[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 123 : Bi thương


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Giờ ngọ ngày hôm sau, Thác Bạt Lục Châu từ Tuyên Thành chạy tới Lục Hải Nguyên, từ khi nghe được tin tức phụ hãn nàng mất, nàng thương tâm vô cùng. Lần tới Bắc Hồ này, ngoại trừ Nhã Khắc làm hướng nói, ta còn mang theo A Đông, Đột Tạ, Lang Thứ, Đằng Đa Nhĩ, và hơn năm trăm võ sĩ được huấn luyện một cách nghiêm chỉnh. Từ Lục Hải Nguyên tới Ô Khố Tô thành, chúng ta chọn con đường tốt hơn so với lần tới Âm Sơn trước kia. Ta biết Lục Châu bây giờ cần nhất là người an ủi, cho nên bỏ ngựa ngồi xe, tận dụng thời gian ở bên cạnh nàng. Đôi mắt đẹp của Lục Châu do bị khóc mà sưng đỏ lên, Thác Bạt Thọ Thiện từ trước đến nay luôn thương yêu nàng, hơn nữa Lục Châu vẫn chờ mong một ngày gia đình đoàn tụ, không ngờ lần gả xa lại chính là lần vĩnh biệt. Ta ôm nàng vai khuyên nhủ: “Sinh tử là do trời định, không ai có thể tránh được ngày này, muội đừng nên bi thương quá mức.” Lục Châu rưng rưng nói: “Muội... Ngay cả nhìn mặt phụ hãn lần cuối cũng không được, không biết là muội có bất hiếu hay không?” Ta nhẹ giọng nói: “Phụ hãn ở trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ phù hộ cho muội sống bình an, người yêu thương muội như vậy, nhất định không giận muội đâu.” Lục Châu nhào vào trong lòng ta lớn tiếng khóc ồ lên. Có lẽ là do tinh thần quá mức suy yếu, Lục Châu nằm ở trong lòng ta ngủ thấy say, ta cởi giầy của nàng đặt nàng lên giường, đắp tấm chăn da dê cho nàng. Bên ngoài xe cuồng phong gào thét, ta vén rèm xe lên nhìn lại, thấy tuyết đã rơi từ bao giờ, sức gió tương đối mạnh, hoa tuyết bay vòng quanh, tạo thành một con đường màu trắng. Đột Tạ phóng ngựa đi tới bên cạnh xe, lông mi của hắn đều đã dính đầy tuyết, mỉm cười nói: “Chủ nhân, lần này khi thuộc hạ từ Tuyên Thành tới, Thải Tuyết cô nương có đưa cho người một cái hộp gỗ!” Hắn đưa hộp gỗ vào trong xe. Ta mở hộp gỗ, thấy bên trong là hai cái mặt nạ da người mỏng, trong lòng ta dâng lên một cảm giác ấm áp. Thải Tuyết lo lắng cho ta rất chu đáo, sợ ta tới Bắc Hồ gặp nguy hiểm, nên đưa cho ta hai cái mặt nạ đề phòng bất trắc xảy ra. Nếu mà suy nghĩ cẩn thận thì thân thế của Thải Tuyết đúng là vô cùng thần bí, năng lực của nàng càng lúc càng giống một người trong giang hồ, không biết trên người nàng có bí mật gì? Vì sao không muôn thổ lộ với ta? Đột Tạ nói: “Chủ nhân còn có chuyện gì phân phó không?” Ta xem bầu trời xám xịt bên ngoài xe, thấp giọng nói: “Trời cũng sắp tối rồi, ngươi đi nói cho Nhã Khắc tìm một nơi có thể tránh tuyết chúng ta nghỉ ngơi môt chút.” Chúng ta tiếp tục đi thêm chừng năm dặm nữa thì dừng lại trên phế tích của một cổ bảo, đây là một loại kiến trúc thường thấy ở Bắc Hồ và Đại Khang, những căn nhà này thường do chiến tranh tàn phá, sau đó được xây dựng thành những công sự phòng ngự, rồi thế cục biến hóa không ngừng sau đó bỏ đi trở thành phế tích. Chỗ chúng ta ở là một cái phong hỏa đài, cái đài này được xây bằng đá bên cạnh có nhiều chỗ bị sụp đổ, nhưng mà vẫn là một nơi có thể tránh tuyết tuyệt vời. Chúng ta dựng những doanh trướng ở xung quanh của phong hỏa đài, Đột Tạ dựng doanh trướng cho ta ở bên trong, có thể tránh được gió lạnh. Ta cẩn thận ôm Lục Châu vào trong trướng, lò lửa đã được nhóm từ lâu, bên trong ấm áp như mùa xuân, ta nhẹ nhàng hôn lên cái trán mịn màng của nàng một cái, sau đó đi bên ngoài. Nhã Khắc đã đốt một đống lửa trại ở bên cạnh phong hỏa đài, Đằng Đa Nhĩ mang đùi dê đến quay, mùi hương theo gió lạnh tán phát ra xung quanh. Ta cười nói: “Nhã Khắc an đáp quả nhiên là người biết hưởng thụ!” Nhã Khắc ha hả cười nói: “Ta có hưởng thụ nhưng cũng không bao giờ quên huynh đệ.” Đột Tạ và Lang Thứ mỗi người xách hai vò rượu đưa tới. Ta không khỏi có chút kỳ quái nói: “Lúc khởi hành, ta đâu thấy mọi người mang nhiều rượu như vậy?” Nhã Khắc cười nói: “Rượu là ta bảo Sát Cáp Thai đặt ở trong xe, hắn sợ bị ngươi chửi cho nên không dám nói cho ngươi biết.” Ta cười nói: “Chẳng nhẽ ta lại là người không hiểu lý lẽ vậy hay sao?” Nhã Khắc ha hả cười nói: “Ngươi mặc dù là an đáp của ta, thế nhưng ở trong mắt những người như Sát Cáp Thai ngươi là chủ nhân của họ. Huống hồ lần tới Bắc Hồ này cũng chẳng phải mà tới chúc mừng, mà là về phúng viếng, cho nên bọn họ cũng cẩn thận một chút.” Ta cười nhạt một tiếng, kỳ thực Thác Bạt Thọ Thiện chết đối với ta chẳng có ảnh hưởng gì, hiện giờ ta chỉ có lo lắng duy nhắt là cảm thụ của Lục Châu. Ta ngồi bên cạnh lửa trại, chỉ doanh trướng xa xa nói: “Lục Châu vừa mới vừa ngủ, uống rượu thì có thể, nhưng thanh âm phải nhỏ một chút, ngàn vạn lần đừng kinh động tới nàng.” Nhã Khắc hé miệng hai tiếng, thanh âm bé đi rất nhiều. Hắn ngẩng đẩu nhìn về phía phía trên phong hoả đài A Đông vẫn đứng ở trên đó canh chừng cho chúng ta. Đột Tạ thấp giọng nói: “Có nên gọi hắn xuống không?” Ta lắc đầu hướng Đằng Đa Nhĩ nói: “Mang tới cho A Đông mộ cái đùi dê.” Thác Bạt Thọ Thiện chết chẳng ảnh hưởng gì tới tâm tình của mọi người, tất cả bọn họ đều coi lần phúng viếng này là một lần đi du ngoạn. Nhã Khắc uống liên tiếp hai chén rượu lớn, mỉm cười nói: “Không nghĩ hai lần chúng ta tới Bắc Hồ, đều là tới chịu tang.” Ta nở nụ cười, tâm tình lần này hoàn toàn khác hẳn lần trước. Lần trước bởi vì Dận Tường chết, trong lòng ta chịu áp lức rất lớn, lần này thì tốt hơn rất nhiều. Huống chi mục đích của ta cũng chẳng phải là tới chịu tang, mà tới thảo luận việc kết minh với Thác Bạt Thuần Chiếu. Nhã Khắc nói: “Lần trước tới gấp quá chúng ta chưa du ngoạn được gì nhiều ở Ô Khố Tô thành. Lần này ta chắc chắn phải bỏ ra hai ngày du lịch mọi nơi ở đây.” Ta cười nói: “Chuyện này chẳng có vấn đề gì, Xích Lỗ Ôn đã tích trữ được không biết bao nhiêu của cải phi nghĩa trong chiến tranh với hai nước, lần này chúng ta tới mọi việc cứ lấy hắn làm chủ, chắc chắn hắn sẽ không bận tâm chuyện hết bao nhiêu bạc.” Đột Tạ và Lang Thứ nghe được câu này, cũng ha hả nở nụ cười. A Đông đang đứng trên phong hỏa đài, bỗng nhiên nói: “Có người tới!” Ta ngơ ngác, Nhã Khắc đứng dậy cảm thấy nghi hoặc nói: “Chúng ta vừa mới ra khỏi biên giới Lục Hải Nguyên, là ai dám lớn mật như vậy?” Mấy người chúng ta đồng thời đi lên trên Phong Hỏa đài nhìn theo phương hướng A Đông chỉ, quả nhiên thấy một vệt đen dài ngoằng đang đi về hướng chúng ta. Ta móc kính viễn vọng ra, nhìn thấy một đám người Hồ, nhìn qua có chừng trên dưới ngàn người. Ta đem kính viễn vọng giao cho Nhã Khắc, Nhã Khắc nhìn một chút, thấp giọng nói: “Là Hải Vu tộc!” Hắn buông kính viễn vọng, tàn bạo mắng: “Đám hỗn đản này chắc chắn là theo dõi hành tung của ta từ từ Âm Sơn tới đây, chúng muốn giết ta!” Ta biết Xoa Tháp tộc và Hải Vu tộc đã có cừu hận nhiều năm, hai năm qua Xoa Tháp tộc đã trở thành bộ tộc cường đại nhất ở Âm Sơn. Hải Vu tộc nhiều lần bị Nhã Khắc bao vây tiễu trừ buộc họ phải chạy trốn khắp nơi ở Âm Sơn, tộc nhân của họ chết trong tay Nhã Khắc cũng phải lên tới vạn người, đương nhiên bọn họ có thù oán rất sâu với Đại Khang, việc tới đây trả thù cũng hợp tình hợp lý. Nhã Khắc áy náy nói: “Là ta làm phiền an đáp.”  Ta cười nói: “Nếu đã gọi là an đáp, còn nói những lời làm gì? Chỉ là hơn ngàn người của Hải Vu tộc, đối với chúng ta chẳng là gì!” Ta hạ lệnh nói: “Đột Tạ ngươi truyền lệnh xuống dưới, bảo tất cả huynh đệ chuẩn bị nghênh chiến!” Lang Thứ nhắc nhở ta nói: “Lần này chúng ta mang tới rất nhiều nỏ tiễn!” Ta gật đầu chỉ hướng phong hoả đài nói: “Ở đây có thể bố trí năm mươi người, để bọn họ bắn chết đám người kia đi!” Nhã Khắc nói: “ta xuất lĩnh hai trăm người xông lên giết cho bọn chúng một manh giáp cũng không còn!” A Đông lạnh nhạt nói: “Đám người kia chỉ là đám ô hợp, đội hình không được chỉnh tề, giết họ chẳng có gì khó.” Ta dặn dò: “Toàn lực dùng công kích tầm xa, bảo trì khoảng cách với bọn họ, tiêu hao sinh lực địch, giảm thiểu thương vong của chúng ta tới mức thấp nhất.” Những thanh âm gào thét của Hải Vu tộc đã theo gió truyền tới, đột nhiên hướng gió lại thay đổi vốn bọn họ thuận gió nay lại tới phiên chúng ta. Ta nở nụ cười nhạt, xem ra ông trời đang giúp chúng ta rồi. “Bắn tên!” Theo lệnh của A Đông, trên phong hỏa đài hơn năm cung thủ đồng thời phóng nỏ, nỏ tiễn như mưa lao tới vị trí của địch nhân. Đám người đầu tiên đã có không ít bị tên bắn trúng, trong lúc nhất thời ngựa ngã người đổ, kỵ binh của đối phương ở phía sau ghìm cương không được, ngã đè nên cả đồng bạn. Sự cường hãn của người Hải Vu tộc vượt quá sự tưởng tượng của ta, tên bắn như mưa cũng không làm bọn họ nhụt chí, những người sống sót vẫn vọt tới vị trí của chúng ta. Khi họ tiến nhập vào phương viên một trăm trượng quanh phong hỏa đài, một trăm danh nỏ tiếp tục bắn tên, một làn mưa tên dày đặc lại xuất hiện. Theo như phỏng đoán của ta, 1000 người Hải Vu tộc chắc chắn đã tổn thất phân nửa khi một trăm danh nỏ bắn tên. Nhưng bọn họ không chút nào bị cái chết của đồng bạn hù dọa, vẫn gào thét xông lên. Nhã Khắc hét lớn một tiếng: “Xông lên!” Hai trăm võ sĩ dùng tốc độ cao nhất phóng tới đám người của Hải Vu tộc, trang bị của võ sĩ bên ta vượt xa đám người của Hải Vu tộc. Áo giáp và ngựa chiến đều có tác dụng phòng hộ, đã có không ít người của đối phương ngã trên mặt đất, bị trường mâu chọc thủng. Những thanh âm hò hét của Hải Vu tộc lập tức biến thành những tiếng khóc, cuối cùng họ cũng nhận ra việc bao vây tiễu trừ của mình không khác gì đưa dê tới cửa cho người khác tàn sát. A Đông suất lĩnh một trăm năm mươi danh cung nỏ thủ thu hồi nỏ tiễn, cầm lấy trường mâu gia nhập đoàn chiến, máu tươi như hoa tuyết tung bay, mùi máu tanh theo gió lạnh tản mát trong không khí. Chiến cuộc đã đã định trước, ta định đi xuống phong hỏa đài lại thấy Lục Châu tỉnh dậy từ lúc nào, nàng mặc bộ quần áo mỏng, đứng trước doanh trướng, ánh mắt mê ly, không biết đang suy nghĩ cái gì... Ta đi tới trước mặt Lục Châu, kéo thân hình nàng vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Không cần sợ hãi, tất cả đều đã là quá khứ rồi.” Lục Châu gật đầu, bỗng nhiên ghé vào trong lòng ta lớn tiếng khóc ồ lên. Rời khỏi bãi phế tích đã là lúc bình mình, ta đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, trên tuyết toàn là màu đỏ sẫm, những thi thể nằm lẫn lộn trong tuyết, thê lương tới cực điểm. Bên ta có ba người bị chết, 26 người bị thương, không có tổn thất gì lớn, trải qua chuyện này, mâu thuẫn của Hải Vu tộc với chúng ta càng thêm khó hóa giải. Nhã Khắc ở bên người ta thấp giọng nói: “Chờ khi ta từ Ô Khố Tô trở về, ta sẽ đem người đuổi tận giết tuyệt Hải Vu tộc.” Ta cười nhạt nói: “Giết sạch Hải Vu tộc đương nhiên có thể loại trừ một địch nhân, thế nhưng sẽ khiến cho các bộ tộc khác ở Âm sơn cảnh giác, khi Nhã Khắc an đáp xử lý mấy vấn đề này, cần phải thận trọng.” Nhã Khắc không hiểu nhìn ta. Ta thấp giọng nói: “Biện pháp tốt nhất là làm cho các bộ tộc khác ở Âm sơn gia nhập trường chiến tranh tiêu diệt Hải Vu tộc, lợi ích chia đều, tâm lý cảnh giác với ngươi sẽ biến mất.” Nhã Khắc bỗng nhiên tỉnh ngộ gật đầu. Năm ngày sau, chúng ta thuận lợi đến thủ đô Bắc Hồ là Ô Khố Tô thành, trận chiến trên đường đi không ảnh hưởng tới tâm tình của mọi người. Ngoài mặt thì biểu hiện đau thương tới phúng viếng, nhưng trong lòng lại hưng phấn dị thường. Quan viên phụ trách đón tiếp chúng ta dẫn chúng ta tới phủ công chúa, phủ đệ này mới được xây dựng sau khi Thác Bạt Lục Châu gả cho ta, kiến trúc tinh xảo, rộng rãi thoáng mát, từ điểm này thôi cũng có thể nhận ra được, Thác Bạt Thọ Thiện yêu con gái của mình tới mức nào. Quan viên Bắc Hồ dẫn đường cho chúng ta, cung kính nói: “Hai hôm tới đại hãn bận... xử lý quốc sự, trong lúc nhất thời sợ rằng không cách nào tới được, người sai hạ quan biểu thị sự áy náy với công chúa và phò mã.” Ta mỉm cười nói: “Ta cũng tranh thủ thời gian đó nghỉ ngơi một chút, Đại Hãn sao phải khách khí như vậy.” Ta thầm nghĩ trong lòng:  “Thác Bạt Thuần Chiếu vừa mới kế vị chức Đại Hãn, công việc chắc chắn là nhiều, mặc dù hắn không thể tới gặp ta được, nhưng ta cũng có chuyện phải làm.” Quan viên kia lại nói: “Ba hôm sau chính là ngày bái tế Tiên Hãn, khi đó phò mã có thể gặp Đại Hãn.” Ta gật đầu nói: “Ngươi đi an bài giúp ta một chút, ngày mai ta muốn cùng công chúa tới trước lăng phụ hãn bái tế một chút.” “Phò mã yên tâm, buổi chiều ngày mai hạ quan sẽ tới đây dẫn đường.” Bắc Hồ an bài tương đối chu đáo, cho dù là nha hoàn hay thị nữ phụ trách hầu hạ Lục Châu đều là những người cũ, mấy ngày gặp nhau không tránh khỏi thổn thức một phen. Mấy người Nhã Khắc tới tìm ta, nói là mấy ngày tới không có nhiệm vụ xin ta vào trong thành du ngoạn. Ta chỉ dặn họ là đây không phải địa bàn của mình, ngàn vạn lần đừng có gây sự. Khi mấy người Nhã Khắc mới rời đi, Bắc Hồ thương nhân Xích Lỗ Ôn cũng tới cửa bái phỏng. Ta cuống quít ra đón thấy Xích Lỗ Ôn mặc một bộ quần áo da báo màu xám, đầu đội mũ lông chồn, đi giày thường của người Hán, cười tủm tỉm bước tới. Ta và hắn trải qua một thời gian dài buôn bán, hai bên tương đối tín nhiệm nhau, hơn nữa ta cũng tương đối tôn trọng và thưởng thức người này. Ta cười to nói: “Xích Lỗ Ôn huynh, ta đang muốn đi huynh, không ngờ huynh đã tới rồi.” Xích Lỗ Ôn mỉm cười nói: “Ở chỗ này ta là chủ, điện hạ là khách, sao có thể cho điện hạ chủ động tới nhà được?” Ta đưa tay làm một động tác mời. Xích Lỗ Ôn lắc đầu nói: “Ta cũng không tiện ở chỗ này quấy rầy, ta tới đây là muốn mời Bình vương điện hạ tới phủ.” Ta ngơ ngác, thấp giọng nói: “Phụ hãn mới mất, Lục Châu công chúa còn đang trong lúc bi thương, nếu như ta rời đi lúc này có lẽ...” Xích Lỗ Ôn cười nói: “Bình vương điện hạ quả nhiên đối với Lục Châu công chúa tình thâm nghĩa trọng, nhưng mà ta cũng có được tin hoàng thất Bắc Hồ sắp tới đây, điện hạ ở đây cũng không có tác dụng gì mấy...” Lúc này có mỗi Hồ nữ đi tới tiểu lâu của ta ta và Lục Châu, thấy ta, cung nữ này thi lễ nói: “Điện hạ, thất công chúa tới thăm Lục Châu công chúa.” Trong lòng ta chấn động, thất công chúa trong miệng cung nữ này chính là Thác Bạt Ngọc Nhi, là thê tử của Dận Tường, năm xưa vì gian tình của nàng ta với Tát Mãn Đô đã lập mưu giết Dận Tường. Ta đã mượn tay Thác Bạt Thuần Chiếu giết chết gian phu của nàng, từ đó về sau hai bên kết thâm cừu. Ở trong lễ hội Tát Khố Lan Tiết, nếu như không phải Lục Châu phát hiện đúng lúc, nàng đã giết ta bằng thuốc độc rồi. Ta nhíu mày, hướng Hồ nữ nói: “Ta đi thông báo cho công chúa.” Sau đó ta hướng Xích Lỗ Ôn nói: “Xích Lỗ Ôn huynh đợi ở đây một chút, ta đi một lát sẽ trở lại.” Xích Lỗ Ôn cười híp mắt nói: “Bình vương điện hạ xin cứ tự nhiên.” Trở lại phòng mình, Lục Châu đang cùng với mấy cung nữ ôn chuyện, thấy ta đi vào, mấy cung nữ kia vội vàng lui ra ngoài. Lục Châu dùng khăn lụa lau nước mắt, nhẹ giọng nói: “Có chuyện gì không?” Ta thấp giọng nói: “Thất công chúa đã tới.” Lục Châu u oán thở dài một hơi, ta đã từng nói với nàng chuyện của ta và Thác Bạt Ngọc Nhi, nên nàng suy nghĩ một chút nói: “Muội không biết tỷ tỷ còn nhớ chuyện trước kia hay không, tốt nhất là huynh nên tránh đi một chút.” Ta gật đầu nói: “Xích Lỗ Ôn mời ta tới phủ hắn làm khách, ta tới đó tránh một lát.” Lục Châu nói: “Huynh đi đi, nhưng nhớ là buổi chiều phải về, chúng ta tới mộ phụ hãn bái tế phụ thân.” Ta ôm nàng vào trong lòng, hôn lên đôi môi anh đào của nàng một cái thật lâu, nhẹ giọng nói: “Ngàn vạn lần phải chú ý giữ gìn sức khỏe.” Lục Châu đỏ mặt gật đầu. Để tránh gặp mặt Thác Bạt Ngọc Nhi, ta và Xích Lỗ Ôn từ cửa hông rời khỏi phủ công chúa. Xích Lỗ Ôn nhịn không được cười nói: “Bình vương điện hạ hình như rất sợ vị thất công chúa này của chúng ta!” Ta cười khổ nói: “Vị thất công chúa này của các người không thích ta, ta không nên chạm mặt nàng là tốt nhất.” Xích Lỗ Ôn nói: “Người Hán có câu, chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó dạy, nữ nhân chẳng nhẽ lại khó ứng phó vậy hay sao?” Ta nhiều hứng thú nói: “Xem ra Xích Lỗ Ôn huynh đối với nữ nhân hình như có tâm đắc?” Xích Lỗ Ôn cười nói: “Ta lại càng sợ nữ nhân hơn so với Bình vương điện hạ, cho nên ta không dám sinh cảm tình với bất cứ nữ nhân nào. Khi nào cần, ta tìm một hai mỹ nữ là có thể thỏa mãn mình, chứ bảo ta cưới vợ, vậy thì giết ta đi còn hơn.” Đây là lần đầu tiên ta nghe Xích Lỗ Ôn nói về cách nhìn của hắn với nữ nhân, cảm giác của ta là trợn mắt há mồm không biết nói gì. Chúng ta lên xe ngựa của Xích Lỗ Ôn, lò sưởi bên trong đã được nhóm từ lâu, ta bỏ áo lông chồn, Xích Lỗ Ôn bỏ áo khoác da báo của hắn. Trong xe còn có một bộ quần áo của người Hán, thảo nào mà hắn lại đi giày của người Hán. Xích Lỗ Ôn nói: “Lông chồn, da báo, không thoải mái bằng tơ lụa.” Ta trêu ghẹo nói: “Xích Lỗ Ôn huynh mặc bộ y phục này tuyệt đối không dưới năm trăm lượng bạc, hình như là hơi keo kiệt với người phú giáp thiên hạ như huynh thì phải?” Xích Lỗ Ôn cười tủm tỉm nói: “Cái ta theo đuổi đó chính là cuộc sống an nhàn, không phải là cuộc sống xa hoa, đối với ta mà nói tiền tài chỉ là vài con số, con số này càng lớn thì trong lòng ta càng thỏa mãn, nhưng ta không nhất định phải tiêu xài con số đó.” Hắn nhìn ta một cái nói: “Cũng giống những người như Bình vương điện hạ, một tòa phủ đệ là đủ dùng rồi, nhưng người vẫn không ngừng mở rộng nó, cho tới khi có được thiên hạ to lớn mới thôi. Chẳng nhẽ, người có thể sử dụng hết đất đai của mình hay sao, nói chung tất cả chỉ là một khái niệm?” Ta ngẩn người, không ngờ hắn lại nói ra được một triết lý này. Xích Lỗ Ôn cười nói: “Ta không cách nào thay đổi được sự đam mê với tiền tài, điện hạ thì không cách nào thay đổi được đam mê với quyền lực và đất dai, con người sống trên đời không phải là để hưởng thụ, mà chính là để theo đuổi, Bình vương có thấy ta nói đúng hay không?” Phủ đệ của Xích Lỗ Ôn cũng mang dáng dấp như vậy, đơn giản mà thoải mái, chứ không đường hoàng nghiêm trang. Chỗ hắn mở tiệc là nơi uống trà, toàn bộ gian phòng là một cái giường đất thật to. Bên trong ấm áp như mùa xuân, dưới giường bày đủ các loại sơn hào hải vị. Mặc dù Xích Lỗ Ôn là người Hồ, nhưng mà hắn không ăn mặn, ăn chay là chính. Xích Lỗ Ôn rót rượu, nâng chén nói: “Chén rươu này ta tẩy trần cho Bình vương điện hạ.” Ta vui vẻ uống cạn. Hắn lại rót một chén đầy, nói: “Chén rượu này, ta cảm ơn Binh vương điện hạ đã chiếu cố và hỗ trợ cho ta trong một khoảng thời gian dài.” Ta ha hả cười nói: “Xích Lỗ Ôn huynh không cần khách khí như thế, không thể nói là trợ giúp mà phải nói là giúp đỡ lẫn nhau mới đúng.” Xích Lỗ Ôn nở nụ cười. Hắn uống cạn chén rượu, cảm thán nói: “Nhị Hồ đã đình chiến, trong thời gian tới việc buôn bán sẽ không còn nữa, món lợi kếch xù cũng đã tới ngày kết thúc.” Ta cười nói: “Với tài trí của Xích Lỗ Ôn huynh, thì ở chỗ nào chẳng phải là chỗ thu lợi.” Xích Lỗ Ôn lắc đầu nói: “Thác Bạt Thuần Chiếu khác hẳn phụ thân hắn, ý chí và năng lực của hắn vượt xa Khả Hãn đã quá cố, ta còn muốn kinh doanh như thế này nữa, thực sự là rất khó.”  Ta chậm rãi đặt chén rượu lên bàn, đợi Xích Lỗ Ôn nói tiếp. Xích Lỗ Ôn nói: “Mặc dù Thác Bạt Thuần Chiếu leo lên chức vị Khả Hãn chưa được vài ngày, thế nhưng đã bắt tay vào thay đổi những chính sách quan trọng của Bắc Hồ, đem việc chăn nuôi và quân bị cho quân đội trở lại tay của triều đình, đối với thương nhân chúng ta mà nói đây là một đả kích cực lớn.” Làm một vương giả, ta đương nhiên có thể hiểu được Thác Bạt Thuần Chiếu, trải qua trận chiến vừa rồi thực lực của Bắc Hồ chắc chắn bị suy giảm. Nếu như muốn trong một thời gian ngắn làm cho quốc khố sung túc, thì biện pháp hữu hiệu nhất chính là nắm những mạch máu kinh tế, kiềm chế lợi ích của những thương nhân. Xích Lỗ Ôn nói: “Ta có một dự cảm không tốt, sớm muộn gì Đại Hãn cũng hạ thủ với những thương nhân như chúng ta.” Ta cười nói: “Nếu như vậy, Xích Lỗ Ôn huynh chuyển tới Đại Khang kinh doanh, ta có thể đảm bảo cho huynh một môi trường thuận lợi.” Xích Lỗ Ôn ha hả nở nụ cười: “Đa tạ ý tốt của Bình vương điện hạ, nhưng chắc chắn trong một thời gian ngắn, Đại Hãn sẽ không có hành động gì, ta chỉ nói ra lo lắng của mình mà thôi.” Ta mỉm cười nói: “Kỳ thực Thác Bạt Thuần Chiếu chắc chắn đã nghĩ tới, nếu như đối với thương nhân quá mức hà khắc chỉ làm cho tình hình kinh tế của Bắc Hồ càng thêm suy yếu mà thôi. Nếu như áp chế, không bằng vừa áp chế vừa bồi dưỡng, cả hai bên cùng có lợi nhuận, đó mới là quyết sách tuyệt diệu.” Trong mắt Xích Lỗ Ôn hiện lên sự tán thưởng, hắn hỏi dò: “Bình vương điện hạ lần này tới Bắc Hồ không đơn giản chi là tới chịu tang?” Ta gật đầu nói: “Đại hãn mời ta đến đây là vì muốn tăng cường kết minh.” Xích Lỗ Ôn nói: “Lần chiến tranh này làm cho Bắc Hồ tổn thất thảm trọng, nhưng vì sao Đại Hãn lại không chọn Đại Khang và lại chọn Điện hạ?” Vấn đề mà Xích Lỗ Ôn hỏi, ta cũng đã suy nghĩ qua, đáp án là Thác Bạt Thuần Chiếu thấy ta không ngừng lớn mạnh, lực lượng của ta đủ cho hắn coi trọng. Xích Lỗ Ôn nói: “Có chuyện này ta phải nhắc nhở Bình vương điện hạ, Thác Bạt Thuần Chiếu quyết không phải là một người đơn giản, chuyện hắn làm thường ngoài dự đoán của mọi người, điện hạ nên cẩn thận một chút.” Xích Lô Ôn cười nói: “Vốn mời điện hạ tới đây là để tẩy trần, không ngờ lại tới nói chuyện chính trị.” Hắn hạ giọng nói: “Nơi vui chơi tuyệt nhất Bắc Hồ chính là Tiêu Kim Quật, không bằng ta dẫn điện hạ tới đó một chút.” Ta ngơ ngác, thầm nghĩ, mình vừa tới Bắc Hồ, hơn nữa còn tới phúng viếng Thác Bạt Thọ Thiện, đi tới nơi này nếu gặp người khác, bị người ta nhận ra vậy chẳng phải là không ổn hay sao? Ta lắc đầu nói: “Vậy thì thôi đi, sau này chúng ta tới đó cũng được!” Xích Lỗ Ôn đoán được lo lắng của ta, hắn thấp giọng nói: “Đêm đã về khuya, hôm nay có lẽ điện hạ nghỉ ở đây, ngày mai về phủ công chúa cũng không muộn.” Ta gật đầu, ngáp một cái nói: “Ta thực sự là có chút mệt mỏi, Xích Lỗ Ôn huynh xin sắp xếp cho ta một chỗ.” Xích Lỗ Ôn cười đứng dậy, dẫn đường cho ta. Mới vừa bước ra khỏi cửa phòng, đã thấy một người hoang mang chạy tới, cung kính nói: “Chủ nhân, ở ngoài cửa có một người tên là Đột Tạ, luôn mồm muốn gặp mặt Bình vương điện hạ.” Xích Lỗ Ôn xoay người lại nhìn ta một cái, trong lòng ta đang đoán xem có chuyện gì xảy ra hay không, tại sao Đột Tạ lại vội vàng như vậy. Ta cuống quít nói: “Mau mời hắn vào.”  Đột Tạ có vẻ bối rối, câu nói đầu tiên của hắn khi gặp ta là: “Chủ nhân, việc lớn không tốt, mấy người Nhã Khắc gây náo loạn ở Tiêu Kim Quật, hiện đã kinh động tới quân đội trong thành.” Ta nhịn không được nắm chặt hai tay, Nhã Khắc quả nhiên đã mang theo bọn Lang Thứ đi tầm hoa vấn liễu, hắn lại có thể gây chuyện sau lưng tạ thật là hỗn trướng tới cực điểm. Xích Lỗ Ôn ân cần nói: “Có biết bọn họ xung đột với ai hay không?” Đột Tạ lắc đầu nói: “Thuộc hạ không đi vào, mà chỉ đứng ở bên ngoài, khi thấy bên ngoài Tiêu Kim Quật có binh lính kéo tới, ở trong lại xảy ra ẩu đả, nên vội vàng tới phủ công chúa thông báo, nhưng về tới đó mới biết chủ nhân tới đây làm khách.” Ta thấp giọng nói: “Lục Châu công chúa có biết hay không?” Đột Tạ nói: “Thuộc hạ không dám kinh động tới vương phi” Ta gật đầu nói: “Dẫn ta đi, ta muốn xem có chuyên gì đã xảy ra.” Xích Lỗ Ôn nói: “Ta cùng đi với điện hạ.” Hắn giao thiệp rất rộng ở Ô Khố Tô thành, đi theo ta sẽ là một sự trợ giúp lớn. Khi chúng ta đi tới Tiêu Kim Quật, quả nhiên thấy binh sĩ Bắc Hồ vây quanh nơi này chặt như nêm cối, tướng lĩnh dẫn đầu là người mà Xích Lỗ Ôn quen. Xích Lỗ Ôn mỉm cười đi tới rỉ tai vài câu với tướng lĩnh kia sau đó đi trở lại bên cạnh ta, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng, thấp giọng nói: “Phiền toái rồi, thủ hạ của điện hạ đánh bị thương con trai của nguyên soái Bác Thiếp Nhĩ là Hốt Hồ!” Trong lòng ta không khỏi trầm xuống, đột nhiên có một thanh âm giận dữ vang lên: “Vương bát đản, ngươi có dám đấu với lão tử không, định lấy nhiều thắng ít hay sao? Cẩn thận ta cắt cái của quý của con rùa nhỏ này.” Ta nhận ra đây chính là thanh âm của Nhã Khắc, ta không khỏi nhíu mày, sớm biết rằng hắn thích gây rối như thế này ta sẽ không dẫn theo hắn cùng đi. Ta hướng Xích Lỗ Ôn nói: “Xích Lỗ Ôn huynh, ngươi nói với hắn một tiếng, ta đi vào bên trong giải quyết chuyện này.” Xích Lỗ Ôn gật đầu lại đi tới bên cạnh tướng lĩnh kia nói vài câu, tướng lĩnh kia do dự một chút, rốt cục gật đầu. Các binh sĩ xung quanh tách thành một lối, ta ung dung bước vào trong. Trong Tiêu Kim Quật đã trở thành một đống bừa bãi, bàn ghế bị đập tan tành, chén đĩa rơi khắp nơi, hiển nhiên là nơi này vừa trải qua một trận đại chiến. Có một nữ tử người Hồ váy áo xốc xếch đang ngồi run rẩy dưới gầm bàn, có hơn mười võ sĩ Bắc Hồ nằm dưới đất, xem ra bị thương không nhẹ. Ta cất bước đi lên tầng hai, thấy Nhã Khắc và Lang Thứ mỗi người tóm lấy một bả vai của một người Hồ đang muốn đi xuống, trên mặt của người Hồ kia toàn là máu, chắc là con trai của Bác Thiếp Nhĩ.  Bọn họ không ngờ là ta tới, cho nên ngẩn người không biết làm gì cho phải. Ta lạnh lùng nói: “Nhã Khắc an đáp, ngươi quả nhiên lại gây sự cho ta!” Nhã Khắc nói: “Tên hỗn đản này dám ở trước mặt mọi người cường bạo nữ tử Xoa Tháp tộc!” Lúc này ta mới biết chuyện này có nguyên nhân, ta xoay người nhìn lại thấy một tiểu cô nương gầy yếu đang cuộn mình ở một góc tường. Tuổi của cô bé này chỉ chừng mười một, quần áo bị xé rách nhiều chỗ, để lộ làn da trắng muốt, trong ánh mắt của cô bé hiện lên sự kinh hoàng. Ta thấp giọng nói: “Các ngươi buông hắn ra!” Nhã Khắc nói: “Chuyện này không thể cho qua như vậy!” Ta giận dữ hét: “Ta bảo ngươi buông hắn ra!” Lang Thứ sợ hãi buông ra trước, Nhã Khắc do dự một chút mới chịu buông tay. Hốt Hồ ngã xuống đất, khóe miệng vẫn chảy máu không ngừng, ta đưa tay xem hắn còn thở không, thấy hắn vẫn còn hô hấp, mới hơi yên lòng.  Nhã Khắc cởi áo ngoài, khoác lên người của nữ hài tử Xoa Tháp tộc kia. Lúc này, có mấy cô gái đi ra vây lấy cô bé kia, nhẹ giọng an ủi, phải qua hồi lâu, cô bé mới định thần lại được, lớn tiếng khóc ồ lên. Nhã Khắc uất hận nói: “Con rùa đen này vô sỉ tới cực điểm, có bao nhiêu mỹ nữ ở đây không muốn, lại đi cường bạo nữ hài tử!” Ta cả giận nói: “Ngươi cho rằng mình cao thượng hơn hắn ư?” Nhã Khắc chưa bao giờ thấy ta tức giận như vậy, lập tức đứng ngây ngốc tại chỗ. Ta cố nén tức giận nói: “Cha của hắn là Bắc Hô đại nguyên soái Bác Thiếp Nhĩ.” Nhã Khắc bực tức nói: “Vậy thì thế nào?” Hắn đương nhiên là biết mình đã gây đại họa, thanh âm nhỏ đi rất nhiều. Binh sĩ Bắc Hồ ở bên ngoài đã đi vào trong, tướng lĩnh chỉ huy sóng vai tới Xích Lỗ Ôn đi tới bên cạnh chúng ta, có lẽ hắn đã biết thân phận của ta qua Xích Lồ Ôn cho nên lời nói có chút cung kính. Hắn cùng ta đi ra một góc, thấp giọng nói: “Bình vương điện hạ, chuyện này ty chức nên làm thế nào cho phải.” Ta mỉm cười nói: “Ngươi trước tiên cứu chữa cho Hốt Hồ đã.” Hắn dùng vẻ mặt đau khổ nói: “Hốt Hồ công tử bị thương thế này, ty chức nên giải thích như thế nào với nguyên soái?” “Ngươi không cần phải lo lắng, sáng sớm ngày mai ta sẽ tới phủ nguyên soái tạ lỗi.” Tướng lĩnh này cũng hiểu, hắn không đắc tội được với ai trong cả hai bên, cho nên quyết định: “Trước khi xử lý xong chuyện này, mấy thủ hạ của Bình vương không được rời khỏi phủ công chúa.” Ta gặt đâu nói: ‘‘Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không làm khó ngươi.” Xích Lỗ Ôn lại kéo tướng lĩnh này sang một bên, hiển nhiên là trợ giúp cho ta, sau một lát họ mang Hốt Hồ rời đi. Trải qua viẹc này, ta cũng không dám tiếp tục ở Tiêu Kim Quật, sợ Bác Thiếp Nhĩ quay trở lại trả thù, cuống quít mang theo Nhã Khắc quay trở về phủ công chúa. Mấy người Nhã Khắc đều biết mình gây đại họa, không dám lên tiếng, im lặng theo ta vào trong thư phòng. Nhã Khắc dẫn đầu nói: “Chuyện này đều là do ta gây ra, không có liên quan vì tới mấy người bọn họ, có trách thì hãy trách ta đi.” Ta thở dài nói: “Hiện giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, nếu như chuyện đã xảy ra rồi thì chúng ta phải mau chóng giải quyết nó...” Ta dừng lại một chút nói: “Chớ quên bất cứ lúc nào ta cũng đứng ở bên các ngươi.” Trong ánh mắt của mấy người bọn họ tỏa ra quang mang kích động. Nhã Khắc nói: “Nếu như tên Hốt Hồ kia không qua đáng, ta cũng không nặng tay như vậy.” Ta trầm ngâm trong chốc lát, dứt khoát nói: “Mấy người các ngươi lập tức rời khỏi Bắc Hồ!” Nhã Khắc và Lang Thứ đồng thời nói: “Không được, thuộc hạ quyết không rời đi!” Ta cả giận nói: “Chuyện này không phải do các ngươi làm chủ, Bác Thiếp Nhĩ ở Bắc Hồ quyền cao chức trọng, nếu như muốn đối phó các ngươi thì các ngươi sẽ không có lực hoàn thủ. Các ngươi rời khỏi đây, hắn chắc chắn sẽ gây sự với ta, nhưng mà với thân phận của ta, hắn sẽ không dám làm quá.” Xích Lỗ Ôn mở miệng nói: “Bình vương điện hạ nói không sai, biện pháp tốt nhất hiện giờ là các người phải mau chóng rời khỏi đây.”