[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 142 : Gian thần


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Ta cùng Tiêu Trấn Kỳ bất chấp gió tuyết đi về hướng Sở Châu, càng tới gần càng có thể cảm thụ được bầu không khí khẩn trương ở đây. Trước kia Tiêu Trấn Kỳ đến Lục Hải Nguyên tại biên cảnh đã bố trí ba đạo phòng tuyến để tránh nạn dân Yên quốc lướt qua biên giới ùa vào Khang cảnh. Trước đó một đêm ta đặt chân đến bên trong thành Sở Châu, sau khi dừng lại nghỉ ngơi một lát lập tức cùng quan viên địa phương bàn bạc cuối cùng nên mở quan khẩu ở nơi nào. Nhiều lần cân nhắc vẫn là không thể để cho nạn dân nhập cảnh từ Sở Châu, bằng không sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến sự yên bình nơi trung tâm lãnh địa của ta. Dung Phủ và Bình Xuyên trở thành lựa chọn đứng mũi chịu sào. Ban đêm, thành chủ của Dung Phủ và Bình Xuyên đã vội vã chạy tới Sở Châu, thủ hạ mà ta phái đi thông báo đã nói rõ ý đồ của ta. Xét thân phận và địa vị của bọn họ tự nhiên là không dám có bất cứ ý kiến gì với lời đề nghị ta đưa ra, điều lo lắng duy nhất là Dung Phủ, Bình Xuyên lại vô cùng cằn cỗi, hiện tại lại có dân tị nạn chạy vào, gánh nặng lại tăng thêm một phần. Ta đem phương án lúc đầu cùng với Tiêu Trấn Kỳ bàn bạc nói lại cho hai người bọn họ, để cho quân đội thống nhất chuẩn bị việc này. Cả đêm không ngủ, cho tới lúc ánh bình minh xuất hiện, ta mới ngủ được hơn một canh giờ, nhưng rất nhanh liền bị tiếng tập kết của quân đội làm ta giật mình tỉnh giấc. Ta mặc áo choàng rồi đi ra ngoài, thấy bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, nhưng mà nhiệt độ không khí lại rất thấp, gió thổi vào mặt giống như bị đao cắt vậy. Thủ vệ canh phòng bên ngoài là Xa Hạo và A Đông nhìn thấy ta liền chào hỏi. Xa Hạo nói: “Sao công tử không ngủ thêm chút nữa?” Ta cười nhạt nói: “Dù sao ta cũng không có mệt mỏi, không bằng đi ra ngoài thành nhìn một chút.” Những lời ta nói toàn bộ đều là sự thật, mỗi ngày đều tu luyện Vô Gian Huyền Công làm cho tinh lực và thể lực của ta bước vào một cảnh giới hoàn toàn mới. A Đông đã đem ngựa tới, ba người chúng ta đi đến cửa Tây của thành Sở Châu, trực tiếp đi về phía biên cảnh Yên-Khang cách thành Sở Châu hơn ba mươi dặm. Tuyết đọng rất sâu, tốc độ phi ngựa cũng bị ảnh hưởng không ít, chúng ta đơn giản là giảm bớt tốc độ phi ngựa, chậm rãi đi về phía biên cảnh, trên đường đi chúng ta gặp không ít dân thường của Sở Châu, ho được binh sĩ hướng dẫn, nên toàn bộ đều di chuyển về phía Đông. Ta thấp giọng noi: “Doanh trại cho dân chạy nạn ở biên giới thành Sở Châu đã xây dựng thế nào rồi?” Xa Hạo nói: “Nghe bọn họ nói đã mang những người dân chạy nạn di chuyển về phía Đông thành Sở Châu gần biên giới với Khang Quốc, ở biên giới đã thành lập một nơi ở tạm cho dân chạy nạn dài hai mươi dặm, rộng mười dặm, chắc chắc sẽ tránh khỏi sự ảnh hưởng của dân chạy nạn từ Yên quốc đối với cư dân bản địa.” Ta gật đầu nói: “Không nghĩ tới Tiêu Trấn Kỳ ra tay cũng nhanh thật.” Xa Hạo nói: “Tình thế gấp gáp, không được phép có chút chậm trễ nào, chúng thuộc hạ vẫn căn cứ vào kế sách của công tử mà làm. Hôm nay hai quận Dung Phủ và Bình Xuyên đã bắt đầu tiếp nhận dân chạy nạn từ Yên quốc.” Hơn hai mươi dặm lộ trình chúng ta đi mất nửa canh giờ, lúc chúng ta đi đến cái trấn nhỏ bên cạnh biên giới thì thời gian đã là giữa trưa. Tiêu Trấn Kỳ ở biên cảnh bố trí trọng binh phòng thủ nhằm tránh việc dân chạy nạn từ Yên quốc bất chấp mọi thứ xông qua biên giới của Khang Quốc, đưa mắt nhìn lại đã thấy biên giới bên ngoài lúc nhúc toàn là người, tình cảnh hỗn loạn tới cực điểm. Binh sĩ đang phòng hộ biên giới nghe tin ta đến, vội vã chạy vào thông báo. Không bao lâu sau, một tướng lĩnh thân thể khôi ngô mang theo hai gã thủ hạ ra đón, thấy ta đang cưỡi ngựa, liền xoay người nhảy xuống ngựa, quỳ rạp xuống trên mặt tuyết lớn tiếng nói: “Ty chức Tô Thiết Đảm tham kiến thái tử điện hạ!” Ta nghe thấy tên của hắn cúi đầu xuống nhìn, thấy người này mày rậm mắt to, mặt toàn là râu quay nón, chính là mã tặc Tô Thiết Đảm lúc trước cướp đoạt ta ở phía bắc Yên quốc, không nghĩ tới hắn đã đầu phục vào Đại Khang rồi. Ta cười to nói: “Hóa ra là ngươi! Mau đứng dậy!” Tô Thiết Đảm nói: “Không chỉ có thuộc hạ, tất cả huynh đệ của thuộc hạ đều tới đây tòng quân.” Hắn ngừng lại một chút sau đó cười nói: “Thuộc hạ cầm tím hàm mà thái tử đưa cho, giao cho Tiêu tương quân, mới biết được hóa ra người là Thái Tử điện hạ, Thiết Đảm lúc trước có mắt như mù, xin thái tử tha tội.” Ta cười nói: “Đã lâu không gặp ngươi, không nghĩ tới khi gặp lại ngươi đã thay đổi nhiều như vậy.” Tô Thiết Đảm nói: “Ty chức hiện tại đã là tướng lĩnh Đại Khang Quốc, đương nhiên không thể cứ thô tục bất kham như lúc còn làm mã tặc được.” Ta gật đầu cười, chỉ về chỗ biên giới nói: “Tình hình dân chạy nạn từ Yên quốc ra sao rồi?” Lúc này một đội binh sĩ vận chuyển vật tư từ quan khẩu đi ra ngoài, không ít dân chạy nạn muốn nhân cơ hội này xông vào nhưng bị những binh sĩ đóng giữ biên giới dùng đao, thương ép trở lại. Tô Thiết Đảm nói: “Thuộc hạ dựa theo lời dặn của ngài, đã đưa cho bọn họ một số thứ dùng để sinh hoạt hàng ngày, nhưng mà dân chạy nạn thực sự quá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng lo lắng cho toàn bộ được.” Ta nhíu nhíu mày nói: “Bên Yên quốc không có hành động gì ư?” Tô Thiết Đảm nói: “Về phẩn Yên quốc, họ không có nói sẽ cung cấp cho dân chạy nạn bất cứ thứ gì, hoặc là bọn họ đang lo về việc chiến tranh với nước Hàn, căn bản không thể quan tâm tới dân chúng.” Ta thấp giọng nói: “Lúc xế chiều, Dung Phủ và Bình Xuyên sẽ tiếp nhận số dân chạy nạn này, đến lúc đó áp lực bên ngoài sẽ giảm nhiều.” Tô Thiết Đảm nói: “Những người dân của Yên quốc này thật đáng thương, hai ngày nay số người bị lạnh chết đã hơn nghìn người.” Ta thở dài nói: “Thiết Đảm, ngươi mang theo binh lính, theo ta đi đến chỗ dân chạy nạn xem xét một chút.” Tô Thiết Đảm gật đầu, kêu hơn hai mươi tên lính, theo ta đi ra cửa khẩu. Tuy rằng ta đã sớm chuẩn bị tâm lý, thế nhưng tình huống trước mắt vẫn làm ta khiếp sợ, ngàn vạn dân thường của Yên quốc đang gian khổ chống đỡ trong gió tuyết, trong mắt tràn đầy thê lương, bất lực, ngỡ ngàng và bi ai. Những binh sĩ phụ trách tuần tra bên ta, thỉnh thoảng lại mang ra một thi thể từ bên trong một đám người, đem đến khu đất trống phía Bắc, thi thể đặt ở nơi này đã chất thành núi. Hai tên lính mang thi thể của hai đứa trẻ nhỏ đi qua bên người ta, mẫu thân của chúng cứ ôm thật chặt đứa con không đầy tháng của mình, cố gắng dùng nhiệt độ cơ thể để bảo trì sinh mệnh con mình, thế nhưng trời xanh vẫn vô tình cướp đi sinh mạng của bọn họ. Trong ánh mắt của Tô Thiết Đảm toát ra sự đồng tình, thấp giọng nói: “Nếu như cứ tiếp tục như vậy nữa thì người chết sẽ càng nhiều. Chi bằng chúng ta mở quan khẩu để cho những người già yếu, phụ nữ và trẻ con tiến vào lãnh thổ của Khang Quốc?” Ta lặng lẽ không nói, ngưng thần nhìn dân chạy nạn phía xa, hồi lâu mới nói: “Người tạo ra tai nạn này không phải chúng ta mà là Yên vương Lý Triệu Cơ, nếu không để bọn họ trả giá thật lớn, thì sao bọn họ hiểu ra được?” Tô Thiết Đảm cắn cắn môi, rốt cục cũng cúi đầu trầm mặc không nói thêm gì nữa. Ta xoay người nhìn Tô Thiết Đảm nói: “Nhưng mà kiến nghị của ngươi cũng có thể suy xét. Ngươi suất lĩnh binh sĩ, đem phũ nữ và trẻ em tiến vào trong, những người khác thì chờ đợi, hoặc là có thể tổ chức cho bọn họ từ từ đi về phía Dung Phủ và Bình Xuyên.” Tô Thiết Đảm mừng rỡ, nặng nề gật đầu nói: “Thái tử điện hạ, thuộc hạ đi làm ngay đây.” Ta nhìn theo bóng dáng Tô Thiết Đảm đã đi xa không nhịn được mỉm cười nói: “Không nghĩ tới là lòng dạ của hắn cũng không xấu.” Xa Hạo thấp giọng nói: “Công tử vì sao chỉ cho phụ nữ và trẻ em đi vào lãnh thổ Đại Khang?” Khóe môi của ta hiện lên một nụ cười nhạt, khôn sống dại chết chính là quy tắc của ông trời đã định ra. Ta sao có thể tùy tiện vi phạm, huống chi những đứa trẻ này sau này sẽ lớn lên, từ trong tim bọn chúng sẽ coi mình là người của Đại Khang. Nhưng những người già yếu này chỉ làm gánh nặng của Đại Khang mà thôi. Lúc hoàng hôn Dung Phủ và Bình Xuyên đã bắt đầu tuyển chọn thu nhận những người dân chạy nạn từ Yên quốc. Dựa theo kế sách trước đó của ta tất cả những phụ nữ và trẻ em đều được ưu tiên. Lúc này Hứa Vũ Thần đang suất lĩnh binh sĩ cùng chúng ta giao dịch vật tư, chi phí giao dịch đã lên tới bảy mươi vạn lượng bạc, đây là chi tiêu để an bài những người dân chạy nạn từ Yên quốc trước đó. Thế nhưng dân chạy nạn từ Yên quốc vẫn không ngừng tiến đến biên cảnh của Khang Quốc, đến lúc tối, dân chạy nạn ở biên giới đã lên đến mười vạn người.  Binh lực dùng để phòng thủ biên giới vì vậy không thể không gia tăng. Những người dân chạy nạn này chứa đầy những nhân tố bất ổn, nếu là như phát sinh rối loạn, tình huống sẽ không thể kìm chế nổi. Ta và Tiêu Trấn Kỳ sánh vai đứng trên trạm gác, nhìn về phía những ánh lửa nho nhỏ nơi dân chạy nạn đang cư trú tạm, vẻ mặt ngưng trọng. Tiêu Trần Kỳ nói: “Nếu như cứ để như thế này, dân chạy nạn rất nhanh sẽ tăng lên con số hai mươi vạn, cửa khẩu chắc chắn sẽ đóng lại lần nữa.” Ta gật đầu: “Không nghĩ tới thế cục nước Yên lại rối loạn như thế, chiến tranh chỉ mới bắt đầu, dên chúng trong nước liền rối loạn lên, nếu như cứ tiếp tục như thế thì Yên Hàn không thể duy trì được bao lâu nữa.” Ta nhíu mày: “Mau chóng tìm hiểu xem ai đang giở trò.” Tiêu Trấn Kỳ nói: “Dân chạy nạn đa số là chạy từ phía bắc Yên quốc, trong khi đó ở những nơi gần chiến hỏa nhất lại rất bình tĩnh.” Ta thấp giọng nói: “Ngươi nói là, các quan viên ở các châu huyện phía bắc Yên quốc để mặc cho những người này trốn đi?”  Tiêu Trần Kỳ nói: “Sợ rằng không chỉ là trốn đi đơn giản như vậy, những quan viên này ở trong việc bách tính trốn đi có quan hệ rất lớn, có thể nói việc này là do bọn họ liên thủ tạo ra.” Ta suy nghĩ một chút mới nói: “Có thể bày ra âm mưu như thế này thì người bày mưu chắc chắn là người nắm quyền cao chức trọng trong Yên quốc...” Ta dừng lại một chút nói: “Hứa Vũ Thần mấy ngày nay luôn bận rộn việc giao dịch với chúng ta, hắn vì dân chúng mà bôn ba khắp nơi, không thể nào là hắn. Đại tướng quân Hạ Hầu Nộ Thái đang chỉ huy tác chiến, hắn cũng không có khả năng.” Tiêu Trấn Kỳ nói: “Ý công tử là, việc này rất có khả năng là do tướng quân Cao Quan Viễn gây ra?” Ta cười nhạt một tiếng nói: “Người có năng lực này trong nội bộ Yên quốc không nhiều lắm, ta sao có thể không nghi ngờ hắn đây?” Tiêu Trấn Kỳ nói: “Ta đã sớm nghe nói Cao Quang Viễn và Hứa Vũ Thần không hòa thuận, lần này Hứa Vũ Thần tự chủ trương đưa cho chúng ta bảy mươi vạn lượng bạc, có thể hay không bị Cao Quang Viễn lấy nó làm nhược điểm?” Ta mỉm cười nói: “Nếu như Cao Quang Viễn tán thành việc lần này, thì cho thấy hắn làm tất cả vì đại cục, lấy quốc vận của Yên quốc làm trọng, nếu như hắn mượn cơ hội này bỏ đá xuống giếng, muốn hãm hại Hứa Vũ Thần, thì chứng minh hắn là tên tiểu nhân có thù tất báo, những chỗ hổng trong Yên Quốc là do hắn làm ra.” Tiêu Trấn Kỳ cười phá lên nói: “Công tử quả nhiên mưu tính sâu xa.” Ta thấp giọng nói: “Hãy cố gắn trì hoãn việc tiếp thu dân chạy nạn, để cho trời xanh quyết định vận mệnh của họ, việc này chưa chắc là không thuận theo ý trời.” Tiêu Trấn Kỳ hiểu ý tứ trong câu nói của ta, yên lặng gật đầu. Việc mà ta sắp đặt đang theo trình tự mà tiến hành, bên ta tận lực trì hoãn việc cho dân chạy nạn từ Yên Quốc bước vào lãnh thổ Đại Khang, từng người dân tiến vào lãnh thổ đều tiến hành kiểm tra thân thể toàn diện, đối với những người già yếu đây là lý do để bọn họ tiếp tục ở lại biên cảnh Đại Khang, thời tiết càng ngày càng lạnh, hoàn cảnh sinh tồn của bọn họ ngày càng ác liệt, lại có thêm không ít người vì không chịu nổi đói khổ lạnh lẽo mà chết ở nơi biên giới. Bảy ngày sau Dung Phủ và Binh Xuyên tổng cộng tiếp nhận năm vạn dân chạy nạn, Sở Xuyên cũng tiếp nhận ba vạn dân chạy nạn, thế nhưng số lượng lớn dân chạy nạn không ngừng tiến đến biên cảnh Khang quốc, hiện tại dân chạy nạn ở biên cảnh đã lên tới một con số kinh khủng, ba mươi vạn người. “Yên quốc xong rồi...” Ta đứng ở trên cao, nhìn về phía đội ngũ dân chạy nạn đang kiểm tra thân thể. Xa Hạo thấp giọng nói: “Dân tâm tan rã, không phải là phúc của quốc gia, không có người nào có thể xoay chuyển cục diện nữa rồi.” Ta thở dài: “Được rồi, đợt giao dịch vật tư thứ hai với Yên Quốc chuẩn bị như thế nào rồi?” Xa Hạo nói: “Chắc là không có sai sót gì, Tiêu tương quân đã đi trước thị sát.” Hắn vừa dứt lời, liền thấy ở phía xa có ba người đang cưỡi ngựa như bay tới đây, người ở giữa là Tiêu Trấn Kỳ. Ta mỉm cười tiến ra đón: “Tiêu đại ca, ta vừa mới nhắc tới huynh, huynh đã tới rồi!” Tiêu Trấn Kỳ cười cười rồi lập tức xuống ngựa, đem roi ngựa giắt trên yên ngựa, cười nói: “Công tử, Yên đô có tin tức truyền đến, Yên vương Lý Triệu Cơ thấy Hứa Vũ Thần lần này tự chủ trương đưa cho ta bảy mươi vạn lượng bạc có chút tức giận, đã cho hắn lưu lại Yên Đô và đem mọi việc liên quan đến giao dịch với chúng ta giao cho Cao Quan Viễn, nghe nói hôm nay hắn sẽ đến Sở Châu.” Ta ngơ ngác, tuy rằng sớm biết kết quả của Hứa Vũ Thần nên từ lâu đã chuẩn bị tâm lý, nhưng tin tức như vậy vẫn làm ta có chút tiếc nuối, dù sao Hứa Vũ Thần là một thần tử một lòng vì nước, Lý Triệu Cơ này sao lại chẳng phân biệt được gì cả. Tiêu Trấn Kỳ nói: “Nhóm vật tư thứ hai của Yên quốc đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ Cao Quang Viễn tới đây giao dịch thôi nhưng mà...” Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Nghe nói Hạ Hầu Nộ Thái ở biên cảnh đã bại hai trận, đã lui về phía sau hai mươi dặm, tiến hành xây dựng công sự phòng ngự. Yên quân căn bản không phải đối thủ của quân Hàn, chỉ sợ là một tháng cũng không chống đỡ nổi, sẽ bị quân Hàn đánh tới Yên Đô.” Ta nhíu mày nói: “Kỳ quái Yên quân tại sao lại không chịu nổi một kích như thế?” Xa Hạo nói: “Dân tâm đã tan rã, quân tâm chỉ sợ cũng như vậy, quân đội như thế thì làm gì có lực chiến đấu?” Trong lòng ta đầy sầu lo nói: “Ta lo lắng nhất chính là phát sinh tình huống như vậy, xem ra chúng ta phải một lần nữa lo lắng đến sách lược của Yên quốc.” Tiêu Trấn Kỳ gật đầu nói: “Nếu cứ để mặc cho cục diện này tiếp tục phát triển, sợ rằng đất đai màu mỡ của Yên quốc cuối cùng đều bị nước Hàn nuốt gọn.” Ta cười lạnh nói: “Lấy thực lực của nước Hàn há có thể một hơi nuốt trọn Yên Quốc, chuyện này nhất định là trong nội bộ nước Yên xảy ra chuyện.” Tiêu Trấn Kỳ nói: “Không biết tên Cao Quang Viễn này là người ra sao, hắn có phải là người khởi xướng nội loạn của Yên quốc hay không?” Ta mỉm cười nói: “Hứa Vũ Thần nếu là trung thần, thì Cao Quang Viễn chính là một gian thần, nói về gian thần thì không ngoài hai chữ tài, quyền, khi ta nhìn thấy hắn mới biết được mục đích chân chính của Cao Quang Viễn.” Chỉ nhìn từ bề ngoài Cao Quang viễn tuyệt đối không thể liên quan đến hai chữ gian thần, hắn năm nay bốn mươi ba tuổi, tướng mạo anh tuấn, dáng vẻ đường đường, khi giơ tay nhấc chân đều có một phong thái tiêu sái ung dung, so sánh với tướng mạo hèn mọn của Hứa Vũ Thần, quả thật cách nhau một trời một vực. Cao Quang Viễn ăn mặc lộng lẫy, quý khí bức người, chậm rãi đi tới trước mặt của ta nói: “Xin chào Thái từ điện hạ, Sứ thần Yên quốc - Cao Quang Viễn tham kiến điện hạ!” Ta gật đầu cười: “Cao đại nhân mời ngồi.” Cao Quang Viễn ngồi xuống bên trái ta. Trên mặt ta đầy vẻ tươi cười nói: “Ta còn tưởng rằng lần này tới sẽ là Hứa đại nhân, không nghĩ tới lại đổi thành Cao đại nhân. Chủ ý của Yên vương thay đổi so với bầu trời Mạc Bắc còn nhanh hơn.” Cao Quang Viễn cười nhạt nói: “Đại vương lần này để cho ta tới, đặc biệt dặn dò ta, phải nói rõ sự tình với thái tử điện hạ.” Ta cố ý làm ra vẻ kinh ngạc, nói: “A! Cao đại nhân giải thích cho ta nghe xem!” Cao Quang Viễn nói: “Hứa đại nhân tự ý vì việc dân chạy nạn đưa ra quyết định bồi thường, việc này đã chọc giận đại vương, tuy rằng còn chưa giáng tội hắn, thế nhưng đã nghiêm lệnh cho hắn phải ở Yên đô chờ ngày xử lý.” Ta cười lạnh, nói: “Nói như vậy, thái độ của Yên vương và Hứa đại nhân đối với việc dân chạy nạn hoàn toàn không giống nhau?” Cao Quang Viễn gật đầu nói: “Đại vương cho ta tới thỉnh cầu thái tử, mau chóng phong bế biên cảnh Yên khang, không cho phép bất cứ người dân nào của Yên quốc đi vào lãnh thổ Đại Khang.” Ta ha hả cười: “Ý tứ của Cao đại nhân, bản vương có chút không rõ, lẽ nào ta nghĩ tình đồng minh đang gặp nạn, tiếp thu dân chạy nạn Yên quốc, ngược lại là đắc tội Yên vương phải không?” Cao Quang Viễn nói: “Thái tử điện hạ không nên hiểu lầm, quý quốc tiếp thu dân chạy nạn từ Yên quốc chúng ta vô cùng biết ơn, thế nhưng xin thái tử đặt mình trong hoàn cảnh của Yên quốc mà suy nghĩ một chút, dân chúng Yên quốc nghe nói Đại Khang tiếp thu dân chạy nạn, dân tâm càng lúc càng tan rã. Hiện tại dân chúng toàn quốc đang chạy tới Đại Khang, nếu cứ như vậy Yên quốc sẽ phát sinh nội loạn.” Ta cười lạnh, nói: “Nếu là ta không tiếp thu những bách tính này, bọn tiếp tục ở lại trong nước, ta sợ rằng còn rối loạn hơn nữa, ta có lòng tốt giúp các ngươi giảm bớt áp lực, không nghĩ tới hảo ý của ta lại bị các ngươi xuyên tạc. Mà thôi hôm nay ta sẽ hạ lệnh phong bế quan khẩu Yên-Khang, tiện thể đem những người dân chạy nạn toàn bộ đuổi trở về.” Cao Quang Viễn không đổi sắc mặt nói: “Xin thái tử bớt giận, hết thảy mọi thứ đều là chủ ý của đại vương, Cao mỗ chỉ là phụ trách truyền tin mà thôi” Ta nghe ra trong lời nói của hắn có ẩn ý, lẽ nào hắn ám chỉ chính hắn cũng không đồng ý cách làm của Yên vương? Sắc mặt ta không thay đổi, tiếp tục hỏi: “Yên vương còn nói gì với ta?” Cao Quang Viễn nói: “Việc giao dịch vật tư vẫn như lúc trước mà tiến hành, bên chúng ta nhất định sẽ tuân thủ ước định.” Ánh mắt của hắn lóe lên một cái, có vẻ có chút do dự, trầm mặc trong chốc lát mới vừa rồi lấy hết dũng khí nói: “Đại vương muốn ta đi cầu điện hạ một việc.” Ta cười nhạt nói: “Yên vương sao lại khách khí thế. Nếu chúng ta đã liên minh thì chỉ cần việc ta có thể làm, ta sẽ cố gắng hết sức.” Cao Quang Viễn nói: “Chuyện này đối với thái tử mà nói cũng không khó.” Người tùy tùng đi bên cạnh hắn lấy ra một quyển tranh cuộn, chậm rãi mở ra trước mặt ta. Ta nhìn người trong bức tranh, bất giác cả kinh trong lòng, thiếu nữ trong bức họa lại là A Y Cổ Lệ, ta nhất thời hiểu ra chân tướng trong chuyện này, ngày ấy ở Lục Hải Nguyên, Hứa Vũ Thần đã thấy qua A Y Cổ Lệ, chẳng qua lúc đó hắn không có vạch trần, sau khi trở về liền đem chuyện này bẩm báo cho Yên vương. Ta cố ý nói: “Cô gái này hình như không phải là người trung thổ, Cao đại nhân đến tột cùng là muốn hỏi ta cái gì?” Cao Quang Viễn nói: “Thái tử điện hạ, có một số việc ta nói thẳng, mong ngài đừng phiền lòng.” Hắn nhìn về phía sau, người đi theo hắn hiểu ý, liền đi ra ngoài. Ta phất phất tay bảo bọn thuộc hạ rời đi. Cao Quang Viễn nói: “Hứa đại nhân không có nhìn lầm, đại vương mong muốn thái tử điện hạ có thể nhìn mặt mũi hai nước đang kết minh, đưa công chúa Bí Điền quốc trở về.” Trong lòng ta không khỏi giận dữ, tên Yên vương Lý Triệu Cơ này thật sự là hỗn trướng tới cực điểm, thế cục của Yên quốc đã loạn tới mức này, hắn lại còn dám vì một nữ nhân mà đắc tội ta? Ta cả giận nói: “Nếu như ta không nghe lầm, Cao đại nhản hình như là đang uy hiếp ta?” Cao Quang Viễn cười nói: “Quang Viễn không dám, ta chỉ là đem lời đại vương nói lại một lần.” Ta đứng dậy đi qua đi lại hai bước, lạnh lùng nói: “Nếu ta không đáp ứng thì sao?” Cao Quang Viễn nói: “Đại vương lúc đó sẽ hủy bỏ minh ước giữa hai nước Yên khang.” Ta ha hả cười phá lên: “Yên vương quả nhiên kiên cường, không biết xé bỏ minh ước có thiệt hại gì sao?” Từ trong mắt ta toát ra sát khí âm lãnh, nói: “Chỉ sợ Yên quốc sẽ diệt vong nhanh hơn!” Ánh mắt ta lẫm liệt, trong lúc nhất thời không đoán ra ý nghĩ thật sự của Cao Quang Viễn. Cao Quang Viễn nói: “Quang Viễn cả gan đo suy đoán, thái tử lần này nguyện cùng Yên quốc kết minh, đơn giản là muốn từ Yên quốc thu được món hời thật lớn.” Ta xem thường cười cười, chuyện này căn bản không phải bí mật gì, bất cứ người nào đều đó có thể thấy được. Cao Quang Viễn nói: “Tổng thể Yên quốc đã hoàn toàn suy sụp rồi, các nước xung quanh đều có mưu đồ thôn tính lãnh địa Yên quốc cũng là việc đã đoán trước.” Ta cười lạnh nói: “Ngươi thân là tướng quốc nước Yên, lại nói điều này với người ngoài cuối cùng là ngươi có ý đồ gì?” Cao Quang Viễn cũng không có trực tiếp trả lời vấn đề của ta mà thở dài nói: “Yên Hàn hai nước từ lúc khai chiến tới nay, Yên quốc liên tục bại trận, Hàn quân thế như chẻ tre, lấy lực lượng vốn có của hai nước, đáng lẽ không rơi vào cục diện như hiện nay, thái tử có biết là tại sao lại như vậy không?” Ta thấp giọng nói: “Quân tâm của Yên quốc tan rã, không lòng dạ nào chiến đấu.” Cao Quang Viễn nói: “Đây chỉ là một trong những nguyên nhân, vấn đề quan trọng nằm ở chỗ Hạ Hầu Nộ Thái, hắn thân là Đại tướng quân của Yên quốc, nhưng lại lén cùng nước Hàn câu kết với nhau, Đại vương dùng người lại không lo, tự nhiên sẽ rơi vào cục diện khắp nơi đều bị đánh.” Ta bán tín bán nghi nói: “Ngươi nếu biết Hạ Hầu Nộ Thái và nước Hàn thông đồng với nhau, vì sao lại không khuyên can Yên vương?” Cao Quang Viễn nói: “Yên vương Lý Triệu Cơ đã trị vì mười tám năm, trong mười tám năm này Yên quốc không phát triển nhiều, cũng không có gì tiến bộ. Lý Triệu Cơ là người không quả quyết, mọi việc không thích làm đến cùng, vì việc này mà hắn được mọi người đặt cho một cái danh hiệu - vị vua nhân từ, nhưng cũng vì vậy mà làm hỗn loạn triều đình của Yên quốc.” Cao Quang Viễn thở hổn hển nói: “Yên quốc có người trung nghĩa như Hứa Vũ Thần, còn có tên thông đông với giặc như Hạ Hầu Nộ Thái vậy.” Khóe môi của ta hiện lên một nụ cười nhạt, tên Cao Quang Viễn này liệu có suy nghĩ xem mình thuộc về loại người nào hay không? Cao Quang Viễn hình như không để ý đến vẻ mặt của ta, tiếp tục nói: “Hai nước Tần, Khang đưa ra việc liên minh với nước Yên, tất cả mọi người nhìn ra mục đích của các người và nước Hàn là giống nhau, đơn giản là muốn mượn cớ xâm chiếm lãnh thổ nước Yên, chiếm đoạt tài sản nước Yên. Hứa Vũ Thần là thần tử phản đối việc kết minh mạnh mẽ nhất, Hạ Hầu Nộ Thái trong việc này có cùng suy nghĩ như hắn, hắn cũng phản đối kết minh cùng các ngươi, đương nhiên là hắn có ý đồ khác.” Ta hứng thú nói: ‘Ta muốn biết lập trường của Cao đại nhân lúc đó là gì?” Cao Quang Viễn lớn tiếng nói: “Ta đương nhiên là tán thành kết minh!” “Vì sao?”  Câu trả lời của Cao Quang Viễn ngoài suy nghĩ của ta: “Bởi vì Hứa Vũ Thần tán thành thì ta sẽ phản đối, Hạ Hầu Nộ Thái tán thành thì ta càng muốn phản đối!” Ta nheo mắt lại, một lần nữa nhìn kỹ khuôn mặt của Cao Quang Viễn. Cao Quang Viễn nói: “Hạ Hâu Nộ Thái sở dĩ phản đối vì hắn sợ Tần Khang kết minh, gây phiền phức cho việc bán nước, lợi ích của hắn, Hứa Vũ Thần phản đối, là hắn một lòng vì lợi ích của nước Yên, sợ xuất hiện tình huống trước mặt có bầy sói, phía sau lại có mãnh hổ đang rình rập.” Ta nhịn không được bật cười, Cao Quang Viễn phân tích quả thật rất thấu đáo. Cao Quang Viễn nói: “Ta và Hạ Hầu Nộ Thái có thù oán, nếu có một ngày nước Hàn tiêu diệt nước Yên, thì ta chắc chắc sẽ chết trên tay hắn, cho nên ta nhấ định phải đứng ở phía đối lập với hắn.” Ta thấp giọng nói: “Thế nhưng có chuyện ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, ngươi là tướng quốc của nước Yên, thứ mà ngươi đang suy nghĩ là làm sao để bán rẻ lợi ích của nước Yên, rốt cuộc là thứ gì đã thúc giục ngươi làm như vậy?” Trong mắt Cao Quang Viễn hiện ra một tia thống khổ, hắn khó khăn hít một hơi, rất lâu sau mới nói: “Yên vương đối với ta rất tốt, thế nhưng ta lại có lỗi với hắn, ta và Mạc quý phi có tư tình...” Ta kinh, ngạc há to miệng, nét mặt của ta không phải là tự nhiên, chuyện này thực sự là quá mức khó tin. Cao Quang Viễn nói: “Mạc quý phi không phải là do bị quát mắng không thể chịu nổi tự sát, mà là nàng bị Lý Triệu Cơ giết chết, trong đời ta chỉ yêu có một mình nàng, ta không cho phép bất cứ người nào thương tổn nàng...” Cao Quang Viễn nắm chặt hai tay, hiển nhiên đang vô cùng thống khổ, qua hồi lâu mới nói: “Mạc Kha cho đến lúc chết vẫn không nói người có tư tình với nàng là ta... ta... ta có lỗi với nàng...” Ta rất nghi ngờ nhìn vào hai mắt của Cao Quang Viễn, tính chân thật trong lời nói của hắn cần phải suy nghĩ thêm. Cao Quang Viễn nói: “Thái tử điện hạ không tin ta sao?” Ta không chút do dự gật đầu. Cao Quang Viễn nói: “Lầu cao đã nghiêng ngả, bất cứ ai cũng vì tương lai của mình mà suy nghĩ, ta cũng không phải là ngoại lệ.” Ta mỉm cười nói: “Cao đại nhân muốn cái gì từ chỗ của ta?”  Cao Quang Viễn nói: “Bàn về dẫn binh tác chiến thì ta kém hơn Hạ Hầu Nộ Thái, bàn về cai quản quốc gia thì ta kém hơn Hứa Vũ Thần, thế nhưng tại sao ta ở Yên quốc lại ngang hàng với bọn họ, đó là bởi vì khả năng nhìn nhận thời thế của ta tốt hơn bọn họ nhiều.” Hắn nhìn thẳng vào ta nói: “Thái tử không giống với Yên vương, ta bán chủ cầu vinh chưa chắc đã được người xem trọng, ta cũng không mưu cầu quyền thế đia vị từ điện hạ, ta chỉ mong có thể có được cuộc sống bình an cùng với gia đình khi còn sống mà thôi.” Ta bình tĩnh nói: “Ngươi có thể đem lại cho ta thứ gì?” Cao Quang Viễn lần thứ hai mở bức họa ra, mỉm cười nói: “Ta tặng cho ngài lãnh thổ phía Bắc của Yên đô, không biết ý của ngài như thế nào?” Ta cười ha hả, một lúc lâu sau mới ngừng lại, nói: “Việc này nói thì dễ hơn làm nhiều.” Cao Quang Viên nói: “Còn phải xem là việc gì, an bài bao nhiêu người đi làm. Nếu muốn an bài thỏa đáng, thì việc đáng lẽ là vô cùng khó khăn cũng có thể dễ dàng giải quyết, nếu như an bài không hợp lý, cho dù việc rất dễ làm, cũng sẽ trở thành việc vô cùng khó khăn.” Ta nhìn về bức họa, nói: “Cao đại nhân không phải là muốn thu nàng vào trong tay đó chứ?” Cao Quang Viễn nói: “Thất vương tử Lý Quốc Thái là một kẻ ngu si, nếu để hắn làm Yên vương, thì chẳng khác nào ta đã nắm toàn bộ Yên Quốc trong tay.”  Ta cười lạnh nói: “Ngươi muốn giết Lý Triệu Cơ và những hoàng tử của hắn?” Cao Quang Viễn mỉm cười, nói: “Thái tử mang công chúa Bí Điền quốc gả vào Yên đô là được, những việc khác cứ để ta lo, ta mười phần nắm chắc trong một thời gian ngắn sẽ khống chế được Yên đô, sau khi chuyện thành công, ta sẽ để cho Lý Quốc Thái thần quy phục ngài, không tốn một binh một tốt, lại có thể nắm giữ lãnh thổ phía Bắc Yên đô, thái tử thấy giao dịch này như thế nào?” Ta mỉm cười nói: “Cao đại nhân quả nhiên lợi hại, không biết ngài định dùng phương pháp nào để diệt trừ bọn người Lý Triệu Cơ vây?” Cao Quang Viễn thấp giọng nói: “Ta muốn chỉ cần một cơ hội, vào đêm tản hôn giết người trong đêm. Ngự Lâm Quân ở Yên Đô đã sớm nằm dưới sự khống chế của ta, Lý Triệu Cơ nhất định phải chết, bất cứ người nào đều cũng không cứu nổi hắn.” Ta yên lặng chăm chú nhìn hắn. Cao Quang Viễn nói: “Ta biết thái tử điện hạ vẫn chưa tin tưởng ta, trong cuộc đời của Quang Viễn hiếu kính nhất là phụ thân, thương yêu nhất là tiểu nhi tử của ta, lúc thái tử mang công chúa Bí Điền quốc gả vào Yên đô, ta sẽ đưa bọn họ vào lãnh thổ Đại Khang, như vậy công tử có thể yên tâm rồi chứ?”