[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Lý Mộ Vũ lạnh lùng nhìn ta nói:
“Mộ Vũ cũng muốn nghe cao kiến của Tiêu tướng quân!”
Ta mỉm cười nói:
“Tiêu mỗ chỉ là một người thô lỗ, có điều gì không đúng mong rằng các vị không phiền lòng. Ta cho rằng những gì Lý Đại Đô Đốc nói chẳng qua chỉ những cái khác nhau bề ngoài của trà đạo, nhưng lại quên rằng các lưu phái trà đạo có một điểm giống nhau rất lớn...”
Ta cố ý dừng lại một lát, đến khi ánh mắt mọi người trong đình tập trung hết lên người của ta, đương nhiên ánh mắt Huyền Anh vẫn yên tĩnh như nước, không bị thay đổi bởi bất kì chuyện gì bên ngoài, ta lớn tiếng nói:
“Các phái đều chú trọng bình thản, yên tĩnh, trên thực tế họ đều phát triển từ ý của Nho gia. Cho nên ta cho rằng, nguồn gốc của trà đạo chính là Nho gia, ba nhà theo như Lý Đại Đô Đốc nói chẳng qua chỉ là biểu hiện bề ngoài. Ví như nước sông, nước hồ, nước mưa, bề ngoài nhìn thì có vẻ khác nhau, trên thực tế đều là nước, không có bất cứ điều gì khác nhau.”
Ánh mắt Huyền Anh lặng lẽ nhìn về phía ta, dường như hơi tán thưởng đối với giải thích của ta.
Khuôn mặt tuấn tú của Lý Mộ Vũ ửng đỏ, bị ta khiển trách không nói gì được, chỉ yên lặng đi tới bức tường đổ.
Hoàn Tiểu Trác giúp hắn giải vây nói:
“Hai vị nói đều rất có đạo lý, nhưng Tiêu tướng quân nói về nguồn gốc của trà đạo, còn Lý Đô Đốc lại nói về các lưu phái của trà đạo.”
Ta thấy Hoàn Tiểu Trác ủng hộ hắn trong lòng đau đớn chua xót vô cùng khó chịu.
Cao Nguyên Viễn cười nói:
“Nếu như mọi người nói chuyện vui vẻ như vậy, ta cũng xin được chen ngang hai câu, nội dung chủ yếu mà trà đạo hướng tới là năm thứ, lá trà, nước trà, độ mạnh yếu của lửa, dụng cụ, hoàn cảnh uống trà. Hôm nay uống trà, độ mạnh yếu của lửa, nước trà do Huyền Anh sư phụ nắm giữ, trà cụ cùng hoàn cảnh do ta cung cấp, lá trá chính là Lý Đại Đô Đốc đưa tặng, không biết có thể diễn biến ra những loại biến hóa nào.”
Ta mỉm cười nói:
“Nhất định là tuyệt vời không sao tả xiết!”
Lý Mộ Vũ khinh thường nói:
“Không nhìn thấy trà cũng có thể ngửi thấy hương thơm của trà, Tiêu tướng quân có thể từ mùi hương đoán ra được đoán được ra trong bình rốt cục là loại trà nào sao?”
Hiển nhiên hắn muốn cố ý làm khó ta.
Trước nay ta đã uống đủ loại danh trà trong thiên hạ, hơn nữa thiên phú về trà đạo rất cao.
Mặc dù không dám tự xưng đã đạt đến cấp bậc tông sư, nhưng tu vi trên phương diện này cũng thuộc về hàng ngũ cao thủ.
Lúc này nước trà đang sôi sùng sục, mùi thơm theo hơi nước không ngừng phả ra xung quanh, mùi thơm này trong lành kéo dài, bên trong lại thoang thoảng mùi hương của hoa Lan, thanh cao mà kéo dài, mang một phong cách riêng.
Lý Mộ Vũ cười lạnh nói:
“Không phải Tiêu tướng quân muốn chờ đến lúc trà được bưng đến trước mặt mới chịu đoán chứ?”
Ta hờ hững cười nói:
“Không nghĩ Lý Đại Đô Đốc còn vội vàng hơn cả ta!”
Ta quay sang nói với Huyền Anh:
“Huyền Anh sư phụ, trà nàng đang pha chế có phải là Kỳ Môn Hồng Trà?”
Sắc mặt Lý Mộ Vũ không nhịn được biến đổi, từ bộ dáng của hắn ta đã biết mình đoán đúng.
Huyền Anh nói:
“Tiêu tướng quân nói không sai, trà ta đang pha chế chính là Kỳ Môn Hồng Trà.”
Cao Quang Viễn khen:
“Tiêu tướng quân quả là cao thủ trên phương diện này. Chỉ từ mùi vị có thể phân biệt được rốt cuộc là loại trà nào, Cao mỗ bội phục, bội phục!”
Hắn tán dương ta chẳng khác gì âm thầm hạ thấp Lý Mộ Vũ. Lý Mộ Vũ bị mất mặt trước mọi người khiến cho sắc mặt của hắn càng trở nên khó coi.
Huyền Anh nói:
“Kỳ Môn Hồng Trà có mùi thơm đặc biệt, cao hương hình tú. Chỉ cần là người biết trà, rất dễ dàng đoán được tên của nó. Việc này đối với Tiêu tướng quân cũng không tính là khó khăn.”
Những lời này của nàng uyển chuyển vạch ra, cho dù ta đoán được tên trà cũng không hẳn đã có chỗ hơn người.
Huyền Anh bưng bình trà đi lại phía chúng ta, ta hơi khó hiểu nói:
“Huyền Anh sư phụ, có chuyện ta vẫn chưa rõ, trước đây ta đã từng uống qua Kỳ Môn Hồng Trà, nhưng trà cụ lần đó và lần này lại khác nhau hoàn toàn, không biết nguyên nhân là thế nào?”
Huyền Anh lạnh nhạt nói:
“Trà đạo yêu cầu phải tuân theo những quy tắc nhất định, trong trà đạo có chín cái khó, đó là: trông, thu hoạch, sao trà, dụng cụ, lửa, nước, lièu lượng, nấu trà, thưởng thức”
Cao Quang Viễn giật mình tỉnh ngộ nói:
“Nói như vậy, trà cụ ta chuẩn bị cũng không thích hợp pha chế Kỳ Môn Hồng Trà?”
Huỵền Anh nói:
“Trà đạo cũng chú trọng biến hóa, Kỳ Môn Hồng Trà chỉ là một loại trong số nghệ thuật uống trà, trà mà mọi người từng uống qua bất kể là dụng cụ uống trà hay phương pháp pha chế đều khác so với hôm nay, mùi vị hai loại đương nhiên cũng không giống nhau.”
Nàng ưu nhã rót cho chúng ta mỗi người một chén trà. Ngón tay nàng thon dài mềm nhẹ, làn da nhẵn nhụi như trẻ sơ sinh, mặc dù chưa uống trà, nhưng chỉ nhìn hai tay của nàng cũng có thể tưởng tượng trà được pha chế bởi đôi tay này hương vị sẽ thanh thuần như thế nào.
Chén trà đầu tiên có hương thanh u kèm theo mùi hoa Lan thoang thoảng, vừa vào miệng có cảm giác hơi ngọt, dường như không có một chút vị đắng. Thưởng thức tỉ mỉ, trong vị nhàn nhạt lại ẩn chứa một tư vị khác.
Uống tới chén thứ hai, đầu lưỡi đã thấm nhuần vị trà. Tới chén thứ ba, cổ họng đã ngọt lịm, thấm đẫm vị trà. Lúc này lại cảm nhận tỉ mỉ lần nữa, chỉ cảm thấy thơm ngọt đầy miệng, hương trà đầy bụng, không còn thanh u đạm bạc như lúc trước nữa.
Ta có cảm giác như đi tới bờ biển, ngồi trên một tảng đá xanh biếc, trơn nhẵn, để cho nước biển trong suốt cọ rửa đôi chân trần, bên chân có tảo biển xanh biếc và cá ngũ sắc bơi lội, mặt trời phía xa tỏa ra những tia nắng rực rỡ ấm áp, khiến trong lòng cảm giác được sự bình yên, có thể nghe được từng tiếng nỉ non của tảo biển.
Cảnh giới của trà đạo chú trọng đến một loại văn hóa cùng lạc thú, nói về sự đạm bạc, yên tĩnh của cuộc sống. Làm cho người ta ở trong không gian riêng hưởng thụ cảm giác bản thân hòa vào vẻ đẹp của thiên nhiên, không có ồn ào náo nhiệt, không có phân tranh của thế gian, chỉ có hoa thơm chim hót, nước suối, mây bay cùng âm thanh du dương của đản cổ, tinh thần cảm nhận được sự thăng hoa tột cùng.
Thần kinh căng thẳng của ta bất giác trở nên êm dịu và buông lỏng, từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên ta may mắn được uống trà ngon như vậy, ta thốt ra một câu thừa nhận từ đáy lòng:
“Trà ngon!”
Bất luận là Lý Mộ Vũ hay Cao Nguyên Viễn lúc này đều như ta, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ bình thản không màng danh lợi, không khí giương cung bạt kiếm vừa rồi đã biến mất trong hư vô.
Cao Quang Viễn chợt nhớ tới bánh trà ta mang đến, đưa tay mở ra.
Bánh trà cũng được chuẩn bị tỉ mỉ, do đầu bếp chuyên pha chế cùng ta đến pha, tất cả đều là trà bánh đặc sắc của Tần quốc. Việc này trong mắt người khác cũng không có gì đặc biệt, nhưng đối với Hoàn Tiểu Trác, ý nghĩa nhất định sẽ khác.
Quả nhiên Hoàn Tiểu Trác ngẩn ra, đôi mắt đẹp nhìn về phía ta, ta chỉ cảm thấy trong ánh mắt nàng tràn đầy sự hấp dẫn, bản thân liền bị ánh mắt nàng hắp dẫn, trong lòng thầm kêu không ổn.
Ta biết nàng am hiểu thôi miên mê hồn thuật, âm thầm điều hòa nhịp thở, thầm niệm Vong Tình thiên trong Vô Gian Huyền Công. Trong đầu liền trở nên sáng sủa, khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Hoàn Tiểu Trác ý tứ sâu xa nói:
“Bánh trà Tiêu tướng quân chọn khá đặc biệt.”
Ta cười nói:
“Đầu bếp theo chúng ta đến đây chính là người Tần, am hiểu pha chế bánh trà của Tần quốc, Đoạn quốc sư cảm thấy đặc biệt ở chỗ nào?”
Hoàn Tiểu Trác lạnh lùng nói:
“Tiếc rằng trước nay ta không thích trà của Tần quốc.”
Lúc này Cao Quang Viễn đứng lên nói:
“Lý Đại Đô Đốc, ta có chuyện muốn nói với ngài.”
Lý Mộ Vũ không biết hắn cố ý muốn tạo cơ hội cho ta nói chuyện với Hoàn Tiểu Trác, mỉm cười nói:
“Tốt, nếu vậy chúng ta tới thư phòng nói chuyện.”
Ta cười nói:
“Nếu như Cao đai nhân muốn nói chuyên riêng cùng Lý Đại Đô Đốc, vây ta tránh đi một lát.”
Ta chỉ về cầu nhỏ ở phía trước nói:
“Đoạn Quốc Sư, chúng ta lên cầu ngắm cá được chứ?”
Trong lòng Hoàn Tiểu Trác đã sinh ra sự tò mò mãnh liệt với ta, đứng lên nói:
“Ta đang có ý đó.”
Hai người chúng ta rời khỏi Trúc Phong đình, chậm rãi đi lên cầu nhỏ. Nhìn xuống dưới cầu thấy nước suối trong suốt đến tận đáy, nhìn rõ ràng từng con cá đang bơi.
Ánh trăng sáng trong treo cao trên bầu trời đêm, gió đêm hiu hiu đưa tới âm thanh xào xạc của lá trúc. Tất cả đều yên tĩnh tự nhiên như vậy.
Hoàn Tiểu Trác nhìn thẳng vào đôi mắt ta nói:
“Nhìn ánh mắt Tiêu tướng quân rất quen thuộc, khiến ta nhớ đến một người.”
Ta mỉm cười nói:
“Có thể khiến Đoạn quốc sư nhớ thương chắc hẳn không phải người bình thường. Nếu sau này Tiêu mỗ có cơ hội, nhất định phải nghĩ cách kết giao.”
Hoàn Tiểu Trác lạnh lùng nói:
“Ngài không cần phải nghĩ cách kết giao, người ta nói chính là chủ nhân của ngài!”
Ta mỉm cười nói:
“Khó trách Đoạn quốc sư vẫn nhớ mãi không quên người, phong thái của chủ nhân, Tiêu mỗ thực sự không bằng được.”
Hoàn Tiểu Trác cười nhạt một, ánh mắt nhìn về phía dòng nước chảy.
Ta nhẹ nhàng thở dài nói:
“Lão nhân sống bên cạnh Cửu Lỗ cầu ở biên cương không biết còn ở đó hay không, tấm thuẫn xấu xí hắn làm ra, đến bây giờ ta vẫn nhớ như in.”
Thân thể mềm mại của Hoàn Tiểu Trác chấn động, cắn chặt môi dưới, những lời nói của ta không khác gì đã nói cho nàng biết thân phận thật sự của mình.
Trước đây uống rượu trên bờ sông Xuản Thủy, nàng nhất định sẽ không quên, nếu như không phải nàng dẫn đường, ta làm sao có thể tìm được đến đó?
Hoàn Tiểu Trác nhẹ giọng nói:
“Dù vóc dáng một người có thay đổi thế nào cũng không che giấu được ánh mắt của chính mình. Từ khi nhìn thấy huynh lần đầu tiên, ta đã nhận ra huynh.”
Ta cười nói:
“Nếu như người nào cũng có ánh mắt như Đoạn cô nương, sợ rằng ta không thể che giấu được người nào trong thiên hạ nữa.”
Ánh mắt Hoàn Tiểu Trác chuyển sang hờ hững nói:
“Nếu không phải vì huynh lúc trước Hạng Tinh sớm đã chết tại Hán đô, huynh phá hỏng đại kế của ta, bây giờ lại bộc lộ thân phận với ta, chẳng lẽ không sợ ta vạch trần bộ mặt thật của huynh?”
Ta cười nói:
“Trong lòng ta thủy chung đều hi vọng Đoạn cô nương trở thành bằng hữu nhất đáng tin cậy của mình.”
“Bằng hữu? Huynh xem ta là bằng hữu, vì sao còn năm lần bảy lượt phá hư chuyện của ta?”
Ta nhẹ giọng thở dài nói:
“Tiểu Trác, đã qua thời gian dài như vậy, chẳng lẽ muội vẫn không thể quên đi cừu oán kia?”
Hoàn Tiểu Trác lạnh lùng nói:
“Chỉ cần ta còn một hơi thở, quyết sẽ không quên những gì Hạng Tinh đã làm với Hoàn thị một tộc của ta.”
Ta thấp giọng nói:
“Chuyện giữa các ngươi, sau này ta không bao giờ xen vào nữa.”
Hoàn Tiểu Trác lạnh lùng nói:
“Bây giờ ngươi mới biểu lộ điều này, có phải hơi quá muộn hay không?”
Ta chân thành tha thiết nói:
“Lúc trước ta có thể thoát khỏi Đại Hán đều là nhờ sự trợ giúp của muội. Nếu không có muội sợ rằng ta đã sớm chết ở Đại Hán rồi, tình ý của muội đối với ta, Dận Không vĩnh viễn ghi tạc trong lòng.”
Hoàn Tiểu Trác cúi đầu xuống, thấp giọng nói:
“Huynh nói lời này với ta, có phải còn có mục đích khác hay không?”
Ta thản nhiên nói:
“Từ trước tới nay ta luôn công tư rõ ràng, đây là những lời nói từ đáy lòng của Dận Không, cho dù ta lừa hết người trong thiên hạ cũng không bao giờ lừa gạt nữ nhân mình yêu quý.”
Ta nó những lời này khá thẳng thắn. Trái tim Hoàn Tiểu Trác đập loạn, bị những lời nói của ta làm khuôn mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống. Một lúc lảu sau mới nói:
“Những lời huynh nói có mấy câu có thể tin đây?”
Từ trong Trúc Phong đình truyền ra tiếng cười to thoải mái của Cao Quang Viễn cùng Lý Mộ Vũ, ánh mắt ta không nhịn được nhìn sang.
Hoàn Tiểu Trác nói:
“Dận Không, ta không hiểu được, huynh hoàn toàn có thể an tâm ở Đại Khang làm thái tử, tại sao phải mạo hiểm dấn thân vào nơi nguy hiểm?”
Ta mỉm cười nói:
“Trước nay muội vẫn giỏi phân tích tâm lý người khác, không bằng ngươi giúp ta phân tích một chút.”
Hoàn Tiểu Trác lắc đầu nói:
“Ta nhìn không thấu huynh, sợ rằng đời này kiếp này cũng không thể nhìn thấu huynh.”
Ta cười nói:
“Nếu như muội nguyện ý từ bỏ những phiền não trong trần thế này, ta cũng không ngại để muội nghiên cứu ta cả đời.”
Hoàn Tiểu Trác băng tuyết thông minh, hàm ý trong lời nói của ta đương nhiên nàng có thể hiểu rõ, ánh mắt nhìn về xa xăm nói:
“Đời người có rất nhiều chuyện không thể buông xuôi, ta làm huynh thất vọng rồi.”
Ta thở dài nói:
“Điều ta không muốn nhất chính là đứng trên lập trường đối địch với muội. Có lẽ đôi khi thật sự khó có thể lựa chọn.”
Hoàn Tiều Trác lạnh nhạt cười nói:
“Vấn đề lập trường đều do chúng ta lựa chọn, có thể trở thành kẻ địch hay không chúng ta đều có thể khống chế, huynh nghĩ thế nào?”
Ta cười nói:
“Trước đây đều là muội giúp ta, không biết đển lúc nào ta mới có thể trả lại ngươi phần nhân tình này.”
Hoàn Tiểu Trác ý tứ sâu xa nói:
“Mặc dù huynh có thể, nhưng huynh sẽ không tình nguyện làm, ta cũng không ép huynh...”
Nàng nói tất nhiên là chuyện về Hạng Tinh, thật sự ta không thể nào giúp nàng, ta không nói được gì cả.
Hoàn Tiểu Trác nhẹ giọng nói:
“Chúng ta nên trở lại thôi, nếu nói chuyện lâu hơn nữa sợ rằng Lý Mộ Vũ sẽ nghi ngờ.”
Ta xoay người nhìn lại, thấy Lý Mộ Vũ đúng là đang nhìn về phía chúng ta.
Ta cười lạnh nói:
“Người này trước nay vẫn đáng ghét như vậy.”
Hoàn Tiểu Trác không nhịn được cười, nói:
“Hình như huynh chán ghét hắn không chỉ vì vấn đề về lập trường, có phải vẫn còn lý do khác hay không?”
Ta thấp giọng nói:
“Thấy hắn lảng vảng quanh muội như một con ruồi, ta hận không thể lập tức giết chết hắn.”
Khuôn mặt Hoàn Tiểu Trác đỏ lên, nhẹ giọng trách móc:
“Ta đã là gì của huynh, đừng vội nói hươu nói vượn.”
Trong lòng ta cười thầm, biểu lộ ghen tỵ lúc thích hợp còn hiệu quả hon so với trực tiếp nói lời yêu thương.
Hoàn Tiểu Trác chính là người quan trọng nhất có thể giúp ta giành được thắng lợi trong lần hành trình tới Yến đô này, ta nhất định phải chiếm được trái tim nàng, làm cho nàng hoàn toàn nghiêng về phía ta.
Trở lại Trúc Phong đình, đôi mắt sâu xa của Lý Mộ Vũ lạnh lùng nhìn ta, ta không thèm để ý cầm lấy chén trà, thưởng thức một ngụm chè đỏ Kỳ Môn Hồng Trà, khen:
“Tài nghệ pha trà của Huyền Anh sư phụ, uống trà của nàng xong, sợ rằng sau này ta uống những loại trà khác cũng sẽ cảm thấy nhạt nhẽo.”
Lý Mộ Vũ lạnh lùng nói:
“Không nghĩ tới Tiêu tướng quân cũng là người tao nhã như vậy.”
Ta mỉm cười nói:
“Lời của Lý Đại Đô Đốc sai rồi, Tiêu mỗ chỉ là một kẻ phàm tục, nhưng trà này lại vô cùng tao nhã. Không phải người nhã mà là trà nhã.”
Cao Quang Viễn khen:
“Hay cho một câu không phải người nhã mà là trà nhã, mỗi câu nói của Tiêu tướng quân đều như ẩn giấu thiên cơ, Cao mỗ bội phục hết mức!”
Huyền Anh rót thêm trà cho chúng ta, lạnh nhạt nói:
“Trà là vật thanh cao, cũng là thứ phàm tục. Con người một khi sống trong thế tục, trong chốn quan trường sẽ bị nhiễm vài phần quan cách; Hành tẩu trên giang hồ sẽ bị nhiễm vài phần khí khái giang hổ; Trên thương trường lại nhiễm vài phần hơi thở của đồng tiền; Ở chốn thanh lâu lây dính vài phần son phấn; nếu như là địa chủ, tất sẽ mang tính cách của con buôn, nếu như ở nhà mình, tất sẽ có phần phóng khoáng. Chúng ta sống trong khói lửa của nhân gian, sao lại không nhiễm vài phần khí tức của nó được chứ?”
Trong lòng ta chấn động nhìn qua Huyền Anh, không nghĩ tới thiếu nữ này trong vẻ ngoài xấu xí lại cất chứa một trái tim trí tuệ, sự hiểu biết đối với nhân gian của nàng có thể nói là sâu sắc đến cực hạn.
Cao Quang Viễn cười nói:
“Huyền Anh sư phụ nói đúng, trà này vốn chỉ hun đúc mấy phần khói lửa, nhưng đến tay chúng ta lại bị lây dính mùi vị khác. Bởi vì chúng ta đều là người phàm tục, cho nên không phải trà tục mà là người tục!”
Ta lại lập tức cười lớn, sửa lại:
“Thực sự tục khí sợ rằng chỉ có những nam nhân chúng ta, Đoạn quốc sư không tính vào.”
Lý Mạc Vũ cũng cười lên ha hả:
“Hôm nay Lý mỗ được lợi không ít, nghe được những lời này của Huyền Anh đại sư, mới biết được trà đạo cùng nhân sinh thậm chí còn có nhiều liên hệ như vậy.”
Hắn đứng lên nói:
“Trời hôm nay đã tối, Mạc Vũ xin được cáo lui trước, ngày sau nếu có cơ hội lại xin thỉnh giáo Huyền Anh đại sư về cách thưởng thức trà.”
Hoàn Tiểu Trác đứng dậy cùng hắn, ta cũng nhân cơ hội nói lời cáo từ.
Cao Quang Viễn nói:
“Nếu đã như vậy, Cao mỗ cũng không cố gắng giữ mấy vị lại.”‘
Hắn tự mình tiễn chúng ta ra khỏi phủ đệ, Lý Mạc Vũ cùng Hoàn Tiểu Trác rời đi trước.
Ta đến chỗ ngựa, lúc đang chuẩn bị lên ngựa, Cao Quang Viền lại lên tiếng giữ lại, đi đến bên cạnh ta thấp giọng nói:
“Tối nay Tiêu tướng quân nói chuyện thế nào?”
Ta cười nói:
“Xem ra vị Đoạn Quốc Sư này đã không nhớ rõ ta.”
Cao Quang Viễn cười ha hả nói:
“Tiêu tướng quân đúng là không thẳng thắn, vừa rồi ta còn thấy các ngài nói chuyện với nhau rất vui vẻ.”
Ta cười nói:
“Nếu như Cao tướng quốc đã đoán được, cần gì phải truy hỏi tới cùng?”
Khóe miệng Cao Quang Viễn lộ ra ý cười, hắn chỉ ngã tư đường phía trước:
“Ta và ngài đi dạo một đoạn.”
Cao Hàm dắt ngựa đi theo chúng ta từ xa.
Cao Quang Viễn nói:
“Nghe nói hôm nay các ngài từ chối đưa công chúa vào Hoàng cung?”
Ta gật đầu nói:
“Không sai, Vệ Tử Việt đến quán trọ tiết lộ ý tứ của Yên vương với chúng ta, loại yêu cầu vô lễ này, bất luận thế nào chúng ta cũng sẽ không chấp nhận.”
Cao Quang Viễn thấp giọng nói:
“Sau này nếu Đại vương triệu kiến các ngài, ngay tại chỗ đề cặp đến chuyện đám cưới...”
Hắn dừng bước, nhìn thẳng ta nói:
“Vô cùng hi vọng Tiêu tướng quân có thể thuyết phục công chúa, nhất định không thể từ chối...”
Khóe môi ta giật giật, ánh mắt trở nên lạnh như băng.
Cao Quang Viễn nói:
“Tận dụng thời cơ, Tiêu tướng quân nhất định phải cân nhắc cẩn thận.”
“Cao tướng quốc yên tâm, việc này ta nhất định sẽ suy nghĩ cẩn thận.”
Cao Quang Viễn gật đầu nói:
“Tiêu tướng quân suy nghĩ tỉ mỉ, nhất định sẽ không làm ta thất vọng.”
Lúc này phía trước truyền đến từng tiếng ngựa hí, giống như sắp có một đội nhân mã đi qua.
Ta và Cao Quang Viễn không nói chuyện nữa, nhìn về phía trước lại thấy một đám người mặc áo giáp bằng đồng xanh cưỡi ngựa chạy về phía chúng ta.
Tên tướng lãnh cầm đầu nhìn thấy Cao Quang Viễn chợt ngẩn ra, vội vàng nhảy xuống từ trên lưng ngựa, quỳ rạp xuống trước mặt Cao Quang Viễn nói:
“Chất nhi Hiệu Đình bái kiến Cao bá phụ.”
Cao Quang Viễn cười ha hả nói:
“Ta tưởng là ai, thì ra là tiểu tử ngươi, mấy ngày không gặp mà đã trở nên oai hùng hơn rất nhiều.”
Ta ngẩng đầu nhìn lên, thấy một đội ngũ chừng hơn trăm người, tất cả binh sĩ đều mặc khôi giáp chỉnh tề. Dám rêu rao trong khu vực sĩ phu ở lại như vậy sợ rằng thân phận nhất định không phải tầm thường.
Đột nhiên ta nhận ra một khuôn mặt quen thuộc. Chính là một người người đàn ông có vóc người cao lớn, hai tay bị trói quặt ra đằng sau, đầu tóc rối bù, vết thương trên người chồng chất.
Ta bất giác ngẩn ra, người này dĩ nhiên là Liên Việt đã lâu không gặp, hắn gầy hơn rất nhiều so với gặp ta ở Đại Tần, đại khái là vì chịu nhiều hành hạ, vì vậy ta vừa gặp mới không thể nhận ra.
Không biết hắn vì sao lại rơi vào trong tay tên tướng lãnh tuổi trẻ, nhưng nhìn tình hình trước mắt, rõ ràng đám binh lính này là vì hắn mà đến.
Trên mặt Liẽn Việt vẫn là bộ dạng chẳng thèm để ý, bởi vì miệng bị bịt kín nên không thể nói được gì.
Cao Quang Viễn cũng chú ý đến Liên Việt, hơi tò mò hỏi:
“Hiệu Đình, người kia là ai?”
Tên tướng lãnh trẻ tuổi nói:
“Cao bá bá, lần này chất nhi vì hắn mà phải chạy khắp nơi, hắn chính là Liên Việt trước đây đã đào trộm phần mộ tổ tiên của họ Vệ chúng ta.”
Ta giật mình tỉnh ngộ, thì ra tên tướng lãnh trẻ tuổi này chính là Vệ Hiệu Đình, con trai của Vệ Tử Việt, ta đã sơm nghe danh người này, được xưng là đệ nhất dũng sĩ của Yên bắc. Liên Việt rơi vào tay hắn, sợ rằng thoát thân không dễ dàng.
Cao Quang Viễn gật đầu nói:
“Ác tặc như vậy cần phải nhanh chóng diệt trừ.”
Vệ Hiệu Đình lại chào hỏi Cao Hàm, tất cả binh linh xuống ngựa đi bộ qua bên cạnh chúng ta, xem như để tỏ ra tôn kính với Cao Quang Viễn.
Ta đợi sau khi bọn họ đi xa mới thấp giọng nói với Cao Quang Viễn:
“Cao tướng quốc, Tiêu mỗ có việc muốn nhờ.”
Cao Quang Viễn sảng khoái trả lời:
“Tiêu tướng quân không cần phải khách khí, nói cho ta nghe một chút là được.”
Ta thấp giọng nói:
“Liên Việt bị bọn họ bắt sống đã từng có chút giao tình với ta, Cao đại nhân có thể cho ta một phần nhân tình, nghĩ cách giải cứu hắn hay không?”
Trên mặt Cao Quang Viễn lộ vẻ khó xử, thở một hơi dài nói:
“Những chuyện khác thì đơn giản, nhưng người này đạo trộm mộ tổ của họ Vệ, cho dù ta mở miệng, Vệ Tử Việt cũng chưa chắc đã cho ta chút mặt mũi nào.”
Ta gật đầu nói:
“Nếu như Cao tướng quốc cảm thấy khó khăn, coi như Tiêu mỗ chưa từng nhắc đến chuyện này vậy.”
Cao Quang Viễn nói:
“Nếu Tiêu tướng quân đã mở miệng, chuyện này để ta nghĩ biện pháp. Có thành công hay không ta không dám nói trước.”
Ta vái thật sâu nói:
“Tại hạ tạ ơn tướng quốc trước.”
Trở lại hành quán của họ Lô, Xa Hạo vẫn chưa ngủ, đang ở ngoài phòng chờ ta.
Ta gọi hắn vào trong phòng. Xa Hạo ân cần nói:
“Tối nay nói chuyện thế nào?”
Ta cười nói:
“Bây giờ vẫn chưa rõ ràng lắm, hiện giờ Đoạn Tinh đã biết thân phận của ta, muốn làm nàng trợ giúp chúng ta sợ rằng phải tốn một ít thời gian.”
Xa Hạo cười nói:
“Với năng lực của công tử, chỉ đối phó với một quốc sư của Đại Hán, còn không phải là dễ như trở bàn tay sao.”
Ta cười nói:
“Xem ra gần đây tâm tình của Xa huynh rất tốt, đêm qua ngự liền bốn nàng, cảm giác thế nào?”
Xa Hạo ra vẻ xin lỗi nói:
“Tối hôm qua uống ít rượu, cho nên mới...”
Ta vỗ vai hắn nói:
“Háo sắc cũng không sao, mỗi người đàn ông đều cần có lúc buông lỏng, nhưng đối với loại gái bán hoa dung tục nhất định không được dấn thân vào quá sâu. Cũng đến lúc Xa huynh nên tìm một hồng nhan tri kỷ rồi.”
Xa Hạo cười nói:
“Tại sao nói một hồi lại đem đề tài đặt lên người ta? Được rồi Yên quốc đối với chuyện A Y Cổ Lệ cuối cùng lại không có tính toán gì sao?”
Nhắc tới chuyện này, nét mặt của ta liền trở nên ngưng trọng, ánh mắt nhìn về phía ngọn nến đang cháy nói:
“Cao Quang Viễn thuyết phục Yên vương, để chính hắn thu A Y Cổ Lệ vào Hậu cung.”
“Cái gì?”
Xa Hạo lớn tiếng nói, tay phải hắn nắm chặt, nện xuống mặt bàn:
“Tên hỗn trướng này đúng là không phải người tốt. Đám quần thần Yên quốc này còn có liêm sỉ hay không? Thái tử, chúng ta dứt khoát mang đưa công chúa ngay đêm trở về Đại Khang, lập tức tập hợp binh mã đem Yên quốc san thành đất bằng!”
Ta nhẹ nhàng lắc đầu nói:
“Mục đích của Cao Quang Viễn chính là tìm một lí do làm phản giết vua.”
Xa Hạo nhắc nhở ta nói:
“Thái tử đã nghĩ tới hay chưa, cuối cùng hắn rất có khả năng đem chuyện này đổ hết lên đầu chúng ta.”
Ta cười lạnh nói:
“Tình cảnh hiện tại của Cao Quang Viễn cũng không được tốt cho lắm, nếu như Yên quốc cũng nghiêng về phía Hán quốc, đối với hắn không có chỗ tốt gì cả. Cho nên làm phản chính là lối thoát tốt nhất của hắn.”
Xa Hạo nói:
“Loại người như vậy ngài còn hi vọng hắn hết lòng tuân thủ hứa hẹn?”
Ta mỉm cười nói:
“Thực ra ta cũng không nắm chắc mười phần, nhưng bây giờ ta cũng có vài phần thắng.”
Trong đôi mắt ta toát lên ánh sáng vô cùng kiên định:
“Lần này nhất định chúng ta sẽ thắng.”
Xa Hạo nói:
“Người định thuyết phục A Y Cổ Lệ như thế nào? Khiến nàng gả cho Yên vương, chưa chắc nàng đã đồng ý.”
Ta mím môi, im lặng không nói.
Xa Hạo nói:
“Cũng chỉ còn cách là Thái tử biểu lộ thân phận với nàng.”
Ta hít một hơi thật sâu nói:
“Huynh đi nghỉ trước đi, chuyện này ta sẽ suy nghĩ cẩn thận.”
Ta yên lặng ngồi trước bàn nhìn ánh nến, vận mệnh luôn đẩy ta đến những thời điểm cần phải lựa chọn thế này, làm cách nào để có thể đạt được mục đích mà không làm tổn thương A Y Cổ Lệ, đây không nghi ngờ gì chính là một vấn đề khó khăn.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, ta mở cửa phòng ra thấy một thiếu nữ mặc y phục màu trắng lẳng lặng đứng dưới ánh trăng, mi đẹp như vẽ, giống như vui vẻ mà vẫn nhăn mày.
Trong lòng ta hoảng hốt, giọng run run nói:
“U U!”
Y phục U U trắng như tuyết, đôi chân chỉ đi tất bông màu trắng, tựa như tiên tử trong mộng, thản nhiên quay về phía ta mỉm cười:
“Hóa ra huynh vẫn chưa quên ta.”
Ta động tình nói:
“Trên thế giới này có một người vĩnh viễn nhớ muội bất kể lúc nào, bất kể muội ở đâu, dù sao chỉ cần muội biết có một người như thế.”
Hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống trên mặt U U, nàng nhẹ giọng nói:
“Huynh là đồ xấu xa, luôn làm cho người ta khóc, có phải kiếp trước muội nợ huynh cái gì không?”
Ta đi lên phía trước, nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng nói:
“Tại sao muội chỉ cần nhìn qua là nhận ra huynh, cho dù huynh ngụy trang thế nào đi nữa?”
U U nín khóc, mỉm cười nói:
“Bởi vì trên người huynh có mùi hôi.”
Ta cười nói:
“Có lẽ chúng ta ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”
Ta biết khi mình ngụy trang sẽ không bị U U nhặn ra dễ dàng như vậy, lần này nàng đến đây chắc chắn là được Lãnh Cô Huyên chỉ điểm.
Từ lần hiểu lầm U U ở Hán đô, trong lòng ta luôn cảm thấy áy náy với nàng, cảm giác áy náy này bất giác đã biến thành yêu thương nàng từ lúc nào.
Tiến vào trong phòng, khuôn mặt U U dưới ánh nến càng trở nên xinh đẹp, ta cầm tay nàng ngồi xuống cạnh bàn, ôn nhu nói:
“Muội gầy đi!”
U U rút tay lại, nhẹ giọng nói:
“Huynh không cần nói những lời đường mật với muội, lần này muội đến tìm huynh là do sự phụ dặn dò, cũng không phải tới tìm huynh để nói chuyện yêu đương.”
Ta cười nói:
“Huynh tình nguyện cùng muội nói về tình cũ, cũng không muốn nhắc tới lão yêu bà kia.”
U U xì một tiếng nói:
“Muội làm gì có tình cũ nào, từ trước đến giờ đều là một mình huynh tình nguyện, tự mình đa tình mà thôi.”
Ta mặt dày tiếp tục nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, cợt nhả nói:
“Không biết vì sao, càng bị muội mắng trong lòng huynh càng thoải mái, không bằng muội mắng ta vài câu nữa.”
U U dùng ngón tay dí lên trán ta một cái nói:
“Vô liêm sỉ...”
Ta nhìn nụ cười xinh đẹp của nàng, trong lòng thỏa mãn, tiến lên phía trước, hôn lên khuôn mặt nàng, lại bị nàng dùng tay ngăn miệng của ta lại:
“Long Dận Không, huynh đàng hoàng ngồi đó cho muội. Còn dám quấy rầy muội, cẩn thận muội dùng một đao biến huynh thành thái giám.”
Ta cười ha hả nói:
“Hôm nay muội có chuyện gì vậy, dường như tâm tình của muội không được tốt.”
U U buồn bã nói:
“Không biết huynh dùng thủ đoạn gì thuyết phục sự phụ muội, khiến nàng tình nguyện giúp huynh?”
Ta cười nói:
“Huynh và sư phụ muội chẳng qua chỉ là hợp tác dựa trên lợi ích, nàng muốn lợi dụng ta để nhanh chóng tìm được bảo tàng của họ Mâu, ta muốn lợi dụng nàng bảo vệ an toàn cho mình, hai người chúng ta ai cũng không thiệt thòi.”
Ta thấp giọng nói:
“Từ khi sư phụ muộn đến Yên đô liền không có tin tức gì nữa, rốt cục là đi nơi nào?”
U U nhìn qua ta nói:
“Nếu như sư phụ đáp ứng huynh, đương nhiên sẽ không đổi ý. Huynh đừng vội lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử.”
Ta khinh thường cười nói:
“Nếu Lãnh Cô Huyên có thể được coi là quân tử, sợ rằng quân tử trên đời này đều đã chết sạch.”
U U cả giận nói:
“Không cho huynh vũ nhục sư phụ muội.”
Ta thờ dài nói:
“Khó trách người ta nói chỉ có trẻ nhỏ cùng nữ nhân là khó nuôi.”
U U hung hăng nhéo lỗ tai ta nói:
“Long Dận Không, huynh dám mắng muội?”
Ta nhân cơ hội ôm lấy eo nhỏ của nàng, đem nàng ôm vào trong ngực.
U U cười khẽ một tiếng, nắm lấy xương sườn của ta, hai cánh tay ta tê dại, nàng nhân cơ hội thoát khỏi lồng ngực ta.
Ta cười khổ nói:
“Huynh đối với muội chân thành như vậy, tại sao muội nhẫn tâm ra tay đánh lén?”
U U nắm tay ta nói:
“Muội làm sao nhẫn tâm nổi.”
Đôi mắt đẹp của nàng tỏa sáng, toát ra vài phần tình ý triền miên.
Ta hận không thể ôm nàng vào lòng mặc sức yêu thương mới có thể giải tỏa hết nhớ nhung trong lòng, tiếc rằng nha đầu này luôn như gần như xa đối với ta, luôn luôn trốn tránh tình cảm của ta.
U U buồn bã nói:
“Hình như võ công của huynh tiến bộ rất nhiều, vừa rồi muội ở bên ngoài đã cố ý không chế hành tung, không nghĩ tới vẫn bị huynh phát hiện.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Đây là do hút hết nội công của Khinh Nhan, trong đó còn có công lao của Lãnh Cô Huyên.”
Ngoài miệng lại nói:
“Mấy ngày nay huynh không ngừng khổ luyện, võ công tiến bộ rất nhiều.”
U U buồn bã nói:
“Nghe nói Khinh Nhan mất tích?”
Nét mặt ta ảm đạm xuống, thở dài nói:
“Võ công của nàng mất hết, ta đang lo lắng cho nàng.”
U U bỗng nhiên tức giận nói:
“Nàng đối với ngươi như vậy nhiêu lần, tại sao ngươi còn lo lắng cho nàng như vậy?”
Ta thấp giọng nói:
“Làm nam nhân cần phải biết tha thứ một số chuyện, hơn nữa những gì nàng làm, trên căn bản cũng vì sư phụ muội gây nên.”
U U cười lạnh nói:
“Trong lòng huynh thích nàng ta, đương nhiên sẽ giúp nàng ta trốn tránh trách nhiệm.”