[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 158 : Nhân duyên


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Lãnh Cô Huyên giật mình nhìn ta, bà ta trăm triệu lần không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn, thương thế của ta đã hoàn toàn khôi phục. Sự ảo diệu của hợp thể song tu bà ta không bao giờ biết được, mà kiếp này sợ rằng bà ta cũng không có cơ hội thử. Ta mỉm cười nói: “Thân thể ta từ trước đến nay cường tráng, hơn nữa tu luyện thải âm bổ dương thần công, thương thế cỏn con như thế này chỉ là trò trẻ con mà thôi.” Lãnh Cô Huyên nói: “Xem ra hôm nay chúng ta có cơ hội đánh bại Mộ Dung Sơ Tình rồi.” Ta nắm chặt hai tay, nói: “Ta ra ngoài đuổi hắn đi.” Lãnh Cô Huyên lắc đầu nói: “Chỉ dựa vào một chút công phu của ngươi, thì có lẽ có lòng mà không có sức.” Nàng đi tới chỗ ta, thấp giọng nói: “Ta truyền cho ngươi một thức đao pháp, ngươi phải nắm lấy cơ hội, làm sao một chiêu tế đao.” Ta nửa ngờ nửa tin nói: “Đao pháp gì mà lợi hại như thế?” Lãnh Cô Huyên ngạo nghễ nói: “Một thức này tên gọi là Phá Thiên nhất thức, ngươi xem là rõ!” Bà ta bẻ một cành cây, lấy nó làm kiếm biểu diễn cho ta xem. Ta luyện tập hai lần, vẽng tin rằng mình không bị lừa gạt mới xách đao ra ngoài, Lãnh Cô Huyên nói: “Ta cùng đi với ngươi, Mộ Dung Sơ Tình không biết thương thế của ngươi đã khôi phục, sự đề phòng với ngươi đã giảm, ta giả vờ đưa cho hắn bảo đồ, ngươi căn cứ vào tình hình mà xuất đao.” Ta cười nói: “Chúng ta hợp tác từ trước đến nay đều may mắn, lần này cũng sẽ không ngoại lệ.” Mộ Dung Sơ Tình im lặng ngồi ngoài cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ta và Lãnh Cô Huyên: “Lãnh giáo chủ suy nghĩ đã kỹ chưa?” Lãnh Cô Huyên gật đầu nói: “Đã suy nghĩ kỹ.” Bà ta chậm rãi đưa một cuốn bản đồ tới, ánh mắt của Mộ Dung Sơ Tình hiện lên sự tham lam, khi đưa tay nhận đương nhiên hắn không chú ý tới ta được nữa. Lãnh Cô Huyên đột nhiên đem bản đồ ném xuống đất, Mộ Dung Sơ Tình đưa tay bắt lấy. Ta vẫn đợi thời cơ này, một tay rút trường đao, Phá Thiên nhất thức nhanh như tia chớp xuất hiện, hàn quang lóa mắt, bổ vào vai của Mộ Dung Sơ Tình. Một thức đao pháp này ẩn chứa ba mươi sáu thế biến hóa khác nhau, đây là lần đầu tiên ta sử dụng nó, uy lực đương nhiên không được đầy đủ. Tuy là nhưng vậy, trên mặt của Mộ Dung Sơ Tình vẫn toát lên sự kinh hãi, thân hình liên tục lui về phía sau tới năm trượng, nhưng vẫn không cách nào chạy trốn khỏi phạm vi đao thức. Ta rõ ràng cảm giác được đao phong cắt vào da thịt của Mộ Dung Sơ Tình, trường đao cắm thật sâu vào cánh tay phải của hắn, kèm theo đó là những thanh âm xương vỡ lách cách, cánh tay của hắn lập tức đứt lìa. Mộ Dung Sơ Tình kêu lên một tiếng đau đớn, tay trái nhanh chóng nắm lấy chỗ bị cụt, đầu tóc dựng ngược cả lên, hắn dùng ánh mắt oán độc nhìn ta, thân hình như diều bay ngược lên, chuyển mình trên không trung hai cái, đã biến mất trong màn đêm. Ta thở phào nhẹ nhõm, nếu như Mộ Dung Sơ Tình liều lĩnh xuất thủ với ta, hậu quả chắc chắn sẽ không tưởng tượng nổi. Lãnh Cô Huyên thở dài một hơi nói: “Đáng tiếc! Vừa rồi ngươi xuất đao nhanh một chút thì lão tặc đã táng mạng rồi.” Ta cảm thán nói: “Nếu như hắn không sơ xuất thì sẽ không bị ta gây thương tích.” Lãnh Cô Huyên đột nhiên kéo giãn khoảng cách giữa hai chúng ta, bà ta nhất định đang đề phòng ta đột nhiên xuất thủ. Không biết vì sao, sát ý của ta với Lãnh Cô Huyên đột nhiên biến mất, người này hiện giờ vẫn còn chút tác dụng, giết bà ta đi thì thực sự là quá nóng vội. Ta mỉm cười nói: “Mộ Dung Sơ Tinh nói không chừng sẽ còn trở lại, chúng ta mau rời khỏi nơi này mới được.” Lãnh Cô Huyên gật đầu, thâm ý nói: “Hôm nay ngươi cứu ta, ta sẽ nhớ kỹ.” Ta lạnh nhạt nói: “Lãnh giáo chủ nếu như thật lòng cảm ơn, vậy thì mau đem con gái của ta trở về, lấy đó làm sự báo đáp. Dận Không sẽ hết lòng hết sức giúp Lãnh giáo chủ tìm được Mâu thị bảo tàng. Lãnh giáo chủ nghĩ như thế nào?” Lãnh Cô Huyên ngưng mắt nhìn ta, hồi lâu mói nói: “Nghe cũng có vài phần đạo lý, ta sẽ suy nghĩ.” Nàng xoay người đi về phía xa, ta cũng không xuất thủ ngăn cản, nhìn theo bóng lưng của bà ta đi xa, lần đầu tiên ta cảm thấy nữ nhân này cũng bất lực. Khi ta trở lại Quan Vụ am, Cốc Tiêm Tiêm đã thay một chiếc tăng bào sạch sẽ, mừng rỡ tiến lên đón. Ta cười nói: “Nàng mặc bộ quần áo này theo ta hạ sơn, người khác nhất định tưởng Long Dận Không ta đã lừa được một ni cô xinh đẹp như hoa.” Cốc Tiêm Tiêm cười duyên kéo cánh tay của ta, nhẹ giọng nói: “Quần áo đã bị tên bại hoại này xé rách, chẳng nhẽ huynh muôn muội mặc quần áo rách xuống núi?” Ta cười ha hả, ôm Cốc Tiêm Tiêm, dịu dàng nắm chặt eo nhỏ nhắn của nàng nói: “Khó kìm lòng nổi, khó kìm lòng nổi!” Ta lo lắng Mộ Dung Sơ Tình lần thứ hai tìm tới, nên cùng với Cốc Tiêm Tiêm rời khỏi am, trực tiếp đi về phương hướng của Yên đô. Khi trở lại Tiên Vũ Lâu, thì đã gần nửa đêm, Liễu Yến Nương vẫn chưa ngủ, đứng ở trước cửa chờ Cốc Tiêm Tiêm trở về. Thấy ta và Cốc Tiêm Tiêm ôm nhau đi vào đại môn, Liễu Yến Nương trừng mắt, há mồm, kinh ngạc vô cùng. Cốc Tiêm Tiêm thản nhiên cười, e thẹn vô hạn, Liễu Yến Nương là một nhân vật lăn lộn trong chốn phong nguyệt nhiều năm, chỉ cần liếc mắt là nhận ra biến hóa vi diệu của Cốc Tiêm Tiêm, khanh khách cười nói: “Thái tử điện hạ dù sao cũng là thái tử điện hạ, xem ra Tiên Vũ Lâu không bao lâu sau sẽ có chuyện vui rồi.” Cốc Tiêm Tiêm nhẹ giọng trách mắng: “Yến nương không được nói bậy!” Thiên tư của nàng thông minh, đương nhiên hiểu rõ thân phận của ta, cưới một ca kỹ là không thể nào. Liễu Yến Nương thấy Cốc Tiêm Tiêm có chút sợ hãi, ngượng ngùng ngậm miệng lại. Ta mỉm cười nói: “Yến nương, ngươi bảo hạ nhân làm mấy món ăn khuya, đêm nay ta ở lại đây nghỉ ngơi.” Nghe thấy ta nói những lời này mặt của Cốc Tiêm Tiêm đỏ bừng, đi như chạy về phía hậu viện. Liễu Yến Nương lúc này mới len lén hướng ta dựng ngón cái, lên ta cười móc ra một tấm ngân phiếu, nhét vào trong tay Liễu Yến Nương nói: “Theo như thông lệ lì xì cho ngươi.” Liễu Yến Nương nhìn xung quanh một chút, vững tin Cốc Tiêm Tiêm đã về phòng, mới cười duyên nói: “Nếu là việc đại hỉ, Yến nương cũng không khách khí.” Nàng bỗng nhiên quỳ xuống ở trước mặt ta nói: “Thái tử điện hạ, Yến nương có một chuyện muốn nhờ.” Ta mỉm cười nói: “Ngươi đứng lên đi, có chuyện gì cứ việc nói.” Liễu Yến Nương đứng dậy nói: “Yến nương muôn cầu thái tử viết cho yến nương một tấm biển hiệu.” Ta nhịn không được nhíu mày, Liễu Yến Nương này thật kỳ lạ, ta là thái tử của một quốc gia lại đi viết biển hiệu cho một thanh lâu, nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, Tiên Vũ Lâu chẳng phải là kỹ viện được ngự ban hay sao? Liễu Yến Nương nhẹ giọng nói: “Thái tử điện hạ có phải là còn điều cố kỵ hay không? Sợ Tiên Vũ Lâu ảnh hưởng đến danh tiếng của thái tử?” Ta cảm thấy nàng ta còn có ý khác, nên dùng thanh âm trầm thấp nói: “Yến nương có chuyện gì cứ nói thẳng đi.” Liễu Yến Nương thở dài một hơi nói: “Thái tử điện hạ đã biết, Cốc Tiêm Tiêm chính là con gái của Hạ Hầu Nộ Thái?” Ta gật đầu. Liễu Yến Nương nói: “Mẫu thân của Tiêm Tiêm khi còn sống chính là tỷ muội tốt nhất của ta, chuyện của nàng và Hạ Hầu Nộ Thái ta đều biết tất cả.” Nhớ lại tỷ muội ngày xưa, trong đôi mắt đẹp của Liễu Yến Nương lại rơi xuống hai giọt nước mắt trong suốt, xem ra chốn phong trần cũng có chân tình tồn tại. Liễu Yến Nương dùng khăn lụa lau giọt nước mắt, thấp giọng nói: “Mẫu thân của Tiêm Tiêm đã vì Hạ Hầu Nộ Thái bỏ ra tất cả, thế nhưng Hạ Hầu Nộ Thái ngại nàng xuất thân phong trần không cho nàng một danh phận gì, cho tới khi có Tiêm Tiêm, Hạ Hầu Nộ Thái cũng chẳng có thay đổi gì...” Liễu Yến Nương vô cùng oán hận nói: “Sau khi sinh nở, tỷ tỷ của ta mắc chứng u buồn, hơn nữa Hạ Hầu Nộ Thái đối với nàng cũng không được tốt, cho nên tâm tình ngày một kém đi, cuối cùng phải hậm hực mà chết. Ta còn nhớ trước khi tỷ tỷ của ta chết, đã cầm hai tay ta, giao phó Tiêm Tiêm lại, dặn kỹ ta là cho dù có như thế nào cũng không được để nó đi theo con đường của nàng.” Ta thấp giọng nói: “Thế nhưng vì sao ngươi lại để cho Tiêm Tiêm ở lại Tiên Vũ Lâu?” Liễu Yến Nương nói: “Ta coi Tiêm Tiêm như đứa con của mình, mười chín năm nay ta chưa từng làm chuyện gì trái ý của nó. Ta đã từng mời tất cả danh nhạc sĩ, vũ cơ nổi danh ở Yên quốc tới huấn luyện cho Tiêm Tiêm, có thể nói cho dù tướng mạo, hay tuyệt nghệ Tiêm Tiêm cũng chẳng kém một tiểu thư khuê các nào.” Ta tràn đầy đồng cảm gật đầu. Liễu Yến Nương nói: “Hạ Hầu Nộ Thái chỉ là một người nhu nhược, sau khi mẹ của Tiêm Tiêm chết đi, hắn len lén tới thăm Tiêm Tiêm, sau đó còn muốn mang Tiêm Tiêm đi, nhưng bị ta cự tuyệt. Ta không muốn cho Tiêm Tiêm biết phụ thân nó lại là hung thủ thực sự hại chết mẫu thân. Cho tới năm năm trước, Tiên Vũ Lâu đột nhiên gặp nạn, ta bất đắc dĩ phải xin người mang quyền cao chức trọng như Hạ Hầu Nộ Thái cầu viện. Hắn không chút nào do dự trợ giúp ta, cũng vì chuyện này, Tiêm Tiêm biết Hạ Hầu Nộ Thái mới là cha của nó. Bên ngoài nó nhu nhược, nhưng bên trong vô cùng quật cường, cũng vì chuyện này, ta thiếu mười vạn lượng bạc của Hạ Hầu Nộ Thái, Tiêm Tiêm tự động coi đây là món nợ của mình. Từ ngày đó, Tiêm Tiêm trở thành người của Tiên Vũ Lâu, cho tới khi trả hết nợ cho Hạ Hầu Nộ Thái, nó mới chịu trở lại cuộc sống trước kia.” Trong lòng ta vô cùng cảm động vì hành động của Tiêm Tiêm. Liễu Yến Nương nói: “Tiêm Tiêm là một người con gái tốt, tuy rằng nó ở chốn phong trần, nhưng lại vô cùng giữ gìn bản thân, quyết không vì tiền tài mà khom lưng, hơn nữa có Hạ Hầu Nộ Thái âm thầm chiếu cố, người có chủ ý với nó ở Yên quốc không ít, nhưng người dám tới quấy rầy không có mấy ai.” Ta thấp giọng nói: “Đã qua nhiều năm như vậy, nàng vẫn không chịu tha thứ cho Hạ Hầu Nộ Thái sao?” Liễu Yến Nương nói: “Tiêm Tiêm không nói trước mặt người ngoài bao giờ, nhưng mà ta biết, trong lòng nó không hận hắn, từ khi Yên vương chết đi, thời khắc nào nó cũng quan tâm tới tin tức của Hạ Hầu Nộ Thái.” Ta cảm thán nói: “Cốt nhục thân tình, rất khó thay đổi.” Liễu Yến Nương nói: “Yến nương cầu thái tử một việc, nếu như người thật tình thích Tiêm Tiêm, vậy thì xin hãy cưới nó làm vợ, cho nó một cái danh phận. Nếu như người chỉ vì chuyện của Hạ Hầu Nộ Thái mà lợi dụng nó, vậy thì kính xin thái tử dừng tay, tha cho Tiêm Tiêm một con đường sống.” Ta cười nhạt một tiếng, đứng dậy đi về phía hậu viện. Liễu Yến Nương ở ta phía sau kêu lên: “Công tử...” Ta bình tĩnh nói: “Sáng sớm ngày mai, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa mãn.” Cốc Tiêm Tiêm mặc áo ngủ bằng lụa trắng, im lặng ngồi trên giường trong khuê phòng chờ ta tới. Ta đi tới bên cạnh nàng, nâng cằm nàng lên, hôn một cái. Cốc Tiêm Tiêm nhẹ giọng nói: “Huynh cùng với Yến nương nói chuyện lâu như vậy, có phải là Yến nương đã đem toàn bộ chuyện cũ nói cho huynh biết?” Ta gật đầu. Côc Tiêm Tiêm cầm lấy ấm trà, rót cho ta một chén. Ta nâng chung trà lên, im lặng nhấm nháp hương thơm của nó. Cốc Tiêm Tiêm nói: “Yến nương có nói những điều không nên nói không?” Ta mỉm cười nói: “Yến nương rất quan tâm tới nàng.” Cốc Tiêm Tiêm đôi mắt đẹp ửng đỏ nói: “Nếu như không có Yến nương, muội cũng sông không tới bây giờ.” Ta chậm rãi buông chén trà nói: “Có chuyện này ta vẫn muốn hỏi muội, nếu như không vì phụ thân muội, muội có trao thân cho ta không?” Cốc Tiêm Tiêm ôn nhu nói: “Những lời này đáng nhẽ phải do muội hỏi mới đúng, nếu như không phải vì cha muội, huynh có để ý tới muội không?” Ta ngưng mắt nhìn Cốc Tiêm Tiêm, nặng nề gật đầu nói: “Nếu như không phải vì hắn, có thể kiếp này ta cũng không có cơ hội đặt chân vào Tiên Vũ Lâu, nhưng mà bây giờ, tình cảm của ta với nàng là đơn thuần, không có động cơ gì khác.” Câu này đã phá vỡ sự bình tĩnh của nàng, trong đôi mắt đẹp kia hiện lên hai dòng lệ. Nàng ôn nhu nói: “Xem xong bức tranh này, huynh sẽ biết đáp án liền.” Ta tiếp nhận bức tranh trong tay của Tiêm Tiêm, chậm rãi mở ra, thấy trong đó có một bức họa Nô Kiều, lạc khoản trên bức tranh là do ta viết, nhưng đó là chuyện của năm ta mười bốn tuổi, hiện giờ nó mơ hồ vô cùng. Côc Tiêm Tiêm thâm tình nói: “Bức thủ từ này là do một nhạc sĩ tặng cho muội, từ khi muội nhìn thấy bức thủ từ này, trong lòng muội đã ngập tràn hình bóng của huynh rồi.” Trong lòng ta ấm áp, trăm triệu lần không ngờ Cốc Tiêm Tiêm đã sớm coi ta là người trong mộng. Côc Tiêm Tiêm nói: “Sau đó muội quan tâm tới tất cả những chuyện của huynh, mà cũng thực kỳ quái, tuy rằng muội chưa từng gặp huynh, vậy mà muội lại cảm giác được huynh ở bên cạnh...” Ta cầm bàn tay nhỏ bé của nàng. Cốc Tiêm Tiêm nói: “Khi nghe người ta nói huynh tới Yên đô, muội rất muốn đi nhìn lén huynh một cái, sau đó muội nghe nói “hắn” một xuất binh đánh Yên đô, muội cũng mơ hồ nhận ra có lẽ huynh sắp tới...” Ta nhẹ giọng nói: “Ta dùng phương thức này xuất hiện, muội có thất vọng không?” Côc Tiêm Tiêm khẽ gật đầu, ôn nhu nói: “Lúc đầu đúng là thất vọng, thậm chí có chút ủy khuất, vì mục đích của mình huynh không tiếc lợi dụng muội, dù thế nào đi nữa muội cũng không muốn chỉ là người bị lợi dụng, thế nhưng sau đó...” Cốc Tiêm Tiêm xấu hổ cúi đầu xuống, hồi lâu mới nói: “Muội cũng không biết mình tại sao lại như vậy, mới nhìn thấy ánh mắt của huynh, muội đã quên đi tất cả sự ủy khuất. Trong lòng chỉ còn lại một ý nghĩ, đó là chỉ cần ở cạnh huynh, muội có thể buông bỏ tất cả, có phải muội rất ngu không?” Ta ôm nàng vào trong lòng, cố sức hôn lên đôi môi anh đào của nàng, bàn tay ta thâm nhập vào trong áo, nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực đẹp vô hạn. Triền miên hồi lâu chúng ta mới giật mình vì có tỳ nữ mang đồ ăn tới. Cốc Tiêm Tiêm e ngại thè lưỡi, đứng dậy mở cửa phòng, tiếp nhận khay, hướng tỳ nữ nói: “Không có chuyện gì, ngươi mau đi nghỉ ngơi đi.” Nàng bưng khay tới bên cạnh ta, nhẹ giọng nói: “Mệt mỏi một ngày một đêm, mau ăn một chút đi.” Ta cười nói: “Nói đúng, ăn no xong chúng ta lại tiếp tục ôn chuyện.” Cốc Tiêm Tiêm nhìn ta khịt mũi, gắp một miếng thức ăn bỏ vào trong miệng ta, nói: “Xem huynh còn nói bậy được nữa không.” Ta nuốt miếng thức ăn, uống hương trà rồi mới nói: “Được rồi, lúc nãy nghe muội có học đánh đàn, không biết ta có phúc được thưởng thức không?” Cốc Tiêm Tiêm cười nói: “Ở trước mặt huynh đánh đàn, ta chẳng phải là múa rìu trước mặt Lỗ Ban hay sao?” Ta cười nói: “Muội cứ cho rằng ta như đàn gảy tai trâu là được.’’ Cốc Tiêm Tiêm lấy cây Vĩ cầm, nhẹ giọng nói: “Muội sẽ đánh bài ‘Điệp Luyến Hoa’ của nhạc sĩ kia cho huynh nghe.” Ta vui vẻ gật đầu. Cốc Tiêm Tiêm vuốt cầm huyền, tiếng đàn du dương chậm rãi vang lên trong đêm, tài nghệ của nàng quả nhiên bất phàm, tuy thiếu vài phần cương liệt nhưng lại thêm vài phần ôn nhu, khúc Điệp Luyến Hoa này dưới bàn tay của nàng, đã được thể hiện một cách hoàn mỹ. Ta uống cạn chén hương trà, đi tới phía sau Cốc Tiêm Tiêm, ôm lấy nàng, bởi vì hành động của ta, nên tiếng đàn trở nên hỗn loạn. Côc Tiêm Tiêm ngừng gảy đàn, oán trách nói: “Huynh thế này, muội làm sao đàn tiếp được.” Ta dùng vuốt ve thân hình của nàng, thấp giọng nói: “Ta nghe tới mức mê ly, nhịn không được muốn có chút gì đó.” Cốc Tiêm Tiêm khuôn mặt ửng hồng nói: “Đầu óc của huynh toàn là chủ ý hư hỏng.” Ta ha hả cười to, đỡ lấy huyền cầm nói: “Hình như muội có dụng ý khác, định trách ta có đúng không.” Cốc Tiêm Tiêm nói: “Muội có ý gì đâu?” Ta giảo hoạt cười nói: “Cầm này tên là gì?” Cốc Tiêm Tiêm nhẹ giọng nói: “Tiêu Vĩ cầm...” Nàng lập tức ý của ta, gáy ngọc đỏ lên, dịu dàng nói: “Long Dận Không, thật vô sỉ a!” Ta cười nói: “Muội dùng Tiêu Vĩ cầm gảy khúc Điệp Luyến Hoa, vậy chẳng phải là công nhiên dụ dỗ ta sao? Vậy mà còn chống chế...” Ta còn chưa có nói xong, Cốc Tiêm Tiêm liền nhào vào trong lòng ta, chúng ta ngã xuống đất, ôm chặt lấy nhau. Dục hỏa trong người ta bùng lên, không còn khống chế được mình nữa, đưa tay muốn cởi bỏ áo ngủ của Cốc Tiêm Tiêm, thế nhưng dưới tình thế cấp bách cởi mấy lần đầu không được. Dưới tình hình gấp gáp, ta tóm lấy vạt áo của nàng, kéo roạt một tiếng, thân hình mê người của Cốc Tiêm Tiêm lập tức hiện ra. Thân hình nàng như ngọc, mềm mại không xương, ta vừa vuốt vừa xoa, làm cho nàng khấn trương run rẩy. Hôm nay ở Quan Vụ am đoạt đi tấm thân xử nữ của nàng, nhưng bởi vì còn lưu ý tới chuyện trị thương, bên ngoài lại có cường địch, nên ta phải kiềm chế bản thân mình. Hiện giờ có thế vứt bỏ mọi trở ngại, thỏa thích hưởng thụ thân hình tuyệt mĩ của Cốc Tiêm Tiêm. Ta dùng thân hình tách đôi chân ngọc của nàng ra, Cốc Tiêm Tiêm ý loạn tinh mê rên rỉ, khi ta tiến vào công thành, cũng nhanh chóng đốt lửa, những tiếng hét nhanh chóng vang lên, tâm tình của ta sung sướng vô cùng. Tiêm Tiêm gần như mê loạn ôm chặt lấy ta, mười ngón tay bấm vào thân hình cường kiện của ta, hai chân ngọc duyên dáng kẹp chặt, truyền tới cho ta những sự rung động. Dưới sự tấn công không ngừng, khuôn mặt Cốc Tiêm Tiêm đỏ bừng, nàng cảm nhận được sự yêu thương mà ta dành cho nàng. Khuôn mặt nàng vốn đỏ nay lại thêm hồng, thân hình run rẩy, chìm đắm trong tình cảm mãnh liệt... Sau cuộc mây mưa, ta và Cốc Tiêm Tiêm vẫn dính vào với nhau, nàng ôm chặt lấy ta, hai tay ta vẫn vuốt ve thân hình mềm mại của nàng. Cốc Tiêm Tiêm nhẹ giọng nói: “Dận Không, huynh có rời khỏi muội hay không?” Ta mỉm cười nhéo nhéo chóp mũi của nàng: “Từ hôm nay muội chính là thê tử của Long Dận Không, sao ta có thể rời khỏi muội được chứ?” Cốc Tiêm Tiêm lệ quang dịu dàng nói: “Trong cơ thể muội vẫn có dòng máu của mẹ mình, khi đã yêu thì vô cùng cố chấp, chẳng cần để ý tới tương lai như thế nào...” Ta hôn hôn lên đôi môi anh đào của nàng nói: “Tiêm Tiêm, vì sao lại nói như vậy?” Cốc Tiêm Tiêm chán nản nói: “Huynh là Đại Khang thái tử, tương lai sẽ làm hoàng đế, trong khi muội chỉ là một nữ tử thanh lâu phong trần, địa vị của hai chúng ta khác nhau quá xa, muội không muốn huynh bị người khác phỉ báng...” Ta cười nói: “Long Dận Không ta đã quyết định thì chẳng ai có thể thay đổi được, muội mặc dù là xuất thân phong trần, thế nhưng vẫn giữ mình trong sạch, mùi bùn không nhiễm, lại càng đáng quý. Ai dám cười ta, một khi ta leo lên đế vị, muội là ái phi của ta, người nào dám chế nhạo xuất thân của muội, ta sẽ giết người đó, một nghìn người chế nhạo xuất thân của muội, ta sẽ giết hết một nghìn.” Cốc Tiêm Tiêm cảm động tới cực điểm, nằm trong lòng ta, bỗng nhiên nàng cắn ta một cái. Ta ôm nàng nói: “Trong lòng của muội chỉ cần nhớ kỹ, người muội yêu là Long Dận Không, không phải là Đại Khang thái tử, nếu như lúc nào muội cũng để ý tới thân phận địa vị, vậy thì cuộc sống của chúng ta còn gì thú vị nữa?” Cốc Tiêm Tiêm nín khóc mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Người muội yêu là Long Dận Không, là Long Dận Không vô sỉ hạ lưu, là Long Dận Không thích xé y phục của người khác.” Ta bám bên tai nàng nói: “Nếu như không muốn bị ta xé quần áo, vậy thì khi nhìn thấy ta hãy cởi sạch nhé.” Cốc Tiêm Tiêm xấu hổ dí vào mũi ta một cái. Sau khi tắm rửa, ta ôm mỹ nhân lên giường, nhìn thấy người ngọc kiều diễm, thân thế ta lại sinh phản ứng. Cốc Tiêm Tiêm e thẹn nói: “Huynh có thể nghiêm chỉnh một chút không, muội có chuyện muốn nói.” Ta ôm lấy nàng tiến vào trong chăn, vốn định tức khắc công thành chiếm đất nhưng Cốc Tiêm Tiêm giãy dụa nói: “Huynh hãy nghe muội nói, chuyện của “hắn” huynh định xử lý như thế nào?” “Hắn” đương nhiên là chỉ Hạ Hầu Nộ Thái. Trải qua hai ngày quan sát, ta phát hiện Cốc Tiêm Tiêm tuy rằng trong miệng vẫn căm hận phụ thân, thế nhưng nhưng trong lòng lại không như vậy, chẳng qua nàng không muôn biểu lộ trước mặt người khác mà thôi. Ta nói tình hình thực tế: “Trước khi ta gặp muội, ta thực sự muốn lợi dụng muội để đối phó Hạ Hầu Nộ Thái, Hàn vương Mạc An Thiên từ trước đến nay đa nghi, nếu như hắn biết quan hệ của chúng ta, hắn sẽ nghi ngờ động cơ của Hạ Hầu Nộ Thái, chỉ cần xử trí thoả đáng, ta sẽ có cơ hội làm cho bọn họ bất hòa.” Đôi mắt đẹp của Cốc Tiêm Tiêm bịt kín sự u buồn, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Muội sẽ đích thân viết một bức thư cho hắn, có lẽ hắn sẽ thay đổi ước nguyện ban đầu, vì bách tính Yên quốc là miễn đi trường chiến tranh này.” Ta thấp giọng nói: “Cho dù muội có tin hay không cũng được, hiện giờ ta không còn ý nghĩ muôn lợi dụng muội tiến hành việc này. Hạ Hầu Nộ Thái sẽ phải tự mình suy nghĩ, con đường của hắn đều có hậu quả rõ ràng.” Cốc liêm liêm do dự hồi lâu mới nói: “Dận Không, muội muốn xin huynh một việc.” Ta gật đầu nói: “Chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định đáp ứng.” Cốc Tiêm Tiêm sâu xa nói: “Hắn đánh Yên đô chỉ là một chuyện hồ đồ, hắn thân là thần tử của Yên quốc, đương nhiên là phải vì chủ cũ. Nếu như không cách nào tránh khỏi việc binh đao, mong huynh tha cho hắn một cái mạng.” Nàng không biết Hạ Hầu Nộ Thái và nước Hàn đã sớm cấu kết. Ta mỉm cười nói: “Muội yên tâm, nếu như có một ngày không tránh được chuyện binh đao, ta sẽ làm theo yêu cầu của muội.” “Cảm ơn huynh!” Côc Tiêm Tiêm chủ động dâng cặp môi thơm, ta tạm thời vứt bỏ chính trị, toàn tâm toàn ý triền miên với nàng... Có được trái tim của Cốc Tiêm Tiêm chỉ là bước đầu tiên , chuyện tình tiếp theo đương nhiên là dễ dàng hơn rất nhiều, Hứa Vũ Thần nói Triệu Tử Nhạc sẽ tự mình tới nước Hàn tìm Quản Đồng Ngự, tất cả đều được tiến hành theo kế hoạch. Cùng lúc đó, Cao Quang Viễn cho người lẻn vào trong quân của Hạ Hầu Nộ Thái, thuyết phục những thủ lĩnh mà chúng ta đã chế ngự người nhà của họ, một trận bạo loạn khổng lồ được bắt đầu. Hạ Hầu Nộ Thái cũng không nóng lòng hành quân, hắn đóng quân ở Trữ thành cách Yên đô chừng hai trăm dặm, để cho binh sĩ nghỉ ngơi chu đáo. Dưới mưu kế của ta, chuyện của ta và Cốc Tiêm Tiêm nhanh chóng được truyền ra ngoài, Hạ Hầu Nộ Thái chắc chắn đã nghe nói, tâm tình của hắn lúc này chắc là không được bình tĩnh. Trong khi đó quân đội của ta không ngừng tiến vào trong Yên quốc, hơn phân nửa lãnh thổ phía bắc Yên đô đã rơi vào trong tay của ta. Hiện giờ ta cần nhất chính là thái độ của Hạ Hầu Nộ Thái, thời gian càng dài, đối với ta lại càng có lợi, trận doanh của Hạ Hầu Nộ Thái sẽ trở nên hoảng loạn. Lúc hoàng hôn, ta cùng với Cốc Tiêm Tiêm và A Y Cổ Lệ leo lên vọng lâu phía nam của Yên đô, nhìn về phía sương chiều xa xa, ta nhịn không được thở thật dài một tiếng. Hai cô gái đồng thời kéo cánh tay ta, nói: “Chuyện gì làm huynh buồn vậy?” Ta đi về phía trước hai bước, vỗ mái tường nói: “Hóa ra ta đã ở Yên đô được hơn một tháng, chuyện phía nam vẫn không có tiến triển gì, muôn phá vỡ cục diện bế tắc trước mặt, sợ rằng phải cần một thời gian nữa.” A Y Cổ Lệ nói: “Bên nước Hàn không phát binh, hình như họ đã bỏ ý niệm phát binh trong đầu.” Ta gật đầu nói: “Hiện giờ ta thực sự có chút bội phục Hạ Hầu Nộ Thái, từ khi hắn đóng quân ở Trữ thành, quân kỷ nghiêm minh, từ tin tức của những binh sĩ đào tẩu trốn ra ngoài, ta biết hắn đã quyết định chống ta tới cùng, Trữ thành địa thế hiểm trở, sau lưng chính là miền nam, đất đai màu mỡ, bách tính giàu có, muốn đánh thắng, ta cũng phải trả một cái giá thật lớn.” Cốc Tiêm Tiêm nói: “Nếu như huynh muốn, muội sẽ tới Trữ thành một chuyến.”