[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 132 : Tuần hoàn


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Hôm nay là ngày chúc thọ của Hâm Đức hoàng đế, ta và Sở Nhi đã sớm tắm rửa thay y phục, bởi vì hôm nay chẳng những là ngày mừng thọ của Hâm Đức hoàng đế, mà còn là ngày sắc phong thái tử cho ta, tất cả những chi tiết đều rất quan trọng. Sở nhi đội Tử Kim quan cho ta, mỉm cười nói: “Hôm nay huynh rất uy nghi giống như một đại đế vương.” Ta cười ha ha, đem nàng ôm vào lòng. Sở nhi nhẹ giọng nói: “Mau buông ra, chớ làm nát quần áo.” Lúc này ta mới buông nàng ra. đứng lên nói: “Bọn họ chắc là đã xuất phát rồi.” Sở nhi trịnh trọng nói: “Từ giờ trở đi, huynh phải quên chuyện họ làm, cho dù có chuyện gì cũng không quan hệ tới huynh.” Ta gật đầu, lúc này có một thị nữ ở ngoài vào nói: “Bình vương điện hạ, có một vị cung nữ tên là Ngọc Tỏa nói nhất định phải gặp người.” Ta hơi ngẩn ra, hình bóng của Trân phi lại hiện lên trong đầu ta, ta cuống quít nói: “Bảo nàng vào thư phòng chờ ta.” Ngọc Tỏa thấy ta, quỳ rạp xuống đất, nói: “Nô tỳ Ngọc Tỏa tham kiến Bình vương điện hạ.” Ta mỉm cười nói: “Ngươi mau đứng lên đi.” Sau khi Ngọc Tỏa đứng dậy, lén đưa cho ta một phong thư. Ta mở bức thư, những hàng chữ xinh đẹp hiện lên trước mặt: “Ban cho rượu độc, ngàn vạn lần không thể uống.” Ta không biểu hiện gì, thấp giọng nói: “Ngươi từ trong cung tới đây, có ai theo dõi không?” Ngọc Tỏa nói: “Điện hạ yên tâm, nô tỳ rất cẩn thận, trước vương phủ người qua lại tấp nập, quân đội cảnh giới không phát hiện ra nô tỳ.” Ta gật đầu nói: “Ngươi hãy chờ khi ta đi thì hãy trở lại hoàng cung, tránh cho người khác phát giác.” Ngọc Tỏa cắn cắn môi anh đào, nhẹ giọng nói: “Nương nương gầy đi rất nhiều...” Ánh mắt của ta trở nên vô cùng lãnh khốc, Ngọc Tỏa đang định nói tiếp thì lập tức nuốt ngược trở vào. Ta đã sớm biết cung nữ này biết chuyện của ta và Trân phi, là một nô tỳ đáng tín nhiệm, thế nên ta không muốn làm chuyện gì quá đáng. Ngọc Tỏa một lần nữa quỳ rạp xuống đất, ánh mắt của ta dịu đi, nói: “Ngươi ra ngoài đi, ta sẽ an bài thủ hạ đưa ngươi tới hoàng cung.” Ta và Sở nhi dưới sự hộ tống của Đường Muội đi ra ngoài cửa, lúc này ta mới hiểu câu nói ngoài cửa người đi lại tấp nập của Ngọc Tỏa là có ý gì. Trước vương phủ toàn là bách tính ở Khang đô, đương nhiên họ tới đây không phải vì chúc thọ Hâm Đức hoàng đế, mà là nghe tin ta được sắc phong làm thái tử kéo tới chúc mừng. Ta giục ngựa chậm rãi bước đi, bách tính ở hai bên đường nhìn ta với ánh mắt hi vọng, mỗi bước đi của ta bách tính lại đi theo một bước, tâm tình của ta vừa vui vẻ vừa nặng nề, trọng trách trên vai cũng không còn như trước nữa. Đoàn ngựa của Tả Đông Tường vốn đi theo chúng, nhưng lập tức bị bách tính cản trở và bị bỏ lại rất xa, thấy vậy ta nở nụ cười, chắc chắn Tiêu Tín đã an bài tay chân ở trong đó. Hâm Đức hoàng đế có an bài tay chân đi chăng nữa, cũng sẽ không thể làm gì được, bởi dân tâm của Khang đô hiện giờ đang đứng ở bên nào? Căn cứ vào tình hình trước mắt, chẳng cần nói cũng hiểu. Đội ngũ đi tới Thăng Long Môn, ta vẫn nhớ năm đó, khi ta trở về sau chuyến làm con tin ở Tần quốc, Đại học sĩ Tiêu Mông Hiên đã đứng đây mời rượu cho ta. Ta nhảy xuống ngựa, chậm rãi đi qua ‘Thăng Long Môn’, thấy thân ảnh mảnh mai của một thiếu nữ từ trong đám người đi ra, tuy rằng đã xa cách nhiều năm, nhưng ta vẫn nhận ra, đây chính là cháu gái của Tiêu Mông Hiên. Ta mỉm cười nói: “Tiêu lão tiên sinh không tự mình đến ư?” Thiếu nữ nhẹ giọng nói: “Gia gia đã qua đời được hai năm rồi.” Trong lòng ta không khỏi trầm xuống, những thanh âm của Tiêu Mông Hiên vẫn còn vang vọng trong đầu ta, không nghĩ tới hôm nay hắn đã từ biệt nhân thế, không còn được nhìn thấy nguyện vọng của mình nữa. Thiếu nữ cầm một cái quyển trục, hai tay dâng lên cho ta, nói: “Đây là trường quyển do chính tay gia gia trước khi lâm chung làm, dặn dò phải dâng lên cho Bình vương điện hạ.” Ta trịnh trọng tiếp nhận trường quyển, giao cho Đường Muội cất giữ. “Khi còn sống, gia gia nhận vô số học sinh, nho sinh ở Khang đô này phân nửa là do gia gia dạy dỗ, hôm nay ba ngàn ba trăm nho sinh tự đứng ở trước Cửu Long cầu, chờ tin tức bình an của Bình vương điện hạ.” Nàng nhẹ giọng nói: “Mọi người đều đứng chung vị trí với Binh vương, nếu như Bình vương bình an trở về, họ sẽ viết Cửu Phúc Vạn Thọ đô dâng lên Hâm Đức hoàng đế, nếu như Bình vương có bất cứ điều gì ngoài ý muốn xảy ra, họ sẽ dùng máu mình nhuộm đỏ Cửu Khúc trường quyền này.” Ta kích động gật đầu, hai mắt đã ươn ướt, khi đi qua Thăng Long Môn, phía trước chính là Cửu Long cầu, ba nghìn ba trăm nho sinh đang mở chín trường quyển thật lớn ở quảng trường của Cửu Long cầu, bọn họ lấy thân mình trợ uy cho ta. Ta và Sở nhi nắm tay đi lên Cửu Long cầu, đứng ở vị trí cao nhất nhìn lại, thấy ba ngàn ba trăm nho sinh quỳ xuống, ta gật đầu, bách tính cũng quỳ xuống. Sở Nhi nắm chặt tay của tạ trong lòng nàng cũng kích động y như ta vậy. Hoàng cung cũng không bố trí long trọng như ta tưởng, có thể Hâm Đức hoàng đế đã cảm nhận được, trong yến thọ này, hắn không phải là vai chính. Khi chúng ta đi tới Tường Thụy điện, tất cả các quan viên đều đã tới. Dực Vương Lâm Bi Phong và hơn mười quan viên dẫn đầu đi tới chỗ chúng ta, ta và Sở Nhi tiến lên nghênh đón. Trong hơn mười vị quan viên này có cả Bác Lăng Loan thuỷ quân Đô Đốc Hàn Nhữ Thành, khi ta đi Hán đô hóa giải nguy cơ năm nước liên minh cũng gặp hắn ta có ấn tượng rất tốt với người này. Sau khi tham kiến Dực vương, ta cười hướng Hàn Nhữ Thành nói: “Hàn tướng quân tới khi nào vậy?” Hàn Nhữ Thành cười nói: “Bình vương vẫn còn nhớ rõ mạt tướng sao.” Dực Vương ha ha cười nói: “Trí nhớ của nó rất tốt.” Hàn Nhữ Thành nói: “Ty chức hiện giờ đã bị điều tới Khang Đô nhậm chức Kinh Triệu ty Thủy Quân Đô Thống, chưởng quản thuỷ vực của toàn bộ Khang quốc.” Ta cười nói: “Tưởng là thăng quan, nhưng hóa ra là giảm.” Hàn Nhữ Thành cười nói: “Bổng lộc được tăng lên rất nhiều, nhưng mà không còn được vui sướng như ngày xưa.”  Chúng ta cùng nhau phá lên cười, Dực Vương lặng lẽ kéo ta đến một chỗ không người, thấp giọng nói: “Nhữ Thành hiện tại giờ đang thống lĩnh thủy quân, hôm nay hắn mượn cớ chúc thọ, đã điều động hai mươi chiến thuyền có trang bị theo pháo ở Vạn Long cảng. Nếu như có bất kỳ dị động gì, hắn sẽ cho thủy quân giết vào trong hoàng thành.’’ Ta mỉm cười, có Hàn Nhữ Thành trợ giúp, phần thắng hôm nay của ta lại tăng thêm vài phần, hơn mười quan viên này đều là tâm phúc của Dực vương, bọn họ sẽ là người kiên quyết ủng hộ ta. Lúc này nội cung tổng quản Đa Long đi tới chỗ ta, cung kính nói: “Bình vương điện hạ, bệ hạ ở Dưỡng Tâm Điện đang tiếp chư vị vương gia tới mừng thọ, mời người qua đó.” Ta cười nhạt nói: “Đa Long, chư vị đại thần đều đã tới Tường Thụy điện, ta vẫn còn chưa tiếp chuyện với ai, như vậy là không đúng lễ tiết, mừng thọ không chỉ là nói ngoài miệng, mọi người ở đó chúc thọ, ta ở đây Tiếp khách thay phụ hoàng.” Đa Long cười nói: “Bình vương điện hạ nói cũng đúng, nhưng mà ở nơi này có nô tài là được rồi hay là Bình vương điện hạ hãy tới Dưỡng Tâm điện đi.” Ta cười lạnh nói: “Đa tổng quản thật lớn khẩu khí nghe ý của ngươi, thì ngươi có thể thay mặt cho ta đúng không?” Đa Long sợ hãi sắc mặt trắng bệch, run giọng nói: “Nô tài mới không có ý này!” Ta cả giận nói: “Đại Khang xưa nay quy định, nghiêm minh, ngươi chẳng qua chỉ là một thái giám, có tư cách gì mà tiếp chuyện chúng thần?” Đa Long ngàn vạn lần không ngờ tới ta lại dùng câu chuyện này thay đổi trọng tâm vấn đề, hắn lập tức quỳ xuống, nói: “Nô tài... biết sai rồi... Điện... Điện hạ... tha mạng!” Ta cười lạnh nói: “Hôm nay là ngày vui của phụ hoàng, ngươi tưởng rằng ta không dám xử lý ngươi sao?” Đa Long mồ hôi lạnh túa ra như mưa, cúi đầu xuống, không dám... nói gì nữa. Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng cười lớn: “Bình vương điện hạ hình như tâm tình không tốt, sao lại chấp nhặt một tên nô tài cơ chứ?” Ta cười quay đầu lại, thấy Tả Trục Lưu đang chậm rãi đi tới chỗ ta. Ta mỉm cười nói: “Tả tướng quốc nói câu đó sai rồi, đối với nô tài không biết trời cao đất rộng, nhất định phải nghiêm trị quản giáo, nếu không chúng sẽ không biết rõ thân phận của mình.” Câu này của ta mang hàm ý châm chọc. Tả Trục Lưu sắc mặt không thay đổi, mỉm cười nói: “Ánh mắt và tấm lòng của Bình vương điện bây giờ không còn được như ngày xưa nữa rồi.” Ta cười nói: “Không có cách nào khác, đối với quân tử tất sẽ dùng lễ, đối phó với tiểu nhân chắc chắn phải dùng thủ đoạn.” Tả Trục Lưu gật đầu, bỗng nhiên nói: “Nghe nói Bình vương điện hạ trong nhà xảy ra chuyện, không biết có thực hay không?” Ta cười lạnh nói: “Thiên Cơ các của Tả tướng quốc đúng là có năng lực, bất cứ chuyện gì ở Đại Khang cũng không qua được mắt của người?” Tả Trục Lưu thở dài nói: “Thảo nào Bình vương điện hạ tâm tình không tốt, cốt nhục tương liên, ta cũng là một người làm cha, sao không hiểu sự đau khổ của điện hạ cơ chứ.” Ta mỉm cười nói: “Có thể là Tả tướng quốc vẫn không hiểu được sự đau khổ trong lòng ta đâu.” Tả Trục Lưu cười nói: “A! Hóa ra là ta đã đoán sai.” Hắn cười thần bí nói: “Nghe nói hôm nay bệ hạ muốn sắc phong điện hạ làm thái tử, không biết là tin vui này có thể khỏa lấp nỗi buồn được không?” Ta cười nói: “Tin tức này Tả tướng quốc từ đâu có được vậy? Lát phụ hoàng tới đây, ta sẽ hỏi lại một chút.” Tả Trục Lưu mỉm cười, không nói gì nữa, đi tới chỗ đám quan viên. Hâm Đức hoàng đế cuối cùng cũng được đám phi tử, cung nữ đưa tới Tường Thụy điện, chúng thần cuống quít quỳ xuống hành lễ, ta kinh ngạc phát hiện tóc của Hâm Đức hoàng đế đen lại không ít, không biết có phải là do đan dược của mấy tên phương sĩ kia có tác dụng hay không? Nhưng mà ta nhanh chóng nhận ra ánh mắt của hắn không còn sắc bén như ngày xưa, hắn tìm trong đám người một lúc, mới phát hiện được vị trí của ta. Hắn cho mọi người bình thân, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, một tên phương sĩ cuống quít đem một cái chén trà cho hắn. Hâm Đức hoàng đế uống một hơi cạn sạch, sắc mặt nhất thời hồng nhuận hơn trước rất nhiều, mỉm cười nói: “Dận Không cũng tới à? Ngươi khỏi bệnh chưa?” Khẩu khí của hắn vô cùng hòa ái, biểu hiện chẳng có gì tức giận. Ta cung kính nói: “Đa tạ phụ hoàng quan tâm, bệnh của hài nhi đã đơn hơn trước rồi.” Tĩnh Đức phi cười lạnh nói: “Nếu đã đỡ rồi vậy thì lúc nãy các hoàng tử tới chúc thọ, ngươi ở đâu? Trong lòng ngươi còn có sự tồn tại của phụ hoàng hay sao?” Nữ nhân này thực ghê tởm, không buông tha bất cứ cơ hội nào làm khó dễ ta. Hâm Đức hoàng đế nói: “Quên đi, sớm nhất khắc trễ một khắc cũng như nhau, chỉ cần trong lòng nó có ta là được.” Tả Trục Lưu nói: “Bệ hạ, quan viên đã tới đông đủ, đang ở quảng trường đợi chúc thọ người.” Hâm Đức hoàng đế gật đầu nói: “Chờ một chút, ta tuyên bố xong một việc sẽ qua.” Trong lòng ta nhịn không được khẽ rung động, lẽ nào Hâm Đức hoàng đế muốn tuyên bố việc lập ta làm thái tử? Ánh mắt của Hâm Đức hoàng đế một lần nữa rơi vào trên người ta, thấp giọng nói: “Trẫm đã quyết định, sắc phong Tam Thập Nhất hoàng tử Dận Không là hoàng thái tử Đại Khang.” Tả Trục Lưu sắc mặt đột nhiên biến đổi, thật ra đâu chỉ có hắn chẳng ai ngờ Hâm Đức hoàng đế lại thản nhiên đem chức vị thái tử giao cho ta, bây giờ chẳng có ai biết được hắn đang nghĩ gì cả. Các vị hoàng tử có biểu hiện khác nhau, Cần vương và Hưng vương thì thống khổ tới cực điểm, những người khác bình thường biết mình không có cơ hội làm thái tử nên kết giao tới ta tốt, lúc này tỏ vẻ vui mừng, những người đứng ở trận doanh của Cần vương và Hưng vương thì trên mặt lộ vẻ hoảng sợ. Hâm Đức hoàng đế thở dài nói: “Ở trong lòng các ngươi trẫm đã sớm là một lão hồ đồ, rất nhiều người thậm chí ước gì trẫm chết sớm một chút!” Ánh mắt vốn vẩn đục của hắn bỗng trở nên sắc bén, làm cho ta thấy được hình ảnh của Hâm Đức hoàng đế ngày xưa. Ánh mắt của Hâm Đức hoàng đế nhìn lướt qua các vị hoàng tử một lần rồi nhìn vào Cần vương: “Dận Tường, ngươi là người lớn tuồi nhất trong số các huynh đệ, theo lý thuyết thì ngươi sẽ được chức vị thái tử, nhưng tính tình của ngươi nhu nhược, gặp chuyện không quyết đoán, không thể nào thành một quân chủ anh minh, trẫm sao có thể giao giang sơn Đại Khang cho ngươi được.” Cần vương uể oải cúi đầu xuống. Hâm Đức hoàng đế lại nhìn về phía Hưng vương Long Dận Thao nói: “Dận Thao, ngươi làm việc tàn bạo, đối đãi với thuộc hạ cũng không dung tình, nếu như ngươi leo lẻn ngôi vị hoàng đế, Đại Khang tất phải chịu những chính sách tàn bạo của ngươi, ta lại càng không thể đem Đại Khang giao cho ngươi...” Long Dận Thao sắc mặt đỏ bừng cúi đầu, ánh mắt của hắn vô cùng oán độc nhìn về phía ta. Ánh mắt của Hâm Đức hoàng đế nhìn về phía ta, hắn trầm ngâm hồi lâu, mới nói: “Dận Không a, Dận Không, trẫm biết ngươi mấy năm nay tốn không ít công phu, cũng tốn không ít tâm cơ, trẫm từng suy nghĩ, có nên giao thiên hạ Đại Khang cho ngươi hay không...” Ta thầm nghĩ trong lòng: “Hôm nay thật là kỳ quái, Hâm Đức hoàng đế tại sao lại đột nhiên tỉnh táo như vậy, chẳng nhẽ hắn muốn trấn an ta trước, sau đó hạ thủ sau hay sao?” Nhớ tới bức thư của Trân phi mà Ngọc Tỏa mang tới, hôm nay Hâm Đức hoàng đế có thể sẽ hạ độc thủ với ta, ta phải cẩn thận hơn gấp bội mới được. Hâm Đức hoàng đế nói: “Ngươi đói với Đại Khang có công, lại mấy lần cứu vớt vạn dân trong cơn nguy nan, trẫm ban ấp phong cho ngươi, ngươi quản lý có tài, ngươi nghiễm nhiên đã trở thành hi vọng trong lòng của bách tính!” Hâm Đức hoàng đế hóa ra cũng không ngu ngốc như bề ngoài, hắn là người vô cùng hiểu rõ ta. Ta cũng chú ý tới sự biến hóa tâm tình của Tả Trục Lưu. phát hiện ánh mắt của Tả Trục Lưu kinh ngạc tới cực điểm, xem ra biểu hiện của Hâm Đức hoàng đế bây giờ vượt xa ngoài dự liệu của lão. Hâm Đức hoàng đế nói: “Trước khi ngươi đi Hán đô, trẫm đã đáp ưng ngươi, chỉ cần ngươi thành công hóa giải liên minh năm nước, trẫm sẽ lập ngươi là thái tử.” Nói tới chỗ này hắn dừng lại một chút, trong ánh mắt toát ra sự phẫn nộ: “Thế nhưng sau khi ngươi cùng với Tần quốc liên minh, lại chẳng để ý tới ý chỉ của trẫm, trực tiếp tới Tuyên Thành, chẳng nhẽ ở trong lòng ngươi, trẫm có thể hại ngươi hay sao?” Ta cuống quít nói: “Phụ hoàng hiểu lầm, lúc đó Tuyên Thành phát sinh ôn dịch, nhi thần bắt buộc phải trở lại đó.” Hâm Đức hoàng đế ha hả nở nụ cười: “Ngươi tưởng trẫm là lão hồ đồ ư?” Ta lặng lẽ không nói, hôm nay Hâm Đức hoàng đế biểu hiện giống như bị bức bách, nếu như hắn cải biến câu nói ban đầu thì chức vị thái tử này sẽ không tới lượt ta. Hâm Đức hoàng đế nói: “Lần này nếu như trẫm không viết chỉ phong chức thái tử cho ngươi, ngươi cũng không tới đây, trẫm ở trong lòng ngươi đáng sợ như vậy ư?” Hắn làm trò trước mặt chúng thần, phát tiết sự tức giận trong lòng. Ta không khỏi có chút xấu hổ, hôm nay biểu hiện của Hâm Đức hoàng đế đúng là không nằm trong dự liệu của ta. Hâm Đức hoàng đế nói: “Ngươi tuy rằng bất hiếu, thế nhưng trong những hoàng nhi, ngươi lại là một người có bản lĩnh, ta do dự tới tận hôm nay, nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn chỉ có ngươi mới đảm đương được chức vị thái tử, chỉ cần Đại Khang có thế tốt, vạn dân tốt, trẫm cũng được an tâm.” Câu này vừa nói ra, sắc mặt Dực vương trở nên vui mừng, không nghĩ tới mọi chuyện hôm nay lại thuận lợi như vậy, Hâm Đức hoàng đế lại đem chức vị thái tử sắc phong cho ta. Hâm Đức hoàng đế nói: “Dận Không, kể từ hôm nay ngươi chính là Đại Khang thái tử, đám hoàng huynh, hoàng đệ các ngươi phải một lòng phụ tá hắn, ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện gì, nếu không ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!” Hắn đứng lên nói: “Chúng ta đi ra ngoài đi!” Dưới vòng vây của đám phi tần, hắn bước ra ngoài. Hâm Đức hoàng đế đi ra ngoài điện, chúng thần cũng đi theo, họ không để mất cơ hội, lập tức tới chúc mừng ta. Ta cũng không che giấu nổi sự đắc ý trong lòng, mỉm cười tiếp nhận sự chúc mừng của mọi người. Ta và Sở nhi là người cuối cùng đi ra ngoài điện. Sở nhi thấp giọng nói: “Hôm nay có chút kỳ quái.” Ta bất động thanh sắc nói: “Yên lặng theo dõi kỳ biến.” Ta và Sở nhi đi tới vị trí của chúng ta, từ chỗ này có thể thấy được các chỗ khác. Hôm nay Hâm Đức hoàng đế lập ta làm thái tử, vị trí của ta đương nhiên là đứng đầu, Cần vương và Hưng vương phân biệt đứng ở phía sau của ta. Hâm Đức hoàng đế được Tĩnh Đức phi dìu lên đài cao, các văn võ bá quan đứng trên quảng trường quỳ sụp xuống lạy: “Chúc bệ hạ vạn thọ vô cương! Giang Sơn vĩnh cố!” Chúng ta cũng quỳ lạy trong đội ngũ. Hâm Đức hoàng đế khoát tay áo nói: “Tất cả đứng lên đi! Hôm nay là ngày trẫm cao hứng nhất.” Hắn bỗng vẫy vẫy tay với ta, nói: “Dận Không, ngươi lên đây, trẫm có mấy câu muốn nói với ngươi.” Ta ngơ ngác, hôm nay Hâm Đức hoàng đế vô cùng chủ động, không còn bộ dáng ngu ngốc xưa kia. Ta mang theo một bụng nghi ngờ tiến lên đài cao, Hâm Đức hoàng đế phất phất tay, ý bảo mọi người xung quanh lui ra, trên đài chỉ còn lại ta với hắn. Hâm Đức hoàng đế nói: “Dận Không, ngươi xem, đứng ở chỗ cao này có cảm giác nhìn thấy hết tất cả, nắm giữ tất cả ở trong tay, đúng không?” Ta nhìn xung quanh, rồi lắc đầu. Hâm Đức hoàng đế thấp giọng nói: “Nhưng hôm nay ta không có cảm giác đó.” Hắn lạnh lùng nhìn về phía ta nói: “Có biết vì nguyên nhân gì hay không?” Ta không nói gì. Hâm Đức hoàng đế nói: “Bởi vì có ngươi đứng ở bên cạnh ta, loại cảm giác này chỉ có một mình đứng ở đây mới cảm giác được, hiện tại có ngươi chia xẻ, ta không cách nào cảm nhận được nữa.” Ta thấp giọng nói: “Nếu đã như vậy, vì sao phụ hoàng sắc phong thái tử cho hài nhi?” Hâm Đức hoàng đế cười lạnh nói: “Ta còn có lựa chọn ư? Mấy năm nay, ngươi biến Tuyên Thành, Sở Châu, Vi châu, Thanh châu, Cù châu, Miện Trì... Hơn mười sáu quận thành lãnh địa của bản thân, tận dụng cơ hội thu mua nhân tâm. Mặc dù ta có viết mật chỉ cho ngươi, nhưng ngươi lại bộc lộ dụng tâm của mình một cách trắng trợn, nếu ta không lập ngươi làm thái tử, chẳng phải là khiến người khác oán trách ta hay sao?” Ta cười nói: “Trong lòng phụ hoàng, chẳng nhẽ Dận Không âm hiểm như thế hay sao?” Hâm Đức hoàng đế cười lạnh nói: “Hiện giờ ta mới biết, từ khi ngươi làm con tin sang Tần, đã dự định được ngày hôm nay, mấy năm nay ngươi chưa từng buông tha sự theo đuổi ngôi vị hoàng đế.” Ta từ chối cho ý kiến nói: “Phụ hoàng hình như là không muốn lập hài nhi làm thái tử?”  Hâm Đức hoàng đế nói: “Các ngươi đều cho ta lão hồ đồ, thế nhưng ta vẫn chưa tới mức đó.” Hắn cầm lấy bầu rượu, tự mình rót một chén, đưa tới trước mặt ta, nói: “Uống với ta một chén này!” Ta ngơ ngác, bức thư của Trân phi, tuy rằng cầm chén rượu, nhưng chỉ đưa lên mép mà thôi. Hâm Đức hoàng đế cười lạnh nói: “Ngươi sợ ta hạ độc trong rượu?” Ta cười nhạt nói: “Hài nhi không dám nghĩ như vậy.” Hâm Đức hoàng đế uống cạn chén rượu, nói: “Ngươi bây giờ có thể yên tâm chưa?” Ta cười cười, chậm rãi đặt chén rượu lên bàn: “Phụ hoàng, hài nhi không dám uống.” Hâm Đức hoàng đế cả giận nói: “Vì sao?” Nếu như hắn đã ngả bài ta cũng chẳng còn gì phải cố kỵ, bình tĩnh nói: “Hài nhi đúng là sợ phụ hoàng hạ độc trong rượu.” Con ngươi Hâm Đức hoàng đế chợt co rút lại, hắn cắn răng nghiến lợi nói: “Dận Không, ngươi chớ quên trẫm có thể lập ngươi làm thái tử, cũng có thể phế bỏ ngươi!” Ta mỉm cười nói: “Hài nhi nếu như không đoán sai, trước khi phụ hoàng lập hài nhi làm thái tử đã suy tính kỹ, nhưng mà Dận Không sợ rằng phụ hoàng vẫn còn chưa suy nghĩ kỹ, có lẽ hài nhi nên nhắc nhở người một số chuyện.” Hâm Đức hoàng đế kiềm chế sự tức giận trong lòng, ngồi xuống bàn ta cũng ngồi đối diện với hắn. Trên quảng trường tất cả chúng thần đều chú ý tới phương hướng của chúng ta, nhưng bọn họ cách quá xa, không biết hai người phụ tử chúng ta đang bàn luận cái gì. Ta bình tĩnh nói: “Hài nhi biết phụ hoàng lập con làm thái tử, nhưng không có ý định truyền ngôi vị hoàng đế.” Hâm Đức hoàng đế lạnh cười lạnh một tiếng, hiển nhiên đã bị ta nói trúng tâm sự trong lòng. Ta cười nói: “Hài nhi muốn hỏi một việc, phụ hoàng có nghĩ tới chuyện muốn giết hài nhi hay không?” Hâm Đức hoàng đế khóe môi co quắp lại một chút, hồi lâu mới gật đầu. Ta thấp giọng nói: “Phụ hoàng có nghĩ tới, hài nhi làm thái tử sẽ là lựa chọn tốt nhất của ngươi? Tình trạng hiện nay của Đại Khang, người cũng biết rõ, họa ngoại xâm chưa trừ, nội loạn lại mọc lên, nếu như người giết hài nhi, thì Đại Khang lập tức sẽ rơi vào trong nội chiến.” Hâm Đức hoàng đế lặng lẽ không nói gì. Ta tiếp tục nói: “Đúng là phụ hoàng không nói sai, từ khi hài nhi sang Tần quốc chưa từng buông tha sự theo đuổi ngôi vị hoàng đế, nhưng chỉ có hài nhi mới là lựa chọn duy nhất.” Hâm Đức hoàng đế nở nụ cười: “Dận Không, ngươi thật có chút giống ta khi còn trẻ, tự tin và cuồng vọng!” Ta mỉm cười nói: “Có một chút thòi gian, phụ hoàng nên ngẫm lại, người giết hài nhi có lợi gì? Khi đó, chắc chắn người sẽ đối mặt với khốn cảnh hơn bây giờ nhiều. Phụ hoàng, ngươi cho là mình có thể xoay tình trạng quẫn bách hiện nay của Đại Khang ư? Hài nhi nói lời bất kính, nhưng thực ra phụ hoàng đã sớm mất năng lực khống chế cục diện của Đại Khang rồi.” Hâm Đức hoàng đế cả giận nói: “To gan! Ngươi dám vũ nhục trẫm!” Ta cười lạnh nói: “Phụ hoàng, nếu như bây giờ người đã cho hài nhi một cơ hội, thì hãy nghe hài nhi nói mấy câu thật lòng, Dận Không không giấu diếm gì nữa cả.” Ta thấp giọng nói: “Dận Không hướng thề với người, khi người còn sống trên đời, Đại Khang chỉ có một Hâm Đức hoàng đế, chuyện tân cung hài nhi sẽ phụ trách khởi công, thực sự Đại Khang sẽ do hài nhi xoay chuyển, người làm hoàng đế, hài nhi yên tâm làm một thái tử, thiên hạ vẫn vững vàng nằm trong bàn tay của Long thị chúng ta, phụ hoàng nghĩ như thế nào?” Hâm Đức hoàng đế cười lạnh nói: “Dận Không, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, hiện giờ ngươi muốn cướp đi quyền lực của trẫm sao?” Ta mỉm cười nói: “Vì sao phụ hoàng không nghĩ thoáng một chút, đó là hài nhi muốn phân ưu với người, kéo Đại Khang thoát khỏi khốn cảnh, làm cho vạn dân được sinh hoạt yên ôn, phụ hoàng cho rằng nhi thần có năng lực này hay không?” Ánh mắt Hâm Đức hoàng đế nhìn về phía xa xa. Ta thâm ý nói: “Hai người chúng ta ngồi trên đài cao, tuy rằng thiếu đi một vài phần khí thế duy ngã độc tôn. thế nhưng lại tăng thêm sự bên chắc, trọng trách trên vai cũng nhẹ đi rất nhiều...” Hâm Đức hoàng đế vươn tay chỉ vào chén rượu ở trước mặt ta, sau đó hất tay, chén rượu bị đổ ra bàn, hắn mỉm cười nói: “Chén rượu này không có độc!” Ta nở nụ cười, cho dù chén rượu này có độc hay không, ta cũng không dám thử. Hâm Đức hoàng đế có thể uống vì hắn đã nuốt thuốc giải trước rồi, ta không bao giờ đem tính mạng mình ra thử chén rượu này. Ta cung kính nói: “Chúc phụ hoàng vạn thọ vô cương. Giang Sơn vĩnh cố.”  Hâm Đức hoàng đế chậm rãi đứng lên, nhìn về phương hướng đông bắc xa xôi: “Không biết đan dược hôm nay có thể luyện thành hay không?” Ta xin cáo lui nói: “Phụ hoàng nếu như không có gì phân phó nữa, hài nhi xin lui xuống trước.” Hâm Đức hoàng đế cười nói: “Ta đột nhiên cảm giác được có ngươi ngồi ở đây với ta, lòng ta lại an ổn hơn rất nhiều, ngươi không uống rượu, có thể ở lại nói với ta vài câu không?” Trong lòng ta âm thầm mừng rỡ, Hâm Đức hoàng đế nếu như đã tiếp nhận hiện thực, thì đối với ta là một chuyện tốt vô cùng. Hâm Đức hoàng đế phất phất tay, ý bảo lễ mừng hôm nay chính thức bắt đầu. Trên quảng trường, có đủ các loại màn biểu diễn của quan viên và hoàng tử, dẫn đầu là một đám ca vũ cơ (vừa múa vừa hát). Ánh mắt Hâm Đức hoàng đế vẫn nhìn thẳng vào mặt của ta, nói: “Ngươi muốn ta cho ngươi quyền lực gì?” Ta mỉm cười nói: “Hài nhi chỉ có một thỉnh cầu, phụ hoàng chỉ cần đem quyền đối ngoại bang giao cho nhi thần là được rồi.”  Hâm Đức hoàng đế sảng khoái gật đầu: “Trẫm đáp ứng ngươi, nhưng mà nhân lực và tiên tài thiếu hụt trong xây dựng tân cung, ngươi làm được không?” Ta tràn ngập lòng tin nói: “Trong vòng một năm!” “Tốt! Trẫm tin ngươi một lần!” Trên quảng trường bỗng nhiên vang lên tiếng khen ngợi, hóa ra là Dực Hổ đang biểu diễn màn Kỳ Lân Hiến Thọ, đồng thời với tiết mục này là tiết mục người bay trên không trung do Hưng vương Long Dận Thao an bài. Khi thấy con Kỳ Lân kim giáp lóng lánh đi ra từ quảng trường phía nam, uy phong lẫm lẫm đi tới dưới đài cao, mỗi bước đi của nó đều làm cho mặt đất rung chuyển, Hâm Đức hoàng đế cũng bị hấp dẫn mỉm cười: “Cuối cùng ngươi cũng có một chút hiếu tâm!” Từ trong miệng của Kỳ Lân phun ra một dải lụa ngũ sắc, dải lụa lay động một chút, có rất nhiều vải màu lấp lánh bay lên không trung, nó bay tới đâu, cánh hoa tung ra tới đó, trên quảng trường tiếng hoan hô như sấm động. Ta xoay người nhìn về hướng bắc, trên quảng trường đã có hai chiếc cột đu dây cao lớn được mang ra, bốn gã nam nữ đang bay qua bay lại trên không trung, các tư thế khác nhau như bướm lượn. Loại biểu diễn này trước kia ta đã từng xem, nhưng mà độ khó không được bằng lần này, xem ra Long Dận Thao cũng tốn không ít tâm tư. Ta nhận ra vị trí của Long Dận Thao trong đám người, hắn nhìn chăm chú vào vị trí đu dây, vô ý thức cắn môi. Trong lòng ta ngẩn ra, lại nhìn về phía Tĩnh Đức phi, thấy hai bàn tay nàng ta đang đan vào nhau, có vẻ dị thường khẩn trương. Trong lúc mọi người đang hoan hô, mấy người đu dây kia đột nhiên lộn lên trên không, người đàn ông nắm lấy tay của người phụ nữ toàn lực hất lên, người nữ kia lộn nhào trên không trung, phóng tới chỗ đài cao mà ta và Hâm Đức hoàng đế đang đứng. Khi thân hình của nàng ta còn đang trên không trung, đã liên tục bắn mấy mũi nỏ tiễn vào vị trí của ta và Hâm Đức hoàng đế. Ta lập tức lấy chân đạp tung bàn rượu, kéo Hâm Đức hoàng đế nấp ở phía sau, rồi che trước người của hắn, chỉ nghe những thanh âm “phốc” “phốc” vang lên, cái bàn đã bị những mũi tên bắn trúng. Cùng lúc đó, ba tên thích khách từ trên cột du dây lao xuống. Nữ tử dẫn đầu đã lẻn tới đài cao, rút một thanh kiếm từ bên hông ra, đâm tới ngực ta. Ta nổi giận gầm lên một tiếng, nắm lấy cái chân bàn, toàn lực ném về phía ả. Nữ tử kia trở tay chém một kiếm, cái bàn lập tức bị chia làm đôi, ta nhân cơ hội tới sát vị trí của ả, tung một quyền đấm vào tiểu phúc. Ả kia bị ta đánh bay ra ngoài, miệng phun máu ầm ầm, lăn xuống bên dưới đài, đi đời nhà ma. Ba gã thích khách đồng thời vọt tới, đám thị vệ bên dưới cũng ùn ùn kéo lên đài cao. Ta đem nửa cái bàn gỗ ném về phía đám thích khách, ngăn cản bước chân của họ, đám thị vệ lập tức xông lên vây đám người này lại.  Ta che chở cho Hâm Đức hoàng đế đi tới vị trí an toàn. Hâm Đức hoàng đế tức giận tới mức sắc mặt đỏ hồng, giận dữ hét: “Bắt đám thích khách này lại cho ta, tra ra xem ai chủ mưu!” Ta nháy mắt, Đường Muội lập tức xông vào trận chiến, ba tên thích khách kia vốn đã không chống được sự vây công của đám cao thủ, hai người đã ngã lăn trên đất, tên thích khách còn lại đã bị một cây đao xuyên thủng tiểu phúc. Đường Muội kéo người đó lên, kề sát tai vào miệng hắn, dường như nghe hắn nói cái gì đó, ta nhận ra người kia đã chết, Đường Muội chỉ cố ý diễn trò mà thôi.