[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 145 : Dục hỏa


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Nước mắt của A Y Cổ Lệ dọc theo dung nhan rực rỡ chậm rãi chảy xuống, nàng run giọng nói: “Ngươi là muốn nói cho ta chuyên này...” Ta áy náy gật đầu. A Y Cổ Lệ cố sức cắn đôi môi: “Ta hận ngươi...” Nàng xoay người chạy thẳng về hướng biệt viện. Ta đi theo tới trước gian phòng của nàng, thấy A Y Cổ Lệ khóc lóc lao vào phòng của mình. Ta hơi do dự, cuối cùng vẫn không đi vào. Không biết khi nào Khinh Nhan xuất hiện ở phía sau ta, buồn bã thở dài một hơi nói: “Kỳ thực chàng cần gì phải để cho cô ấy rơi vào hiểm cảnh?” Ta buồn bã nói: “Lãnh Cô Huyên bắt ta trong vòng ba tháng phải lấy được Ngọc Môn quan, thành Sùng Phủ, Thiết Xích, ta nghĩ không ra được phương pháp nào tốt hơn.” Khinh Nhan cầm lấy bàn tay ta, thấp giọng nói: “Nếu như chàng tin tưởng, ta có thể thay thế cô ấy đến Yên đô giúp chàng hoàn thành đại kế lần này.” Ta chậm rãi lắc đầu nói: “Cơ thể nàng đã đến nông nỗi thế này ta làm sao có thể để cho nàng rơi vào hiểm cảnh, lại nói lần này Yên quốc trước khi đại hôn tất sẽ tiến hành kiểm tra thân thể nghiêm ngặt đối với tân nương, nếu để cho bọn họ tra ra kẽ hở, chẳng phải là biến khéo thành vụng rồi sao.” Khinh Nhan đỏ mặt, đương nhiên hiểu lời ta nói chính là ám chỉ việc nàng đã bị ta phá thân. Khinh Nhan nói: “Nhưng mà A Y Cổ Lệ không biết chút võ công nào, nếu trong cung Yên cung phát sinh biến hóa bất thình lình thì cô ấy ứng phó như thế nào?” Ta đang muốn nói nguyên nhân thì A Y Cổ Lệ đã chậm rãi kéo ra cánh cửa phòng, trong đôi mắt lệ ngân vẫn chưa khô, nàng nhẹ giọng nói: “Long đai ca... huynh vào đây, ta có lời muôn hỏi huynh ngay trước mặt.” Ta gật đầu, đi theo sau A Y Cổ Lệ đi vào bên trong phòng. A Y Cổ Lệ nhẹ giọng nói: “Ta chỉ muốn hỏi chàng, ở trong suy nghĩ của chàng có từng thích ta hay không?” Ta gật đầu không chút do dự. A Y Cổ Lệ lần nữa chảy ra nước mắt, nàng nhào vào trong lòng ta, ôm chặt lấy người ta, nói: “Có những lời này của chàng là đủ rồi.” Ta thấp giọng nói: “Khinh Nhan nguyên ý thay thế cô đi vào Yên đô.” A Y Cổ Lệ lắc đầu, trong đôi mắt toát ra ánh mắt vô cùng kiên định: “Ta muốn bản thân mình đi!” Trong lòng ta chấn động, nhìn nàng một cách khó hiểu. A Y Cổ Lệ nói: “Ta sẽ không để cho bất cứ ai đi thay ta, bởi vì lần này ta nõ lực là vì người mình yêu thích, ta phải muốn tự mình đi vì ta muốn trong lòng chàng vĩnh viễn phải nhớ đến ta, ta không muốn bất kỳ người nào thay thế vị trí của ta.” Trong lòng ta dấy lên trận cảm động khôn xiết, ôm chặt lấy thân thể mềm mại của A Y Cổ Lệ, nói lời chân thành: “Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ mang nàng binh yên trở về bên cạnh ta.” *** Rốt cuộc Lãnh Cô Huyên cho ta một câu trả lời thuyết phục làm ta hài lòng: “Long Dận Không, ta đáp ứng ngươi, ta sẽ đích thân hộ tống nha đầu kia đến Yên đô.” Ta vui mừng quá đỗi: “Đa tạ Lãnh giáo chủ.” Lãnh Cô Huyẻn lạnh lùng nhìn thẳng ta nói: “Ngươi cũng đừng vui vẻ quả sớm, ta còn có một điều kiện.” Ta mỉm cười nói: “Xin Lãnh giáo chủ cứ nói.” Lãnh Cô Huyên bước gần về phía ta thêm một bước, giọng điệu nặng thêm: “Ta muốn ngươi đi cùng ta đến Yên đô.”   Nội tâm ta trầm xuống, lão yêu bà này quả nhiên không có đáp ứng hợp tác với ta vui vẻ như thế, ta cười ha hả nói: “Lãnh giáo chủ có từng nghĩ tới lấy thân phận hiện tại của ta chưa, ta đi vào vào Yên đô thì sợ rằng có điều bất tiện.” Lãnh Cô Huyên lạnh lùng nhìn ta: “Thuật dịch dung của Khinh Nhan diệu tuyệt thiên hạ, có nó giúp ngươi, ai sẽ nhận ra ngươi chính là Long Dận Không?” Ta cười nói: “Tâm đề phòng của Lãnh giáo chủ đối với ta không ngờ nặng như vậy.” Lãnh Cô Huyên nói: “Ngươi quỷ kế đa đoan, nếu như ngươi thiết kế cái tròng để hại ta, chẳng phải ta ngồi chờ chết hay sao?” Ta thầm mắng Lãnh Cô Huyên gian xảo đa nghi, nhưng mặt vẫn không đổi sắc nói: “Lãnh giáo chủ võ công cái thế, cho dù ta muốn hại giáo chủ chỉ sợ cũng không có cơ hội.” Lãnh Cô Huyên cười lạnh nói: “Có câu là lo trước tính sau, nếu ngươi thực sự không có ý muốn hại ta thì cứ đi cùng đến Yên đô thì có sao đâu?” Nàng dừng lại một chút lại nói: “Ngươi hình như rất lâu rồi chưa có thấy con gái, biết đâu chúng ta có thể gặp lại nó ở Yên đô, cha con đoàn tụ chẳng phải là một chuyện rất đáng mừng hay sao?”   Ta căm tức nhìn Lãnh Cô Huyên: “Lấy thân phận của giáo chủ Lãnh giáo chủ không ngờ đi bắt cóc một đứa trẻ, không sợ người khác chê cười hả?” Lãnh Cô Huyên nói: “Ta chưa bao giờ sẽ cân nhắc đến ý nghĩ của người khác, ngươi hình như cũng là người như vậy mà. Được rồi, ta còn quên nói cho ngươi, Khúc Nặc sinh một đứa con trai, trắng trẻo mập mạp đích thật là khiến người yêu mến, ngươi có muốn được nhìn thấy họ không?” Trong lòng ta chấn động mạnh, lẽ nào Lãnh Cô Huyên đã biết bí mật cha của đứa bé mà Khúc Nặc sinh hạ là của ta? Trong ánh mắt của ta toát ra sát khí mãnh liệt. Lãnh Cô Huyên xem thường cười nói: “Ta biết ngươi rất hận ta, đáng tiếc ngươi không có biện pháp gì để bắt ta đâu. Ngươi không phải là rất thích hiểm trung cầu thắng lắm hay sao, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.” Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu như ngươi không đi Yên đô, ta sẽ giết con gái của ngươi trước, sau đó lại giết chết mẹ con Khúc Nặc rồi mang đầu của họ đến trả lại cho ngươi.” Ta chậm rãi gật đầu nói: “Được, ta đáp ứng ngươi!” Lãnh Cô Huyên mỉm cười nói: “Đây mới là Long Dận Không mà ta quen biết, ba ngày sau, ta sẽ chờ ngươi ở đình nghỉ chân ở phía tây thành Sở Châu.” “Vì sao chàng phải đáp ứng với bà ta?” Khinh Nhan buồn bã nói. Ta mỉm cười nói: “Dưới tình huống trước mắt hình như ta không có lựa chọn khác tốt hơn, lại nói con gái của ta còn đang ở trong tay bà ấy, lần này có lẽ là một cơ hội để giải cứu nó ra.” Khinh Nhan thở dài, trầm mặc chốc lát mới nói: “Tính cách của Lãnh Cô Huyên thay đổi thất thường, nếu như bà ta cải biến chủ ý muốn giết chàng, chỉ sợ tình cảnh của chàng sẽ trở nên rất nguy hiểm.” Ta cười nói: “Mục đích của bà ta là muốn đạt được bảo tàng Mâu thị, trước khi chưa đạt được tâm nguyện thì bà sẽ không giết ta dễ dàng như vậy đâu?” Khinh Nhan nói: “Tên Cao Quang Viễn kia rốt cuộc có đáng tin hay không? Nếu như hắn thông đồng cùng Yên vương để hại chàng thân nhập hiểm cảnh, chẳng phải là nguy cơ trùng trùng?” Ta lắc đầu nói: “Mấy ngày này ta đã cho điều tra, tất cả những lời của Cao Quang Viễn có lẽ là thật.” Lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gọi của Tiêu Trấn Kỳ: “Công tử có ở đó không?” Ta vỗ vỗ bàn tay Khinh Nhan, xoay người đi ra ngoài cửa. Tiêu Trấn Kỳ có vẻ hơi lo lắng, mở miệng hỏi: “Công tử thực sự quyết định muốn đến Yên đô?” Ta hướng Tiêu Trấn Ký nháy mắt ra hiệu một cái, cùng hắn đi tới thư phòng, sau khi đóng cửa phòng lại mới nói: “Tiêu đại ca không đồng ý hả?” Tiêu Trấn Kỳ gật đầu nói: “Đương nhiên không đồng ý, chuyện công tử lẻn vào Yên đô một khi bị bại lộ thì hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, vì một người đàn bà mà bất chấp mạo hiểm như vậy căn bản là không đáng.” Ta thấp giọng nói: “Lần này không chỉ là vì A Y Cổ Lệ mà còn là vì con gái của ta...” Tiêu Trấn Kỳ hơi giật giật khóe môi, thấp giọng nói: “Công tử đã suy nghĩ rõ ràng hay chưa?” Ta nặng nể gật đầu nói: “Ý ta đã quyết, bất luận người nào cũng không có khả năng cải biến chủ ý của ta.” “Mặc dù là công tử đi Yên đô, Lãnh Cô Huyên cũng chưa hẳn sẽ trả lại tiểu quận chúa đâu!” Ta mỉm cười nói: “Lãnh Cô Huyên đương nhiên sẽ không dễ dàng mà bỏ qua áp chế đối với ta.” “Vậy vì sao công tử còn đáp ứng?” Ta nắm chặt hai bàn tay: “Bà ta lo lắng ta thiết kế cái tròng tại Yên đô hại bà ấy, đã như vậy ta sẽ thật sự hại bà ta một lần luôn.” Tiêu Trấn Kỳ sắc mặt ngưng trọng nói: “Công tử muốn diệt trừ Lãnh Cô Huyên?” Ta gật đầu nói: “Lão yêu bà này nhiều lần đã gây khó dễ với ta. Nếu như tiếp tục để cho bà ấy lấn lát ta nữa chỉ mang ta nhiều phiền phức hơn nữa mà thôi, hành trình Yên đô lần này đó là một cơ hội tốt để diệt trừ bà ta.” Tiêu Trấn Kỳ nói: “Chuyện này Khinh Nhan có biết không?” Ta thấp giọng nói: “Giữa Khinh Nhan cùng Lãnh Cò Huyên rốt cuộc là cái quan hệ gì còn chưa rõ ràng, ta không muốn để cho cô ấy nhiều nội tình.” Tiêu Trấn Kỳ nói: “Công tử có tính toán gì chưa?” Ta kéo hắn ngồi xuống bên cạnh bàn: “Ta dự định kết hợp cùng A Y Cổ Lệ, khi đó có thể lấy đầy đủ lý do để làm cho chuyến đưa dâu này đặc biệt long trọng, chọn hai nghìn hảo thủ gia nhập vào trong đội ngũ đón dâu, cho dù trên đường có phát sinh bất luận biến hóa gì chúng ta cũng có thể tự bảo vệ mình.” Tiêu Trấn Kỳ gật đầu nói: “Khi cần thiết chúng ta còn có thể tăng thêm nhân thủ.” Ta lắc đầu nói: “Nếu như đưa vào nhân thủ quá nhiều sẽ chỉ khiến cho phía Yên quốc sinh nghi, ngươi đem đại quân bố trí trên biên cảnh Yên Khang, chỉ cần xảy ra hình huống gì dị thường thì lập tức suất quân đánh vào từ hậu phương Yên quốc.” Tiêu Trấn Kỳ có chút lo lắng nói: “Xem ra công tử đối với Cao Quang Viễn cũng không có hoàn toàn tín nhiệm.” Ta cười nói: “Người này thực sự quá mức gian xảo, chuyện ta lo lắng cũng không phải hắn muốn hại ta mà là mượn cơ hội này diệt trừ Yên vương, cướp hoàng quyền, sau đó đem toàn bộ mọi chuyện đổ lên trên người chúng ta.” Tiêu Trấn Kỳ nói: “Lấy tính cách của hắn cũng không phải là không có khả năng.” “Cho nên ta mới mời Lãnh Cô Huyên giúp ta, chỉ cần Cao Quang Viễn dám có dị động vì ta sẽ để Lãnh Cô Huyên giết chết hắn.” Tiêu Trấn Kỳ nói: “Ả yêu phụ Lãnh Cô Huyên này cũng không phải dễ khống chế như vậy đâu, công tử nhất định phải cẩn thận.” Chuyện ta đến Yên đô có rất ít người biết được, mặc dù là A Y Cổ Lệ ta cũng không có tiết lộ chuyện này cho nàng biết. Ba ngày sau, ta đích thân tiễn A Y Cổ Lệ ra ngoài thành. Lúc chia tay A Y Cổ Lệ lòng đau như cắt, nước mắt ràn rụa, ta có thể cảm nhận được nỗi đau buồn trong lòng nàng lúc này, thế nhưng tất cả lại không thể nói rõ. Nhìn người ấy thương tâm như vậy trong nội tâm ta cũng hết sức thương tiếc. Đợi đến lúc đội ngũ rước dâu đi rồi ta mới đội lên mặt nạ da người đã được chuẩn bị cho ta trước đó, lặng yên ra ngoài cửa tây. Phụ trách hộ tống A Y Cổ Lệ là Xa Hạo tận lực giảm lại tốc độ hành trình, ta thì chạy đến đình nghỉ chân trước để hội hợp cùng Lãnh Cô Huyên. Lãnh Cô Huyên một thân y phục màu xanh lục đang lẳng lặng đứng trước đình, thấy ta nàng mỉm cười nói: “Ngươi quả nhiên giữ hẹn!” Ta thản nhiên cười nói: “Muốn cùng Lãnh giáo chủ hợp tác, không đưa ra một chút thành ý thỉ làm sao mà thành công?” Lãnh Cô Huyên nói: “Nha đầu kia đâu?” Ta xoay người lại nhìn phương hướng Sở Châu: “Cô ấy đã ở trong đội ngũ đưa dâu, lập tức giáo chủ sẽ được gặp cô ấy.” Lãnh Cô Huyên thở dài nói: “Ta nghĩ nó sẽ không muốn nhìn thấy ta đâu, nó bị rơi vào tình cảnh này đều là ta đã hại nó.” Trong lòng ta thầm nghĩ: “Những lời này của Lãnh Cô Huyên rốt cuộc có thể tin được bao nhiêu? Nhìn ánh mắt của nàng căn bản không có một tia ba động nào, nếu không phải nàng từng cùng Khinh Nhan liên thủ gạt ta, dù cho Khinh Nhan không phải là con gái của nàng. Thừa dịp cơ hội này ta nhất định phải tìm mọi cách làm cho rõ ràng mọi chuyện.” Đang nói chuyện, đội ngũ đưa đưa dâu đã đi tới chỗ đình nghỉ chân, ta cùng Lãnh Cô Huyên gia nhập vào trong đội ngũ. Lãnh Cô Huyên lên chiếc xe ngựa đã được chuẩn bị cho nàng trước đó, ta dục ngựa đi tới bên cạnh Xa Hạo. Xa Hạo hiểu ý cười, thấp giọng nói: “Thuận lợi không?” Ta gật đầu, sau đó cùng Xa Hạo đi tới phía trước đội ngũ. Xa Hạo khẽ nói: “Có hai trăm võ sĩ mang theo Mặc thị liên nỗ thủ ở xung quanh xe ngựa của Lãnh Cô Huyên, chỉ cần bà ta dám có hành động khác thường nào sẽ bắn cho bà ta thành một con nhím.” Ta cười nói: “Bà ấy không phải là kẻ ngu, trên đường đi chắc sẽ không đối với ta bất lợi đâu.” Chính ngọ thập phân(12h10) chúng ta đến biên cảnh Yên Khang. Cao Quang Viễn quả nhiên giữ hẹn, sai người dẫn chúng ta cùng đứa con trai Cao Chí Thu đưa vào Khang cảnh. Ta suất lĩnh năm nghìn binh sĩ cung kính đón chào, chúng ta sau khi dừng lại nghỉ tại biên cảnh một lát liền tức khắc tiến nhập Yên cảnh. Tuy nói đã vào đầu mùa xuân nhưng khí trời của Yên Bắc vẫn còn hơi lạnh, từ khi ta bị Khinh Nhan hút đi công lực, năng lực chịu lạnh đã kém đi rất nhiều, trên người mặc rất dầy, thế nhưng vẫn cảm thấy lạnh, Xa Hạo bảo ta lên một chiếc xe ngựa đã được chuẩn bị trước đó. Ta bò lên xe ngựa, sau đó mơ mơ màng màng ngủ mất, thân thể không những không ấm hơn mà càng lúc càng trở nên lạnh hơn, khi sờ thử thái dương của mình thì nóng hầm hầm, không ngờ ta lại phát bệnh ngay vào lúc này. Lúc buổi chiều cắm trại Xa Hạo mới qua đây thăm ta, lúc này bệnh của ta đã rất trầm trọng, tứ chi bủn rủn vô lực, ngay cả sức lực bước đi cũng không có. Xa Hạo quá sợ hãi nói: “Sao công tử đột nhiên phát bệnh đến thế này?” Ta yếu ớt nói: “Có lẽ là bị phong hàn, nghỉ ngơi một đêm sẽ không có việc gì...” Xa Hạo nói: “Giờ ta đi mời đại phu.” Hắn sai người đi gọi đại phu đi theo đội tới, sau khi giúp ta bắt mạch, đại phu nói: “Vị tướng quân này bị phong hàn, ta sẽ kê cho ngài hai phương thuốc, chốc nữa phải uống ngay, chắc rất nhanh có thể bình phục thôi.” Xa Hạo tin chắc ta không có trở ngại thì mới yên lòng. Khinh Nhan nghe được tin tức vội đi tới trước xe của ta, nàng nói với Xa Hạo: “Giao hắn cho ta tới chăm sóc, ngươi đi đi!” Xa Hạo hơi do dự nhìn về phía ta. Ta gật đầu nói: “Ngươi đi lo việc khác đi, Khinh Nhan cô nương hẳn là sẽ không hại ta.” Khinh Nhan kéo cửa xe đi lên, nàng sờ sờ trán lại dò xét mạch đập của ta, không khói hoa dung thất sắc, thấp giọng nói: “Buổi sáng hôm nay vẫn còn tốt lắm mà, sao lại đột nhiên phát bệnh nghiêm trọng thế này?” Ta cười nói: “Có lẽ là do lần trước giao hoan với nàng quá mức xuất thần nên thân thể suy yếu...” Khinh Nhan đỏ mặt, nhẹ giọng trách móc: “Chàng... bệnh đến tình trạng này rồi mà miệng vẫn còn nói bậy.” Rồi nàng nhẹ nhàng ôm lấy người ta, nói: “Là ta hại chàng, trong lòng chàng có hận ta hay không?” Ta thấp giọng nói: “Trong lòng ta rất thích nữa là khác, nếu không tin hiện tại nàng có thể hại ta thêm một lần…” Vừa nói ta đã luồn bàn tay phải vào trong váy Khinh Nhan. Khinh Nhan đỏ mặt đẩy tay ta ra: “Ta đi giúp chàng sắc thuốc, nếu còn dám nói bậy ta sẽ không quan tâm chàng nữa.” Ta ngoài miệng mặc dù nói lời khiêu khích nàng, thế nhưng trên người rã rời đến không có một chút sức lực nào, sau khi uống xong thuốc của Khinh Nhan sắc, không bao lâu thì ta chìm vào giấc ngủ say. Bệnh tình lần này của ta cũng không có rất nhanh sẽ có chuyển biến tốt đẹp theo như lời của đại phu, trái lại càng trở nên nghiêm trọng hơn, liên tục sốt cao ba ngày không hạ nhiệt, cả người cũng gầy đi một vòng, môi khô đến nứt ra, hai mắt vô thần, nếu như không phải là mang mặt nạ da người có lẽ sắc mặt của ta cũng sẽ càng kinh khủng hơn. Ba ngày này Khinh Nhan vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc ta, bệnh tình của ta tác động đến phương tâm của nàng, chúng ta giống như đã trở về những ngày ở chung trong khoang thuyền khi chạy thoát ra từ đại Hán, cái loại cảm giác ấm áp cùng thâm tình khiến cho ta cả đời cũng khó quên. Khinh Nhan rưng rưng nói: “Thân thể chàng từ trước đến nay đều rất cường tráng, vì sao lại bệnh đến tình trạng này rồi? Không được, ta phải đi tìm Lãnh Cô Huyên đến xem giúp chàng thế nào?” Ta lắc đầu, khàn giọng nói: “Tìm cái lão yêu bà đó làm gì... bà... bà ấy chỉ biết nhân cơ hội hại ta thôi...” Khinh Nhan gấp đến độ khóc thành tiếng: “Nhưng… chàng mãi chưa hạ sốt, ta... ta không biết nên làm cái gì bây giờ...” Ta an ủi nàng: “Chỉ cần thêm một ngày là chúng ta có thể tới Yên đô rồi, đến đó thì có thể tìm được danh y chẩn bệnh cho ta.” Buổi tối lúc cắm trại, Xa Hạo qua đây thăm ta, hắn thấp giọng nói: “Hôm nay Lãnh Cô Huyên hỏi qua tình huống của công tử thế nào, ta cũng không có nói ra bệnh tình của công tử cho bà ta biết.” Ta gật đầu nói: “Bà ta có cử động dị thường gì không?” Xa Hạo nói: “Biểu hiện ra thì bà ấy vẫn luôn ở trong xe, thế nhưng mỗi đêm đều lặng lẽ chuồn ra ngoài.” Xa Hạo có chút mù mờ nói: “Hơn nữa hình như bà ta cố ý để cho chúng ta nhìn ra hành tung của bà ta, không biết có phải còn có những người khác đi cùng bà ta qua đây không?” Ta ho khan một tiếng nói: “Khỏi cần quản bà ta nữa, chúng ta chỉ cần bảo đảm an toàn cho A Y Cổ Lệ là được.” Xa Hạo nói: “Bệnh tình của công tử thế nào rồi?” Ta yếu ớt nói: “Ngày hôm nay tay chân hình như đã khôi phục được một ít sức lực, tuy nhiên vẫn chưa hạ sốt được chút nào.” Xa Hạo nói: “Cũng may chỉ cần đêm mai là chúng ta có thể đến được Yên đô rồi, tới nơi sẽ tìm một vị danh y để xem bệnh cho công tử.” Sau khi Xa Hạo đi khỏi đây, Khinh Nhan lại bưng tới một chén thuốc, ta lắc đầu nói: “Ta không muốn uống, thuốc này đối với bệnh tình của ta không có tác dụng gì.” Khinh Nhan ôn nhu nói: “Chàng cứ nên uống đi, thuốc này chỉ có công hiệu thanh nhiệt giải độc, đối với thân thể của chàng không có hại gì.” Ta thấy Khinh Nhan bởi vì nghỉ ngơi không đủ mà dung nhan tiều tụy đi rất nhiều, trong lòng không khỏi thấy yêu thương, liền bảo Khinh Nhan buông chén thuốc xuống rồi ôm lấy thân thể của nàng vào trong lòng, nói: “Muốn tháo chuông thì phải cần người buộc chuông, bệnh này của ta có lẽ phải cần nàng tới trị liệu mới khỏi được.” Không biết vì sao, trong lòng ta đột nhiên dấy lên một cỗ dục hỏa cường liệt, thân thể nhanh chóng sản sinh ra biến hóa. Khinh Nhan nhạy cảm thấy được biến hóa của ta, đỏ mặt cười nói: “Chàng cùng bị bệnh đến tình trạng này, thế mà còn muốn làm chuyện kia nữa sao.” Ta cầm lấy bàn tay của nàng đặt ở dưới thân ta, rồi hôn lên lỗ tay của nàng, khẽ nói: “Ta cũng không rõ vì sao, lúc nào cũng không khống chế được dục hỏa của bản thân mình.” Khinh Nhan nhẹ giọng nói: “Chàng bị ta làm hại thế còn chưa đủ sao?” Ta thấp giọng nói: “Chúng ta chỉ cần không dùng nội công, hẳn là sẽ không làm hại tới đối phương.” Khinh Nhan do dự nói: “Nhưng mà bốn phía đều có người, nếu lỡ để cho bọn họ nghe được thì xấu hổ đến chết mất.” Vừa nghe nàng nhắc nhở ta không khỏi thấy mất mát, thế nhưng dục hỏa trong lòng càng lúc càng thêm cường liệt, ta duỗi bàn tay vào trong áo Khinh Nhan không ngừng xoa nắn. Khinh Nhan dưới vuốt ve của ta cũng đã thở hổn hển, hiển nhiên dục vọng đã bị ta khơi mào. Khi ta đang muốn tiến thêm một bước để hành động thì Khinh Nhan nắm chặt lấy cánh tay của ta, cầu xin: “Oan gia, cho dù chàng muốn thì cũng không thể ở đây chứ.” Lúc này ta đã tinh trùng thượng não, bên dưới đã điều khiển bên trên, ta bất chấp xé rách quần áo của Khinh Nhan, mặc kệ là chuyện gì cũng bị ta ném phía sau đầu. Khinh Nhan nói: “Chàng hãy dừng tay nghe ta nói.” Ta liều mạng hôn xuống cổ nàng. Khinh Nhan nói: “Ta vừa rồi đi lấy nước đến đây phát hiện ở sườn phía tây doanh trại có một gian nhà tranh bỏ trống, nếu như chàng thực sự muốn... chúng ta đến nơi đó đi...” Sau đó Khinh Nhan hầu hạ ta mặc vào quần áo rồi đi ra thùng xe, lúc này đêm đã rất khuya, ngoại trừ binh sĩ phụ trách gác đêm còn những người khác phần lớn đã đi nghỉ ngơi. Xa Hạo thấy chúng ta đi ra thì vội vàng lên nghênh đón: “Hai người định đi đâu?” Ta cười nói: “Ta cảm thấy trong lòng phiền muộn nên muốn ra ngoài đi dạo.” Xa Hạo căn dặn: “Quanh đây đều là sơn lâm, có không ít dã thú thường lui tới, hai người nên cẩn thận.” Khinh Nhan nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc thái tử.” Xa Hạo gật đầu rồi ý ra hiệu cho hộ vệ để chúng ta đi. Ta cùng Khinh Nhan đi dọc theo dòng suối nhỏ tới một khu rừng ở phía trước, con đường này mặc dù không xa nhưng đường gồ ghề khó đi. Ngôi nhà tranh mà Khinh Nhan nói nằm ở trong khu rừng, trong lòng ta không khỏi thầm hoài nghi, Khinh Nhan cũng là nội thương trong người, cự ly ở đây cách nguồn nước cũng khá xa, vì sao nàng lại tới đây làm gì? Chẳng lẽ nàng nhân cơ hội để quan sát địa hình xung quanh đây? Khu nhà tranh này có lẽ là của người coi giữ rừng ở, từ hàng rào xung quanh nhà tranh đã bị sụp xuống cùng bãi cỏ hoang um tùm trong viện có thể thấy được ở đây chắc đã bị bỏ hoang một thời gian rất lâu. Khinh Nhan cùng ta dắt tay đi vào trong viện, dùng chùy thủ tùy thân chặt đứt khóa cửa. Khi chúng ta đây cửa đi vào, ta cũng không quản đến chuyện đóng cửa liền một tay ôm Khinh Nhan vào trong lòng và hôn nàng điên cuồng. Khinh Nhan dịu dàng nói: “Chàng buông ra trước để ta khóa cửa phòng đã.” Không biết vì sao, trong nội tâm ta trở nên kích động khác thường, tâm tình lúc này của ta giống như thể khi lần đầu tiên phát sinh việc nam nữ vậy. Ta cùng Khinh Nhan cởi ra hết quần áo trên người, tiếp đó hai thân thể lõa lồ điên cuồng quấn chặt lại với nhau, lúc này ta kích động đến miệng khát lưỡi khô, trái tim nóng hừng hực như muốn nhảy ra ngoài khoang miệng. Nhiệt huyết dâng lên, ta dùng toàn lực xâm nhập vào ngọc thể của Khinh Nhan. Những động tác kịch liệt liên tiếp của ta làm cho Khinh Nhan nhịn không được lớn tiếng kêu lên, nàng cầu xin: “Chàng... nhẹ một chút...” Nhưng lý trí của ta trong sát na tiến nhập vào ngọc thể của nàng đã hoàn toàn mê thất, một cỗ dục hỏa khó có thể ngăn chặn trong cơ thể như muốn tìm cửa ra để phát tiết. Hai mắt ta đã bị mê man, hai tay ôm chặt lấy cặp mông đầy đặn trơn bóng của Khinh Nhan, hạ thân dường như điên cuồng dùng toàn lực trùng kích. Khinh Nhan phát ra tiếng la đau khổ mà bao hàm cả vui sướng, những tiếng la dưới những động tác kịch liệt của ta trở nên gián đoạn đứt quãng. Nhiệt độ cơ thể ta bắt đầu tăng cao, giống như có một ngọn lửa đang đốt cháy trong cơ thể, ngọn lửa này tại trong đan điền của ta không ngừng mở rộng, ta ép chặt lấy thân thể Khinh Nhan, gương mặt dán vào làn da trắng muốt nõn nà. Hàm răng ngấu nghiẻn cắn lên thân thể nàng, Khinh Nhan dưới những động tác cuồng dã của ta đã hoàn toàn buông tha rụt rè như ngày thường, há miệng mút lấy đôi môi ta, tứ chi như bạch tuộc quấn chặt lấy thân thẻ ta, trong miệng phát ra những tiếng la hét, rên rỉ mơ hồ không rõ. Ta phát ra một tiếng gầm nhẹ, dục hỏa trong cơ thể như vỡ đê ào ào tuôn ra, lửa tình nóng rực thiêu đốt toàn thân Khinh Nhan khiến nàng không tự chủ được cả người run lên bần bật, hai mắt khép hờ, dường như đã bị hư thoát. Ý nghĩ của ta dần dần bình tĩnh hơn, đột nhiên cảm giác được nơi đan điền trống rỗng đến cực điểm, một cỗ khí lưu cực kỳ âm lãnh từ trong cơ thể Khinh Nhan nhanh chóng chảy ngược vào trong cơ thể ta, trong lòng ta hoảng hốt, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này. Khinh Nhan kinh hoảng nói: “Mau buông ta ra...” Lúc này ta cho dù muôn buông nàng ra cũng đã không thể, luồng khí lưu âm lãnh cuồn cuộn đang không ngừng chảy vào trong cơ thể, sau đó đều tập trung tại nơi đan điền của ta, toàn thân ta giống như rơi vào trong hầm băng, máu như muốn đông cứng lại, khớp hàm không ngừng run lên cầm cập. Khuôn mặt của Khinh Nhan đã hoàn toàn mất đi màu máu, trong đôi mắt toát ra vẻ kinh hoảng không gì sánh được. Lòng ta kêu to không ổn, hôm nay vì ham vui sướng, không ngờ rơi xuống kết cục thế này, nếu bởi vậy mà đánh mất cái mạng nhỏ này, chẳng phải là trở thành trò cười cho người trong thiên hạ hay sao. Khi nhìn lại Khinh Nhan không ngờ đã bị ngất ở trong lòng ta, mặc dù toàn thân ta không thể động đậy, thế nhưng ý nghĩ lại cực kỳ thanh tĩnh, chính là bởi vì thanh tĩnh nên cảm giác sợ hãi mới phát ra càng mạnh mẽ. Luồng khí lưu tìm tòi chảy vào trong cơ thể ta kéo dài không dứt, trong lòng ta đã hiểu, lần này không chỉ công lực mà ta ngày đó truyền vào cơ thể Khinh Nhan, thậm chí ngay cả công lực của Lãnh Cô Huyên truyền cho nàng cùng công lực của bản thân Khinh Nhan tất cả đều bị ta hút trở về, nếu như vậy ta chẳng phải sẽ bị tẩu hỏa nhập ma? Không biết qua thời gian bao lâu, luồng khí lưu rốt cuộc ngừng truyền vào trong cơ thể ta, dục niệm trong đầu ta lúc này cũng hoàn toàn biến mất, thay vào đó chính là sự sợ hãi thật sâu. Khinh Nhan vẫn còn hôn mê bất tỉnh, ta mặc vào áo khoác ngoài và chỉnh lý lại quần áo cho nàng sau đó âm thầm điều tức, chỉ cảm thấy bên trong đan điền một cỗ nội tức khổng lồ tự nhiên thôi phát ra, tiếp đó chảy khắp kinh mạch toàn thân, cũng không cảm thấy một chút dị thường nào. Ta ôm lấy người Khinh Nhan, đang muốn rời khỏi đây thì đột nhiên nghe được trong rừng cây bên ngoài truyền đến tiếng bước chân sột soạt. Tiếng bước chân đó rõ ràng hướng về gian nhà tranh mà ta đang ở, ta vội vàng ôm lấy Khinh Nhan trốn vào dưới giường. Qua hồi lâu mới nghe thấy tiếng cửa phòng chậm rãi bị đẩy ra, lúc này ta mới ý thức được thính lực của mình trong chớp mắt đã đề thăng tới một cảnh giới hoàn toàn mới, thậm chí so với trước khi ta mất đi công lực còn vượt xa hơn. Ta ngừng thần, rất sợ bị người phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta. Trong bóng tối nghe được một tiếng thở dài buồn bã, toàn thân ra run lên, thanh âm này với ta mà nói đã quá quen thuộc rồi, rõ ràng chính là phát ra từ Thải Tuyết người mà không lúc nào ta không nhớ tới. Ta cố kiềm chế nội tâm đang xúc động, xuyên thấu qua khe hở dưới giường quan sát ra bên ngoài. Lúc này thấy hai đôi giày thanh tú xuất hiện ở phía trước mặt, có lẽ Thải Tuyết cũng không phải đến đây một mình. Một giọng nói dịu dàng của nữ vang lên: “Cung chủ hình như có tâm sự?” Thải Tuyết nhẹ giọng nói: “Lúc này giáo chủ hẳn là tới rồi.” Trong lòng ta trầm xuống, giáo chủ trong miệng Thải Tuyết chẳng lẽ là Lãnh Cô Huyên? Xem ra giữa họ quả nhiên có sự liên hệ. Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Lãnh Cô Huyên: “Nếu các ngươi tới rồi, vì sao không ra đây gặp ta?” Lòng ta cả kinh, còn tưởng rằng hành tung của mình đã bị Lãnh Cô Huyên phát hiện. Thải Tuyết cùng cô gái đồng thời đi ra ngoài gian nhà tranh, cùng nói: “Thuộc hạ tham kiến giáo chủ!” Lãnh Cô Huyên thản nhiên nói: “Khinh Hồng, ngươi lui ra trước đi, ta có mấy câu muốn nói riêng với Thải Tuyết.” Cô gái tên gọi Khinh Hồng đáp một tiếng sau đó đi qua một bên. Lãnh Cô Huyên nói: “Thải Tuyết, chuyện ta giao cho ngươi đà làm xong chưa?” Thải Tuyết ôn nhu nói: “Tất cả cũng đã làm xong.” Lãnh Cô Huyên thở dài: “Trong lòng ngươi có phải còn đang nghĩ đến hắn?” Thải Tuyết trầm mặc chốc lát mới đáp: “Trong lòng Thải Tuyết từ lâu đã quên đi tất cả.” Lãnh Cô Huyên tràn ngập từ ái nói: “Thải Tuyết, ngươi phải hiểu được, ngươi là thánh nữ của bản môn, phải gánh vác trọng trách nhất thống Thánh môn, nghìn vạn lần không thể rơi vào trong tình ái nam nữ.” Lãnh Cô Huyên nói tiếp: “Hy vọng ngươi có thể hiểu rõ, ta sở dĩ bảo ngươi làm việc này đều là vì tốt cho ngươi.” Trong lòng ta âm thầm giật mình, từ khi ta biết Lãnh Cô Huyên tới nay chưa từng thấy qua giọng điệu của nàng đối với người khác lại hoà nhã đến như vậy. Nhưng vì sao đối với Thải Tuyết lại hòa nhã như thế? Giữa họ rốt cuộc có mối quan hệ thế nào? Thải Tuyết nói: “Giáo chủ, ta muốn cầu giáo chủ một việc.” Lãnh Cô Huyên nói: “Ngươi nói đi!” Thải Tuyết nói: “Con gái của Dận Không căn bản không có quan hệ gì đến chuyện này, giáo chủ nên buông tha nó đi.” Lãnh Cô Huyên nói: “Ta đã từng đáp ứng ngươi sẽ không làm tổn thương nó, đương nhiên ta sẽ thực hiện, lần này hành trình Yên đô nếu như thuận lợi, ta sê đem nó trả về bên cạnh Dận Không.” Thải Tuyết thân thiết nói: “Giáo chủ sẽ làm hại hắn không?” Trong lòng ta bất giác cảm thấy ấm áp, hắn trong miệng của Thải Tuyết đương nhiên chính là ta. Trong miệng nàng mặc dù nói đã quên ta, thế nhưng từ trước đến giờ vẫn luôn quan tâm đến ta. Lãnh Cô Huyên nói: “Thứ ta muốn chính là bảo tàng của Mâu thị, Long Dận Không mưu toan chính là bá nghiệp thiên hạ, chỉ cần hắn không phải tận lực đối nghịch với ta, ta đương nhiên sẽ không làm hại hắn.” Lãnh Cô Huyên dừng lại một chút lại nói với Thải Tuyết: “Ta biết tâm tư của ngươi. Cũng được, ta đáp ứng ngươi, chỉ cần Long Dận Không không có tâm muốn hại ta, ta quyết không ra tay đối phó hắn.” “Đa tạ giáo chủ! Lãnh Cô Huyên thở dài nói: “Trong miệng ngươi nói cảm tạ nhưng trong lòng chưa hẳn là nghĩ như vậy, ta biết ngươi đối với cách làm của ta từ trước đến nay chưa bao giờ có ý tán đồng.” Thải Tuyết thấp giọng nói: “Thài Tuyết không dám.” Lành Cô Huyên thản nhiên cười nói: “Ngươi đừng tường rằng ta không biết, mẹ con Khúc Nặc có phải do ngươi cố ý để chạy đúng không?” Trong lòng ta hết sức vui mừng, nếu như những lời của Lãnh Cô Huyên tất cả là thật, mẹ con Khúc Nặc đã thoát khỏi không chế của nàng, khiến cho ta càng thêm vui mừng chính là, Thải Tuyết chưa từng phản bội ta. Thải Tuyết hình như đang quỳ xuống trước mặt Lãnh Cô Huyên: “Thải Tuyết tự tiện quyết định, xin giáo chủ trách phạt!” Lãnh Cô Huyên thở dài một hơi nói: “Ngươi thực sự là một đứa trẻ tâm địa quá mức thiện lương, bỏ đi, chuyện này ta sẽ không truy cứu nữa, lần này chuyện ở Yên đô ngươi không cần tham dự, ngày mai đi cùng Khinh Hồng trở về đại Hán đi.” Lúc này Khinh Nhan cũng tỉnh lại, nàng tựa sát vào trong lòng ta, cả người vẫn đang không ngừng run lên, không biết lời đối thoại vừa rồi của Lãnh Cô Huyên cùng Thải Tuyết nàng rốt cuộc có nghe được gì không. Ta hướng nàng làm một cái thủ thế chớ có lên tiếng, lúc này bên ngoài đã hoàn toàn yên lặng xuống, chúng ta ở lại thêm một lúc nữa, vững tin bên ngoài không có động tĩnh gì, khi đang muốn từ dưới giường bò ra ngoài thì lại nghe bên ngoài vang lên giọng nói lạnh lùng của Lãnh Cô Huyên: “Long Dận Không, lẽ nào ngươi dự định ở bên trong đó cả đời sao!” Lúc này ta mới biết hành tung của mình đã bị bại lộ từ lâu, vừa rồi Lãnh Cô Huyên sở dĩ không có vạch trần, có lẽ là sợ ta cùng Thải Tuyết sẽ gặp phải nhau. Ta cười ha hả nói: “Bên trong rất tốt, ta tạm thời chưa muốn ra ngoài đâu. Lãnh giáo chủ có phải cũng muốn vào đây nói chuyện dăm ba câu hay không?” Lãnh Cô Huyên cười lạnh nói: “Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ ở cùng trong một phòng còn ra thể thống gì.” Ta cười nói: “Lãnh giáo chủ hình như đối với những việc riêng tư đặc biệt có hứng thú thì phải, đã như vậy, ta thẳng thắn nói cho giáo chủ biết, hiện tại ta đang khỏa thân cùng với Khinh Nhan làm cái chuyện vợ chồng thường làm, nếu như giáo chủ có hứng thú thì có thể đi vào xem thử.” Khinh Nhan xấu hổ tới cực điểm, há miệng cắn mạnh một cái lên vai ta, ta đau quá hét to lên một tiếng. Tiếng kêu này vào trong tai Lãnh Cô Huyên thì lại có một tầng hàm nghĩa khác, nàng vừa thẹn vừa giận nói: “Long Dận Không, ngươi thực sự là quá mức vô sỉ!” Ta ngưng thần lắng nghe, hồi lâu cũng không nghe được thanh âm của nàng nữa, lúc này mới đỡ Khinh Nhan từ dưới giường bò đi ra ngoài, từ kẽ cửa nhìn ra phía bên ngoài nhưng không còn thấy bóng dáng của Lãnh Cô Huyên đâu nữa. Cà người Khinh Nhan yếu ớt vô lực tựa ở trên người ta, ta xoay người lại nói: “Lão yêu bà đi rồi, chúng ta nên mau chóng trở về đi, để tránh mấy người Xa Hạo khỏi phải lo lắng.” Khinh Nhan cười khổ nói: “Lúc này ta một bước cũng đi không được.” Ta cõng Khinh Nhan, lúc này cảm giác được trong cơ thể tràn ngập khí lực, xem ra một thân công lực của Khinh Nhan đều bị ta hút vào trong cơ thể. Đi ra rừng cây, cảm thấy phía sau lưng lạnh giá, không ngờ là nước mắt của Khinh Nhan đã làm quần áo phía sau lưng ta hoàn toàn ướt nhẹp, ta hòa nhã hỏi: “Làm sao vậy? Có phải cảm thấy người khó chịu không?” Khinh Nhan lắc đầu, ôm chặt lấy cổ và dán khuôn mặt vào sau gáy ta, càng khóc càng thêm thương tâm. Ta nhẹ giọng nói: “Có phải nàng là vì nguyên do võ công đã bị ta hút đi?” Khinh Nhan run giọng nói: “Từ lâu ta đã bị tẩu hỏa nhập ma, cần võ công thì còn ích lợi gì, ta chỉ là lo lắng công lực này đi vào trong cơ thể của chàng sẽ gây thương tổn cho chàng mà thôi...” Ta cười nói: “Vừa rồi ta đã điều tức qua cũng không có phát hiện dị dạng gì, ta nghĩ hẳn là không có việc gì đâu.” Khinh Nhan yên lặng gật đầu nhưng vẫn đang yên lặng rơi lệ, trong lòng ta mơ hồ cảm giác được có thể nàng đã nghe được lời đối thoại giữa Lãnh Cô Huyên cùng Thải Tuyết. Trên đường trở về doanh trại thì gặp phải Xa Hạo đang dẫn người qua đây tìm. Ta nháy mắt một cái với họ, Xa Hạo thấy bộ dạng của ta thì trên mặt lộ ra vẻ khó tin, không nghĩ tới vừa rồi ta vẫn còn uể oải mà bây giờ tinh thần đã tỉnh táo lại, tình hình cụ thể ở trong đó ta đương nhiên không thể nói cho người ngoài biết rồi. Đi tới doanh trại, trước tiên mang Khinh Nhan vào nghỉ ngơi bên trong xe sau đó đi tới bên cạnh lửa trại. Xa Hạo đưa cho ta một con chim trĩ đã nướng xong, khẽ nói: “Sao lại đi một lúc lâu như vậy?” Ta tránh nói vào vấn đề chính: “Không ngờ trên đường gặp phải Lãnh Cô Huyên rồi cùng bà ta hàn huyên vài câu.” Xa Hạo nói: “Bà ta có làm khó dễ công tử không?” Ta lắc đầu: “Có chuyện có thể khẳng định, Lãnh Cô Huyẻn đã xuất động không ít thủ hạ của Huyền Minh giáo, xem ra tâm đề phòng của bà ấy đối với chúng ta rất nặng.” Xa Hạo cười lạnh nói: “Cho dù bà ta có lợi hại cỡ nào cũng đánh không lại tất cả chúng ta vây đánh.” Ta cười nói: “Có thể tránh được xung đột thì tốt nhất nên nghĩ cách tránh đi, dù sao mục đích lần này của chúng ta là hợp tác.” Đang nói chuyện thì thấy Lãnh Cô Huyên từ trong bóng tối đi về phía chúng ta, lạnh lùng nói: “Ta còn tưởng là ngươi không dám trở về chứ?” Xa Hạo tràn đầy cảnh giác đứng dậy, tay phải chậm rãi đặt trên chuôi kiếm.