[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 107 : Song tu


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

“Ngươi tới nơi này là để làm gì?” Ta nói xong câu này, trong lòng lập tức cảm thấy hối hận, đã có rất nhiều chuyện xảy ra, hiện giờ không thể đối đãi với A Đông như lúc trước nữa, có lẽ hắn không nói thẳng với ta như trước kia nữa? A Đông xoay người lại nhìn về phía chỗ ở của Hách Liên Chiến, thấp giọng nói: “Cáp Di bảo ta đêm nay thiêu hủy phủ đệ của Hách Liên Chiến.” Trong lòng ta không khỏi chấn động, nhìn thẳng vào A Đông nói: “Còn có người nào tới nữa không?” A Đông gật đầu: “Ngoại trừ ta, còn có sáu võ sĩ nữa, hiện giờ họ đã lẻn vào kho hàng rồi.” Ta thấp giọng nói: “A Đông ta có một chuyện muốn nhờ ngươi...” A Đông nặng nề gật đầu nói: “Ta đáp ứng!” Ta mỉm cười nói: “Ngươi đã biết yêu cầu của ta là gì đâu.” Ánh mắt của A Đông nhìn thẳng vào con Tàng Ngao, nói: “Khi còn sống, Tàng Ngao chỉ nhận một chủ nhân, A Đông cũng như vậy!” Ta cố gắng kiềm chế kích động trong lòng, nặng nề gật đầu: “Buổi trưa ngày mai, ta đợi ngươi ở Tê Hà Lâu!” Thân ảnh một hình và một chó biến mất trong màn đêm. Trở lại khách điếm, Khinh Nhan vẫn còn chưa ngủ, nàng tựa vào giường ngồi, thấy ta trở về, nàng vui vẻ nói: “Ngươi đã trở về!” Nàng muốn ngồi dậy, nhưng động tới vết thương, hai mi nhăn lại. Ta cuống quít đi tới bên cạnh giường, đỡ nàng nằm xuống. Khinh Nhan lúc này mới chú ý tới những vết máu loang lổ trên người ta, cả kinh tiếng nói: “Ngươi… bị thương…” Nàng lại kịch liệt ho khan, sau hồi lâu mới thở hổn hển khôi phục được tinh thần. Khinh Nhan cố gắng ngồi dậy, cởi áo ngoài cho ta, thấy trên vai trái và bên cạnh sườn của ta có một vết kiếm thật sâu, nàng đau lòng chảy nước mắt ròng ròng. Ta mỉm cười nói: “Khóc cái gì, chẳng qua là bị thương ngoài da mà thôi.” Khinh Nhan dùng nước nóng rửa sạch máu bên ngoài cho ta, sau đó dùng Kim Sang dược bôi lên vết thương, băng bó lại thật kỹ. Ta thay xong nội y đi ra ngoài thấy trên trán Khinh Nhan mồ hôi lấm tấm, tuy rằng hiện giờ nàng đã dịch dung trở thành một lăo bà, nhưng mà trong đôi mắt đẹp vẫn có nhu tình làm động lòng người. Ta cúi người xuống, hôn lẻn cái trán của nàng một cái. Khinh Nhan khuôn mặt ửng hồng nói: “Ngươi... lại khi dễ ta.” Ta nhẹ giọng nói: “Không nghĩ tới trong thiên hạ lại có một lão bà mỹ lệ như vậy.” Khinh Nhan phì cười nói: “Ngươi quả nhiên là một sắc ma, ngay cả lão bà cũng có chủ ý.” Ta ha hà nở nụ cười, do cười làm ảnh hưởng tới vết thương, ta đau quá nhịn không được nhíu mày. “Đau không?” Khinh Nhan ân cần nói. Ta lắc đầu, vòng tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Khinh Nhan, nàng cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Ngươi... Muốn...” Qua y phục bằng lụa của nàng, ta cảm thấy làn da của nàng vô cùng nhẵn nhụi, ngón tay ta nhẹ nhàng cởi cái áo của nàng đang mặc, cẩn thận tiến nhập vào bên trong, đầu ngón tay chạy từ eo của nàng lên trên. Khinh Nhan đỏ mặt tới cả gáy, ta thấy nàng không có ý phản đối, to gan đặt toàn bộ bàn tay, xoa nắn da thịt của nàng. Khinh Nhan nắm lấy tay của ta, e thẹn vô hạn, thấp giọng nói: “Lão già này không đứng đắn, ta không khỏe, ngươi chạm vào ta..” Ta mỉm cười nói: “Lão già và lão bà quả nhiên là trời sinh một đôi” Khinh Nhan nhẹ nhàng cắn cắn môi, lấy nước thuốc từ trong hòm ra, nói: “Ta giúp ngươi tẩy dịch dung… bằng không... ta tuyệt đối không cho ngươi động tới ta...” Thanh âm của nàng nhỏ dần, mấy chữ cuối dường như không nghe thấy. Trong lòng ta mừng như điên, ý của Khinh Nhan sao ta không hiểu cơ chứ. Ta bỏ chòm râu, dùng nước tẩy dịch dung. Khi ta tới bên giường, đã thấy Khinh Nhan nằm xoay mặt vào trong tường, dường như đã ngủ rất say, trong lòng ta không khỏi có cảm giác mất mác, không phải nàng đang trêu ta đấy chứ? Ta nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Khinh Nhan vẫn không nhúc nhích tí nào, ta cười cười đi tới bên giường, Khinh Nhan vẫn không có phản ứng, ta nhìn mái tóc bạc của nàng, trong lòng ở khóc dở cười, nàng bảo ta tẩy dịch dung, trong khi nàng vẫn còn hình dáng của lão bà, ta có cảm tưởng mình đang phi lễ. Ta luồn tay vào trong y phục của nàng, cởi cái yếm đang mặc trên thân, hai tay cầm lấy bộ ngực cao ngất của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn, động tác này làm cho da thịt trắng như tuyết của Khinh Nhan ửng đỏ. Ta biết nàng giả bộ ngủ, nhẹ nhàng lật thân hình nàng sang bên, thân hình tuyết trắng của nàng lập tức rúc vào trong lòng ta. Lúc này ta mới biết, nàng đã tự tẩy đi dịch dung của mình, dung nhan tuyệt thế của nàng khiến cho hô hấp của ta như bị dừng lại, đôi mắt đẹp của Khinh Nhan do xấu hổ nên nhắm lại, không dám nhìn ta, hai lông mày run nhẹ. Ta ôn nhu hôn lên đôi môi trơn mượt, Khinh Nhan tránh né vài lần cuối cùng cũng đưa đầu lưỡi cho ta theo đuổi, dưới nụ hôn nồng nhiệt của ta, hô hấp của Khinh Nhan trở nên dồn dập, nàng vươn cánh tay ngọc, ôm chặt lấy ta. Cánh tay cường tráng của ta không ngừng chiếm hữu thân thể của nàng, da thịt mềm mại cùng trắng bóng như ngọc, khiến cho ta sung sướng tới cực điểm. Đôi mắt Khinh Nhan sáng như sao nửa khép nửa mở, trong đôi mắt thâm thúy mê người ấy, tỏa ra quang mang e thẹn vô cùng. Bàn tay ta di chuyển xuống dưới, ta tới đâu, da thịt nàng co lại tới đó, đầu lưỡi ta không ngừng trêu chọc Khinh Nhan. Thân hình mềm mại của Khinh Nhan dưới sự nhiệt tình của ta đã trở nên cứng ngắc, nàng nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi thơm tho quấn lấy ta, nụ hôn nồng nhiệt làm cho Khinh Nhan hít thở không thông, nàng quay đầu thở dốc, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt đẹp mê người đã vương vấn sương mù. Khuôn mặt với hai lúm đồng tiền do xấu hổ nên đỏ ửng, biểu tình của nàng vô cùng e then, cánh tay tuyết trắng xấu hổ ôm lấy hai vai ta. Ta đã mấy lần muốn cởi nội khố của nàng nhưng không thành công, dưới tình thể cấp bách, ta dùng sức xé luôn, những đường cong lả lướt của Khinh Nhan đã hiển hiện trước mắt ta, ta không bỏ sót chút nào.  Bỗng nhiên ta dùng toàn lực tiến vào trong thân hình của nàng, Khinh Nhan kêu lên một tiếng đau đớn, bàn tay nhỏ bé ôm chắt lấy lưng của ta. Cái chân ngọc trắng như tuyết của Khinh Nhan vô ý thức cuốn chặt lấy hông của ta, đôi môi của nàng hôn chặt lấy miệng ta, đầu lưỡi mềm mại nhiệt tình đưa vào trong miệng ta quấn lấy. Ta hoàn toàn quên mất sự kiềm chế, thưởng thức ngọc thể mỹ lệ của Khinh Nhan... Mây mưa qua đi, Khinh Nhan thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại giống như một đóa hoa hải đường trong sương sớm,Ị hai mắt nhắm chặt nằm ở trong lòng ta, càng thêm vẻ động lòng người. Ta nhìn kỹ đôi má lúm đồng tiền thanh lệ tuyệt luân của nàng, hai tay xoa nắm tấm thân trần như nhộng. Đôi mắt của Khinh Nhan nửa khép nửa mở, má đào vì e thẹn mà đỏ ửng, lại thêm vài phần mị sắc. Ta cắn hai tai trong suốt của nàng, nhẹ giọng nói: “Có thích hay không?” Khinh Nhan rúc sâu vào trong lòng của ta: “Tên dâm tặc này làm cho ta đau đớn, lại còn dám gạt ta cái mà mà Song Tu thuật, chữa thương cho ta, rõ ràng chỉ vì thỏa mãn dâm dục của ngươi mà thôi.” Ta kêu to oan uổng, nhưng quả thực lúc nãy ta chẳng còn nhớ tới chuyện chữa thương gì nữa, thân thể mềm mại của Khinh Nhan nằm ở trong lòng ta, ta chỉ lo nhắm mắt hưởng thụ, đâu còn nhớ tới chuyện tu luyện Vô Gian Huyền Công. Ta thấp giọng nói: “Vừa rồi chỉ là mở màn, nếu như không cho nàng trở thành nữ nhân chân chính, sao có thể tu luyện được Vô Gian Huyền Công?” Khinh Nhan bị lý lẽ cãi cùn của ta làm cho mỉm cười, ta hôn lên đôi môi anh đào của nàng, nhẹ giọng nói: “Vậy thì ta đem khẩu quyết cho nàng, chúng ta thử một chút xem.” Khinh Nhan khuôn mặt ửng hồng, nói: “Sức khỏe của ta suy yếu, sao có thể chịu được ngươi dày vò, hơn nữa... nơi đó của ta... vẫn còn đau đớn...” Ta thấp giọng nói: “Thu tiền bối nếu đã nói chắc là không sai, chúng ta cứ thử một chút là được.” Khinh Nhan cố sức cắn một cái ở ngực ta: “Ngươi không thể dã man như vậy.” Ta cười nói: “Biết rồi.” Sau đó ta lập tức truyền khẩu quyết Vô Gian Huyền Công cho nàng, thần tình của Khinh Nhan trở nên ngưng trọng, nàng đã tu luyện võ công nhiều năm, khi ta mới đọc cho nàng, nàng đã nhận ra đây chính là tâm pháp tối cao vô thượng của Ma môn. Các tư thế động tác trên Xuân Cung đồ đương nhiên là ta phải chi điểm cho Khinh Nhan, thế nhưng khi nói tới vận khí điều tức, nàng lại là sư phụ của ta. Chẳng qua cảnh giới của hai người chúng ta còn thấp, chưa thể đạt tới chuyện tâm không tạp niệm, máy móc luyện tập một hồi lại bị tình cảm mãnh liệt của ta phá hỏng. Khinh Nhan mới nếm thử mây mưa, đương nhiên là năng lực tự chủ không đủ, đâu có thể chịu được ta khiêu khích mãi. Sáng sớm hôm sau, hai người chúng ta đồng thời tỉnh lại, nhớ tới trận điên cuồng tối hôm qua, Khinh Nhan ngượng ngùng tới cực điểm, ta hôn lên cặp môi thơm của nàng, nói: “Khá hơn chút nào không?” Khinh Nhan thấp giọng nói: “Trên đời này làm gì có võ công huyền diệu như vậy, Vô Gian Huyền Công có thể trị hết nội thương của muội, nhưng mà chúng ta còn phải tu luyện thêm một đoạn thời gian nữa.” Trong lòng ta thầm mừng rỡ không ngớt, mỉm cười nói: “Chuyện này không có vấn đề, lúc nào ta cũng nguyện ý cùng nàng tu luyện.” Khinh Nhan khuôn mặt ửng hồng, nhẹ giọng nói: “Huynh đương nhiên nguyên ý rồi...” Ta thấy được nàng e thẹn như vậy trong lòng lại rung động tới cực điểm, ôm thân thê mềm mại của nàng, nói: “Không bằng hiện tại chúng ta lại thao luyện một lần.” Khinh Nhan đỏ mặt đẩy ta ra, nói: “Huynh đừng mơ tưởng dùng chuyện công làm việc riêng.” Ta ha hả cười một tiếng, nhìn ra cửa sổ thấy mặt trời mọc đã cao, lại nhớ tới ước hẹn với A Đông nên không dám tiếp tục hồ đồ. Khinh Nhan nói: “Nếu như huynh thực sự thương yêu muội, thì… sau này... lúc luyện công không được nghĩ ngợi lung tung.” Ta cười nói: “Tối hôm qua lúc chúng ta song tu, hình như có vài chỗ không giống.” Khinh Nhan trợn mắt nhìn ta một cái nói: “Đó là do huynh khiêu khích muội trước!” Mặc dù ta với song tu hiển nhiên là rất thích, nhưng nhìn thấy thần tình của Khinh Nhan, hiển nhiên là đã chuyển biến tốt đẹp hơn trước rất nhiều, Vô Gian Huyền Công quả nhiên là công pháp huyền diệu, luyện công lại có thể hưởng thụ sự ôn nhu, đúng là càng luyện càng thích, lúc nào cũng muốn luyện. Bởi vì chuyện tối hôm qua, nên hôm nay Khinh Nhan lại dịch dung cho ta một lần nữa, lần này nàng hóa trang cho ta thành một trung niên xấu xí, trên người mặc đồ đen, thoạt nhìn chúng ta vô cùng giống một đôi vợ chông ở nông thôn. Ta cười nói: “A Đông nhất định, sẽ không nhận ra ta.” Khinh Nhan nói: “Chờ thương thế của muội tốt hơn một chút, chúng ta sẽ rời khỏi đây, nếu như cảng vẫn còn cấm, chúng ta sẽ đi theo phía bắc.” Ta gật đầu nói: “Hai ngày nay tâm tình ta không yên, dường như là Đại Tần xảy ra chuyện, lần này Tinh Hậu chắc chắn phải đối mặt với một nguy cơ thật lớn.” Khinh Nhan nói: “Chuyện chính trị thì muội không hiểu, huynh chú ý ẩn giấu hành tung cho tốt, nếu như để cho Lãnh Cô Huyên biết nơi ở của huynh, thì nàng ta sẽ không bỏ qua đâu.” Ta cười nhạt một tiếng, ta và Lãnh Cô Huyên sớm muộn vì cũng sẽ đánh một trận, nhưng mà lấy thực lực hiện tại của ta chẳng thể chống lại nàng một chiêu nửa thức. Ta bám vào tai của Khinh Nhan, nói: “Sợ nàng làm chi, chờ khi nàng ta tìm ta, song tu đại pháp của chúng ta đã đại công cáo thành, đánh cho nàng tè ra quần, biết sự lợi hại của chúng ta là như thế nào.” Khinh Nhan bị ta làm cho cười, nhẹ giọng nói: “Lại nói bậy.” Ta thầm nghĩ trong lòng: “Cho dù song tu thần công này có luyện thành hay không, thì nó cũng là một thu hoạch với ta. Có được Khinh Nhan khuynh quốc khuynh thành, lại còn hơn cả Vô Gian Huyền Công kia.” A Đông đúng giờ đi tới Tê Hà Lâu, hắn nhìn xung quanh bốn phía, không thấy ta, trên mặt hiện lên sự thất vọng. Khi ta vững tin hắn không có ai đồng hành, mới vẫy vẫy tay. A Đông do dự một chút, rồi mới chậm rãi đi tới trước bàn của ta. “Ngồi đi!” Hắn nhận ra thanh âm của ta, trên măt nở nụ cười khó có được. Ta rót đầy chén rượu cho hắn, A Đông lắc đầu nói: “Ta đã không còn uống rượu.” Ta gật đầu, bảo tiểu nhị mang trà cho hắn. “Ngày ấy ở khi thất lạc ở hoàng cung Đông Hồ, ngươi đi nơi nào?” Vấn đề này đã là một câu hỏi tồn tại trong lòng ta từ rất lâu rồi. A Đông chậm rãi buông chén trà nói: “Ngày ấy khi ta đến Dưỡng Tâm Điện phóng hỏa, vốn định tới gặp mặt mọi người, thế nhưng không nghĩ ta lại gặp Lỗ Công Bạo...” Trong mắt hắn tỏa ra cừu hận ghi xương thấu cốt. Ánh mắt của ta rơi vào bàn tay bị thiếu hai ngón của hắn. A Đông lại vung tay phải lên, khóe miệng của ta co quắp lại, thật không ngờ A Đông lại rơi vào thảm trạng như vậy. A Đông nói: “Chỉ là ta thật không ngờ Lỗ Công Bạo lại tha tính mạng cho ta, sai ra nuôi mãnh thú cho hắn, sau đó lại đem ta và Lôi Thần tặng cho Gia Luật Xích Mi.” Lôi Thần trong miệng của hắn chắc là con chó Tàng Ngao. A Đông nói: “Mấy năm nay, lúc nào ta cũng chú ý tới tin tức của chủ nhân để tới nương tựa, lần này ta theo Cáp Di tới Hán quốc mua đồ. Không nghĩ tới ở đây có thể... cho thuộc hạ gặp lại chủ nhân...” Trong đôi mắt của A Đông hiện lên dòng lệ kích động. Ta thấp giọng nói: “Hán Thành Đế hiện nay đang tìm ta khắp nơi, ta phải dịch dung trốn tránh, hiện giờ càng bị phong tỏa, sợ rằng không thể rời khỏi nước Hán được ngay.” A Đông nói: “Cáp Di cũng đang bị chuyện này làm cho đau đầu, lần này hắn tới đây đã mua được một lượng lớn vật tư, chiến tranh giữa Đông Hồ và Bắc Hồ đã tới hồi quyết liệt, hắn nóng lòng muốn đem số lượng hàng hóa này về.” Ta nghĩ tới việc hôm qua, thấp giọng nói: “Chuyện tối hôm qua là như thế nào?” A Đông nhìn xung quanh, hạ thấp giọng nói: “Thuộc hạ cố ý làm cho đám võ sĩ kia bị kinh động, chúng ta không dám thực hiện ý đồ nữa.” Hắn mỉm cười nói: “Lá thư của chủ nhân, thuộc hạ đã ném vào trong phòng của Hách Liên Chiến, điều này đã khiến hắn cảnh giác.” Ta nở nụ cười: “Hóa ra tối hôm qua ngươi vẫn luôn theo dõi ta.” A Đông nói: “Lôi Thần phát hiện ra hành tung của chủ nhân trước, sau đó thuộc hạ biết chủ nhân muốn vào trạch viện, chắc là tới bảo tin, cho nên mới theo dõi.” Trên mặt hắn tỏ ra sự xấu hổ: “Tối hôm qua thuộc hạ suýt chút nữa làm bị thương chủ nhân...” Ta cười cầm chén rượu lên nói: “Xa cách mới gặp lại, chúng ta phải vui mới đúng, nào chúng ta cạn chén này.” A Đông nâng chén trà chạm với ta rồi ngửa đầu uống cạn, hắn lại nói: “Chủ nhân, thuộc hạ không thể ở chỗ này ở lâu, Cáp Di hai hôm nay hắn đang cùng thành chủ nơi này thương nghị, chắc là sẽ có được lệnh thông hành, đợi khi hắn rời khỏi đây, thuộc hạ sẽ ở lại bảo hộ chủ nhân.” Thấy ta gật đầu, A Đông lại nói: “Hán Thành Đế cấm hàng, thế nhưng đối với thương thuyền ngoại quốc chỉ cẩn kiểm tra xong là cho đi. Lệnh cấm đây chủ yếu là do thành chủ ban ra, hắn chỉ muốn mượn cớ thu được lợi nhuận của thương thuyền ngoại quốc. Trên đời này có rất ít chuyện mà tiền không làm được, ta nghe nói Hách Liên Chiến cũng có được lệnh thông hành.” Trong lòng ta vui vẻ, nếu như Cáp Di có được lệnh thông hành, vậy thì chỉ cần ta mang theo Khinh Nhan tiến lên thuyền, rời khỏi Hán quốc chẳng có gì khó khăn nữa. Ta hạ giọng nói: “Ngươi chú ý tới động tĩnh của Cáp Di, chỉ cần hắn có được lệnh thông hành, thì phải lặp tức thông báo cho ta biết.” A Đông gật đầu, cùng ta ước định phương thức liên lạc, sau đó mới rời đi. Ta và Khinh Nhan chọn một khách điếm ở gần cảng, thương thuyền của Hách Liên Chiến đã rời bến, nhưng mà thuyền của Cáp Di vẫn phải bỏ neo, xem ra năng lực xử lý công chuyện của hắn quả nhiên kém hơn Hách Liên Chiến rất nhiều. Ngoại trừ chuyện mỗi ngày đi vào trong thành tìm hiểu tin tức mới nhất, thời gian còn lại toàn ở trong phòng cùng Khinh Nhan vui vẻ cá nước. Khinh Nhan dựa theo khẩu quyết tu luyện, thương thế rõ ràng chuyển biến tốt hơn rất nhiều, ta cũng cảm thấy sự biến hóa lớn của việc song tu, trong cơ thể lúc nào cũng tràn ngập lực lượng, tiềm năng trong cơ thể dưới sự kích thích của nội tức cũng dần dần xuất hiện. Thính lực, thị lực và các loại cảm giác của ta tăng cao, hiện giờ đã có được cảm giác vi diệu. Ta gầm nhẹ một tiếng, ôm chặt lấy ngọc thể của Khinh Nhan, chân khí lưu chuyển cuồn cuộn trong kinh mạch của mình, đôi mắt đẹp của Khinh Nhan vẫn nhắm chặt, ta dẫn cỗ chân nguyên này vào trong kinh mạch, rồi vào đan điền của nàng, dung hợp với chân nguyên âm Địa Âm của nàng. Hai người chúng ta tu luyện một lúc, rồi dẫn chân nguyên chảy ngược vào trong cơ thể của ta, làm đi làm lại mấy vòng như vậy, tuần hoàn không ngừng. Khuôn mặt của Khinh Nhan càng lúc càng đỏ, không phải là vì động tác của chúng ta kích thích, mà là vì chân nguyên đang cuộn trào mãnh liệt trong lòng như một cơn sóng thần. Tu luyện tới giai đoạn này, chúng ta đã quên đi dục niệm, hoàn toàn chìm đắm trong tu luyện. Sau khi tuần hoàn được vài chu thiên, chúng ta từ từ thu hồi nội tức của mình, đầu óc trở nên trong sáng tỉnh táo, từ trong cảnh giới vong ngã trở về hiện thực. Khinh Nhan thở phào nhẹ nhõm, ôn nhu nói: “Huynh vẫn... chưa chịu rời ra...” Ta ha ha cười nói: “Ta vất vả cùng nàng luyện công như vậy, chẳng nhẽ nàng không thưởng cho ta chút nào hay sao?” Khinh Nhan sẵng giọng: “Huynh không phải đã...” Ta cố sức di chuyển, Khinh Nhan không kìm được rên rỉ, chúng ta lại lao vào vòng tình ái, đối với ta mà nói song tu chỉ là phụ, ân ái mới là chuyện chính. Trải qua hai ngày tu luyện, Khinh Nhan đã có thể đi lại như thường, dựa theo tốc độ hồi phục hiện nay, thương thế của nàng chẳng bao lâu sẽ khôi phục, có lẽ võ công còn tinh tiến hơn trước. Mặc dù nàng không có chính miệng nói ra sự yêu thương với ta, thế nhưng từ trong đôi mắt của nàng, ta đã nhận ra nàng không còn muốn rời xa ta nữa. Ba ngày sau A Đông tới tìm ta, nói là Cáp Di đã thành công có được thông hành lệnh, ngày mai sẽ khởi hành về Đông Hồ. Ta nhìn vào thương thuyền to lớn trong bóng đêm, nở nụ cười: “A Đông! Có biện pháp nào để cho chúng ta vào trong thương thuyền hay không.” A Đông thấp giọng nói: “Sáng sớm ngày mai có một đội vận chuyển đồ lên thuyền, Cáp Di bảo thuộc hạ phụ trách giám sát, chủ nhân có thể giả dạng làm người khuân vác lên thuyền, sau đó tận dụng thời cơ lẻn vào khoang chứa hàng.” Ta gật đầu nói: “Vậy thì cứ dựa theo lời của ngươi mà làm.” A Đông nói: “Đợi khi thương thuyền tiến vào thủy vực của Đại Tần, chúng ta sẽ tìm cách bắt cóc Cáp Di, bảo hắn chuyển hướng tới Tần quốc.” Ta thấp giọng nói: “Chuyện này phải làm càng bí mật càng tốt, trước khi tiến vào thủy vực Đại Tần, đừng để Cáp Di phát hiện ra điều gì.”  A Đông cười lạnh nói: “Cáp Di mang theo hai mươi võ sĩ, nhưng hầu như trong số này đều có phản cảm với hắn, số thủy thủ và người khuân vác thì lại càng hận hắn thấu xương, chúng ta bắt cóc Cáp Di không có tác dụng uy hiếp là mấy.” Ta cười nhạt nói: “Chuyện này chờ khi chúng ta ra khỏi Hán quốc sẽ thương nghị lại.” A Đông đưa bản đồ đi biển cho ta, nói: “Chủ nhân, trên đó đã đánh dấu đường về, người nghiên cứu một chút.” Sau khi trở lại khách điếm, Khinh Nhan cũng từ bên ngoài trở về, nàng mua cho ta bữa ăn khuya, cười yếu ớt nói: “Huynh tới thật đúng lúc, muội lo lắng thức ăn còn bị lạnh.” Ta ôm lấy thân hình mềm mại của Khinh Nhan từ phía sau, hôn lên gáy ngọc của nàng, nói: “Nàng chẳng phải là bữa ăn khuya của ta hay sao?” Khinh Nhan cười nói: “Mau ăn đi, còn dám hồ đồ, muội sẽ không để ý tới huynh.” Ta ha hả cười to, đặt bản đồ đi biển sang một bên, cầm lấy thức ăn. Khinh Nhan mở bản đồ, nàng đưa tới dưới ngọn nến, nhẹ giọng nói: “Đây là cái gì?” Ta vừa ăn vừa nói: “Cáp Di mới có được lệnh thông hành, ngày mai sẽ rời khỏi Hán quốc tới Đông Hồ, ta quyết định, trốn vào trong thương thuyền của bọn họ, cùng hắn lên bắc.” Khinh Nhan nói: “Đã sắp xếp ổn chưa?” Ta dùng khăn lụa lau miệng, buông đũa nói: “A Đông đã sắp xếp xong xuôi tất cả, ngày mai chúng ta sẽ trà trộn vào trong đám người khuân vác, lên thuyền là chuyện dễ, nhưng mà...” Ta cười nhìn về phía Khinh Nhan nói: “Chỉ sợ là nàng phải cải trang thành một nam nhân.” Khinh Nhan cười nói: “Chuyện đó có đáng gì.” Nàng cầm bản đồ, chỉ vào lộ tuyến nói: “Ở đây cách Thiên Đường đảo rất gần, nghe nói xung quanh Thiên Đường đảo thường có hải tặc lui tới, các thương thuyền đều tránh khỏi nơi này, vì sao Cáp Di lại không biết mà vẫn chọn đi qua.” Trong lòng ta ngẩn ra, nhìn vào trong bản đồ, quả nhiên đường kẻ đỏ đi qua gần Thiên Đường đảo, ta suy nghĩ một chút, rồi nói: “Hách Liên Chiến đã rời khỏi Trục Lãng thành từ hôm qua, Cáp Di đương nhiên là muốn về Đông Hồ trước Hách Liên Chiến, đây là con đường ngắn nhất.” Khinh Nhan thản nhiên cười nói: “Xem ra dưới sự sai khiến của lợi ích, lá gan của con người to hơn rất nhiều.” Ta cười nói: “Sự lựa chọn này tuy là tốt nhất, cho dù có thể tránh được hải tặc, ta cũng buộc họ chạy tới đảo Thiên Đường.” Khinh Nhan không giải thích được nhìn về phía ta. Ta cười nói: “Mấy vị đảo chủ của đảo Thiên Đường có quan hệ với ta, chúng ta tới đó sẽ có được an toàn.” Khinh Nhan nói: “Ngươi cười dâm tiện như vậy, không phải ở đó có vị hồng nhan tri kỷ nào đó đấy chứ?” Ta ôm nàng vào trong lòng, nói: “Đã tới thời gian luyện công rồi.” Khinh Nhan đỏ mặt cười nói: “Huynh lại muốn dùng việc công làm chuyện riêng...” Thân hình của nàng đã bị ta ôm trọn vào trong lòng, ta xoay nàng hai vòng, sau đó đặt lên trên giường, Khinh Nhan lấy hai tay càn ta, nói: “Dận Không! Huynh phải đáp ứng muội một việc.” Ta đang bị tình cảm kích động, cố gắng bỏ cánh tay của nàng, nhưng nàng vẫn không chịu, nói: “Chuyện của chúng ta, huynh không được nói cho người thứ ba biết.” Ta mỉm cười nói: “Nàng tình ta nguyện, quản làm gì suy nghĩ của người khác?” Trong đôi mắt đẹp của Khinh Nhan hiện lên sự u buồn, nàng nhẹ giọng nói: “Phiêu Miễu Các môn quy cực nghiêm, bản thân muội là truyền nhân chỉ định, cả đời phải bảo tồn tấm thân xử nữ... thế nhưng hôm nay... tấm thân thuần khiết đã bị huynh phá, nếu như để cho bản môn biết, sợ rằng huynh không cách nào sống sót.” Ta cười nhạt nói: “Sợ họ làm gì, chỉ cần chúng ta yêu nhau, không có ai có thể ngăn cản chúng ta.” Trong đôi mắt đẹp của nàng chảy ra hai dòng lệ, nàng ôm chặt lấy ta, kề sát vào mặt ta, run giọng nói: “Đồng ý với muội.” Ta véo má nàng, nói: “Chẳng nhẽ vì Phiêu Miẽu các mà chúng ta phải rời xa nhau hay sao?” Khinh Nhan sâu xa nói: “Dận Không, cho muội một thời gian, muội sẽ xử lý tốt chuyện này.” Ta động tình nói: “Ta mặc kệ bọn họ sẽ làm gì với ta, nhưng mà nàng phải nhớ kỹ một câu, trong thiên hạ không có bất kỳ ai có thể làm cho chúng ta xa nhau.” Hai giọt nước mắt từ trong đôi mắt đẹp động lòng người của Khinh Nhan rơi xuống. Ta cẩn thận hôn lên khuôn mặt nàng, chậm rãi di chuyển lên đôi môi anh đào. “Đồng ý với muội...” Khinh Nhan run giọng nói. Ta rốt cục gật đầu, cánh tay ngọc của Khinh Nhan ôm lấy cổ ta, chủ động hôn ta, tình cảm mãnh liệt thiêu đốt ta, chúng ta lại hợp làm một, sự yêu thương của Khinh Nhan theo động tác bộc lộ ra ngoài, trong phòng nhất thời xuân ý dào dạt. “Dận Không...” “Tin tưởng ta, trong thiên hạ này không có người nào có thể chia cách chúng ta...” Người khuân vác ở cảng rất nhiều, sau khi ta và Khinh Nhan cải trang, gia nhập vào trong đội ngũ, A Đông và mấy tên võ sĩ trên thương thuyền phụ trách giám sát người khuân vác. Hắn nhận ra ta, hướng ta nói: “Hai người các ngươi đem những thùng gỗ này tới khoang số hai.” Ta và Khinh Nhan đi tới bên cạnh mấy thùng gỗ, thùng gỗ này không nặng, chỉ một mình ta vác cũng được, hai người chúng ta khiêng, Khinh Nhan chỉ cần làm dáng một chút là được. Khoang số hai ở phần đuôi thuyền, A Đông tự mình đi theo chúng ta, cho thấy trong thùng gỗ này toàn là hàng hóa trân quý. Thấy bốn bề vắng lặng, hắn nháy mắt với ta rồi chỉ vào trong một khoang thuyền. Ta và Khinh Nhan đem rương gỗ vào trong, bên trong đã chất đầy hàng hóa, xem ra đây chính là khoang số hai chứa vật phẩm. Ta thấp giọng nói: “Khi thương thuyền đi qua đảo Thiên Đường sẽ hành động.” A Đông gật đầu nói: “Dưới gầm giường ở góc phòng có nước và thực vật.” Hắn nói xong liền đóng cửa khoang, trong phòng tối mịt. Ta móc đánh lửa, châm vào ngọn nến, tìm được nước và thực vật mà A Đông đã chỉ. Khoang thuyền này rất lớn, nhưng lại chất đầy hàng hóa, ta và Khinh Nhan đặt thùng gỗ lên, rồi đi tới một góc, tắt ánh nến, ôm lấy nàng. Khinh Nhan ôn nhu nói: “Xem ra mấy ngày này, chúng ta phải chịu đựng cảnh tối tăm rồi.” Ta thấp giọng cười nói: “Chuyện này đúng là một chuyện tốt, chúng ta sẽ không bị ai quấy nhiễu, chuyên tâm tu luyện song tu.” Khinh Nhan ‘hì’ một tiếng cười nói: “Nếu như lúc nào cũng làm chuyện này, huynh không cảm thấy khô khan hay sao?” Ta ôm chặt nàng vào trong lòng, nói: “Chỉ cần ở chung với nàng, cả đời ta cũng không cảm thấy nhàm chán.” “Đáng ghét!” Khinh Nhan nhẹ giọng nói rúc đầu vào trong lòng ta. Từ trên đỉnh đầu truyền tới tiếng bước chân, ta thấp giọng nói: “Tại sao còn chưa xuất phát?” Khinh Nhan nói: “Có thể là phải kiểm tra hàng hóa?” Ta gật đầu nói: “Có lẽ sẽ có người xuống.” Khinh Nhan nói: “Chúng ta cẩn thận một chút, tốt hơn hết là mở thùng gỗ kia chui vào.” Ta cạy thùng gỗ, nhưng mà bên trong toàn là dược liệu, mùi dược liệu bốc lên, ta cố gắng đổ nó vào một góc thuyền, Khinh Nhan tới hỗ trợ, cái thùng gỗ vừa vặn đủ chỗ cho hai người chúng ta. Sau khi ta và Khinh Nhan chui vào, ta dùng chùy thủ cạy một lỗ quan sát phía ngoài. Khi chúng ta làm xong, cửa khoang mở ra, có người nói: “Kiểm tra kỹ một chút, số hàng hóa này cực kỳ quý hiếm, không được sơ suất một chút nào cả.” Ta nghe thanh âm kia, nhận ra đây chính là giọng của Cáp Di, rồi nghe thấy tiếng người đếm, lại có người bò lên các thùng gỗ. Ta thầm hô may mắn, nếu như chúng ta không có chuẩn bị trước, thì lúc này đã bị phát hiện rồi. Đám người kia kiểm tra một lúc, có người hướng cáp Di bẩm báo nói: “Khởi bẩm Tổng quản, số thùng đã đủ.” Cáp Di hắc hắc nở nụ cười nói: “Đóng chặt cửa phòng, chuẩn bị khởi hành.” Không bao lâu lại vang lên tiếng đóng đinh chan chát, ta thấp giọng nói: “Cái tên hỗn trướng này chẳng phải là chuyện bé xé ra to hay sao?” Khinh Nhan cười nói: “Chắc là hắn sợ có chuột chạy vào.” Ta cười nói: “Chỉ tiếc là hắn lại không ngờ tới có hai con chuột to ở trong này.” Vững tin Cáp Di và thủ hạ rời đi, chúng ta mới rời khỏi thùng gỗ, thân thuyền chấn động một cái, chắc là đã nhổ neo rời khỏi Trục Lãng thành. Ta và Khinh Nhan mừng rỡ ôm nhau, ta cúi người hôn nàng, nhưng lại đụng phải chùm râu, nhịn không được bật cười ha hả. Dưới ánh nến, khuôn mặt của Khinh Nhan tươi như hoa, có chòm râu mang lại cảm giác buồn cười vô cùng. Ta lấy nước thuốc tẩy dịch dung cho mình và Khinh Nhan, cảm giác được làm chính mình khoan khoái vô cùng. Ta nhìn khoang thuyền đầy hàng hóa, cười nói: “Ta thật sự muốn xem Cáp Di này thu thập được những thứ trân quý gì.” Dù sao Cáp Di cũng đã đóng đinh lên cửa, chúng ta không sợ người khác vào nên cậy tung các thùng hàng, chủng loại hàng hóa cực kỳ phong phú, ngoại trừ dược liệu, còn có tơ lụa, đồ sứ tinh xảo đẹp đẽ, làm cho ta vui mừng mà trong khoang còn có mấy vò rượu ngon đặc sản của Hán quốc và một ít trái cây. Ta cười nói: “Cáp Di này quả thực rất hiếu kính.” Khinh Nhan nói: “Bên này còn có một chút lạp xưởng (xúc xích) và chân giò hun khói.” Ta chép miệng nói: “Lần này chúng ta ăn sạch sẽ của chúng, ngay cả một manh giáp cũng không để lại.” Hành trình tuy dài nhưng mà với ta và Khinh Nhan mà nói, nó vô cùng hương diễm, trong khoang có đầy đủ các loại thực vật, đảm bảo cho cuộc sống bình thường của chúng ta. Trong bóng tối và sự vắng vẻ, vừa vặn có thể làm cho chúng ta vứt bó tạp niệm, chuyên tâm tu luyện để tăng tiến tu vi. Dưới sự khổ công của chúng ta, ta đã có dấu hiệu đột phá tầng thứ nhất của Vô Gian Huyền Công, đồng thời ta và Khinh Nhan còn đạt tới tâm ý tương thông. Ta có chút kỳ quái nói: “Ta nhớ là Thu tiền bối đã từng nói với ta, người hình như là người của Huyền Minh Giáo, sao lại trở thành sư thúc của muội?” Khinh Nhan tựa vào lòng ta, nhẹ giọng nói: “Huyền Minh Giáo và Phiêu Miễu Các vốn là một nhà, Huyền Minh Công và Xuất Vân công cũng đều diễn biến từ Vô Gian Huyền Công mà ra. Lúc trước Thu sư thúc đã từng là thánh nữ của Huyền Minh Giáo, nếu theo lẽ thường thì người sẽ kế thừa chức giáo chủ Huyền Minh giáo, chỉ tiếc...” Khinh Nhan than nhẹ một tiếng, hồi lâu mới nói: “Thu sư thúc khi gần nhậm chức chưởng môn lại động tình, việc này bị Lãnh Cô Huyên tiết lộ ra, khiến cho nội bộ Huyền Minh giáo chấn động. Thật ra chỉ cần Thu sư thúc đồng ý đoạn tuyệt quan hệ với nam tử kia, thì có thể trở thành giáo chủ, chỉ tiếc là người kiên quyết không đồng ý, cuối cùng bị trọng hình, trục xuất khỏi Huyền Minh Giáo.” Ta khen: “Không nghĩ tới Thu tiền bối lại là một nữ tử dám yêu dám làm.” Khinh Nhan nói: “Nhưng mà nam tử mà Thu sư thúc yêu lại bị người khác câu dẫn, phụ mối tình si của người.” Ta từ không nghĩ tới sau lưng Thu Nguyệt Hàn lại có nhiều chuyện như vậy, thấp giọng hỏi: “Nam tử kia là của ai? Nữ tử nào câu dẫn hắn?” Khinh Nhan nói: “Nam tử kia là ma môn đệ nhất cao thủ Hoa Trục Nguyệt.”  Ta nhíu mày nói: “Ta chưa từng nghe qua.” Khinh Nhan nói: “Hoa Trục Nguyệt là nghĩa tử của sư tổ muội, tu luyện võ công của Phiêu Miễu Các. Sau này hắn lại gặp được kỳ ngộ, trở thành cao thủ đệ nhất của Ma môn. Hắn ruồng bỏ Thu sư thúc, cuối cùng cũng bị người khác vứt bỏ, với tính cách cao ngạo của hắn làm sao có thể chấp nhận sự vũ nhục lớn như vậy. Sau đó không bao lâu thì mất tích, hai mươi năm qua chưa từng nghe bất cứ tin tức gì về hắn.” Ta thở dài một hơi nói: “Nữ nhân câu dẫn hắn thực là ghê tởm, nếu không hại Hoa Trục Nguyệt thì sao Thu tiền bối phải cô đơn cả đời.” Khinh Nhan nói: “Thu sư thúc vẫn là người trọng tình trọng nghĩa, Hoa Trục Nguyệt tuy rằng ruồng bỏ người, thế nhưng người vẫn toàn lực trợ giúp cho Phiêu Miễu Các. Khi đó, Phiêu Miễu Các bọn muội đang rối loạn nếu như không có người trợ giúp, thì tuyệt đối không có cục diện như ngày hôm nay.” Khinh Nhan nghĩ đến ân tình của Thu Nguyệt Hàn, nhịn không được rơi lệ. Ta ôm người ngọc, lại khuyên giải an ủi một phen, từ trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền tới tiếng bước chân vội vã. Ta và Khinh Nhan dừng nói chuyện, bước chân kia đi tới thẳng cửa phòng, sau đó lại truyền tới tiếng cạy cửa. Trong lòng ta vui vẻ, A Đông tới rất đúng hẹn. Nhưng mà đột nhiên trên đầu lại truyền tới tiếng bước chân, lần này là bốn người tới, chẳng lẽ là Cáp Di muốn kiểm tra hàng hóa? Ta và Khinh Nhan cuống quít chui vào trong rương gỗ, không bao lảu sau, cửa khoang bị người cạy mở, ta nhìn qua lỗ thủng của thùng gỗ, bốn tên võ sĩ đi theo cầu thang của cửa khoang đi xuống, một người trong đó cầm đuốc, ta cảm thấy kinh ngạc vì Cáp Di không có ở bên trong. Tên võ sĩ dẫn đầu nói: “Từ rương số mười bảy và ba mươi ba đều là đồ cổ và ngân khí, rương số hai mươi sáu là rương quý nhất, đừng có lấy nhầm.” Giờ ta mới hiểu, hóa ra đám võ sĩ này định ăn cắp hàng hóa. Khinh Nhan ở bên tai ta bên cạnh nhỏ giọng nói: “Làm sao bây giờ?” Ta khoát tay áo, có một gã võ sĩ đi tới rương của chúng ta, tìm cách mở khóa. Trong lòng ta thầm mắng, tên võ sĩ này thật là ngu không ai bằng, rõ ràng người kia đã nói là từ mừoi bảy tới ba mươi ba, hắn tới rương của chúng ta làm gì? Tên võ sĩ thấp giọng nói: “Đằng Đa Nhĩ an đáp, rương số hai mươi sáu do ta mở.” Ta và Khinh Nhan liếc mắt nhìn nhau, trên mặt nở nụ cười khổ, xem ra hiện giờ chúng ta không cách nào ẩn thân được nữa rồi. Lại có một gã võ sĩ bắt đầu đi tới, muốn cạy rương của chúng ta. Ta chớp đúng thời cơ, cùng Khinh Nhan đẩy nắp rương ra, đập vào ngực tên võ sĩ kia một chưởng. Một chưởng này ta dùng toàn lực, tên võ sĩ không biết trong rương có người, tâm lý sợ hãi nên tránh không kịp, bị ta đánh bay ra ngoài, bay ngược hơn mười trượng mới nặng nề đập vào góc khoang thuyền. Chỉ nghe tiếng gỗ vỡ tung tóe, thanh âm răng rắc vang lên, thân hình tên võ sĩ kia mềm nhũn nằm trên đất, không ngờ một chưởng này của ta đã cướp đi tính mạng của hắn. Võ công của Khinh Nhan cao hơn ta rất nhiều, xuất thủ tự có chừng mực, chỉ điểm trúng huyệt câm của võ sĩ kia, thân hình mềm mại của nàng bay vút lên, điểm trúng luôn hai võ sĩ còn lại. Ta vẫn chìm đắm trong uy lực của một chưởng kia, nhiều lần nhìn lại bàn tay mình, thực sự là khó có thể tin một chưởng uy lực này lại do ta phát ra. Cửa khoang có một cái bóng đen bỗng nhiên vọt vào, huy kiếm hướng Khinh Nhan đâm tới, thân thể mềm mại của Khinh Nhan xoay tròn, dùng mũi chân đá vào kiếm của người này. Ta nhận ra người tới là A Đông, nên quát lớn: “Dừng tay!” Khinh Nhan mũi chân điểm một cái, thân hình mềm mại nhảy tới cạnh ta. A Đông thu hồi trường kiếm, trở tay đút vào vỏ kiếm.  Khinh Nhan mỉm cười nói: “Kiếm pháp rất tốt!” A Đông cúi đầu xuống nói: “Chủ nhân!” Ta nhìn ba tên vệ sĩ còn lại, thấy chúng đều sợ hãi tới cực điểm. Ta bảo Khinh Nhan giải huyệt cho tên võ sĩ lên là Đằng Đa Nhĩ, A Đông rút ra chùy thủ để ở cổ của hắn, hắn run giọng nói: “Đừng mà... ta... chúng ta chỉ muốn trộm tài vật...” Ta cười nhạt nói: “Ai nói ta muốn giết ngươi? Nhưng mà nếu như Cáp Di biết chuyện của các ngươi, hậu quả như thế nào chắc chắn các ngươi có thể tưởng tượng được.” Đằng Đa Nhĩ sợ hãi, thân thể run rẩy không ngừng, ta lấy cái châm cài tóc của Khinh Nhan, điểm vào người hắn một cái, Đằng Đa Nhĩ đau đến mức kêu thảm một tiếng. Ta cười lạnh nói: “Ngươi đã trúng Đoạn Mệnh Thất Tuyệt Châm, nếu như trong vòng bảy ngày không có giải dược, khi đó cho dù là thần tiên cũng không cứu được tính mạng của ngươi, trong thiện hạ hiện giờ chỉ có ta mới phương biện pháp trị liệu.” Đằng Đa Nhĩ dập đầu như đảo tỏi nói: “Công tử tha mạng, công tử tha mạng...” Ta mỉm cười nói: “Chỉ cần ngươi làm theo sự phân phó của ta, đương nhiên là ta sẽ ban giải dược.”  Đằng Đa Nhĩ lập tức nói: “Tiểu nhân nguyện vì công tử xông pha khói lửa, chết không chối từ.” Ta lại đâm cho hai võ sĩ còn lại mỗi người một cái, mặt hai người này sợ hãi tái đi. Ta âm thầm buồn cười, chỉ một cái kế nhỏ, mà cũng có được sự giúp đỡ của ba tên võ sĩ. Trong đôi mắt của Khinh Nhan hiện lên sự thưởng thức, có đôi khi giả dối cũng chính là sự thăng hoa của trí tuệ.