[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Ta giận dữ vỗ ở trên bàn một cái, cả giận nói:
“Hồ đồ! Ta không để ý tới sinh tử, bôn ba vì tiền đồ của Đại Khang, vậy mà hắn không kiềm chế, làm ra nhiều chuyện hoang đường như vậy, trên đời này làm gì có cái gì gọi là linh đan diệu dược trường sinh bất lão?”
Tiêu Tín nói:
“Điện hạ nghĩ như vậy, nhưng mà người khác chưa chắc có cách nghĩ giống người, hơn nữa trước khi cận kề cái chết, khát vọng sống của con người càng mãnh liệt, Hâm Đức hoàng đế cũng chẳng ngoại lệ.”
Ta gật đầu nói:
“Mặc kệ hắn đi...”
Ta lại nghĩ tới câu nói mà Trầm Trì nói cho ta, cho tới giờ, mục đích của ta đều tập trung vào ngôi vị hoàng đế của Đại Khang, nếu như xuất phát từ sự phát triển của Tuyên Thành để tự lập làm vua, có nhanh hơn so với đợi Hâm Đức hoàng đế hay không?
Tiêu Tín nói:
“Điện hạ định khi nào tiến hành xúc tiến chuyện kết minh?”
Ta có chút mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi:
“Phỏng chừng phải chờ tới lúc Yến Nguyên Tông nhập táng.”
Tiêu Tín thấy vẻ mặt ta uể oải, biết điều cáo từ rời đi.
Trong đầu ta, thân ảnh Trầm Trì lúc nào cũng lởn vởn, ta uống một ngụm hương trà, chậm rãi thả lỏng thân kinh, mới nhớ ra lá thư do Tiêu Tín mang tới vẫn chưa xem.
Bóc phong thư, ta ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, lập tức nhận ra đó là mùi hương của Lục Châu, trên thư không có chữ, chỉ có mấy sợi tóc quấn vào hai trang giấy hồ điệp, trên thư còn có một dấu son môi ướt át.
Ta không khỏi nở nụ cười, hít thật sâu một hơi, nhẹ nhàng hôn lên trên dấu sơn môi, hình dáng đơn thuần của Lục Châu hiện lên trước mắt.
Thải Tuyết bưng bữa ăn khuya từ ngoài cửa đi vào, thấy ta làm như vậy thì đỏ mặt, hai mi rũ xuống.
Ta cười gặp thư lại, cẩn thận nhét vào trong ngực.
Thải Tuyết đem bữa ăn khuya đến ta trước mặt:
“Công tử không nên quá cực khổ, mấy hôm nay phải chú ý nghỉ ngơi.”
Ta mỉm cười nói:
“Chỉ cần Thải Tuyết nguyện ý cùng ta nói chuyện, ta sẽ quên mất mệt mỏi.”
Thải Tuyết nhẹ giọng nói:
“Công tử nếu như không còn gì phân phó, Thải Tuyết xin lui xuống trước.”
Ta nhíu mày, lạnh lùng nói:
‘‘Nàng giống như đang cố tình trốn tránh ta?”
“Nô tỳ không dám.”
Ta đang muốn nói tiếp, nhưng ngoài cửa lại vang lên một thanh âm ôn nhu:
“Bình vương điện hạ có ở đây không?”
Ta nhận ra, đây là thanh âm của Mộ Dung Yên Yên.
Thải Tuyết cuống quít chạy ra ngoài.
Mộ Dung Yên Yên cười khanh khách đi đến, lúc đi ngang qua chỗ người Thải Tuyết, đôi mắt đẹp của nàng nhỉn Thải Tuyết thật sâu, sau đó đi tới bên cạnh ta, phía sau nàng còn có một hán tử vóc người cao lớn, chính là người đạo mộ Liên Việt.
Ta biết bọn họ lần này đến đây chắc chắn là vì chuyện đào hoàng lăng.
Liên Việt thần bí khép cửa, lấy một tấm bảo đồ trải lên trên bàn nói:
“Bình vương mời xem!”
Ta cúi đầu nhìn lại, hóa ra đây là bản đồ hoàng lăng, trong đó được thiết kế rất phức tạp, là một người ngoại đạo, ta chẳng nhận ra manh mối gì.
Liên Việt nói:
“Đường đi đã được tính, chuyện đào móc cũng đã an bài, thế nhưng trong mộ toàn được xây dựng bằng đá lớn, nếu như mở thủ công, thi ít nhất cũng cần hai tháng.”
Ta như đinh đóng cột nói:
“Lúc Yến Nguyên Tông hạ táng, ta muốn đi vào trong mộ.”
Liên Việt cau mày nói:
“Bình vương điện hạ, nếu như ta không có nhớ lầm, lúc đầu người nói trong vòng ba ngày, tại sao bây giờ lại nói là ngay khi hạ táng?”
Sở dĩ ta thay đổi kế hoạch là vì Tinh Hậu muốn cho Khúc Nặc hạ táng cùng với Yến Nguyên Tông, ở trong địa cung, chẳng biết Khúc Nặc có thể chịu đựng được bao nhiêu thời gian, ta vào trong đó sớm một khắc, thì khả năng sống sót của nàng lại cao hơn một chút.
Ta thấp giọng nói:
“Ngươi nghe cho rõ, mặc kệ phải trả công lớn như thế nào, ta phải có mặt ở địa cung sau khi hạ táng. Hiện giờ cách lúc Yến Nguyên Tông hạ táng chỉ còn vài ngày, ngươi có thể bắt đầu tiến hành đào bới được rồi.”
Liên Việt nói:
“Chuyện không dễ như điện hạ nghĩ, muốn trong một thời gian ngắn đào tới địa cung, thì phải cần Phích Lịch Đạn của Mặc thị.”
Trên đời sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ, Đường Muội từ Tuyên Thành tới đây đã mang theo không ít Phích Lịch Đạn, lúc hộ tống Tuệ Kiều rời đi, hắn đã để lại, ta không ngờ nó lại phát huy công dụng lúc này.
Ta mỉm cười nói:
“Được, Phích Lịch Đạn do ta phụ trách, ngươi chỉ cần lo chuyện đào bới, phải đảm bảo là sau khi Yến Nguyên Tông hạ táng là vào được địa cung”
Liên Việt nói:
“Nếu như có Phích Lịch đạn của Mặc thị, thì ta đảm bảo.”
Liên Việt còn có nhiều chuyện cần chuẩn bị, nên cáo từ rời đi trước.
Mộ Dung Yên Yên cùng ta đi dạo ven hồ, tinh thần ta hiện giờ không tốt, cho nên đáp ứng lời mời của nàng.
Chúng ta sóng vai bước chậm ở bên bờ Yên Chi hồ, gió thu từ ngoài hồ thổi tới đã không còn ôn như như ngày xưa, nó đã mang theo hàn ý.
Ta cởi áo choàng phủ thêm lên vai cho Mộ Dung Yên Yên, nàng dịu dàng cười nói:
“Thảo nào có nhiều nữ tử thích điện hạ như vậy, Bình vương điện hạ quả nhiên biết chăm sóc người khác.”
Ta cười nói:
“Mộ Dung cô nương có phải là đang ám chỉ, cô nương đã thích ta rồi hay không?”
Mộ Dung Yên Yên mỉm cười nói:
“Tình cảm bằng hữu khác với tình cảm đó nhiều lắm, điện hạ chớ có nhầm lẫn.”
Ta đưa tay nắm lấy bàn tay của nàng, nói:
“Chỉ tiếc, ta không thể nào duy trì quan hệ bằng hữu với một mỹ nhân thế này được.”
Mộ Dung Yên Yên cười rút tay khỏi bàn tay của ta:
“Làm phi tử của điện hạ, phải chia sẻ ân sủng với người khác, làm bằng hữu của điện hạ, có thể một mình hưởng thụ tình cảm, nếu như so sánh mà nói Yên Yên vẫn thích vế sau hơn.”
Nàng đi vào trong lương đình, ngồi xuống một cái ghế đá, nhìn mặt hồ như gương ở phía xa xa, nhẹ giọng nói:
“Nghe nói Trầm Trì sợ tội tự sát?”
Ta gật đầu nói:
“Đúng là có chuyện này.”
Mộ Dung Yên Yên nói:
“Tân phi mới nạp của Yến Nguyên Tông là Khúc Nặc cũng bị tuẫn táng theo?”
Ta không nói lời nào.
Mộ Dung Yên Yên dùng đôi mắt đẹp nhìn về phía ta nói:
“Nếu như không phải ta biết rằng điện hạ không quen biết gì với Khúc Nặc, thì ta sẽ thực sự cho rằng, lần này điện hạ đào mộ là vì cứu Khúc Nặc.”
Nàng nhìn thẳng vào ta, dường như muốn nhìn thấu nội tâm của ta đang nghĩ gì.
Ta nở nụ cười, gió lạnh thổi qua, ta nhịn không được hắt xì một cái.
Mộ Dung Yên Yên dường như cũng có cùng cảm ứng với ta, nàng cũng hắt hơi, chúng ta nhìn nhau, cùng nở nụ cười.
Ta mở cánh tay từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, thân hình Mộ Dung Yên Yên khẽ run lên, ta nhẹ giọng nói:
“Nếu như đã là bằng hữu, thì chúng ta phải cùng hội cùng thuyền, chúng ta sưởi ấm cho nhau, không ai phải chịu lạnh cả.”
Mộ Dung Yên Yên phi nói:
“Tính thế nào ta cũng bị thiệt.”
Ta kề sát vào tai nàng, thấp giọng nói:
“Cô nương đã đoán đúng, lần này ta nghĩ cách cứu Khúc Nặc.”
Mộ Dung Yên Yên chậm rãi xoay đầu lại, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, trong ấn tượng của nàng, ta chưa từng gặp gỡ Khúc Nặc, bây giờ ta mạo hiểm như thế này, chứng tỏ quan hệ của chúng ta không tầm thường.
“Vì sao?”
Mộ Dung Yên Yên nhẹ giọng nói.
“Bởi vì ta tuyệt không trơ mắt nhìn nữ nhân của mình chết đi!”
Đây là một lý do vô cùng chu đáo.
Mộ Dung Yên Yên nói:
“Ta đúng là không cách nào đoán ra, đôi khi ngươi làm việc không từ thủ đoạn cân nhắc lợi hại, nhưng đôi khi lại đi làm những chuyện không hề có lợi cho mình.”
Ta thấp giọng nói:
“Nếu như là cô nương, ta cũng không ngoại lệ.”
Mộ Dung Yên Yên bỗng nhiên nở nụ cười:
“Nếu như Liên Việt giúp điện hạ cứu Khúc Nặc ra rồi, dựa theo quy củ của hắn thì chắc chắn phải chia một nửa, đến lúc đó điện hạ làm sao bây giờ?”
Ta cười lạnh nói:
“Hắn không có cơ hội!”
Mộ Dung Yẻn Yên nhăn mày, nhẹ nhàng tránh khỏi cái ôm của ta, thấp giọng nói:
“Điện hạ muốn giết hắn?”
Ta gật đầu nói:
“Việc đào hoàng lăng không phải chuyện đùa, nếu để cho Tinh Hậu biết thì nàng chắc chắn không tha thứ cho ta, hơn nữa việc cứu vương phi là một tội ác, ta sao có thể cho nó truyền ra ngoài được chứ?”
Mộ Dung Yên Yên nói:
“Hiện giờ ta không biết, điện hạ có định giết ta luôn hay không?”
“Cô nương thì khác, ta tin tưởng cô nương không bao giờ bán đứng ta.”
Mộ Dung Yên Yên nói:
“Liên Việt mặc dù là người cổ quái, thế nhưng hắn đúng là một người thẳng thắn, điện hạ giết hắn không bằng thu làm người của mình. Cũng đừng trách ta không nhắc nhở điện hạ, hắn tuy rằng biểu hiện điên khùng, nhưng mà võ công không dưới ta, hơn nữa hắn là người hiểu rõ hoàng lăng, nếu như để hắn nhận ra điện hạ động sát niệm với hắn chỉ sợ là hại nhiều hơn lợi.”
Ta gật đầu, Mộ Dung Yên Yên nói không phải là không có lý, xem ra muốn hạ thủ với Liên Việt, chắc chắn phải đợi tới khi hắn rời khỏi hoàng lăng.
Mộ Dung Yên Yên nói:
“Khi điện hạ rời khỏi Đại Tần ta cũng phải rời khỏi nơi này.”
Ta mừng rỡ trong lòng, cho rằng Mộ Dung Yên Yên cuối cùng cũng hồi tâm chuyển ý, cùng ta rời đi.
Mộ Dung Yên Yên nói:
“Ta dự định kết thúc công việc làm ăn của Bách Hoa lâu, đi tới Hán đô.”
“Cái gì?”
Ta kinh ngạc, nhưng mà sau khi suy nghĩ thì đoán ra, chắc chắn Tả Trục Lưu bảo nàng làm như vậy, trong lòng phiền muộn tới cực điểm, không biết Mộ Dung Yên Yên thiếu Tả Trục Lưu cái gì, mà lại trung tâm với hắn như vậy.
Mộ Dung Yên Yên dường như nhận ra ta không hài lòng, dịu dàng cười nói:
“Ta giúp hắn xong chuyện này, thì cũng trả sạch nợ cho hắn, tương lai ta sẽ tới Tuyên Thành tìm điện hạ.”
Ta cầm bàn tay mềm mại của nàng, nói:
“Đối với loại người không nói tín nghía như Tả Trục Lưu, thì tốt nhất nên rời khỏi hắn càng sớm càng tốt đỡ liên lụy vào thân.”
Mộ Dung Yên Yên nói:
“Dận Không, ngươi có nhớ câu nói ta nói với ngươi trước khi ngươi rời khỏi Đại Tần không?”
Ta đương nhiên là nhớ, Mộ Dung Yên Yên nói là không bao giờ trợ giúp Tả Trục Lưu đối phó ta.
Mộ Dung Yên Yên nói:
“Không có Tả tướng quốc, ta không được như hôm nay, cho nên ta phải hoàn trả toàn bộ lại cho hắn.”
Ta chậm rãi gật đầu, thấp giọng nói:
“Cô nương tới Hán đô cũng là một chuyện tốt, chí ít có thể gặp lại bằng hữu của mình?”
“Bằng hữu?”
Mộ Dung Yên Yên cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Ta nhẹ giọng đem chuyện Hoàn Tiểu Trác nói cho Mộ Dung Yên Yên biết, nàng không ngờ mình còn nghe được tin tức về Hoàn Tiểu Trác, trong mắt hiện lên quang mang kích động, nói:
“Ta vẫn cho rằng Hoàn Tiểu Trác đã không còn trên thế giới này nữa, không ngờ nàng vẫn còn sống.”
Ta thở dài nói:
“Nhưng mà, nàng hiện giờ có tên là Đoạn Tinh.”
Mộ Dung Yên Yên nói:
“Xem ra nàng ta vẫn còn hận Tần thái hậu, mà cũng khó trách, trước kia thái hậu không gây ra chính biến cung đình, Hoàn đại nhân cũng không bị chết thảm.”
Ta thấp giọng nói:
“Sở dĩ Hoàn Tiểu Trác căm hận thái hậu, không chỉ bởi vì chuyện phụ thân nàng ta chết, mà còn muốn báo thù rửa hận cho việc cả nhà Hoàn thị bị truy sát.”
Mộ Dung Yên Yên sâu xa nói:
“Nếu như ta là nàng, chắc ta cũng làm như vậy.”
Ta gật đầu, cách làm của Hoàn Tiểu Trác cũng chỉ là bình thường, đổi lại là ta, thủ đoạn của ta còn ác độc hơn nàng nhiều.
Ta nhẹ giọng nói:
“Nếu có khả năng, cô nương tận lực khuyên nhủ nàng ta, ta thấy không nên để nàng vì cừu hận mà đánh mất mình.”
Mộ Dung Yên Yên thâm ý liếc mắt nhìn ta, dường như nhận thấy mối quan hệ vi diệu giữa ta và Hoàn Tiểu Trác.
Ánh trăng cao xa ở trên không trung, thân ảnh của ta và Mộ Dung Yên Yên phảng phất như dung hợp cùng một chỗ. Chẳng biết từ lúc nào, nàng đã buông lỏng chính mình, toàn tâm toàn ý rúc vào trong lòng ta?
Liên Việt đích xác là một nhân tài, hắn lựa chọn động khẩu là lăng mộ của Tần Thục phi, chính là mẫu thân của Yến Lâm. Tần Thục phi năm đó bị chết trong tay của Tinh Hậu và cũng là một ngôi mộ nằm xa Tuyên Long hoàng đế nhất.
Xung quanh ngôi một toàn là những cây tùng, bách, do lâu ngày nên chúng đã xanh tươi um tùm.
Lăng mộ của Yến Nguyên Tông ở bên cạnh lăng mộ của Tuyên Long hoàng đế.
Liên Việt sở dĩ chọn nơi đây để bắt đầu, là bởi vì nơi này tính bí mật cao, hơn nữa dễ dàng ẩn nấp, hơn nữa việc bảo vệ trọng điểm của hoàng lăng cũng không ở lăng mộ của phi tử.
Yến Nguyên Tông hạ táng khi màn đêm đã buông xuống, ta được Thải Tuyết dịch dung, cùng Liên Việt lẻn vào trong hoàng lăng.
Liên Việt chắc chắn là có chỗ cố kỵ với ta, đưa ra điều kiện là ta tuyệt đối không thể cho người thứ ba theo vào, ta cũng chỉ còn cách là đồng ý với hắn.
Sau bia mộ của Tần Thục phi là một cái động khẩu hẹp, bên ngoài được cỏ hoang che lấp, nếu như không quan sát cẩn thận, chắc chắn không thể nhận ra.
Liên Việt dẫn đầu chui vào cái động khẩu chỉ có một người chui lọt sau đó tới lượt ta, hai người bò cách nhau chỉ một khoảng cách, bò một đoạn thời gian vẫn chưa thấy tới nơi, trong lòng ta nghi hoặc, đất đá khi đào cái động này được vận chuyển đi đâu?
Động đi được chừng gần một dặm thì trở nên rộng rãi, ta và Liên Việt đã có thể khom người đi lại, ta có chút lo lắng nói:
“Cái động này có khả năng sụp xuống hay không?”
Liên Việt nghiêng đầu lại, ánh sáng của cái đèn Lưu Ly chiếu ra lờ mờ, hắn giảo hoạt tươi cười:
“Sợ? Yên tâm đi, động do ta đào tuyệt đối không có nguy hiểm.”
Đi thêm vài chục bước, thấy trong mộ trở nên trống trải, chắc là tới bên trong lăng mộ của Tần Thục phi, Liên Việt nói:
“Mộ của Tần Thục phi là đơn giản nhất, chủ yếu là dùng đất tạo thành, cho nên ta mới lựa chọn nơi này làm nơi khởi điểm.”
Tần Thục phi dù sao cũng là nhạc mẫu của ta, quấy rầy vong linh của người làm cho lòng ta có chút bất an, yên lặng cầu khẩn người hãy ngủ yên, ngàn vạn lần đừng trách tội ta mạo muội tới thăm.
Cái động này chắc chắn Liên Việt đã đào từ rất lâu rồi, ta thực sự không tưởng tượng nổi, hắn sao có thể trong vài ngày mà đào được một công trình như thế này.
Liên Việt nói:
“Cái động này trực tiếp thông tới mộ huyệt của Yến Nguyên Tông, nhưng bị một hòn đá lớn chắn ngang.”
Ta thấp giọng nói:
“Phích Lịch Đạn đã chuẩn bị xong!”
Liên Việt cười nói:
“Nghe nói là trong vòng bảy ngày sau khi nhập táng, linh hồn của người chết vẫn còn chưa đi, ngươi có sợ bị họ ám không?”
Ta cười lạnh nói:
“Trong thiên hạ làm gì có yêu ma quỷ quái, người khác tự bịa đặt rồi huyễn hoặc mình.”
Liên Việt cười ha ha.
Ta nhắc nhỡ hắn nói:
“Cười nhỏ thôi...”
Cho dù chúng ta đang ở trong lòng đất nhưng nếu như nói chuyện to quá, người khác ở gần cũng có thể nghe thấy.
Đoạn đường này rộng phải gấp đôi so với đoạn đường đi tới lăng mộ của Tần Thục phi, ta thầm tính toán chỗ này ước chừng phải dài tới năm mươi trượng là ít.
Ở giữa là một đoạn đường toàn đất với cát, khi tiến nhập vào phạm vi hoàng lăng của Yến Nguyên Tông thi toàn là đất nện, ta nghĩ chắc chắn Liên Việt cũng phải mất không ít công phu mới đào tới đây được.
Phía trước rộng rãi, ta thấy ở đây có không ít đồ gồm sứ, trang sức, ngạc nhiên nói:
“Ở đây sao cũng có đồ gốm sứ, trang sức?”
Liên Việt nói:
“Có gì kỳ quái? Đây là một trong những người bị tuẫn táng cùng với Yến Nguyên Tông, nhưng mà cũng phải cảm tạ người thợ nào đã thiết kế lăng mộ, để lại cho chúng ta một không giang rộng lớn tới thế này.”
Hắn dùng sức vỗ lên tường, thanh âm của đá vang lên ông ông.
Ta có chút lo lẳng:
“Không có chuyện gì chứ?”
Liên Việt đắc ý nở nụ cười, bắt đầu đào móc ở góc tây bắc, ta cũng tiến lên giúp hắn sau khi lôi hết mấy thứ ra, ở đây hiện lên một cái giá đỡ và một cái động khâu tối om.
Liên Việt kéo cái giá đỡ, sau đó thả một đoạn dây thừng xuống, ta theo hắn tụt xuống dưới, hóa ra bên dưới nước ngập tới thắt lưng.
Liên Việt nói:
“Lăng mộ của Yến Nguyên Tông được thiết kế như một cái vỏ rùa, mặc dù có vách tường, được xây dựng tầng tầng lớp lớp, nóc mộ cũng rất dày, bề ngoài nhìn như một pháo đài không thể công phá, nhưng đó cũng là một nhược điểm của nó, nhược điểm chính là ở đáy mộ.”
Ta theo Liên Việt tiến về phía trước, hắn lớn tiếng nói:
“Khi ta đào tới mộ của người bị tuẫn táng theo, mới phát hiện tường của chủ mộ quá dày, rất khó tiến vào trong đó, đành phải đào một cái giếng, cho nước ngập vào bên trong, sau đó đào ngang cái giếng, thông với phía dưới mộ của Yến Nguyên Tông.”
Khi hắn nói chuyện phía trước chúng ta lại xuất hiện một cái giếng.
Ta kinh ngạc nói:
“Chẳng lẽ chúng ta chui vào nó?”
Liên Việt nói:
“Cái giếng này không sâu, chỉ là nơi chứa tạp vật mà thôi.”
“Tạp vật?”
Ta càng ngày càng cảm thấy hồ đồ.
Liên Việt gật đầu cười, chỉ về phía đỉnh đầu nói:
“Đây là dưới đáy mộ Yến Nguyên Tông!”
Hắn dùng Phích Lịch đạn nhét vào cái lỗ nhỏ, sau đó lại nhét thêm vào những cái khe hở của tảng đá được làm từ trước, bảo ta thối lui về sau chừng hơn năm trượng, bịt lỗ tai, sau đó hắn châm ngòi nổ, chạy tới chỗ ta.
Khi hắn mới chạy tới chỗ nấp, thì phía sau vang lên một tiếng nổ lớn, hơi nổ ép chúng ta ngã lăn ra đất, bụi bay mù mịt làm chúng ta ho khan sặc sụa.
Qua hồi lâu, bụi mù mới từ từ tán đi, ta và Liên Việt đi tới chỗ cái giếng, phát hiện một cái lỗ hổng chừng một trượng, trong giếng toàn là đá, gỗ, tới lúc này ta mới thực sự hiểu công dụng của cái giếng này.
Liên Việt đắc ý cười to hai tiếng, bò lên cái lỗ hổng.
Hắn dùng lực vỗ vào tường bên cạnh, thanh âm của tảng đá vang lên ông ông.
Ta đem một quả Phích Lịch Đạn đưa cho hắn nói:
“Ngươi muốn cho nổ tung bức tường đá này ư?”
Liên Việt ha ha nở nụ cười, hắn lắc đầu nói:
“Bức tường đá này dày hơn trượng, Phích Lịch Đạn uy lực có lớn hơn nữa cũng không cách nào xuyên thủng được!”
Ta leo lên phía trên, phát hiện trong mộ có mười tám ngọn đèn nhân ngư, trong mộ sáng như ban ngày. Ta ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy một bậc đá chừng trăm bậc, bên trên có đặt hai cỗ quan tài, trong lòng ta nhịn không được kinh hoàng, đây chính là hai cỗ quan tài của Yến Nguyên Tông và Lệ Cơ.
Ta dẫn đầu chạy tới chỗ của quan tài.
Liên Việt ở phía sau cả kinh quát to:
“Cẩn thận!”
Nhưng mà ta đã chạy đi, thu hồi làm sao kịp, thân hình theo quán tính ngã ngiêng xuống dưới.
Theo phản ứng bản năng, ta rút chủy thủ cắm vào một cái đèn nhân ngư bên cạnh, chủy thủ xuyên thủng cả gỗ, nặng nề cắm vào bức tường, ta nhanh chỏng xoay người bám vào thành. Khi quay đầu nhìn lại, ta không khỏi đổ mồ hôi lạnh, phía dưới hàn quang như rừng, toàn là thiết trùy sắc bén vô cùng.
May mà vách tường này được dựng bằng gỗ, nếu như bằng đá, thì chắc chắn ta đã bị xuyên thủng hàng trăm ngàn lỗ.
Liên Việt vọt tới trước cái bẫy, lấy dây thừng thả xuống dưới, ta cầm lấy dây buộc qua lưng mình, lớn tiếng nói:
“Được rồi!”
Liên Việt vặn thần lực, lồi ta lên phía trên.
Khi lên được tới mặt đất, toàn thân ta đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, kinh hồn táng đởm nhìn qua cái bẫy, sau đó hướng Liên Việt nói một câu tự đáy lòng:
“Cảm tạ!”
Liên Việt cả giận nói:
“Ta đã quên nói cho ngươi biết, ở trong lăng mộ này, ta mới là vương già, hành động phải theo sự phân phó của ta!”
Trong lòng ta âm thầm xấu hổ, do mình sốt ruột muốn cứu Lệ Cơ, nên mới đạp nhầm cơ quan, nếu như không có Liên Việt thì mình đã chết, hắn quát mình cũng là phải.
Dưới chân ta bỗng nhiên khẽ chấn động, Liên Việt sắc mặt biến đổi thấp giọng nói:
“Không tốt!”
Ta nhìn theo ánh mắt của hắn thấy quan tài của Yến Nguyên Tông và Lệ Cơ ở trên đài đã hạ xuống dưới, ta không khỏi kinh hoảng nói:
“Ta còn muôn mở hai cái quan tài đó.”
Liên Việt lạnh nhạt nói:
“Không cần phải gấp gáp, vẫn còn thời gian.”
Chúng ta theo sườn mộ di chuyển về phía trước, Liên Việt nói:
“Ngươi đi đúng vào những bước chân của ta, ngàn vạn lần đừng có bước nhầm, nếu không thì không thể nào đi tới cái đài kia được, con đường này được thiết kế theo Thất Thập Bát Huyền Cơ đồ.”
Ta cẩn thận từng li từng tí đi sát theo hắn thấp giọng nói:
“Xem ra ngươi vô cùng quen thuộc với lăng mộ của hoàng thất Tần quốc?”
Liên Việt ha hả cười nói:
“Đó là đương nhiên, có cái hoàng lăng Tần quốc nào mà ta chưa tới...”
Nói tới đây hắn cố gắng nuốt trở lại, sắc mặĩ xấu hổ vô cùng.
Ta đột nhiên hiểu ra, thảo nào mà Liên Việt lại ở lại Tần quốc lâu thế này, khó trách chỉ trong một thời gian ngắn hắn lại có thể đào được nhiều động huyệt tới như vậy.
Xem ra hắn đã có ý định vào hoàng lăng, thậm chí đã dự tính với cái lăng mộ của Yến Nguyên Tông từ lâu rồi, lần này cho dù ta có tìm hắn hay không, hắn cũng sẽ đột nhập vào đây.
Khi chúng ta đi tới phía trên cái bình đài, hai chiếc quan tài đã hạ xuống được một nửa.
Liên Việt chỉ chiếc quan tài của Yến Nguyên Tông, nhưng ta lại lớn tiếng nói:
“Trước tiên phải mở cái này trước!”
Liên Việt nghi hoặc nhìn ta, đồ quý bình thường phải để trong quan tài của đế vương mới đúng, ta lại đi chọn quan tài của hoàng hậu, nhưng mà hắn không hỏi, dùng côn sắt toàn lực cậy nắp quan tài.
Ta ân cần nói:
“Cẩn thận một chút!”
Liên Việt cười nói:
“Chỉ là một tử thi mà thôi, chẳng nhẽ ngươi lo lắng nó nhảy ra cắn người?”
Hắn dùng côn sắt cậy được một khe hở, bảo ta cùng nhau nâng lên, khi mở nắp quan tài ra, thân hình của Lệ Cơ xuất hiện, trên mặt vẫn còn một nụ cười, giống như là đang ngủ say.
Liên Việt lớn tiếng nói:
“Sao trong quan tài hoàng hậu, lại chỉ có một cỗ thi thể, ngoài ra chẳng có thứ gì khác?”
Ta đưa tay ôm lấy thân hình Lệ Cơ.
Liên Việt sợ hãi nói:
“Ngươi... làm cái gì vậy?”
Ta thấp giọng nói:
“Đương nhiên là cứu người!”
“Nàng... là một thi thể!”
Ta lạnh lùng nói:
“Ta tuyệt đối không để cho nàng yên nghỉ cùng với Yến Nguyên Tông.”
Trong khi chúng ta nói chuyện, hai chiếc quan tài lại chìm xuống thêm mấy tấc.
Liên Việt còn muốn đi cạy quan tài Yến Nguyên Tông, ta ngăn cản hắn nói:
“Ngươi xem cho ta quan tài an táng Khúc Nặc ở chỗ nào?”
Liên Việt lắc đầu nói:
“Ngươi điên rồi! Ngươi đúng là một người điên!”
Hắn vẫn đi tới chỗ quan tài của Yến Nguyên Tông.
Ta giận dữ hét:
“Khúc Nặc bị chôn sống, nàng vẫn còn sống, ngươi phải cứu nàng ra.”
Liên Việt cả giận nói:
“Long Dận Không, ta chịu ngươi đủ rồi, ngươi rõ ràng biết rõ những quy củ của ta, đúng không? Ta chưa bao giờ trộm nữ nhân!”
Hắn chỉ hướng Lệ Cơ đang nằm trong lòng ta, nói:
“Ngươi đã phá hủy quy củ của ta!”
Ta lớn tiếng nói:
“Đây chỉ là một thi thể!”
Liên Việt nói:
“Được, chuyện này kết thúc ở đây, ta mang ngươi rời đi, hai người không ai nợ ai!”
Ta dứt khoát nói:
“Hôm nay ngươi phải giúp ta cứu Khúc Nặc ra, ta có thể cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý bất tận.”
Liên Việt lạnh lùng nói:
“Vinh hoa phú quý đối với ta có tác dụng gì? Trong thiên hạ có bao nhiêu phần mộ chứa đầy bảo tàng, ta chỉ cần tới là lấy được, ngươi nghĩ rằng ta sẽ động tâm với lời hứa của ngươi sao? Ngươi có biết vì sao ta đồng ỷ tới đây đào mộ với ngươi không? Bởi vỉ ta đã thề phải đào được hoàng lăng của Tần quốc, mà ngươi lại mang việc Tử Việt ra uy hiếp ta, ta liền thuận nước giong thuyền ngươi hiểu chưa!”
Quan tài của Yến Nguyên Tông đã hạ thấp bằng mặt đất.
Ta thấp giọng nói:
“Liên Việt, ta cầu ngươi giúp ta!”
“Cho ta một lý do?”
Biểu tình của Liên Việt vẫn như cũ.
Ta cắn răng nói:
“Bởi vì trong bụng Khúc Nặc có mang cốt nhục của ta, ta không thể trơ mắt nhìn mẹ con các nàng chết!”
Đây cũng chỉ là ta bia chuyện, môt cái cớ nhất thời mà thôi.
Liên Việt mỉm cười nói:
“Lý do này nghe cũng không tồi.”
Hắn không nhanh không chậm bước đi qua đi lại, mới nói:
“Cứu người cũng được, nhưng mà ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện!”
“Ngươi nói đi!”
Ta lớn tiếng nói.
Liên Việt nhìn Lệ Cơ đang nằm trong lòng ta, nói:
“Ta cứu nàng, hơn nữa lại thêm hai mẹ con kia nữa, tổng cộng là tính mạng của ba người, vậy ngươi phải tha chết cho ta ba lần.”
“Được!”
Ta sảng khoải đáp ứng, nhưng nói thêm:
“Thế nhưng ngươi cũng phải đáp ứng ta, tuyệt đối không thể đem chuyện hôm nay nói cho người ngoài biết.”
Liên Việt giảo hoạt cười nói:
“Ta lười quản chuyện tình yêu trong hoàng gia các ngươi.”
Chúng ta đi tới vị trí giữa lăng mộ, Khúc Nặc chỉ là phi tần, không có tư cách tuẫn táng ở chỗ này.
Liên Việt chỉ bốn phía địa cung, nơi này có tới tám cái cửa, sau đó là nơi chứa đựng các loại tế phẩm.
Dựa theo bản đồ hắn có thì Khúc Nặc được tuẫn táng ở cánh cửa thứ nhất của phía bên trái.
Đối với bố trí của lăng mộ này Liên Việt đã hiểu rõ, cho nên hắn xoay phù điêu trên cửa đá một cái, cánh cửa tự động mở ra.
Liên Việt cười nói:
“Lăng mộ hoàng thất Tần quốc không phải chuyện đùa, những thứ Long, Phượng, Lân được điêu khắc ra hầu như toàn là vật có mấu chốt.”
Hắn thuần thục xoay chuyển các phù điêu, trong nháy mắt phía trước xuất hiện một đồ án phượng hoàng, cửa đá chậm rãi mở ra.
Liên Việt nói:
“Tất cả các cửa đá, chỉ có thể mở từ bên ngoài, biểu thị quân chủ có thể lâm hạnh phi tần, mà phi tần không thể chủ động quấy rầy sự yên lặng của quân chủ. Mẹ nó, các vị đế vương thì hưởng hết các lão bà, trong khi lão tử bây giờ một lão bà cũng không có, ông trời vì sao lại bất công như vậy chứ?”
Trong lòng ta cười thầm, ngày khác nếu có cơ hội nhất định phải tìm cho Liên Việt một mỹ nữ làm vợ.
Hành lang rất dài, không khí có phần ẩm ướt, Liên Việt nói:
“Ở đây vô cùng kín gió, nhân tình của ngươi chưa chắc đã sống được.”
Phía trước xuất hiện một cái thạch thất hình vuông, ta tìm được Khúc Nặc trong đống tế phẩm, hai tay của nàng bị trói ngược ra sau, mồm bị bịt rẻ, im lặng nằm trên thảm, không biết sống hay chết.
Ta đặt Lệ Cơ xuống, đi tới bên người Khúc Nặc, bắt thử mạch, thấy nó vẫn hơi nhảy lẻn, trong lòng mới bình tĩnh lại được, không nghĩ tới sức sống của Khúc Nặc lại dẻo dai tới như vậy.
Ta hướng Liên Việt nói:
“Xem ra ta còn cần ngươi giúp một việc nữa!”
Liên Việt ha hả cười nói:
“Xem ra ta cũng cần ngươi thêm một chút thù lao, nhớ kỹ cái công cõng tình nhân và nhi tử của ngươi đấy nhé.”
Hắn cõng Khúc Nặc, ta ôm lấy Lệ Cơ, đi ra ngoài hàng lang, khi trở lại địa cung đã phát hiện, chẳng những quan tài của Yến Nguyên Tông và Lệ Cơ đã chìm xuống, mà những bậc thang cũng đang chìm.
Liên Việt khinh thường nói:
“Một chút sáng tạo cũng không có, không biết là Tần quốc tìm đâu ra cái bọn ngu xuẩn này.”
Ta thành công cứu được Lệ Cơ và Khúc Nặc, nên cảm thấy mỹ mãn, thúc giục:
“Nhìn tình hình ở đây thì chẳng bao lảu nó sẽ chìm xuống, chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi.”
Liên Việt nói:
“Không cần phải vội, mấy bậc thang này muốn chìm cũng phải mất một canh giờ.”
Hắn đặt Khúc Nặc xuống, mỉm cười nói:
“Ngươi chờ ta một chút, ta đi xuống bậc thang của địa cung, xem còn có bảo vật gì.”
Ta cuống quít nói:
“Ở đây cơ quan rất nhiều, chúng ta hãy mau chóng rời đi...”
Liên Việt không đợi ta nói xong, đã đi về phương hướng của địa cung. Khi ta muốn ngăn cản hắn thì thân ảnh của hắn đã biến mất sau hành lang.
Ta một tay ôm lấy Lệ Cơ, một tay ôm lấy Khúc Nặc, những thanh âm ùng ùng không ngớt vang lên bên tai, trong lòng bất an tới cực điểm, vừa rồi sốt ruột cứu người, ta không biết cái vì là sợ hãi, bây giờ đã cứu được người rồi mới cảm thấy nó kéo tới.
Ta từ trong lòng lấy ra giải dược Thất Nhật Túy, cạy mở khớp hàm Lệ Cơ, đẩy giải dược vào trong, sau đó lại mớm nước bọt hòa tan dược hoàn, nhưng muốn Lệ Cơ tỉnh lại cũng phải tầm ba canh giờ nữa.
Ta bịt cái mũi ngọc của Khúc Nặc, hít một hơi thật sâu, rồi mớm không khí vào cái miệng của nàng, làm như vậy liên tục vài lần quả nhiên là Khúc Nặc ho khan, chậm rãi mở đôi mắt đẹp, thấy ta thì không khỏi cả kinh:
“Ngươi... Ngươi là ai...?”
Nàng lê về phía sau, nhìn hoàn cảnh xung quanh, kinh hô một tiêng, sợ hãi nói:
“Ta… lẽ nào đã chết ư?”
Ta lắc đầu nói:
“Cô nương yên tâm, cô nương vẫn còn sống.”
Khúc Nặc vẫn chưa thể bình tĩnh lại run giọng nói:
“Ngươi... Ngươi đến tột cùng là ai?”
Ta mỉm cười nói:
“Ta tới nơi này để cứu Lệ Cơ, thân phận của ta cô nương sẽ biết sau.”
Khúc Nặc thấy Lệ Cơ, khớp hàm nhịn không được run rẩy lên:
“Hoàng hậu... nàng đã chết... ngươi... ngươi ôm một cái tử thi... làm cái gì?”
Ta cố gắng tỏ ra hòa ái, nhẹ giọng nói:
“Việc này, sau này ta sẽ chậm rãi giải thích với cô nương, hiện giờ quan trọng nhất chính là phải ra ngoài.”
Khúc Nặc cố sức lắc đầu nói:
“Trái tim ta sớm đã chết, ra ngoài có lợi ích gì?”
Trong lòng ta âm thầm ảo não, sớm biết như vậy, cứ để nàng hôn mê, lẽ nào nàng biết tin Trầm Trì đã chết?
Nghĩ đến Trầm Trì ta bỗng nhiên nảy ra ý hay, thấp giọng nói:
“Khúc cô nương, thực không dám dấu diếm, tại hạ được Trầm đại nhân phái tới để cứu viện cô nương và hoàng hậu.”
Khúc Nặc nghe được tên Trầm Trì trong đôi mắt đẹp quả nhiên hiện lên nhu tình, lẩm bẩm:
“Trầm đại ca! Chẳng phải là... huynh ấy đã chết hay sao?”
Ta thấy nàng yêu Trầm Trì như vậy, trong lòng buồn bã vô cùng, nhưng biểu hiện vẫn bình tĩnh, mỉm cười nói:
“Chuyện nghe được chưa chắc đã là thật, người trong thiên hạ ai chẳng tin Khúc cô nương đã chết, nhưng cô nương vẫn sống đấy thôi?”
Khúc Nặc quả nhiên tin vài phần, nhẹ giọng nói:
“Nếu ta có thể sống lại, Trầm đại ca có bản lĩnh như vậy, đương nhiên cũng có thể.”
Trong lòng ta chua xót, không nghĩ tới vị trí của mình trong lòng Khúc Nặc lại kém cả một người đã chết.
Tốc độ chìm xuống của bậc thang càng lúc càng nhanh, ta không khỏi lo lắng cho an nguy của Liên Việt. Đúng lúc này, Liên Việt chui lên từ một cái động khẩu không xa, ha ha cười nói:
“Bên trong chẳng có gì cả, đúng là uống phí công sức của ta.”
Khúc Nặc nhìn thấy có người chui từ dưới đất lên, cho rằng đó là quỷ quái xuất hiện, sợ hãi hét lên một tiếng, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
Ta cuống quít giải thích:
“Hắn tới trợ giúp cho ta!”
Liên Việt có chút bất mãn trợn mắt nhìn ta một cái, hiển nhiên là trách ta chiếm toàn bộ công lao cứu người.