[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Khi ta đi tới đình Thê Thảo, mặt trời chiều vẫn chưa có xuống núi, toàn bộ hồ Yên Chi được bao phủ dưới ánh chiều tà hồng rực rỡ tạo nên vẻ đặc biệt tráng lệ. Ta bảo đám người Đằng Đa Nhĩ chờ ở đẳng xa, một mình ngồi ở trong đình Thê Thảo thưởng thức vẻ tươi đẹp của sông nước.
Đợi cho đến khi màn đêm buông xuống nhưng vẫn chưa thấy hình bóng của Lệ Cơ, nhìn lên bầu trời đã đầy sao đêm, bên tai truyền đến từng tiểng kêu rả rích của côn trùng, tiếng gió hồ vi vu thổi qua, có lẽ Lệ Cơ sẽ không tới.
Đang lúc ta chuẩn bị trở về, bỗng nhiên nghe được tiếng xe ngựa từ xa truyền đến, đưa mắt nhìn lại, thấy một chiếc xe ngựa lộng lẫy đang như bay chạy về hướng đình Thê Thảo bên này.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại tại bên ngoài đình Thê Thảo cách ba trượng, sau khi cửa xe mở, một cung nữ xinh đẹp đi xuống trước, sau đó mới dìu Lệ Cơ từ trên xe đi xuống.
Lệ Cơ cũng không có mặc cung trang, chỉ bận một bộ váy dài màu xanh lam đậm càng tô điểm nước da kiều diễm như tuyết của nàng thêm chói mắt, nàng nhẹ nhàng vén lên áo choàng, khuôn mặt xinh đẹp khiến cho người ta say sưa hiện ra trước mặt ta.
Ta cùng nàng lẳng lặng đứng đối diện nhau, từ trong đôi mắt đẹp của nàng không nhìn ra được bất cứ một tia tình cảm dao động nào, ánh mắt lãnh đạm của nàng trong nháy mắt đã kéo dài thêm cự ly giữa chúng ta, ta biết Lệ Cơ vẫn còn đang hận ta.
Thái giám và cung nữ đã đánh xe rời xa ngôi đình.
Ta mỉm cười nói:
“Nhiều năm không gặp, hoàng hậu phong thái vẫn như xưa...”
Lệ Cơ lạnh lùng cắt đứt lời ta:
“Long Dận Không, thu hồi cái bộ dạng dối trá đó của ngươi đi, hôm nay ta hẹn ngươi tới cũng không phải để nghe ngươi nói những lời này.”
Ta thản nhiên cười rồi vào bên trong đình ngồi:
“Hoàng hậu tìm ta rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lệ Cơ chậm rãi đi tới ngồi xuống đối diện ta, ánh mắt ta nhìn thẳng vào khuôn mặt nàng, trong đầu lại nhớ tới cặp đùi tuyệt đẹp mê người dưới chiếc quần dài của nàng, cảnh xuân ngày trước từ lâu đã không còn tồn tại nữa, thâm tình từ lâu đã bị cừu hận thay thế hết.
Lệ Cơ nói:
“Vì sao ngươi bắt cóc muội tử của ta?”
Ta mỉm cười nói:
“Xa cách nhiều năm mà hoàng hậu vẫn còn nhớ kỹ sự việc đó đến vậy sao. Rốt cuộc vẫn là tỷ muội tình thân, Tư Hầu cũng thường xuyên nhớ cô lắm.”
Lệ Cơ cắn mạnh môi dưới, thấp giọng nói:
“Long Dận Không! Cái món nợ ngươi bắt cóc Tư Hầu, sớm muộn gì ta cũng phải tính với ngươi!”
Ta cười nói:
“Hoàng hậu nói sai rồi, hiện tại ta cùng Tư Hầu đã kết thành vợ chồng, chúng ta còn có cả một đứa con gái nữa, lại nói năm đó cũng là đôi bên tình nguyện, là Tư Hầu chủ động nguyện ý bỏ đi cùng ta. Chuyện này hình như hoàng hậu cũng không cần phải truy cứu đâu nhỉ?”
Trong đôi măt phượng của Lệ Cơ toát ra hàn mang bức người, nàng gàn từng chữ:
“Ngươi vì sao đối với người trong thiên hạ đều có tấm lòng như thế, duy chỉ có đối xử với ta lại tàn nhẫn như vậy?”
Ta nhìn sang hồ Yên Chi trong bóng đêm để lảng tránh ánh mắt của Lệ Cơ, ta không dám đối mặt với ánh mắt tuyệt vọng mà bi thương đó của nàng, cảm tình giữa chúng ta tất phải bị thân phận cùng địa vị hạn chế. Lệ Cơ khác với Tinh hậu, tình yêu của nàng đối với ta không trải qua sự đè nén, nàng yêu cầu không chỉ có tinh ái giữa đôi bên, nàng muốn sở hữu kết quả giống như giữa ta và Tư Hầu. Loại tình yêu điên cuồng này đã làm cho nàng mất đi lý trí cơ bản nhất.
Hồi lâu ta mới nói:
“Cô và Tư Hầu khác nhau, giữa chúng ta đã định trước không có kết quả...”
Nước mắt chợt tuôn ra trong đôi mắt Lệ Cơ, nàng mặc cho nước mắt tràn lên khuôn mặt, mãi đến lúc bị gió thổi khô đi.
Lệ Cơ lạnh lùng nói:
“Ngươi có còn nhớ đã từng nói với ta điều gì trước mộ cha ta hay không?”
Ta gật đầu.
Lệ Cơ nói:
“Ngày trước toàn bộ kỳ vọng của ta đã ký thác hết lên người ngươi, nhưng từ sau ngày đó, ta đã biết một cái đạo lý, trên thế gian này không có một người nào có thể đáng để tín nhiệm.”
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói:
“Nhất là đàn ông!”
Nàng nhìn thẳng hai mắt ta:
“Long Dận Không, là ngươi một tay đánh nát hy vọng của ta, là ngươi một tay ném ta vào vực sâu vạn kiếp bất phục. Ta phát thệ, ta mà còn sống, nhất định phải cho ngươi trả giá vì đã phản bội ta!”
Ta thở dài nói:
“Lệ Cơ, cô tội gì phải chấp nhất như vậy?”
Lệ Cơ cả giận nói:
“Ngươi không có tư cách gọi tên ta, ngươi biết vì sao ta chấp nhắt mà. Ta hiện tại có thể nói cho ngươi, ngày đó nếu như ngươi không đến nhiễu loạn nội tâm thì ta căn bản sẽ không yêu ngươi, lại càng sẽ không bị ngươi từng bước dụ dỗ. Ta vốn có có thể yên lặng sinh sống ở trong thâm cung, tự sinh tự diệt, thế nhưng ngươi lại cho ta hy vọng, rồi lại một tay hủy đi hy vọng đó của ta, ngươi vì sao phải tàn nhẫn như vậy?”
Cơ thể Lệ Cơ khẽ run lên trong gió, hiển nhiên nàng đã vô cùng kích động.
Trong nội tâm ta hiện lên một tia bi thương, nếu như có thể lựa chọn, ta nhất định sẽ bồi thường tổn thất lớn nhất cho Lệ Cơ, thế nhưng mối quan hệ giữa Tần, Khang cực kỳ quan trọng, ta quyết không thể đi sai nửa bước được. Ta rốt cuộc phát hiện bản thân mình cũng không phải là một đại trượng phu dám yêu dám hận, rất nhiều khi cũng phải suy nghĩ nhiều về các nhân tố bên ngoài.
Khóe môi Lệ Cơ để lộ ra một tia cười nhạt xem thường:
“Long Dận Không, ngươi không tính là một người nam nhân chân chính!”
Rồi nàng xoay người đi về hướng xe ngựa, không quay đầu lại nhìn ta thêm một lần nào nữa.
Ta nhìn xe ngựa tiêu thất tại trong bóng đêm, đột nhiên xoay người lại, đập mạnh một quyền lên cây trụ ở hành lang ngôi đình, một quyền ngưng tụ lực đạo toàn thân, đã đập gãy đôi cây cột trụ.
Ta chậm rãi đi ra ngoài đình, đình Thê Thảo ở phía sau vang lên một tiếng rắc rồi xiêu vẹo đổ sụp xuống.
Đám người Đằng Đa Nhĩ vẫn luôn ẩn nấp ở đẳng xa nghe được động tĩnh vội vàng vọt ra, rất sợ ta gặp phải nguy hiểm gì.
Ta không nói lời nào mà đi thẳng về phía bên hồ, nội tâm đã hoàn toàn bị ánh mắt của Lệ Cơ khiến cho đau nhói.
Khi một người uống rượu, ý nghĩ bao giờ cũng đặc biệt thanh tỉnh, ta cũng không phải là muốn uống cho mình say khướt, chỉ là muốn mượn hơi cồn để gây tê thần kinh của bản thân, nhấm giảm bớt một chút thống khổ trong nội tâm.
Vì sao ta đối với bất cứ người nào cũng đều có thể có tình ái, duy chỉ có đối với Lệ Cơ lại tuyệt như vậy? Ta cũng không phải là vô tình, làm sao có thể không biết được phần thâm tình đó của nàng đối với ta chứ? Rượu theo cổ họng ta chậm rãi chảy xuống, trong ngực truyền đến một loại cảm giác nóng rát cay cay.
Gió đêm thổi tung hai bên tóc mai, thì ra cái giá phải trả để muốn đi lên ngôi vị hoàng đế lại nặng nề đến như vậy...
Giọng nói của Đằng Đa Nhĩ từ phía sau truyền đến:
“Đứng lại!”
Ta xoay người lại nhìn, thấy một hắc y nhân đầu đội nón tre lẳng lặng xuất hiện tại ven hồ. Đằng Đa Nhĩ và bảy tên võ sĩ khác đang ngăn cản đường đi tới của hắc y nhân.
Đằng Đa Nhĩ gầm lên một tiếng, tiên phong xông về phía hắc y nhân, hắc y nhân phát sau mà đến trước, kiếm như kinh hồng tà tà chém ra, chuẩn xác chém vào thân đao của Đằng Đa Nhĩ, trường đao của Đằng Đa Nhĩ không ngờ sau một tiếng vang lên chói tai đã bị cắt thành hai đoạn, ta thấy rất rõ ràng phương thức xuất thủ của người này với ta mà nói cũng cực kỳ quen thuộc.
Bảy tên võ sĩ phía sau đồng thời cầm đao đâm tới sau lưng hắc y nhân, cổ tay hắc y nhân khéo léo biến đổi trở tay chém ra một kiếm hình cung, cuối cùng đã ngăn cản được đợt công kích từ phía sau đây ra ngoài.
“Dừng tay!”
Ta quát lớn. Ta đã đoán được thân phận của hắc y nhân.
Đám người Đằng Đa Nhĩ lui về phía sau một bước, nhưng vẫn vây quanh hắc y nhân ở giữa.
Hắc y nhân cười lạnh nói:
“Đám thủ hạ này của ngươi cũng không xuất sắc lắm!”
Trên mặt ta lộ ra một tia mỉm cười:
“Xa Hạo! Quả nhiên là ngươi!”
Hắc y nhân chậm rãi cởi xuống nón tre, để lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Y trở tay tra kiếm vào vỏ kiêm ở phía sau, ánh mắt thì nhìn thẳng vào bầu rượu trong tay ta.
Ta mỉm cười nói:
“Dận Không một mình uống rượu đang rất tịch mịch, Xa huynh có bằng lòng cùng ta đối ẩm hay không đây?”
Ta ném bầu rượu qua cho Xa Hạo, Xa Hạo đưa tay tiếp nhận, ngửa đầu liền uống một ngụm lớn.
Hai người chúng ta đi tới ven hồ ngồi đối diện với nhau, ta thấp giọng nói:
“Ta nghe nói Xa huynh đi đại Hán, hiện tại nơi đó vẫn còn đang truy bắt ngươi thì phải.”
Xa Hạo thản nhiên cười nói:
“Lúc ngươi đi Hán thì ta trùng hợp cũng ở đại Hán. Sau đó nghe được tin tức Hán Thành đế bắt ngươi giam lỏng, ta liền chạy qua đây cứu ngươi.”
Lúc này ta mới hiểu được Xa Hạo vì sao lại bị đại Hán dán thông báo truy bắt.
Xa Hạo nói:
“Không nghĩ tới ta hao hết trăm cay nghìn đắng đi cứu không ngờ lại là một cái bao hàng giả.”
Khóe môi y lộ ra một tia cười khổ, lại uống một ngụm rượu nói:
“Ngươi quả nhiên lợi hại.”
Ta cười nói:
“Tình thế bắt buộc, ta không thể không làm như vậy. Đa tạ Xa huynh không màng hung hiểm đi vào cứu ta, thế Vương Lũy ra sao rồi?”
Xa Hạo nao nao, lập tức hiểu ý Vương Lũy trong miệng ta nói đó là tên võ sĩ thế thân cho ta. Y thở dài nói:
“Chết rồi! Kể cả hơn mười võ sĩ của dịch quán tất cà đều đã chết...”
Nội tâm ta không khỏi chấn động, khó mà hình dung được bi thương đầy rẫy nội tâm ta lúc này.
Xa Hạo nói:
“Khi đại đô đốc Lý Mộ Vũ của Hán quốc sai người bao vây dịch quán, hắn cũng đã nhận thấy được kế kim thiền thoát xác của ngươi...”
Xa Hạo ngừng một chút lại nói:
“Người này võ công cao cường, suýt nữa ta cũng đã thua ở thủ hạ của hắn.”
Từ những lời này của y ta có thể suy đoán ra, giữa Xa Hạo và Lv Mộ Vũ tất nhiên từng phát sinh qua một trận chiến sinh tử.
Ta than thở:
“Đa tạ Xa huynh, lần này thiếu chút nữa đã hại ngươi rồi.”
Xa Hạo dửng dưng nói:
“Ngươi không cần cảm tạ ta, lần này ta đi cứu ngươi cũng là nể mặt của Tuệ Kiều thôi.”
Ta mỉm cười, mới nói:
“Xa huynh vì sao lại tới đại Tần?”
Xa Hạo nói:
“Sau khi xảy ra sự kiện đó, Hán quốc tự nhiên sẽ không thể lặng im được, ta liền lẩn vào thương đội, sau đó bắc thượng ly khai Hán cảnh. Vừa mới vào đại Tần thì nghe được tin tức ngươi đã đi tới Tần đô, vì vậy ta liền một đường tìm qua đây để xác thực ngươi bình yên vô sự.”
Y nhìn ta rồi nói:
“Hiện tại thấy ngươi bình an vô sự, ta yên tâm rồi.”
Trong nội tâm ta một trận cảm động, bất kể động cơ của Xa Hạo là vì ai, phần tình ý này của y đối với Tuệ Kiều quả là đáng quý.
Ta thấp giọng nói:
“Sau này Xa huynh dự định đi đâu?”
Xa Hạo đạm nhiên cười nói:
“Ta cô độc, muốn đi đâu thì đi đó, thiên hạ to lớn, nơi nào chả là chỗ dung thân?”
Ta chân thành nói:
“Xa huynh, Dận Không có một chuyện muốn nhờ không biết có thể đáp ứng không?”
Xa Hạo nói:
“Ngươi nói nghe thử xem.”
“Ta muốn Xa huynh ở lại Tần đô giúp ta!”
Kỳ thực cái ý nghĩ này vẫn nổi lên trong lòng ta đã lâu, tuy nhiên thủy chung lo lắng Xa Hạo sẽ không chịu đồng ý. Võ công và cơ trí của Xa Hạo đều là sự lựa chọn tốt nhất, nếu y có thể ở lại bên người ta, cho ta sử dụng, ta có thể nói là như hổ thêm cánh.
Xa Hạo trầm mặc.
Ta thấp giọng nói:
“Xa huynh hẳn là có thể thấy, đám võ sĩ thủ hạ của ta đều không dùng được, ta mặc dù thoát khỏi đại Hán, thế nhưng trong Tần đô ám triều dũng động, so với nguy cơ như ở Hán đô chỉ nhiều chứ hơn chứ không ít, Dận Không bằng năng lực của bản thân muốn toàn thân trở về Khang đô, có thể nói là khó khăn trùng trùng, cho nên mới mời Xa huynh trợ ta giúp một tay.”
Xa Hạo chậm rãi gật đầu nói:
“Ta đáp ứng ngươi.”
Ta vui mừng quá đỗi, kích động nói:
“Xa huynh...”
Xa Hạo lại nói:
“Tuy nhiên, ta có một điều kiện, sau khi trợ giúp ngươi bình an trở về đại Khang, ta sẽ từ biệt, ngươi không được cố lưu ta lại.”
Ta biết trong lòng y vẫn còn không có cách gì làm sáng tỏ được cái kết của Tuệ Kiều, không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói:
“Dận Không hiểu mà!”
Bệnh tình của Yến Nguyên Tông vẫn không có chút khởi sắc nào, Tinh hậu cũng phải tiếp nhận cái hiện thực này.
Khi ta đến trước Phượng Dương cung thăm hỏi Yến Nguyên Tông, Tinh hậu đang ở bên giường phê duyệt tấu chương. Thấy ta, nàng buông tấu chương, ngẩng đầu lên.
Hứa công công bảo mọi người lui ra, lặng yên đóng lại cửa cung.
Ta đi tới bên người Tinh hậu, nhẹ giọng nói:
“Mẫu hậu! Mặc dù quốc sự quan trọng, nhưng mà người cũng phải chú ý nhiều hơn tới thân thể, tiếp tục như vậy rất dễ sinh bệnh.”
Tinh hậu thầm thờ dài một hơi nói:
“Hai ngày này, đám thần tử khốn khiếp kia luân phiên hướng ta nêu ý kiến, bảo ta phải sớm ngày suy nghĩ đến chuyện sắc lập tân quân, ta cũng sắp bị họ bức cho phát điên rồi.”
Ta vươn hai tay đặt lên bờ vai mềm mại cong cong của Tinh hậu, từ phía sau nhẹ nhàng xoa bóp cho nàng. Tinh hậu thoải mái nhắm lại hai mắt, tựa ở trên ngực ta, cách cung trang lộng lẫy của nàng, ta vẫn có thể cảm giác được làn da thịt mịn màng của vai nàng.
“Ngươi cùng Yến Hưng Khải nói chuyện thế nào rồi?”
Tinh hậu nhẹ giọng hỏi.
Ta cười nhạt một tiếng:
“Hắn chỉ là một tên cáo già, biểu hiện ra đối với liên minh cực kỳ nhiệt tình, nhưng mỗi khi nói tới chỗ then chốt luôn luôn tận lực lảng tránh, nói chuyện cũng thăm dò hết một đoạn thời gian rồi, thế nhưng tiến triển thực chất căn bản không có, ta phỏng chừng hắn cũng đang cố ý kéo dài thời gian chờ đợi Trầm Trì.”
Tinh hậu nói:
“Yến Hưng Khải tuy nói âm hiểm gian xảo, nhưng trên đại chính lại nhờ vào Trầm Trì, việc liên minh hắn tất nhiên phải chờ sau khi Trầm Trì tới mới hạ quyết định được.”
Ta gật đầu nói:
“Hài nhi cũng không nóng lòng xác định việc kết minh, hai ngày này phía đại Khang hẳn là sẽ có tin tức qua đây.”
Tinh hậu nói:
“Phụ hoàng ngươi chỉ cần không phải kẻ ngu si, hẳn là sẽ đồng ý việc liên minh thôi.”
Ta cười nói:
“Về phía phụ hoàng đương nhiên không có bất luận vấn đề gì, ta chỉ lo lắng Tả Trục Lưu sẽ từ đó mà làm khó dễ.”
Tinh hậu thản nhiên cười nói:
“Việc liên minh chỉ cần thành công, ngươi chính là thái tử của Khang quốc, tại sao lại phải sợ hắn?”
Ta nhẹ nhàng vuốt ve vai Tinh hậu:
“Quyền thế của Tả Trục Lưu tại đại Khang không thua Yến Hưng Khải tại đại Tần chút nào đâu.”
Tinh hậu nhíu nhíu mày nói:
“Lẽ nào hắn cũng muốn làm hoàng đế?”
Ta thở dài nói:
“Ta mặc dù chưa từng thu thập chứng cứ hắn muốn mưu phản, tuy nhiên nhìn từ cách hành sự của hắn, hắn đối với ngôi vị hoàng đế hẳn là cũng ôm dã tâm.”
Tinh hậu buồn bã nói:
“Trong thiên hạ có người nào mà không động tâm đối với ngôi vị hoàng đế chứ?”
Nàng đưa tay cầm lấy tay ta, nhẹ giọng hỏi:
“Bên Trầm Trì có tin tức gì không?”
Ta biết nàng hỏi chính là việc ám sát, ta lắc đầu nói:
“Đến nay chưa có nghe được tin tức gì.”
Tinh hậu nói:
“Ta nghe nói Trầm Trì và Yến Hưng Khải đã khởi hành đến đây.”
Ta tràn ngập lòng tin nói:
“Mẫu hậu yên tâm, lần này người tuyệt đối sẽ không thất vọng.”
Hai tay ta từ cổ áo mở rộng của Tinh hậu lặng yên dò xét vào trong, theo bờ vai nhẵn nhụi mềm mại của nàng, xoa lên hai gò đất tràn ngập co dãn của nàng.
Thân thể Tinh hậu khẽ run lên, lập tức giữ chặt hai tay ta lại, thấp giọng nói:
“Đừng hồ đồ, vẫn còn đang ban ngày đấy...”
Trong lòng ta cười thầm, cắn lỗ tai trong suốt của nàng nói:
“Có một số việc, chưa hẳn cứ phải làm ở ban đêm đâu.”
Mặt Tinh hậu đã đỏ tới bên tai nhẹ giọng nói:
“Ngự y sắp tới rồi đó.”
Ta lúc này mới lưu luyến không rời nhẹ nhàng véo một phát lên hai vú nàng, mới buông thân thể nàng ra.
Tinh hậu chỉnh lý mái tóc một chút, nói:
“Ngày mai ta dự định đi Thái miếu để tế tổ.”
Ta nao nao, lẽ nào Tinh hậu cũng bắt đầu tin tưởng những lời nói dối hoang đường tự biên tự diễn đó của Lệ Cơ rồi sao?
Đúng lúc này, chúng ta nghe được một tiếng la cực kỳ suy nhược truyền đến từ long sàng:
“Phụ hoàng...”
Ta và Tinh hậu đều cả kinh, cuống quít chạy tới bên giường, thấy hai mắt Yến Nguyên Tông mở lớn, có vẻ khiến người ta sợ hãi, trên đôi môi khô khốc nửa mở nửa đóng, bọt mép từ khóe môi dọc theo bên má hắn chậm rãi chảy xuống.
Tinh hậu thất kinh, nắm lấy cánh tay nhăn nheo của Yến Nguyên Tông, run giọng nói:
“Nguyên Tông! Nguyên Tông!”
Cổ họng Yến Nguyên Tông phát ra vài tiếng ư ư, hai mắt toát ra thần sắc cực độ sợ hãi.
Ta cuống quít bảo Hứa công công đi gọi ngự y.
Vài tên ngự y nghe tin vội chạy tới, Tinh hậu lui qua một bên, có câu quan tâm sẽ bị loạn, nhịn không được thấp giọng khóc nức nở.
Ta thấp giọng khuyên giải an ủi:
“Mẫu hậu yên tâm, hoàng huynh cát nhân tự có thiên tướng, sẽ không có chuyện gì.”
Vài tên ngự y vội vàng một hồi, tình huống của Yến Nguyên Tông rốt cuộc ổn định xuống. Tên ngự y đứng đầu đi tới trước người Tinh hậu, khẽ nói:
“Chúc mừng thái hậu.”
Tinh hậu nao nao, rưng rưng nói:
“Chúc mừng chuyện gì?”
Ngự y kia nói:
“Bệ hạ vừa rồi đã phun ra không ít máu bầm, mạch đập cũng đã mạnh hơn rất nhiều so với lúc trước.”
Tinh hậu lau đi nước mắt, nhẹ giọng nói:
“Ngươi nói rõ ràng một chút đi!”
Ngự y nói:
“Vi thần đã từng nói qua với thái hậu, tính mệnh của bệ hạ tối đa cũng chỉ có bảy ngày, thế nhưng hiện tại xem từ mạch tượng, thân thể của bệ hạ không ngờ có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, thần mặc dù không dám cam đoan có thể khiến cho long thể của bệ hạ khôi phục như thường. Thế nhưng nếu theo tình hình hiện tại, bệ hạ hẳn là còn có thể duy trì được một khoảng thời gian.”
Điều này đối với Tinh hậu và ta mà nói không thể nghi ngờ là một tin tức tốt quá tốt, chỉ cần Yến Nguyên Tông có thể duy trì sống trên đời này thêm một ngày, cơ hội để chúng ta đối phó với đám người Yến Hưng Khải cũng nhiêu hơn một phần, xem ra trời xanh quả nhiên đứng về phía chúng ta.
Sau khi ngự y đi khỏi, Tinh hậu không khỏi than nhẹ một tiếng:
“Tất cả quả nhiên là báo ứng, nếu như Tôn tiên sinh còn sống, Nguyên Tông có thể còn cứu được.”
Nhớ tới Tôn Tam Phân bị Tinh hậu hại chết, nội tâm ta không khỏi một trận buồn bã. Tinh hậu vì bảo trụ bí mật giữa hai người chúng ta mà diệt trừ Tôn Tam Phân, hiện tại đành phải trơ măt nhìn bệnh tình của Yến Nguyên Tông ngày càng sa sút, nhưng cũng phải bất lực, quả nhiên ứng với thiên lý tuần hoàn của câu nói kia.
Ta an ủi khuyên:
“Ngự y không phải đã nói, bệnh tình của hoàng huynh đã có chuyển biến tốt đẹp rồi sao, có thể chữa trị tốt thì chưa hẳn không thể mà.”
Tinh hậu gật đầu, nhẹ giọng nói:
“Ngày mai ta sẽ đi Thái miếu tế tổ, khẩn cầu tiên hoàng buông tha cho con trai ta...”
Ta đúng là vẫn còn sao nhãng một việc, trước khi Tử Ngưng đi Tuyên Thành, ta đã quên bảo nàng bao tin cho Tuệ Kiều, hiện tại y thuật của Tuệ Kiều cũng không kém so với Tôn Tam Phân năm đó, nếu như nàng có thể kịp lúc tới Tần đô, có thể Yến Nguyên Tông còn có thể cứu được.
Rời khỏi hoàng cung, ta trực tiếp đi về hướng Vạn Hoa lâu, hôm nay thúc cháu Tây Môn Bá Đống hẹn ta dùng tại nơi đó, hơn nữa có Mộ Dung Yên Yên tiếp khách, ta đương nhiên sẽ không thể thất ước.
Mộ Dung Yên Yên một bộ váy màu xanh lục, đã đợi ta ở trước cửa từ lâu, tình huống lên đèn ở Vạn Hoa lâu đã có thể thấy được Tần đô dần dần khôi phục lại sự phồn hoa như ngày xưa.
Ta mỉm cười nói:
“Việc làm ăn của Vạn Hoa lâu lại bắt đầu trở nên náo nhiệt rồi.”
Mộ Dung Yên Yên thản nhiên cười nói:
“Công việc bù đầu bù cổ, miễn cường cũng sống tạm.”
Ta mỉm cười, Vạn Hoa lâu này chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ nàng dùng để che giấu tung tích, tài chính của của nàng hẳn là bắt nguồn từ Tả Trục Lưu, việc làm ăn ra sao căn bản cũng không quan trọng.
Mộ Dung Yên Yên dẫn ta đi tới Tân Nguyệt các, Tây Môn Bá Đống cùng thúc Tây Môn Qua đã đợi từ lâu ở bên trong phòng.
Ta cười nói:
“Để hai vị Tây Môn lão bản đợi lâu, vừa rồi ta vào cung thăm hỏi qua hoàng thượng cho nên đến chậm một chút, xin thứ lỗi.”
Tây Môn Bá Đống cười nói:
“Bình Vương điện hạ không cần khách khí như vậy, mau mau nhập tọa, mấy người chúng ta phải thỏa thích mà ăn uống một phen.”
Ta vừa ngồi xuống bên này, nhưng thấy Mộ Dung Yên Yên vẫn đang đứng ở nơi đó, mỉm cười nói:
“Mộ Dung lão bản vì sao còn không ngồi xuống?”
Mộ Dung Yên Yên nhẹ giọng nói:
“Ta còn muốn giới thiệu cho các ngươi một người bạn cũ.”
Lòng ta ngẩn ra thấy tiếng bức rèm che khẽ vang lên, theo đó một trung niên mặc một bộ nho sam màu xám chậm rãi đi đến.
Ta và Tây Môn Bá Đống đồng thời đứng dậy, kinh hô:
“Quản lão bản!”
Người đến chính là Quản Thư Hành một ông chủ lớn của Tề quốc.
Quản Thư Hành vẻ mặt tang thương, nét mặt bình tĩnh ngày xưa từ lâu đã tiêu thất không gặp, cười khổ nói:
“Ta còn tưởng rằng sớm đã bị mọi người quên rồi chứ.”
Ta cuống quít mời Quản Thư Hành ngồi xuống, trong lòng ta ít nhiều cũng có chút mắc nợ Quản Thư Hành, hắn sở dĩ phải lưu lạc đến hoàn cảnh như giờ phút này đích xác cùng ta có quan hệ.
Tây Môn Bá Đống nói:
“Từ khi nghe nói Quản huynh gặp nạn, ta vẫn luôn hỏi thăm tin tức của huynh, không nghĩ tới huynh đã tới đại Tần.”
Y quan tâm đối với Quản Thư Hành cũng không phải là chỉ giới hạn bên ngoài, quặng sắt của Quản Thư Hành vẫn luôn là người cung cấp lớn nhất cho xưởng vũ khí của Tây Môn gia tộc, có thể nói cục diện kinh tế đình trệ cùng nguyên liệu không đủ trong những ngày gần đây của Tây Môn gia tộc có quan hệ nhất định tới Quản Thư Hành.
Quản Thư Hành nói:
“Tề vương Kinh Phong Đồng đã gán tội danh cho ta, kê biên tài sản, tất cả gia nhân đều bị hắn đưa vào ngục, nếu như không phải là ta sớm nhận được tin tức, sợ rằng lần này cũng khó tránh khỏi số kiếp.”
Ta áy náy nói:
“Nếu như không phải là bức Xuân Cung đồ kia cũng sẽ không rước lấy phiền phức lớn như vậy cho Quản lão sư.”
Quản Thư Hành nói:
“Việc này không quan hệ gì tới Bình Vương hết, có trách cũng chỉ trách ta bị lợi ích che mờ tâm trí, cho nên mới làm ra chuyện hồ đồ như vừa rồi.”
Mộ Dung Yên Yên cười nói:
“Hiện tại nếu nghĩa phụ đã không việc gì, chúng ta không cần phải mặt mày buồn rầu như thế nữa. Tới! Mọi người cùng nâng ly.”
Rượu qua ba tuần, ta lại nói với Quản Thư Hành:
“Quản lão bản có biết rốt cuộc là ai mặt báo với Tề vương không?”
Quản Thư Hành thở dài một hơi nói:
“Việc này không đề cập tới cũng được, Quản mỗ đã trải qua đại nạn lần này, từ lâu tâm như chi thủy, cái gì tài phú, cái gì bảo tàng, trong lòng ta cũng đã không quan trọng, chỉ cần Tề vương kia có thể thả người nhà của ta, cho dù đem toàn bộ sản nghiệp cho hắn ta cũng cam tâm tình nguyên.”
Mộ Dung Yên Yên nói:
“Có lẽ Kinh Phong Đồng sớm đã coi trọng sản nghiệp của nghĩa phụ, lần này hắn hạ thủ với cha quyết không chỉ là bởi vì bức Xuân Cung đồ kia đâu.”
Quản Thư Hành bưng lên ly rượu nói:
“Đa tạ các vị quan tâm đối với Quản mỗ, Quản mỗ chỉ muốn mượn ly rượu này để biểu thị sự cảm ơn đối với chư vị.”
Lòng ta thầm nghĩ:
“Quản Thư Hành làm sao chạy thoát ra khỏi từ Tề quốc được, nhìn bộ dáng hiện tại của y, hiển nhiên đã hoàn toàn buông tha việc Xuân Cung đồ, là cái gì đã khiến cho tâm tính y xảy ra sự biến hóa lớn như vậy?”
Mọi người uống hết ly rượu này, Quản Thư Hành, Tây Môn Bá Đống nói:
“Tây Môn lão bản lần này tới có phải vì chuyện làm ăn hay không?”
Tây Môn Bá Đống gật đầu nói:
“Hiện tại binh khí của Tây Môn thị ta số định mức còn lại không được một phần ba so với ban đầu, đa số đều bị Trác Chính cưỡng đoạt hết. Lần này tới là vì muốn tranh thủ lấy trở về thêm một ít.”
Tây Môn Qua nói:
“Mối quan hệ giữa Trác Chính cùng Túc vương Yến Hưng Khải tuyệt không tầm thường, muốn cho quân đội Tần quốc cải biến kế hoạch chọn mua, trừ phi thái hậu đích thân lên tiếng mới được.”
Ánh mắt hai người đồng thời trông về phía ta.
Ta thấp giọng nói:
“Chuyện này hay là chờ qua giai đoạn này rồi hãy tính đi, bệnh tình hiện nay của bệ hạ vẫn chưa ổn định, thái hậu không có tinh lực chú ý đến chuyện này.”
Tây Môn Bá Đống gật đầu nói:
“Việc này còn phải làm phiền nhiều đến Bình Vương điện hạ.”
Quản Thư Hành cười nói:
“Kỳ thực Tây Môn lão bản vì sao chỉ đặt ánh mắt ở trên Tần quốc thế.”
Tây Môn Bá Đống nói:
“Trung Sơn hiện tại là nước phụ thuộc của Tần quốc, binh khí của Tây Môn chúng ta nếu bán cho nước của hắn. nhất định sẽ lọt vào sự chế tài của Tần quốc.”
Quản Thư Hành nói:
“Quốc quản Trương Trí Thành của Trung Sơn quốc sớm có ý độc lập. Hiện tại thanh thế của Tần quốc đã không như trước, lại nói phía sau Trung Sơn còn có đại Hán chống đỡ, độc lập cũng là chuyện sớm muộn thôi.”
Tây Môn Bá Đống nói:
“Hơn phân nửa ranh giới của Trung Sơn quốc cũng đều nằm trong đại Tần, nếu như độc lập sợ rằng cái giá phải trả cũng sẽ cực kỳ nặng nề.”
Quản Thư Hành than thở:
“Những người kinh thương như chúng ta đơn giản chỉ nghĩ thiên hạ yên ổn, quốc thái dân an thế nhưng những người đương quyền thủy chung không có cách gì thỏa mãn nguyện vọng của chúng ta được.”
Ta chậm rãi gật đầu, những lời này của Quản Thư Hành mặc dù có chút đạo lý, nhưng đối với Tây Môn gia tộc lại không thích hợp, nếu như thiên hạ không có phân tranh, bọn họ chế tạo ra vũ khí thì đem bán cho ai?
Mộ Dung Yên Yên nói:
“Chỉ sợ thiên hạ này vĩnh viễn không có ngày bình yên, nếu Tần đế bị bệnh chết, đại Tần lặp tức sẽ rơi vào một mảnh rối loạn.”
Tây Môn Bá Đống cảm thán nói:
“Nếu Túc vương nắm chính quyền của Tần quốc trong tay, sợ rằng đại Tần này sẽ không có chỗ cho Tây Môn gia của ta dung thân.”
Đi ra khỏi Vạn Hoa lâu, Xa Hạo cùng chúng võ sĩ tiến lên nghênh đón, từ sau khi đáp ứng lưu lại bảo vệ ta, mỗi thời mỗi khắc Xa Hạo cũng đều ở bên người ta.
Sau khi ta chào từ biệt Mộ Dung Yên Yên, đang chuẩn bị lên ngựa thì nghe phía sau có một giọng nói phẫn nộ quát:
“Long Dận Không! Tên khốn khiếp nhà ngươi!”
Ta xoay người lại, thấy một thanh niên nhân ăn mặc hoa lệ tay đang cầm trường kiếm, sải bước lao tới phía ta, đó là Chu Tự Chân con trai của thái bộc Chu Vô Mặc. Lúc trước gã cùng Tư Hầu đã từng định ra hôn ước, nếu như không phải là ta hoành đao đoạt ái, lúc này Tư Hầu hẳn là trở thành thê tử của gã rồi, đối với nam nhân mà nói, mối thù giết cha đoạt thê phải nói là vô cùng nhục nhã, gã hận ta như vậy cũng không có gì khó hiểu.
Xa Hạo đang muốn tiến lên.
Ta mỉm cười nói:
“Để tự ta xử lý.”
Xa Hạo thản nhiên cười, y đã từ bộ pháp của Chu Tự Chân nhìn ra, võ công của người này cực kỳ bình thường.
Ta tiếp nhận Thanh Đồng đao từ trong tay Đằng Đa Nhĩ, chậm rãi đi nghênh tiếp.
Hai tay Chu Tự Chân cầm kiếm, hét lớn một tiếng lao về phía ta, ta vung lên trường đao trong tay, chuẩn xác chặn lại thân kiếm của gã, tiện thể xoay tròn cổ tay, Chu Tự Chân cũng giữ không được trường kiếm trong tay, liền bị tuột tay bay ra ngoài, cắm lên mặt đất cách ta hơn ba trượng, thân kiếm vẫn còn rung lên không ngừng.
Chu Tự Chân bị cừu hận làm mờ lý trí, nắm chặt hai tay liều lĩnh lao về phía ta. Ta giơ lên đùi phải đá mạnh vào bụng gã một cước, kề đao lên cổ gã, lạnh giọng nói:
“Còn dám xằng bậy, cẩn thận ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi!”
Lúc này vài tên võ sĩ theo gã mới chạy tới, thấy chủ nhân bị bắt giữ, một đám rút ra binh khí.
Ta phẫn nộ quát:
“Ai dám làm càn?”
Đám võ sĩ này sợ ném chuột vỡ đồ, một đám thối lui qua một bên.
Ta hướng Chu Tự Chân nói:
“Sau này đừng để cho ta nhìn thấy ngươi nữa!”
Rồi đột nhiên cắm mạnh trường đao vào trong miếng đá xanh, đao khí lạnh thấu xương đã cắt đứt vài cọng tóc trên đầu gã chậm rãi rơi xuống đất, trên thân đao trong như mặt nước thấp thoáng thấy được vẻ mặt kinh khủng đến cực điểm của Chu Tự Chân.
Xa Hạo cũng tiến lên, thấp giọng khen ngợi:
“Võ công của công tử hình như đã tiến bộ rất nhiều.”
Ta mỉm cười nói:
“Xa huynh quá khen, một chút tiểu kỹ này có đáng là gì, dùng để đối phó với bọn đạo chích còn có thể, nếu là gặp phải cao thủ chân chính chắc chỉ có nước chịu chết thôi.”
Xa Hạo thản nhiên cười nói:
“Ngươi cũng không cần phải quá khiêm tốn, chỉ bằng lực lượng cắm đao vào tảng đá vừa rồi của ngươi, đã rất ít người có thể làm được, giả lấy thời gian võ công của của ngươi nhất định sẽ vượt lên cả ta thôi.”
Ta cười ha hả, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, nếu như thực sự có thể sở hữu võ công như Xa Hạo, bản thân mình đối phó với những cao thủ thông thường chắc cũng không thành vấn đề.
Đi tới bên ngoài Phong Lâm các, lại nghe được tiếng chó sủa quen thuộc, nội tâm ta một trận kinh hỉ, lẽ nào A Đông đã trở về?
Ta bước nhanh đi vào Phong Lâm các, hai gã võ sĩ cuống quít đi ra đón, thấp giọng nói:
“A Đông đã trở về, hắn bị thương rồi.”
Ta gật đầu, đi tới gian phòng của A Đông, thấy hai gã võ sĩ đang băng bó vết thương trên người hắn, bệnh cạnh đặt một cái thau bằng đồng, bên trong tràn đầy máu loãng đỏ sẫm.
Ta vội vàng đi tới bên giường, thấy trên cánh tay trái cùng trước ngực A Đông có một vết kiếm sâu tới xương, dưới bụng còn có một chưởng ấn màu tím.
A Đông lí nhí nói:
“Ta đã phụ chủ nhân nhờ vả... xin chủ nhân trị tội.”
Ta đầu tiên nghĩ đến đó là hành tung của hắn có bị bại lộ hay không, xoay người nói với Xa Hạo:
“Xa huynh, ngươi suất lĩnh chúng võ sĩ đi xung quanh nhìn xem có bị theo đuôi qua đây hay không?”
A Đông nói:
“Chủ nhân yên tâm, ta... ta đã ẩn núp ở trong Tần đô một đêm, tin chắc sẽ không bị người theo dõi, hôm nay mới lẻn vào Phong Lâm các.”
Ta cầm hai tay hắn nói:
“A Đông, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
A Đông hạ giọng nói:
“Yến Nguyên Tịch chắc có lẽ đã chết.”
“Cái gì?”
Ta suýt nữa không dám tin vào cái lỗ tai của mình.
A Đông nói:
“Ta đi vào ám sát Yến Nguyên Tịch, nhưng phát hiện có người cùng có mục đích như ta, khi ta chạy tới, tên thích khách kia đã một kiếm đâm vào ngực Yến Nguyên Tịch.”
Ta kinh hoàng khi nghe tin này, lẽ nào Yến Nguyên Khải căn bản là không có ý muốn để cho Yến Nguyên Tịch trở về Tần đô? Mục đích chân chính của y cùng Trầm Trì tiếp Yến Nguyên Tịch hồi kinh đó là nhân cơ hội dồn hắn vào chỗ chết hay sao?
A Đông nói:
“Ta một đường truy tung tên thích khách kia, không nghĩ tới đột nhiên chui ra vài cao thủ, họ định giữ ta lại, ta liều mạng trốn thoát, trên đường lại gặp phải tên thích khách giết chết Yến Nguyên Tịch... ta vốn tưởng rằng ả muốn giết ta diệt khẩu, thế nhưng trước khi ả hạ thủ lại cải biến ý nghĩ... căn cứ theo suy đoán của ta... thích khách kia chắc chắn là nữ.”