[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 141 : Thăm viếng


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Đến buổi tối cuối cùng tuyết cũng rơi ít đi, ta bày thịnh yến ở trong mục trường đón gió tẩy trần cho nhóm người An Dung đường sá xa xôi đến đây. Mặc dù đêm nay An Dung là chủ khách của yến hội nhưng dù sao con vẫn còn nhỏ, ở trong yến hội chỉ lộ mặt một hồi lại vào trong lều chăm con, chư vị thê thiếp của ta cũng đi theo nàng, ở đây lại trở thành nơi tụ họp của ta cùng các thủ hạ. Ta bưng ly rượu đi tới bên người Trần Tử Tô rồi ngồi xuống, mỉm cười nói: “Hôm nay còn chưa có để ý tới những lời của Trấn tiên sinh nữa.” Trần Tử Tô cười nói: “Công tử vì nước lao lực, công vụ bận rộn, thời gian vốn đã không được nhiều.” Nhưng ta lại nhớ tới buổi chiều ngày hôm nay cùng chư vị kiều thê triền miên đại chiến tại trong doanh trướng, mặt toát mồ hôi nói: “Gần đây gió êm sóng lặng, cũng đâu có chuyện gì.” Trần Tử Tô nói: “Ta nghe nói Yên quốc đã phái sứ giả qua đây?” Ta gật đầu nói: “Đại Tư Mã - Hứa Võ Thần của Yên quốc, người này gan dạ sáng suốt hơn người, trí óc rõ ràng, chính là một nhân tài hiếm có.” Trần Tử Tô nói: “Người có thể khiến cho công tử coi trọng chắc là nhân vật phi phàm. Có phải công tử nổi lên ý nghĩ quý hiền tài, muốn thu hắn làm người của mình?” Ta cảm thán nói: “Nếu như Yên vương Lý Triệu Cơ cũng không coi trọng hắn thì ta còn có chút cơ hội, thế nhưng hiện tại hắn đã được trọng dụng, muốn thuyết phục hắn đầu quân cho trận doanh bên ta hẳn là rất khó.” Trần Tử Tô nói: “Thiên hạ không có việc gì khó, chỉ cần người có quyết tâm. Yên quốc diệt vong chính là chuyện chỉ sớm muộn, bất luận kẻ nào cũng không có lực ngăn cản, nếu như Hứa Vũ Thần sáng suốt hẳn là có thể nhìn thấu thời thế, chúng ta cứ suy nghĩ một vài biện pháp có thể thu phục được hắn.” Ta cười nói: “Chuyện này cứ để sau hãy bàn. Đúng rồi Yên vương đã đưa ra thỉnh cầu mua vật tư của ta, cả danh sách cũng đã được kê khai đầy đủ, muốn giao dịch trong mấy mấy ngày tới.” Trần Tử Tô nói: “Xem ra chiến tranh giữa Yên Hàn lập tức sẽ phải khai hỏa.” Ta thấp giọng nói: “Hứa Vũ Thần hẳn là nhìn ra mục đích chân chính của chúng ta, hắn nhắt định sẽ nhắc nhở Yên vương có cảnh giác nhiều hơn đối với chúng ta.” Trần Tử Tô nói: “Trên đời làm gì có bữa cơm trưa nào miễn phí? Mục đích của chúng ta Yên vương hẳn là đã sớm nhìn thấu, tuy nhiên dưới tình huống tại trước mắt hắn căn bản không có sự lựa chọn khác, hắn phải từ trong tay chúng ta mua được vật tư.” Ta giảo hoạt cười nói: “Hắn nhất định muốn lợi dụng chúng ta.” Trần Từ Tô nói: “Chỉ sợ đến cuối cùng hắn muốn hối cũng không kịp.” Ta thấp giọng nói: “Nếu như có thể phái viện quân tiến nhập vào cảnh nội của Yên quốc, chúng ta có thể mượn cơ hội này thâm nhập vào nội địa của họ.” Trần Tử Tô: “Mọi việc không được nóng vội, hiện tại nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta vẫn là vơ vét kinh tế trong nước của Yên quốc.” Ta gật đầu nói: “Chỉ cần chiến sự khai hỏa, không tới nửa năm kinh tế của Yên quốc tất phải sụp đổ.” Trần Tử Tô nói: “Còn có một việc công tử cần phải chú ý, giữa Yên Hàn một khi khai chiến, tất sẽ có rất nhiều nạn dân ồ ạt chạy vào cảnh nội của chúng ta, công tử có cần phải nghĩ đối sách trước hay không?” Nét mặt ta trở nên ngưng trọng, sự việc nếu như theo lời của Trần Tử Tô đích thật là một nan đề thật lớn. Trần Tử Tô nói: “Sở Châu cùng Yên quốc trực tiếp tương liên, áp lực tiếp nhận sau khi nạn dân chạy vào tất nhiên sẽ rất lớn. Ta trầm ngâm chốc lát mới nói: “Nếu như cự tuyệt nạn dân cũng không phải là hành động sáng suốt, những nạn dân này ngày sau sẽ trở thành cơ sở cho chúng ta kiến quốc lập bang.” Trần Tử Tô nói: “Công tử nói rất đúng. Nếu như chúng ta đối xử tử tế với những nạn dân đó, sự nhân từ của công tử trong lòng bọn họ sẽ được xác lập, và sau khi trải qua những người này truyền lại, sẽ có nhiều người Yên quốc biết công tử khoan dung nhân từ, tương lai khi chúng ta phát động chiến tranh với Yên quốc rất nhiều thành trấn có thể không chiến mà thắng.” Ta cười nói: “Ý nghĩ của Trần tiên sinh cùng ta cũng rất giống nhau.” Trần Tử Tô nói: “Nhưng nếu như tiếp nhận bọn họ, cuộc sống của cư dân bản địa và nền kinh tế của Sở Châu sẽ bị ảnh hưởng trực tiếp, cho nên ta kiến nghị công từ nên dâng thư cho Hâm Đức Hoàng, mượn cơ hội yêu cầu hai quận Dung Phủ, Bình Xuyên cùng liền nhau với Yên quốc, tại ba nơi đều thành lập khu vực chuyên môn thu dung nạn dân. Hơn nữa hai nơi Dung Phủ, Bình Xuyên xưa nay đất đai cằn cỗi, người ở rất thưa thớt, chúng ta có thể phân chia những mảnh đất hoang cho những nạn dân đó để cho bọn họ có thể an cư tại địa phương, đây chẳng phải là chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện hay sao?” Ta khen: “Trần tiên sinh quả nhiên diệu kế, ngày mai ta sẽ thượng tấu lên triều đình.” Trần Tử Tô nói: “Lần này ta đến Bắc Hồ đã cùng Thác Bạt Thuần Chiếu nói chuyện hai lần, người này quả nhiên như lời của công tử là một nhân tài biết bày mưu nghĩ kế, thúc phụ Thác Bạt Thọ Hữu tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.”   Ta cười nói: “Có chuyện ta đang muốn hỏi tiên sinh, vì sao tiên sinh nghĩ đến đi tìm An Dung?” Trần Tử Tô nói: “Tử Tô suy nghĩ đến, Tịnh Đức Phi đã bị đày vào lãnh cung, Hưng vương Long Dận Thao bị lưu vong đến Sở, An Dung tại đại Khang đã không còn ai có thể dựa vào. Hiện tại công tử đã là thái tử đại Khang, nàng nhất định đã suy nghĩ đến chuyện này, như công tử đã nói, An Dung công chúa cực kỳ giỏi về tâm kế, giỏi về cân nhắc lợi hại, hướng công tử bày tỏ cũng là vì ngày sau có thể thu được sự ủng hộ mạnh mẽ của phía nương gia(l), mặc dù nàng đã sinh hạ trưởng tử cho Thác Bạt Thuần Chiếu nhưng dù sao huyết thống cũng không thuần, ngày sau nếu muốn leo lên hãn vị, sợ rằng còn muốn dựa vào sự ủng hộ của công tử nữa mà. (1 ): Bên nhà mẹ đẻ (của phụ nữ đã có chồng). Ta phá lên cười ha hả. Trấn Tử Tô mỉm cười nói: “Kỳ thực Thác Bạt Thuần Chiếu cũng sớm có ý giải hòa với công tử, tuy nhiên vẫn sợ công tử còn oán giận chuyện lần trước bị truy sát cho nên thủy chung do dự, lần này chúng ta chủ động hướng bọn họ bày tỏ, với hắn mà nói là chuyện cầu còn không được.” Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thác Bạt Thuần Chiểu muốn dùng hai tòa thành trì ở phía bắc Âm sơn để đổi lấy vùng đất Lục Hải Nguyên, diện tích của hai tòa thành trì này cũng phải lớn hơn gấp ba Lục Hải Nguyên.” Ta cười lạnh nói: “Lục Hải Nguyên là cửa ngõ của bắc bộ đại Khang, nếu ta đồng ý cho hắn thì chẳng khác nào như mở cổng nghênh đón thiết kỵ của hắn hay sao? Nằm mơ đi!” Trần Tử Tô cười nói: “Ta biết công tử sẽ không đồng ý, khoảng thời gian này Thác Bạt Thuần Chiếu cũng sống không dễ chịu gì, không ít thần tử biểu thị nghi vấn đối với các chính sách của hắn, bách tính đối với hắn cũng có nhiều lời oán hận.” Ta thấp giọng nói: “Chuyện trong nước của hắn càng khó giải quyết thì thời gian theo chúng ta duy trì hòa bình cũng càng lâu dài.” Trấn Tử Tô nói: “Có thể duy trì tình hình trước mắt bất kể đối với hắn hay là đối với chúng ta đều có lợi ích rất lớn, biên giới tiếp giáp giữa đại Khang cùng Bắc Hồ rất dài, xác lập lại biên giới sẽ giảm thiểu xung đột cũng có trợ giúp rất lớn.” “Chuyện này cứ giao cho Trần tiên sinh vậy, chuyện này bất kể như thế nào cũng phải được xử lý công bằng.” Trần Tử Tô trịnh trọng nói: “Công tử yên tâm, ta nhất định sẽ toàn lực ứng phó để làm tôt chuyện này.” Ta nhìn qua doanh trướng của An Dung ở đằng xa, khẽ nói: “Lần này An Dung trở về đại Khang thăm viếng, cuối cùng ta vẫn có chút lo lắng.” “Công tử lo lắng Tả Trục Lưu sẽ làm khó dễ từ đó?” Ta gật đầu: “Tả Trục Lưu chưa hẳn hy vọng thấy quan hệ giữa ta cùng Bắc Hồ hoà hợp lại, An Dung đi Khang đô rất có thể sẽ có phiền phức.” Trần Tử Tô nói: “Ý của công tử là chúng ta cần phái người bảo vệ ở dọc đường.” Ta thấp giọng nói: “Chuyện này có lẽ nên an bài bọn Đường Muội đi làm, tận lực tiến hành ở trong tối, đừng cho người khác biết.” Trần Từ Tô cười nói: “Công tử suy nghĩ quả nhiên chu đáo, tuy nhiên ta phỏng chừng sự an toàn của hai mẹ con nàng không có vấn đề gì đâu.” Ta nhíu mày nói: “Tất cả cũng rất khó nói, thái độ làm người của Tả Trục Lưu hay giả dối, chủ ý gì cũng có thể nghĩ ra được.” Lúc trở về nơi ở có đi qua doanh trướng của An Dung thấy Sách Mạt Nhi đang tuần tra theo thường lệ, không ngờ nàng lại tận chức tận trách đến thế. Ta đi tới trước mặt nàng, chủ động tiếp lời: “Đã trễ thế này còn chưa đi ngủ sao, lẽ nào thật sự muôn gác đêm cho hoàng hậu?” Sách Mạt Nhi nói: “Ngươi không phải cũng không có ngủ sao, không biết lại nghĩ ra chủ ý quái quỷ gì đây?” Lúc nào nàng cũng đôi chọi gay gắt với ta, điều này làm cho ta cảm thấy phi thường thú vị. Ta cười tủm tỉm nhìn vào bộ ngực nở nang cao ngất của nàng: “Hiện tại Sách Mạt Nhi cô nương còn không biết ta đang có chú ý gì hay sao?” Sách Mạt Nhi nhẹ giọng trách mắng: “Mời ngài tự trọng, còn dám nói lời khinh bạc thì đừng trách ta không chú ý đến thân phận của ngài.” Ta mỉm cười nói: “Lẽ nào cô nương dám đánh ta hay sao? Nếu như ta không nhớ lầm thì lúc trước tại Bắc Hồ cô hình như cũng không phải là đối thủ của ta cơ mà, có phải gần đây đã luyện được môn công phu nào lợi hại gì nên mới nói tự tin thế?” Sách Mạt Nhi xem thường nói: “Không biết lúc trước người nào bị ta đánh cho khóc rống chảy nước mắt vậy nhỉ? Trí nhớ của ngươi sẽ không kém đến tình trạng này đấy chứ?” Ta phá lên cười: “Lần trước là ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn nên mới đánh vào mũi ta được một cái. Nếu ta có phòng bị, cô căn bản không phải đối thủ của ta.” Tâm hiếu thắng của Sách Mạt Nhi bị ta kích thích, ấm ức bĩu môi nói: “Có một số người chỉ biết nói mạnh miệng, sợ rằng cũng không có bản lĩnh thật sự gì.” Ta cười nói: “Nếu không phục, chúng ta cứ thử lại một lần.” Ta hạ giọng nói: “Ta đến góc tây bắc mục trường chờ cô, cô có dám tới không?” Sách Mạt Nhi cắn môi nói: “Ta sẽ sợ ngươi sao?” Ta xoay người đi về hướng phía tây bắc mục trường, khóe môi nở một nụ cười đắc ý, cô nàng Sách Mạt Nhi này vô cùng đáng yêu, ta rất muốn chơi đùa với nàng ta một chút. Khi đã đi được khá xa ta quay đầu lại nhìn nhưng không có thấy Sách Mạt Nhi đi cùng qua đây, chắc không phải nha đầu kia sợ ta rồi chứ? Ta nghỉ chân đợi một hồi, cuối cùng thấy bóng hình yểu điệu của Sách Mạt Nhi xuất hiện tại trong cơn gió tuyết, tim ta không khỏi đập nhanh hơn, nhớ tới tình cảnh ngày đó ta và nàng lần đầu tương phùng, đến nay dư vị dường như vẫn còn quanh quẩn quanh đây. Nhìn khắp nơi xung quanh, tin chắc không có người đi theo ta mới dang rộng hai cánh tay, nếu để cho mấy người Vân Na thấy được nhất định sẽ lại nói ta thâu hương thiết ngọc. Sắc mặt Sách Mạt Nhi có vẻ hơi xấu hổ, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xung quanh phía sau, xem ra nàng cũng sợ bị người phát giác. Chúng ta đâu có giống như là hẹn nhau luận võ, căn bản là một đôi nam nữ đang yêu đương vụng trộm. Ta mỉm cười nói: “Tướng môn Hồ nữ, không hổ là con gái của nguyên soái Bác Thiếp Nhĩ.” Sách Mạt Nhi trừng mắt với ta: “Ngươi muốn đọ sức thế nào?” Ta chắp tay nhàn nhã tự đắc lui về phía sau hai bước: “Ta tay không đối phó với cô, tuy nhiên nếu ta thắng, cô phải cho ta hôn một cái!” Sách Mạt Nhi cả giận nói: “Đồ cợt nhả!” Nàng rút ra loan đao từ bên hông, nhanh như tia chớp chém tới ngực ta. Ta giả vờ kinh hoảng nói: “Tới thật à?” Dưới chân lui về phía sau tránh lưỡi đao của nàng, Sách Mạt Nhi xuất đao chém liên tiếp nhưng không trúng, lúc này mới biết được võ công của ta vượt xa nàng, hơn nữa trong tay nàng mặc dù cầm loan đao nhưng cũng không dám chém ta thật, loan đao trong tay ngược lại trở thành gánh nặng của nàng. Ta thấy được sự ảo diệu trong đó, có đôi khi cố ý để lười đao của nàng chém gần trúng, khi đó Sách Mạt Nhi không thể không cố gắng thu đao lại. Ta nhìn ra đúng cơ hội, chuẩn xác cầm lấy cổ tay của nàng rồi nhẹ nhàng vặn một cái, loan đao trong tay Sách Mạt Nhi liền tuột tay rơi xuống đất, ta tiện thể kéo thân thể của nàng vào trong lòng, quả nhiên mềm mại thơm tho. Sách Mạt Nhi vừa thẹn vừa vội, khẽ kêu lên: “Ngươi... ngươi buông ra...” Ta cười tủm tỉm nói: “Cô thua rồi phải cho ta hôn một cái.” Sách Mạt Nhi cả giận nói: “Ngươi không buông ra, ta... ta sẽ cắn lưỡi tự sát...” Ta rất sợ nàng nóng vội sẽ làm ra việc ngốc, nên buộc lòng phải buông nàng ra, không ngờ nàng thừa dịp ta không cẩn thận đấm vào mũi ta một quyền, ta đau qua kêu thảm một tiếng, nước mắt lại chảy ra, che mũi nói: “Cô thật đê tiện...” Sách Mạt Nhi dương dương tự đắc nói: “Binh bất yếm trá, ai bảo ngươi tin ta nói làm gì?” Ta làm bộ bị thương nặng chống đỡ hết nỗi, chậm rãi ngã vào trên mặt tuyết. Sách Mạt Nhi cười nói: “Hiện tại mới biết được có bẫy thì có phải quá muộn rồi không, ngươi diễn mặc dù rất giống, chỉ tiếc ta sẽ không trúng kế của ngươi đâu, ta cáo từ!” Nàng xoay người đi về hướng nơi đóng quân. Ta vẫn nằm ở trên mặt tuyết không nhúc nhích, ta cũng không tin không lừa được một tiểu cô nương như nàng. Sách Mạt Nhi đi vài bước thì quả nhiên ngừng lại, nhẹ giọng nói: “Ngươi đừng có mà làm bộ làm tịch, nằm ở trên mặt tuyết coi chừng bị cảm lạnh đấy?” Nàng thấy ta vẫn không có phản ứng gì thì nhất thời luống cuống, liền đi tới bên cạnh và đưa tay dò xét hơi thở của ta, ta liền nín thở nên nàng không cảm giác được hô hấp của ta. Sách Mạt Nhi thất kinh nói: “Long Dận Không, ngươi... ngươi đừng làm ta sợ... ta thực sự không phải là cố ý hại ngươi...” Nàng vung quyền đấm mạnh lên ngực ta mấy cái, ta cố chịu đau, thậm chí bắt đầu hoài nghi nha đầu kia có phái rắp tâm trả thù nên bỏ đá xuống giếng? Nếu là diễn kịch thì buộc lòng phải kiên trì diễn tới cùng. Không ngờ Sách Mạt Nhi sợ hãi đến bắt đầu bật khóc: “Long Dặn Khòng... ngươi tỉnh đi, không ngờ... ngươi giống một đại trượng phu, mà lại không chịu được đánh như thế? Mau tỉnh lại...” Ta thiếu chút nhịn được mà bật cười rồi. Sách Mạt Nhi đột nhiên nghĩ tới điều gì, nàng hít vào một hơi thật sâu rồi nhắc lên khăn che mặt, sau đó cúi người xuống dán đôi môi anh đào vào miệng ta rồi truyền vào một ngụm không khí. Trong lòng ta sung sướng tới cực điểm, hai mắt đang đóng chặt đột nhiên mở ra. Sách Mạt Nhi trợn tròn đôi mắt, lúc này biết rút lui thì đã muộn, đầu lưỡi của ta dễ dàng luồn vào trong miệng nàng, bắt được cái lưỡi nhẵn mịn mềm mại của nàng và cố sức hôn lấy. Sách Mạt Nhi gắng sức từ chối hai cái, lập tức cả thân thể bị nụ hôn nồng nhiệt của ta khiến cho mềm xuống, yếu ớt ghé vào trong lòng ta, yên lặng tiếp nhận mặc cho ta ôm hôn. Hoa tuyết rơi vào trên đầu trên vai chúng ta, mãi cho đến nhiễm trắng cả thân thể của chúng ta, nhưng chúng ta vẫn quên cả mình đang ở nơi nào, vẫn còn chìm đắm bên trong tình ý ấm áp... Ngày hôm sau trận tuyết này không những không nhỏ đi, trái lại càng rơi xuống càng nhiều, ta bảo Vân Na và Lục Châu đi cùng với An Dung đến Lục Hải Nguyên ngắm cảnh để giải sầu trong khoảng thời gian này. Vào giữa trưa Tiêu Trấn Kỳ từ Sở Châu trở lại, hắn mang đến tin tức chính thức khai chiến của hai nước Yên Hàn. Trận chiến tranh này từ lâu đã được định trước nên ta không cảm thấy một điểm kinh ngạc nào. Chuyện Trần Tử Tô lo lắng cũng xảy ra, hàng loạt nạn dân từ Yên quốc ào ào đổ vào biên cảnh đại Khang, trong lúc nhất thời áp lực biên phòng tại Sở Châu, Dung Phủ, Bình Xuyên gia tăng gấp bội, trong ba quận Sở Châu tiếp giáp cùng Yên quốc nhiều nhất nên áp lực phải chống đỡ tự nhiên cũng lớn nhất. Tiêu Trấn Kỳ nói: “Ta đã tại biên cảnh bố phòng hai vạn binh sĩ, tạm thời phong bế biên giới của hai nước không cho phép bất cứ người Yên nào tiến vào cảnh nội đại Khang.” Trần Tử Tô: “Không ngờ những nạn dân này tới nhanh chóng như vậy? Chiến tranh chỉ mới vừa khai hỏa thôi mà!” Ta nhíu nhíu mày nói: “Chuyện này quả thực khó hiểu, mặc dù nạn dân ào ào đổ vào, áp lực lớn nhất thì cần phải là Bình Xuyên nơi có cự ly gần nhất so với biên giới hai nước Yên Hàn chứ, trong khoáng thời gian ngắn chiến hỏa sẽ không lan tới phương bắc Yên quốc, vì sao lại có nhiều nạn dân như vậy nhỉ?” Tiêu Trấn Kỳ nói: “Lẽ nào nội bộ Yên quốc có người cố ý xúi giục? Nhân cơ hội chế tạo hỗn loạn?” Trần Tử Tô nói: “Không thể loại bỏ khả năng này, bất kể người tạo ra trận hỗn loạn này là ai, mục đích của hắn chỉ có một, chính là muốn cho thế cục vốn đang hỗn loạn của Yên quốc càng thêm họa vô đơn chí.” Ta mỉm cười nói: “Chúng ta cần phải trong thời gian ngắn nhắt tìm ra được người này, biết đâu có thể gia tăng tốc độ diệt vong của Yên quốc.” Trần Tử Tô nói: “Công tử sai rồi, Yên quốc diệt vong quá sớm đối với chúng ta cũng không có chỗ tốt gì, cần phải làm cho Yên quốc sụp đổ kéo theo cả nước Hàn, như vậy chúng ta mới có thể thu được lợi ích lớn nhất.” Ta gật đầu, chuyển hướng nói vói Tiêu Trấn Kỳ: “Tiêu đại ca, huynh đốc thúc một chút, tại trong thời gian ngắn nhất chuẩn bị hoàn tất toàn bộ vật tư cần yêu cầu để đưa qua cho họ.” Tiêu Trấn Kỳ nói: “Việc này thì không có vấn đề gì, trong vòng hai ngày tất cả cũng có thể an bài xong.” Ta hướng Trần Tử Tô nói: “Xem ra ta đã không kịp chờ ý chỉ của phụ hoàng. Ta lập tức viết một bức mật hàm, tiên sinh đến hai quận Dung Phủ, Bình Xuyên thông tri cho các thành thủ để mở ra một bộ phận biên cảnh nhập khẩu của hai quận nhằm giảm bớt áp lực cho Sở Châu.” Trần Tử Tô nói: “Tử Tô sẽ đi làm ngay.” Ta chân thành nói: “Vất vả cho Trần tiên sinh rồi!” Trần Tử Tô cười nói: “Cổ nhân có nói: sĩ vì tri kỷ giả tử(l). Tử Tô vì công tử bôn ba một chút thì có tính là gì đâu?” (1 ): Kẻ sĩ chết vì người tri kỉ. Ta đột nhiên nghĩ tới Tiêu Tín, nếu như hắn cũng ở chỗ này, Trần Tử Tô sẽ không cần phải vất vả như vậy. Tiêu Trấn Kỳ cùng ta nghĩ đến một chuyện, khẽ nói: “Tên tiểu tử Phúc Oa lần này không biết vì sao ở lại Khang đô thời gian dài như vậy?” Ta cười nói: “Tiêu đại ca nghĩ đến con trai rồi, xem ra thương thế của Khâu Dật Trần vẫn chưa hoàn toàn khang phục, bằng không hắn đã sớm trở về.” Trần Tử Tô nói: “Tiêu Tín ở lại Khang đô cũng có chỗ tốt, hắn xưa nay túc trí đa mưu, vừa lúc có thể bảo vệ an toàn của An Dung công chúa.” Tiêu Trấn Kỳ nói: “Hâm Đức Hoàng có hồ đồ mấy cũng không đến mức làm khó con gái ruột của mình đâu, huống chi Thác Bạt Thuần Chiếu là Khả Hãn của Bắc Hồ, hắn sẽ không ở phía sau mà đi đắc tội với Bắc Hồ làm gì.” Trần Tử Tô nói: “Công tử lo lắng cũng không phải Hâm Đức Hoàng mà là Tả Trục Lưu.” Tiêu Trấn Kỳ trầm mặc, hồi lâu mới nói: “Có lẽ chúng ta nên xuất thủ đối với Tả thị bộ tộc.” Ta thở dài nói: “Ta không phải là không muốn diệt trừ hắn, nhưng mà thế lực của Tả Trục Lưu tại đại Khang thâm căn cố đế, cũng không phải bên trong thời gian ngắn có thể thanh trừ, lại nói phụ hoàng mặc dù đã già nhưng cũng không có hồ đồ, ông ấy muốn cho ta cùng Tả Trục Lưu kiềm chế lẫn nhau.” Trần Tử Tô nói: “Việc cấp bách cũng không phải là Tả Trục Lưu, mà là sách lược để lấy cương vực của Yên quốc.” Tiêu Trấn Kỳ nói: “Chúng ta quan tâm đến chiến sự Yên Hàn đồng thời cũng không thể bỏ qua lực lượng của Tả Trục Lưu, nếu đề hắn tuỳ ý phát triển, sợ rằng hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.” Ta tán thành gật đầu. Trần Tử Tô nói: “Dực vương hiện tại đã bị loại trừ ra khỏi trung tâm chính trị của đại Khang, chúng ta phải mau chóng bồi dưỡng một người khác để kiềm chế Tả Trục Lưu.” Tiêu Trấn Kỳ nói: “Người nào có tư cách như vậy? Phóng nhãn khắp quốc nội đại Khang sợ rằng không có người nào có thể đảm nhiệm được đâu?” Ta đột nhiên nghĩ tới một người, mỉm cười nói: “Kế này của Trần tiên sinh rất tuyệt, Hạ vương Long Thiên Tứ ngươi nghĩ như thế nào?” Trần Tử Tô nhíu mày nói: “Danh tiếng của người này hình như không tốt lắm, sợ rằng chưa hẳn có thể nâng đỡ được.” Ta ha hả cười nói: “Ta đã điều tra, danh tiếng của hắn mặc dù không tốt lắm, thế nhưng về đầu óc là một người thông minh nhất trong chư vương, lỗi lầm lớn chưa bao giờ phạm phải, nhưng sai lầm nhỏ nhặt thì liên tiếp không ngừng. Từ trước đến giờ phụ hoàng không có làm hại hắn là vì nguyên nhân này, nguyên nhân quan trọng nhất chính là hắn cùng Tả Trục Lưu cũng không có liên quan gì, trên chính trị đều giữ mình trong sạch.” Tiêu Trấn Kỳ mù mờ nói: “Lẽ nào công tử định nâng đỡ hắn để thay thế vị trí của Dực vương?” Ta cười lạnh nói: “Vị trí của Dực vương sao hắn có thể thay thế được, ta muốn chẳng qua là thân phận cùng địa vị của Hạ vương mà thôi, thứ mà hắn cần phải làm chính là càn quấy, quấy sao cho cái ao Khang đô càng đục càng tốt.” Tiêu Trấn Kỳ và Trần Tử Tô đồng thời nở nụ cười. Trần Tử Tô nói: “Công tử muốn dùng phương pháp gì để mua chuộc hắn?” Ta bước thong thả qua lại vài bước: “Tính tình Long Thiên Tứ phóng túng ngang ngạnh, tham rượu háo sắc, lần trước khi hắn tới Tuyên Thành, trong lời nói đã có ý hướng ta bày tỏ, ta nghĩ hắn chắc sẽ nể mặt ta vài phần.” Ta trầm ngâm chốc lát nói tiếp: “Trước đó vài ngày Nhã Khắc bắt được không ít phụ nữ của Vu tộc, tạm thời bị Vân Na thu dụng vào trong mục trường, trong đó có mấy người tư sắc không bình thường, chúng ta có thể chọn ra mấy người để tặng cho Long Thiên Tứ.” Trần Tử Tô nói: “Chuyện này dễ làm, giao cho Sát Đài cùng Đột Tạ là được rồi.” Ta nhíu mày nói: “Sợ rằng bọn họ không có bổn sự này.” Trần Tử Tô nói: “Đã như vậy, chuyện này cứ để ta đi Khang đô rồi làm luôn.” Ta gật đầu: “Được rồi, tiên sinh đi Khang đô, còn chuyện Dung Phủ và Bình Xuyên để ta tự mình đi làm!” Ta hướng Tiêu Trấn Kỳ nói: “Ngày mai ta và ngươi cùng nhau đến Sở Châu, ngươi sai người truyền tới hai vị thành thủ Dung Phủ, Bình Xuyên, ta muốn ngay trước mặt nói với bọn họ chuyện này.” Lúc này có tiếng thông báo của Sát Cáp Đài ở ngoài lều. Ta lớn tiếng nói: “Vào đi!” Sát Cáp Đài phủi đi hoa tuyết trên vai rồi nói: “Chủ nhân, Yên quốc lại có sứ thần tới, vẫn là Hứa Vũ Thần.” Ta cùng Tiêu Trấn Kỳ nhìn nhau một cái, đều lộ ra vẻ tươi cười. Lần này Hứa Vũ Thần đến đây tám phần mười là vì việc khai chiến, chắc là đến giục chúng ta mau chóng vận chuyển vật tư đến Yên cảnh. Ta mỉm cười nói: “Mau mau mời hắn vào đây.” Hai người Trần Tử Tô và Tiêu Trấn Kỳ cũng chưa gặp qua Hứa Vũ Thần, đối với nhân vật được ta tôn sỳng này cũng tràn ngập hiếu kỳ. Hứa Vũ Thần mặc áo bào bằng vải thô, đầu đội mũ dạ chậm rãi đi vào lều lớn, thân là Tư Mã của một quốc gia mà quần áo của hắn quả thực có chút giản dị. Ta cười tủm tỉm nói: “Hứa đại nhân, không ngờ hai người chúng ta lại hữu duyên như vậy, chỉ trong vòng năm ngày ngắn ngủi đã gặp gỡ tới hai lần.” Hứa Vũ Thần cười nói: “Thực không muốn giấu diếm, từ sau khi Vũ Thần rời khỏi Lục Hải Nguyên vẫn ở lại biên cảnh Yên Khang để chờ vật tư của thái tử chuyển đến.” Ta cố ý nghiêm mặt nói: “Hứa đại nhân, đây là ngươi không đúng rồi, nếu như nói với ta việc này sớm một chút ta nhất định sẽ giữ ngươi ở lại Lục Hải Nguyên, sẽ dùng lễ thượng khách mà đối đãi. Lẽ nào Hứa đại nhân cho là ta không kham nổi mấy bữa cơm hay sao?” Hứa Vũ Thần rất đúng mực nói: “Thái tử điện hạ rộng rãi nhân nghĩa, Hứa mỗ khắc trong tâm khảm, tuy nhiên tại hạ quân mệnh trong người, sao dám nấn ná ở lâu.” Ta cảm thán nói: “Yên vương có thần tử trung tâm vì nước như ngươi thật sự là điều may mắn của quốc gia.” Lúc này ta mới giới thiệu cho hắn Tiêu Trấn Kỳ và Trần Tử Tô ở bên cạnh. Ba người chào hỏi với nhau xong, Hứa Vũ Thần mới nói: “Thái tử điện hạ, không biết tình hình gom góp vật tư thế nào rồi?” Ta cười nói: “Hứa đại nhân sốt ruột làm gì? Lúc trước chúng ta không phải là ước định kỳ hạn mười ngày hay sao?” Hứa Vũ Thằn nói: “Chiến sự Yên Hàn đã xảy ra, Vũ Thần đương nhiên muốn mau chóng đem vật tư vận chuyển về nước.” Ta mỉm cười nói: “Vừa rồi ta cùng Tiêu tướng quân đang nói luận chuyện này, Hứa đại nhân không cần nóng ruột, trong vòng hai ngày tất cả vật tư mà ngươi cần bảo chứng sẽ vận chuyển đến đúng địa điểm giao dịch.” Tiêu Trấn Kỳ bổ sung: “Nếu như sự tình khẩn cấp, ngày mai chúng ta có thể vận chuyển qua lượng hàng đầu tiên.” Hứa Vũ Thần vui mừng quá đỗi, nói: “Như vậy thì quá tốt.” Hắn lại nói: “Lần này Vũ Thần tới đây còn có một việc muốn thương lượng cùng thái tử.” Ta gật đầu: “Hứa tiên sinh cứ nói.” Hứa Vũ Thần nói: “Ngày gần đây trong cảnh nội Yên quốc hàng loạt bách tính nỗ lực chạy vào cảnh nội Khang quốc, bên ta mặc dù đã tiến hành ngăn cản thế nhưng hiệu quả cũng không lớn.” Ta cố ý thở dài nói: “Hứa đại nhân, chuyện này ngươi không tới tìm ta, ta cũng dự định đi tìm các ngươi, bây giờ chúng ta đã ở đây thì đại nhân muốn xử trí như thế nào về các nạn dân của Yên quốc.” Vốn ta đã quyết định thu nhận nhóm nạn dân kia, nhưng mà thấy Hứa Vũ Thần chủ động nhắc đến ta cũng muốn làm khó hắn một chút. Hứa Vũ Thần nói: “Việc này ta đã thượng tấu với đại vương, chúng ta sẽ tận lực trấn an bách tính, có điều trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không thu được hiệu quả rõ rệt, mong rằng thái tử điện hạ có trợ giúp riêng cho bên ta.” Ta cười lạnh nói: “Cái gọi là trợ giúp của Hứa đại nhân rốt cuộc là cái gì? Là bảo ta thu nhận những nạn dân này, hay là bảo ta phong tỏa quan khẩu, cự tuyệt hết toàn bộ nạn dân Yên quốc?” Hứa Vũ Thần nói: “Hai nước giao chiến, bách tính có tội gì đâu? Thái tử xưa nay lấy nhân từ mà nổi tiếng thiên hạ, xin thái tử mở bộ phận cửa khẩu để cho nạn dân ở lại biên cảnh có nơi dung thân...” Tiêu Trấn Kỳ lớn tiếng nói: “Chiến tranh mới vừa bắt đầu đã có sáu bảy vạn nạn dân tụ tập ở biên cảnh Yên Khang, nếu chúng ta tùy ý để cho nạn dân tiến vào Khang cảnh, chỉ sợ dân sinh của bản địa sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.” Hứa Vũ Thần nói: “Khi Vũ Thần đến Lục Hải Nguyên đã đi qua quan khẩu Sở Châu, thấy hàng ngàn hàng vạn bách tính trôi giạt khắp nơi, phải sống trong gió tuyết, khắp nơi là thi thể bị chết cóng, xin thái tử điện hạ hãy thương xót cho những bách tính vô tội này, cho họ một cơ hội sinh tồn...” Hắn nói đến chỗ xúc động viền mắt cũng đã hơi đỏ lên. Trần Tử Tô nói: “Lúc trước khi lập minh ước cũng không có đề cập đến chuyện nạn dân, chuyện này Hứa đại nhân có thể quyết định được sao?” Khi hắn vừa nói đến điểm mấu chốt của vấn đề, lần này Hứa Vũ Thần tới gặp ta, khẳng định chưa hề đạt được Yên vương cho phép, về chuyện nạn dân ta nghi ngờ hắn đã tự tiện chủ trương. Hứa Vũ Thần cùng Trấn Tử Tô đối diện một lúc lâu, hắn mới lớn tiếng nói: “Vũ Thần có thể làm chủ.” Trần Tử Tô mỉm cười nói: “Nếu Hứa đại nhân có thể làm chủ, như vậy Tử Tô lớn mật đưa ra một kiến nghị.” Ta biết trong lòng hắn đã có chủ ý, mỉm cười nói: “Trần tiên sinh cứ nói nghe thử xem!” Trần Tử Tô nói: “Một khi nạn dân ào ạt tiến vào Khang cảnh, tất phải tăng thêm gánh vác cho các châu quận ở vùng lân cận, chúng ta có thể tại biên cảnh Khang Yên thành lập mấy nơi tạm trú tạm thời, thu nhận nạn dân của Yên quốc. Nhưng mà về phần tài lực vật lực, Yên quốc phải có bồi thường nhất định, bằng không thì quá bất công đối với đại Khang. Ta nghe nói Hứa đại nhân chưởng quản tài chính của Yên quốc, chuyện này chắc có lẽ ở trong trong phạm vi ngài đủ khả năng.” Ta âm thầm kêu tuyệt, chiêu này của Trần Tử Tô không khác nào đẩy Hứa Vũ Thần vào hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan, nếu như hắn đáp ứng, phỏng chừng sẽ không dễ dàng giao phó trước mặt Yên vương, nếu như không đáp ứng, chúng ta liền có lý do cự tuyệt những nạn dân của Yên quốc. Hứa Vũ Thần bình tĩnh nói: “Trần đại nhân muốn bồi thường như thế nào?” Trần Tử Tô nói: “Rất đơn giản, chúng ta thu nhận mỗi một nạn dân của Yên quốc thì yêu cầu Yên quốc phải bồi thường cho chúng ta mười lượng bạc.” Hứa Vũ Thần cười ha hả nói: “Trần đại nhân quả nhiên là trí tuệ siêu quần, nói như vậy nếu đại Khang thu nhận bảy vạn nạn dân ở lại biên cảnh Khang Yên, Yên quốc phải trả bảy mươi vạn lượng bạc hay sao.” Trần Tử Tô nói: “Sai! Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, nạn dân của Yên quốc tuyệt sẽ không chỉ giới hạn trong con số này, sợ rằng phải yêu cầu Hứa đại nhân chuẩn bị ngân lượng nhiều hơn mới được!” Tiêu Trấn Kỳ nói: “Mỗi người mười lượng bạc cũng không có bao nhiêu, chiến tranh giữa Yên Hàn không biết phải duy trì liên tục tới khi nào, mười lượng bạc này căn bản không đủ chi phí cho chúng ta thu xếp cho những nạn dân này đâu.” Hứa Vũ Thần nhíu mày, hiển nhiên trong nội tâm hắn đang hết sức do dự. Trần Tử Tô nói: “Nếu như hiện tại Hứa đại nhân không quyết định được, không bằng trở về Yên khởi bẩm Yên vương, sau đó mới có câu trả lời thuyết phục sau.” Hứa Vũ Thán nói dứt khoát: “Ta đáp ứng!” Trong lòng ta hơi giật mình, không nghĩ tới hắn lại đám thực sự tiền trảm hậu tấu, thấp giọng nói: “Hứa đại nhân, ngài hãy suy nghĩ cho kỹ, chuyện này không phải chuyện đùa, nếu Yên vương trách ngươi tự tiện chủ trương, chỉ sợ ngài sẽ rất phiền phức.” Hứa Vũ Thần nói: “Bảy vạn nạn dân này ở lại biên cảnh một ngày sẽ có vô số bách tính chết oan uổng, dân là gốc rễ của quốc gia, ta không thể khoan tay ngồi nhìn bách tính của Yên quốc tuy tránh khỏi chiến hỏa nhưng bị chết ở trong gió tuyết.” Trong mắt chúng ta đồng thời toát ra vẻ kính nể, dưới diện mạo bề ngoài xấu xí không ngờ có một ý chí cao thượng như vậy. Hứa Vũ Thần nói: “Xin thái tử điện hạ lập tức hạ lệnh, mở quan khẩu để cho những nạn dân này tiến vào cảnh nội đại Khang.” Trần Tử Tô một bước cũng không nhường: “Chúng ta phải thu được ngân lượng mới có thể thu nhận những nạn dân này!” Hứa Vũ Thần nói: “Mạng người quan trọng, xin thái tử suy nghĩ kỹ. Hứa Vũ Thần ta lấy đầu mình để đảm bảo, ngân lượng tuyệt đối không thiếu các ngươi một phân một hào nào!” Trần Tử Tô nói: “Chỉ sợ sau khi nạn dân nhập cảnh, Hứa đại nhân gánh vác không nổi cái trách nhiệm này đâu.” Lo nghĩ của Trần Tử Tô không phải không có lý, tự mình đáp ứng việc bồi thường kếch xù không phải chuyện đùa, nếu nạn dân tiến vào Khang cảnh rồi, chắc Hứa Vũ Thần sẽ không đem việc này đùn đẩy sạch bách không còn một mảnh đấy chứ? Hứa Vũ Thần lớn tiếng nói: “Sớm để cho bọn họ nhập quan một khắc thì có thể cứu được tính mệnh của hơn ngàn người...” Khi nói đến đây hắn đã lệ nóng doanh tròng. Ta chậm rãi gật đầu, dứt khoát nói: “Tiêu tướng quân, ngươi lập tức phái người đến biên cảnh Yên Khang sai người thu xếp cho các nạn dân đi.” Hứa Vũ Thần kích động nói: “Đa tạ thái tử điện hạ, Hứa mỗ nhất định sẽ hướng đại vương bẩm trình tấm lòng cao thượng của thái tử.” Ta thản nhiên cười nói: “Hứa đại nhân, ngươi phải nhớ kỹ, ta sở dĩ đáp ứng để cho những nạn dân này nhập quan, thứ nhất là không đành lòng để bọn họ chết trong gió tuyết, thứ hai là bị tinh thần cao thượng trách trời thương dân của ngươi làm cảm động, cũng không phải bởi vì đại vương của ngươi.” Hứa Vũ Thần cúi người thật sâu nói: “Đa tạ thái tử!” Những lời này là hắn phát ra tự đáy lòng. Ta thân thiết nói: “Ta cũng không phải là là ham số ngân lượng đó của các ngươi, chẳng qua số nạn dân của Yên quốc ào ào đổ vào thực sự quá nhiều, tất sẽ nhiễu loạn cuộc sống của bách tính cảnh nội đại Khang.” Hứa Vũ Thần nói: “Tại hạ hiểu mà.” Ta dặn: “Chuyện này các ngươi cần phải bắt tay từ bổn quốc, nhất thiết phải làm cho dân tâm mau chóng được ổn định.” Hứa Vũ Thần gật đầu, đứng dậy cáo từ rời đi, biết hắn trọng trách trong người nên ta cũng không giữ lại. Đích thân tiễn hắn ra ngoài doanh trướng, cùng hắn đội tuyết đi tới giao lộ. Hứa Vũ Thần nhiều lân mời ta trở lại, ta sở dĩ đối xử trọng hậu với hắn như vậy chính là muốn cho hắn biết, ta có tâm tư hắn thu phục hắn. Có hai cô gái trong cơn gió tuyết đi về phía ta, khi khoảng cách hơi gần nhìn thấy chính là A Y Cổ Lệ cùng Lục Châu, ta nao nao, lập tức nghĩ đến sự tình không tốt, cô nàng A Y Cổ Lệ vốn là gả cho thất vương từ Lý Quốc Thái của Yên quốc làm phi, khẳng định Hứa Vũ Thần biết chuyện này, nếu đế hắn thấy được A Y Cổ Lệ, chẳng phải chuyện này bị bại lộ rồi sao? Ta nhìn qua Hứa Vũ Thần, thân ảnh của hắn đã biến mất ở trong cơn gió tuyết, hắn chắc không thấy được A Y Cổ Lệ. Lúc này ta mới thoáng yên lòng. Lục Châu cùng A Y Cổ Lệ tay trong tay đi tới trước mặt ta, không ngờ quan hệ giữa hai người họ lại phát triển đến tình trạng thân mật như vậy. Ta cười nói: “Hai người thích đi loanh quanh trong tuyết như vậy sao?” Lục Châu nói: “Ta cùng A Y Cổ Lệ tỷ tỷ mới vừa học được cách làm một món thức ăn đang muốn gọi chàng đi thưởng thức mà.” Ta cười nhéo nhéo khuôn mặt bị lạnh đến ửng đỏ của nàng: “Hôm nay sợ rằng không có cơ hội. Lập tức ta phải đi cùng Tiêu tướng quân đến Sở Châu rồi.” Lục Châu nói: “Ta cùng đi với chàng, lần này bất kể như thế nào chàng cũng không thể bỏ rơi ta được.” Ta cười nói: “Thời tiết lạnh thế này nàng đòi đi theo làm cái gì, lại nói nơi nơi đều là dân đói, cứ ở lại Lục Hải Nguyên chơi đùa đi, đỡ phải đi theo bên người ta, ta còn phải phân tâm chăm sóc nàng nữa.” Lục Châu giận dỗi nói: “Ai cần chàng chiếu cố? Ta cũng không phải tiểu hài tử!” A Y Cổ Lệ nhẹ giọng nói: “Lục Châu muội muội, Long đại ca khẳng định có chuyện quan trọng trong người, chúng ta đừng dây dưa huynh ấy.” Ta hướng nàng gửi một ảnh mắt cảm kích ánh mắt, thiếu nữ am hiểu ý người dù sao cũng khiến người cảm thấy vui vẻ, A Y Cổ Lệ có thể hấp dẫn ta không chỉ bề ngoài. Cuối cùng Lục Châu cũng không làm phiền ta nữa, nàng nhẹ giọng nói: “Chàng cần phải sớm trở về!” Ta cười nói: “Nàng yên tâm, lâu thì năm ngày, nhanh thì ba ngày, ta nhất định sẽ trở về Lục Hải Nguyên.” Trở lại doanh trướng, Trần Tử Tô mỉm cười nói: “Lần này Hứa Vũ Thần sợ rằng rước lấy một đại phiền toái rồi.” Ta cười nói: “Hắn cũng có chút khí phách.” Tiêu Trấn Kỳ cười nói: “Một người hiểu được đồng tình với bách tính chắc chắn là một người quan tốt.” Ta cảm thán nói: “Chỉ mong quan viên như vậy của Yên quốc không nhiều mới tốt.” An Dung quyết định không đợi tuyết ngừng đã khởi hành đến Khang đô, ta phái thêm Đường Vị cùng Đột Tạ và hơn hai trăm võ sĩ hộ tống An Dung đi Khang đô, Trấn Tử Tô gánh vác trọng trách thuyết phục Hạ vương Long Thiên Tứ nên cũng đồng hành chung đường. Cùng ngày ta cũng cùng Tiêu Trấn Kỳ rời khỏi Lục Hải Nguyên đi Sở Châu. Đội ngũ song phương chúng ta chia tay tại bên ngoài mục trường. Sau khi ta cáo biệt với An Dung lại đi tới bên người Sách Mạt Nhi, mỉm cười nói: “Trên đường cô phải cẩn thận một chút.” Sách Mạt Nhi nhẹ giọng nói: “Người ta cần phải cẩn thận đề phòng chỉ sợ là ngươi thôi.” Ta cười ha hả dẫn tới ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía chúng ta. Sách Mạt Nhi e thẹn nói: “Ngươi cười lớn tiếng như vậy làm cái gì, lẽ nào sợ người khác không biết chuyện của chúng ta sao?” Ta cố ý khiêu khích nàng: “Chúng ta thì có chuyện gì?” Cặp mắt Sách Mạt Nhi rủ xuống: “Ngươi... ngươi thật vô lại...” Thấy dáng dấp e thẹn của nàng, nội tâm ta không khỏi rung động, ký ức của tràng hôn nồng nhiệt triền miên tại trong đồng tuyết đêm qua hãy còn mới mẻ, đợi đến lúc Sách Mạt Nhi lần này từ Khang đô trở về, ta nhất định sẽ không buông tha nàng, muốn triệt để chinh phục cả thể xác và tinh thần của nàng. Ta từ bên hông tháo xuống loan đao, đưa tới tay Sách Mạt Nhi: “Thanh đao này vô cùng sắc bén, nàng hãy giữ lại phòng thân, nhớ lấy bất kể nhìn thấy người đàn ông khác anh tuấn thế nào cũng không thể động tâm, bằng không ta sẽ không tha cho nàng đâu.” Sách Mạt Nhi nhẹ giọng trách móc: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ háo sắc như ngươi hay sao?” Ta thấp giọng nói: “Có một bí mật từ trước đến giờ ta vẫn chưa nói cho nàng nghe, lúc trước tại thành trì ở Ô Khố Tô ta đã lén xem qua dung mạo của nàng rồi.” Sách Mạt Nhi thoáng trợn tròn mắt: “Ngươi… ngươi lợi dụng lúc người ta gặp nạn, thật đê tiện...” Ta cười nói: “Ta vốn đã không phải là một chính nhân quân tử gì, dựa theo quy củ của người Bắc Hồ, ta đã tháo xuống khăn che mặt của nàng thì đương nhiên nàng phải là thê tử của ta, gả cho một trượng phu đê tiện, có phải cũng có chút cảm giác kích thích khác thường hay không?” Sách Mạt Nhi rủ xuống lông mi, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Ngươi… cần phải hướng cha ta cầu hôn...” Ta cười nói: “Nàng yên tâm, chờ sau khi nàng từ Khang đô trở về ta sẽ phái bà mối đi cùng với nàng qua đó.” Chúng ta ở bèn cạnh khe khẽ nói nhỏ, mấy người An Dung đã hơi sốt ruột, xốc lên màn xe nói: “Đến khi nào các ngươi mới nói hết chuyện đây? Nếu Sách Mạt Nhi không muốn đi thì cứ ở lại theo hoàng huynh ta đi.” Sách Mạt Nhi bị An Dung vạch trần tâm tư ngay tại chỗ, xấu hổ vội vàng phóng ngựa đến bên cạnh xe của An Dung. An Dung cười dịu dàng nhìn ta nói: “Dận Không ca ca, huynh không cần vội, chờ sau khi ta trở về sẽ giúp huynh hoàn thành đoạn nhân duyên tốt đẹp này mà.” Ta cười tủm tỉm nói: “Đã như vậy, ta phải cảm tạ muội tử trước.”