[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Đi ra khỏi đại môn Vương Phủ, ta thấy Lý Mộ Vũ đã đứng chờ ở trước cửa, hắn mỉm cười nói:
“Ta còn tưởng rằng Bình vương điện hạ trốn ở trong vương phủ không chịu ra ngoài!”
Ta cười nói:
“Bản vương sợ phá hỏng uy phong của Lý Đại Đô Đốc, cho nên không dám lên tiếng.”
Lý Mộ Vũ cười ha ha, nhìn binh sĩ bên người nói:
“Cung tiễn Binh vương điện hạ trở về trạm dịch quán.”
Lý Mộ Vũ tuy rằng phái binh bao vây dịch quán nhưng mà không phái binh lục soát. Dựa theo lẽ thường thì dịch quán là lãnh thổ của Đại Khang, Lý Mộ Vũ cũng phải cố kỵ đôi chút.
Dưới sự chỉ huy của ta, các võ sĩ thủ hạ đóng toàn bộ cửa ra vào, sau đó lục soát một lượt, khi thấy không có bất kỳ vật gì khả nghi, mới yên lòng.
Xem ra chuyện Hán Thành đế mất tàng bảo đồ cũng không muốn cho người ngoài biết, chuyện phát sinh ngoài ý muốn này, làm cho kế hoạch rời khỏi Hán đô của ta hoàn toàn thất bại.
Tuy rằng tạm thời bị nhốt, nhưng ta không lo lắng cho sự an nguy của mình, Hán Thành đế có cừu hận ta thế nào đi nữa cũng phải nể mặt cô mẫu Trường Thi, trong thời gian ngắn chắc là không có hành động gì quá đáng, vấn đề then chốt lúc này là làm sao dẹp được phong ba tàng bảo đồ, khi đó ta mới có hi vọng rời khỏi đây.
Sáng sớm hôm sau Hạng Đạt Sinh phụng mệnh của cô mẫu Trường Thi tới thăm ta, ta cuống quít đón hắn vào trong phòng.
Hạng Đạt Sinh áy náy nói:
“Biểu đệ, phụ vương trì hoãn hành trình của đệ, mẫu hậu bảo ta tới đây xin lỗi!”
Ta cười nói:
“Biểu huynh sao lại nói như vậy, đệ cũng muốn ở lại Hán đô thêm mới ngày, có gì đâu mà trì hoãn?”
Hạng Đạt Sinh đạo:
“Cho dù thế nào đi nữa, thì phụ hoàng lần này cũng thất lễ, mẫu hậu bởi vì có thân phận là cô mẫu nên không tới đây được.”
Ta thầm nghĩ trong lòng, chuyện này chắc chắn không phải là chủ ý của cô mẫu Trường Thi, chắc là do Hán Thành đế mất tàng bảo đồ, nên kích động quyết định bao vây dịch quán, khi hắn tỉnh táo lại mới cho hoàng hậu và hoàng tử xuất hiện trấn an nhân tâm.
Ta thở dài nói:
“Việc tàng bảo đồ tốt nhất là mau chóng điều tra rõ, thứ nhất là tránh những phiền não không đáng có, thứ hai là có thể trả lại sự thuần khiết cho đệ.”
Hạng Đạt Sinh liên tục gật đầu, lúc này mới nói:
“Biểu đệ, ta muốn lục soát dịch quán một chút, ý của đệ thế nào?”
Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, Hạng Đạt Sinh lần này tới đây không chỉ đơn giản là tạ lỗi, nhưng nếu hắn đã nhắc tói chuyện lục soát, cũng là nể mặt của ta rồi, ta cười nói:
“Biểu huynh xin cứ tự nhiên!”
Trải qua một buổi sáng, họ mới không công trở về.
Hạng Đạt Sinh, lại hướng biểu thị sự áy náy, rồi mới rời khỏi dịch quán.
Ta đưa hắn ra ngoài cửa, lúc sắp chia tay lại dặn thêm:
“Biểu huynh có thể an bài cho đệ và cô mẫu gặp mặt một lần không.”
Hạng Đạt Sinh do dự một chút, gật đầu.
Sau khi Hạng Đạt Sinh rời khỏi không lâu, Hoàn Tiểu Trác bất ngờ tới dịch quán, đối với ta mà nói đây là một sự vui mừng ngoài ý muốn, ngoại trừ cô mẫu Trường Thi và Tinh Hậu ở bên ngoài, người ta muốn gặp nhất bây giờ chính là nàng.
Ta bảo thủ hạ đi pha một chung trà Long Tỉnh, rồi cùng với Hoàn Tiểu Trác tới lương đình trong hoa viên ngồi nói chuyện, trong viện gió mát phơ phất, mùi hoa ngào ngạt, khác hẳn không khí giương cung bạt kiếm bên ngoài bức tường.
Hoàn Tiểu Trác mỉm cười nói:
“Bình vương điện hạ lần này sợ rằng phải dừng lại ở đây mấy ngày.”
Ta thở dài nói:
“Việc tàng bảo đồ là do Huyền Minh giáo làm ra, hiện giờ chẳng biết đã trốn tới nơi nào, Hán Thành đế có điều tra thì có kết quả gì đâu chứ?”
Hoàn Tiểu Trác gật đầu nói:
“Ngươi đoán không sai, tàng bảo đồ kia vẫn ở trong phủ đệ của Lý Mộ Vũ, việc Thiết Kỳ lâu chẳng qua chỉ là việc giả tạo mà thôi.”
Ta cả giận nói:
“Nếu muốn tìm ra hành tung của thầy trò Lãnh Cô Huyên, thì chỉ có một biện phập đó là bắt Mộ Dung Sơ Tình, nghiêm hình tra tấn, chắc chắn là chân tướng sẽ lộ rõ.”
Hoàn Tiểu Trác cười nhạt nói:
“Không nói tới chuyện Mộ Dung Sơ Tình thân phận võ công bí hiểm, mà ngươi bây giờ cũng chẳng có một chứng cớ nào chứng minh hắn có quan hệ với tàng bảo đồ, hơn nữa năm năm trước Mộ Dung Sơ Tình đã rời khỏi Huyền Minh giáo, hắn với Lãnh Cô Huyẻn chẳng có vấn đề gì cả.”
Ta buông chén trà nói:
“Hán Thành Đế muốn lưu ta lại tới khi nào?”
Hoàn Tiểu Trác nói:
“Chắc là lâu lắm, thân phận của mọi người đều không bình thường, Hán Thành Đế tất nhiên phải có chỗ cố kỵ...”
Nàng dừng lại một chút, đôi mắt đẹp nhìn về phía ta nói:
“Nhưng mà... đoạn đường trở về sẽ không thái bình đâu.”
Ta cười nói:
“Hắn không liên minh được với Tần quốc, thì giận chó đánh mèo đổ lên đầu ta.”
Hoàn Tiểu Trác thâm ý nói:
“Chăng nhẽ ngươi không có phần trong đó ư?”
Ta nghĩ tới việc của Thu Nguyệt Hàn và Khinh Nhan, thấp giọng hỏi:
“Tối hôm qua Thiết Kỳ lâu có người nào sa lưới hay không?”
Hoàn Tiểu Trác lắc đầu nói:
“Theo ta được biết, tối hom qua thích khách lọt vào Thiết Kỳ lâu không có ai sa lưới.”
Ta như trút được gánh nặng thở dài một hơi, nếu như vậy thì Thu Nguyệt Hàn và Khinh Nhan thoát được trường kiếp nạn này.
Hoàn Tiểu Trác nói:
“Hôm nay từ Tần quốc truyền tới tin tức Yên Nguyên Tông đột phát trọng bệnh, tính mạng nguy cấp trong sớm tối.”
Tuy rằng tối hôm qua ta biết chuyện này, nhưng mà vẫn chưa xác thực, hiện giờ chính miệng Hoàn Tiểu Trác nói ra điều này, thì không còn nghi ngờ gì nữa, ta âm thâm kinh hãi nói:
“Đã thông báo cho Tinh Hậu hay chưa?”
Hoàn Tiểu Trác cười lạnh nói:
“Hoàng hậu đã tới vương phủ thông báo chuyện này, nhưng mà...”
“Thế nào?”
Trong đôi mắt đẹp của Hoàn Tiểu Trác có sự khoái ý khi báo được thù:
“Lúc nàng ta nghe tin thì ngất đi, ta bắt mạch, hiện giờ nàng ta đang ngủ rồi.”
Ta lúc này mới biết Hoàn Tiểu Trác đã tới vương phủ, trong lòng ta hoảng sợ, nói:
“Ngươi... chưa làm chuyện gì đối với nàng ta đấy chứ?”
Hoàn Tiểu Trác lạnh lùng nhìn về phía ta nói:
“Hạng Tinh ở trong lòng của ngươi hình như rất trọng yếu!
Ta thấp giọng nói:
“Nàng dù sao cũng là nghĩa mẫu của ta, hơn nữa ta mới phá hỏng chuyện liên minh năm nước, ta không muốn có bất cứ chuyện gì biến hóa.”
Hoàn Tiểu Trác đạo:
“Ta mặc kệ liên minh gì, ta chỉ là một nữ tử, ta chẳng quan tâm tới chuyện quốc gia đại sự, ta chỉ muốn báo thù rửa hận cho Hoàn thị mà thôi!”
Trong câu nói của nàng tràn ngập oán độc, trong lòng ta không khỏi chấn động.
Hoàn Tiểu Trác chậm rãi, nói:
“Nhưng mà ngươi yên tâm, ta tạm thời vẫn chưa có dự định giết nàng, bởi nó sẽ ảnh hưởng tới đại nghiệp.”
Nàng đứng dậy:
“Ngươi đã cứu tính mạng của ta, lần này ta trợ giúp ngươi an toàn rời đi, sau này chúng ta không ai thiếu nợ ai!”
Tới buổi chiều, binh lính bao vây dịch quán đã rút đi, không biết tảng bảo đồ đã thu phụ được, hay là Hán Thành đế đã thay đổi ý định ban đầu, ta mang theo một bụng nghi hoặc đi tới vương phủ thăm Tinh Hậu.
Mới trải qua một đêm mà Tinh Hậu trông tiều tụy đi rất nhiều, khi ta tới nàng vẫn còn nằm trên giường, trong đôi mắt đẹp nước mắt tuôn ra như suối, nữ nhân kiên cường tới lúc này chỉ còn lại sự bàng hoàng và bất lực.
Hứa công công đã trở về, hắn hướng ta nói:
“Bình vương điện hạ tới vừa lúc, xin hãy khuyên nhủ thái hậu một chút.”
Hắn xoay người đi ra cửa, tiện tay khép cửa phòng lại.
Ta đi tới bên giường, yêu thương vuốt ve khuôn mặt Tinh Hậu, nàng rưng rưng nước mắt nắm lấy bàn tay của ta, đặt trên má mình, nói:
“Dận Không... ta nên làm như thế nào... hoàng huynh mượn cớ để ta dưỡng bệnh, tạm thời không cho ta rời khỏi Hán đô...”
Ta ôm thân thể mềm mại của nàng vào trong lòng, phát hiện thân thể nàng nóng tới mức dọa người, Tinh Hậu quả nhiên bị bệnh.
Tinh Hậu vô lực đạo:
“Chẳng hiểu tại sao, ta có cảm giác suy yếu vô cùng, ngay cả khí lực bước đi cũng không được.”
Ta thấp giọng nói:
“Cảm giác của nàng thế nào?”
Nhớ tới câu nói của Hoàn Tiểu Trác hôm nay, trong lòng ta kinh hãi, chẳng nhẽ Hoàn Tiểu Trác đã động tay động chân với Tinh Hậu?
Tinh Hậu nhăn mi lại, cắn chặt môi, thân hình ứa mồ hôi lạnh, ta sợ hãi nói:
“Mẫu hậu! Người làm sao vậy?”
Hứa công công ở ngoài cửa nghe thấy động tĩnh như vậy, cuống quít vọt vào, dưới sự trợ giúp của hắn ta thành công đặt nàng xuống giường, qua một lúc Tinh Hậu mới hổn hển thở được, vô lực nói:
“Các ngươi đi ra ngoài trước... ta muốn nghi ngơi một chút...”
Ta và Hứa công công đi tới ngoài cửa, nhớ tới việc tối hôm qua, ta không khỏi có chút chột dạ, không biết yêu nữ U U kia đã làm gì với Hứa công công.
Hứa công công cùng ta đi tới một nơi yên tĩnh, thấp giọng nói:
“Điện hạ, vừa rồi ngự y đã chẩn đoán bệnh của thái hậu, nói thái độ vì khẩn trương quá độ mà sinh bệnh, phải nằm giường nghỉ ngơi, nếu như kiên trì di chuyển sẽ có nguy hiểm tới tính mạng.”
Ta thấp giọng hỏi:
“Quốc sư có tới hay không? Nàng có chẩn bệnh cho mẫu hậu hay không?”
Hứa công công gật đầu nói:
“Đoạn Tinh quốc sư hộ tống hoàng hậu cùng đi, nhưng nàng ta chỉ hàn huyên vài câu rồi rời đi.”
Ta lúc này mới yên lòng lại, Hoàn Tiểu Trác chắc là không có cơ hội hạ thủ với Tinh Hậu.
Hứa công công nói:
“Thái hậu vẫn còn kiên trì đòi về, điện hạ cần phải thuyết phục người từ bỏ ý niệm này, đợi cho bệnh tình ổn định rồi về cũng được.”
Trong lòng ta âm thầm cảm thán, thật là thiên ý trêu người, thể trạng hiện nay của Tinh Hậu, chắc chắn không thể di chuyển được, đành phải ở lại.
Ta hướng Hứa công công nói:
“Đêm qua ngươi đi đâu?”
Hứa công công nghi hoặc, nói:
“Ta nhớ là sau khi từ biệt với Binh vương đã tới Trữ Ân cung thông báo cho thái hậu, thế nhưng không biết vì sao đầu óc trống rỗng, lúc tỉnh lại mới phát hiện minh đi nhầm vào Ngự hoa viên, bị thị vệ hoàng cung bắt được, trải qua thẩm tra nghi vấn, mới được thả ra, hiện giờ ta cũng đang kỳ quái.”
Trong lòng ta cười thầm, xem ra U U chắc đã dùng phương pháp nào đó làm cho Hứa công công trở nên mê muội, trong một thời gian đánh mất ý thức của mình.
Ta thầm nghĩ tới có một đoạn thời gian trước, cô mẫu Trường Thi của ta ý thức cũng không được tốt, Hoàn Tiểu Trác lợi dụng phương pháp thôi miên mới để người ngủ được.
Ta thấp giọng hướng Hứa công công nói:
“Ngươi có biết vì sao bệnh tình của mẫu hậu ta nặng thêm hay không?”
Hứa công công suy nghĩ một chút nói:
“Quốc sư đã từng trợ giúp thái hậu trấn tĩnh tâm thần, thái hậu nghỉ ngơi được một canh giờ, thế nhưng sau khi tỉnh lại bệnh tình lại nghiêm trọng hơn, ngự y nói là lửa giận công tâm, hơn nữa lại bị nhiễm phong hàn, hai thứ đồng thời phát, nên mới nghiêm trọng tới như vậy.”
Ta trầm mặc xuống, Hoàn Tiểu Trác tất đã sử dụng thôi miên với Tinh Hậu, bệnh của nàng đột nhiên chuyển sang nặng, không biết là có quan hệ gì với nàng ta hay không?
Ta hướng Hứa công công nói:
“Ngươi yên tâm, ta sẽ thuyết phục mẫu hậu tạm thời ở tại chỗ này dưỡng bệnh, cho bệnh tình ổn định lại mới trở về Đại Tần.”
Hứa công công gật đầu.
Ta thấp giọng nói:
“Hứa công công, ngươi ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, bệnh tình của mẫu hậu không được cho phép ai tới gần, mặt khác những dược vật mà người dùng phải cho người khác chính mồm sử dụng qua mới được cho người uống.”
Hứa công công thấp thoáng cảm thấy có gì đó không thích hợp, kinh hoảng nói:
“Bình vương điện hạ! Ý của người là... Có người muốn mưu hại thái hậu?”
Ta mỉm cười nói:
“Cẩn thận sẽ không thừa, lúc nào cũng có thể lật thuyền trong rãnh, Hứa công công không cần phải kinh hoàng, phòng ngừa luôn là điều tốt.”
Bên trong gian phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi yếu ớt của Tinh Hậu, nàng đang gọi tên của ta, nên ta cuống quít đi vào trong phòng.
Tinh Hậu dường như rất lạnh, thân thể mềm mại không ngừng run lên. Ta đi tới bên giường cầm bàn tay của nàng, cảm thấy nó băng lãnh vô cùng, khi đặt tay vào trong áo của nàng, thì phát hiện da thịt của nàng cũng lạnh lẽo dị thường.
Ta kinh hoảng nói:
“Ta đi gọi ngự y!”
Tinh Hậu cản ta lại, run giọng nói:
“Ta... bệnh tình này rất kỳ quái trong đầu ta hiện giờ có rất nhiều ý nghĩ lộn xộn, ta chưa từng gặp nhiều ác mộng tới như vậy, ta... rất sợ...”
Nàng nhào vào trong lòng ta, nước mặt nhẹ nhàng rơi xuống, ta nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, nói:
“Mẫu hậu, không cần sợ, ta sẽ luôn ở bên người.”
Tinh Hậu gật đầu, trên mặt lại hiện lên sự sợ hãi:
“Thật là nhiều máu... thật là nhiều máu...”
Ta ôm chặt nàng vào trong lòng:
“Ngủ đi, khi ngủ, nàng sẽ quên hết mọi thứ...”
Hạng Đạt Sinh quả nhiên đem ý của ta nói lại với cô mẫu Trường Thi, đêm đó cô mẫu Trường Thi triệu ta tới Chiêu Dương cung, đã trải qua một phen phong ba, bầu không khí trong Chiêu Dương cung rất nặng nề.
Sau khi ta thỉnh an xong, ngồi xuống bên cạnh cô mẫu.
Cô mẫu Trường Thi cho rằng lần này ta tới đây chính là vì chuyện rời khỏi Hán đô, nàng u oán than thở:
“Dận Không, ta và dượng ngươi đã thương lượng, hắn đáp ứng cho ngươi rời đi. Nhưng mà ngươi phải ở lại Hán đô ít nhất ba ngày, sau ba ngày cho dù kết quả tàng bảo đồ ra sao, hắn cũng không gây khó dễ cho các ngươi nữa.”
Ta cung kính nói:
“Đa tạ cô mẫu quan tâm, Dận Không tới đây còn có một chuyện muốn nhờ.”
Cô mẫu Truờng Thi gật đầu nói:
“Ngươi nói đi!”
Ta nhìn xung quanh, cô mẫu Trường Thi nhất thời hiểu ý, bảo những người xung quanh lui ra, lúc này ta mới nói:
“Hiện giờ chỉ có ta và ngươi, có gì ngươi cứ nói, đừng ngại.”
Ta thấp giọng nói:
“Cô mẫu có thể nói cho Dận Không biết vì sao Đoạn Tinh cô nương được phong làm quốc sư hay không?”
Ánh mắt của cô mẫu Trường Thi có vẻ do dự, qua hồi lâu mới nói:
“Dận Không, chuyện này ngươi không được nói cho người ngoài!”
Ta nhận thấy ánh mắt của người cực kỳ nghiêm trọng, biết sự tình không phải chuyện đùa, cuống quít quy rạp xuống đất nói:
“Cô mẫu yên tâm, hài nhi nếu như đem việc này truyền ra... thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống trên người của “hắn”, chết không toàn thây.”
Lúc ta phát thệ đã có một suy nghĩ nho nhỏ, nếu như ta truyền ra ngoài thì người thiên lôi đánh là “hắn” chứ có liên quan gì tới ta?
Cô mẫu Trường Thi nói:
“Đứa nhỏ ngốc, sao ngươi lại thề độc làm gì?”
Ánh mắt của nàng nhìn về phía ánh nến, hồi lâu mới nói:
“Khi còn trẻ, dượng ngươi đã mắc bệnh mất ngủ, trải qua hai mươi năm rồi hắn chưa từng được ngủ ngon, thể xác và tinh thần vô cùng uể oải. Mấy năm trước, bệnh tình của hắn trở nên nghiêm trọng, tính tình trở nên nóng nảy vô cùng, nghi ngờ toàn bộ người xung quanh, cho tới ba năm trước đây, khi Đoạn Tinh xuất hiện, đã dùng một phương pháp nào đó ổn định tâm thần cho hắn, tính tình của hắn mới chậm rãi khôi phục bình thường.”
Ta gật đầu nói:
“Đoạn Tinh đúng là có chút bản lĩnh.”
Cô mẫu Trường Thi nói:
“Sau đó ta mới biết được, chứng bệnh của hắn là do tổ tiên truyền lại, tam đại hoàng đế của Hán quốc trước kia cũng bị chết sớm. Ta tìm một cuốn nội sử của hoàng gia, thì mới phát hiện mấy người này đều chết vì tự sát, nam tính trong hoàng gia, hơn phân nửa là bị chứng điên này di truyền...”
Trong lòng ta kinh ngạc tới cực điểm, chuyện lớn như vậy, sao ta chẳng nhận ra điều gì, xem ra Hán Thành đế đúng là giỏi che giấu việc xấu trong nhà.
Cô mẫu Trường Thi nói:
“Hán quốc hoàng thất để bảo trì bí mật này cho nên một khi phát hiện nữ tử nào có chứng điên trong người là lập tức diệt trừ.”
Cô mẫu Trường Thi thở dài nói:
“Nhớ kỹ năm đó lúc ta và hắn thành hôn, hắn vẫn là một người bình thường, thế nhưng càng càng về sau, hắn càng trở nên hi nộ vô thường. Ta nhiều năm sống chung với hắn, bị hắn hành hạ tới mức... muốn điên mất rồi...”
Cô mẫu Truờng Thi móc khăn cẩm ra lau nước mắt.
Trong lòng ta buồn bã, cô mẫu bị gả cho một người điên, số phận đúng là thê thảm.
Cô mẫu Trường Thi nói:
“Từ khi Đoạn Tinh đi tới Đại hán, tinh thần của hắn liền khôi phục bình thường, nàng ta tuy rằng không cần dược vật, nhưng mà chỉ cần một phương pháp thôi miên cũng khiến hắn ngủ yên.”
Ta chỉ biết Hoàn Tiểu Trác thôi miên cho cô mẫu, nhưng mà xem ra Hán Thành đế cũng sử dụng phương pháp này.
Ta bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như Hoàn Tiểu Trác có thể sử dụng thôi miên chữa bệnh, thì nàng có thể sử dụng phương pháp này làm cho người bệnh trở nên điên loạn hơn hay không?
Thậm chí có thể khống chế tinh thần một người, hoàn toàn biến người kia thành một con rối? Nghĩ tới điều này, ta vô cùng sợ hãi.
Cô mẫu Trường Thi sâu xa nói:
“Ta chỉ hy vọng mấy đứa nhỏ của ta, không có đứa nào như hắn...”
Ta an ủi:
“Cô mẫu yên tâm, bọn họ chắc là không có chuyện gì.”
Một gã cung nữ đột nhiên hoang mang chạy vọt vào, nói:
“Hoàng hậu!”
Cô mẫu Trường Thi cả giận nói:
“Tại sao không hỏi đã tùy tiện đi vào?”
Vậy cung nữ sợ hãi cuống quít quỳ xuống, run giọng nói:
“Nô tỳ biết tội, nhưng mà... có việc gấp cần bẩm báo...”
Cô mẫu Trường Thi nhíu mày nói:
“Chuyện gì?”
Vậy cung nữ đạo:
“Nô tỳ và Ngọc Hàm cùng hai vị công chúa tới hầm lấy rượu cho bệ hạ, hai vị công chúa bảo chúng nô tỳ ở ngoài chờ, thế nhưng chờ một canh giờ cũng không thấy hai công chúa xuất hiện.”
Cô mẫu Trường Thi cười nói:
“Vậy thì có gì khẩn trương, ở trong Chiêu Dương cũng thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”
“Thế nhưng…”
Cô mẫu Trường Thi nói:
“Đi! Ta với ngươi đi xem!”
Ta đứng lên nói:
“Cô mẫu, cháu theo người đi.”
Hẩm rượu ở phía sau của Chiêu Dương cung, Như Diệp và Như Nhân thấy tâm tình của phụ hoàng không tốt, nên mới tới hầm rượu, muốn lấy rượu dâng lên cho hắn.
Đi qua cửa hẩm rượu, từ bên trong truyền tới một luồng hơi lạnh, Cô mẫu Trường Thi nói:
“Dưới mỗi tòa cung điện đều có một cái hầm, thứ nhất có thể đựng vật phẩm, thứ hai là có thể giữ cho cung điện phía trên được khô ráo.”
Đi qua thông đạo, tới nơi cất chứa rượu ngon, cô mẫu Truờng Thi nói:
“Những bình rượu ngon này là do biểu muội ngươi cất giữ, toàn bộ đều là Nữ Nhi Hồng chính tông, mỗi khi tính tình dượng ngươi không tốt, hai đứa nó lại đi lấy rượu dâng lên.”
Ta cười nói:
“Biểu muội rất hiếu thuận!”
Cô mẫu Trường Thi mỉm cười gật đầu, nhẹ giọng kêu lên:
“Như Diệp, Như Nhân, hai đứa ở đâu, còn không mau xuất hiện!”
Đèn do cung nữ đi trước cầm đột nhiên tắt ngấm, toàn bộ hầm rượu tối mịt.
Một luồng chỉ phong bắn tới trước ngực ta, ta ứng biến thần tốc, trở tay đập một chưởng vào đối phương. Trong bóng tối khi đối phương chạm vào người ta thì thân hình ta chấn động, nhưng đối phương cũng bị đẩy lùi về phía sau, thống khổ kêu lên một tiếng.
Khi thanh âm kia truyền vào tai, ta có thể nhân ra, đây chính là thanh âm của Khinh Nhan.
Ta sợ hãi nói:
“Có phải Khinh Nhan không?”
Đối phương không trả lời, cung nữ phía sau đốt đèn lên, lớn tiếng hét ầm ầm, ta một tay bịt miệng nàng lại, cô mẫu Trường Thi sợ đến hồn bất phụ thể, run giọng nói:
“Ngươi... Đến tột cùng là ai?”
Nhờ có ánh sáng, chúng ta mới nhìn thấy trên thùng rượu có một cô gái xinh đẹp đang ngồi, bộ võ sĩ phục màu lam có vết máu loang lổ, nhưng cũng không thể nào che giấu được phong tư tuyệt đại tao nhã của nàng, chẳng phải Khinh Nhan thì là ai?
Ta vừa mừng vừa sợ, mừng là Khinh Nhan thoát được khỏi Thiết Kỳ lâu, sợ là nàng vẫn ở trong cung cấm, hơn nữa Khinh Nhan còn để cho cô mẫu Trường Thi nhìn thấy.
Cô mẫu Trường Thi thấy biểu hiện của ta thì trong lòng cũng rõ, ta có quen với ngươi này.
Ta chẳng quan tâm chuyện giải thích, mà tiến lên đỡ Khinh Nhan dậy, nói:
“Nàng giấu hai vị biểu muội của ta ở chỗ nào?”
Trong lòng ta khẩn trương tới cực điểm, nếu như Khinh Nhan giết hai người này thì sự việc không cách nào cứu vãn nổi.
Khinh Nhan suy vếu vô lực chỉ về phía sau.
Ta và cô mẫu Truờng Thi đồng thời vọt tới, thấy Như Diệp, Như Nhân vả cả cung nữ kia cũng đang ngồi ở dưới, hình như các nàng bị người ta điểm huyệt.
Bên cạnh còn có một nữ tử đang nằm, chẳng phải là Thu Nguyệt Hàn đại phá Thiết Kỳ lâu hôm qua hay sao, người hai mắt nhắm nghiền, đang hôn mê bất tỉnh.
Trong lòng ta âm thầm kêu khổ, phiền phức lớn như thế này, ta giải thích với cô mẫu Trường Thi thế nào đây, đồng thời làm sao cứu được hai người cơ chứ?
Ta không am hiểu thuật giải huyệt, đành phải đỡ Khinh Nhan tới, giúp Như Diệp, Như Nhân giải huyệt đạo.
Cô mẫu Truờng Thi tối hôm qua cũng ở trên quảng tường, tận mắt thấy Thu Nguyệt Hàn và Mộ Dung Sơ Tình quyết chiến, người đã nhận ra dáng dấp Thu Nguyệt Hàn, xoay người nhìn cung nữ, nói:
“Gọi thị vệ, bắt tất cả lại cho ta!”
Ta cuống quít quy xuống, lớn tiếng nói:
“Cô mẫu thủ hạ lưu tình!”
Cô mẫu Trường Thi căm tức nhìn ta, nói:
“Dận Không, uổng ta cho ta tin tưởng ngươi như vậy, ngươi quả nhiên cấu kết với kẻ thù bên ngoài, ý đồ đánh cắp bảo đồ của dượng ngươi!”
Ta thấp giọng nói:
“Cô mẫu có thể nghe cháu giải thích được hay không!”
Khinh Nhan đột nhiên “phù” một tiếng, phun ra một ngụm máu, thân hình ngã lăn ra đất.
Bản thân nàng bị trọng thương, vừa rồi lại phải xuất thủ bắt Như Nhân và Như Diệp, lại dính phải một chưởng toàn lực của ta, hiện giờ không còn cách nào chống đỡ được nữa, ngã xuống đất rồi hôn mê đi.
“Cô mẫu có điều không biết, tàngbảo đồ trong tay của dượng vốn thuộc về cháu.”
Cô mẫu Trường Thi cả giận nói:
“Dận Không, ngươi còn muốn nói dối hay sao, tàng bảo đồ kia rõ ràng là của Tần quốc thương nhân Điền Tuần hiến cho dượng ngươi.”
Ta rưng rưng nói:
“Cô mẫu minh giám, nàng chính là Dao Như con gái của Điền Tuần, là ái thê của cháu. Năm đó cháu cứu Điền Tuần từ Đông Hồ ra, để cho phụ tử nàng đoàn viên. Nhưng không ngờ là Điền Tuần không biết cảm ơn, lại còn lấy bảo đồ trong tay của cháu đi, sau đó mới trốn tới nơi này.”
Ta run giọng nói:
“Dao Như cảm thấy hổ thẹn với cháu, nên đã bỏ nhà ra đi, cháu hôm nay mới biết được nàng tới Hán đô, dùng tên giả là Khinh Nhan, muốn đoạt bảo đồ trở về, trả lại cho cháu...”
Nước mắt trên mặt ta đã rơi như mưa, tuy rằng ta nói dối như cuội, nhưng cũng có vài phần đáng tin, Dao Như tới nay vẫn hôn mê bất tỉnh, trong lòng ta chua xót, đương nhiên nước mắt phải rơi xuống rồi.
Cô mẫu Trường Thi dường như bị chân tình của ta và Dao Như tác động, hai mắt đỏ lên nói:
“Hài tử này thật là tình thâm nghĩa trọng.”
Ta quy trên mặt đất bò tới trước mặt nàng, nức nở nói:
“Cô mẫu, cháu xin người tha cho tính mạng của Dao Như, cháu cũng chẳng muốn tảng bảo đồ gì cả, chỉ cầu Dao Như có thể bình yên rời khỏi đây là đủ rồi. Nếu như cô mẫu không chịu, thì cháu với Dao Như xin tới trước mặt dượng chịu tội, để cho dượng ban cho chúng cháu cái chết!”
Như Diệp và Như Nhân đi tới bên cạnh mẫu thân, nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Mẫu hậu, biểu ca và biểu tẩu tình thâm nghĩa trọng như vậy, sao chúng ta có thể chia rẽ bọn họ được chứ?”
“Cô mẫu minh giám, Dao Như và sư phụ của nàng bị kẻ khác lừa dối mới xông vào trong hoàng cung.”
Cô mẫu Trường Thi thở dài nói:
“Nguơi đứng lên đi, hoàng cung cũng không phải là chỗ ở lâu, để ta nghĩ biện pháp giúp các ngươi xuất cung đã.”
Thu Nguyệt Hàn kịch liệt ho khan hai tiếng rồi tỉnh lại, thấy ta ở trước mặt thì kinh ngạc, người lại nhìn cô mẫu Trường Thi, trong ánh mắt hiện lên sự buồn bã.
Cô mẫu Trường Thi nói:
“Ngươi yên tâm, nếu như ta đã đáp ứng Dận Không, thì sẽ không làm hại các ngươi!”
Cô mẫu xoay người nhìn cung nữ phía sau, nói:
“Chuyện hôm nay, quyết không để lộ ra nửa từ, nếu không các ngươi đừng hòng sống sót!”
Hai cung nữ sợ hãi gật đầu.
Cô mẫu Trường Thi nói:
“Đêm nay các ngươi tạm thời ở lại chồ này, ngày mai ta sẽ đích thân đưa các ngươi tới quý phủ.”
Thu Nguyệt Hàn vô lực nói:
“Dận Không... ta có mấy lời... muốn nói với ngươi...”
Cô mẫu Trường Thi nói:
“Dận Không! Ta ra bên ngoài chờ ngươi, thời gian không còn sớm, các ngươi nên tranh thủ.”
Đợi cô mẫu Trường Thi đi rồi, ta mới bước tới trước mặt Thu Nguyệt Hàn, run giọng nói:
“Thu tiền bối... người không có chuyện gì chứ?”
Thu Nguyệt Hàn cười khổ nói:
“Xem ra lần này ta không được...”
Trong lòng ta trầm xuống, nghe khẩu khí của người, hình như thương thế không được tốt, chẳng nhẽ trận chiến đêm qua đã làm người tiêu hao toàn bộ khí lực?
Thu Nguyệt Hàn đạo:
“Ta ngàn vạn lần không ngờ, Lãnh Cô Huyên lại bày độc kế như vậy.”
Ta thấp giọng nói:
“Vãn bối đi cầu cô mẫu hỗ trợ, giúp Thu tiền bối xuất cung.”
Thu Nguyệt Hàn chậm rãi lắc đầu nói:
“Vô dụng, tối hôm qua ta bị hai đại cao thủ của Huyền Minh Giáo vây công, tâm mạch đều đã bị chấn đứt, trên đời này không ai có thể cứu được tính mạng của ta.”
Ta rưng rưng nói:
“Đều là Dận Không không tốt, nếu như vãn bối không tin yêu nữ U U kia, thì tiền bối cũng không trúng phải phục kích của bọn họ.”
Thu Nguyệt Hàn cười nhạt nói:
“Sống thì như thế nào? Chết thì như thế nào? Cuộc đời chẳng qua chỉ có chừng trăm năm, sớm muộn vì cũng trở thành một nắm đất mà thôi.”
Ta lặng lẽ không nói gì, dựa theo cách nói của Thu Nguyệt Hàn, thì ta hao tổn tâm cơ tranh đoạt đế vị làm gì cơ chứ?
Thu Nguyệt Hàn nói:
“Khinh Nhan lén vào Thiết Kỳ lâu nhưng không ngờ đối phương có mai phục trước, nếu như không phải ta xuất hiện đúng lúc, thi nó đã chết trong tay của Mộ Dung Sơ Tình rồi.”
Ta gật đầu nói:
“Lãnh Cô Huyên bố trí chu đáo như vậy, mục đích chính chỉ là vì tiền bối mà thôi.”
Thu Nguyệt Hàn cười nhạt nói:
“Muội ấy biết ta chết, nhất định sẽ vô cùng vui mừng…”
Từ bên miệng của người chảy ra một dòng máu, người dùng ống tay áo lau máu đi, thở dốc một lúc lâu mới nói:
“Lãnh Cô Huyên sẽ không bỏ qua cho ngươi... Sau này ngươi phải tự nhờ vào chính mình.”
Ánh mắt của nàng chuyển hướng lên người của Khinh Nhan, nói:
“Khinh Nhan bị thương rất nặng, chỉ có Vô Gian Huyền Công mới cứu được...”
Ta hiểu ý của người, thấp giọng nói:
“Dận Không biết làm thế nào rồi!”
Thu Nguyệt Hàn thở dài nói:
“Chỉ sợ ngươi không hiểu rõ ý của ta.”
Tạ không hiểu nói:
“Xin tiền bối chỉ điểm.”
Thu Nguyệt Hàn nói:
“Ngươi có hiểu, vì sao ngươi tiến cảnh chậm như vậy không?”
Ta thấp giọng nói:
“Bởi vì vãn bối không chuyên tâm tu luyện, cho nên tiến bộ không nhiều!”
Thu Nguyệt Hàn lắc đầu, hồi lâu mới nói:
“Tới bây giờ ta mới hiểu, tại sao Vô Gian Huyền Công lại không thể tiếp tục lưu truyền.”
Nàng nhẹ giọng nói:
“Bí tịch bị mất tất nhiên là một nguyên nhân, nhưng sau này ta mới phát hiện, chuyện này có quan hệ tới tấm thân xử nử của hai chưởng môn Huyền Minh Giáo và Phiêu Miễu Các.”
Ta vẫn chưa có hoàn toàn hiểu ý của người, nói:
“Tiền bối có thể nói rõ hơn một chút không?”
Thu Nguyệt Hàn nói:
“Xuân Cung Đồ trong Vô Gian Huyền Công cũng là một cái khẩu quyết, bức Xuân Cung đồ kia nhìn thì vô dụng, nhưng mà nó cũng có mối quan hệ mật thiết... ngươi lúc này đã hiểu chưa?”
Người nói lời này đương nhiên là không dễ, nói xong thì ánh mắt nhìn sang chỗ khác.
Trong lòng ta sáng ngời, ý của người là Xuân Cung đồ cũng là một phần của Vô Gian Huyền Công, đây chính là âm dương song tu, dùng cho nam nữ cùng tu luyện, khẩu quyết chỉ là thứ để vận khí trong đó mà thôi.
Trong thiên hạ lại có võ công tà môn như vậy, thảo nào mà nó có tên là Vô Gian Huyền Công, hóa ra đây là công pháp giao hòa tâm linh giữa nam và nữ, không hề có khoảng cách giữa hai người.