[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 144 : Đả huyệt


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Ta cố gắng làm cho A Y Cổ Lệ bình tĩnh trở lại, giúp lau vết máu trên người cho ta, tuy khoảng cách khá xa, nhưng ta vẫn cảm giác được thân thể của A Y Cổ Lệ đang run rẩy không ngừng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy ta gần như trần truồng như thế này. Thay một bộ trường bào sạch, ta bảo A Y Cổ Lệ đỡ ta trở lại bên cạnh bàn, thân thể ta dường như mới trải qua một phen bệnh nặng đang vô cùng suy yếu, A Y Cổ Lệ châm cho ta một chén trà, sau khi uống một ngụm, cổ họng đang khô rát của ta cũng dịu đi một chút. “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyên gì?” Khuôn mặt của A Y Cổ Lệ ửng hồng hỏi. Ta cười khổ lắc đầu nói: “Ta cũng không biết rốt cục là đã xảy ra chuyện gì, mọi việc chỉ có thể chờ Tuệ Kiều đến mới có thể giải đáp được.” A Y Cổ Lệ cầm chiếc khăn lông màu trắng, lau những giọt mồ hôi vừa mới chảy ra trên trán của ta. Ta nhìn khuôn mặt kiều diễm của nàng, trong lòng thầm nghĩ: “Lẽ nào ta phải đưa người con gái ôn như thiện lương như thế này đến Yên quốc ư?” Ta không thể tự thuyết phục được chính mình. A Y Cổ Lệ nhẹ giọng nói: “Long đại ca bảo ta đến rốt cục là có chuyện gì quan trọng vậy?” Ta mỉm cười nói: “Không cỏ chuyện gì gấp, ta chỉ là có chút nhớ nàng...” Ta không ngờ là ta lại có thể nói ra một câu mang tính khiêu khích như vậy, lâu nay ta ở trước mặt A Y Cổ Lệ luôn biểu hiện tương đối tự kiềm chế mình, thái độ hôm nay của ta sao lại khác thường như vậy? Lẽ nào năng lực kiềm chế của ta cũng nương theo việc công lực mất đi mà giảm xuống? Khuôn mặt của A Y Cổ Lệ càng thêm ửng hồng, cúi đầu xuống, ôn nhu nói: “Long đại ca đừng có đùa ta nữa!” Ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, ta càng cảm thấy bất thường, trong đầu không cách nào tỉnh táo được, mình ngày xưa không phải là bộ dáng này, trong nội tâm ta đang tự mình nhắc nhở: “Long Dận Không a Long Dận Không, ngươi hôm nay rốt cục là bị sao vậy?” Thế nhưng ánh mắt của ta không tự chủ được nhìn về bộ ngực nở nang của A Y Cổ Lệ, dục vọng trong cơ thể ta đang dâng lên vô cùng mạnh mẽ. A Y Cổ Lệ nhận thấy thân thể của ta như vậy còn tưởng rằng ta có chỗ nào khó chịu, ân cần nói: “Ta đi rót thêm cho huynh một chén trà.” Ta đột nhiên nắm lấy tay nàng, đem thân thể mềm mại của A Y Cổ Lệ ôm vào trong lòng. A Y Cổ Lệ e thẹn nói: “Long đại ca, huynh...” Ta không còn quan tâm gì hôn xuống đôi môi anh đào của nàng, trong hai mắt đã tràn đầy dục hỏa, nét mặt vô cùng dáng sợ. A Y Cổ Lệ lúc này mới phát hiện ra ta có gì đó không bình thường, liền vô cùng sợ hãi đưa tay đẩy ta ra, ta lúc này đang rất suy yếu, A Y Cổ Lệ chỉ đẩy nhẹ một cái đã đẩy ta ngã ra phía sao, cái ót của ta đụng vào mặt đất, ta cảm thấy trước mặt ta lúc này toàn là ngôi sao, sao đó là trời rung đất chuyển, rồi ta ngất đi. Khi ta tỉnh lại, ta thấy mình đã nằm trên giường, Tuệ Kiều đang ngồi bên cạnh giường vồ cùng ôn nhu nhìn ta. Ta lật chăn ra, lại thấy nàng đang trần như nhộng nằm trên giường. Tuệ Kiều khẽ mắng: “Huynh là tên chuyên làm điều ác, sao huynh lại dọa A Y Cổ Lệ thành bộ dạng như vậy?” Ta nhớ lại mình vừa rồi đã làm cái gì, vừa thẹn vừa mắc cở nói: “Ta cũng không biết tại sao ta lại làm những việc như thế, hình như ta không thể khống chế được bản thân của mình. Giống như là mất đi lý trí vậy.” Tuệ Kiều thở dài một hơi, nói: “Muội đã xem mạch cho huynh. Công lực trong cơ thể huynh đã mất hết.” Nàng đầy thâm ý nhìn ta, nói: “Huynh và vi Khinh Nhan cô nương kia rốt cuc là đã xảy ra chuyên gì?” Ta đem mọi chuyện nói lại một lần, đôi mi thanh tú của Tuệ Kiều nhíu lại, sắc mặt biến thành vô cùng nghiêm trọng. Ta thấp giọng hỏi: “Nàng thế nào?” Tuệ Kiều nói: “Trong truyền thuyết có một loại phương pháp có thể trong thời gian ngắn nâng cao công lực của mình.” Nàng ngừng lại một chút lại nói: “Trong quyển ghi chép y thuật của Tôn tiên sinh cũng có nói đến, phương pháp Kim Châm Đả Huyệt có thể đẩy nhanh quá trình tu luyện, thế nhưng nó đối với thân thể có hại rất lớn. Nếu như ta không nhìn lầm, thì vị Khinh Nhan cô nương này đã dùng phương pháp Kim Châm đả huyệt để kích phát tiềm năng trong cơ thể, trong thời gian ngắn nhanh chóng tăng cường công lực.” Ta mê muội hỏi: “Nhưng sao nàng lại liên tục nôn ra máu? Lẽ nào tổn hại lại nghiêm trọng như vậy?” Tuệ Kiều lắc đầu nói: “Nếu như là một cao thủ tuyệt đỉnh dùng phương pháp Kim Châm Đả Huyệt để tăng cường công lực, chỉ cần lực khống chế tương đối tốt, thì vẫn có thể đem tổn hại trì hoãn lại, thế nhưng võ công của Khinh Nhan không phải thuộc loại cao thủ đứng đầu, nàng lại mạnh mẽ dùng phương pháp này đề kích phát tiềm năng, hơn nữa... trong cơ thể nàng ngoại trừ nội công hấp thu của huynh, còn có một luồng vô cùng âm lãnh, nàng chính là nhờ vào nó để nhanh chỏng đả thông hai mạch Nhâm Đốc.” Ta thấp giọng nói: “Ta có chút không hiểu.” Tuệ Kiều nói: “Lấy một ví dụ, kinh mạch trong cơ thể của Khinh Nhan giống như một dòng suối nhỏ, thế nhưng luông khí âm lãnh này lại như một dòng nước lũ ngập trời, cho dù nàng trong thời gian ngắn có thể chứa được dòng nước lũ này, thế nhưng không thể nào tránh khỏi tai nạn vỡ đê...” Ta hít một hơi lạnh : “Theo lời nàng nói thì nàng ấy đã đến tình trạng vỡ đê này rồi?” Tuệ Kiều nói: “Lúc trước chẳng qua nàng ấy chỉ có chút dấu hiệu, nếu như có thể kiềm chế đúng lúc, thì vẫn có thể dùng thuốc khống chế, đáng tiếc…” Nàng nhìn về phía ta, lộ ra vẻ thương xót. Ta thì thào nói: “Nàng nói ta tùy tiện trị thương cho nàng ấy, ngược lại còn làm bệnh tình của nàng ấy nặng thêm?” Tuệ Kiều nói: “Huynh lúc trước có nói cho ta biết, huynh và Khinh Nhan đã từng song tu Vô Gian Huyền Công, công lực trong cơ thể huynh là dương, công lực trong cơ thể nàng là âm. Đáng lẽ âm dương giao hòa có thể chữa trị vết thương, chỉ tiếc là trong cơ thể của nàng lúc này còn có thêm một cỗ lực lượng khác, nàng lại trải qua Kim Châm Thứ Huyệt, công lực của nàng tăng lên mấy lần, đây là nguyên nhân tại sao công lực của huynh bị nàng hấp thu.” Ta hiểu rồi, Khinh Nhan không phải là cố ý hấp thu công lực của ta, trong lòng ta nhất thời an tâm hơn nhiều, võ công đối với ta cũng không có ý nghía gì lớn, cho dù mất hết võ công, ta cũng không cảm thấy mất mát gì nhiều. Tuệ Kiều nói: “Nàng hút đi phần công lực này của huynh, giống như là đã châm ngòi kíp nổ trong người nàng, đem đến sự cực khổ khắc chế luồng khí của nàng phá bỏ, việc cho tới lúc này, chỉ sợ đã tẩu hỏa nhập ma, trên đời này không có ai có thể cứu chữa...” Ta đau khổ cắn môi, tất cả mọi thứ đều do ta liều lĩnh mà ra, nếu như ta không tự cho là mình thông minh, Khinh Nhan cũng sẽ không tẩu hỏa nhập ma, không thuốc nào trị khỏi. Tuệ Kiều nói: “Ta đã dùng kim châm ngăn huyệt của nàng lại, tạm thời cản trở khí tức trong cơ thể nàng lại, hy vọng có thể kéo dài sinh mệnh của nàng!” Ta lớn Tiếng nói: “Sẽ không! Khinh Nhan sẽ không chết!” Tuệ Kiều chán nán nói: “Trên đời rất nhiều việc không phải sức người có thể ngăn cản, ít nhất là muội không có cách nào chữa được cho nàng!” Ta thấp giọng nói: “Ta muốn đi gặp nàng!” Tuệ Kiều gật đầu, nói: “Nàng đang trong vườn ngắm hoa.” Khinh Nhan đang yên lặng đứng trong tuyết, đôi mắt đẹp đang nhìn chằm chằm vào hoa mai màu vàng đang nở rộ, sắc mặt của nàng đang tái nhợt. Trong ánh mắt của nàng ẩn chứa một chút đau buồn. Gió nhẹ thổi qua, hai giọt nước mắt trong suốt theo gió bay xuống, rơi xuống tuyết, yên lặng hòa tan. Khinh Nhan cũng không quay người lại, vẫn như cũ ngắm hoa mai, nàng nói: “Ta vẫn luôn có lỗi với ngươi, vì sao ngươi vẫn tốt với ta như vậy.” Ta từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, mặt dán sát vào gáy của nàng, nói: “Là ta có lỗi với nàng.” Khinh Nhan nắm lấy hai tay ta, nàng ôn nhu dùng trán cọ vào gò má của ta, nhẹ giọng nói: “Tất cả đều do ta gieo gió gặt bão. Ta có ngày hôm nay, tất cả đều là báo ứng.” Nàng nắm lấy tay ta, dắt ta ngồi xuống dưới gốc cây mai, ngày Khinh Nhan ôn nhu như nước ngày xưa đã trở lại, Khinh Nhan nói: “Lúc đâu là ta và Lãnh Cô Huyên bày mưu, hàm hại Thu sư thúc, sau đó lại giả vờ bị thương, lừa lấy Vô Gian Huyền Công từ huynh.” Ta chăm chú nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của nàng, thấp giọng nói: “Có câu ta vẫn muốn hỏi nàng, lúc trước nàng dâng cho ta tấm thân trong trắng của nàng, là do có tình ý với ta, hay là do mệnh lệnh của Lãnh Cô Huyên?” Khinh Nhan trầm mặc, nước mắt lần thứ hai chảy xuống, qua hồi lâu nàng mới nói: “Huynh chỉ cần nhớ kỹ, Khinh Nhan đời này kiếp này chỉ yêu duy nhất một người, đó là huynh...” Trong lòng ta rất kích động, vươn tay ôm Khinh Nhan vào lòng, Khinh Nhan yên lặng khóc nức nở. Ta chợt nhớ tới lời mà Thu Nguyệt Hàn từng nói với ta, Khinh Nhan là con gái của Lãnh Cô Huyên và Hoa Trục Nguyệt. nhưng ta không biết Khinh Nhan nàng có biết chuyện này hay không?  Ta thấp giọng nói: “Tuệ Kiều nói trong cơ thể của nàng có một lực lượng vô cùng âm lãnh, nó từ đâu mà có?” Khinh Nhan lau nước mắt, nhẹ giọng nói: “Lực lượng bên trong cơ thể của muội là do Huyền Minh giáo chủ Lãnh Cô Huyên truyền cho, phương pháp Kim Châm Đả Huyệt cũng là do nàng truyền cho muội.” Nội tâm của ta bỗng nhiên chấn động, ta không biết vì sao Lãnh Cô Huyên lại dùng phương pháp này để làm hại con gái ruột của mình? Ta nâng khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Khinh Nhan lên: “Nàng có thể nói cho ta biết, vì sao lúc trước nàng phải trợ giúp cho Lãnh Cô Huyên?” Ta hỏi việc này cũng có dụng ý, ta muốn biết là Khinh Nhan có biết Lãnh Cô Huyên là mẹ ruột của nàng hay không? Khinh Nhan nói: “Bởi vì nàng biết nơi ở của phụ mẫu muội, chỉ cần muội giúp nàng ta hoàn thành nhiệm vụ, nàng sẽ mang ta đi gặp phụ mẫu của muội...” Không ngờ trên đời này còn có một mẫu thân ác độc như vậy, ngay cả con gái của mình mà cũng lợi dụng? Ta định nói thân thế của Khinh Nhan ra, thế nhưng lời nói tới miệng, ta vẫn nuốt trở vào, chuyện này không nên nói cho Khinh Nhan biết thì tốt hơn, sự thật tàn khốc như vậy nàng sao có thể chịu nổi? Khinh Nhan nói: “Huynh có nhớ lời mà muội lần trước ly khai nói với huynh hay không, chỉ cần muội làm xong mọi việc trong môn phái, muội sẽ đi gặp huynh, đến lúc đó muội sẽ quên mọi thứ trong gian hồ, toàn tâm toàn ý hầu hạ bên người huynh.” Ta gật đầu nói: “Ta cũng từng nói trong thiên hạ này không có bất kỳ ai có thể bắt chúng ta xa nhau!” Khinh Nhan rưng rưng nước mắt, nói: “Thế nhưng muội đã làm nhiều việc xấu như vậy, huynh vẫn còn muốn muội ư?” Ta gắt gao ôm thân thể mềm mại, hôn lên khuôn mặt đang tái nhợt của nàng: “Tất cả đều là do Lãnh Cô Huyên ép buộc nàng, trong lòng ta, nàng vĩnh viễn là Khinh Nhan của ta...” Khinh Nhan ‘Oa!’ một tiếng rồi khóc lớn lên, áp lực trong nội tâm hoàn toàn bộc phát ra. Nàng run giọng nói: “Chỉ tiếc là lúc đầu muội không trân trọng tình cảm quý báu của chúng ta... muội biết mình... muội không còn nhiều thời gian nữa...” Ta khẽ hôn lên mái tóc dài của nàng, trong lòng vô cùng đau xót, nhưng ngoài miệng vẫn an ủi nàng: “Y thuật của Tuệ Kiều là giỏi nhất trong thiên hạ, nàng ấy nhất định sẽ có biện pháp cứu nàng.” Khinh Nhan buồn bã cười nói: “Bệnh của muội muội biết rất rõ.” Ta lo lắng thân thể của nàng đang suy yếu, nên khuyên nàng trở lại phòng, Tuệ Kiều đã vì nàng nấu một chén thuốc. Khinh Nhan có lẽ là không muốn ta lo lắng, nên nhanh chóng uống chén thuốc vào, nằm trên giường bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Ta và Tuệ Kiều đứng dậy rời khỏi phòng của Khinh Nhan, ta tới lúc này mới nhớ một việc, thấp giọng nói với Tuệ Kiều: “Tuệ Kiều, việc võ công của ta bị Khinh Nhan hút đi, đừng để cho người khác biết.” Tuệ Kiều khẽ gật đầu, ôn nhu cười nói: “Huynh có phải là sợ sau khi người khác biết sẽ đi tìm Khinh Nhan gây hại?” Ta cười nói: “Quả nhiên là hiểu chồng không ngoài vợ, trong lòng ta nghĩ cái gì, nàng đều biết hết.” Tuệ Kiều kéo ta tới đến một chỗ yên lặng, nhẹ giọng nói: “Việc của A Y Cổ Lệ, huynh đã nói với nàng chưa?” Ta lắc đầu nói: “Chuyện này có chút khó nói, ta không biết phải mở miệng như thế nào nữa.” Tuệ Kiều thở dài một hơi, nói: “Chuyện này trước sau gì huynh cũng phải cho nàng biết, lẽ nào huynh thật sự muốn mang nàng đến Yên đô gả cho tên ngốc con của Lý Triệu Cơ ư?” Ta không nói gì, ngửa đầu nhìn bầu trời. Tuệ Kiều nói: “Huynh không nói nhưng muội cũng nhìn ra được, kỳ thực huynh rất có hảo cảm với A Y Cổ Lệ đúng không?” Ta cuống quít giải thích: “Việc không như nàng nghĩ đâu.” Tuệ Kiều dịu dàng cười nói: “Huynh gấp cái gì, muội cũng đâu có trách huynh!” Nàng vươn ngón chỉ vào trán của ta: “Chẳng những là muội, mà còn tất cả các tỷ muội đều nhìn thấu tâm tư của huynh, hơn nữa A Y Cổ Lệ từ lâu đã có tình ý đối với huynh, người mù cũng thấy được!” Ta cười nói: “Nhưng sao ta lại không nhìn ra?” Tuệ Kiều thản nhiên cười: “Chính vì trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, muội lần này đến đây, Vân Na và Sở Nhi đều giao phó cho muội phải thúc đẩy việc giữa hai người, nếu như có gì sai lầm thì chỉ hối hận cả đời.” Ta ôm chiếc eo nhỏ nhắn của Tuệ Kiều, nói: “Long Dận Không ta không biết tu thế nào mà lại có may mắn như thế, có thể cưới được các thê tử thông tình đạt lý như các nàng.” Tuệ Kiều gắt giọng: “Chẳng qua là chúng ta không các nào quản lý nên đành phải mặc kệ thôi!” Ta cười ha hả. Tuệ Kiều nói: “Được rồi tình trạng của Khinh Nhan không tốt cho lắm, muội sợ rằng muội không thể chữa khỏi nội thương cho nàng.” Ta thấp giọng nói: “Theo nàng, Khinh Nhan còn bao nhiêu thời gian?” Đôi mi của Tuệ Kiều nhíu lại: “Muội chỉ biết y thuật, đối với võ công chi đạo, muội từ trước đến nay vẫn không hiểu nhiều cho lắm, có thể từ trên phương diện võ công tìm được phương pháp cứu sống nàng ấy...” Lời của nàng làm cho ta thấy một tia hi vọng, Khinh Nhan sở dĩ bị như vậy, là do con tiện nhân Lãnh Cô Huyên kia ban tặng, nếu như đi tìm ả, có lẽ là có thể tìm ra phương pháp cứu Khinh Nhan. Tuệ Kiều nói: “Vị Khinh Nhan cô nương này kiên cường hơn rất nhiều người, đối mặt với sống chết, vẫn có thể bảo trì bình tĩnh, chỉ riêng phần chí khí này, chúng ta đã không thể so với nàng.” Ta lắc đầu, thật tâm mà nói tình cảm của ta với Khinh Nhan vẫn không hề thay đổi, thế nhưng ta vẫn đang vẫn không thể hoàn toàn tin lời nàng, trong chuyận này có rất nhiều chỗ đáng ngờ. Lãnh Cô Huyên biết rõ Khinh Nhan là con gái của nàng, nhưng vì sao nàng lại hạ độc thủ như vậy? Lẽ nào cốt nhục thân tình trong lòng nàng lại nhạt nhẽo như vậy ư? Tuệ Kiều thấy ta vẫn không nói gì, nhẹ giọng nói: “Huynh đang lo lắng thương thế của nàng ư?” Ta gật đầu, ghé vào bên tai Tuệ Kiều, thấp giọng nói: “Thương thế của Khinh Nhan có thể là giả vờ hay không?” Trong lòng Tuệ Kiều kinh hãi, đôi mắt đẹp của nàng tràn đầy ngạc nhiên, nàng chậm rãi lắc đầu nói: “Tẩu hỏa nhập ma chỉ sợ là không thể giả mạo, huynh... huynh hoài nghi nàng?” Ta xoay người lại nhìn một chút phòng của Khinh Nhan, thở dài nói: “Có lẽ là ta quá mức mẫn cảm, bất quá ta vẫn cảm thấy nàng xuất hiện quá mức bất ngờ.” Tuệ Kiều nói: “Muội nghĩ Khinh Nhan không hề có tâm làm hại huynh.” “Nàng chỉ mới nhìn thấy Khinh Nhan có một lần, làm sao nàng biết?” Tuệ Kiều dịu dàng cười nói: “Huynh dựa vào phân tích bình thường để phán đoán, mà nữ nhân lại nhìn nhận vấn đề qua trực giác.” Ta vỗ nhẹ nhẹ cái mông đầy ắp của Tuệ Kiều, mỉm cười nói: “Ta vẫn luôn cẩn thận để ý đến nữ nhân, không nghĩ đầu óc của nữ nhân các nàng rất không đơn giản a.” Tuệ Kiều dịu dàng cười nói: “Huynh nói bậy.” Ta chợt nhớ tới từ sau khi công lực bị Khinh Nhan hút đi, định lực của ta kém hơn trước rất nhiều, nhất là lúc đối mặt với mỹ nữ, biểu hiện cực kỳ kém, ta lập tức đem việc này nói cho Tuệ Kiều. Tuệ Kiều khanh khách cười nói: “Huynh vốn là như thế.” Ta cười khổ nói: “Vốn dĩ ta có ý nghĩ này trong đầu, thế nhưng lúc bình thường thí ý chí vốn chiếm ưu thế, nhưng hiện tại ta... ta...” Ta ghé vào bên tai của Tuệ Kiều nói: “Dục vọng của ta so với trước kia càng thêm dữ dội, thấy các nàng là ta không thể nhịn được mà nghĩ tới chuyện đó.” Khuôn mặt của Tuệ Kiều ửng hồng. Nhẹ nhàng nhéo nhéo bàn tay của ta: “Chuyện này muội cũng không rõ, hãy trở lại để muội kiềm tra kỹ lại một lần.” Ta mỉm cười nói: “Trước khi khám bệnh. Nàng hãy giúp ta hạ dục hỏa xuống cái đã.” Tuệ Kiều cười nói: “Buổi tối sẽ bàn, huynh hiện giờ vẫn còn đang đóng vai một thái tử nghiêm chỉnh đàng hoàng.” Vẻ mặt ta mất mát: “Lâu lắm, ta sợ ta nhịn không nổi nữa.” Tuệ Kiều ôn nhu nói: “Ngoan, muội còn phải đi khám bệnh cho Khinh Nhan nữa, hơn nữa, huynh vẫn còn chưa nói về việc Yên Quốc cho A Y Cổ Lệ đó.” Ta ôm vai nàng lấy Lục Ngọc nhẫn mà ta đã cất giấu ra, đặt vào lòng bàn tay nàng, thấp giọng nói: “Giúp ta giữ gìn kỹ cái giới chỉ này, ngàn vạn lần đừng để Khinh Nhan nhìn thấy.” Tuệ Kiều thấy thần sắc ta ngưng trọng, nên cũng nghiêm túc gật đầu. Lúc ta đi tới nơi ở của A Y Cổ Lệ, nàng đang ngồi ở phía trước cửa sổ thêu dệt cái gì đó, thấy ta, nàng vội vàng thu hồi thứ đang thêu, sợ hãi kêu lên: “Long đại ca...” Ta cười nói: “Sao thế, nàng hình như là có chút sợ ta?” A Y Cổ Lệ nhẹ giọng nói: “Muội không phải là sợ huynh. Chỉ là...” Khuôn mặt nàng đỏ lên. Ta cười khẽ: “Chỉ là cái gì? Có chuyện gì cứ nói với ta.” Dục vọng trong lòng ta lại bốc lên. Ánh mắt của ta nhìn sang nơi khác, cố gắng dùng phương thức này để phân tán dục vọng của mình, sau đó mới quay lại nhìn A Y Cổ Lệ. A Y Cổ Lệ nói: “Hôm nay muôi đẩy huynh ngã, sợ huynh trách muội.” Ta ha hả cười nói: “Làm sao có thế, hơn nữa việc đó không hề liên quan đến nàng mà. Tất cả đều do ta gieo gió gặt bão.” Ánh mắt của ta lại nhịn không được nhìn về bộ ngực đầy đặn của A Y Cổ Lệ, A Y Cổ Lệ vô ý thức lui về phía sau một bước. Ta ho khan một tiếng, nói: “Có chuyện ta muốn nói với muội.” A Y Cổ Lệ gật đầu nói: “Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.” Chúng ta rời khỏi biệt viện, đi dọc theo con đường mòn ra bờ sông, ta đã chuẩn bị tất cả lời nói, không nghĩ tới khi đối mặt với A Y Cổ Lệ, ta vẫn không cách nào mở miệng. Ngược lại, A Y Cổ Lệ là người trước tiên phá vỡ sự yên tĩnh: “Long đại ca, có phải huynh gặp phải việc gì khó hay không?” Ta thở dài nói: “A Y Cổ Lệ, nếu như huynh muốn muội giúp huynh một việc mà muội không muốn làm, muội có đáp ứng hay không?” Hai má của A Y Cổ Lệ đã biến thành hai đám mây đỏ, cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: “Huynh... huynh không nói ra... làm sao biết muội không đáp ứng?” Ta ngẩn ra, nhưng ngay lập tức hiểu được là nàng đã hiểu lầm ý của ta. Ta thấp giọng nói: “Muội yên tâm, ta sẽ không làm khó muội, ta sẽ tôn trọng ý nguyện của muội.” A Y Cổ Lệ ngượng ngùng nói: “Huynh... huynh không cần nói nữa, muội... muội hiểu ý của huynh...” Nàng lấy hết dũng khí nhào vào lòng ta, lòng ta vô cùng ấm áp, lời vừa định nói ra lại nuốt trở vào một lần nữa. A Y Cổ Lệ ôm lấy ta, nói: “Kỳ thực... từ lúc huynh cứu muội ra khỏi sa mạc... muội... muội đã thích huynh...” Lòng ta rung lên, không tự chủ được ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của nàng. A Y Cổ Lệ nói: “Hôm nay huynh... huynh... lúc huynh hôn muội... muội... muội không kịp suy nghĩ... cho nên mới đẩy huynh ra, kỳ thực... trong lòng muội lúc đó rất vui mừng...” A Y Cổ Lệ nhắm đôi mắt lại, ngẩng mặt cười, ta nhìn đôi môi xinh đẹp ươt át của nàng, lúc này nếu vẫn đứng yên không làm gì thì ta là thằng ngốc, ta cúi người xuống hôn đôi môi của nàng, thân thể mềm mại của A Y Cổ Lệ hơi rung lên, vô ý thức giãy giụa, nhưng ngay sau đó lai ôm chắc lấy thân thể ta, bắt đầu hôn trả lai. Đôi môi nàng mềm mại như lông chim. Cái lưỡi thom tho giống như chú chim nhỏ bị giật mình sợ hãi, trong lúc ta liên tục xâm lược thì không ngừng lẩn trốn, ta rất am hiểu ngự nữ chi đạo: “Trong thời gian như thế này, quyết không thể buông tha, dưới sự khiêu khích của ta, đầu lưỡi mềm mại của A Y Cổ Lệ bắt đầu mềm ra, bắt đầu chủ động quấn lấy ta. Hai tay của ta đặt lên trên mông của nàng, bắt đầu đặt thân thể nàng xuống dưới hạ thân của ta. Đôi mắt đẹp của A Y Cổ Lệ trở nên vô củng mơ màng, ta cảm giác được nhiệt độ trong cơ thể nàng không ngừng tăng lên. Ta gắt gao ôm thân thể mềm mại của A Y Cổ Lệ, cố gắng khống chế dục vọng đang không ngừng tăng lên của mình. Một giọng nói lạnh lúng phát ra từ sau lưng ta: “Ban ngày ban mặt lại làm chuyện cẩu thả, các ngươi có cảm thấy xấu hổ hay không?” Ta bỗng nhiên ngẩn ra, thanh âm này rõ ràng là của Lãnh Cô Huyên. A Y Cổ Lệ không biết lai lịch của Lãnh Cô Huyên. Chẳng qua lại bị người qua đường thấy được, nên mắc cỡ cúi đầu xuống, vội vàng từ trong lòng ta giãy ra. Ta xoay người nhìn lại, thấy Lãnh Cô Huyên đang yên lặng đứng ở bên cạnh bụi cỏ lau, một đôi con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng đang nhìn mặt trăng trên bầu trời, ta mỉm cười nói: “Ta tưởng là ai, hóa ra là Lãnh giáo chủ, không nghĩ tới Lãnh giáo chủ lại có thói quen rình coi việc kín đáo của người khác.” Lãnh Cô Huyên lúc này mới đưa mắt nhìn về phía chúng ta: “Rình coi các ngươi? Ta sợ làm bẩn đôi mắt của ta.” Ta ha ha cười nói: “Lãnh giáo chủ nếu không nhìn, làm sao mà biết được chúng ta đang làm cái gì?” Lãnh Cô Huyên tức giận nói: “To gan!” Ta chút nào không có chút sợ hãi nào, cười nhạt nói: “Lãnh giáo chủ có thấy hay không. Hai chúng ta quần áo chỉnh tề, chẳng qua là đang ôm hôn mà thôi sao có thể nói là việc cẩu thả?” “Ngươi!” “Chẳng lẽ Lãnh giáo chủ cũng không biết chân chính thả việc là như thế nào làm được?” Ta biết Lãnh Cô Huyên không dám làm gì ta, nên mỗi câu ta nói đều cố châm chọc nàng. Lãnh Cô Huyên tức giận nói: “Long Dận Không, ngươi đừng tưởng rằng ta không dám giết ngươi!” Ta ha hả cười nói: “Nếu là ta không có đoán sai, Lãnh giáo chủ ít nhất bây giờ còn chưa muốn giết ta!” Lãnh Cô Huyên bị ta nói trúng suy nghĩ, hừ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía A Y Cổ Lệ, nội tâm ta không khỏi hoảng hốt, lão yêu bà này đối với ta còn có chút kiên kỵ, thế nhưng A Y Cổ Lệ trong lòng ả không có chút quan trọng nào, nếu ả ta nhìn A Y Cổ Lệ có chút không vừa mắt, ra tay trừng trị ta lại chằng làm gì được. Ta vội vàng đem trọng tâm câu chuyện chuyẻn sang chỗ khác: “Lãnh giáo chủ tìm ta có việc gì không?” Ta mặc dù nói vậy nhưng trong lòng ta từ lâu đã biết lần này ả đến đây là có quan hệ với Khinh Nhan. Lãnh Cô Huyên nói: “Ngươi đi theo ta.” Ta vỗ nhẹ vào bàn tay của A Y Cổ Lệ, bảo nàng yên tâm chờ ta. Lúc này ta mới đi theo Lãnh Cô Huyên tới chỗ bờ sông Lãnh Cô Huyên nói: “Khinh Nhan có phải là đang ở chỗ của ngươi không?” Ta gật đầu nói: “Không sai!” Ta mắng thầm trong lòng: “Định mê hoặc ta ư, nhất cử nhất động của Khinh Nhan ngươi đều khống chế trong tay rồi.” Lãnh Cô Huyên thở dài một hơi nói: “Nàng hiện tại ra sao?” Ta cũng học theo nàng thở dài một hơi: “Chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.” Ta yên lặng chú ý sự biến hóa của Lãnh Cô Huyên, lại phát hiện nàng căn bản không hề toát ra một chút ưu thương nào. Trong lòng ta càng ngày càng bối rối nếu như nói Khinh Nhan là con gái của Lãnh Cô Huyên, thế thì nghe đến việc con gái đang gặp nguy hiểm tại sao ả lại không có một chút cảm xúc nào cả? Chẳng lẽ Khinh Nhan căn bản không phải là con gái của nàng? Hoặc là nội thương của Khinh Nhan là do các nàng liên thủ sắp đặt? Ta thà tin rằng là cái thứ nhất. Lãnh Cô Huyên nói: “Ta lúc trước chỉ muốn giúp nàng, không nghĩ tới là trong cơ thể của nàng có một loại lực lượng không biết tên. Ta làm việc lỗ mãng, vì vậy đã làm cho nàng tẩu hỏa nhập ma.” Trong lời nói bộc lộ sự thương tiếc, nhưng mà thương tiếc và đau lòng là hai thứ hoàn toàn khác nhau, ta đã có kết luận, Khinh Nhan ở trong lòng Lãnh Cô Huyên không có chút trọng yếu nào. Lãnh Cô Huyên lạnh lùng nhìn ta. nói: “Long Dận Không, việc ngươi đã đáp ứng ta, khi nào mới làm xong?” Nàng nói chính là việc đào móc bảo tàng, ta cười thầm trong lòng, nơi hai tấm bản đồ vẽ căn bản là một nơi hoàn toàn xa lạ, chờ cho tới khi ta đánh hạ được Yên quốc, chưa chắc nàng đã tìm ra được bảo tàng, nghĩ là vậy nhưng ta không có chút biểu lộ khác thường nào trên mặt, thấp giọng nói: “Chuyện này sợ rằng có chút phiền phức...” Lãnh Cô Huyên cắt đứt lời ta nói: “Ta mặc kệ! Trong vòng ba tháng, ngươi phải chiếm được ba tòa thành đó cho ta!” Ta cười ha hả lên, trong tiếng cười tràn đầy khinh thường. Lãnh Cô Huyên tức giận nói: “Ngươi cười cái gì?” Ta lạnh lùng nói: “Lãnh giáo chủ cho rằng hai nước giao tranh, là trò chơi của hai đứa con nít hay sao?” “Đồ hỗn trướng!” Ta căm tức nhìn Lãnh Cô Huyên nói: “Luận võ công ngươi có thể khoa tay múa chân trước mặt ta, thế nhưng đến nói đến việc chính trị ngươi ngay cả đứa bé cũng không bằng!” Lãnh Cô Huyên giận dữ, bỗng nhiên giơ bàn tay lên. Ta không sợ mà còn cười nói: “Trước khi xuất thủ mong Lãnh giáo chủ suy nghĩ kỹ càng, rốt cục là đánh xuống một chưởng này là có thể lấy được bảo tàng của Mâu thị hay không rồi hãy đánh?” Lãnh Cô Huyên cắn cắn môi, cố nén phẫn nộ buôn tay xuống. Ta âm thầm đắc ý trong lòng, Lãnh Cô Huyên không phải là không có nhược điểm, chỉ cần nắm được nhược điểm của nàng, ta vẫn có thể lợi dụng nàng. Ta không khỏi nhớ tới đề nghị của Cao Quang Viễn, nếu như Lãnh Cô Huyên đồng ý giúp đỡ thì việc ta đối phó với Yên vương chẳng phải là tăng thêm phần thắng hay sao? Ta mỉm cười nói: “Trong vòng ba tháng chiếm ba thành Ngọc Môn quan, Sùng Phủ, Thiết Xích cũng không phải là không có khả năng, nhưng mà...” Lãnh Cô Huyên dường như đã bình tĩnh lại, thấp giọng nói: “Nhưng mà cái gì?” Ta bước một bước lại trước mặt nàng: “Lãnh giáo chủ nếu như muốn mau chóng đạt được mục đích, nhất định phải phối hợp với ta.” “Phối hợp thế nào?” Lòng Lãnh Cô Huyên đã động. Ta mỉm cười nói: “Ngươi có nhìn thấy vị cô nương kia không?” Lãnh Cô Huyên gật đầu.  “Nàng là công chúa Bí Điền quốc, bị bán cho thất vương tử của Yên quốc Lý Quốc Thái làm phi tử.” Lãnh Cô Huyên cười lạnh nói: “Long Dận Không, ngươi quả nhiên là một tên chuyên cướp đoạt thê tử của người khác!” Ta cười nhạt nói: “Việc của ta không cần giáo chủ quan tâm, mục đích của ngươi là bảo tàng, mục dích của ta là lãnh thổ nước Yên, những thứ khác giáo chủ không cần hỏi đến.” Lãnh Cô Huyên nói: “Rốt cục ngươi muốn là gì?” Ta đem kế sách mà Cao Quang Viễn lúc trước nói với ta nói cho Lãnh Cô Huyên nghe, sắc mặt của Lãnh Cô Huyên dần dịu lại. Ta mỉm cười nói: “Người này không có vấn đề gì, hơn nữa cho có chuyện thì lấy võ công thiên hạ vô song của giáo chủ vẫn có thể dễ dàng giết chết hắn mà.” Lãnh Cô Huyên hừ lạnh một tiếng nói: “Chỉ sợ là ngươi muốn ta bảo vệ bình an cho tiểu tình nhân của ngươi thì có.” Ta cười nói: “Lãnh giáo chủ quả nhiên thông minh, Dận Không không thể nào gạt được ngài.”  Lãnh Cô Huyên nói: “Chớ ở trước mặt ta nói ngọt.” Ta cười nói: “Lãnh giáo chủ có phải là đã đáp ứng rồi không?” Lãnh Cô Huyên nói: “Chuyện này ta cần phải về suy nghĩ cho cẩn thận.” Ta có chút kỳ quái đạo: “Chuyện này đối với ta và ngài đều có lợi, Lãnh giáo chủ còn lo lắng điều gì?” Lãnh Cô Huyên nói: “Trong đầu của ngươi chứa toàn là mưu ma quỷ kế, ta làm sao biết được ngươi có đào sẵn hố cho ta nhảy vào hay không?” Ta thầm mắng trong lòng: “Lão yêu bà, lúc không cần động não thì ngươi lại sử dụng đầu óc.” Lãnh Cô Huyên chậm rãi đi về phía A Y Cổ Lệ, cười lạnh, nói: “Thảo nào Long Dận Không luyến tiếc không muốn đem ngươi tặng đi, một nữ tử xinh đẹp như thế này, đổi lại bất cứ người nào khác cũng luyến tiếc không chịu vứt bỏ mà thôi.” A Y Cổ Lệ nghe thấy vậy liền ngẩn ra, trong mắt tràn đầy mê mang nhìn Lãnh Cô Huyên nói: “Ngươi... ngươi rốt cục là đang nói cái gì?” Lãnh Cô Huyên cười dài một tiếng, thân thể theo gió bay đi, trong nháy mắt biến mất trong màn đêm.  Trong mắt A Y Cổ Lệ tràn ngập sợ hãi nhìn ta: “Long đại ca... huynh... huynh rốt cục là muốn đưa muội cho tên ma quỷ nào?” Ta thở dài một hơi, bây giờ mà còn giấu diếm A Y Cổ Lệ thì thật có chút thất đức, ta thấp giọng nói: “Ta gọi nàng đến đây vì việc này.”