[Dịch] Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Chương 19 : Tuyết bay đầy trời


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Mặc dù Khổng Tước điện cũng không tệ lắm, Khổng Tuyên cũng tốt với hắn vô cùng nhưng trong lòng Nam Lạc vẫn có cảm giác bài xích. Bởi vì Phượng Hoàng Sơn Bất Tử Cung muốn chọn người hầu, thế cho nên những Đại Vương của những đỉnh núi kia mới nhao nhao huấn luyện người hầu để dâng lên, nhưng Bất Tử Cung hết lần này đến lần khác lại chỉ lấy nhân loại, điều này dẫn tới việc Nam Lạc bị bắt, khiến cho nhiều người khác bị chết. Nam Lạc bị giam trong lồng ở Thương Mãng Nhai, từng thầm thề trong lòng, nếu như mình có một ngày tập được thần thông kinh người nhất định sẽ giết chết những người này, lúc đó hắn chưa bao giờ hận một người nào tới mức như vậy, thế nhưng bây giờ thù hận lại tựa như phai nhạt đi một chút. Có lẽ là bởi vì mình còn sống, nhưng hắn vẫn chán ghét Thương Mãng Nhai vì vậy trong lòng cũng bài xích Phượng Hoàng Sơn, Bất Tử Cung... Dù Khổng Tuyên rất tốt với hắn, dạy hắn đạo quyết, chưa từng làm những việc khiến Nam Lạc chán ghét. Thế nhưng trong lòng hắn vẫn giữ vững ý nguyện rời đi. Nam Lạc khi còn nằm trên giường từng nghĩ tới một việc, Khổng Tuyên Điện Hạ gặp được cảnh ta bị người đánh trọng thương sắp chết, sẽ có phản ứng như thế nào, y sẽ đi tìm Kim Bằng Thái Tử đòi công đạo sao? Có lẽ không, bọn họ đều là Thái Tử trong Bất Tử cung, làm sao có thể vì một nhân loại mà tổn thương hoà khí được. Nhưng trong lòng hắn lại hi vọng Khổng Tuyên có thể vì mình mà ra tay, ý nghĩ như vậy chỉ xuất hiện trong chốc lát đã bị chính mình phủ quyết. Khổng Tuyên có chân thân là Khổng Tước, là con Khổng Tước đầu tiên trong thiên địa... Kim Bằng cũng là con Kim Bằng đầu tiên trong thiên địa. Không biết họ có phải con của Phượng Hoàng không, chẳng qua vì thân phận Thái Tử của họ mà suy đoán như thế. Chu Tước đương nhiên cũng vậy. Nam Lạc cũng không rõ lắm, cũng không quan tâm, trong lòng hắn, Yêu Tộc chính là thế, rất loạn, không giống nhân loại, chỉ có cha mẹ mới có thể sinh con, không phải là sói, cũng chẳng phải là lợn. Ba ngày nói dài cũng chẳng dài, ngắn cũng không ngắn, sau khi Kim Giác và Ngân Giác quét tuyết xong, hắn liền ngồi trước Thái Cực Cung, nhìn những ngọn núi lớn bị tuyết bao phủ, ánh mắt phiêu hốt, khi gần khi xa, nếu nhìn kỹ ánh mắt của hắn thì sẽ nhận ra là chúng không hề có tiêu điểm... Cách đó không xa có một cây hoa mai đứng ngạo nghễ trên vách đá, không ngửi được hương thơm, cũng chẳng hề xinh đẹp thế nhưng lại nổi bật giữa ngàn hoa. Trong Thái Cực Cung, Kim Giác và Ngân Giác lại cất giọng lanh lảnh đọc thứ kinh văn mà Nam Lạc không hiểu, thế nhưng tinh thần của hắn lại tựa như cùng với những kinh văn kia đồng nhât, đi vào trong mộng, linh hồn tựa nhảy múa, phiêu phiêu miễu miễu, quên cả thời gian, quên cả vạn vật. Giờ khắc này hắn cảm thấy rất tốt, rất yên tĩnh, trong lòng vô vật, tựa như quên đi hết thảy phiền não và ưu sầu của thế gian. Đột nhiên tỉnh lại, Nam Lạc cho rằng mình đang ngủ nhưng nghĩ lại thì trong đầu còn dư âm của tiếng tụng kinh của Kim Giác và Ngân Giác. “Một cảm giác rất huyền diệu...” Nam Lạc thầm nghĩ. Tuyết phủ ngàn núi, độc ảnh mình ta. Nam Lạc cứ thế ngồi ở chỗ này, không trở về trong Thái Cực Cung, an vị trên bậc thang ngoài cửa cung, mắt nhìn một vùng thiên địa, xuyên thấu qua tuyết sơn nặng nề, nhìn về phía đông. Hắn không biết phương nào là bộ tộc của mình. Bởi vì không rõ lắm nên hắn cũng chỉ có thể đoán. Bởi vì khi hắn rời đi bộ tộc, chỉ nhớ rằng mặt hướng về phía mặt trời hạ núi. Giờ khắc này, Nam Lạc đột nhiên có một cảm giác cô tịch, cảm giác như mình đã bị thế giới lãng quên. Hắn muốn cùng chủ nhân củaThái Cực Cung học đạo pháp, hy vọng có thể tu thành thần thông, trở về bộ tộc. Trở về làm tế tư, bảo vệ tộc nhân của mình... Trong Bất Tử Cung Khổng Tước Điện, Khổng Tuyên đã dạy hắn cơ bản về Ngũ Hành, nhưng Nam Lạc lại biết đó là Ngũ Hành đại đạo. Bất luận tu luyện cái gì đến một cảnh giới nhất định mọi người đều hi vọng mình có thể lãnh ngộ đại đạo. Đại đạo ba nghìn, chỉ cần hiểu một đạo là có thể có được thần thông kinh thiên động địa. Nhưng những thứ đó với Nam Lạc mà nói thì quá mức xa xôi, có lẽ khi hắn lĩnh ngộ được thì thọ nguyên cũng đã tận. Ngũ Hành đại đạo giúp cho Nam Lạc có được lý giải thiết thực và sâu sắc về độn thổ, nhưng đối với việc tu luyện thì lại không có tác dụng gì. Tại lúc này Ngũ Hành đại đạo với hắn chỉ là thận lâu hải thị. Hắn muốn một pháp quyết tu luyện thực tế, hắn không phải là người có tài năng tuyệt thế, không thể nào chỉ nhìn ngọc giản của Khổng Tuyên mà có thể ngộ ra một bộ pháp quyết phù hợp với mình để tu luyện... Còn hai ngày là tới lúc trở lại Phượng Hoàng Cung Khổng Tước Điện. Tâm tình của Nam Lạc bây giờ phẳng lặng như đêm tuyết. Không có cảm giác lạnh giá, ngoại trừ khi mới đi ra ngoài có chút mát mẻ còn lại thì Nam Lạc vẫn cảm thấy trên người ấm áp, cái cảm giác này dường như tới từ trái tim. Muốn đi cảm thụ nhưng lại hết sức bất định. Từ lúc Nam Lạc tỉnh lại đã cảm thấy rất khoẻ, bất luận trên thân thể lẫn tinh thần, nhưng lại không cách nào tu luyện đạo pháp, bộ pháp quyết tế tư dạy không thể, bộ của Thương Mãng Nhai cũng thế, tựa như tất cả đều đã được trả lại, hoặc dường như đã quên. Hắn có cảm giác như thân thể này là của người khác vậy, rất lạ lẫm, đúng hơn là có rất nhiều chỗ kỳ dị... Không sử dụng được pháp lực, thân thể vẫn chẳng kém hơn so với khi mình dùng pháp lực, không dùng tới pháp lực mà vẫn không cảm thấy rét lạnh. Giác quan thì nhạy cảm, có thể nghe được được âm thanh của bông tuyết đầu cành rơi xuống, có thể thấy sương trắng dâng lên trong núi tuyết. Sáng sớm nghe Kim Giác, Ngân Giác đọc kinh văn là thời điểm mà Nam Lạc hưởng thụ nhất, tiếp đó chính là nhìn ra núi xa, buông lỏng tư tưởng, bình tâm tĩnh trí, thậm chí mang theo một chút cô quạnh. Đột nhiên Nam Lạc thầm nghĩ, nếu có một ngày mình có thể tu được thần thông, sau đó trở lại bộ tộc của mình xây một đạo quan trên Dương Bình Sơn, thu ba đồng tử, rảnh rỗi xem gió trăng, nhìn thiên địa thay đổi là một việc vui sướng biết bao. Nghĩ đi nghĩ lại, Nam Lạc không khỏi lắc đầu cười khẽ, chính mình đang nghĩ quá xa rồi? Bây giờ ngay cả con đường tu hành đều chưa bước vào, đã nghĩ tới việc luyện được thần thông rồi sẽ sống ra sao... Mặt trời mọc lên ở phương đông hào quang vạn trượng. Thái Cực Cung trong nháy mắt đã bị bao phủ trong quang mang kỳ ảo. Nam Lạc đứng trước cửa Thái Cực Cung, nhìn những đám mây bị mặt trời nhuộm thành những màu rực rỡ, hắn cảm giác Khổng Tuyên đang ở trong sắc màu đó, chỉ có điều vì pháp bảo ngũ sắc của y giống với hào quang của mặt trời nên không thể phân biệt rõ được. Nam Lạc vẫn chưa nói lời nào với chủ nhân Thái Cực Cung, không phải hắn không muốn mà là vì Thông huyền Thiên Sư vẫn còn đang luyện đan còn Kim Giác và Ngân Giác căn bản chẳng quan tâm hắn làm gì, huống chi lúc ấy Thông Huyền Thiên Sư nói sau trăm ngày Khổng Tuyên có thể tới đón Nam Lạc thì bọn chúng cũng ở bên cạnh lắng nghe... Trời chiều đôi khi cũng rất đẹp nhưng đó là một loại đẹp bất đắc dĩ. Có chút giống với tâm tình Nam Lạc bây giờ, thời gian trôi qua Nam Lạc không tiếp tục đợi Khổng Tuyên nữa. Cả ngày đều nghĩ nhưng lại không thể thay đổi sự thật. Một sự thất lạc vô danh xen với vài phân phiền muộn. Nam Lạc mỗi ngày đều chờ Khổng Tuyên xuất hiện trước Thái Cực Cung. Mỗi ngày đều có quang mang rực rỡ nhưng lại không thấy thân ảnh ngũ sắc. Rốt cục có một ngày, thiên không xám trắng, sau đó không lâu bông tuyết phiêu khởi, bay tán loạn Từ trời cao giáng tuyết xuống, giống như tiền giấy bay múa trong gió, làm người ta có cảm giác tan nát cõi lòng. Kim Giác Ngân Giác lại bị lão gia của chúng Thông Huyền Thiên Sư gọi vào quạt lò, Nam Lạc vốn định vào theo nhưng vì đợi Khổng Tuyên cho nên không đi, bây giờ tuyết rơi, trong lòng Nam Lạc cảm thấy Khổng Tuyên sẽ không tới tựa hồ như vì một trận tuyết này sẽ cản trở con đường tới đón hắn của y vậy. Hiện giờ Nam Lạc cũng không rõ mình có cảm giác gì, vốn phải cao hứng bởi vì Khổng Tuyên chưa tới, chính mình cũng không cần về nơi suýt nữa đã đánh mất tính mạng kia thế nhưng trong lòng hắn không có cảm giác cao hứng. Có lẽ hẳn là thất lạc, giống như chủ nhân quên con mèo nhỏ vậy, một mình ở trong một góc lạ lẫm nhìn con đường về nhà. Quay lại nội cung Thái Cực, không việc gì làm liền đi đi lại lại trong quan, đạo quan tuy có tên là Thái Cực Cung nhưng lại có bố cục giống như đạo quan thông thường. Trong quan thiết kế đơn ẩn chứa đạo pháp tự nhiên. Mỗi một góc Nam Lạc đều đi một lần nhưng không có chạm vào bất cứ thứ gì. Loại cảm giác mỹ hảo khi mới tỉnh đã chẳng còn, hắn có cảm giác như một người khác mà chủ nhân cũng chẳng buồn nhìn. Cuối cùng hắn đi đến trước đan phòng, Nam Lạc đoán Thông Huyền Thiên Sư và Kim Giác Ngân Giác đều ở bên trong nhưng hắn không dám mạo muội đẩy cửa đi vào, chỉ ngồi ngoài cửa đợi. Đợi khi Kim Giác Ngân Giác đi ra để mình hỏi có thể vào tạ ơn cứu mạng không. Nếu là Thông Huyền Thiên Sư không phiền thì mình ngồi xem cũng được. Nam Lạc xếp bằng bên cửa đan phòng, trong lòng thầm nghĩ trong đó là cảnh tượng như thế nào, nghĩ đi nghĩ lại lại nghĩ tới Dương Lực Đại tiên, không biết nó còn sống hay không, Thổ Độn Thuật truyền cho mình rồi sao nữa, coi như là báo đáp cho mình ư, chỉ là Nam Lạc không cho rằng hắn có đại ân với Dương Lực Đại Tiên. Nhắm mắt lại, tựa trên vách tường gạch xanh, từ nhỏ tới lớn của Dương Bình Thị tộc đột nhiên xuất hiện trong óc, muội muội, tế tư, các vị thúc bá. Nghĩ tới đây hắn một lần nữa ngồi dậy. Hắn phải tu luyện, phải về Dương Bình thị tộc. Ba tháng nằm trên giường, Nam Lạc vẫn không ngừng việc dò xét thân thể lại chỉ là vẫn giống như trước đây, tâm thần dung nhập vào thân, mỗi khi tĩnh tâm lại trong đầu xuất hiện một loại cảm giác giống như ở trong đan điền vậy, cảm nhận được linh khí lưu chuyển. Chỉ là hiện tại nam Lạc có thể cảm nhận pháp lực dồi dào nhưng không thể dùng nổi. Sau khi bình tĩnh thì không còn cảm giác của đan điền nữa. Trầm khí tĩnh tâm, buông lỏng thân thể, trong lòng vô cầu vô dục, vô hỉ vô bi.