[Dịch] Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Hiện tại đã là trời thu, tuy hai ngày nay trời rất oi bức, nhưng bầu trời nhanh chóng tối lại, ba người đều mang dép lê do khách sạn cung cấp, từ bờ biển, đi ra phương xa của bờ biển.
Gió nhẹ từng hồi thổi qua, nhìn qua từng đám mây đen trên bầu trời, ánh trăng thẹn thùng lấp ló dưới mây, lập tức chiếu sáng đám mây đen lớn, giống như có một viên ngọc sáng trên bầu trời, từng ánh sao trời, giống như trân châu phụ trợ ánh trăng, tỏa ra hào quang yếu ớt. Nước biển phát ra tiếng vang ào ào, phản chiếu ánh trắng và ánh sao, dáng người hai nàng mông lung mỹ cảm như ẩn như hiện.
- Đẹp quá đi! Bây giờ chúng ta gặp được biển thăng trăng sáng, thật sự là vận khí tốt.
Trầm Vân lần đầu tiên nhìn thấy Tề Nhạc lộ ra thần thái tiểu nữ nhi, tung tăng như chim sẻ chạy trên bờ biển, tùy ý cho nước thủy triều sà vào chân của mình.
- Quả thật rất đẹp, nhưng mà, tại sao lại nói là vận khí tốt?
Tề Nhạc nhìn biển rộng mênh mông, âm thanh sóng cả ầm ầm.
Hứa Tình bật cười, nói:
- Đồ ngốc. Biển là nước tạo thành, cho nên sương mù hơi dày đặc, phía trên trời càng dễ tạo mây, vân ngăn cản ánh trăng là chuyện thường thấy, buổi tối nhìn thấy trăng đương nhiên là may mắn. Giống như đi lên đỉnh núi vậy. Không có vận khí, cái gì cũng không thấy.
Tề Nhạc lúc này mới hiểu, vứt bỏ dép lê chạy tới bên cạnh Trầm Vân, nghe biển cả mùi, nhìn cảnh đẹp trước mắt, sau đó thét dài một tiếng. Tiếng gầm cuồn cuộn, làm cho Trầm Vân cùng Hứa Tình ghé mắt nhìn qua. Trong khoảng khắc đó, đột nhiên hai nữ nhân kinh ngạc phát hiện, tiếng gào thét của Tề Nhạc bị tiếng sóng bao phủ, âm thanh như xa như gần. Đôi mắt đen của hắn, có khí thế như có như không tản mát ra ngoài, vào lúc này, thân thể của hắn đặc biệt cao lớn. Đáng tiếc, bọn họ không có phát hiện, mặt biển xa xa như hưởng ứng với tiếng hét của Tề Nhạc, có chút cuồn cuộn lớn hơn, một cái đuôi dài thật lớn từ trong biển hiện ra, sau đó lại tiến vào trong nước.
- Này, đừng có tru.
Hứa Tình đập vào vai của Tề Nhạc một cái, lúc này hắn mới không ngừng hét.
Tề Nhạc bất mãn nhìn Hứa Tình, nói:
- Cô không thấy tôi gào lên rất êm tai sao?
Hứa Tình bật cười, nói:
- Đương nhiên rất êm tai, lại rất có sức hấp dẫn đấy.
Trong mắt Tề Nhạc sáng ngời, nói:
- Cô cũng cho rằng là như vậy sao?
Hứa Tình giễu giễu nói:
- Đúng vậy! Nhưng mà, anh cũng phải cẩn thận, bây giờ là đêm trăng tròn, từng bầy sói ở bên ngoài đang bắt taxi tới đây hội ngộ với anh, nếu có chuyện gì thì chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu.
- Ta kháo!
- Được rồi, các người đừng làm rộn, chúng ta đi nhanh thôi, tôi không thể chờ đợi cảm giác được biển cả ôm ấp rồi đấy.
Trầm Vân lúc này rất hưng phấn.
Ba người nhanh chóng bước đi trên bờ biển, bờ biển không có đèn đường, ba người đi chừng nửa giờ, đã không nhìn thấy bóng người nào. Hiện tại không phải mùa du lịch thịnh vượng, cho nên biển đêm rất ít người.
- Được rồi, chính là nơi này.
Ba người đi lên một tảng đá trên bờ cát, nhìn mặt biển dường như thanh tịnh hơn trước, Trầm Vân xác định đây là địa phương lặn đêm.
Tề Nhạc nuốt nước miếng, nhanh chóng cởi quần áo của mình ra, , bên trong mặc cái quần bơi.
Trầm Vân có chút thẹn thùng quay đầu đi chỗ khác, Hứa Tình thì có chút khinh thường nhìn qua hai mắt Tề Nhạc, hừ một tiếng.
Tề Nhạc bày ra tư thế POSE, nói:
- Hừ cái gì, thân thể của tôi không tệ nha.
Hứa Tình le lưỡi, nói:
- Cơ bắp thì có hai khối, đáng tiếc nhân phẩm quá kém.
Tuy nàng rất muốn châm chọc Tề Nhạc vài câu, nhưng không thể không thừa nhận dáng người của Tề Nhạc tốt hơn rất nhiều người. Thân cao chừng mét tám, bả vai rộng lớn, làn da cổ đồng, tuy cơ bắp cũng không phải loại khoa trương, nhưng phi thường cân xứng. Tiêu chuẩn dáng người tam giác ngược. Tuy diện mạo hắn không xuất chúng, nhưng nhìn thấy nụ cười xấu xa kia, cũng mang tới lực hấp dẫn mạnh mẽ.
Nhưng mà, càng hấp dẫn Hứa Tình chính là vòng cổ và vòng tay cùng với Xá Lợi Thủ Châu trên tay trái của Tề Nhạc.
Kỳ Lân Châu ở trên cổ Tề Nhạc, bất luận là bốn màu của Kỳ Lân Châu không ngừng biến hóa hay là bản thân Kỳ Lân Châu, đều phản chiếu hào quang rực rỡ trong bóng đêm. Tím, lam, hồng, thanh bốn sắc quang mang chậm chạp biến hóa, làm thân hình của Tề Nhạc rất nổi bật. Mà Xá Lợi Thủ Châu lại tự động tỏa ra hào quang lóng lánh trong bóng đêm, tuy hào quang rất yếu, nhưng nhìn hào quang nhu hòa này, làm nội tâm của người ta cảm thấy thoải mái. Mà vòng tay lại khoa trương hơn Xá Lợi Thủ Châu rất nhiều, trên vòng tay có một khỏa hồng bảo thạch, nhưng bởi vì là ban đêm, dưới hào quang nhu hòa của Xá Lợi Thủ Châu phụ trợ, nó tỏa hào quang rực rỡ.
- Đây là cái gì? Bóng thủy tinh sao? Lại còn biến đổi màu sắc, bên trong có bóng đèn đúng không? Chế tác rất tinh mỹ.
Hứa Tình hiếu kỳ sờ Kỳ Lân Châu.
Tề Nhạc vội vàng lui về phía sau một bước, không cho nàng sờ được.
- Chỉ là bóng thủy tinh bình thường thôi, không được sờ. Các cô không thay quần áo sao?
Trầm Vân nghe âm thanh hiếu kỳ của Hứa Tình thì quay đầu lại, nhìn thầy hào quang từ mấy bảo bối của Tề Nhạc hiện ra, trong miệng cũng kêu nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn Tề Nhạc cũng biến đổi.
- Quỷ hẹp hòi, quỷ chết tuyệt. Sờ một cái có cái gì đâu.
Hứa Tình bất mãn đi tới, dùng tay bắt lấy Kỳ Lân Châu.
Tề Nhạc cười ha hả, nói:
- Đến đây đi, đuổi kịp thì cho sờ.
Vừa nói, quay người chạy vào trong biển cả.
Hứa Tình tức giận dậm chân một cái, sau đó cỡi quần áo trên người đuổi theo Tề Nhạc, lúc này, Tề Nhạc đã chạy tới biển. Mặc dù nước biển trời thu rất mát, ngâm thân thể đặc biệt thoải mái, lúc hắn quay đầu nhìn lại, đã thấy Hứa Tình đang chạy về phía của hắn. Lập tức, Tề Nhạc cảm thấy cái mũi nóng lên, con mắt phát sáng.
Hứa Tình mặc áo tắm rất khoa trương, nàng mặc áo tắm hai mảnh, vải áo tắm màu xanh da trời cực nhỏ, tuy Tề Nhạc đã từng nhìn thấy thân thể của nàng một lần, nhưng khi mặc áo tắm càng hấp dẫn hơn nữa, áo tắm bao phủ bộ ngực đầy đặn khoa trương của nàng, giữa bộ ngực có khe hở thăm thúy, khi nàng chạy đi, bộ ngực lên xuống nhấp nhô rất mạnh, hiển nhiên có lực sát thương còn mạnh hơn cả sóng biển.
Thấy một màn như vậy, Tề Nhạc nghĩ tới cách ngôn của đám tiền bối lưu manh, có nói tới cảnh này, xem ra, nơi đây là biển cả sóng cả, mình thật sự đào hoa nha.
Thời điểm thân thể mềm mại uyển chuyển của Hứa Tình bị Tề Nhạc nhìn tới nhìn lui, Hứa Tình đã vọt tới bờ biển, lần thứ ba thò tay bắt lấy Kỳ Lân Châu trên cổ của hắn.
Tề Nhạc quên mình đang ở trong biển, vô ý thức lui ra phía sau, mà Hứa Tình cũng quên điểm này, nửa người trước trường tới, nửa người dươi bị nước biển ngăn cản, cho nên thân thể mất cân bằng, mà Tề Nhạc nửa người trên ngửa ra phía sau, lập tức biến thành tư thế nằm ngửa. Tay của Hứa Tình vẫn không bắt được Kỳ Lân Châu trên cổ Tề Nhạc, lại bắt lấy bả vai của hắn, thân thể hai người mất thăng bằng ngã xuống.