[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 101 : Mê cục


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

“Khinh Nhan” Ta cao giọng gọi một câu, rồi lao theo ra ngoài cửa, nhưng lại gặp phải Đường Muội và Tiêu Tín tới đây kiểm tra tình hình. Đường Muội nói: “Ngày mai đã là ngày đại thọ của Hán Thành đế, vì sao công tử còn chưa nghỉ ngơi?” Ta thở dài nói: “Xem ra đêm nay ta không có cách nào ngủ được.” Ta ngồi nói chuyện với họ ở trong hành lang, thấp giọng nói: “Ngày mai, ta muốn các ngươi hộ tống vương phi trở về Đại Khang!” Đường Muội và Tiêu Tín đồng thời lên tiếng nói: “Vì sao?” Ta cười nhạt nói: “Chuyện này ta đã nghĩ từ lâu rồi, cho dù kết quả ra sao, thì cũng có người giết ta trên đường trở về Đại Khang, nếu như ta đi cùng các ngươi, thì chẳng phải là tạo thành một mục tiêu lớn hay sao.” Tiêu Tín thấp giọng nói: “Điện hạ có phải là đã có kế hoạch chu toàn rồi không?” Ta gật đầu nói: “Sau lễ mừng thọ ngày mai, ta sẽ cùng quân đoàn của Tần quốc trở lại Đại Tần, chuyện này chúng ta phải giữ nghiêm bí mật, cho dù là phụ hoàng hay Tả Trục Lưu sẽ không nghĩ tới, ta lại vào biên giới Đại Tần đâu.” Tiêu Tín nói: “Tần thái hậu đã đáp ứng trợ giúp điện hạ rồi ư?” Ta gật đầu, việc này ta sớm có dự định, từ khi nhìn thấy Tinh Hậu trong đầu ta đã có ý định. Theo nàng vào Tần quốc, cho dù liên minh năm nước có kết quả như thế nào, thì Tinh Hậu vẫn sẽ giúp ta. Đường Muội nói: “Ngày mai để Phúc Oa hộ tống vương phi trở lại Đại Khang, thuộc hạ ở lại bảo hộ công tử.” Ta lắc đầu nói: “Các ngươi phải toàn bộ rời đi, ngươi ở lại cũng không giúp được gì, có Thu tiền bối giúp ta, vấn đề an toàn của ta không đáng ngại.” Đường Muội nói: “Thế nhưng Tiết Vô Kỵ...” Ta cười nhạt nói: “Nơi này là Hán đô, Tiết Vô Kỵ có lá gan lớn hơn nữa cũng không dám hạ thủ với ta, chủ ý của ta đã quyết, sáng sớm ngày mai, ta đón Lục Châu rời khỏi cung, các ngươi hộ tống nàng trở lại Đại Khang, tuyên bố với bên ngoài là vương phi bị bệnh cấp tính.” Đường Muội còn muốn khuyên ta nhưng Tiêu Tín nói: “Đường đại thúc, cách nghĩ của điện hạ rất có lý, nếu như chúng ta cùng ở lại chỗ này, thì mục tiêu cho địch nhân sẽ lớn hơn, người khác dễ dàng nắm bắt được hướng đi của điện hạ.” Ta mỉm cười nói: “Các ngươi yên tâm nếu như phá hỏng liên minh năm nước, ta sẽ đường đường chính chính xuất hiện ở Tần quốc, cùng bọn họ bàn việc liên minh. Nếu như không có cách nào phá hỏng được, thì ta sẽ chọn Tần quốc làm đường đi trở về Đại Khang, sau đó vào Tuyên Thành.” Đường Muội nói: “Khi chúng thuộc hạ về Đại Khang, sẽ lập tức sang Tần đón điện hạ!” Ta gật đầu nói: “Việc này không thể nóng vội, nếu không sẽ tiết lộ hành tung của ta, đợi khi nào ta muốn về, ta sẽ sai người thông báo cho các ngươi.” Ta lại hướng Tiêu Tín nói: “Tuy rằng Vương phi là Bắc Hồ công chúa, thế nhưng không loại trừ được khả năng người khác sẽ hạ thủ với nàng, trên đường về ngươi phải bảo đảm an toàn cho vương phi.” Tiêu Tín quỳ rạp xuống trước mặt ta nói: “Điện hạ yên tâm, Tiêu Tín tất sẽ không làm nhục sứ mệnh.” Hắn có chút sầu lo nói: “Thế nhưng Vương phi đối với điện hạ tình thâm ý trọng, chưa hẳn đã theo thuộc hạ trở về.” Từ trong lời nói của hắn, hắn đã chấp nhận sự thực rằng Lục Châu đã yêu ta. Ta gật đầu nói: “Ta đã chuẩn bị lý do, chắc chắn nàng sẽ theo các ngươi trở về.” Sáng sớm hôm sau ta đã tới Hán cung, đón Thác Bạt Lục Châu ra ngoài, Đường Muội và Tiêu Tín đã chờ ở ngoài cửa cung. Ta đỡ Lục Châu lên xe, nàng nghi hoặc nói: “Mới sáng sớm huynh đã tới đón muội có chuyện gì vậy?” Ta ôm vai nàng, hôn lên đôi môi anh đào của nàng, nhẹ giọng nói: “Đương nhiên là phản hồi Đại Khang!” Thác Bạt Lục Châu mừng rỡ vạn phần, vòng hai tay ôm lấy cổ ta, nói: “Có thật không! Huynh không tham gia đại thọ của Hán Thành đế?” Ngày về Đại Khang, nàng đã sớm mong ước. Ta mỉm cười nói: “Ta đương nhiên là phải tham gia, muội hãy cùng với Đường Muội trở lại Đại Khang trước.” Lục Châu kiên quyết nói: “Muội không đi, trừ khi có huynh đi cùng.” Ta giả bộ bi thương, buồn bã thở dài nói: “Lục Châu... muội nếu như không quay về, thì sợ rằng... không nhìn mặt được phụ thân muội lần cuối đâu.” Lục Châu hoa dung thắt sắc, kinh hoảng nói: “Cái gì? Huynh... huynh nói lai lần nữa?” Ta cố gắng làm cho ngữ điệu của mình có vẻ bi thương: “Ta vừa mới nhận được tin tức phụ hoàng muội bệnh nặng, cho nên... mới...” Đôi mắt đẹp của Lục Châu tuôn ra hai dòng lệ trong suốt, trong lòng ta âm thầm xấu hổ, vì muốn nàng rời khỏi Hán quốc, ta mới nghĩ ra chủ ý này, sợ rằng đã làm tổn thương tấm lòng của Lục Châu rồi. Lục Châu thất thanh thống khổ nói: “Phụ hãn...” Ta thấp giọng khuyên bảo: “Ta bảo Đường Muội hộ tống muội trở về, có khi kịp nhìn mặt phụ hãn muội lần cuối.” Lục Châu rưng rưng nước mắt, không ngừng gật đầu, ta lại nói: “Chậm nhất là ngày mai ta sẽ về Đại Khang, sau đó sẽ lập tức tới Bắc Hồ.” Lục Châu run giọng nói: “Huynh nhất định phải tới...” Ta nặng nề gật đầu, thấy người ngọc khóc lóc thương cảm vô cùng, ta không đành lòng, ôm nàng thật chặt, ôn nhu nói: “Muội yên tâm, sau khi xử lý xong chuyện bên này, ta sẽ lặp tức đuổi theo muội!” Tiễn Lục Châu, ta trở lại dịch quán, Đường Muội và Tiêu Tín để lại cho ta hơn ba mươi võ sĩ, bảo vệ an toàn cho ta, bọn họ đang ở trong viện chuẩn bị lễ mừng thọ. Thu Nguyệt Hàn đang ở trong lương đình thưởng thức trà, ta hướng nàng đi tới, mỉm cười nói: “Thu tiền bối dậy sớm vậy!” Thu Nguyệt Hàn gật đầu nói: “Nhìn mặt của ngươi thì sự tình có lẽ đã giải quyết xong?” Ta cười nói: “Thu tiền bối mắt sáng như đuốc, cho dù Dận Không có chuyện gì cũng không dối được người.” Ta nhìn xung quanh, không thấy bóng hình của Khinh Nhan đâu, thấp giọng hỏi: “Khinh Nhan cô nương đâu rồi?” Thu Nguyệt Hàn nói: “Nó đi chuẩn bị chuyện của ngày hôm nay.” Nàng thâm ỷ nhìn thẳng vào ta nói: “Dận Không, ngươi có phải là có hảo cảm với Khinh Nhan hay không?” Hàm ý trong câu nói này, ta sao lại không hiểu cơ chứ. Ta mỉm cười nói: “Dận Không chỉ coi Khinh Nhan cô nương là bằng hữu, chứ không có ý niệm khác trong đầu.” Thu Nguyệt Hàn cười nhạt một tiếng: “Không có là tốt nhất, Dận Không, ta phải nhắc nhở ngươi, Khinh Nhan chính là truyền nhân Phiêu Miễu Các, cả cuộc đời nó phải bảo toàn tấm thân xử nữ, tốt nhất ngươi không nên có ý niệm gì khác trong đầu, nếu không sẽ hại người, hại mình.” Trong lòng ta nhịn không được buồn bã, nếu như Thu Ngụyệt Hàn đã nói như vậy, thì nhất định là suốt đời Khinh Nhan sẽ không được lấy chồng, đối với ta có duyên không phận. Thu Nguyệt Hàn nói: “Trước kia ta dạy ngươi bộ “Thổ nạp công” là muốn ngươi sớm ngày lĩnh ngộ bí quyết trong Vô Gian Huyền Công, sớm ngày có lực tự bảo vệ mình, đạt được tiến bộ mà ta mong muốn.” Ta đổ mồ hôi nói: “Thu tiền bối, ở phương diện này, Dận Không đúng là thiếu sự khổ công.” Thu Nguyệt Hàn nói: “Điều này cũng chẳng trách ngươi, ở trong mắt ngươi, một người có võ công lợi hại tới đâu, cũng không đánh được thiên quân vạn mã.” Ta thở dài nói: “Có lẽ là do trong đầu Dận Không có quá nhiều tạp niệm, nên không thể nào tập trung được." Thu Nguyệt Hàn nói: “Người làm chính trị với những người tập võ như chúng ta thực sự có quá nhiều khác biệt.” Nàng nhìn về phía ta nói: “Nhưng mà bây giờ Lãnh Cô Huyên đã biết việc ngươi có tàng bảo đồ, ngươi phải tìm cách tự bảo vệ mình cho tốt.” Ta gật đầu: “Tiền bối giáo huấn rất đúng, sau này Dận Không sẽ nỗ lực nhiều hơn.” Từ tối hôm qua nhìn thấy bản lĩnh của Lãnh Cô Huyên, trong lòng ta đã rõ ràng, cho dù mình có cố gắng như thế nào đi chăng nữa, thì trong một thời gian ngắn ngủi, cũng không có khả năng đạt tới cảnh giới như vậy. Thu Nguyệt Hàn nhìn trời cao nói: “Cửu cửu trọng dương, xem ra hôm nay chắc chắn ta và Lãnh Cô Huyên phải đánh một trận ở trong Thiết Kỳ lâu rồi.” Ta thấp giọng nói: “Chúc Thu tiền bối mọi chuyên như ý!” Thu Nguyệt Hàn nói: “Võ công của Lãnh Cô Huyên và ta sàn sàn như nhau, ai thắng ai thua, còn rất khó nói, ta chỉ mong là có thể kéo dài được chút thời gian, để cho Khinh Nhan thuận lợi lấy được bảo đồ.” Sau khi Thu Nguyệt Hàn đi rồi, ta trở lại gian phòng, đã thấy U U ngồi dậy. Ta ân cần nói: “Thương thế của ngươi còn chưa khỏi, sao không nằm xuống nghỉ ngơi.” U U thản nhiên cười, nàng đã thay y phục từ trước, nhanh nhẹn đi xuống giường tới, xoay một vòng trước mặt ta, nhẹ giọng nói: “Sư bá đã trị khỏi thương thế cho ta, hiện giờ ta đã khôi phục hoàn toàn.” Nhìn bộ dáng của nàng không giống bình thường, ta thầm nghĩ trong lòng: “Chẳng nhè nàng đúng như Khinh Nhan nói, thông đồng với sư phụ lập khổ nhục kế làm hao tổn công lực của Thu Nguyệt Hàn, nếu không thì sao có thể khôi phục nhanh chóng như vậy được?” U U mỉm cười nói: “Ngươi có phải là đang hoài nghi ta lập khổ nhục kế hại sư bá?” Ta ha hả cười nói: “Loại chuyện đê tiện này, sao U U có thể làm cơ chứ?” Nhưng trong lòng ta lại sinh nghi. U U vành măt đỏ lên, run giọng nói: “Ta biết ngươi sẽ không tin ta, sư phụ muốn giết ta, ngươi lại bạc tình bạc nghĩa với ta, sớm biết như vậy, chẳng bằng ta bị sư phụ đánh một chưởng chết đi, làm gì phải sống một mình thương tâm như thế này cơ chứ...” Ta thở dài nói: “Ta không hoài nghi ngươi, nhưng mà thương thế của ngươi hồi phục quá nhanh so với tưởng tượng.”  “Ta bị sư phụ dùng Huyền Minh Công đả thương, sư bá lại là cao thủ bản môn, người chữa thương cho ta đương nhiên mang lại hiệu quả vô cùng to lớn. Nếu như ta giả bộ, thì sao ta không nằm trên giường, cần gì phải đứng ở đây cho ngươi nghi ngờ?” Nàng nói cũng vài phần nói lý, ta nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt tròi đã lên cao, ước chừng cũng tới thời gian mừng thọ rồi. U U nói: “Hôm nay sư phụ ta sẽ vào Thiết Kỳ lâu trong khoảng thời gian bắt đầu thọ yến.” Chuyện này ta đã biết từ lâu nên cười lạnh nói: “Ngươi chẳng phải nói Thiết Kỳ lâu thủ vệ sâm nghiêm, cơ quan trùng trùng, sư phụ ngươi không có bản đồ, sao dám một mình mạo hiểm?” U U buồn bã than thở: “Bảo đồ đối với người vô cùng trọng yếu, cho dù không có bản đồ, thì người cũng nhất định dùng sức mà vào Thiết Kỳ lâu.” Ta gật đầu nói: “Ngươi ở lại dịch quán nghỉ ngơi, ta còn phải vào cung.” U U nói: “Ta theo ngươi cùng đi!” Ta ngạc nhiên nói: “Ngươi vào cung làm cái gì?”   U U nhẹ giọng nói: “Sư bá cứu tính mạng của ta, đối với ta có ân tái tạo, đương nhiên ta phải giúp người.” Trong lòng ta âm thầm nghĩ, U U này chẳng qua là có tâm với bảo đồ, nhưng mà lại nghĩ, nàng theo ta cũng chẳng phải là không có lợi gì, ta có thể nhân cơ hội này, tìm hiểu xem, nàng rốt cuộc có gạt ta hay không. U U thấy ta trầm ngâm không đáp, cho rằng ta không muốn cho nàng vào cung, nhẹ giọng nói: “Chẳng nhẽ ngươi không muốn biết Hạng Đạt Sinh được giấu ở nơi nào?” Trong lòng ta ngẩn ra, chẳng nhẽ Hạng Đạt Sinh, được giấu trong hoàng cung? Hai mắt ta nhìn chằm chằm U U. U U cười nói: “Thế nào, ngươi dẫn ta vào cung, ta đem vị trí giấu Hạng Đạt Sinh nói cho ngươi biết, hai chúng ta không ai thiếu ai.” Ta gật đầu nói: “Được, nhưng mà khi vào cung, ngươi phải theo sự phân phó của ta.” U U chớp chớp mắt nhìn ta nói: “Lẽ nào ngươi không cảm thấy ta vẫn rất nghe lời ngươi hay sao?” U U vốn định nữ giả nam trang làm tùy tùng của ta nhưng lại bị ta cự tuyệt. Dù sao Lục Châu cũng trở về Đại Khang, bên người ta vẫn thiếu một nữ nhân, U U có thể lấp chỗ trống này, hơn nữa giả bộ tùy tùng thì làm sao có tư cách tiến nhập vào hoàng cung?  Ta mang theo U U và tám gã tùy tùng nghênh ngang tiến nhập hoàng thành, ở cửa hoàng cung gặp phải đội kiểm tra đầu tiên, sau khi trình lễ vật lên còn phải qua ba trạm kiểm tra nữa mới có thể tiến vào trong hoàng thành. Tám võ sĩ của ta bị lưu lại bên ngoài khi tiến vào bên trong, đã thấy trên quảng trường ngoại cung đã bày biện hơn ba trăm bàn tiệc, chuẩn bị đồ ăn cho yến hội. Đi vào nội cung, khắp nơi giăng đèn kết hoa, hoan hỉ, trên mặt của cung nữ chẳng nhận ra chút ưu thương nào, có lẽ họ đã quên mất chuyện của Hạng Đạt Sinh. Địa điểm mừng thọ là quảng trường trước Minh Đức điện, trên quảng trường đã có rất nhiều người tụ tập. Ta và U U hai người tiến vào bên trong thì bị mọi người đồng thời liếc nhìn, trong chúng ta, một người thì anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, một người thì quyến rũ động lòng người, trong lúc nhất thời có nhiều người còn không nhắm được hai mắt của mình. Ta tìm được bóng hình xinh đẹp của Tinh Hậu trong đám người, hình như nàng đang đứng trong đám người Hoàng tộc của Hán quốc trò chuyện vui vẻ, không chú ý tới sự xuắt hiện của ta. Ta hướng U U nói: “Ngươi ở nơi này chờ ta, ta đi một chút sẽ trở lại!” U U kéo bả vai của ta, nói: “Chớ quên hôm nay thân phận của ta hôm nay là thê tử của ngươi, sao ngươi có thể bỏ ta lại một mình?” Ta cười nói: “Nếu như ngươi đã làm thê tử một ngày, vậy thì phải làm hết trách nhiệm, tối nay theo ta cùng ngủ.”  U U khuôn mặt đỏ lên, đang muốn đánh ta, bỗng nhiên ánh mắt nhìn về phía xa xa, thấp giọng nói: “Đoạn Tinh tới rồi!” Ta theo ánh mắt nàng nhìn lại, thấy Hoàn Tiểu Trác cùng hai thị nữ uyển chuyển đi tới quảng trường, nàng mặc một bộ quần áo màu trắng, áo choàng màu vàng, tóc mây búi cao, càng làm hiện lên vẻ mỹ lệ động lòng người. Một nam tử ăn mặc hoa mỹ đi tới chỗ Hoàn Tiểu Trác nghênh đón, hóa ra chính là Lý Mộ Vũ. Hắn đương nhiên là có quen biết với Hoàn Tiểu Trác, hai người vui vẻ nói chuyện. Ta đúng là bội phục năng lực che giấu của Hoàn Tiểu Trác, từ khi tiến vào trong quảng trường, ánh mắt của nàng chưa hề nhìn về phía Tinh Hậu, đối mặt người người giết cha mình mà có thể trấn tĩnh như vậy, người bình thường không cách nào làm được. U U chua ngoa nói: “Hình như ngươi có chủ ý gì với Đoạn Tinh thì phải?” Ta hướng nàng chớp chớp mắt, cầm bàn tay của nàng đi tới chỗ Lý Mộ Vũ. Lý Mộ Vũ và Hoàn Tiểu Trác ngừng nói chuyện, mim cười nhìn về phía ta nói: “Bình vương điện hạ tới thật sớm, không biết hôm nay người tặng bệ hạ lễ vật gì?” Ta cười nhạt nói: “Lý Đại Đô Đốc tuyệt đối không đoán được đâu!” Lý Mộ Vũ cười ha ha, ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào U U nói: “Vị cô nương này hình như ta chưa từng gặp mặt...” U U thản nhiên cười: “Dân nữ thân phận thấp, Lý Đại Đô Đốc sao có thể gặp được ta cơ chứ.” Ta rất sợ hắn tiếp tục hỏi tới, nên nói tránh đi: “Lý Đại Đô Đốc có thể có tin tức gì về biểu huynh của ta không?” Lý Mộ Vũ nhíu mày nói: “Đêm qua ta dựa theo sự phân phó của bệ hạ ra ngoài thành trao đổi với giặc cướp, nhưng đối phương không hiện thân.” Ta thở dài nói: “Không biết biểu huynh ta hiện tại như thế nào?” Lý Mộ Vũ nói là còn bận việc cảnh giới, nói chuyện với ta đôi câu rồi rời đi. Hoàn Tiểu Trác im lặng nhìn chăm chú vào U U, đợi khi Lý Mộ Vũ đi rồi nàng mới nói: “Ta vồn tưởng rằng Bình vương điện hạ sẽ đi cùng với vương phi.” Ta còn chưa kịp nói, U U đã dịu dàng nói: “Ở trong lòng Dận Không, ta còn trọng yếu hơn tiểu hài tử nhiều lắm.” Hoàn Tiểu Trác không nhanh không chậm đáp lễ nói: “Trong lòng Bình vương chỉ sợ rằng không có nữ nhân nào quan trọng bằng hai chữ quyền lợi!” U U cười nói: “Tỷ tỷ sai rồi, nữ nhân và quyền lợi sao lại có thể đánh đồng được chứ?” Nàng cố ý thở dài nói: “Hơn nữa... chỉ cần Dận Không tốt với ta là đủ rồi!” Hoàn Tiểu Trác cười nhạt nói: “Vị cô nương này không chỉ dung mạo xuất chúng, mà công phu tranh giành cũng nhất lưu.” U U kéo vai ta, tựa đầu vào, nói: “Có một nam nhân như vậy, ai mà chẳng tranh giành cơ chứ ?” Ta dở khóc dở cười nói: “U U, ta và Đoạn quốc sư có chuyện muốn thương lượng riêng, nàng ở một bên chờ ta được không?” U U ôn nhu nói: “Huynh bảo muội làm cái gì, muội sẽ làm cái đó.” Rồi nàng xoay người uyển chuyển đi qua một bên. Ta và Hoàn Tiểu Trác đi tới một nơi yên tĩnh, thấp giọng nói: “Cô mẫu của ta sao rồi?” Hoàn Tiểu Trác thở dài nói: “Chuyện xảy ra như vậy, có lẽ người hôm nay sẽ không tham gia đại yến.” Nàng nhìn chung quanh một chút, thấp giọng nói: “Hôm nay sự cảnh giới của Thiết Kỳ lâu đột nhiên tăng cường hơn trước rất nhiều, không biết là có ai nghe được phong thanh rất nhiều?” Ta cười nhạt nói: “Chuyện này từ lâu đã không còn quan hệ với chúng ta nữa rồi.” Hoàn Tiểu Trác gật đầu nói: “Có thể thoát khỏi liên quan là tốt nhất.” Nàng thấp giọng nói: “Theo ta được biết, trong tiệc chúc thọ lần này, bệ hạ sẽ công bố chuyện liên minh với bốn nước.” Ta yên lặng gật đầu, chuyện này ta đã sớm có chuẩn bị. Nàng bỗng nhiên nói: “Vị cô nương đi cùng với ngươi đâu rồi?” Ta ngơ ngác, quay đầu lại nhìn lại, U U quả nhiên đã biến mất, yêu nữ này quả nhiên là giả dối, chỉ mới trong nháy mắt đã không biết chạy tới nơi nào rồi. Xem ra nàng quả nhiên không quên được tàng bảo đồ trong Thiết Kỳ lâu, có lẽ đã tới nơi đó rồi cũng nên. Hoàn Tiểu Trác thấp giọng nói: “Nàng hình như có chút quái dị.” Ta cũng không muốn giấu diếm Hoàn Tiểu Trác, thấp giọng nói: “Nàng là người của Huyền Minh Giáo.” Khuôn mặt của Hoàn Tiểu Trác trở nên lạnh lẽo nói: “Tại sao ngươi lại đi cùng với yêu nữ Ma giáo?” Ta đang muốn giải thích, lại nhìn thấy phụ tử Tiết An Triều đi tới. Ta vốn lo lắng thân phận của Hoàn Tiểu Trác sẽ bị bọn họ nhận ra, nhưng khi thấy nàng bình tĩnh vô cùng, thì đã hiểu, khi Hoàn Tiểu Trác còn ở Đại Tần, chắc chỉ ở trong khuê phòng, chưa từng tiếp xúc với phụ tử Tiết An Triều. Tiết An Triều cười nói: “Thật là thế giới thật nhỏ bé, không nghĩ tới chúng ta lại có thể gặp Bình vương điện hạ ở chỗ này.” Ta cười nhạt nói: “Tiết tướng quốc nói câu này không được hay cho lắm, bản vương cũng không ngờ rằng, tướng quốc của Đại Tần khi xưa nay lại có thể trở thành tướng quốc của Tề quốc, con người thực là kỳ diệu!” Tiết An Triều ha hả nở nụ cười. Tiết Vô Kỵ không có công phu hàm dưỡng tốt như vậy, đôi mắt hổ của hắn nhìn thẳng vào ta, giống như sắp phun lửa. Tiết An Triều than thở: “Thế sự tang thương, biến đổi thất thường, lão phu cũng không ngờ tới Tần quốc và Tề quốc lại sắp kết minh.” Trong ngữ khí của hắn tỏ ra đắc ý. Ta cười nói: “Tiết tướng quốc chẳng phải là tới mừng thọ hay sao, sao lại có cả chuyện kết minh ở đây?” Tiết An Triều quỷ bí cười nói: “Bình vương trong lòng đã hiểu rõ, cần gì phải diễn trò trước mặt lão phu?” Ta thở dài nói: “Ý chí của Tiết tướng quốc người thường không thể sánh bằng, năm đó Tần quốc đối với người như vậy, mà người có thể quên không còn chút gì, bản vương thực sự là bội phục.” Tiết An Triều nhìn về phía Tinh Hậu nói: “Trước khác nay khác, làm gì có ai vĩnh viễn là địch nhân? Bình vương chẳng nhẽ không hiểu đạo lý này hay sao?” Tinh Hậu rốt cục cũng chú ý tới Tiết An Triều, cười nhạt một tiếng, chậm rãi đi tới chỗ chúng ta. Ta thấy lửa giận trong đôi mắt của Tiết Vô Kỵ bùng phát mạnh mẽ, hắn còn kém phụ thân hắn xa lắm. Ta dẫn đầu cung kính nói: “Dận Không tham kiến mẫu hậu!”   Tất cả mọi người đều biết ta và Tinh Hậu có quan hệ sâu xa, nên chẳng ai kinh ngạc cả. Tinh Hậu mỉm cười gật đầu, đôi mắt đẹp nhìn vào Tiết An Triều nói: “Tiết tướng quốc, chúng ta lại gặp mặt.” Tiết An Triều cười nói: “Tiết mỗ có thể sống nhìn thấy thái hậu, đúng là ông trời quan tâm tới ta rất nhiều.” Tinh Hậu lạnh nhạt nói: “Trước khi phủ đệ của tướng quốc đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, ai gia thật là thương tâm.” Tiết An Triều nụ cười chẳng thay đổi chút nào, có chút giễu cợt nói: “Thái hậu không nhìn thấy thi thể của Tiết mỗ, đương nhiên là thương tâm rồi.” Tinh Hậu mỉm cười nói: “Hiện tại biết tiết tướng quốc đã bình an không việc gì, trong lòng ta lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.” Nàng nhìn về phía Tiết Vô Kỵ nói: “Vô Kỵ, mấy năm nay ngươi có khỏe không?” Tiết Vô Kỵ cưỡng chế tức giận trong lòng nói: “Nhớ hồng phúc của Thái hậu, ta không có việc gì.” Tinh Hậu cười nói: “Huynh trưởng ta đề nghị chuyện năm nước liên minh, Tiết tướng quốc nghĩ thế nào?”  Tiết An Triều cố ý liếc mắt nhìn ta nói: “Thái hậu yên tâm, Tiết mỗ hiểu được sự tình nặng nhẹ, sẽ không có gì ảnh hưởng tới quyết định của Tề quốc cả.” Tinh Hậu u oán than thở: “Chỉ tiếc chuyện ảnh hưởng tới quyết định của ta lại nhiều lắm...” Tiết An Triều có chút không rõ ý tứ của Tinh Hậu, hơi giật mình: “Ý của thái hậu là...” Ta mừng rỡ trong lòng, lẽ nào Tinh Hậu đã bị ta ảnh hưởng, cải biến chủ ý ban đầu, nếu như là thế thì mục đích của ta đã đạt được một nửa. Tinh Hậu vẫn chưa trả lời vấn đề mà Tiết An Triều nêu ra, nhìn về phía Hoàn Tiểu Trác nói: “Không biết chúng ta đã gặp nhau ở nơi nào?” Hoàn Tiểu Trác cung kính nói: “Dân nữ Đoạn Tinh tham kiến thái hậu.” Tinh Hậu dịu dàng cười nói: “Ta nhớ ra rồi ngày ấy ta tới Chiêu Dương cung thăm hoàng hậu, cũng gặp ngươi ở nơi đó.” Ta hướng nàng giới thiệu: “Đoạn cô nương chính là Đại hán quốc sư!” Tinh Hậu gật đầu, mỉm cười nói: “Quả nhiên là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hoàng huynh của ta nhãn lực rất tốt.” Lúc này thân ảnh của U U lại xuất hiện trong đám người, ta rời đi ôm lấy cánh tay của nàng, thấp giọng nói: “Ngươi chạy đi đâu vậy?” U U quỷ bí cười, bám vào tai ta nhỏ giọng nói: “Đương nhiên là đi làm chuyện người hài lòng nhất!” Ta đang muốn truy hỏi, thì thấy phía trước đột nhiên trở nên ồn ã, có rất nhiều người mừng rỡ. U U nhẹ giọng nói: “Ngươi xem, biểu huynh của ngươi đã được thả ra rồi.” Ta mừng rỡ trong lòng, hóa ra U U đi thả Hạng Đạt Sinh ra ngoài, ta thấp giọng nói: “Ngươi giấu hắn ở chỗ nào?” U U mỉm cười nói: “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, bọn phế vật kia có lục tung khắp nơi, cũng không nghĩ ra hắn bị giấu trong hoàng cung.” Ta thắp giọng nói: “Đa tạ ngươi.” U U nhẹ giọng nói: “Ngươi không cần cảm tạ ta, ta chỉ làm một việc mình phải làm mà thôi.” Ước chừng qua nửa canh giờ, cổ nhạc trên quảng trường trỗi lên. Hán Thành Đế và cô mẫu Trường Thi cùng các thị nữ tiến ra ngoài, đi tới đài cao. Bởi vì Hạng Đạt Sinh, bình an vô sự, trên mặt của cô mẫu ta đã xuất hiện nụ cười. Ta chú ý nhiều hơn tới Hán Thành đế, hắn năm nay năm mươi lăm tuổi, vóc người trung bình, mặt trắng, tướng mạo đường đường, tai to, dái tai thật dài. Ta cũng học được một chút tướng thuật của Gia Cát Tiểu Liên, người như Hán Thành đế được gọi là người phúc trạch thâm hậu. Sự thực cũng đúng là như thế, Đại Hán có thể hưng vượng như ngày hôm nay, có liên quan chặt chẽ tới vận mệnh của hắn. Nếu như Đại Khang và Đại Tần không mấy năm chinh chiến liên tục, thì đâu có tới phiên hắn nổi dậy cơ chứ. Hán Thành Đế đi lên đài cao, tất cả quan thần Hán quốc đều quỳ xuống, hô to vạn tuế, thanh âm vang tận mây xanh. Mỗi khi chứng kiến cảnh này, trong lòng ta không khỏi kích động, cũng sẽ có một ngày, mọi người sẽ phải triều bái trước mặt ta. Hán Thành Đế bắt đầu độc thoại, bắt đám tân khách chúng ta ngồi dưới ánh nắng chói chang tới tận nửa canh giờ, U U thỉnh thoảng thì thầm với ta, khi thì cười nhẹ, cho nên ta cũng không quá tĩnh mịch. Thật vất vả mới chịu đựng được tới lúc hắn cao đàm khoát luận xong, các sứ thần của nước khác bắt đầu dâng lễ, lễ vặt đã được kiểm tra, vững tin là không có gì dị thường, mới có thể dâng lên trước mặt Hán Thành đế. Khi đọc tới tên người nào, thì người đó đi ra phía trước, chuẩn bị trước những lời chúc mừng để nói lại một lần. Khi tới phiên ta, ta bước ra phía trước, cất cao giọng nói: “Chất nhi Dận Không cung chúc dượng, phúc như Đông Hải thọ sánh Nam Sơn!” Trong miệng ta nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo. Hán Thành Đế cười ha ha nói: “Dận Không! Cô mẫu ngươi thường xuyên ở trước mặt ta nhắc tới ngươi, nói ngươi là một trong những người trẻ tuổi xuất sắc nhất Đại Khang!” Ta mỉm cười nói: “Cô mẫu quá khen!” Cô mẫu Trường Thi nói: “Trong những đứa cháu của ta, thì Dận Không là người quý mến ta nhất, nó ngàn dặm xa xôi tới chúc thọ. Thế nhưng ta lại nghe nói có người muốn gây bất lợi với nó, hôm nay bổn cung ở trước mặt mọi người tuyên bố, nếu như có ai dám động tới một cọng tóc của Dận Không, ta sẽ tuyệt không bỏ qua cho hắn!” Ta thật không ngờ cô mẫu lại nói câu này trước mặt mọi người, trong lòng mừng thầm, những lời này chẳng khác gì nói cho đám người Tiết Vô Kỵ nghe, đồng thời cũng bóng gió nhắm vào Hán Thành đế. Hán Thành Đế coi như chẳng nghe thấy dụng ý của hoàng hậu, xấu hổ cười nói: “Hoàng hậu sao lại nói vậy, ở trong lãnh thổ của Đại Hán làm gì có ai dám gây bất lợi cho Dận Không? Nếu có người dám như thế làm, trẫm là người đầu tiên không bỏ qua hắn.” Ta quỳ xuống đất, lạy ba lạy nói: “Đa tạ dượng, đa tạ cô mẫu.” Việc dâng lễ kéo dài tới tận giờ ngọ, các vị tân khách được mời vào bên trong, yến hội buổi trưa không phải là chủ yến, tiệc chúc thọ chân chính diễn ra vào buổi chiều. Ta và U U lặp tức cảm thấy cô độc, bởi vì tuy cùng nói là khách quý, nhưng mà chỉ có hai người chúng ta ngồi riêng một bàn, những người khác tới đây là để kết minh, họ đều ở nơi khác. Ta cười khổ nói: “Không nghĩ tới thanh thế của chúng ta lại kém như vậy!” U U cười nói: “Sai! Là nhân duyên của ngươi quá kém, người ta năm nước kết minh, Đại Khang các ngươi rõ ràng đã bị bài xích, nhưng mà ngươi lại cố tình mà chạy tới, có thể ngồi đây mà thưởng thức món ngon đã là nể mặt ngươi lắm rồi.” Ta cười nói: “Hai người ăn một bàn lớn cũng tốt, không sai, lo làm gì nhiều vậy, buổi tối còn có chuyện, chúng ta ăn no rồi mới có sức mà hành sự!” Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng ta thấp thỏm bất an, Tinh Hậu tuy có ý không liên minh nữa, thế nhưng vẫn chưa có câu trả lời thuyết phục cho ta. Dựa theo tin tức của ta có được, thì chủ tiệc đêm nay sẽ bắt đầu, bọn họ sẽ ở trước mặt mọi người kết thành liên minh, thời gian còn lại của ta không còn nhiều lắm. Nhìn U U nhàn nhã đi chơi, ta cũng cảm thấy kỳ quái, sao hôm nay nha đầu kia lại cứ quanh co, chuyện của sư phụ nàng thì nàng không hỏi tới, hình như chuyện bảo đồ đã bị nàng vứt lên chín tầng mây rồi, lẽ nào nàng thực sự động chân tình với ta? Nhưng mà sau khi suy nghĩ lại, thì thấy loại khả năng này không có, với sự hiểu biết về nàng, ta nghĩ chắc chắn nàng đã có chủ ý quỷ quái nào đó. Khinh Nhan đêm nay sẽ lẻn vào Thiết Kỳ lâu, Thu Nguyệt Hàn sẽ yểm hộ cho nàng, dựa theo những gì U U nói, thì Lãnh Cô Huyên và Thu Nguyệt Hàn hôm nay sẽ đánh một trận, thắng bại của trận quyết đấu này sẽ quyết định ai có được tàng bảo đồ. Trọn một buổi chiều ta chìm đắm trong mê hoặc và tự tính toán, có lúc ta muốn đi tìm Tinh Hậu, nhưng mới biết được tất cả khách quý của bốn nước kia đều được an bài nghỉ ngơi ở Trữ Ân cung, người ngoài không được quấy nhiễu. Nếu như là vậy, ta càng đứng ngồi không yên, hiện giờ chỉ còn cách chờ quyết định của Tinh Hậu mà thôi. Thật vất vã mới chịu đựng được tới lúc hoàng hôn, U U kéo ta ra quảng trường xem biểu diễn, rất nhiều nghệ nhân đang ở giữa quảng trường chuẩn bị tiết mục khói lửa. “Dận Không!” Đột nhiên ở phía sau có một thanh âm thân thiết vang lên. Ta xoay người lại, hóa ra người gọi chính là Hạng Đạt Sinh, mới thoát kiếp nạn, hai ngày khổ sở làm cho hắn có chút gầy đi, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, xem ra thân thể hắn không có gì đáng lo. Ta giả bộ kích động dị thường, vọt tới nắm chặt hai tay của hắn nói: “Biểu huynh, huynh cuối cùng cũng trở về, hai ngày nay ta lo lắng vô cùng...” Diễn trò cũng phải diễn cho thật, hai mắt của ta lập tức đỏ lên. Hạng Đạt Sinh có chút cảm động lắc lắc hai tay ta, thấp giọng nói: “Ta không có chuyện gì, đa tạ biểu đệ quan tâm.” Nhớ tới những chuyện hắn làm cho ta, ta không khỏi có chút xấu hổ.