[Dịch] Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]

Chương 42 : – Khoảnh khắc tìm vui


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Phía dưới rất ồn ào, mờ mờ ảo ảo, giống như nấu sôi một nồi nước, lại đổ một nồi cháo sôi trào. Cho dù không cúi đầu nhìn, chỉ cần nghe, nhất định cũng phát giác loại thanh âm này rất không phù hợp với nửa đêm trong kinh thành, kinh thành trong nửa đêm. Không lý nào bên dưới lại náo nhiệt như vậy. Không lý nào lúc này lại ồn ào như vậy. Đó là chuyện không thể tưởng tượng. Cho dù đường cái kinh đô trước giờ ngựa xe như nước, người đi lại như cá diếc, rộn ràng tấp nập, nhưng tuyệt đối sẽ không có âm thanh (đáng sợ, kinh khủng, kỳ lạ, quái dị, bí hiểm, méo mó) như vậy, giống như những con thú to lớn thời kỳ hồng hoang nối đuôi chạy như bay, khủng long hay côn trùng gì đấy, từng con tới, từng con đi, mang theo tiếng vang to lớn, tốc độ kinh người, còn phun ra khói đen khó ngửi. Bọn chúng có bốn chân… không, bốn bánh xe, không ngừng, nhanh chóng, giống như có hàng hà sa số ba mươi triệu con cấp tốc chuyển động, có lúc phát ra tiếng thú chói tai, giống như một con khủng long bay trúng phải Thái Dương thần tiễn, còn phát ra mùi khét và dáng vẻ điên cuồng. Càng kỳ dị hơn là Thích Thiếu Thương vừa nhìn xuống như vậy, ngay cả công trình kiến trúc cũng hoàn toàn khác biệt, bất đồng. Trông giống như những chiếc hộp hình vuông màu xám đã mất đi mái hiên, mất đi ngói che, không có đặc tính. Đó còn xem như là nhà sao? Đó là phòng sao? Hay là chẳng phải gì cả, mà là chính y đang rơi vào trong một trận thế! Y đột nhiên cảm thấy choáng váng, mắt hơi đau. Y dùng tay lau qua, lại thấy cả tay đều ướt. Ánh trăng chiếu vào, đó lại là một vệt máu. Thế nhưng y không bị thương, làm thế nào có máu? Chẳng lẽ máu kia từ trên trời rơi xuống? Y ngẩng đầu nhìn trời. Trời im lặng, trăng sáng, sao thưa, chim khách bay về hướng đông nam. Y chợt nhớ tới Tức đại nương. Cho nên y muốn gặp Lý Sư Sư, khao khát muốn gặp nàng, gặp nàng để tặng hoa. Vì vậy y dùng tay đỡ trán, ngồi xuống trên mái cao, chậm rãi nhắm hai mắt lại, quyết định không nhìn ảo cảnh, mộng mị này. Trên mái cao nhà cổ nửa đêm, y chợt sinh ra một loại tỉnh ngộ. Bất kể nhữn gì nhìn thấy trước mắt là thật hay ảo, là phật giới hay ma cảnh, có lẽ không biết vẫn tốt hơn, không tiếp cận vẫn tốt hơn, không để ý vẫn tốt hơn. Nếu như đó là thật, chẳng phải mình đã thành giả? Nếu trước mắt chính là quá khứ, vậy hiện tại mình là ai? Nếu trước mắt mới là tương lai, vậy quá khứ của mình có tồn tại hay không? Cũng không biết thật giả, không phân biệt thị phi, không quan tâm đúng sai, không để ý ta ngươi, không phân chia phật ma. Trong nháy mắt này, Thích Thiếu Thương chỉ cảm thấy trời lớn đất lớn, tứ đại giai không. Y dứt khoát đóng lại tất cả mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý, tâm là vũ trụ, ý mất tính không, không có ý thức, biến thành vô tâm động lòng, vô tâm lây nhiễm, ma không thể khinh, tà không thể vào. Tại khoảnh khắc đó, y nhắm mắt lại, trong lòng chỉ tưởng niệm một người. Ngàn dặm cầm lấy một đóa hoa. Dưới ánh trăng, y còn đổ lệ. Lên trời xuống đất, trong nháy mắt này, bất kể những gì Thích Thiếu Thương nhìn thấy là không, là ảo, là thật, là thực, là hư, là thiên đường hay địa ngục, thực ra y đã trải qua một kiếp. Trong lúc tâm tính xao động, nhất thời mê hoặc, phật tới ma tới, gần như sắp tẩu hỏa nhập ma, thậm chí tẩu ma nhập hỏa. May mắn y kịp thời giác ngộ, tu tâm dưỡng tính, một lòng không loạn, phật tới không vui, ma tới không buồn, vạn cõi đều diệt. Chỉ còn lại y và chính mình. Đều là phòng. Một trường không. Nhất triều phong nguyệt, vạn cổ trường không. (1) Thích Thiếu Thương ở trên nóc nhà cao tại trung tâm kinh thành, tắm trong ánh trăng, tĩnh tọa một lát, mới từ từ mở mắt, khẽ thở phào một hơi. Y cười cười. Động tâm nhẫn tính, tự hiểu lòng mình. Y vẫn muốn đi tìm Lý Sư Sư. Lý Sư Sư chính là một điểm chân thật mà hiện giờ y muốn đi tìm. Cho dù, có lẽ đó cũng chỉ là một giấc mộng. Một giấc mộng thì đã sao? Nếu nhân sinh như mộng, trong mộng tìm mộng, giống như trong không tìm không, trong gió đuổi gió. Trong mộng nằm mộng, lại giống như trong tranh chân thật, cũng không thể vì không thật mà không vẽ, mà sau khi vẽ ngược lại vượt qua thật, trở về chí thật. Chỉ là khoảnh khắc tìm vui cũng dễ sụp đổ trong nháy mắt. Chỉ có điều, giấc ngủ đến lại nằm mộng. Đối với Thích Thiếu Thương, trong lòng y thật sự cần một nơi nương tựa, bất kể nàng là Lý Sư Sư, Trương Tưởng Tưởng, Trần Giai Giai, Vương Hảo Hảo, Hoàng Diệu Diệu, hay là Hà Tiếu Tiếu, Lương Khốc Khốc, Lôi Xảo Xảo… đều như nhau. Y đang truy tìm một giấc mộng, một điểm chân tình trong giấc mộng đó. Ngàn nhà đèn tắt, vạn hộ yên tĩnh, buổi tối kinh hoa này, ai cho Thích Thiếu Thương một phần chân tình, một điểm ánh sáng. Vạn tiếng vô thanh, bóng mái hiên lay động, cánh cửa sổ kia của Lý Sư Sư vẫn thắp sáng một ngọn đèn.