[Dịch] Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]
Nơi bọn họ đứng đột nhiên rớt xuống.
Cho dù bọn họ muốn nhảy lên, né tránh, tìm nơi đặt chân, đều hoàn toàn vô dụng. Bởi vì cả sàn nhà của lầu hai Tam Hợp lâu đều rơi xuống, giống như nó vốn gác ở một nơi hư vô mờ ảo, hiện giờ lại mất đi chỗ dựa.
Trong phút chốc, tất cả mọi thứ, ngay cả người và bàn ghế, bao gồm bốn tỳ nữ và bốn thánh chủ đều đồng loạt trầm xuống.
Khói bụi bốc lên, tấm ván gỗ lớn kia ầm ầm rơi xuống đất.
Bạch Sầu Phi vẫn đứng thẳng, bồng bềnh không dính bụi trần.
Y lướt đến sau lưng Lôi Thuần và Ôn Nhu. Cũng nhờ hai ngón tay của y, Ôn Nhu và Lôi Thuần mới không bị ngã nhào.
Bốn tỳ nữ lại lảo đảo. Trần Trảm Hòe càng ngã đến chổng vó lên trời. Bốn thánh chủ đã có chuẩn bị trước nên không chật vật.
Đường Bảo Ngưu lại gặp phiền toái. Vóc người của hắn rất lớn, lúc rơi xuống có lúc chúi về phía trước, có khi lại ngả ngửa ra sau. Hắn cố gắng ổn định thân hình lại, nhưng thân thể lại không chịu nằm yên, cứ lắc qua lắc lại, rớt xuống một cú giống như chó đói gặp phân.
Trương Thán lại khá nhẹ nhàng linh hoạt. Có điều hắn càng bận hơn, bận cứu năm mươi sáu cái chén kia. Năm mươi sáu cái chén không đó là công cụ để hắn ăn cơm, quyết không thể đánh vỡ được.
Đám người theo tấm ván gỗ rơi xuống lầu. Lúc này dưới lầu đã không có người, không có bàn ghế, giống như đã bị người ta dời đi một cách thần không biết quỷ không hay, chỉ còn lại một cửa tiệm trống trơn.
Có hai người che mặt đang nhanh chóng lướt đến bên cạnh một người khác ở trước cửa Tam Hợp lâu.
Hai người che mặt này trong nháy mắt đã dỡ xuống tất cả những thứ chống đỡ sàn nhà lầu hai, sau đó lập tức trở về bên cạnh Thất Thánh chủ.
Mọi người rơi xuống đất, còn chưa ổn định tâm thần, lại thấy Chu Tiểu Yêu, Đặng Thương Sinh, Nhan Hạc Phát và Nhâm Quỷ Thần đồng thời hướng về phía người ngồi trước cửa, cung kính nói:
- Thuộc hạ khấu kiến Thất Thánh chủ, Quan Thất gia!
Nhất thời sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Thất Thánh chủ.
Thất Thánh chủ, Mê Thiên Quan Thất rốt cuộc là nhân vật thế nào?
Bọn họ không nhìn thấy Quan Thất.
Bọn họ chỉ thấy một người trống rỗng.
Người này không hề che mặt, cũng không đeo các thứ linh tinh như mũ rộng vành.
Bất cứ ai nhìn thấy người này đều nhận ra y là một người trống rỗng. Sự trống rỗng này bao gồm tư tưởng, cảm tình, quá khứ, hiện tại, tương lai, thậm chí là tất cả.
Nét mặt của y có vẻ đang suy tư, lông mày và tóc mai giống như bị bông tuyết che phủ, nhưng lại có một gương mặt trẻ con.
Gương mặt trẻ con này khác với Nhan Hạc Phát.
Nhan Hạc Phát là do bảo dưỡng tốt, già vẫn tráng kiện, còn người này lại giống như lớn lên đến một mức độ nào đó thì hoàn toàn ngưng lại. Ánh mắt mờ mịt của y đã đạt đến tình trạng trống rỗng, thậm chí cả ngũ quan và biểu tình của y đều gây cho người ta một cảm giác trống rỗng.
Người này ngồi trên một chiếc ghế dựa màu đen có thể di chuyển được.
Gọi nó là cái ghế, không bằng gọi là xe tù. Bốn phía của nó đều là sắt đen, giống như một cái cũi sắt, người ngồi bên trong chỉ lộ ra cái đầu giống như tội phạm quan trọng bị áp giải đi.
Có điều chiếc cũi sắt này chỉ cài then ba mặt, còn một mặt để trống, đó là chính diện.
Cho nên mọi người ở đây đều có thể nhìn thấy người trống rỗng này. Giữa hai cổ tay của y bị một sợi xích màu nâu xích lại, vòng sắt buộc ngay trên cổ tay, xích sắt dài gần hai thước. Giữa hai mắt cá chân cũng có vòng sắt, nối liền với một sợi xích màu xám dài không đến ba thước.
Người này giống như một phạm nhân.
Mọi người vừa nhìn thấy người này, chỉ cảm giác y trắng đến mức không thể tưởng tượng nổi, giống như quanh năm suốt tháng không nhìn thấy ánh mặt trời, trong lòng đều thương cảm.
Nhất là Trương Thán, màu da khỏe mạnh của hắn so với người nọ lại càng đối lập. Hắn chỉ nhìn người nọ một cái, đã cảm thấy rất không thoải mái, càng không thoải mái vì vừa rồi thiếu chút nữa đã ngã lộn nhào, vì vậy quát hỏi:
- Ai là Thất Thánh chủ? Chúng ta đã đến rồi, còn chưa cút ra đây?
Hắn vừa nói xong câu này, người trống rỗng kia đột nhiên ngẩng đầu lên.
Người nọ vừa ngẩng đầu, Trương Thán liền giật mình, không nhịn được lui một bước.
Hắn chưa từng thấy qua ánh mắt đáng sợ như vậy .
Ánh mắt cương liệt, đáng sợ và sắc bén đó lại đến từ một đôi mắt hoàn toàn trống rỗng.
Ánh mắt sắc bén chợt lóe lên rồi biến mất.
Trương Thán nhất thời nói không nên tiếng, trong lòng hắn có một cảm giác rất kỳ lạ.
Trước giờ hắn không muốn chết. Hắn sống một cách rất vui vẻ, cũng vô cùng phong phú. Hắn kết giao với Lôi Thuần là vì đã đáp ứng nàng một câu, nhận một ân huệ của nàng, cho nên đã thề sẽ bảo vệ nàng đến khi xuất giá mới thôi. Kết giao cùng với một vị hồng phấn giai nhân như vậy, tâm tình của hắn dĩ nhiên là rất vui sướng. Huống hồ mỗi ngày hắn đều ăn cơm, đây là hứng thú lớn nhất của hắn, nếu như chết đi thì sẽ không ăn cơm được, cho nên trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới cái chết.
Hơn nữa hắn còn rất sợ chết, khi có thể không chết, hắn đều cố gắng để sống sót.
Vì để sống sót cho nên hắn không tiếc khóc than, cũng không tiếc kêu cứu mạng.
Hắn cũng không muốn tự kết thúc tính mạng của mình.
Nhưng khi hắn bị người nọ nhìn thoáng qua, đột nhiên trong lòng giống như có một khối sắt đè nặng, gần như có cảm giác muốn chết đi.
Chết là một quyết định hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng đó cũng chỉ là một quyết định, giống như quyết định sống, quyết định thích một người, hay quyết định làm cho mình vui vẻ.
Nhưng khi ý nghĩ chết chóc vừa sinh ra, cũng là lúc không thể quyết định thêm bất cứ chuyện gì. Cho nên mới có câu là: “người muốn chết không thể giải quyết được chuyện gì”.
Trương Thán chỉ bị người nọ nhìn thoáng qua, đột nhiên hiện lên ý nghĩ chết chóc này.
Sắc trời mờ mịt, gió nổi mây vần.
Gió là gió ngược, mạnh đến nỗi mọi người gần như mở mắt không ra.
Nhan Hạc Phát trầm giọng nói:
- Thất Thánh chủ Quan Thất gia đã tới, chớ có vô lễ!
Trong lòng mọi người đều rùng mình.
Người trống rỗng dáng vẻ ngờ ngệch như tù phạm này, không ngờ lại chính là Quan Thất danh chấn thiên hạ, thần bí khó lường, võ công cao tuyệt, hiệu lệnh hắc đạo.
Mọi người vẫn nửa tin nửa ngờ, chợt nghe trên đỉnh đầu có người nói:
- Y là Quan Thất à? Vậy còn có… Quan Bát không?
Mọi người chợt ngẩng đầu lên, trông thấy Vương Tiểu Thạch một tay bám vào xà nhà, đang cười hì hì nhìn xuống phía dưới.
Quan Thất cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt.
Vương Tiểu Thạch cười nói:
- Có thế chứ! Cuối cùng thì ngươi cũng ngẩng đầu nhìn ta trước.
Nói xong hắn liền đáp xuống. Vừa rồi hắn nghe bên ngoài có người ra lệnh cho hắn cút xuống, sau đó sàn nhà bỗng sụp đổ. Hắn lập tức nhảy vọt lên, bám vào xà nhà, kiên trì ở yên trên đó, cho đến khi Quan Thất ngẩng đầu nhìn mới chịu đáp xuống.
Quan Thất cũng không tức giận, chỉ ngơ ngơ ngác ngác hỏi:
- Quan Bát, ai là Quan Bát?
Trên mặt y lộ ra thần sắc suy tư, càng khiến cho y trở nên trống rỗng hơn.
Có hai người đứng ở hai bên Quan Thất.
Hai người này đều che mặt, giống như hai pho tượng lớn đúc bằng thép. Người bên phải mặc áo rộng, bàn tay khép tại trong tay áo; còn người bên trái đeo bao tay bằng da hươu, ngón tay dài hơn gần một nửa so với người bình thường. Không ai quên vừa rồi chính hai người này đã dỡ xuống cả tòa lầu, dễ dàng giống như cắt đậu hủ.
Người có ngón tay dài chợt ghé sát bên tai Quan Thất, nói nhỏ:
- Thất gia, xin hạ lệnh!
Quan Thất ngơ ngác hỏi:
- Hạ lệnh à? Hạ lệnh gì?
Người che mặt có ngón tay dài nói:
- Bọn chúng đã xúc phạm uy danh của thánh chủ, xin hãy hạ quyết sát lệnh!
Vẻ mờ mịt trong mắt Quan Thất càng đậm hơn:
- Bọn chúng dám xúc phạm uy danh của ta à? Sao bọn chúng lại phải xúc phạm uy danh của ta?
Người che mặt có ngón tay dài, vóc người cao gầy nói:
- Bọn chúng không chỉ xúc phạm uy danh của thánh chủ mà còn ngăn cản thánh chủ cưới Lôi cô nương.
Vẻ mặt Quan Thất vẫn ngơ ngác:
- Ta cưới Lôi cô nương à?
Người mặc áo rộng nhỏ bé nhanh nhẹn, thân hình rắn chắc bỗng hắng giọng một tiếng, nói:
- Lôi cô nương chính là con gái một của Lôi tổng đường chủ thuộc Lục Phân Bán đường.
Người che mặt kia không chỉ có ngón tay dài, thân hình cũng rất thon dài, nói:
- Thánh chủ muốn kết hôn với Lôi cô nương. Lôi cô nương chính là thánh chủ phu nhân. Thánh chủ phu nhân là phu nhân của ngài. Có điều tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia lại ra tay ngăn cản.
Trên mặt Quan Thất đã xuất hiện vẻ giận dữ:
- Ai là Lôi cô nương?
Người có vóc dáng cao gầy dùng ngón giữa chỉ về phía Lôi Thuần ở xa, nói:
- Chính là cô ấy.
Quan Thất nhìn một cái, liền không nhịn được nhìn lần thứ hai, nhìn lần thứ hai lại không nhịn được nhìn lần thứ ba, càng nhìn thì vẻ mờ mịt trong mắt càng giảm đi, thay bằng vẻ ôn nhu.
Ngay lúc này, trong trường lại xảy ra biến hóa cực lớn.
Khi người có vóc dáng cao gầy kia chỉ về phía Lôi Thuần, Bạch Sầu Phi đã bước ngang một bước, đề phòng lỡ may đối phương tập kích thì có thể ra tay kịp thời.
Y biết rõ, hai người một cao một thấp, một gầy ốm một cường tráng này e rằng thân phận còn cao hơn so với bốn thánh chủ trước đó, hơn nữa võ công lại càng khó lường.
Nhưng y vẫn không ngờ được.
Khi người vóc dáng cao gầy kia dùng ngón giữa chỉ về phía Lôi Thuần, ngón út cũng đồng thời nhếch lên. Một chỉ về phía Lôi Thuần không xảy ra chuyện gì, nhưng từ hướng ngón út lại đột nhiên bắn ra một luồng kình phong. Một tỳ nữ mặc áo hoa lan đau đớn kêu lên một tiếng, trên trán bắn ra tơ máu, ngửa mặt lên trời ngã xuống.
Người vóc dáng cao gầy cười âm hiểm một tiếng, làm cho người không lạnh mà run.
Ba tỳ nữ đều kinh hô, nhìn thấy nơi huyệt Ấn Đường của đồng bạn rỉ ra máu tươi, vừa sợ vừa giận, trường kiếm liền đâm về phía người vóc dáng cao gầy.
Bạch Sầu Phi biết những tỳ nữ này không phải đối thủ của kẻ vóc dáng cao gầy kia, vội quát lên:
- Dừng lại!
Ba tỳ nữ kia vì căm phẫn trước cái chết của đồng bạn nên mặc kệ tất cả, cầm kiếm muốn lao lên liều mạng. Đường Bảo Ngưu không đành lòng nhìn các nàng chịu chết, liền tiến lên vài bước, vươn hai tay ra chụp lấy bả vai của hai tỳ nữ, nói:
- Đừng đi!
Hai tỳ nữ kia đều là thiếu nữ trẻ tuổi, lúc này bị đôi bàn tay to lớn của Đường Bảo Ngưu đặt lên vai, nửa bước cũng khó dời đi, trong lòng xấu hổ và giận dữ, lập tức quay người lại, một trái một phải tát cho Đường Bảo Ngưu hai cái.
Đường Bảo Ngưu kêu lớn:
- Sao các cô lại đánh người?
Hắn xoa mặt kêu la không thôi.
Tỳ nữ mặc áo hoa cúc thở hổn hển nói:
- Ai bảo ngươi làm càn, cho ngươi biết lợi hại!
Trương Thán thấy Đường Bảo Ngưu chụp lấy hai tỳ nữ, cũng vươn người ngăn cản một tỳ nữ mặc áo hoa mai khác. Chợt liếc thấy Đường Bảo Ngưu bị ăn tát, quả nhiên tỳ nữ mặc áo hoa mai kia cũng vung tay tát đến, liền lui lại hai bước, né tránh cực nhanh, cười hì hì nói:
- May mà có gương của người đi trước.
Không ngờ trong lúc đắc ý hắn lại dẫm phải chân của Ôn Nhu.
Ôn Nhu vừa thấy người vóc dáng cao gầy kia ra tay ám toán, giết chết tỳ nữ mặc áo hoa lan, trong lòng vô cùng giận dữ. Nàng đang muốn lao lên, lại bị thân hình to lớn của Đường Bảo Ngưu chắn mất. Khinh công của nàng rất tốt, lập tức lách người qua, không ngờ lại vừa lúc gặp phải Trương Thán đang lui về phía sau, giẫm lên chân một cái đau điếng.
Ôn Nhu vốn đang tức giận, liền nhấc chân đá vào mông Trương Thán một cái:
- Đồ chết tiệt, dám đạp lên chân bản cô nương!
Trương Thán bỗng nhiên giẫm phải Ôn Nhu, lập tức quay đầu lại, trông thấy một khuôn mặt như đang giận dỗi, đẹp đến mê người, trong lòng không biết vì sao lại nghĩ đến hai câu vốn không liên quan, đó là “a di đà phật” và “chỉ có hạ nhân và nữ nhân là khó dung túng” *. Hắn đang muốn xin lỗi, không ngờ câu “thật xin lỗi” còn chưa ra khỏi miệng, Ôn Nhu đã cho hắn một cước.
* Khổng Tử nói: “Chỉ có phu nhân, nữ nhân và hạ nhân là khó có thể dung túng. Ngươi ở gần bọn họ thì bọn họ không hiểu lễ nghi, còn ngươi ở xa thì bọn họ lại oán trách ngươi.”
Hắn tránh rất nhanh, không đến mức bờ mông bị đá, nhưng bắp chân cũng bị Ôn Nhu đá trúng, lảo đảo vài bước kêu lên:
- Cô làm cái gì vậy!
Đến lúc này, ba tỳ nữ Mai, Trúc, Cúc đều không có người ngăn cản, lại cầm kiếm xông tới người vóc dáng cao gầy.
Bạch Sầu Phi nhíu mày một cái, nói với Lôi Thuần:
- Mau bảo các cô ấy dừng lại!
Lôi Thuần không nhanh không chậm kêu lên:
- Không được đi!
Ba tỳ nữ Mai, Cúc, Trúc đột nhiên dừng lại. Trúc kiếm tỳ giậm chân nói:
- Tiểu thư, Lan tỷ không thể chết uổng…
Ánh mắt Lôi Thuần cũng như đang nén giận, nhưng vẫn bình tĩnh nói:
- Bạch công tử và Vương thiếu hiệp sẽ đòi lại công đạo cho chúng ta.
Vương Tiểu Thạch đã nhảy ra, nhìn người vóc dáng cao gầy, quát lên:
- Sao ngươi lại ra tay giết người?
Người vóc dáng cao gầy trầm giọng nói:
- Đã ra tay thì phải giết người. Không giết người thì cần gì phải ra tay.
Vương Tiểu Thạch cả giận nói:
- Được! Ngươi có thể tùy tiện giết người, ta cũng có thể tùy thời giết ngươi.
Người vóc dáng cao gầy dường như đang nhìn xuống ngón tay của mình:
- Một người nếu có bản lĩnh tùy thời giết người, hắn có quyền giết người khác bất cứ lúc nào. Đáng tiếc là ngươi không có bản lĩnh này, cho nên chỉ có thể làm một kẻ bị giết.
Vương Tiểu Thạch giận dữ cười nói:
- Làm sao ngươi biết ta không có bản lĩnh giết người?
Người có vóc dáng cao gầy ngạo nghễ nói:
- Bởi vì ngươi đã gặp phải ta. Bởi vì trong kinh thành không có nhân vật nào danh hiệu như ngươi.
Hắn nói một cách âm trầm lạnh lẽo:
- Tự phế một tay một chân rồi cút ra khỏi kinh thành, “Mê Thiên Thất Thánh” chúng ta còn có thể tha cho cái mạng nhỏ của ngươi.
Vương Tiểu Thạch bỗng cười, là nụ cười giận dữ.
Bạch Sầu Phi cũng cười, là nụ cười ngạo mạn.
Trước giờ chưa có ai cười lên lại ngạo mạn như y.
Đường Bảo Ngưu nhìn thấy, cũng rất muốn cười lên một tiếng. Trương Thán ở bên cạnh liền quát hắn:
- Này, ngươi cười ngu ngốc cái gì thế?
Đường Bảo Ngưu liền im lặng.
Người vóc dáng cao gầy cũng im lặng.
Bởi vì hắn nghe được Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi nói chuyện.
- Ngươi có nghe hắn nói gì không?
Vương Tiểu Thạch hỏi Bạch Sầu Phi.
- Hắn đang để lại di ngôn.
Bạch Sầu Phi nói.
- Hắn sai rồi.
- Hắn sai rất lớn.
- Chúng ta đến đây vốn là để bảo vệ Lôi cô nương, cho dù bên nào thắng, bên nào bại, đều không cần phải ra sức giết người.
- Vốn là vậy.
- Thế nhưng, tên này vừa đến thì đã giết một cô gái không hề liên quan.
- Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền.
Bạch Sầu Phi lạnh lùng nói:
- Thiếu người một mạng thì trả người một mạng, đây là đạo lý trên giang hồ ngàn năm không dời.
- Đúng. Hắn đã giết người, vậy thì cũng phải sẵn sàng để bị người giết.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Cho nên, lần giao thủ này không giống như vừa rồi.
- Vừa rồi là tỷ thí, còn bây giờ là phân sống chết.
- Đã như vậy, xin nhị ca chiếu cố mọi chuyện ở đây.
Vương Tiểu Thạch chắp tay nói:
- Ta lên trước một trận.
- Thật xin lỗi! Mạng của tên này phải do ta lấy, ngươi hãy trông chừng đại cuộc.
Bạch Sầu Phi chắn ở trước mặt Vương Tiểu Thạch, kiên định nói.
- Chuyện này…
- Vừa rồi ngươi đã đánh một trận, trận này nên đến phiên ta.
Cặp mắt của Bạch Sầu Phi nhìn chằm chằm vào ngón tay của người vóc dáng cao gầy kia:
- Huống hồ, một chỉ này của hắn đã dung hợp hai môn tuyệt học “Lạc Phượng chưởng” và “Ngọa Long trảo” thất truyền nhiều năm. Xem như ta đã sơ xuất. Hắn giết người ở trước mặt ta, việc này nên để ta gánh vác.
- Nhị ca…
- Cho dù ngươi không tin ta, cũng có thể tin vào “Kinh Thần chỉ” của ta.
Bạch Sầu Phi nói:
- Ngươi yên tâm, hôm nay cao thủ đến còn nhiều lắm.
Nghe hai người nói chuyện, quả thật giống như xem người vóc dáng cao gầy kia là một kẻ đã chết chắc, chỉ thảo luận xem ai ra tay mà thôi.
Ngoài sự tức giận, càng khiến người vóc dáng cao gầy kinh hãi là: “Lôi Phượng trảo” do mình dung hợp hai đại tuyệt học “Ngọa Long trảo” và “Lạc Phượng chưởng” sáng tạo ra, lại bị tên thanh niên kiêu ngạo kia vừa nhìn đã thấu.
Hắn đột nhiên có một cảm giác đặc biệt.
Hắn nhất định phải giết chết kẻ này, nếu không một ngày nào đó hắn sẽ bị kẻ này giết chết.
Vận mệnh của hai người bỗng giống như đan vào với nhau, trong đó một người nhất định phải chết trong tay của đối phương.