[Dịch] Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Âm thanh của Thâm Hải Minh Xà biến mất, cổ khí tức cường đại kia hoàn toàn thu liễm lại, trước khi khí tức của hắn biến mất, chỉ truyền lại hai chữ cho Tề Nhạc.
- Hèn hạ.
- Đi kéo? Nhanh đi kéo vậy sao? Minh Xà lão huynh, đừng quên, đám huynh đệ đang gặp nguy hiểm nha, ngươi muốn giúp ta một tay, nói như thế nào ngươi cũng sinh hoạt trong thân thể của tôi, xem như tiền thuê phòng đi.
Thâm Hải Minh Xà lúc này nổi giận nói:
- Ta hận không thể lập tức giết ngươi chết, chỉ cần ngươi chết, ta sẽ có thể chạy đi. Muốn bảo ta giúp ngươi, đừng mơ mộng hão huyền. Tuy ta không thể làm gì ngươi, nhưng mà, ngươi cũng không có khả năng làm gì ta. Trừ phi thực lực của ngươi có thể vượt qua ta. Nếu không, đừng nghĩ ta giúp ngươi.
Trong lòng Tề Nhạc cười thầm, khi thực lực của ta vượt qua ngươi, chỉ sợ ngươi càng không thể rời khỏi người của ta, trong lòng của hắn tuy nghĩ như vậy, nhưng không có nói ra. Ép chó cùng đường, con rắn này gấp lên, không biết sẽ làm ra mấy thứ gì đó. Mặc dù không có thành công đạt được cường giả giúp mình, nhưng có thể hóa giải nguy cơ trước mắt, cho nên làm Tề Nhạc thở ra một hơi.
- Minh Xà, ngươi chớ ngủ trước đã, tôi có vấn đề cuối cùng muốn hỏi.
- Hừ, đừng nghĩ tới chuyện ta sẽ trả lời ngươi, về sau đừng tới làm phiền ta, trừ phi ngươi có thể thả ta về biển cả.
Hiển nhiên Thâm Hải Minh Xà rất hận nhân loại giảo hoạt này.
Tề Nhạc có chút bất đắc dĩ nói:
- Vấn đề của tôi rất đơn giản, mấy năm trước, phương đông đã từng diễn ra một cơn sóng thần rất lớn, lấy đi tính mạng của rất nhiều người, sự kiện kia có phải do ngươi làm không?
Tuy hắn là côn đồ, nhưng cũng biết tràn sóng thần đó gây hại lớn thế nào với nhân loại, nếu như sự kiện kia sự do đầu Thâm Hải Minh Xà này làm. Như vậy, một khi hắn cường đại hơn, thì không thể bỏ qua cho thằng này. Hắn không phải báo thù cho nhân loại, chỉ không hy vọng hung thú cường đại này có cơ hội gây hại thế gian.
Nghe vấn đề của Tề Nhạc, Thâm Hải Minh Xà vốn không có ý đinh trả lời, đột nhiên phát ra âm thanh bi ai.
- Không may ah! Ta vốn cho rằng hắn không may, ai biết ta càng không may hơn hắn. Không sai, trận sóng thần đó đúng là do Thâm Hải Minh Xà chúng ta làm. Nhưng không phải là ta, ta còn chưa có năng lực cường đại như thế. Đó là đại ca ta làm. Chúng ta vốn là song bào thai, nhưng hắn sinh ra sớm hơn ta vài chục năm, cho nên cũng tu luyện nhiều hơn ta vài chục năm, hai chúng ta đã từng là bá vương trên biển, sinh vật trong biển lấy chúng ta vi tôn. Có thể là đại ca ta quá kiêu ngạo. Mấy năm trước, rốt cuộc hắn đột phá tới vạn năm, thực lực tăng lên tới cấp độ hoàn toàn mới, trở thành một Thâm Hải Minh Long, bởi vì vô cùng hưng phấn, cho rằng mình có năng lực chống lại thượng thiên, nhất thời không có khống chế tốt, đã phát động trận sóng thần kia, sinh mạng nhân loại các ngươi với chúng ta mà nói không đáng kể chút nào. Nhưng mà, chuyện không đã xuất hiện, không biết bao nhiêu năm không có thiên phạt, nhưng vì trận sóng thần kia, trực tiếp đem đại ca ta vừa mới trở thành Thâm Hải Minh Long bị đánh chết. Đáng thương ta chỉ có thể sinh hoạt cô đơn chiếc bóng một mình, hiện tại không may bị ngươi thu vào người, huynh đệ chúng ta thật sự là họa vô đơn chí a.
- Đại ca ngươi là đồ đần.
Tề Nhạc tức giận nói ra.
- Ngươi mới là đồ đần, không cho phép ngươi vũ nhục đại ca ta.
Hiển nhiên Thâm Hải Minh Long cực kỳ bất mãn chuyện Tề Nhạc vũ nhục huynh trưởng chết đi của mình.
Tề Nhạc hừ một tiếng, nói:
- Hắn không phải đồ đần? Cho dù muốn làm sóng thần, cũng phải tìm chuẩn mục tiêu. Ở phương đông chúng ta có một địa phương thích hợp cho sóng thần xuất hiện đấy.
- Ngươi nói cái gì? Ngươi có phải nhân loại hay không, lại còn hy vọng Thâm Hải Minh Xà chúng ta đi phát động tai nạn quy mô lớn như vậy?
Thâm Hải Minh Xà bị câu nói của Tề Nhạc câu dẫn hứng thú.
Tề Nhạc nói:
- Biển gầm đúng là tai nạn, nhưng mà, tai nạn này phải ở địa phương nào. Ngươi biết vì sao tôi nói đại ca của ngươi là đồ đần không? Nếu như lúc ấy hắn phát động sóng thần với đảo quốc đáng buồn nôn kia, có lẽ, hắn không bị thiên phạt đâu. Người ở trên đó đầu nhỏ, chỉ biết suy nghĩ bằng đầu dưới, đã từng tạo vô số sát nghiệp. Nên sớm biến mất trên thế gian này.
Lúc tiểu học hắn học không tôt, tri thức với lịch sử cũng không phải quá nhiều, nhưng mà vài chục năm trước, trong lúc đất nước gặp nguy nan nhất, bị một đám giặc lùn xâm lược thì hắn nhớ rất rõ. Đó là cừu hận cả dân tộc nha, bất luận là Tề Nhạc, hay là người nào khác, đều là sỉ nhục khó quên.
Thâm Hải Minh Xà lăng thoáng một phát, nói:
- Đảo quốc? Ngươi nói đó là đất nước mặt trời mọc sao. Rõ ràng gọi là Thiên Quốc mà? Nhưng cái quốc gia này đúng là dùng đầu dưới suy nghĩ nhiều hơn đấy, nếu ở phương diện này thì chúng đúng là thiên tài.
Tề Nhạc nghe Thâm Hải Minh Xà nói, hắn tăng hảo cảm hơn không ít, nói:
- Tốt, tốt một tìm ngày quốc. Thâm Hải Minh Xà. Ngươi nói những lời nào, tôi sớm muộn gì cũng thả ngươi về biển rộng. Đi, bây giờ ngươi ngủ đi. Thời điểm thực lực của tôi tăng cao, tôi sẽ đưa ngươi quay về biển cả. Nhưng mà, ngươi không cần có làm cái gì mờ ám, Giải Trĩ đại ca sẽ giám thị ngươi, chỉ cần Xá Lợi Thủ Châu vẫn còn trên người của tôi, ngươi sẽ không có bất kỳ cơ hội nào. Huống hồ, ngươi đã thề không thể gây tổn thương cho tôi.
- Hừ, ta sẽ nhớ rõ. Chờ sau khi ta đạt được tự do lần nữa, hừ hừ...
Âm thanh của Thâm Hải Minh Xà biến mất, tâm của Tề Nhạc tâm cũng hoàn toàn giải thoát.
- Cảm ơn Giải Trĩ đại ca, nếu không phải có anh, tôi còn không biết chuyện này sẽ phát triển ra sao. Xem ra, kỳ thật Kỳ Lân như tôi đúng là điềm lành.
Giải Trĩ mỉm cười, nói:
- Đi rồi, điềm lành ngự miễn. Đi ra ngoài đi, Đừng để các chiến sĩ cầm tinh khác sốt ruột.
Điềm lành ngự miễn chính là kính ngữ của thượng cổ thần thú xưng hô với Kỳ Lân. Do biểu hiện của Tề Nhạc hôm nay lâm nguy bất loạn, cho nên khiến nó vui lòng phục tùng nói ra lời này.
Chậm rãi mở hai mắt ra, Tề Nhạc lập tức cảm giác được ánh mắt lo lắng chờ mong của Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông. Trên mặt Tề Nhạc mĩm cười.
- Không cần đi Thánh Phật Tự, tôi đã nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Hải Như Nguyệt kinh ngạc hỏi:
- Anh có biện pháp nào?
Tề Nhạc đắc ý giơ tay trái của mình lên, nói:
- Trông thấy chưa, đừng quên, Trát Cách Lỗ đại sư đem Xá Lợi Thủ Châu cho tôi. Kiện bảo bối này là khắc tinh của tất cả sinh vật tà ác. Thâm Hải Minh Xà đúng là không may, vốn Xá Lợi Thủ Châu không cách nào hạn chế nó được, nhưng mà nó rời khỏi biển cả, thực lực còn lại không được một phần mười, tôi có Xá Lợi Thủ Châu hộ thể, hoàn toàn có thể phong ấn nó vào trong thân thể. Vừa rồi tôi đã thăm dò qua, tuy năng lượng của Thâm Hải Minh Xà cường đại, nhưng không cách nào phá tan phong ấn của Xá Lợi Thủ Châu. Chỉ cần sau này tôi không đi ra biển cả, thì không có gì đáng sợ.