[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 124 : Bao che khuyết điểm


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Dưới sự khuyên bảo của ta, những người trực tiếp đánh nhau với Hốt Hồ là Nhã Khắc, Lang Thứ... đều ngay đêm đó rời đi, sau khi xử lý xong chuyện này thì trời cũng đã sáng. Ta ở trong thư phòng điều tức tĩnh tọa, vận vô Gian Huyền Công, cảm giác uể oải dần dần mất đi. Khi ta mở mắt, mới phát hiện Lục Châu đã tới đây từ bao giờ, ta mỉm cười nói: “Sao lại dậy sớm như vậy?” Lục Châu nhẹ giọng nói: “Mấy người Nhã Khắc đại ca đã đi rồi đúng không?” Ta gật đầu, có chút kỳ quái nói: “Làm sao muội biết?” Lục Châu sâu xa nói: “Vừa rồi luật lệnh quan của Ô Khố Tô mang thủ hạ tới bắt người, lúc đó muội đang đi dạo.” Ta cười nói: “Hắn nói như thế nào?” Lục Châu nói: “Cánh tay trái và xương sườn của Hốt Hồ bị gãy, thương thế rất nghiêm trọng. Bác Thiếp Nhĩ thúc thúc chỉ có mỗi một người con trai như vậy, sẽ không nuốt nổi sự tức giận như vậy đâu.” Ta cười nhạt nói: “Bọn Nhã Khắc cũng dưới phẫn nộ nhất thời mới đả thương hắn, ta với muội tới quý phủ xin lỗi là được.” Lục Châu thở dài nói: “Bác Thiếp Nhĩ thúc thúc và phụ hãn muội tương giao tâm đầu ý hợp, đối với muội rất tốt, xảy ra chuyên thế này, muội rất khó đối mặt với người.” Ta cười đem Lục Châu ôm vào lòng: “Nha đầu ngốc, Hốt Hồ kia chẳng phải vẫn còn sống hay sao? Cái tên hỗn đản đó ở trước mặt người khác cường bạo nữ hài tử của Xoa Tháp tộc, bọn Nhã Khắc mới làm ra hành động quá khích như vậy, chuyện này coi như cho hắn một bài học.” Lục Châu nhẹ giọng nói: “Ở Bắc Hồ, nữ tử tuổi tròn mười hai tuổi sẽ được coi là thành niên, huống chi nữ hài tử của Xoa Tháp tộc vốn là ca kỹ thanh lâu, hai chữ cường bạo này làm sao mà nói được. Hơn nữa, hiện giờ nàng ta đã phủ nhận chuyện Hốt Hồ có ý đồ bất chính với mình, người khác ở hiện trường cũng không thấy Hốt Hồ có hành động quá đáng gì.” Ta cười lạnh nói: “Ta đã nhìn thấy nữ hài kia, rõ ràng còn là một đứa trẻ con, còn về phần nàng ta phủ nhận chuyện tối hôm qua, đó cũng là bình thường. Bác Thiếp Nhĩ ở Bắc Hồ quyền cao chức trọng, nàng ta chỉ là một ca kỹ nho nhỏ, sao dám đắc tội được.” Lục Châu nói: “Chuyện này chúng ta nên làm thế nào bây giờ?” Ta mỉm cười nói: “Hiện giờ, bọn Nhã Khắc đã rời khỏi Ô Khố Tô thành, chuyện do họ gây ra đương nhiên là do ta gánh chịu, muội dẫn ta tới quý phủ của Bác Thiếp Nhĩ, ta ở trước mặt hắn giải thích chuyện này.” Gia tộc Bác Thiếp Nhĩ ở Bắc Hồ thế lực tương đối cường đại, toàn bộ đều đảm nhiệm những chức vụ trọng yếu trong triều, bản thân Bác Thiếp Nhĩ là một đại danh tướng của Bắc Hồ cùng với Thác Bạt Thọ Thiện năm đó đánh Đông dẹp Bắc vì Bắc Hồ mở mang lãnh thổ, chiến công vô số, cho dù là Thác Bạt Thuần Chiếu cũng phải đối với hắn lễ độ ba phần. Ta từ Lục Châu mới biết được, Bác Thiếp Nhĩ cương trực ghét dua nịnh, căm ghét người nịnh hót như kẻ thù, thế nhưng hắn chỉ có mỗi đứa con trai là Hốt Hồ, cho nên đối với Hốt Hồ sủng ái cực kỳ, tạo nên bản tính ngang ngược của người con trai này. Phủ đệ của Bác Thiếp Nhĩ ở phía Tây Ô Khố Tô thành, có diện tích cũng không phải là quá lớn, kiến trúc bên ngoài mộc mạc vô cùng. Đúng như lời Lục Châu nói, hắn là người tiết kiệm, sinh hoạt giản dị, được dân chúng Bắc Hồ kính trọng vô cùng. Nếu như trên cửa không có viết bốn chữ ‘Phủ Đại Nguyên Soái’ thì ta rất khó mà tưởng tượng ra đây chính là phủ đệ của đại nguyên soái, người nắm quyền bính ở Bắc Hồ. Ta đỡ Lục Châu xuống xe, nói với A Đông: “Ngươi ở ngoài cửa chờ, không có ta phân phó, tuyệt đối không thể vào.” A Đông gật đầu, chỉ huy xe ngựa dừng ở một bên. Ta và Lục Châu chậm rãi đi lên bậc đá. Có một lão nô bộc cười, cung kính khom người nói: “Lão bộc Bồ Độ Thản tham kiến công chúa điện hạ, phò mã điện hạ!” Lục Châu dịu dàng cười nói: “Quản gia gia, sao gia gia lại tự mình đứng ở cửa?” Bồ Độ Thản cười nói: “Khởi bẩm Lục Châu công chúa, sáng sớm nay chủ nhân đã phân phó ta đứng ở nơi này, nói là thảo nào công chúa và phò mã cũng tới.” Trong lòng ta ngẩn ra, thảo nào Bác Thiếp Nhĩ vẫn còn đứng vững tới giờ, hắn đã sớm đoán được hành động của ta. Xem ra năng lực phân tích lòng người của người này đúng là hơn người. Ta đối với vị nguyên soái chưa gặp mặt này lại tăng thêm vài phần coi trọng, xem ra lần này phải ứng phó cho thật tốt. Bồ Độ Thản đi phía trước dẫn đường, chúng ta chậm rãi đi theo phía sau hắn vào trong phủ Nguyên Soái. Bên trong phủ bố trí rất đơn giản, ngoại trừ một cái hoa viên nho nhỏ, còn những thứ khác hầu như không có gì mấy, trong đầu ta đã hiện lên hai chữ keo kiệt. Bên trong phủ cũng không có nhiều người, ở một góc hoa viên mơ hồ truyền tới tiếng kêu, có hai gã người hầu đi qua chỗ chúng ta, họ đang kéo một con dê. Bồ Độ Thản giải thích: “Chủ nhân nuôi hai con mãnh hổ, hiện giờ đã tới bữa ăn của chúng nó.” Lục Châu cười nói: “Là hai con cọp con năm đó hay sao?” Bồ Độ Thản gật đầu, có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Hai con cọp con đấy bây giờ đã biến thành hai con mãnh hổ khổng lồ, sức ăn kinh người, bọn hạ nhân chúng ta ăn cũng không bằng được nó.” Trong lòng ta cười thầm, thứ có cuộc sống xa xỉ nhất trong phủ nguyên soái này chính là hai con mãnh hổ này, nhưng mà có lẽ Hốt Hồ mới là xa xỉ nhất, người này tạo cho Bác Thiếp Nhĩ tổn thất còn lớn hơn cả hai con mãnh hổ. Đi tới phòng khách, Bồ Độ Thản mời hai người chúng ta ngồi xuống, sau đó lại cho hạ nhân dâng Tô Du trà, ta nghe thấy bước chân bên ngoài, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người Hồ có thân hình cao lớn đang chậm rãi đi tới. Hắn bước vào trong phòng khách, thân hình hắn cao lớn, hai mái tóc đã hoa râm, đôi mi cũng nửa phần trắng nhíu lại một chỗ, mắt hổ không giận mà uy, chòm râu rám nắng cuộn lại trong cổ, cước bộ của hắn vô cùng mạnh mẽ, mỗi bước chân đều băng nhau. Ta và Lục Châu cuống quít đứng dậy. Lục Châu thân thiết nói: “Bác Thiếp Nhĩ thúc thúc!” Bác Thiếp Nhĩ mắt hổ có chút ướt át, giương cánh tay ôm lấy Lục Châu, tràn ngập từ ái nói: “Đứa nhỏ của ta, cuối cùng cháu cũng trởvề.” Từ trong ánh mắt của hắn ta có thể đoán được, hắn yêu thương Lục Châu này từ trong nội tâm. Lục Châu nhớ tới phụ hãn mới mất, nhịn không được lại khóc, Bác Thiếp Nhĩ nhẹ giọng trấn an nàng mới ngừng tiếng khóc. Lục Châu kéo kéo cánh tay của ta, giới thiệu với Bác Thiếp Nhĩ: “Bác Thiếp Nhĩ thúc thúc, đây là trượng phu của ta, Long Dận Không!” Bác Thiếp Nhĩ dùng đôi mắt thâm thúy trên dưới đánh giá ta một lần, phảng phất như hắn đang muốn nhìn thấu nội tâm của ta. Ta dùng phương thức hành lễ đặc thù của người Hồ nói: “Dận Không tham kiến Bác Thiếp Nhĩ thúc thúc!” Ta xưng hô như vậy cũng là đã trải qua suy nghĩ, một là có thể kéo gằn khoảng cách, hai là có thể tiêu trừ đi một chút địch ý của Bác Thiếp Nhĩ. Bác Thiếp Nhĩ lạnh lùng nói: “Phò mã điện hạ định giết lão phu hay sao, ta có gì mà xứng làm thúc thúc của người?” Ta đã sớm dự đoán được hắn sẽ nói như vậy, trên mặt chẳng có chút xấu hổ nào, mỉm cười nói: “Ngài là trưởng bối của Lục Châu, đương nhiên cũng là trưởng bối của ta, Dận Không nghe đại danh của người đã lâu.” Nói tới công phu mặt dầy thì có lẽ ta là nhất, dân gian đã có câu ‘đưa tay đánh mặt vẫn phải cười’, cho dù Bác Thiếp Nhĩ ở trong lòng còn tức giận, nhưng nể mặt Lục Châu, cũng không dám phát tác.  “Lục Châu, cháu ngồi đi!” Hắn chỉ mời Lục Châu, đương nhiên là muốn làm khó ta. Ta làm bộ như mình không hiểu, đi tới bên người Lục Châu ngồi uống, Lục Châu cầm lấy tay của ta, trong lòng ta cảm thấy ấm áp, tiểu ny tử này thực hiểu ý người, động tác này đã chứng minh nàng sẽ cùng tiến thoái với ta. Lục Châu nhẹ giọng nói: “Bác Thiếp Nhĩ thúc thúc, Hốt Hồ ca ca thương thế thế nào?” Nhắc tới chuyện này, khuôn mặt Bác Thiếp Nhĩ nhất thời trờ nên lãnh đạm, trong ánh mắt của hắn hiện lên sự đau đớn, hắn nhìn ta nói: “Cánh tay trái gãy xương hai chỗ, xương sườn bị đứt ba chiếc, hiện giờ vẫn đau đớn, thủ hạ của phò mã quả nhiên lợi hại xuất thủ thật là độc ác!” Hắn nói tới chỗ này trong lòng phẫn nộ, vỗ một cái lên bàn trà, tuy rằng hắn đã cố gắng kiềm chế lực đạo của mình, nhưng mà cái bàn vẫn ‘rắc’ một tiếng gẫy gập. Bồ Độ Thản cuống quít tới thu thập. Lục Châu nói: “Bác Thiếp Nhĩ thúc thúc trong chuyện này sợ rằng có chút hiểu lầm, lần này cháu và phò mã tới cũng là muốn giải thích với người.” Bác Thiếp Nhĩ lạnh lùng nói: “Lục Châu, cháu cũng biết, ta có mười bảy người con gái nhưng chỉ có duy nhất Hốt Hồ là con trai, nó là người thừa kế của gia tộc chúng ta. Tất cả mọi người đều nuông chiều nó, dung túng nó, đúng là nó đã làm không ít chuyện xấu, thế nhưng cho dù nó đã làm gì, người làm phụ thân như ta cũng có thể bồi thường cho nó.” Hắn dùng ánh măt sắc bén nhìn thẳng vào ta nói: “Hốt Hồ chưa từng bị thương tổn như vậy!” Hắn đã biểu lộ lập trường của mình, nhất định sẽ che chở cho con trai của hắn. Ta lạnh nhạt nói: “Nguyên soái có biết con của ngài tối qua đã làm gì chưa?” Bác Thiếp Nhĩ gật đầu nói: “Ta đã nói rồi chuyện Hốt Hồ làm ta sẽ bồi thường, nữ tử Xoa Tháp tộc kia đã đồng ý gả cho Hốt Hồ!” Trong lòng ta chấn động, Bác Thiếp Nhĩ lại có thể làm cả chuyện này, vậy thì hành động tối hôm qua của bọn Nhã Khắc và Lang Thứ chẳng phải là vô nghĩa hay sao. Bác Thiếp Nhĩ cười lạnh nói: “Con trai và con dâu tương lai của ta có phát sinh chuyện này cũng không tới lượt người ngoài hỏi tới, thủ hạ của ngươi chưa biết rõ trắng đen đánh con trai của ta thành như vậy, khoản nợ này tính thế nào đây?” Hắn cắn răng nghiến lợi nói: “Bác Thiếp Nhĩ ta cũng không phải muốn ức hiếp người khác, nhưng mà có người dám thương tổn con trai của ta, ta quyết không đồng ý, chuyện này ngươi nên cho ta một câu trả lời thỏa đáng!” Ta thấy Bác Thiếp Nhĩ bao che khuyết điểm như vậy biết nói thêm gì nữa cũng chẳng có hiệu quả, cầm hộp gỗ đặt lên bàn trà, đứng lên nói: “Bên trong là Tục Cốt Sinh Cơ Lương dược, nếu như nguyên soái công tử mau chóng bình phục thì hãy dùng thử một chút.”  Bác Thiếp Nhĩ cả giận nói: “Thủ hạ của ngươi đâu, lẽ nào đánh con trai ta xong là bỏ đi như thế sao?” Ta lạnh nhạt nói: “Ta đã cho bọn họ rời khỏi Bắc Hồ, có chuyện gì Long Dận Không ta sẽ thay họ gánh vác!” Ta kéo cánh tay Lục Châu, hướng Bác Thiếp Nhĩ cáo từ nói: “Thủ hạ của ta đã làm sai chuyện gì chắc chắn ta sẽ nỗ lực bồi thường.” Bác Thiếp Nhĩ hừ lạnh một tiếng xoay người sang chỗ khác. Lục Châu hướng Bác Thiếp Nhĩ cáo từ, rồi cùng ta ra khỏi phủ nguyên soái. Đi ra cửa ngoài, A Đông tiến lên đón, ân cần nói: “Chủ nhân, có chuyện gì hay không?” Ta lắc đầu nói: “Ta đã để bí dược của Tuệ Kiều lại cho hắn, nhưng chuyện này rất khó giải quyết.” Lục Châu sâu xa nói: “Đợi khi muội gặp Lục a ca, sẽ bảo huynh ấy nói vài câu với Bác Thiếp Nhĩ thúc thúc.”  Ta mỉm cười nói: “Chuyện này chờ sau rồi hãy nói đi, dù sao chúng ta cũng nhanh chóng rời khỏi Bắc Hồ, sau này không có quan hệ gì với chuyện này nữa cả.” Lục Châu gật đầu, nhẹ giọng nói: “Chúng ta trở về chuẩn bị một chút, chiều nay đi bái tế mộ phụ hãn.” Đến lúc hoàng hôn ta và Lục Châu theo quan viên phụ trách tiếp dẫn đi tới đông hoàng lăng của Ô Khố Tô thành. Cả tòa hoàng lăng được xây dựng trên thảo nguyên, chúng ta xuống ngựa trước đại môn biểu thị sự tôn trọng với Đại hãn. Đi vào bên trong cánh cổng được xây dựng bằng đá cẩm thạch ta thấy những bức tượng điêu khắc tuấn mã đang chạy. Ngựa chính là đồ đằng của người Bắc Hồ, hai vó trước của chúng tung cao, bờm dựng đứng, thể hiện tính cách cao ngạo của họ. Ta không khỏi nhớ tới Thác Bạt Thọ Thiện phi ngựa trên thảo nguyên, quanh năm chinh chiến, uy chấn đại mạc. Ta đỡ Lục Châu đi qua đền thờ, trải qua một hành lang thật dài, rồi mới tới một ngôi mộ màu trắng, ở hai bên toàn là cột đá cao chót vót, trên cột đá đều có điêu khắc hình tượng vạn mã tung vó. Ta cùng Lục Châu quy lạy ở trước tượng Thác Bạt Thọ Thiện, Lục Châu run giọng nói: “Phụ hãn... con gái đã trở về...” Nàng nghẹn ngào nói không ra lời. Dựa theo quy củ của tộc nhân, nàng phải đốt trước mộ phụ hãn một cái trường sinh kết (giấy trường sinh). Ta cung kính ở Thác Bạt Thọ Thiện dâng hương, tuy rằng ta và vị nhạc phụ đại nhân này không có quá nhiều tiếp xúc, thế nhưng đối với uy danh hiển hách của hắn ở trên thảo nguyên ta đã sớm nghe nói. Cả tòa hoàng lăng được bố trí theo kiến trúc của hoàng thành, ở hai bên có tế điện và thiên điện, ở giữa là tẩm cung. … Trở lại phủ công chúa, đã có người đợi chúng ta ở đó. Người đến là thị nữ Thục Linh của An Dung công chúa, nàng theo chủ nhân tới Bắc Hồ. Thục Linh này quỳ lạy ta và Lục Châu, Lục Châu hiển nhiên vẫn còn chìm đắm trong bi thương nên ta bảo hạ nhân đỡ Lục Châu vào trong nghỉ ngơi, sau đó mới mỉm cười nói: “Thục Linh, có phải hoàng muội của ta bảo ngươi tới đây?” Thục Linh cười nói: “Điện hạ đoán không sai, đúng là công chúa bảo nô tỳ tới.” Ta cười nói: “Ta đang muốn ngày mai tới gặp hoàng muội, không ngờ muội ấy lại chủ động trước.”  Thục Linh nói: “Công chúa đêm nay mở tiệc ở Thất Xảo lâu tẩy trần cho điện hạ, nên sai nô tỳ tới đây thông báo, nhưng điện hạ và vương phi lại đi tảo mộ.” Ta nhìn bầu trời đêm nói: “Bây giờ cũng không phải muộn?” Thục Linh lắc đầu nói: “Công chúa chắc là chưa khởi hành, chúng ta đi sẽ kịp.” Ta gật đầu nói: “Tốt, ngươi chờ một lát, ta tắm rửa thay y phục rồi sẽ đi.” Phong tục Bắc Hồ cởi mở hơn Đại Khang rất nhiều, sau khi nữ tử thành hôn có thể tự do hoạt động, An Dung hẹn ta ở bên ngoài cung, có thể thấy nàng sống ở Bắc Hồ vô cùng thoải mái, Thác Bạt Thuần Chiếu vẫn chưa hạn chế tự do của nàng. Vốn An Dung mời cả Lục Châu cùng đi, thế nhưng ta thấy Lục Châu buồn bã như vậy nên bỏ ý định bảo nàng cùng đồng hành, dặn hạ nhân chiếu cố Lục Châu cho tốt rồi mang theo A Đông theo Thục Linh tới Thất Xảo lâu dự tiệc. Mới có một thời gian không gặp, vậy mà An Dung đã thoát thai hoán cốt hoàn toàn, khí chất của nàng ta lúc này cao quý hòa nhã, mỗi động tác nhấc tay, nhấc chân đều vô cùng tự tin. Trước kia nàng ta chỉ là một cô gái ngang ngược, hiện giờ đã là hoàng hậu Bắc Hồ, có thể nói là nguyện vọng của nàng ta đã đạt được. Hơn nữa địa vị của nàng hôm nay cũng có công sức của ta, nếu như ta không thuyết phục Tĩnh Đức phi thì nàng ta cũng không thuận lợi được gả cho Bắc Hồ. An Dung mặc áo lông chồn màu đen, cổ áo và tay áo được thêu những hoa văn tinh xảo của người Hán, đội mũ phượng vàng, thân phận của nàng hiện giờ đã khác người thường. Nhìn thấy ta đi vào cửa phòng, An Dung cười khanh khách đứng dậy, dịu dàng nói: “Dận Không ca ca!” Xưng hô thân thiết như vậy đã kéo gần khoảng cách giữa hai chúng ta, lúc này ta mới phát hiện cái bụng nàng hơi nhô, hóa ra An Dung đã mang bầu. Nếu như ở trong hoàng thất, mang bầu là một hành động củng cố thêm địa vị của mình, nếu như An Dung có thể sinh ra một người con trai thì địa vị của nàng không thể nào dao động được nữa. Ta mỉm cười nói: “Hoàng muội, không, bây giờ phải gọi muội là Hoàng hậu nương nương.” An Dung dịu dàng cười nói: “Nếu như muội không làm hoàng hậu... thì huynh sẽ không bao giờ nhận người em gái này đúng không?” Ta cười ha hả ngồi đối diện với An Dung. A Đông và Thục Linh lui ra ngoài, An Dung tự mình rót đầy chén rượu, nhẹ giọng nói: “Đại hãn rất sợ muội không quen với món ăn của Bắc Hồ, cho nên mời ba vị ngự trù từ Đại Khang tới, mà có một mình muội đâu cần dùng nhiều đầu bếp tới vậy, nên muội bảo họ thay nhau làm nhiệm vụ, thỉnh thoảng cho họ ít ngân lượng, rồi bảo họ lập một cái Thất Xảo lâu ở Ô Khố Tô thành, vốn đây chỉ là việc giết thời gian, để cho họ quên đi nỗi nhớ nhà, nhưng không ngờ nó dần dần trở nên thịnh vượng.” Ta cười nói: “Tài kinh doanh của hoàng muội cũng là đệ nhất, người làm hoàng huynh như ta thực là hổ thẹn!” An Dung cười nói: “Dận Không ca ca cần gì phải khiêm tốn quá mức, Đại Hãn bình thường rất khâm phục huynh, những gì huynh làm được ở Tuyên Thành đúng là làm cho người khác phải ngưỡng mộ.” Ta cười nhạt một tiếng, không nói lời nào. An Dung rót một chén trà xanh, nâng chung trà lên nói: “Muội đã mang thai sáu tháng, nên hôm nay chỉ có thể lấy trà thay rượu, Dận Không ca ca chớ có trách muội nha.” Ta cười nói: “Ta cũng mải mê nên quên mất điều này, chúc mừng muội.” An Dung khuôn mặt ửng hồng nói: “Đợi cho đứa nhỏ này được một tuổi, muội sẽ dẫn nó về thăm quê.” Ta liên tục gật đầu nói: “Đến lúc đó ta nhất định tới biên giới tiếp đón.” An Dung nói: “Ở chỗ này cái gì cũng tốt, nhưng mà muội vẫn lo lắng cho mẫu phi, từ khi muội rời khỏi Đại Khang chưa liên hệ gì với người cả...” Đôi mi thanh tú của nàng nhăn lại, có vẻ ưu sầu vô cùng. Ta an ủi: “Sức khỏe của nương nương vốn tốt, lại có Hưng vương chiếu cố, muội không cần lo lắng.” An Dung gật đầu nói: “Nghe nói phụ hoàng đã đáp ứng lập huynh làm thái tử, tại sao tới bây giờ vẫn còn chưa thực hiện?” Vừa nhắc tới vấn đề này, trên mặt của ta hiện lên sự bắt đắc dĩ, thấp giọng nói: “Có thể phụ hoàng cho rằng ta vẫn còn chưa đủ tư cách đảm đương trọng trách như vậy.” An Dung nói: “Dận Thao ca ca với muội mặc dù cùng một mẹ sinh ra, thế nhưng muội biết năng lực của ca ca thua xa huynh, trong các vị hoàng huynh chỉ có huynh là người có thể đảm đương nổi trọng trách đó, sao phụ hoàng lại hồ đồ như vậy.” Ta cũng không muốn cùng An Dung nói tới chuyện ngôi vị hoàng đế, cho nên giữ im lặng. An Dung dường như không cảm nhận được ý của ta, vẫn nói: “Muội đã từng nhiều lần đàm luận với Đại Hãn chuyện này, đại hãn cũng cho rằng ngôi vị hoàng đế của Đại Khang chỉ có huynh mới là người thích hợp nhất.” Ta thầm nghĩ trong lòng: “Thác Bạt Thuần Chiếu có lẽ là người càng hi vọng ta không leo lên được chức thái ử Đại Khang, nếu như ta có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước thì sẽ trở thành đối thủ mạnh nhất của hắn.” Ta cười nói: “Mấy hôm nay ta không gặp được Đại Hãn, không biết người đang làm gì?” An Dung u oán thở dài một hơi nói: “Suốt ngày bận về việc quốc sự, phụ hãn mới mất, bao nhiêu chuyện còn phải chờ người làm, ngay cả muội cũng khó mà gặp được.” Ta bùi ngùi than thở: “Nhà - nước không thể vẹn toàn, chăm lo việc nước thì lại xao nhãng việc nhà, hoàng muội cần hiểu nhiều hơn mới được!” Ta bỗng nhiên cảm thấy muốn đi vệ sinh, đứng lên nói: “Hoàng muội, ta đi ra ngoài một chút.” An Dung cười nói: “Sao vậy? Mới uống có một chút mà đã đứng ngôi không yên rồi à?” Ta ha hả nở nụ cười, đi ra cửa ngoài nhưng thấy Thục Linh vẫn đang đứng ở cuối hành lang, ta hỏi nàng ta đường đi, bỗng phát hiện thấy ở hai bên tai của nàng ta có mang đồ trang sức, có lẽ đây là vật được mang từ Đại Khang, nhưng mà ta lại chưa từng biết. Ta muốn mua cho Sở nhi một cái, bèn ta cười nói: “Đồ trang sức này đẹp vậy, mua ở đâu thế?” Thục Linh cười nói: “Trước đây vài ngày, Tĩnh Đức phi nương nương sai người từ Khang Đô mang tới.” Trong lòng ta ngơ ngác, nhưng lại không biểu hiện gì cả, mỉm cười nói: “Mẫu phi đúng là rất thương hoàng muội!” Thục Linh gật đầu nói: “Đúng vậy, người thường xuyên sai người truyền tin tới đây.” Ta cười nhạt cười, xoay người rời đi, phát hiện vô tình này làm cho lòng ta nặng trĩu. An Dung vừa mới nói với ta là từ khi rời khỏi Đại Khang tới nay vẫn chưa từng liên hệ gì với Tĩnh Đức phi. Câu nói vô tình của Thục Linh đã chứng minh nàng ta đang giả dối, ta cần phải nghĩ lại động cơ của An Dung, nàng mời ta tới dùng cơm, chẳng nhẽ chỉ đơn giản là vì tình huynh muội? Ta chủ động rời trọng tâm câu chuyện sang thân tình trong gia tộc, thực ra ta và An Dung không tiếp xúc với nhau nhiều, cho nên không có mấy chuyện để nói. Biểu hiện của ta mặc dù không có biến hóa gì, nhưng trong lòng đã nhiều lần tự đánh giá, nếu như Tĩnh Đức phi và An Dung vẫn lén liên lạc, không biết các nàng có nhân cơ hội này lén trừ bỏ ta, loại trừ một cản trở lớn nhất cho Hưng vương Long Dận Thao lên ngôi vị hoàng đế? An Dung một lần nữa chuyển câu chuyện về chủ đề chính, nói: “Nghe nói thủ hạ của huynh đánh con trai của nguyên soái Bác Thiếp Nhĩ?” Ta cười nói: “Chỉ là một chuyện nhỏ, ta và Lục Châu đã tới nhà giải thích với hắn rồi.” An Dung lắc đầu nói: “Dận Không ca ca, có lẽ huynh không biết tính của Bác Thiếp Nhĩ, xưa nay hắn là người thông tình đạt lý, khiêm tốn nhường nhịn người, thế nhưng nếu như có ai động tới con trai của hắn hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào tiến hành trả thù.” Ta lạnh nhạt nói: “Nếu như chuyên đã xảy ra rồi, cũng chỉ còn cách đợi nó tới.” An Dung nói: “Chuyện này muội sẽ tìm cơ hội nói với Đại Hãn, bảo người đứng ra hòa giải chuyện này, muội nghĩ. Bác Thiếp Nhĩ chắc chắn nể mặt người.” Ta mỉm cười nói: “Đã như vậy, ngu huynh cám ơn hoàng muội trước.” An Dung cười nói: “Huynh với muội là người một nhà sao có thể để cho người ngoài khi dễ ca ca của mình.” Ta và An Dung tán chuyện vài câu, cho tới khi trời đã tối mới đứng dậy cáo từ. Ta đỡ An Dung lên xe ngựa, sau đó mới cùng A Đông cưỡi ngựa đi về hướng phủ công chúa. Bầu trời lúc này tuyết đã rơi nhiều, ta đi chậm thưởng thức phong cảnh, A Đông đi trước. A Đông thấp giọng nói: “Lần này không biết có phiền phức gì hay không?” Ta hơi nhíu mày: “Chẳng hiểu tại sao ta bỗng nhiên có một dự cảm không tốt.” A Đông nói: “Bởi vì chuyện của Bác Thiếp Nhĩ?” Ta lắc đầu, loại dự cảm không tốt này phát sinh từ lúc ta gặp An Dung, ta mơ hồ cảm giác được nguy hiểm đang tới gần, thế nhưng ta không thể suy đoán ra nguy hiểm từ nơi nào mà tới. A Đông bỗng nhiên ghìm cương ngựa, tuấn mã hí dài một tiếng, bốn vó nện xuống mặt đất. Ta ghìm cương ngựa, ngẩng đầu nhìn lại thấy phía trước có mười bảy người con gái Bắc Hồ ngăn toàn bộ con đường lại. Các nàng đều mặc bì giáp đen, tuấn mã cũng màu đen, trong tay cầm đủ loại đao kiếm. Ta và A Đông liếc mắt nhìn nhau, trên miệng không khỏi mỉm cười, ta mỉm cười nói: “Các vị cô nương, tại hạ muốn đi qua, xin các vị mở cho một con đường!” Một trung niên mỹ phụ đứng ở giữa, nói: “Ngươi chính là Long Dận Không?” Ta cười lắc đầu nói: “Tại hạ chỉ là khách thương qua đường, Long Dận Không gì đó ta không quen biết!” Ta chợt nhớ tới hôm nay Bác Thiếp Nhĩ đã nói hắn có mười bảy cô con gái, đám nữ lang này vừa vặn mười bảy người, cỏ lẽ là tới báo thủ cho Hốt Hồ. Hảo hán không sợ thiệt trước mắt, lừa được đám người này thì lừa. Trung niên mỹ phụ kia nghi ngờ hỏi: “Ngươi thật sự không phải là Long Dận Không?” Ta cười nói: “Vị đại tỷ này thật là thú vị, trong thiên hạ làm gì có ai muốn thay đổi tên họ của mình?” Đột nhiên có một thanh âm thanh thúy dễ nghe vang lên: “Đại tỷ! Đừng có tin hắn, tỷ nhìn trang phục của hắn chính là trang phục đặc thù của hoàng tộc người Hán, hơn nữa hắn đi từ phương hướng Thất Xảo lâu tới, con đường này chính là con đường về phủ công chúa, hắn không phải Long Dận Không mới là lạ!” Ta theo hướng thanh âm nhìn lại, thấy bên cạnh trung niên mỹ phụ có một thiếu nữ, ta không nhìn rõ khuôn mặt nàng bởi vì nàng ta đeo khăn che mặt. Dựa theo quy củ của người Hồ, thiếu nữ này chắc là chưa lấy chồng, nàng cũng là người duy nhất còn đeo khăn che mặt trong mười bảy cô gái đứng đây. Ánh mắt của trung niên mỹ phụ kia trở nên âm lãnh vô cùng, cả giận nói: “Giỏi cho Long Dận Không, ngươi quả nhiên gian xảo dị thường!” Ta nhìn A Đông, giật cương ngựa, đồng thời bỏ chạy. Mười bảy Hồ nữ cũng đồng thời đuổi theo ta. A Đông lớn tiếng nói: “Chủ nhân đi trước, thuộc hạ ứng phó với các nàng cho!” Ta lớn tiếng dặn dò: “Ngàn vạn lần không thể đả thương các nàng!” Đối phó với đám Hồ nữ điêu ngoa này thực sự là rất khó, ta không muốn tiếp tục phải trở mặt với lão già Bác Thiếp Nhĩ. Tuyết càng rơi càng lớn, hơn nữa do trong đêm tối nên ta không cách nào nhận rõ xung quanh, chỉ cần có đường là bỏ chạy. Khi ta xoay người nhìn lại đã thấy A Đông bị mấy Hồ nữ bao vây, năm Hồ nữ còn lại đuổi theo ta. Ta không thể tránh được lắc đầu, vụt vào mông ngựa hai cái, dùng tốc độ cao nhất bỏ chạy về phía trước. Đột nhiên phía trước xuất hiện một đám người, hóa ra là tuần thành vệ binh, ta vừa mừng vừa sợ, lớn tiếng nói: “Người đâu cứu mạng!” Mấy tên vệ binh nhìn ta một cái, không những không giúp mà họ còn trốn sang một bên, họ đều biết đây là chuyện của mấy người con gái của Bác Thiếp Nhĩ, ai dám dây dưa cơ chứ. Ta biết hi vọng vào đám vệ binh này thực sự là vô vọng, bèn quay đầu ngựa chạy vào một con hẻm bên trái. Con hẻm này cực sâu, đi được hơn trăm mét, ta rút chủy thủ bên hông, mượn lực nhảy lên trên, dùng hai chân kẹp vào bờ tường. Ngựa của ta vẫn chạy về phía trước, không bao lâu thấy năm Hồ nữ phóng ngựa vào tận đây. Ta ngừng thở, không dám lên tiếng, rất sợ bị các nàng phát hiện. Đợi cho năm Hồ nữ kia đi xa, ta mới an tâm một chút, khi định nhảy xuống, thì lại nghe thấy tiếng vó ngựa truyền lại, ta chỉ còn cách giữ vững tư thế, mồ hôi theo tuyết chảy xuống dưới. Ta cúi đầu nhìn lại, thấy một giọt mồ hôi theo gió rơi xuống, đúng lúc Hồ nữ che mặt kia lao qua. Mồ hôi rơi xuống tay nàng, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đẹp đã có sự nghi ngờ. Ta biết hành tích đã bại lộ, lăng không nhảy xuống sau lưng của Hồ nữ, ta vòng tay ôm lấy nàng và cảm nhận được một mùi hương. Hồ nữ kia ngửa đầu đấm ra sau một cái, ta bất ngờ không kịp đề phòng bị đấm trúng mũi, đau tới cực điểm, nước mắt chảy ra ròng ròng. Hồ nữ lại huých khửu tay vào ngực ta, ta đưa tay bẻ tay nàng lại, rồi áp vào lưng. Phía trước lại vang lên tiếng vó ngựa, hiển nhiên là năm Hồ nữ kia đã phát hiện đây là kế kim thiền thoát xác, đuổi ngược trở về. Trong lúc tình thế cấp bách, ta chỉ còn cách dùng chủy thủ đâm vào mông ngựa một cái. Con ngựa đau đớn hí lẻn một tiếng thảm thiết, giống như một mũi tên lao vút ra ngoài. Thân hình chúng ta đồng thời ngửa ra sau, suýt nữa thì rơi xuống, ta lập tức đan hai tay lại với nhau, ôm chặt lấy eo của Hồ nữ kia. Những Hồ nữ còn lại thấy tình thế không ổn, cuống quít vụt ngựa đuổi theo. Hồ nữ kia trải qua lúc bị nguy hiểm, quên mất cả chuyện đánh ta, hai tay nàng cầm chặt cương ngựa, cố gắng làm cho ngựa dừng lại. Ta ôm chặt lấy nàng, sợ bị ngã xuống. Sự đau đớn làm cho tuấn mã điên cuồng bỏ chạy, tốc độ đạt tới cực hạn, những bông tuyết đập rát cả mặt. Ta cúi đầu, nấp sau lưng Hồ nữ, từ thân hình nàng truyền tới mùi thơm nhàn nhạt, tim nàng đập thình thịch, đúng là có cảm giác hương diễm kích thích. Tuấn mã chạy hồi lâu, tốc độ vẫn không giảm bớt, đột nhiên nó dừng vó, bốn chân cắm xuống đất thật sâu. Do dừng quá đột ngột, thân hình của chúng ta lập tức lao vút lên phía trước, Hồ nữ kia cũng không nắm được cương ngựa nữa, bay vút lên không trung, nặng nề rơi xuống mặt tuyết. Thân hình ta rơi thẳng vào người Hồ nữ, nàng trở thành tấm đệm giảm đau cho ta. Tuy vậy, đầu óc ta vẫn ong ong, có chút choáng váng, khi tỉnh lại nhìn nàng thì thấy hai mắt nàng ta nhắm nghiền, giống như là đã chết. Trong lòng ta hoảng hốt, ta rất sợ hãi, nếu như ta đè chết con gái của Bác Thiếp Nhĩ, vậy thì phiền toái này lớn rồi. Ta sờ cổ nàng thấy mạch vẫn còn đập mới yên lòng một chút. Khi nhìn lại chỗ con ngựa, thấy bốn phía trống không, chẳng biết nó chạy đi đâu rồi. Tuyết càng rơi càng lớn, ta đối với địa phương này không quen, cho nên không cách nào nhận ra được đường lối. Ta ôm lấy Hồ nữ đi theo dấu chân ngựa trở về, đi được một đoạn đi chẳng còn dấu vết nào nữa, ta không khỏi thở dài, bốn xung quanh chỉ là cánh đồng mênh mông, chẳng biết mình đã ở phương nào rồi. Căn cứ vào tốc độ của ngựa và thời gian tính toán, chỗ này cách vị trí ban đẩu phải tới mười dặm, nếu như ta ôm nàng trở lại thì không thể trở về được. Trong cánh đồng tuyết mênh mông, có một căn nhà tranh cô liêu đứng trong bão tuyết, trong căn nhà này không có ánh sáng, không biết là có người ở hay không. Ta ôm Hồ nữ đi vào trong, nếu như bỏ nàng lại, nàng mà gặp nguy hiểm gì thì mọi chuyện sẽ tính trên đầu ta, ta đành phải làm người tốt một lần. Đi tới bên cạnh nhà tranh, ta gõ cửa phòng, nhưng không có ai lên tiếng trả lời. Ta lấy tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, cánh cửa đổ ầm xuống, có thể nhặn ra nơi này không có người ở đã lâu rồi.  Ta đặt Hồ nữ xuống đất, kiếm mấy miếng gỗ trong phòng, chọn một vị trí trống trải, châm lửa.