[Dịch] Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Chương 76 : Tà tính Bắc Linh


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Dịch giả: quantl Hậu Nghệ, bạch y thắng tuyết, lãnh tĩnh cô tịch, đại cung trong tay như vầng trăng tròn. Trong sơn lâm u ám, thiên địa nguyên khí vô hình điên cuồng tụ về phía cây cung trong tay y, đại cung đen kịt giống như là vực sâu biển rộng, thôn phệ linh khí vô tận mà lại vẫn yên tĩnh đến đáng sợ. Bỗng nhiên thiên địa nguyên khí đông lại, một mũi tên màu đen chợt xuất hiện. Hậu Nghệ không nói nửa câu đã bắn mũi tên ra ngoài, mặt như sương lạnh, cô tịch như màn đêm. Tuy thân thể Nam Lạc đã đi xa nhưng tinh thần hắn vẫn nằm trên người Hậu Nghệ. Hắn có cảm giác không thể chạy trốn nổi, tựa như cho dù có trốn tới đâu cũng chẳng thể tránh nổi mũi tên này. Ngay khi mũi tên rời dây, Nam Lạc đã độn ra ngoài, hắn khắc chế cái cảm giác này trong lòng mình, cố gắng ẩn độn. Chỉ là khi hắn mới ẩn vào hư không mũi tên như một tia chớp đen đã tới sau lưng, tựa hồ như không hề bị độn thuật đánh lừa, truy đuổi theo Nam Lạc, bấy giờ Nam Lạc biết dù mình có độn thế nào cũng không thể tránh được một mũi tên này. Thanh Nhan kiếm lại lần nữa rời vỏ, kiếm mang giống như sắc mặt Nam Lạc, trắng bệch mà quyết tuyệt. Thanh Nhan kiếm đã ngăn cản, người đã bay lên, nhưng mũi tên kia vẫn đâm thẳng về tim hắn. Đúng lúc này một lớp sương xám từ trên người Nam Lạc tràn ra, trong sương xám có một con sâu trong suốt đón lấy mũi tên. Đinh... Con sâu và mũi tên va chạm vào nhau tạo thành một tiếng vang như sắt thép. Con sâu trong sương xám nháy mắt bị thổi vang đi còn mũi tên hắc ám cũng phải đổi hướng chui vào trong cây, Nam Lạc không nghĩ nhiều, thân hình khẽ động, lập tức tiêu thất, trong không trung bỗng xuất hiện một cánh tay, tóm lấy con sâu nhỏ đang bay lượn kia rồi lùi về trong hư không. Cảnh rừng núi dưới những đại thụ che trời có một chút u ám, Hậu Nghệ tay cầm cung đứng thẳng, cổ họng y không ngừng chuyển động rồi một ngụm tiên huyết từ trong miệng phun ra, tạo thành một đám huyết vụ. Huyết vụ còn chưa hạ xuống thì y đã vũ động cây cung đen trong tay, chỉ một lát sau, huyết vụ tiêu thất cây cung thì dường như không hề dính một chút máu, y giơ cây cung lên, rồi nó giống như tiến vào một chiều không gian khác, lập tức tiêu thất. Hậu Nghệ lặng đứng, gió núi thổi qua, áo trắng phấp phơ, giờ khắc này y lại yếu tới như vậy. Một lúc lâu sau, y lảo đảo đi về phía thi thể. Chỉ thấy y đứng trước thi thể bị chém thành hai nửa của Chiếu Miên, nhắm mắt lại, dáng vẻ trầm mặc, một khí tức trầm thống đau thương phủ lên y. Một lúc sau, chỉ nghe y nói: “Chúng ta tuy tiến nhập đại vu cảnh sớm hơn ngươi nhưng thủ đoạn bảo mệnh của ngươi là nhiều nhất, hơn nữa ngươi còn tu linh hồn đoạt xá thuật, chỉ cần linh hồn bất diệt là có thể tồn tại. Không ngờ rằng trên tay hắn có pháp bảo tiêu diệt hồn phách người, sớm biết như thế, vô luận khi đó ra sao ta cũng sẽ bắn ra mũi tên thứ tư, là ta hại ngươi, ta hại ngươi...” Trong rừng núi, một nam tử bạch y thắng tuyết quỳ dưới một gốc đại thụ, một thi thể tiên huyết đầm đìa nằm trên mặt đất. Nếu Nam Lạc bỏ chạy chậm một chút hoặc giả quay đầu lại nhìn thì hắn có thể phát hiện ra bạch y nhân cũng chẳng còn sức lực nữa, chỉ là y che giấu vô cùng tốt hơn nữa y muốn một kích là giết được Nam Lạc, dùng mệnh mà chiến. Khoa Phụ hồn hậu cởi mở, HÌnh Thiên thô bạo vô cùng, còn Bạch Y Hậu Nghệ - mặt lạnh tâm nóng, nghĩa khí vô song. Nam Lạc chưa từng nghe những lời truyền lưu này trong Vu tộc nhưng hắn lại có thể nhìn thấy mối thù đã kết trong mắt Hậu Nghệ, thậm chí còn là loại thù hận không chết không thôi, cho nên hắn mới không do dự mà rút kiếm. Thiên địa này linh khí nồng nặc, tuy có chia tầng thứ nhưng dù là nơi nào cũng đều có thể dưỡng thương, Nam Lạc bây giờ cũng chẳng dám đi nơi linh khí tụ tập, chỉ đành tìm một núi hoang trốn vào trong lòng đất. Điều hắn không ngờ tới là núi hoang này lại có một linh mạch nhỏ, trong lòng hân hoan, vội đả toạ tồn thần. Còn con sâu nhỏ mà hắn chộp đi cùng dường như đã bị hắn bỏ quên, lúc này, con sâu đó đang lặng im trong đan điền Nam Lạc tựa như đang suy nghĩ thứ gì đó. Ba ngày, với một tu sĩ thì chẳng coi là đâu nhưng đối với Nam Lạc thì thực quý giá, một là có thể dưỡng tốt thương thế, còn hai đó là hắn có thể lập tức đi tới Bất Chu Sơn. Trên một ngọn núi hoang ngay cả cỏ dại cũng không mọc được đột nhiên xuất hiện một cái đầu người, người nọ cực kỳ cảnh giác nhìn khắp chung quanh, sau đó hai tay lộ ra, chống người trên mặt đất trèo lên, còn nơi mà hắn trèo lại giống như nước trở lại nguyên trạng. Người này chính là Nam Lạc, ngắm nghía xung quanh một lúc, thở dài một hơi, sau đó lại nhìn vai trái mình, vết thương đã lành, nhưng Tàng Thiên Ánh Nguyệt Dục Phong Bào lại có một lỗ, tuy lỗ không lớn, mắt thường cũng sẽ không phát hiện nhưng dù sao cũng đã rách, điều này khiến Nam Lạc có chút khó chịu, một bộ y phục như vậy thế mà đã rách. Đúng lúc này bên người hắn đột nhiên xuất hiện một người.Một nữ tử, trong lòng hơi kinh hãi vội quay đầu nhìn. Hàm răng trắng ngần, nụ cười dịu dàng, có một chút mỹ lệ mà tà dị. Y phục trên người nàng không ngừng luân chuyển ba màu, cuối cùng biến thành màu xanh giống như bộ y phục trên người Nam Lạc. Nàng đang cười nhưng Nam Lạc cảm giác được trong mắt nàng có một luồng tà khí. Nữ tử đột nhiên xuất hiện khiến Nam Lạc có chút ngạc nhiên, tuy không cảm giác được nàng có địch ý nhưng ánh mắt nàng khiến hắn không khỏi phòng bị. “Cô nương là?” Nam Lạc hỏi Nữ tử mang chút tà khí kia chớp mắt nói: “Ngươi nói trước đi” “Thanh âm thật trong trẻo êm tai” Nam Lạc vừa nghĩ vừa cười đáp: “Nhân Tộc Nam Lạc” “Nhân tộc Nam Lạc...” Nữ tử đi xung quanh Nam Lạc, tựa hồ như đang suy nghĩ gì, sau hai vòng nàng đột nhiên dừng lại nói: “Ta gọi là nhân tộc Bắc Linh” Nói xong nàng tỏ ý cười, tựa hồ đối với tên của mình vô cùng thoả mãn. Nam Lạc nghe tên nàng không khỏi cười nói: “Cô nương không muốn cho ta biết thì cứ nói thẳng, hà tất phải dối ta” Nói rồi cầm gương chiếu một cái rồi cười nói “Nguyên lai ngươi là con sâu kia” Lời hắn vừa dứt, nữ tử biến sắc, mắt lộ vẻ băng lãnh, trong nét tà dị giờ còn thêm một chút tàn nhẫn. Chỉ nghe nàng lạnh lùng nói: “Ngươi dám chế nhạo ta” Tiếng nói vừa dứt, thân thể nàng đột nhiên tiêu thất, một con sâu nhỏ gần như trong suốt xuất hiện trong không trung, rồi khẽ động một cái, đã tiêu thất Kiếm bên hông Nam Lạc loé lên, nhưng mới rút được một nửa lại dừng. Chỉ thấy nữ tử tà khí kia lại xuất hiện ở nơi đó, y phục trên người đã hoá thành màu đỏ. Nam Lạc đề phòng, chậm rãi cắm kiếm vào vỏ, vừa cười vừa nói: “Cô nương nói đùa, tại sao ta lại muốn chế nhạo ngươi, ta còn phải đa tạ ân cứu mạng của ngươi mới đúng” Nàng vẫn cứ nhìn chăm chăm vào Nam Lạc, nghe lời hắn xong, vẻ tàn nhẫn hung ác độc địa kia mới chậm rãi biến mất. “Ngươi không cần cảm tạ ta, ngươi cứu ta trong tay lên Vu nhân kia, ta lại giúp ngươi đỡ một tiễn, chúng ta không ai thiếu nợ ai” Nói tới đây nàng ngừng một chút nhìn thoáng qua cánh tay cầm gương của Nam Lạc lạnh mặt nói: “Còn có, về sau đừng cầm gương này chiếu ta, bằng không ta nhất định thôn phệ linh khí của ngươi” “Ha ha, cô nương yên tâm, quyết sẽ không làm việc như vậy nữa” Nam Lạc khẳng định nói, trong lòng lại thầm nghĩ, rời đi rồi e rằng cũng sẽ không gặp lại sao mà còn có thể dùng Yêu Nguyệt chiếu ngươi nữa. Nữ tử chỉ hừ lạnh một tiếng, sắc mặt dường như tốt hơn nhiều. Nam Lạc liền vừa cười vừa nói: “Tại hạ có hẹn với người, không quấy rấy cô nương nữa, xin cáo từ” Không chờ nữ tử này trả lời, Nam Lạc liền muốn bỏ chạy, chỉ nghe nàng hô: “Đợi chút, ngươi muốn đi đâu?” “Tại hạ có hẹn...” “Ta quan tâm việc ngươi có hẹn à, ta dù sao cũng không có việc gì, đi theo ngươi chơi cho vui” “Ta...” “Ngoài ra, đừng cứ gọi ta là cô nương, khó nghe chết, gọi ta là Bắc Linh” Nam Lạc bị nữ tử ngắt lời, trong lòng thầm nghĩ, dù sao cũng không có gì, tốt nhất là bỏ đi, nữ tử này hỉ nộ vô thường, cẩn thận là tốt, tránh chêu trọc nàng thêm phiền. Nghĩ tới đây liền cười khẽ: “Thế thì cùng đi, chỉ là phải đi tới Bất Chu Sơn, trên núi lúc này hẳn có vô số đại thần thông giả... Bắc Linh cô nương phải tự cẩn thận” “Ngươi yên tâm, ta muốn chạy không ai có thể bắt ta ở lại được” Ánh mắt có chút tà tính của Bắc Linh lại có thêm một phần kiêu ngạo. Nam Lạc thầm nghĩ, nói thì giỏi rồi, thế tại sao ngươi lại bị Chiếu Miên bắt chứ. Lòng nghĩ vậy nhưng mặt thì mỉm cười nói một tiếng đi thôi, rồi bước một bước, tiêu thất trong gió. Bắc Linh cười hì hì nói: “Còn muốn dùng độn thuật trốn ta” Bộ hồng y khẽ chuyển đã biến thành màu xanh rồi lập tức tiêu thất trong không trung.