[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 121 : Ôn dịch


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Đột Tạ nói: “Bởi vì tình hình bệnh dịch phát sinh, đường đi thông Vi Châu đã tạm thời bị phong tỏa, nơi này là con đường duy nhất điện hạ trở về Tuyên Thành.” Ta quan tâm nhất chính là tình huống bệnh dịch lan truyền, liền hỏi Đột Tạ: “Tuyên Thành có bị ôn dịch lan đến hay không?” Đột Tạ nói: “Phía đông Tuyên Thành gần sát địa phương Vi Châu nhất đã phát hiện vài bệnh nhân, Triệu đại nhân đã tự mình đến biên cảnh chỉ huy, phàm là phát hiện thôn trấn có bệnh nhân thì lập tức cách ly toàn bộ.” Trong lòng ta trở nên càng trầm trọng, bệnh dịch rốt cuộc xâm nhập đến Tuyên Thành. Lúc chạng vạng, mọi người vây quanh ta về tới Tuyên Thành. Hôm nay mặc dù trời trong nắng ấm, nhưng tâm tình của ta thủy chung không phấn chấn nổi, bệnh dịch đã hòa tan nỗi vui sướng khi ta trở về cố thổ, nó giống như một tòa núi lớn nặng nề ép ta không thở nổi. Các nàng Yến Lâm, Tư Hầu nghe được tin tức ta trở về, một đám phía sau tiếp trước ra đón ta, ta ôm từng người thê tử một, mới phát hiện Sở Nhi cùng Tuệ Kiều cũng không có ở trong vương phủ. Yến Lâm mang thai đã có chín tháng, mấy ngày tới chắc cũng sẽ lâm bồn, ta ôm vai nàng nói: “Thằng quỷ này nó có thành thật không?” Yến Lâm cười lắc đầu nói: “Mỗi ngày đều không ngừng đá ta, nghĩ đến chắc là một tiểu tử tinh nghịch!” Ta cười to nói: “Còn chưa sinh ra mà, sao nàng dám kết luận chính là con trai chứ?” Yến Lâm mặt đỏ hồng nói: “Ta chỉ thuận miệng nói một chút thôi.” Kỳ thực ta làm sao không muốn muốn một đứa con trai chứ, Vân Na cùng Tư Hầu lần lượt sinh cho ta hai đứa con gái, hy vọng lần này Yến Lâm cùng Tuệ Kiều có thể sinh cho ta đứa một đứa con trai. Cuối cùng là Thác Bạt Lục Châu từ bên trong phòng đi ra, nàng dù sao tuổi tác vẫn còn nhỏ, thấy ta đi tới trước mặt, vành mắt cũng đỏ lên nhào vào trong lòng ta bắt đầu khóc thút thít. Chúng nữ cười nói: “Lục Châu muội hẳn là vui vẻ mới đúng, làm sao lại khóc rồi?” Yến Lâm cười nói: “Nếu muội vui vẻ như thế, đêm nay cứ để muội bồi chàng đi!” Lục Châu đỏ bừng mặt e thẹn vô hạn, chúng nữ cùng nở nụ cười, Lục Châu mắc cỡ xoay người trốn vào trong phòng. Ta cười nói: “Lâm nhi, Lục Châu còn nhỏ, muội cũng đừng có chọc nàng ấy như vậy chứ.” Yến Lâm bĩu môi nói: “Còn nhỏ hả? Sao ta không thấy vậy?” Ta biết nếu tiếp tục nàng nhất định không có lời hữu ích gì, ho khan hai tiếng nói: “Ta trước đi thăm Dao Như, quay đầu lại sẽ nói với các nàng.” Nhắc tới Dao Như, tất cả mọi người đều trầm mặc xuống. Bệnh tình của Dao Như vẫn chưa có bất cứ tiến triển gì, nàng lẳng lặng nằm ở trên giường, so với lúc trước khi ta rời khỏi đây đã gầy đi rất nhiều, ta cầm bàn tay của nàng, huyết quản dưới da có thể thấy được rõ ràng. Trong lòng ta một trận chua xót khổ sở, hai mắt không khỏi đã ươn ướt, yên lặng nói trong lòng: “Dao Như, ta đã trở về, vì sao nàng không đứng dậy nghênh đón ta?” Tư Hầu tại phía sau ta nói: “Tuệ Kiều tỷ tỷ nói sợ rằng Dao Như kiếp này không thể tỉnh lại...” Ta yên lặng gật đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Dao Như rồi xoay người đi ra ngoài. Tình hình bệnh dịch khẩn cấp, Sở Nhi cùng Tuệ Kiều đã đến thành trấn ở biên giới dò xét, nhìn xem có phương pháp khống chế bệnh dịch hay không. Ta tại trên đường đã giải thích cho Vân Na chuyện của Lệ Cơ cùng Khúc Nặc, Vân Na kiến nghị ta trước hết giấu diếm tin tức này một đoạn thời gian, đợi được tình hình tai nạn qua đi mới chậm rãi xử lý chuyện này. Ta vừa dừng lại Tuyên Thành liền lập tức đến biên giới cùng hội họp với nhóm người Sở Nhi. Thác Bạt Lục Châu cố ý muốn theo ta cùng nhau đi vào, ta không lay chuyển được nàng, không thể làm gì khác hơn là mang nàng đi cùng. Trên đường đến biên giới, ta lưu ý thấy không ít bách tính đang mang theo gia đình đi về phía tây Tuyên Thành, xem ra chuyện ôn dịch ở Vi Châu đã làm cho dân chúng sợ hãi, đối với bọn họ mà nói đi được càng xa, khả năng bị nhiễm ôn dịch cũng càng nhỏ hơn. Lục Châu cùng ta ngồi chung một chiếc xe ngựa, nàng hờn dỗi chu miệng nói: “Long Dận Không chàng thật khốn khiếp nha!” Ta cố ý nghiêm mặt nói: “Nha đầu lớn mặt dám nhục mạ bản vương!” Lục Châu nói: “Chàng lúc tại đại Hán vì sao gạt ta, còn nguyền rủa phụ hãn ta bệnh tình nguy kịch, làm hại ta lo lắng mấy ngày!” Ta cười ha hả, Lục Châu ôm cổ ta nói: “Chàng có biết người ta lo lắng cho chàng cỡ nào không...” Ta hôn lên đôi môi hồng của nàng, Lục Châu nhắt thời đỏ mặt, nàng chủ động dàng lên cái lưỡi thơm tho của mình, chúng ta hôn hồi lâu mới tách ra. Xe ngựa bị đoàn người chạy nạn ngăn trở, cứ đi chốc một lại dừng lại, ta xốc lên màn xe, nhìn thấy hai bên đường đều là bách tính chạy nạn, lo lắng nói: “Tiếp tục như vậy dân tâm chắc chắn sẽ bị tan rã, cần phải nhanh nghĩ biện pháp để ổn định tâm tình khủng hoàng của bách tính lại.” Lục Châu nói: “Biện pháp duy nhất chính là tìm ra phương pháp trị liệu ôn dịch, lần này Tuệ Kiều tỷ tỷ đi chính là vì điều tra rốt cuộc là bệnh gì.” Ta thấp giọng nói: “Y thuật của Tuệ Kiều cao siêu, nhất định có thể tìm ra biện pháp trị liệu ôn dịch, chẳng qua... ta cuối cùng vẫn là lo lắng cho thân thể của nàng ấy.” Hai trấn nhỏ Mộc Xuyên cùng Nam Phong phía bắc Tuyên Thành bởi vì phát hiện chín bệnh nhân mà hoàn toàn bị cách ly, Tiêu Trấn Kỳ phái ra năm nghìn binh sĩ bố phòng bốn phía hai trấn nhỏ, nghiêm cấm cư dân trong trấn ra vào ở đây. Đêm đó khi màn đêm buông xuống ta đến Nam Phong trấn, trấn nhỏ này cùng tiếp giáp với Vi Châu, tiếp nối với quan đạo thông qua giữa Tuyên Thành và Vi Châu. Công Tôn Lộc tại bên ngoài thôn trấn phụ trách trù tính chung, nghe được ta tin tức đích thân đến đây, vội vàng đi ra nghênh đón, kinh hoàng nói: “Sao Bình Vương điện hạ lại tự mình tới đây?” Ta mỉm cười nói: “Nếu các ngươi đều có thể tới thì vì sao ta lại không thể tới chứ? Hai vị vương phi của ta đâu?” Công Tôn Lộc hồi đáp: “Hiện tại hai vị vương phi đang ở trong Nam Phong trấn.” Ta nhíu mày nói: “Ngươi vì sao không ngăn cản vương phi tiến vào khu vực có dịch?” Công Tôn Lộc mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: “Vương phi cố ý muốn đích thân chẩn trị cho bệnh nhân, ty chức cũng không có biện pháp nào.” Ta gật đầu nói: “Ngươi dẫn ta đi trong trấn nhìn xem.” “Điện hạ...” Công Tôn Lộc vốn định ngăn cản ta, thế nhưng thấy ánh mắt sắc bén của ta thì không thể làm gì khác hơn là nuốt lời còn lại trở vào bụng.” Đi vào Nam Phong trấn, cảnh tượng trước mắt hiu quạnh không gì sánh được, trên con đường ngoại trừ các binh sĩ đang phụ trách dò xét thì không một một bách tính nào qua lại, mọi nhà cũng đều đóng chặt cửa. Công Tôn Lộc giải thích: “Nam Phong trấn đã phát hiện sáu bệnh nhân, là khu vực nghiêm trọng nhất từ khi bệnh dịch lan đến Tuyên Thành, chúng ta vì phòng ngừa bệnh nhân lẻn đến các địa phương khác nên không thể làm gì khác hơn là cưỡng chế giữ bọn họ ở lại trong nhà.” Sở Nhi cùng Tuệ Kiều tạm thời ở lại một khu viện lạc thanh u ở góc phía đông nam của trấn, bốn phía viện trồng vô số trúc xanh, có vẻ dạt dào sinh cơ, nếu như không có ôn dịch uy hiếp, ở đây thật ra là một nơi ở lịch sự tao nhã. Mới vừa đi vào cổng trạch viện liền thấy Sở Nhi đang bước nhanh đi ra, đôi mắt của nàng thâm thúy sáng ngời nhất thời đã ươn ướt. Bởi mọi người ở đây, chúng ta ngóng nhìn nhau thật sâu cũng không có động tác gì nhiều, ánh mắt tràn ngập thâm tình đã hoà hợp cùng một chỗ. Ta nắm lấy bàn tay của Sở Nhi, nhẹ giọng nói: “Nàng gầy đi rồi!” Sở Nhi cắn môi dưới, hai hàng nước mắt trong suốt rốt cuộc không thể ức chế chảy xuống: “Dận Không, không một giờ khắc nào mà ta không ngóng trông chàng trở về...” Nàng vùi đầu vào trong lòng ta, kiên cường nhiều ngày nay rốt cuộc cũng bị tan rã trước mặt ta. Ôm lấy eo Sở Nhi, chúng ta cùng ôm nhau đi vào trong nhà. Sở Nhi nhẹ giọng nói: “Tuệ Kiều đã tra ra ôn dịch chủ yếu là bởi vì nguồn nước gây ra, sẽ không lan truyền thông qua không khí.” Trong lòng ta thoáng cảm thấy yên ổn hơn, có thể tra ra được nguyên nhân gây nên bệnh dịch thì nghĩ đến khắc phục nó cũng không tính là khó khăn. Tuệ Kiều đang ở bên trong nhà chỉ đạo hai binh sĩ sắc chế thảo dược, bụng của nàng so với thời gian trước đó chúng ta chia tay rõ ràng lồi ra ra rất nhiều, nhớ tới khổ cực mấy ngày nay của nàng, lòng ta không khỏi cảm động. Tuệ Kiều hình như ý thức được ta đã tới, xoay người lại cười dịu dàng. Ta đi nhanh tới bên nàng, móc ra khăn lụa lau đi mồ hôi trên trán cho nàng, thân thiết nói: “Có mệt không?” Tuệ Kiều lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Muội quan sát qua bệnh nhân ở đây, ôn dịch có lẽ là đi qua nguồn nước rồi truyền nhiễm vào, muội mới kê một phương thuốc có thể có tác dụng ngăn ngừa ôn dịch này.” Ta kinh hỉ nói: “Chiếu theo ý muội là ôn dịch có thể trị hết?” Tuệ Kiều gật đầu nói: “Mặc dù có thể trị hết, thế nhưng muội nghĩ không biết dược vật có thể đuổi kịp tốc độ truyền nhiễm ôn dịch hay không.” Sở Nhi ngắt lời: “Buổi chiều ta mới vừa thu được tin tức, Miện Trì đã xảy ra bệnh dịch nghiêm trọng. Kênh đào chúng ta khởi công xây dựng đã nối vài toà thành trì xung quanh liên tiếp với nhau, nếu như tình hình bệnh dịch đi qua dòng nước kênh đào truyền nhiễm, sợ rằng rất nhanh sẽ lan đến toàn bộ thành trì xung quanh.” Ta nhíu mày, chuyện này ngoài dự tính của ta. Tuệ Kiều nói: “Ta có chuyện thủy chung không cách nào nghĩ thông suốt, Tuyên Thành bị vây ở thượng du Vi Châu, Miện Tri ở vào hạ du, vì sao bệnh dịch lại lan đến thượng du trước sau đó mới truyền tới Miện Trì ở hạ du?” Ta cảm thấy rất khó hiểu: “Lẽ nào có người ở hạ độc trong nước?” Tuệ Kiều thản nhiên cười nói: “Trong thiên hạ sợ rằng không ai có thể chế tạo ra một tràng ôn dịch có thanh thế như vậy đâu.” Sở Nhi nói: “Việc cấp bách trước mắt chính là chuẩn bị dược liệu đầy đủ, cố gắng làm hạ mức nguy hại của ôn dịch gây ra với Tuyên Thành đến mức thấp nhất.” Tuệ Kiều nói: “Tiêu tướng quân đã phái người đi ra ngoài mua dược liệu với số lượng lớn về đây rồi.” Ta hơi lo lắng nói: “Tình hình nghiêm trọng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn sợ rằng không cách nào gom góp đủ dược vật cần thiết.” Sở Nhi hối hận nói: “Sớm biết rằng sẽ phát sinh loại chuyện này, khi đó ta sẽ không bán dược liệu cho Xích Lỗ Ôn với số lượng lớn rồi.” Ta an ủi nàng nói: “Ông trời thường mưa gió ngoài dự liệu, có một số việc cũng không phải ai cũng cókhả năng khống chế được.” Buổi tối Tuệ Kiều bởi vì mệt mỏi rã rời nên đã sớm trở về phòng an giấc. Ta cùng Sở Nhi ỷ ôi tại trong viện tâm sự cả buổi. Sở Nhi nói: “Trước đó vài ngày cha đặc biệt báo tin qua đây, lo lắng cho chàng sẽ trực tiếp trở về Khang đô.” Ta cười nói: “Nàng nghĩ rằng ta sẽ ngốc đến nồi tự đi chịu chết sao?” Sở Nhi nở nụ cười dịu dàng, thân thể mềm mại rúc vào trong lòng ta: “Ta đương nhiên biết chàng sẽ không làm như vậy, thế nhưng ta vẫn có chút lo lắng mà, bởi vì mọi việc chàng đều thích mạo hiểm, việc càng nguy hiểm chàng càng thích thử.” Ta mỉm cười nói: “Vốn ban đầu cũng như lời của nàng nói vậy, nhưng mà hiện tại ta làm bất cứ chuyện gì trước hết cũng phải nghĩ đến các nàng đã, chuyện nguy hiểm ta sẽ không dám tuỳ tiện nếm thử nữa.” Sở Nhi cười duyên nói: “Chàng mặc dù nói như vậy, thế nhưng trong lòng nhất định không phải là nghĩ như vậy.” Ta ôm sát Sở Nhi, thấp giọng nói: “Nàng yên tâm, không phải tình cảnh bất đắc dĩ, ta tuyệt sẽ không một mình lọt vào hiểm cảnh.” Sở Nhi tựa lên vai ta, nhẹ giọng nói: “Chung quy chàng vẫn không cải biến được tính tình của bản thân, hiểu rõ khu vực có dịch bệnh nguy hiểm vì sao còn muốn tới?” Ta thâm tình nói: “Làm sao ta có thể yên tâm nàng cùng Tuệ Kiều ở tại chỗ này? Chúng ta nếu là phu thê thì phải đồng cam cộng khổ, tương cứu trong lúc hoạn nạn.” Sở Nhi phương tâm cảm động vạn phần, ỷ ôi sát vào ngực ta. Ta nhìn lên ánh trăng sáng trên bầu trời, cảm thán nói: “Phía Khang đô vẫn chưa có tin tức gì, không biết phụ hoàng dự định đối với ta thế nào?” Sở Nhi nhẹ giọng nói: “Có một chút ta dám kết luận, chỉ cần chàng đi Khang đô, hắn sẽ không đơn giản mà thả chàng trở về đâu.” Ta gật đầu. Sở Nhi nói: “Nghe nói gần đây hắn lại tìm được một phương sĩ tà môn, đang lợi dụng đồng nam đồng nữ xem như thuốc dẫn để luyện chế thuốc trường sinh bất lão.” Ta cười lạnh nói: “Hắn thực sự cho rằng bản thân có thể vạn thọ vô cương sao?” Sở Nhi nói: “Cha liên hợp chúng thần khuyên can, thế nhưng bệ hạ vẫn khư khư cố chấp, xem ra hắn không đem đại Khang khiến cho người người oán trách thì sẽ không dừng tay.” Nàng thản nhiên nói: “Chàng mặc dù thành công làm tan rã liên minh năm nước, lại cùng đại Tần ký minh ước công thủ, thế nhưng sau khi bệ hạ thu được tin tức cũng không có hạ chỉ phong chàng làm thái tử, đủ thấy hắn căn bản không có thành ý chút nào.” Ta thản nhiên nói: “Đối với chuyện này ta sớm đã có chuẩn bị tâm lý, hắn thèm quyền như mạng, căn bản không có dự định đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ta.” Sở Nhi cười nói: “Lần này chàng không có trở về Khang đô, không biết bệ hạ sẽ bị thất vọng đến cỡ nào.” “Quản hắn làm gì, vẫn là Trầm Trì nói đúng, thái tử chẳng qua là một cái danh hiệu mà thôi, ta cần gì phải lưu ý quá làm gì. Ta ghé sát vào mặt Sở Nhi, khẽ nói: “Đêm đã khuya, chúng ta nên trở về nghỉ ngơi đi.” Sở Nhi thấy ta vẻ mặt ái muội tự nhiên biết ta đang nghĩ cái gì, đỏ mặt nhẹ nhàng gật đầu. Ta ôm Sở Nhi trở lại phòng, lúc đi qua cửa phòng của Thác Bạt Lục Châu thấy ngọn đèn dầu bên trong phòng nàng đã tắt, Sở Nhi dí dòm thè lưỡi với ta, chúng ta rón ra rón rén đi vào phòng. Trở tay đóng lại cửa phòng, thân thể mềm mại của Sở Nhi giống như dây thường xuân quấn lấy ta, ta vén lên váy nàng, dọc theo bắp đùi mềm nhẵn xoa lên hai bờ mông đầy đặn của nàng. Sở Nhi nói trong mê man: “Ta đi châm nến...” Ta khẽ cười nói: “Lẽ nào nàng không cảm thấy trong bóng tối như vậy mới có tình thú sao?” Tay của ta vạch ra cái yếm của nàng, cặp nhũ hoa non mịn như chi của Sở Nhi rất nhanh rơi vào lòng bàn tay của ta, nàng bắt đầu nhẹ giọng phát ra những tiếng rên rỉ mê hồn, miệng ta đã rời khỏi đôi môi nàng và bắt đầu mút vào nhụy hoa đỏ tươi trước ngực nàng. Sở Nhi thở hổn hển: “Đừng như vậy mà, thiếp ngứa quá chịu không nổi... a!” Tay ta đã thò vào dưới váy nàng, nhẹ nhàng vuốt ve làm cho thanh âm của Sở Nhi bắt đầu run lên, nàng không tự chủ được tách ra hai chân đang khép lại để ta thuận lợi hơn, ta cởi xuống đai quần của Sở Nhi, chiếc quần dài theo từng đường cong hoàn mỹ trên thân thể nàng như thác nước chậm rãi rơi xuống. Trong miệng ta đang ngậm lấy đầu lưỡi mềm mại của Sở Nhi, cố sức hút vào đôi môi nàng, kích tình từ đáy lòng Sở Nhi đã hoàn toàn bị ta khơi mào lên, nàng chậm rãi ngã lên giường. Ta dùng thân thể tách ra hai bắp đùi thon dài trắng tinh nàng đang muốn khép lại, tiếng rên rỉ của Sở Nhi rung động lòng người, nhẹ nhàng vang lên bên tai ta ...(!@#S) Khi sáng sớm ta tỉnh lại, Sở Nhi đã chải xong đầu tóc và ngồi ở bên cạnh thâm tình nhìn ta, ta duỗi duỗi thắt lưng ngồi dậy, trước ngực vẫn còn lưu lại vết tích son môi Sở Nhi hôn ta, ta cười nói: “Không nghĩ tới Sở Nhi ngoan của ta hiện tại trở nên lợi hại như vậy!” Sở Nhi đỏ mặt véo một cái lên ngực ta, sau đó vùi đầu vào trong lòng ta, khuôn mặt kề sát lên ngực ta, nàng buồn bã nói: “Dận Không, ta gả cho chàng cũng đã rất lâu rồi nhưng mà ta vẫn chưa hoài thai...” Mỗi khi nói đến đề tài này, bao giờ Sở Nhi cũng có vẻ vô cùng mất mát. Ta an ủi nàng: “Hay là lần này sẽ có đó!” Sở Nhi thở dài nói: “Tuệ Kiều cũng giúp ta chẩn mạch qua, cô ấy nói cơ thể của ta cũng không có bệnh tật gì, nhưng mà tỷ muội bọn họ người người đều có cả rồi chỉ có ta...” Ta ôm vai nàng nói: “Có một số việc nôn nóng sẽ không đạt được đâu, dù sao thì gần đây ta sẽ không đi ra ngoài, đợi cho đến khi chuyện ôn dịch xử lý xong xuôi ta sẽ cùng nàng đến Lục Hải Nguyên cho khuây khoả, thuận tiện để chúng ta thỏa thích cày cấy một phen, chúng ta liên tục làm trong một tháng, ta cũng không tin ta bắn không trúng phát nào.(^^) Sở Nhi xấu hổ nói: “Ai muốn cùng chàng liên tục làm trong một tháng chứ!” Ta cười nói: “Tối hôm qua là ai muốn cùng ta luân phiên đại chiến vậy?” Sở Nhi mắc cỡ vùi đầu vào trong lòng ta, ngón tay véo mạnh lên cánh tay ta một cái: “Ai cho chàng nói bậy!” Cửa phòng khẽ vang lên tiếng gõ cửa, chúng tôi vội vàng tách ra. Giọng nói của Lục Châu vang lên bên ngoài cửa: “Sở Nhi tỷ tỷ, hai người thức dậy chưa?” Sở Nhi mỉm cười đứng dậy đi ra mở cửa phòng, thấy Lục Châu bưng một cái mâm đứng ở ngoài cửa, một mùi thuốc đông y dày đặc theo gió bay vào trong phòng. Ta vô cùng kinh ngạc nói: “Nàng đang làm cái gì vậy?” Lục Châu đặt mâm ở bên giường, mỉm cười nói: “Tuệ Kiều tỷ tỷ bảo ta mang tới đây, tỷ ấy nói có thể ngăn ngừa ôn dịch.” Sở Nhi thản nhiên nói: “Chàng cứ uống đi, mỗi người chúng ta đi tới khu vực bị dịch cũng đều phải uống qua thuốc này.” Rồi nàng nhìn Lục Châu nói: “Lục Châu, ta ra ngoài xem Tuệ Kiều thế nào, muội hầu hạ vương gia rửa mặt thay y phục đi.” Sở Nhi vừa đi ra khỏi cửa phòng, Lục Châu lặp tức thu lại dáng tươi cười, giương giương mắt hổ trừng trừng nhìn ta. Ta thì coi như không thấy, bưng lên chén uống hết thuốc, chẹp chẹp cười nói: “Thuốc này sao mà đắng quá vậy!” Nàng thở phì phì nói: “Sao tối hôm qua chàng không tới tìm ta?” Ta cười nói: “Ta thấy phòng nàng đã tắt đèn rồi cho nên sợ làm phiền nàng nghỉ ngơi.” Lục Châu tức giận đến giậm chân, nói: “Ta biết trong lòng chàng căn bản là không có ta mà!” Trong lòng ta cười thầm, không nghĩ tới tiểu nha đầu này còn rất biết ghen nữa, ta nắm lấy bàn tay nàng rồi kéo nàng vào trong lòng ta. Lục Châu hơi vùng vẫy một chút, nhưng sau đó thân thể của nàng lập tức bị những nụ hôn nồng nhiệt của ta hòa tan đi.  Ta cách quần áo vuốt ve bộ ngực đầy đặn của nàng, trong khoảng thời gian này thân thể của nàng đã nảy nở hơn rất nhiều. Lục Châu đỏ mặt, thật vất vả mới giãy ra được từ trong lòng ta, trách móc: “Sở Nhi tỷ tỷ bất cứ lúc nào cũng sẽ trở về, nếu thấy chúng ta như vậy thì chắc xấu hổ đến chết thôi.” Ta bị hình dạng ngây thơ của nàng khiến cho bật cười ha ha. Tốc độ lan tràn của bệnh dịch vượt xa sự tưởng tượng của ta, trong vòng năm ngày, bảy châu quận bao gồm cả Vi Châu, Tuyên Thành, Thanh Châu, Hoành Châu ở bên trong toàn bộ đều bị ôn dịch lan đến. Kênh đào mà ta khai thông trở thành căn nguyên để khuếch tán bệnh dịch, ngoài ra khu vực lãnh địa Sở Châu của ta trở thành một nơi thiên đường duy nhất. Tuệ Kiều lập ra một phương án trị liệu hoàn chỉnh, nhưng dược liệu mà chúng ta sở hữu hiện tại không cách nào thỏa mãn nhiều yêu cầu như vậy, Vi Châu cùng Miện Trì trở thành hai địa phương có bệnh dịch nghiêm trọng nhất, nhân số tử vong vẫn đang không ngừng tăng lên. Buồn cười nhất chính là, Hiền vương Long Dận Tổ vì tránh né ôn dịch nên chạy trốn tới Hoành Châu nhưng vẫn không tránh được trận ôn dịch này, không lâu sau truyền đến tin tức hắn đã bị nhiễm bệnh. Sau khi ta trở lại Tuyên Thành mười ngày thì Tiêu Tín cũng đã trở về Khang đô, lần này đi cùng hắn còn có Ung vương Long Thiên Khải, Ung vương xưa nay nhát gan, nhưng không ngờ lần này có thể thâm nhập khu vực có dịch bệnh, đây cũng là xuất phát từ bất đắc dĩ. Buổi chiều cùng ngày hôm đó ta mới từ khu vực có dịch bệnh trở về, Tuệ Kiều cùng Sở Nhi dưới kiên trì của ta cũng phải theo ta cùng nhau quay về vương phủ ở Tuyên Thành. Sau khi Ung vương đến Tuyên Thành liền lên cơn sốt, vốn ta còn tưởng rằng hắn bị nhiễm ôn dịch, sau khi Tuệ Kiều chẩn trị cho hắn mới biết được hắn chẳng qua là bị phong hàn, hơn nữa hắn vốn đặc biệt sợ hãi ôn dịch cho nên mới khiến cho bệnh tình nghiêm trọng Thăm hỏi xong Ung vương ta mới gọi Tiêu Tín vào thư phòng, mỗi thời khắc tình thế ở Khang đô đều tác động đến nội tâm của ta, ta rất nôn nóng muốn biết được tình hình lần này Tiêu Tín đến Khang đô thế nào. Ta bảo Tiêu Tín ngồi xuống, Sở Nhi tự mình pha một ly trà cho ta và Tiêu Tín, ta hỏi: “Thế nào, phía phụ hoàng ta có phát sinh gì không?” Tiêu Tín nói: “Kỳ thực bệ hạ đã đoán chắc ngài sẽ không trở về Khang đô, nghe Dực vương nói, hắn trước mặt quần thần trách cứ điện hạ một phen, nói ngài cư công tự ngạo, trong mắt không có tôn trưởng.” Ta cười ha hả nói: “Cuối cùng ông ta cũng tìm được một cái cớ để trách cứ ta rồi, ta vì đại Khang tránh được một trận chiến hỏa, lẽ nào ông ấy không có khích lệ ta chút nào sao?” Tiêu Tín nói: “Bệ hạ hiện tại hứng thú đối với việc luyện đan vượt xa các chuyện khác, hắn đối với chuyện lập điện hạ làm thái tử một chữ cũng không đề cặp tới, hình như hoàn toàn quên những lời mình đã từng nói qua.” Sở Nhi nói: “Có người nào khác chủ động đề cập đến chuyện này hay không?” Tiêu Tín lắc đầu: “Tất cả mọi người nhìn ra bệ hạ không có ý định lập người kế thừa thì ai còn dám đề xuất việc này chứ, vốn có Dực vương chuẩn bị nhắc đến chuyện này, thế nhưng Trần tiên sinh khuyên hắn đừng nói ra làm gì.” Ta gật đầu nói: “Trần tiên sinh khuyên rất đúng, chuyện này nếu là do nhạc phụ đưa ra ngược lại là không thích hợp nhất.” Tiêu Tín nói: “Trần tiên sinh cũng nói như vậy, ông ấy nói hiện tại bất kể Hàm Đức Hoàng có lập người thừa kế hay không, điện hạ tại trong lòng chúng thần đã là người được chọn thích đáng làm thái tử, những hoàng tử khác bất kể từ công tích hay là trên danh vọng đều không thể so sánh cùng điện hạ.” Ta lại nói: “Khi ta đi qua Miện Trì đã bảo Khâu Đức khẩn cấp gửi đi tấu chương, bệ hạ có thu được không?” Tiêu Tín nói: “Thu được, bệ hạ đem chuyện này toàn quyền giao cho điện hạ xử lý, bảo điện hạ cần phải tại trong một tháng triệt để thanh trừ bệnh dịch, lần này Ung vương tới chính là để nhắn nhủ chuyện này.” Sở Nhi cả giận nói: “Loại chuyện này sao lại dùng thời gian có thể hạn định? Nếu hắn có bản lĩnh như thế vì sao không đích thân đến làm đi?” Ta mỉm cười nói: “Nếu ta làm không được, ông ta có thể sẽ nhân cơ hội này mà trị tội ta?” Tiêu Tín nói: “Ta đối với việc này đã đặc biệt thỉnh giáo Trần tiên sinh, Trần tiên sinh nói Hâm Đức Hoàng là mượn cơ hội gây khó dễ cho điện hạ, tất cả mọi người biết tình hình bệnh dịch không cách nào trong một tháng khống chế được, khi đó Hâm Đức Hoàng có thể theo lý thường mà cắt giảm lãnh địa của điện hạ.” Ta cười nói: “Ông ta quả nhiên có tính toán, chỉ tiếc lần này không nhất định sẽ như ý của ông được.” Tiêu Tín nói: “Trần tiên sinh nói ôn dịch lần này ngược lại chính là cơ hội để điện hạ mở rộng.” Ta nặng nề gật đầu, mấy ngày nay ta thủy chung cũng đang lo lắng đến vấn đề này, trong mấy châu quận bị bệnh dịch lan đến chỉ có lãnh địa của ta là nơi bị thiệt hại nhẹ nhất, các châu quận khác cũng không có năng lực khống chế được trận tai nạn này. Nếu như ta trợ giúp bọn họ khống chế được bệnh dịch, ta có thể tiến thêm một bước để củng cố uy tín tại khu vực này. Tiêu Tín nói: “Dân loạn ở các nơi phía nam vẫn đang tiếp diễn không ngừng, bệ hạ hình như đối với Dực vương không quá yên tâm, đem chuyện bình định phản loạn giao cho Tả Đông Tường con trai của Tả Trục Lưu. Năng lực chỉ huy của người này cũng có chút xuất chúng, gần đây nhất có thể nói là chiến công huy hoàng.”   Ta lạnh lùng nói: “Cũng không biết Tả Trục Lưu cho phụ hoàng ăn mê dược gì, không ngờ ông ấy đối với cha con Tả thị lại tín nhiệm như vậy.” Sở Nhi nói: “Bách tính không phải là bị buộc bất đắc dĩ cũng sẽ không khởi nghĩa vũ trang, nếu chỉ dựa vào vũ lực trấn áp thì rất khó thu hồi dân tâm đã mất.” Ta gật đầu nói: “Chúng ta tạm thời cũng đừng quản chuyện ở Khang đô làm gì, hiện tại phải khống chế được trận ôn dịch lần này mới là việc cấp bách trước mắt.” Ta bước đi thong thả hai bước ở trong phòng, lại tới trước mặt Tiêu Tín, nói: “Ta dự định triệu tập chư vị hoàng huynh tại khu vực bị dịch trao đổi một chút, đem toàn bộ binh sĩ ở các châu quận giao cho phụ thân ngươi quản lý, dược liệu cũng phải thi hành theo quân đội quản chế việc cấp phát.” Hai mắt Tiêu Tín sáng ngời, mỉm cười nói: “Điện hạ là muốn mượn cơ hội này đem quân quyền ở các phiên trấn xung quanh tập trung cùng một chỗ?” Ta thản nhiên cười nói: “Ông trời cho ta cơ hội tốt như vậy sao ta lại dễ dàng buông tha chứ, ngươi lập tức đi thông tri cho phụ thân của ngươi đi!”   “Vâng! Tiêu Tín lập tức sẽ đi lo liệu!” Sở Nhi đợi Tiêu Tín đi ra khỏi cửa mới thở dài một hơi nói: “Dận Không, chàng làm như vậy có phải quá rõ ràng rồi không, trong triều đình nhất định sẽ có người bẩm báo là chàng có ý đồ cắt cứ một phương.” Ta cười lạnh nói: “Bẩm báo thì thể nào? Phụ hoàng bây giờ còn có năng lực đối phó ta sao? Lại nói không có chứng cứ thực sự ta mưu phản thì ông ta có thể làm khó dễ được ta sao?” Sở Nhi nói: “Theo ta được biết, tổng cộng binh mã của Miện Trì, Vi Châu, Thanh Châu, Hoành Châu có khoảng sáu vạn, hơn nữa chúng ta vốn đã sở hữu năm vạn binh mã, nếu sau khi xác nhập chúng ta sẽ sở hữu mười vạn đại quân, toàn bộ phía bắc đại Khang hầu như rơi vào trong phạm vi khống chế của chúng ta, cho dù Hâm Đức Hoàng có hồ đồ như thế nào ông ta cũng có thể đủ nhìn ra dụng ý chân chính của chàng rồi còn gì.” “Ta chính là muốn cho ông ấy biết, ông đã già rồi, rất nhiều chuyện ông ta căn bản không có sức đi khống chế!” Ta nhìn lên bản đồ tám nước trên tường, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chỉ hy vọng Hán quốc trong khoảng thời gian này đừng khơi mào rắc rối, cho ta một đoạn thời gian để ta ổn đinh lai trận tuyến.” Ba ngày sao ta triệu tập chư vị hoàng huynh Tịnh vương Dận Trì, Đạt vương Dận Đông ở các phụ cận phiên trấn đến Sở Châu thương nghị đối sách, Hiển vương Dận Tổ bởi vì nhiễm ôn dịch ốm đau trên giường nên không thể có mặt. Khi ta đưa ra kiến nghị đem quân đội tập trung thống nhất quản lý cùng một chỗ thỉ họ lập tức biểu thị đồng ý. Chính như lời của Sở Nhi, mỗi người cũng nhìn ra mục đích chân chính của ta, thế nhưng tại tình huống trước mắt họ căn bản không có sức chống lại tình hình bệnh dịch, hơn nữa công tích của ta từ lâu đã khiến cho họ kính phục nên không có người dám đưa ra ý kiến chống lại ta. Ta xuất ra hiệp nghị thư đã chuẩn bị sẵn để cho mỗi người bọn họ ký tên đóng dấu, toàn bộ quá trình do Ung vương giám sát nghiệm chứng, sau đó ta ủy thác Ung vương đem phần hiệp nghị thư này đưa về Khang đô giao do Hám Đức Hoàng tự mình xem qua, đồng thời đưa ra yêu cầu triều đình phân phối đại lượng vật tư trợ giúp cho các khu vực dịch bệnh, tuy nhiên đây cũng chỉ là một hình thức mà thôi, hiện tại quốc khố trống rỗng căn bản không có ngân lượng dư thừa để có thể cung cấp cho chúng ta, mọi việc chỉ có thể theo dựa vào chính mình.” Sau khi kéo dài hai tháng thì tình trạng ôn dịch rốt cuộc chậm rãi lắng xuống, đợt tai hoạ này rất nghiêm trọng đã tổn hao rất lớn đến tài chính của mấy châu quận của chúng ta. Kinh tế mới vừa có chút khởi sắc lại bị trở nên suy yếu một lần nữa, nếu như muốn khôi phục lại sợ rằng cần phải có một khoảng thời gian tương đối dài. Hâm Đức Hoàng đối với hành động của ta cũng là không thể tránh được, ông ấy sai người đưa tới một thánh chỉ, biểu hiện ra là đồng ý với kiến nghị của ta. Kỳ thực ông ta cũng là không có sức để mà ngăn cản nên cũng đành phải dứt khoát buông trôi bỏ mặc. Tuyên Thành bước vào mùa rét đậm, ngày đông chí ta nhận được hai tin vui một là Trần Tử Tô từ Khang đô đã đến đây thăm ta, hai là Yến Lâm lại sinh cho ta một đứa con gái. Ta cùng Trần Tử Tô sóng vai đứng ở bờ sông Cô đã bị đóng băng, nhịn không được thở dài một hơi. Trần Tử Tô mỉm cười nói: “Công tử vừa có thêm một tiểu quận chúa vì sao phải thở dài?” Ta cười khổ nói: “Ta cũng không phải không vui chẳng qua... ta có chút kỳ quái, vì sao ta sinh liền ba người đều là con gái!” Trần Tử Tô cười ha hả nói: “Chỉ là thời cơ chưa tới mà thôi, công tử có nhiều vương phi như vậy sớm muộn gì cũng sẽ sinh ra một tiểu vương tử thôi!” Một chút hoa tuyết lạnh thấm lên trán liền lập tức bị nhiệt độ cơ thể của ta hòa tan, nước dọc theo trán ta chảy xuống dưới. Ta ngửa đầu nhìn lên không trung, trên bầu trời không biết khi nào đã nổi lên hoa tuyết rơi. Trần Tử Tô nói: “Phản loạn ở vùng phía nam Đại Khang càng ngày càng lợi hại, Triệu Phúc Thông dẫn quân đội công hãm không ít thành trấn, nhưng bệ hạ lại không mảy may cảm thấy nguy cơ, vẫn đang say mê cầu đạo, mấy tháng nay đồng nam đồng nữ bị hắn hại chết đã có hơn một nghìn người rồi. Ta cả giận nói: “Có lẽ từ lâu ông ta đã mất đi bản tính!” Trần Tử Tô gật đầu nói: “Rất nhiều đại thần đối với việc này đều là phê bình kín đáo, tuy nhiên ngoại trừ Dực vương khuyên can vài lần, những người khác đều tức giận nhưng không dám nói. Cuộc sống hiện tại của Dực vương cũng không dễ chịu gì, Hâm Đức Hoàng sợ hắn ngồi ôm quân quyền cùng công tử nội ứng ngoại hợp nên đã cướp sạch toàn bộ quân quyền của ông, hiện tại Dực vương cơ bản xem như là vô công rồi nghề ngồi ở nhà.”