[Dịch] Phương Trượng (Bát Linh Hậu Thiếu Lâm Phương Trượng)
Vẫn nêu chiều thu đệ tử tuyệt đối trung thành với mình. Chờ đến khi đệ tử đông đúc, người ủng hộ mình nhiều, lúc ấy hãy tuyên bố chuyện này, khi đó trở lực sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Nguyên Chấn húp một chén cháo có thể đếm được có | bao nhiêu hạt gạo trong đó, sau đó lập tức xuống núi.
Trên núi Thiếu Thất xanh um rậm rạp, tùng bách um tùm, cỏ xanh cao bằng người. Trong rừng thỉnh thoảng có tiếng chim hót ve kêu, thỉnh thoảng còn có thể thấy sóc hoặc thỏ xuất hiện nô đùa.
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ cách làm thế nào phát triển môn phái đến vỡ đầu sứt trán, lúc này thấy tâm trạng cũng hơn một chút, vừa đi vừa thưởng thức cảnh sắc trong rừng.
Xa xa truyền tới một tràng tiếng hát du dương, là một giọng nữ trong trẻo dễ nghe.
- Là nàng!
Hắn lập tức nghe ra, đây là thiếu nữ chăn dê dưới chân núi.
Hoắc Nguyên Chân chuyển kiếp đến trên người Nhất Giới, tự nhiên cũng thừa kế ký ức Nhất Giới, cũng có ấn tượng vô cùng sâu đậm đối với thiếu nữ chăn dê hết sức đáng yêu này.
Thiếu nữ chăn dê tên là Lâm Nhu, là người của thôn Phong Lâm dưới chân núi, khi còn bé đã quen biết cùng Nhất Giới. Hiện tại nàng cũng đã mười sáu tuổi, ngây thơ thuần khiết, ngày ngày dẫn theo một con chó đen to lớn chăn dê trên sườn núi
Mỗi khi thiếu nữ chăn dê ca hát như vậy, mọi người lao động xung quanh sẽ nghỉ tay một chút, nghe nàng hát cũng là một loại tiều khiển, một loại hưởng thụ.
Tiếng hát nguyên thủy như vậy, Hoắc Nguyên Chân không thể nghe được ở đời trước của mình. Lúc ấy khắp nơi toàn là thanh âm của những kẻ không bệnh mà rên, khiến cho hiện tại hắn nghe được tiếng hát này cảm thấy có phong vị khác hắn.
Hắn đang chậm rãi tản bộ, lắng nghe say sưa, đột nhiên nơi xa truyền tới một tiếng kêu sợ hãi của Lâm Nhu, đồng thời còn có tiếng cười của mấy nam nhân.
- Nguy rồi!
Cảm giác được Lâm Nhu đã xảy ra chuyện, Hoắc Nguyên Chân cũng không còn ung dung dạo bước như trước nữa. Hắn kéo chiếc tăng bào màu vàng đất khó coi lên quấn ngang hông, chạy nhanh về phía phương hướng phát ra thanh âm.
Mặc dù Đồng Tử Công là một môn công phu tương đối thất đức, nhưng ích lợi đối với người tu luyện cũng rất lớn. Tối thiểu hiện tại Hoắc Nguyên Chân cũng có õ nội lực trong người, thân thể nhẹ nhàng, tốc độ chạy cũng rất nhanh.
Rất nhanh chạy ra khỏi bìa rừng, trước mặt cách đó không xa chính là một đồi cỏ, bình thường Lâm Nhu hay thả dê chăn nơi đó.
Mà trước mắt Lâm Nhu đang rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Hai thanh niên mặc áo xanh, đầu hươu mắt chuột đang đứng trước người nàng, dường như đang nói gì đó, còn đưa tay ra định sờ soạng.
Lâm Nhu sợ hãi kêu lên tránh né, hai người kia cất tiếng cười rất lớn.
- Dùng tay!
Mặc dù Lâm Nhu còn chưa bị thiệt thòi gì, nhưng Hoắc Nguyên Chân không thể nhìn nàng bị người ức hiếp như vậy, lập tức hét lớn một tiếng vọt tới.
Đi tới gần mấy người, Lâm Nhu thấy là Nhất Giới, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng nhưng lại lớn tiếng nói:
- Tiểu hòa thượng người đừng tới đây, hai người kia là đám lưu manh vô lại trong thôn, bọn chúng rất lợi hại, ngươi không phải là đối thủ. Ngươi nhanh chạy lên trên núi gọi bọn sư huynh sư đệ ngươi, bọn họ có võ công.
Hoắc Nguyên Chân có hơi lúng túng, thì ra là ta đây không đáng để tin tưởng. . .
- Không cần lo lắng, đối phó hai tên khốn kiếp này không cần những người khác, mình ta là đủ rồi.
Lâm Nhu ngẩn người một chút, vì sao Nhất Giới tiểu hòa thượng này có vẻ khác thường như vậy, trước kia hắn cũng không chửi tục như vậy. . .
Bên kia hai hán tử thấy Hoắc Nguyên Chân nhảy ra, bèn cười lạnh nói:
- Ta tưởng là ai, đây không phải là con lừa trọc Thiếu Lâm tự sao? Sao hả, chỉ bằng ngươi cũng dám tới làm trở ngại sự sung sướng của đại gia ư?
- Con lừa trọc! ?
Cách gọi vũ nhục như vậy khiến cho lửa giận Hoắc Nguyên Chân bốc lên cao ba trượng, không có tóc còn kêu là con lừa trọc, thật là khó nghe con bà nó quá. . . .
- Hai người các ngươi đứng yên cho lão tử. . . cho bần tăng. . .
Nhìn hai tên hán tử trơ tráo này, Hoắc Nguyên Chân nổi giận đùng đùng, xem ra hôm nay nhất định mình phải làm một vị đại hiệp, anh hùng cứu mỹ nhân.
- Này, con lừa trọc kia, không phải là Thiếu Lâm tự các ngươi coi trọng rất nhiều chuyện sao, nhất là chú trọng chuyện không thể nói năng bậy bạ. Con lừa trọc ngươi còn dám tự xưng lão tử, tên sư phụ nào dạy dỗ người vậy?
Hai tên hán tử đều tỏ vẻ kinh ngạc, tiểu hòa thượng này có vẻ khác thường, chẳng lẽ lại là giả mạo?
- Trọc, trọc con bà ngươi!
Hoắc Nguyên Chân bị đối phương cứ mở miệng ra là gọi con lừa trọc, lửa giận càng ngày càng bốc cao, cũng không nhiều lời cùng đối phương nữa, lập tức nhảy tới đá ra một cước.
Tên hán tử đang mắng sướng miệng kia không ngờ Hoắc Nguyên Chân dám động thủ, không chút phòng bị trúng một cước lộn cổ.
Dù sao Hoắc Nguyên Chân cũng có nội lực, một cước này cũng đã khiến cho hán tử kia ngã sõng soài không dậy nổi.
- Ôi chao. . . Đau chết ta rồi, lão Triệu, không phải là người biết công phu sao, đánh chết con lừa trọc này cho ta. Đại ca ta là đệ tử ngoại môn Trung Nhạc phái, có lui tới cùng người của huyện nha, ngươi không cần sợ con lừa trọc này.
- Còn trọc nữa sao?
Hoắc Nguyên Chân lại tiến tới đá một cước nữa vào ngực hán tử. Suýt chút nữa 3 đối phương bị hắn đá cho tức thở, nằm trên đất mắt trợn trắng, không nói ra được lời nào.
Bởi vì chuyện này xảy ra đột ngột, lúc này hán tử còn lại mới tỉnh ngộ, hét lớn một tiếng:
- Con lừa trọc, xem chiêu.
Người ở thời này rất trọng thể diện, thường là ngoại trừ những nhân sĩ bại hoại ra, trước khi động thủ thường hay hô to một tiếng báo trước.
Sau khi người này hô lên, lập tức vung quyền xông tới.
Mặc dù không biết võ công của đối phương là lộ số gì, nhưng Hoắc Nguyên hận tin răng bằng vào chút nội lực không đáng kể của mình và Thiết Đâu công muốn đánh bại đối thủ tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân cũng có biện pháp, thấy đối phương đang xông tới công kích bèn dứt khoát chắp hai tay sau lưng, trơ mắt nhìn một quyền đối phương đánh tới.
Thái độ khinh thường của Hoắc Nguyên Chân lọt vào mắt hán tử, lập tức lộ vẻ ô cao thâm khôn lường.
Mặc dù võ công hán tử cũng chỉ tầm thường, nhưng y cũng không tin có người dám đứng yên hứng chịu một quyền của mình. Mặc dù không biết rõ lai lịch Hoắc Nguyên Chân, y vẫn quyết định đánh ra một quyền.
Nếu đánh, vậy phải đánh ác một chút, một quyền của thôn hán nhằm thẳng vào mắt Hoắc Nguyên Chân.
Thiết Đầu công không tồi, nhưng mắt vẫn không thể chịu đòn, đương nhiên Hoắc Nguyên Chân không thể để cho đối phương đánh trúng mắt, thấy quyền đối phương đánh tới bèn hơi cúi đầu thấp xuống một chút.
Rốt cục quyền của hán tử giáng thật mạnh vào cái đầu trọc lóc của Hoắc Nguyên Chân.
Bạn có thể thử đánh một quyền vào tảng đá xem có cảm giác thế nào, cũng chính là cảm giác của hán tử hiện tại.
Hán tử kêu đau thất thanh, cảm giác được cổ tay mình vang lên một tiếng rắc giòn giã. Y đánh trúng đối phương một quyền, không ngờ rằng xương cổ tay mình lại gãy.
Chiêu này đắc thủ, rốt cục Hoắc Nguyên Chân đã chờ được cơ hội. Hắn lập tức xông lên đá cho đối phương một cước ngã lăn ra, sau đó nhào tới ngồi lên lưng đối phương, vung chưởng lên giáng xuống liên tục. Mặc cho đối phương né tránh thế nào, hắn vẫn có thể tìm ra được sơ hở.
Ta đánh người, cho ngươi dám trêu chọc dân nữ, dám gọi con lừa trọc này. . .
Song chưởng hắn vô liên tiếp một hồi, hán tử vốn chỉ biết chút công phu qua loa này đã bị đánh giống như đầu heo, ra sức cầu xin tha thứ.
- Hòa thượng tha mạng, ta cũng không dám nữa. . .
- Cái gì hòa thượng? Gọi Đại sư!
- Đại sư tha mạng, tiểu nhân không dám nữa.
- Cái gì Đại sư, gọi phương trượng.
- Phương trường tha mạng, van xin ngài coi ta như cái rắm, thả cho ta đi. . .
Đánh một hồi, Hoắc Nguyên Chân cũng đã mệt mỏi, ngồi trên người đối thủ nghỉ ngơi một chút.
- Tên kia bỏ chạy!
Lâm Nhu ở bên cạnh chợt kêu to.
Hoắc Nguyên Chân quay đầu nhìn lại, quả nhiên hán tử bị mình đã ngã đã khập khiêng đi xa thật xa, cũng không biết bỏ chạy từ lúc nào.
- Con lừa trọc, chờ đó cho ta, Đại ca ta là đệ tử Trung Nhạc phái, tháng tám là có thể về thăm nhà, nhất định đến lúc đó sẽ tới thu thập ngươi.
Chính chủ đã chạy, Hoắc Nguyên Chân cũng mất đi hứng thú đấm đá, bèn đá cho hán tử còn lại hai cước, khiến cho y lăn lông lốc.
Cả hai tên đã bỏ chạy mất dạng, Lâm Nhu đi tới gần Hoắc Nguyên Chân, trong đôi mắt to tựa hồ hàm chứa nước mắt, nhìn Hoắc Nguyên Chân.
- Tiểu hòa thượng, vì sao người dám làm càn như vậy?
- Vô Lượng Thiên. . . Thọ Phật, nữ thí chủ, nàng quá khinh thường bản phương trượng rồi, chút thương tích nho nhỏ này có đáng gì. Nhớ năm đó ta đây công thành đại chiến trên Internet, chết hơn trăm lần cũng không chớp mắt một cái. . .
Mượn cơ hội này, Hoắc Nguyên Chân hoài niệm cuộc sống chơi game trên Internet kiếp trước một phen.
- Cái gì chết hơn trăm lần, quả thật là khoác lác.
Thấy Hoắc Nguyên Chân quả nhiên không có vấn đề gì lớn, Lâm Nhu cũng lòng.
Nhưng đột nhiên nàng nhớ tới một chuyện:
- Tiểu hòa thượng, mới vừa rồi người nói mình là cái gì? Là phương trường? Chuyện này cũng không thể khoác lác tùy tiện, cẩn thận bị sư phụ người nghe được sẽ trách phạt. . .
Hoắc Nguyên Chân chậm rãi lui về phía sau mấy bước, đứng lại cách Lâm Nhu ước chừng mấy thước, sửa sang lại tăng bào nhăn nhúm, sau đó hất đầu một cái. Lúc này hắn mới nhớ lại mình không còn tóc, tạo hình hất đầu cho tóc tung bay đời trước, hiện tại không thể nào làm được nữa.
Nhưng hắn vẫn ra sức bày ra tư thế đẹp trai một chút, nói với Lâm Nhu:
- Cái gì tiểu hòa thượng, bây giờ ta là phương trường Thiếu Lâm rồi, sau này gặp ta phải gọi là Nhất Giới Đại sư.
- Ngươi là phương trượng? Sư phụ ngươi đâu?
- Sư phụ lão nhân gia được Phật tổ triệu hồi, đã đến thế giới Cực Lạc rồi
- Như vậy thật là đáng tiếc, Huyền Minh Đại sư là người tốt như vậy. . .
Lâm Nhu vừa nói, trong đôi mắt to lại rưng rưng nước mắt, xem ra là thật sự có chút thương tâm.
Hoắc Nguyên Chân vội vàng nói:
- Nữ thí chủ, đừng như vậy, sự phụ phải đi thế giới Cực Lạc hưởng phúc, hơn nữa cho dù sư phụ đi rồi, Thiếu Lâm cũng vẫn còn đó. Hiện tại trong thôn có pháp sự gì cần làm có thể tới tìm ta, nàng cũng đừng quá thương tâm.
- Chỉ giỏi huênh hoang khoác lác, người biết Phật pháp sao?
- Dĩ nhiên là biết, thật ra thì ta không chỉ biết Phật pháp mà thôi, muốn làm một phương trường hợp cách, chỉ biết Phật pháp còn chưa đủ. Thân là cán bộ lãnh đạo, nhiệm vụ chủ yếu của ta là phải nhìn toàn cục, bố trí người thích hợp nhất đến vị trí thích hợp nhất.
- Tỷ như để cho người tinh thông Phật pháp nhất để làm pháp sự, đi phụ trách khóa sớm khóa tối của Thiếu Lâm. Để người giỏi nói chuyện ra sơn môn làm Trị Khách tăng, thu người giỏi coi mặt coi tay giải đoán xăm cho khách đến thăm chùa, kiếm lấy một ít tiền hương hoa.
- Để cho người võ công giỏi nhất đi trấn thủ Đạt Ma đường, để cho người dùng mạnh nhất đi phụ trách La Hán đường, để cho người siêng năng nhất để giữ lầu chuông, để cho người trung thành nhất đi phụ trách Tàng Kinh các. . .
Mắt thấy Hoắc Nguyên Chân có khuynh hướng thao thao bất tuyệt, Lâm Nhu rốt cục không nhịn được cắt đứt lời hắn:
- Tiểu hòa thượng, những thứ mà người nói, Thiếu Lâm tự các ngươi có hay sao?
Hoắc Nguyên Chân lập tức bị nện một gậy vào đầu, mới nhớ ra đây bất quá chỉ là mình tưởng tượng, đừng nói những thứ này không có, cho dù là người cũng không có.
- Chuyện này. . . hắc nhanh sẽ có. Lần này ta rời núi chính là muốn kiếm tiền mua một chiếc chuông sắt. Có lẽ không bao lâu sau, nàng sẽ nghe được tiếng chuông du dương của Thiếu Lâm tự.
- Vậy rất tốt, ta vô cùng mong đợi ngày đó.
Lâm Nhu cười cười, đột nhiên quay đầu đi, cho tay vào trong ngực lục lọi mấy cái, sau đó xoay người lại, cầm trong tay một trái táo xanh.
- Cho người đó tiểu hòa thượng, ta hái được lúc đang thả dê, vẫn còn chưa chín hắn. Ta hái trước một trái, ngươi ăn đi.
Hoắc Nguyên Chân nhận lấy trái táo xanh, không biết trong lòng đang có cảm giác gì.
Thật ra tiểu cô nương này cũng có chút tình ý với mình, nhưng mình cũng ô không thể nói gì cả. Bởi vì mình chỉ là một hòa thượng, không thể đưa ra bất cứ lời hứa hẹn gì với Lâm Nhu.
Hoàn tục, nhất định phải hoàn tục!
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân đã quyết, bèn cắn trái táo một miếng. Mặc dù vừa chua vừa chát, nhưng so với cơm trên núi đã có thể coi như thức ngon.
Lúc này một con chó đen to chạy tới.
Hoắc Nguyên Chân biết, Lâm Nhu nuôi con chó đen này đã nhiều năm.
- Chó kia, vừa rồi đánh nhau không thấy ngươi, bây giờ mới chạy ra ngoài, sớm muộn gì ta cũng sẽ thịt người đánh chén. . .
Ánh mắt hắn liếc nhìn con chó của Lâm Nhu, chó này thấy ánh mắt hắn dường như làm cho nó cảm thấy không yên, không nhịn được chạy ra nấp sau lưng Lâm Nhu.
- Chó này quả thật là thông minh, lão tử. . . bần tăng chỉ nhìn nó một cái, không ngờ rằng nó cũng cảm giác được nguy hiểm. . .
- Đa tạ nữ thí chủ, bần tăng cáo từ
Hoắc Nguyên Chân vừa nói những lời không đầu không đuôi vừa quyết định rời khỏi nơi này. Mặc dù hương vị trái táo này không tệ, nhưng nếu so ra, con chó 8 đen to kia không thể nghi ngờ chính là món ngon hơn rất nhiều. E rằng mình không nhịn được sẽ làm cho Lâm Nhu nhìn ra sơ hở nào đó, nên chuồn trước là hơn.
Hơn nữa tên thôn hán kia mới vừa nói tháng Tám sẽ bảo Đại ca y báo phục mình, mình cần phải nghĩ biện pháp mới được.
Chân núi Thiếu Thất có vài thôn lạc, còn có một Lục Dã trấn.
Cứ đến mồng Một ngày rằm mỗi tháng chính là ngày Lục Dã trấn mở phiên chợ, dân chúng trong các thôn xóm xung quanh sẽ tập trung tới, vô cùng náo nhiệt.
Hoắc Nguyên Chấn lựa chọn hôm nay xuống núi, thật ra cũng là vì buổi chợ này, hắn muốn tuyên truyền một phen ở chợ.
Hắn lộ vẻ hơi lưu luyến từ biệt Lâm Nhu, sau đó đi thẳng tới Lục Dã trấn
Lúc hắn tới Lục Dã trấn đã là gần trưa, trong chợ tấp nập nhộn nhịp, mua bán ẽ hết sức sôi nổi.
Mọi người thấy Hoắc Nguyên Chân cũng lộ ra vẻ chán ghét tránh né.
Hoắc Nguyên Chấn là hòa thượng, vốn cũng là tiểu tử anh tuấn tiêu sái, cũng sẽ không làm cho người ta chán ghét. Nhưng hôm nay lại khác, bởi vì hắn vừa mới đánh nhau một trận, toàn thân từ trên xuống dưới lấm lem dơ bẩn, đương nhiên khiến cho người khác muốn né tránh.