĩnh ngộ một vài thuật mới phải đi tìm người đánh nhau nên hắn chỉ chọn cách im lặng. Nhìn thấy tâm tình của Khổng Tuyên ko tệ lắm vì thế hắn hỏi một vài chỗ khó hiểu của độn địa thuật nhờ Khổng Tuyên giải đáp.
- Thái tử. Khi ta còn ở bộ tộc có học được một vài loại phương pháp thổ nạp, ở Thương Mãn Nhai cũng học được một phương pháp nhưng hai phương pháp này hoàn toàn khác nhau, cảm giác lại không có hoàn thiện nên không biết thái tử có thể...
- Ha ha! Ngươi muốn học một pháp quyết luyện khí tốt phải ko?
Nam Lạc nhìn thấy Khổng Tuyên ko tức giận nên vội vàng gật đầu.
- Ta cũng ko có pháp quyết luyện khí tốt.
Câu trả lời của Khổng Tuyên khiến cho Nam Lạc thất vọng vô cùng. Nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì Khổng Tuyên đã nói tiếp:
- Luyện khí chính là thu nạp thiên địa linh khí cho bản thân mình dùng, hiện tại ngươi đã làm rất tốt rồi. Ngươi là nhân loại nên có thể chất khác với ta nên phương pháp luyện khí cũng khác nhau nhưng cũng ko khác nhau lắm. Cả hai đều thu nạp thiên địa linh khí để rèn luyện thân thể. Đạt đến hiệu quả như mong muốn.
Nói đến đây hắn liền chỉ vào ngọc giản trên tay của Nam Lạc:
- Lấy ví dụ thân thể ngươi đều có đầy đủ Ngũ Hành nên ta mới cho ngươi ngọc giản này. Bên trong nó có nghi rõ những lý giải của ta về Ngũ Hành của ta trong những năm gần đây. Ngươi chỉ cần suy nghĩa như thế nào có thể thu nạp chân khí nhanh hơn. Khi ngươi hiểu rõ những điều trong ngọc giản này thì bản thân ngươi cũng có thể sáng tạo ra pháp thuật.
Ko chờ Nam Lạc trả lời thì Khổng Tuyên liền nói thêm:
- Được rồi. Ngươi chỉ cần suy nghĩ tu luyện đi. Con đường tu luyện cần sự siêng năng và học tập nữa. Vạn vật trong thiên địa đều là lão sư tốt nhất.
Nam Lạc nghe đến đây liền quỳ xuống:
- Cảm ơn thái tử điện hạ.
Khi hắn gẩn đầu lên thì Khổng Tuyên đã rời khỏi rồi.
Cho đến hiện tại, tế ti trưởng lão dạy cho hắn phải biết cảm ơn. Cho dù là người ngoài hay người trong nhà. Một khi họ giúp đỡ mình thì phải biết báo đáp, điều này lúc nào Nam Lạc cũng nhớ rõ.
Nhất là khi Nam Lạc biết được Dương Lực Đại Tiên truyền độn địa thuật cho mình đã không còn tiếp tục tu luyện nữa và đối với người chỉ điểm cho mình thì Nam Lạc luôn nhớ trong lòng.
Phượng Hoàng Sơn Bất Tử Cung ở đâu Nam Lạc ko hề biết, chậm chí ở phương hướng nào hắn cũng ko xác định được nhưng trong lòng hắn luôn muốn rời khỏi đây. Cho dù Khổng Tuyên rất tốt với hắn. Nam Lạc luôn cho rằng mình sẽ trở thành nô lệ, cho dù ko phải là nô lệ cũng sẽ trải qua cuộc sống ko như là người.
Vươn tay chụp vào một đám mây trắng ở trước mặt.
Nam Lạc có thể khẳng định Bất Tử Cung này nhất định ở giữa ko trung.
Ngày đi ngàn dặm là một giấc mộng trước kia của Nam Lạc nhưng hiện tại hắn cảm giác vẫn chưa đủ. Khi bị Tam thái tử của Ưng Tộc bắt đi thì chỉ trong một lát thôi đã ở Thương Mãng Nhai ngoài ngàn dặm nhưng sau khi gặp Khổng Tuyên thì hắn cảm thấy ánh sáng vừa lóe lên đã có mặt ở đây.
Nghĩ như vậy nên Nam Lạc nắm chặt ngọc giản trong tay. Nam Lạc đã bắt được ý tưởng từ Khổng Tuyên nhưng chỉ là chợt lóe lên mà thôi.
Thiên địa Ngũ Hành, đắc kỳ nhất, thủy tu hành, ngộ kỳ ngũ, dung chi, thiên địa nhâm tiêu diêu.(*)
Đây là câu nói đầu tiên khi thần thức của Nam Lạc tiến vào trong ngọc giản. Xem ra đây ko giống như là trụ cột gì, nhất là câu cuối cùng thiên địa mặc ta tiêu dao khiến cho Nam Lạc thích vô cùng.
Hậu đức tái vật, thổ chi thiên... .(*)
Mấy trắng ngẫu nhiên bay vào trong Khổng Tước điện. Nam Lạc ngồi xếp bằng ở trước cửa điện với gương mặt tuy non nớt nhưng lại mang theo sự kiên nghị. Từng sợi tóc như những tơ tình bay nhè nhẹ theo gió.
Khi Nam Lạc mở mắt ra lại thì đã mấy tháng sau. Nhìn bầu trời đầy sao lại nhớ đến một nhà khi xưa ngồi ở trước sân ngắm sao. Đêm đó sao cũng sáng ngời như bây giờ, hắn còn nhớ rõ khi đó mình chỉ vào ngôi sao sáng nhất và nói rằng sau khi mình lớn lên sẽ bay lên hái nó xuống cho muội muội.
Muội muội có khỏe chứ? Hiện tại có còn khóc nhè? Còn hâm mộ con cáo màu trắng của Thủy nha đầu? Nam Lạc muốn đi đến bên cạnh nàng nhưng trong lòng lại hiểu rõ tình cảnh hiện tại của hắn. Nam Lạc lại lấy ra Ngũ Hành ngọc giản. Trong lòng suy nghĩ bản thân mình luôn tự phụ rằng thông minh, tế ti trưởng lão nói gì liền hiểu nhưng trải qua lâu như vậy mới hiểu sơ sơ một tí bề ngoài mà thôi. Thậm chí Khổng Tuyên còn nói đây mới là trụ cột mà thôi. Ài, như vậy chẳng lẽ mình phải học cả đời sao?
Hai tay chống cằm nhìn bầu trời đêm mà ngơ ngác.
Lấy ngôn ngữ để trình bày đại đạo hư vô mờ mịt thật rất khó khăn, mỗi một người đều có cách lý giải khác nha. Cho dù là cùng một cuốn sách, cùng một người dạy nhưng sự thành đạt của mỗi một đệ tử đều rất khác nhau.
Cho nên trong ngọc giản này phong ấn những điều hiểu biết của Khổng Tuyên về Ngũ Hành nên có rất nhiều văn tự như phù chú, có âm thanh như chuông đồng, có hình tượng hão huyền diễn biến thiên địa.
- Nam Lạc đồng tử...