[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 122 : Tỷ muội


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Ta cười lạnh nói: “Địa vị trong quân của Nhạc phụ, có thể dễ dàng tước đoạt được như vậy hay sao?” Trần Tử Tô nói: “Khi công tử ở đây ra sức vì nước, Tả Trục Lưu lại đang cố gắng gia tăng thế lực của mình, hắn cho nhi tử của mình gia nhập quản đội, đã cho thấy rõ ý đồ của hắn.” Ta hít thật sâu một hơi khí lạnh, thấp giọng nói: “Tả Trục Lưu giống như Yến Hưng Khải của Tần quốc, ta dám khẳng định mục đích cuối cùng của hắn là soán quyền.” Trần Tử Tô đồng ý nói: “Hắn sở dĩ nỗ lực như vậy, khẳng định là để làm nền tảng cho việc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế sau này, hắn vẫn biểu hiện ra là đang ủng hộ Cần vương, chẳng qua là muốn dựa vào con rối Cần vương để phát triển thế lực của mình thôi.” Ta khinh thường nói: “Cần vương chẳng qua chỉ là một A Đấu bất tài hèn nhát mà thôi, Tả Trục Lưu coi như là chọn đúng người.” (A Đấu: con trai của Lưu Bị và Tôn Thượng Hương - Tam Quốc Diễn Nghĩa) Trần Tử Tô nói: “Công tử định khi nào trở về Khang Đô?” Ta lạnh, nhạt nói: “Chuyện này để sau hãy nói, Tả Trục Lưu trước sau gì ta cũng quay về đối phó hắn nhưng ở đây ôn dịch vừa mới qua, đang cần thời gian để hồi phục. Việc quan trọng hàng đầu bây giờ là khôi phục lại kinh tế và dân sinh của mấy châu quận này.” Trần Tử Tô nói: “Nghe nói Hiển vương Long Dặn Tổ đã chết?” Ta gật đầu: “Hắn vẫn không tránh thoát lần ôn dịch này.” Trần Tử Tô nói: “Đất phong Hành Châu, Vi Châu của hắn, công tử định xữ lý như thế nào?” “Ta đã dâng tấu chương lên cho Phụ Hoàng, yêu cầu được quản lý hai nơi này, hắn sẽ không cự tuyệt yêu cầu của ta đâu.” Trần Tử Tô nở nụ cười, hắn thấp giọng nói: “Hâm Đức hoàng đế cho dù muốn cự tuyệt e rằng cũng không thể thực hiện được, Hành châu và Vi Châu trên thực tế đã rơi vào tay công tử, hắn cũng không còn cách nào khác cả.” Ta cảm thán nói: “Kỳ thực không phải vạn bất đắc dĩ, ta cũng không muốn bất hòa với hắn.” Trần Tử Tô nói: “Hiện giờ Đại Khang đang cực kỳ suy yếu, sợ rằng không chịu nổi bất cứ phong ba nào nữa.” Một trận gió lạnh thổi qua, ta cảm thấy hơi lạnh, ta ôm thật chặc chiếc áo lông chồn, nhìn Trần Tử Tô nói: “Mấy hôm nay ta đã đọc qua một lượt di tác của Trầm Trì để lại, ta bỗng sinh ra một ý nghĩ, ta muốn căn cứ vào Luật Dân Luận, lấy luật pháp Đại Khang làm nền tảng áp dụng thử ở một số quận huyện trong những châu mà ta quản lý.” Trần Tử Tô hai mắt sáng ngời: “Công tử muốn ban hành pháp luật mới?” Ta gật đầu nói: “Đây chỉ là một ý nghĩ, có thể thực hiện hay không, còn phải thỉnh giáo Trần tiên sinh.” Trần Tử Tô nói: “Chuyện này giao cho ta làm, trong vòng một tháng ta sẽ đưa ra phương án sơ bộ để công tử xem qua.” Ta cười nói: “Không cần sốt ruột, việc này ngươi cứ chậm rãi làm. Mấy ngày tới ta sẽ đi Lục Hải Nguyên, thuận tiện giải sầu luôn.” Ta đi Lục Hải Nguyên còn có một nguyên nhân trọng yếu nữa, từ sau khi ta từ Tần quốc trở về, ta vẫn chưa đến thăm Lệ Cơ. Không biết trong nội tâm của nàng có hay không sinh ra suy nghĩ khác. Về sự tình giữa Lệ Cơ và Khúc Nặc, ta vẫn chưa nói cho Sở Nhi và các nàng biết. Lần này ta mượn danh nghía giải sầu, mang theo Sở Nhi và mẹ con Tư Hầu đi Lục Hải Nguyên, hy vọng có thể thuận lợi đem sự tình của Lệ Cơ. Toàn bộ Lục Hải Nguyên mấy hôm nay do tuyết rơi nên biến thành một cánh đồng trắng mênh mông, ta và Sở Nhi cưỡi ngựa đi ở đầu đội ngũ, phía sau là xe của Tư Hầu. Con gái Yêu Nguyệt của ta vén màn xe ra, khuôn mặt nhỏ nhắn do bị lạnh mà đỏ bừng, dùng giọng trẻ con ngây thơ nói với ta: “Phụ thân... Phụ thân...” Ta ha hả cười nói: “Con gái ngoan của ta cũng biết gọi cha rồi!” Tư Hầu nói: “Nguyệt Nhi, mau vào trong, bên ngoài rất lạnh.” Yêu Nguyệt nhẹ giọng nói: “Ngựa... Ngựa...” Ta cười nói: “Con gái của ta muốn cưỡi ngựa sao?” Ta bế Yêu Nguyệt từ trên xe xuống, ôm vào trong lòng, nhìn Sở Nhi cười nói: “Sở Nhi, chúng ta thi xem ai tới Sư Tử khâu ở Luc Hải Nguyên trước!” Vừa nói xong, ta liền phóng ngựa chạy về phía trước, Sở Nhi cười duyên một tiếng, sau đó đuổi theo ta. Ngựa của chúng ta chạy băng băng trên cánh đồng tuyết, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng ngựa hí rất to... Ta và Sở Nhi đồng thời chạy tới Sư Tử khâu, nhìn về phương xa, thấy hơn ba mươi kỵ sĩ đang đi về phía này. Ta lấy kính viễn vọng rạ nhìn thấy người dẫn đầu đội ngũ là Dực Hổ, phía sau hắn là ba mươi Hắc Giáp kỵ binh nhanh nhẹn dũng mãnh đang phi ngựa trên tuyết, họ giống như ba mươi mũi tên màu đen được bắn ra từ một hải dương màu trắng, tuyết trắng cuồn cuộn bốc lên ở phía sau ngựa của họ. Tình cảnh này, làm cho tâm phiền muộn của ta trong nhiều ngày nay giảm bớt không ít, ta ngửa đầu huýt sáo thật dài, Yêu Nguyệt ngồi trong long ta cười khanh khách. Sở Nhi cười nói: “Muội đã lâu không thấy huynh cao hứng như vậy.” Ta mỉm cười nói: “Mấy ngày nay bận quá nhiều việc, ta nào có tâm tình mà cười.” Sở Nhi nói: “Nếu đã nói là tới Lục Hải Nguyên giải sầu, thì trong khoảng thời gian này muội không muốn huynh suy nghĩ đến những việc phiền lòng nữa, hãy thả lỏng một chút đi.” Dực Hổ và ba mươi Hắc Giáp kỵ sĩ trong nháy mắt đã đến trước mặt ta, bọn họ xuống ngựa, quỳ xuống trước mặt ta nói: “Thuộc hạ tham kiến Bình vương thiên tuế, nương nương thiên tuế!” Ta cười ha hả, lúc này hộ vệ Đột Tạ và Lang Thứ đi theo bảo hộ xe ngựa của Tư Hầu vừa tới Sư Tử khâu, ta đem con gái trả lại cho Tư Hầu. Dực Hổ lớn tiếng nói: “Tỷ phu! Tổng quản Sát Cáp Thai đã vì huynh chuẩn bị thịnh yến, hoan nghênh các người đến đây!” Ta nhìn Dực Hổ và võ sĩ sau lưng hắn, trong ánh mắt hiện lên sự tán thưởng, lớn tiếng nói: “Tốt! Các ngươi đi trước dẫn đường, chúng ta ở phía sau thường thức cảnh tuyết trắng ở Lục Hải Nguyên!” Nửa canh giờ sau chúng ta đã tới mục trường, Sát Cáp Thai đã đợi ở nơi này từ lâu, trong mục trường, trù sư đang vội vàng giết trâu, mổ dê, chuẩn bị cho thịnh yến buổi tối. Sát Cáp Thai cười nói: “Chủ nhân, từ ngày hôm qua chúng ta đã bắt đầu chờ các người đến, đêm nay nhất định phải cho chủ nhân không say không ngừng.” Tại một vị trí tương đối cao trên mục trường, họ đã dựng cho chúng ta hai cái lều lớn, ta bảo Sở Nhi và Tư Hầu đi vào trong trướng bồng nghỉngơi trước. Sát Cáp Thai cùng ta đi tuần tra xung quanh mục trường. Ta muốn biết tình hình của Lệ Cơ gần đây, mới vừa đi đến chỗ không người liền mở miệng nói: “Lệ Cơ đang ở nơi nào?” Sát Cáp Thai nói: “Chủ nhân yên tâm, thuộc hạ đã an bài cho nàng cư trú ở bên cạnh Hồ Tử Vân, từ đây đi bộ đến đó chỉ tốn nửa canh giờ.” Sát Cáp Thai nói: “Chuyện phát sinh ôn dịch vài ngày trước đó nàng đã biết, nàng hiểu chỗ khó xử của chủ nhân. Nàng đối với chúng thuộc hạ rất hòa nhã, thường ngày còn giúp đỡ chúng ta một số công việc trong mục trường nữa.” Ta gật đầu, khóe môi mỉm cười, xem ra Lệ Cơ đã quên đi cuộc sống an nhàn sung sướng ngày xưa, nàng đang dần dần thay đổi. Sát Cáp Thai cẩn thận từng li từng tí nói: “Nhưng mà... Vị Khúc cô nương cùng đi thì không được tốt cho lắm...” Ta ngơ ngác, thốt lên: “Nàng làm sao vậy?” Sát Cáp Thai nói: “Nàng đang mang thai, hơn nữa trong khoảng thời gian này lại nôn mửa rất nhiều. Thuộc hạ đã sắp xếp một bà vú chỉ chuyên chăm sóc cho nàng, nhưng vị Khúc cô nương kia lại không muốn cho ai giúp đỡ, suốt ngày ngoại trừ khóc nỉ non thì rất ít nói chuyện với người khác...” Sát Cáp Thai ngừng lại một chút rồi nói: “Nàng mặc dù đối với Lệ Cơ cũng ôn hoà, nhưng lúc nào cũng tỏ thái độ cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.” (Cự tuyệt người ngoài ngàn dặm: xa lánh người khách không cho ai tiếp cận mình)  Ta nhíu chặt lông mày, chuyện này không nằm trong dự liệu của ta, không nghĩ tới một đêm nghiệt duyên ở Tần cung, lại làm cho Khúc Nặc mang cốt nhục của ta. Chuyện này đối với ta mà nói có chút khó giải quyết, trong lòng nàng cho rằng đứa con trong bụng là con của Yến Nguyên Tông, nếu ta mà nói ra sự thật, chẳng phải là chủ động thừa nhận là mình lúc đầu giả mạo Yến Nguyên Tông cùng nàng động phòng sao? Nếu thế thì hình tượng mà ta cực khổ gây dựng sẽ sụp đổ trong chốc lát. Trên lý thuyết có lẽ Lệ cơ đã đoán được cốt nhục trong bụng Khúc Nặc là con của ta, từ đó cho thấy nàng cũng không vạch trần sự thật này. Ta thấp giọng nói: “Ngươi trước tiên mang ta đi gặp các nàng.” Sát Cáp Thai gật đầu, kêu thủ hạ mang tới hai con tuấn mã, sau đó cùng ta đi đến hồ Tử Vân. Đi tới bờ hồ Tử Vân, từ xa ta thấy mặt hồ đã đóng băng, phía trên đầy tuyết ứ đọng, ngoại trừ một trũng thì nhìn xung quanh không có gì khác nhau. Một nữ tử yếu đuối đang mặc trang phục của người Hồ, đứng trước chuồng dê cho dê ăn, một thân trang phục của người Hồ mặc dù phồng to nhưng không cách nào che đậy được dáng người xinh đẹp của nàng, mỗi động tác giơ tay nhấc chân của nàng đều thể hiện sự cao quý, bất phàm. Sát Cáp Thai lặng lẽ nói: “Chủ nhân tự mình đi thôi, thuộc hạ còn phải trở về nghênh đón Gia Cát tiên sinh và những người khác.” Ta gật đầu, Sát Cáp Thai quay đầu ngựa chạy về phương Bắc. Ta ngắm nhìn nữ từ đó thật lâu, tuấn mã đột nhiên hí dài một tiếng. Nữ tử kia xoay đầu lại, ta thấy thân thể mềm mại của nàng run lên, như sắp ngã xuống đất, nàng chính là người mà ta mỗi thời mỗi khắc đều nhớ tới - Lệ Cơ. Lệ Cơ không để ý gì cả chạy về phía ta, tuyết đọng rất sâu, mỗi bước nàng chạy, tuyết đều ngập đến đầu gối của nàng, nàng đi chưa được hai bước, đã trượt chân ngã trên tuyết. Ta xoay người từ trên lưng ngựa nhảy xuống, chạy về phía nàng. Chúng ta rốt cuộc cũng nắm được tay nhau, những giọt nước mắt trong suốt từ trong con mắt xinh đẹp của Lệ Cơ chảy ra, ta ôm nàng vào lòng. Thân thể chúng ta quấn lấy nhau lăn lộn trên mặt tuyết, chúng ta dùng toàn bộ sức lực hôn thật sâu môi của đối phương, chỉ có dùng phương thức này mới có thể diễn tả sự nhớ nhung trong lòng ta. Lê Cơ run giong nói: “Huynh rốt cuộc đã tới...” Ta thấp giọng nói: “Ta đã hứa với nàng, thì ta nhất định sẽ tới!” Lệ Cơ ôm chặt lấy ta: “Ôm chặt lấy muội, hãy làm cho muội tin rằng đây là sự thật!” Ta ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng, cho đến khi Lệ Cơ không thở nổi nàng mới hạnh phúc nói: “Trời cao không có gạt muội, huynh đã tới thật rồi!” Ta và Lệ Cơ ôm nhau đi vào căn nhà gỗ. Nhà gỗ tuy rằng không lớn thế nhưng đồ đạc cũng xem như đầy đủ, bên trong có không ít thức ăn, ta có thể nhìn ra Sát Cáp Thai chiếu cố nàng rất chu đáo. Bên trong lò lửa đang rực cháy, nhiệt độ rất cao, Lệ Cơ giúp ta cởi bỏ áo khoác lông chồn, rồi tự mình cởi bỏ áo khoác ra, một thân hồ phục vừa vặn càng thể hiện dáng người yểu diệu của nàng. Ta kéo nàng vào trong lòng, lại hôn nàng một nụ hôn thật sâu. Ta thâm tình nói: “Ta lâu như vậy mới tới thăm nàng, nàng có trách ta hay không?” Lệ Cơ ôn nhu lắc đầu, nàng nhẹ giọng nói: “Từ lúc ngươi kéo muội từ ranh giới của cái chết về, muội đã tin tưởng kiếp này huynh không bao giờ gạt muội nữa.” Ta ôm lấy thân thể của nàng về phía chiếc giường da báo, Lệ Cơ dường như ý thức được việc gì sắp phát sinh, thân thể mềm mại do kích động mà nhè nhẹ run lên, chúng ta gần như điên cuồng cởi bỏ quần áo, tình cảm nồng nàng triền miên, trong lúc này, bên trong căn nhà gỗ toàn xuân sắc, chúng ta hồn nhiên quên mất bên ngoài gió lạnh vẫn gào thét, tuyết trắng ngần. Lệ Cơ nắm tay ta đi tới bên cạnh chuồng dê, biểu diễn cho ta xem kỹ thuật chăn nuôi sáu con dê con của nàng, ta nhịn không được nở nụ cười, ôm eo nhỏ của nàng nói: “Không nghĩ tới nàng lại cam tâm bỏ qua thân phận hoàng hậu, tới nơi này chăn thả dê.” Lệ Cơ tựa vào ngực ta, nhẹ giọng nói: “Chỉ có trong khoảng thời gian này muội mới chân chính cảm thấy tâm mình bình thản, nhớ lại những chuyện đã qua, cái gì ân oán, cái gì cừu hận, muội hầu như đã buông bỏ tất cả...” Nàng dừng lại một chút lại nói: “Hiện giờ muội mới biết trong quá khứ mình đã làm biết bao nhiêu chuyện sai lầm... Thậm chí còn thiếu chút nữa đem Tư Hầu đẩy vào chỗ dầu sôi lửa bỏng...” Khóe mắt của nàng bắt đầu ẩm ướt. “Đây không phải là lỗi của nàng, tất cả đều là do ta mà ra.” Ta trấn an nàng. Ta lấy tay lau nước mắt trên mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Tư Hầu cũng tới rồi.” Lệ Cơ ngẩn ngơ, một lát sau mới nói: “Muội... Còn có mặt mũi nào nhìn nó?” Ta mỉm cười nói: “Lẽ nào nàng định cả đời này trong mục trường sao?” Lệ Cơ cười nhạt nói: “Đã trải qua nhiều sự tình như vậy, mọi thứ đều đã phai nhạt, chỉ cần trong lòng của huynh có muội, khi có thời gian thì đến thăm muội một chút, đối với muội thế là đủ rồi.” Trong lòng ta không khỏi cảm động, ôm nàng vào trong lòng. Lệ Cơ bỗng nhiên nói bên tai ta: “Khúc Nặc!” Ta ngơ ngác, xoay người nhìn lại, thấy xa xa bên hồ, Khúc Nặc đang múc nước từ trong lỗ thủng của lớp băng. Khúc Nặc đang cầm thùng gỗ, bỗng nhiên xoay người, chạy đến bên cạnh bờ hồ kịch liệt nôn mửa. Thấy nàng cực khổ như vậy, trong lòng ta rất là đau xót. Lệ Cơ nói: “Không nghĩ tới tính cách của nàng lại quật cường như vậy, không muốn cho bất cứ người nào trợ giúp.” Trong lòng ta yên lặng suy nghĩ, Khúc Nặc sở dĩ làm như vậy, chắc chắn là muốn tự đày đọa mình. Lệ Cơ liếc nhìn ta, nói: “Nếu như muội đoán không sai, cốt nhục của nàng là của huynh.” Ta xấu hổ cười nói: “Chuyện này là do ta không thể khống chế, lúc ta giả mạo Yến Nguyên Tông thành hôn, Tinh Hậu đã hạ Mê Hồn tán trong chén trà, ta cũng là người bị hại mà thôi.” Mặt Lệ Cơ ửng hồng, nhẹ giọng nói: “Việc đã đến nước này, huynh định đối với nàng như thế nào?”  Ta than thở: “Trước kia ta cứu nàng ta từ trong Hoàng lăng ra, nguyên nhân là trong lòng ta cảm thấy áy náy, tới bây giờ ta không biết nên làm thế nào cho phải.” Lệ Cơ nói: “Trong thiên hạ còn có việc có thể làm khó Long Dận Không hay sao?” Ta cười khổ nói: “Trong lòng Khúc Nặc chỉ duy nhất có Trầm Trì, ta cũng chẳng có cách nào cả.” Lệ Cơ nhẹ giọng nói: “Thế nhưng cốt nhục trong bụng nàng là của huynh. Nếu có ngày mà nàng ta biết người hôm đó đặt đi tỉnh tiết của nàng là huynh, có lẽ nàng sẽ chấp nhận.” Ta lắc đầu nói: “Chỉ sợ sau khi nàng ta biết rồi lại càng hận ta thêm mà thôi.” Lệ Cơ than thở: “Đã như vậy, chúng ta chỉ có thể tạm thời giữ bí mật, có lẽ lúc nàng hạ sinh đứa bé, mọi việc sẽ dễ dàng giải quyết.” Khúc Nặc cầm theo thùng gỗ khó khăn đi về phía xa, bỗng nhiên lảo đảo ngã sấp trên mặt đất. Ta và Lệ Cơ cuống quít chạy vê phía nàng, ta nâng nàng từ trên mặt tuyết dậy: “Khúc cô nương! Cô nương có sao không?” Khúc Nặc ngẩng đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn ta, nàng cự tuyệt sự giúp đỡ của chúng ta, kiên trì tự mình đứng dậy. Ta thở dài một hơi nói: “Khúc cô nương, cô nương tội gì phải làm như thế? Những việc nặng nhọc hãy để a hoàn và hạ nhân làm là được rồi!”  Khúc Nặc lạnh nhạt lắc đầu: “Cảm ơn, ngươi đã giúp ta rất nhiều, ta không muốn nhận bất cứ sự bố thí của ai nữa...” Nói xong nàng liền xoay người đi về phương xa. Ta nhìn bóng lưng nàng dần đi xa, trong lòng đau đớn một hồi. Sát Cáp Thai tổ chức cho chúng ta một buổi tiệc nghênh đón long trọng. Gia Cát Tiểu Liên và Cự Linh đang ở phía đông bắc Lục Hải Nguyên bí mật huấn luyện Cơ Giáp quân cũng chay tới nơi này. Tiệc tối được tiến hành trong bầu không khí vui vẻ, tâm tình mỗi người đều rất tốt. Ta tuy trò chuyện vui vẻ, thế nhưng trong nội tâm vẫn không vui, tiệc tối tiến hành được phân nửa ta liền lấy cớ thân thể không khỏe trở về trướng bồng nghỉ tạm. Đốt nến lên, ta nằm trên chiếc giường da hổ, ta nhớ lại hình ảnh Khúc Nặc trên mặt băng múc nước. Ta thống khổ nhắm mắt lại, bình tâm xem xét ta đối với Khúc Nặc ta không hề có tình cảm giống như những nữ tử bên người ta, ta sở dĩ cứu nàng thoát khỏi đại Tần đa phần là do áy náy. Sau khi cứu nàng ra, nàng luôn lạnh lùng đối với ta, thậm chí làm cho ta có chút hối hận. Nhưng bây giờ hồi tưởng lại, ta và nàng có mối quan hệ không thể dứt bỏ, nếu như lúc trước ta không cứu nàng, thì nàng và cốt nhục của ta trong bụng đã tuẫn tang cùng với Yến Nguyên Tông. Sở Nhi và Tư Hầu một trước một sau đi vào trong doanh trướng. Không ai hiểu chồng bằng vợ, các nàng từ biểu hiện đêm nay của ta nhìn ra có chút dị thường. Ta giang hai tay ra, ôm hai nàng vào lòng, ôm vai nhị nữ, ngửa đầu tựa vào chăn đệm phía sau, thoải mái nhắm hai mắt lại. Sở Nhi nói: “Bảo là đi giải sầu, sao muội lại cảm giác huynh càng ngày càng phiền muộn? Đến tột cùng là có tâm sự gì?” Ta thấp giọng nói: “Có một chuyện, ta nghĩ hai người các muội nên biết.” Trong đôi mắt Sở Nhi hiện lên một tia mê hoặc, nhẹ giọng nói: “Huynh đến tột cùng là đã gạt chúng ta việc gì?” Ta thở dài một hơi nói: “Lần này, ta có mang theo Lệ Cơ từ Tần đô trở về...” “Tỷ tỷ!” Tư Hầu kinh hỉ dị thường, bật thốt lên. Khuôn mặt Sở Nhi lạnh lùng, nàng chậm rãi ngồi dậy: “Huynh lại dám lừa cả hoàng hậu Tần quốc về đây?” Ta thấp giọng nói: “Không chỉ có như vậy, ta còn dẫn theo cà Khúc Nặc trở về, nàng còn... mang cốt nhục của ta nữa...” Sở Nhi lạnh lùng, chậm rãi đứng dậy, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào ta nói: “Long Dận Không, cho dù hụynh nạp ai làm phi, muội cũng không ngăn cản, thế nhưng huynh lại hồ đồ đến mức này. Nếu tin tức huynh lừa gạt Hoàng Hậu, Hoàng Phi Tần quốc bị truyền ra ngoài việc này đối với Tần Quốc là vô cùng nhục nhã, liên minh mà hai nước vừa xây dựng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, muội nhìn nhầm huynh rồi!” Trong mắt nàng có hai dòng nước mắt chảy xuống, xoay người đi ra ngoài. Ta thật không ngờ phản ứng của nàng lại kịch liệt như vậy. Ta đứng dậy muốn đuổi theo thì bị Tư Hầu kéo lại, nàng nhẹ giọng nói: “Trong một thời gian ngắn Sở Nhi không cách nào tiếp nhận được, hãy để muội đi khuyên nhủ nàng.” Ta bắt đắc dĩ gật đầu, yên lặng suy nghĩ, ta biết chuyện này có chút hoang đường, Sở Nhi cũng không phải là loại người lòng dạ hẹp hòi. Thế nhưng mấy ngày qua, rất nhiều tỷ muội trước sau đều có thai chỉ có nàng là chưa có động tĩnh gì, tất nhiên có chút sốt ruột, hiện tại ta lại đem hai thê tử của Yến Nguyên Tông về, một người trong đó lại mang cốt nhục của ta, cũng khó trách nàng lại tức giận như vậy. Khoác thêm áo choàng lông chồn đi ra ngoài, ta thấy Sát Cáp Thai đang hoang mang đi về phía ta, hắn thở hổn hển nói: “Chủ nhân, đại sự không tốt, hai vị vương phi nương nương đã đi về phía Tử Vân Hồ.” Sát Cáp Thai xấu hổ nói: “Vương phi hỏi ta, ta tưởng rằng chủ nhân đã nói cho các nàng biết, vì thế ta đã nói ra nơi ở Khúc Nặc và Lệ Cơ.” Trong lòng ta vô cùng khủng hoảng, Sở Nhi dưới cơn thịnh nộ nghìn vạn lần đừng nên làm ra viêc gì nha. Ta cuống quít bảo Sát Cáp Thai chuẩn bị ngựa, chạy như bay về phía Hồ Tử Vân. Đi tới trước cửa căn nhà gỗ của Lệ Cơ, quả nhiên thấy hàng rào trước cửa có buộc hai con ngựa, bên trong nhà gỗ có ánh sáng hắt ra, xem ra Tư Hầu và Sở Nhi đã đến nơi này. Ta hơi chút thoải mái, lặng yên xuống ngựa, đem con tuấn mã buộc bên trụ đá, rón ra rón rén đi tới bên cạnh nhà gỗ. Cửa sổ của nhà gỗ đều bị da dê bịt kín, rất khó thấy tình hình bên trong, ta dán chặt lỗ tai trên mặt gỗ, lắng nghe động tĩnh bên trong. Ta nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc mơ hồ của hai nữ tử, từ thanh âm ta phản biệt được hai người đó là Tư Hầu và Lệ Cơ. Sở Nhi an ủi: “Tỷ muội các cô mới gặp lại, phải nên vui vẻ mới đúng, sao lại ôm nhau khóc thế này.” Lệ Cơ nói: “Trước kia tỷ tỷ đối với muội như vậy, nhưng muội lại không hận tỷ chút nào, tỷ tỷ thấy thật xấu hổ trong lòng.” Tư Hầu nói: “Tỷ tỷ đừng nói vậy, sau khi cha chết tỷ tỷ vẫn luôn chiếu cố muội, ngoại trừ tỷ tỷ Tư Hầu không còn thân nhân nào khác trên đời, hôm nay có thể gặp lại tỷ tỷ, muội rất vui.” Lệ Cơ nói: “Đa tạ vương phi nương nương cho tỷ muội ta cơ hội gặp nhau.” Ta nghe đến thời điểm then chốt, không nhịn được lại đem lỗ tai dán trên vách cửa. Sở Nhi thở dài nói: “Ta cũng không biết giữa các cô lại có nhiều khúc chiết như vậy, Dận Không tính ra vẫn là người có lương tâm, ta sẽ giúp cô thành hôn với huynh ấy, sau này chúng ta đều là tỷ muội, Lệ Cơ tỷ tỷ không cần khách khí với ta như thế.” Nghe đến đây trong lòng ta vui sướng đến cực điểm, hận không thể lặp tức lao vào hôn Sở nhi lương thiện của ta một cái. Lệ Cơ nhẹ giọng nói: “Vương phi nương nương, tuy rằng người đồng ý tiếp nhận ta, thế nhưng ta lại không thể làm như vậy!” Tư Hầu kinh ngạc nói: “Vì sao?” Lệ Cơ nói: “Sau khi trải qua sinh tử, ta đã hiểu ra rất nhiều chuyện, danh phận đối với ta mà nói đã không còn quan trọng. Chỉ cần các ngươi có thể chấp nhận ta, thế là đủ rồi, ta không muốn vì mình mà làm ảnh hưởng đến đại nghiệp của Dận Không.” Sở Nhi nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ hiểu rõ đại nghĩa, Sở Nhi vô cùng bội phục.” Lệ Cơ cười nhạt nói: “Ta đã làm rất nhiều việc tổn thương đến người khác, ta không muốn gây hại đến người khác nữa.” Nàng hơi ngừng lại, nói: “Về sự tình của Khúc Nặc, Dận Không cũng là thân bất do kỷ, mong rằng vương phi nương nương có thể thông cảm cho huynh ấy.” Sở Nhi trầm mặc hồi lâu mới nói: “Đáng giận nhất là huynh ấy từ Tần quốc trở về lâu như vậy nhưng mà huynh ấy vẫn giấu ta, lẽ nào trong lòng huynh ấy ta lại lại hẹp hòi như thế ư?” Lệ Cơ nói: “Vương phi nương nương không nên nghĩ quá nhiều, Dận Không làm như thế càng chứng minh là người rất trọng yếu trong lòng huynh ấy.” Ta thầm khen trong lòng, Lệ Cơ quả nhiên đã thay đổi rất nhiều, nàng luôn vì ta mà suy nghĩ. Tư Hầu nói: “Đúng vậy, Sở Nhi, Dận Không nếu thật sự muốn giấu diếm tỷ thì hắn sẽ không cho tỷ biết rồi.” Sở Nhi nhàn nhạt thở dài một hơi: “Ta cũng không thật sự tức giận!” Ta nghe thế thì trong lòng mừng rỡ, đẩy cửa phòng ra đi vào: “Sở Nhi!” Ba nàng lúc này mới biết ta nãy giờ đang nghe trộm bên ngoài, hoàng sợ cùng kêu lên. Sở Nhi thấy ta xuất hiện, mặt mày nghiêm túc lại, xoay người đi ra ngoài. Lệ Cơ và Tư Hầu cuống quít nhìn ta, ý bảo ta hãy đuổi theo nàng. Sở Nhi mới đi vài bước, đi tới bên ngoài đột nhiên ngồi xổm xuống bắt đầu khóc nức nở. Ta từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, Sở Nhi cố sức đấy ta ra, ta làm bộ đứng không vững, ngã người trên tuyết cố ý thống khổ kêu lên. Sở Nhi ân cần hỏi: “Huynh không sao chứ?” Ta nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, nhân cơ hội kéo nàng vào lòng, hai người chúng ta cùng nhau ngã trên mặt tuyết, ta hôn lên đôi môi anh đào của Sở Nhi một chút. Thấy vệt nước mắt trên khuôn mặt Sở Nhi, ta tràn đầy thương yêu ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói: “Sở Nhi ngoan của ta, muội vẫn còn giận ta sao?” Sở Nhi kêu lên: “Muội không có giận huynh, muội chỉ giận chính mình, vì sao cho tới bây giờ vẫn không thể có thai, vì sao muội tới bây giờ không thể sinh cho ngươi một đứa con.” Ta mỉm cười hôn lên trán nàng, đỡnàng đứng lên, nhẹ giọng nói: “Ta tin tưởng ông trời nhất định sẽ cho chúng ta một hài tử khả ái, chẳng qua là vẫn chưa tới lúc mà thôi.” Sở Nhi gật đầu, nằm trong lòng ta khóc nức nở.  Ta và Sở Nhi các nàng thương lượng một lúc, vẫn là quyết định tiếp tục giấu việc cốt nhục mà Khúc Nặc đang mang là con của ta, đợi đến lúc nàng sinh hạ hài tử, mới từ từ tiết lộ cho nàng biết, có lẽ là nhờ vào tình mẫu tử, nàng có thể chấp nhận sự thật này. Sở Nhi khoan hồng độ lượng đã giúp ta thuận lợi giải quyết vấn đề của Lệ Cơ, Sở Nhi mời Lệ Cơ đến Tuyên Thành Vương Phủ ở, thế nhưng Lệ Cơ vẫn kiên trì ở lại mục trường, nàng không muốn thân phận của mình bị người khác biết, rồi làm ảnh hưởng đến đại nghiệp của ta. Lúc ở Lục Hài Nguyên giải buồn, Gia Cát Tiểu Liên đem tình hình huấn luyện Cơ Giáp quân gần đây báo cáo với ta. Chiến tranh giữa Bắc Hồ và Đông Hồ rốt cục cũng hoàn toàn kết thúc, kết cụ lưỡng bại câu thương làm cho Bắc Hồ ý thức được mình vẫn chưa đủ thực lực đánh bại Đông Hồ. Ngày mười chín tháng chạp, Khả Hãn Bắc Hồ Thác Bạt Thọ Thiện bị bệnh chết, thái tử Thác Bạt Thuần Chiếu tuyên bố đăng cơ, trở thành tân nhiệm Khả Hãn của Bắc Hồ. Ta giương cung cài tên nhắm vào bụi cỏ trước mặt, “Vù” một tiếng, bắn ra một mũi tên chuẩn xác bắn trúng con thỏ rừng. Sở Nhi và Lệ Cơ cùng nhau hoan hô, trong khoảng thời gian này các nàng sống chung với nhau thập phần hòa hợp, tình cảm giống như tỷ muội ruột thịt vậy. Ta thấy vậy, trong lòng rất vui, gia hòa vạn sự hưng, chỉ có gia đình sự hòa thuận ta mới yên tâm đi tranh giành thiên hạ. Hai người đều mặt trang phục bằng da hồ, dáng người yểu điệu, cười duyên chạy về phía bụi cỏ. Sở Nhi nhặt thỏ rừng lên, xoay người lại cười nói: “Có nó chúng ta có thể một bữa no nê!” Ta cười nói: “Mới vừa bắt đầu săn thú, chúng ta nên đi săn thêm một con nữa, chúng ta trở lại gọi bọn Gia Cát tiên sinh và Sát Cáp Thai cùng nhau tới ăn.” Phía sau truyền đến những tiếng vó ngựa, chúng ta quay đầu nhìn lại, đã thấy Sát Cáp Thai và Lang Thứ cưỡi ngựa chạy tới. Ta cười to nói: “Vừa mới nhắc tới mấy người, không ngờ các ngươi đã tới.” Sát Cáp Thai nhảy xuống ngựa, trên mặt có chút ngưng trọng, ta ý thức được có chuyện phát sinh, đem cung tiễn để trên yên ngựa sau đó nhảy xuống. Sát Cáp Thai thấp giọng nói: “Chủ nhân, Khả Hãn Bắc Hồ Thác Bạt Thọ Thiện đã băng hà!” Ta ngơ ngác, lông mày nhíu chặc lại: “Chuyện này có thật không?” Sát Cáp Thai gật đầu nói: “Bắc Hồ đặc sứ đang chờ người ở mục trường.” Ta nhíu mày, việc này đối với Thác Bạc Lục Châu quả là một tin xấu. Ta thấp giọng nói: “Hắn có đến Tuyên Thành hay không?” Sát Cáp Thai nói: “Bởi vì Lục Hải Nguyên là con đường chắc chắn phải đi qua, Bắc Hồ đặc sứ lại nghe nói chủ nhân ở đây nghỉ ngơi, cho nên cho người đến đây thông tri...” Hắn dừng lại một chút lại nói: “Thuộc hạ đã cho Lang Thứ và Đột Tạ đi đến Tuyên Thành đón Lục Châu công chúa đến dây.” Trở lại mục trường, Bắc Hồ đặc sứ đã chờ ở đây rất lâu, thấy ta đi vào, liền cuống quýt quỳ rạp xuống đất, hai tay dáng mật hàm mà Thác Bạt Thuần Chiếu tự mình viết lên. Ta xem xong, yên lặng đưa tín hàm cho Sở Nhi, thấp giọng nói: “Chúng ta sợ rằng không thể đến kịp lễ tang của phụ hãn.” Bắc Hồ đặc sứ nức nở nói: “Đại Hãn lúc còn sống yêu thương nhất chính là Lục Châu công chúa, cuối tháng bảy là ngày mà linh hồn đại hãn về trời có được cuộc sống trường sinh, xin phò mã gia đưa Lục Châu công chúa trở lại để tiễn đưa Đại Hãn.” Ta trầm giọng nói: “Ta đã phái người đến đón Lục Châu công chúa, trước ngày cuối tháng bảy chúng ta nhất định sẽ đến thành Ô Khố Tô.” Đặc sứ liên tục quỳ lại tạ ơn, ta cho Đột Tạ dẫn hắn đi nghỉ ngơi. Sở Nhi nhẹ giọng nói: “Huynh cũng muốn đi?” Ta gật đầu nói: “Trước kia Thác Bạt Thuần Chiếu có mời ta thương nghị việc kết minh, ở trận chiến này Bắc Hồ tổn thất thảm trọng, hắn chắc chắn sẽ cần sự trợ giúp của ta.” Sở Nhi giơ giơ mật hàm trong tay: “Thác Bạt Thuần Chiếu cho dù là tâm cơ hay lòng dạ đều rất xuất sắc, trong thư hắn đưa ra việc kết minh có thể là để gạt ta hay không?” Ta cười nhạt nói: “Hắn vừa đăng cơ, địa vị chưa ổn định, huống hồ chiến tranh với Đông Hồ đã làm cho quốc khố của hắn trống rỗng, so với tình hình của chúng ta gần đây còn tệ hơn.” Sở Nhi đạo: “Xem ra huynh đã quyết định.” Ta gật đầu nói: “Từ Lục Hải Nguyên đi đến Ô Khố Tô cũng không mất bao nhiêu thời gian, nếu như tất cả thuận lợi thì trong vòng hai mươi ngày là có thể trở về.” Ta gọi Sát Cáp Thai nói: “Sát Cáp Thai ngươi đi thông tri cho Nhã Khắc, lần này ta muốn dẫn theo hắn đi Bắc Hồ một chuyến.” Sát Cáp Thai nói: “Thuộc hạ lập tức đi ngay.” Sở Nhi nói: “Muội sẽ đi với huynh!” Ta thấp giọng nói: “Ta cùng Lục Châu lần này vội vã sang Bắc Hồ chịu tang, muội không cần thiết phải đi theo... còn nữa Tuyên Thành vừa mới trải qua bệnh dịch, đang trong thời gian phục hồi, ta cần nàng ở lại để quản lý nó giùm ta.” Sở Nhi sâu xa nói: “Lục Châu dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, muội sợ rằng nàng không thể chiếu cố chu toàn cho huynh.” Ta cười lắc đầu nói: “Lẽ nào muội cho rằng ta cần người khác chiếu cố sao?” Trong bóng đêm âm trầm, Gia Cát Tiểu Liên ngồi một mình trên đống tuyết ngửa đầu lên nhìn tinh không, ta lặng yên đi tới sau lưng hắn bắt chước bộ dạng của hắn ngửa đầu lên nhìn trời. Ta mỉm cười nói: “Gia Cát tiên sinh đưa cho ta hai quyển sách tử vi ta đều đã xem qua, nhưng vẫn như cũ không thể hiểu được ảo diệu bên trong đó?” Gia Cát Tiểu Liên khóe môi mỉm cười: “Thật ra, từ khi sinh ra, con người đã khác nhau, có người thích hợp thống lĩnh thiên quân vạn mã, có người thích hợp anh dũng đấu tranh, trí tuệ của công tử không dùng vào việc Tử Vi này.” Ta cười vỗ vỗ hắn vai: “Gia Cát tiên sinh đêm xem thiên tượng, xin xem giúp ta chuyến này hung cát thế nào?” Gia Cát Tiểu Liên nói: “Vị trí ngôi sao của công tử, Tiểu Liên đã không thể nhìn ra.” “A?” Ta hứng thú. Gia Cát Tiểu Liên quay đầu nhìn về phía ta nói: “Nếu công tử đã quyết định làm chuyện gì, cho dù có hung cát ra sao, cuối cùng người cũng có thể hoàn thành, hơn nữa kết quả cuối cùng đều có thể hóa hung thành cát, ánh sáng của đế vương tinh vị đủ để hóa giải bất cứ điềm xấu nào. Tiểu Liên không dám ngông cuồng suy đoán, nó chỉ làm tăng thêm sự phiền não của công tử mà thôi?” Ta cười ha ha: “Ý nghĩa trong lời nói của tiên sinh ta đã hiểu, hành trình đi Bắc Hồ của ta lần này quả là có chút phiêu lưu.” Gia Cát Tiểu Liên nói: “Thật ra, nếu muốn dùng thiên tượng để phân tích, phải kết hợp cả với tình hình thực tế mới có thể đưa ra những suy đoán gần với hiện thực. Cho dù sư phụ ta còn sống trên đời này, người cũng chỉ có thể dựa vào thiên tượng để suy đoán ra đại thế phát triển trong thời gian tới mà thôi.” Ta gật đầu nói: “Những lời này của Gia Cát tiên sinh thật hợp với ý ta.” Gia Cát Tiêu Liên nói: “Lần này tới Bắc Hồ của công tử, không chỉ đơn giản là tới chịu tang thôi đâu.” Ta mỉm cười nói: “Dựa theo lễ tiết, ta là phò mã Bắc Hồ nên phải về để phúng viếng, nhưng mà ta đi lần này quả thực là còn có một mục đích khác.” Gia Cát Tiểu Liên nói: “Công tử có thể tiết lộ một chút hay không?” Ta thấp giọng nói: “Thác Bạt Thuần Chiếu muốn cùng ta kết minh.” Gia Cát Tiểu Liên nói: “Công tử và Thác Bạc Thuần Chiếu kết minh hay là Đại Khang và Bắc Hồ kết minh?” Ta mỉm cười nói: “Đương nhiên là ta và hắn kết minh.” Gia Cát Tiểu Liên đạo: “Công tử cho rằng thời cơ đã tới chưa?” Ta thong thả đi trên mặt tuyết, bỗng nhiên quay đầu, dùng ánh mắt lấp lánh nhìn thẳng Gia Cát Tiểu Liên nói: “Trước khi chết, Trầm Trì đã từng cho ta một kiến nghị, dùng Tuyên Thành làm bàn đạp, mở rộng Tây Cương, lúc đầu ta còn cho rằng là hắn muốn hại ta, bây giờ ta càng nghĩ càng thấy đúng.” Gia Cát Tiểu Liên nói: “Công tử muốn khơi mào chiến tranh với ba nước ở phương Tây?” Ta mỉm cười nói: “Quả thật là ta định như thế, nhưng mà không phải bây giờ. Nhiệm vụ hàng đầu bây giờ là phát triển kinh tế, đợi đến lúc tất cả ổn định, thì mưu đồ chiến tranh với ba nước cũng không muộn. Trong mấy năm tới ta sẽ mang trọng điểm thế lực của ta dời về phía Tây.” Gia Cát Tiểu Liên nói: “Cho nên tiến thêm một bước vững chắc trong quan hệ với Bắc Hồ càng thêm trọng yếu, công tử đi chuyến này là vì mục đích này.”  Ta gật đầu nói: “Chỉ có bảo đảm không có nỗi lo về sau, ta mới có thể toàn tâm toàn ý mở rộng bản đồ về phía Tây.” Gia Cát Tiểu Liên có chút sầu lo nói: “Trước lợi ích, Thác Bạt Thuần Chiếu chẳng lẽ không muốn chia một chén canh ư?” Ta ngửa đẩu nhìn trời đêm đáp: “Thác Bạt Thuần Chiếu đích thật là trời sinh làm kẻ đứng đầu, thế lực và năng lực của hắn không dưới ta. Ta và hắn sớm muộn gì cũng sẽ đánh một trận, nhưng mà chưa phải là bây giờ.”