[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Lúc ta đi đến Cần Chính Điện, Hứa Vũ Thần, Trần Tử Tổ, Xa Hạo đều đã đứng đợi ta từ lâu, ta biết là bọn họ đã biết về cái chết của Hâm Đức hoàng đế, ta đi tói án thư ngồi xuống, nói:
"Mấy người các ngươi tói thật sớm!”
Trần Tử Tổ mim cười nói:
"Từ tôi hôm qua tói giờ chủng thuộc hạ đều ờ chồ này."
Ta chậm rãi gật đầu, vệc Hâm Đức hoàng đế băng hà không phải là một việc nhỏ, tôi hôm qua ta không nói một lòi đã ròi khỏi, bọn họ không ai dám tự ý quyết định việc gì.
Hứa Vũ Thần thấp giọng nói:
'Thái tử điện hạ, chủng thuộc hạ đều đang chò' ngài ra quyết định?"
Ta lạnh nhạt nói:
"Với sự hiếu biết về ta của Hứa đại nhân chắc là biết ta sẽ làm như thế nào rồi chứ.”
Hứa Vũ Thần cười cười nhưng không dám nói, tuy rằng mồi người đều rất rõ ta không muôn đem việc Hâm Đức hoàng đế băng hà công bô' thiên hạ, thế nhưng ai cùng không dám nói ra chuyện này.
Từ nét mặt của họ thì ta đã biết họ nghi gì, một loại bực tức xông lên đầu, Hứa Vũ Thần ngày xưa không nói thì thôi nói thì bất tận hôm nay lại không dám lên tiếng, ta đột nhiên đứng lên đi ra ngoài cung.
Trần Tử Tổ ò sau lưng ta lêu lên: "Công tử!"Ta dừng bước lại, trầm mặc hồi lâu mói nói:
"Giữ kín bí mật, tất cả như thường!"
Đi ra bên ngoài Cân Chính Điện, Xa Hạo theo sau lưng ta, hắn thấp giọng nói:
"Công tử!”
Ta gật đầu:
"Chuyện gì?"
Xa Hạo thò dài một hoi nói:
"Tối hôm qua bên nông trang truyền đến tin tức, Khâu Dật Trần bệnh chết!"
Ta chân động trong lòng, Khâu Dật Trần từ lần bị thương trước, thân thế đã rất suy yếu, không ngờ là hắn không thế qua khỏi. Ta không khỏi nhớ tói Tử Ngưng, cái chết của Khâu Dật Trần đôi vói nàng là một sự đã kích vô cung lỏn.
Ta ngẩng đầu nhìn tròi cao, ánh mặt tròi đã trôn ra phía sau tầng mây, dường như cảm thấy được tâm tinh lúc này của ta bầu tròi đột nhiên tôi sầm lại, ta bồng nhiên nghĩ tói bôn chừ họa vô đon chí, nhừng tai họa này đến lúc nào mói chấm dứt đây?
Xa Hạo nói:
"Hôm qua lúc ta tói tim Chu thái y, hắn đã uống thuồc độc tự vận, việc kia không hề có ai biết được nữa."
Ta cảm thấy hố thẹn trong lòng, Chu Độ Hàn là người chính trực, hắn đã biết là ta sẽ hạ thủ vói hắn, cho nên hắn đã tự sát, không ngờ ta lại liên tiếp tạo nên sát nghiệp.
Xa Hạo đầy lo lắng hỏi:
"Công tử, có muôn đi chia buồn hay không?"
Ta gật đầu nói:
"Ngươi đi chuẩn bị xe ngựa, chủng ta đi qua đó."
Ta yên lặng ngồi trong xe, trong lòng âm thầm đau khổ. Trong đầu đang cô' gắn tìm cách đế an ủi Tử Ngưng. Thế nhưng trong lòng ta đang rất phiền muộn, trong đầu vô cùng rô' loạn, không thế nghi ra cách nào.
Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, phía trước vang lên một tiếng nừ nhi đang khóc, sau đó lại nghe một tiếng quát:
"Là ai! Ngươi quả thật là lớn mật, dám cản đường Thái tử điện hạ?"
Một giọng nói bi thương của nừ tử vang lên: "Van cầu ngươi, ta muôn gặp thái từ, xin người buôn tha cho tính mạng của đại ca ta!"
Ta ngơ ngác, giọng nói này vói ta khá là quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thòi ta lại không nhớ ra là
Ta vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, đã thấy một nừ tử đang mặt quần áo bình dân quỳ trên đường khóc lóc cầu xin. Ta thật không ngờ là người quỳ dưới đất chính là người mà đã lâu ta không gặp Tả Ngọc Di, nhưng tại sao nàng lại tói cầu ta?
Từ câu nói vừa rồi của nàng, chắc là Tả Đông Tường đã xảy ra chuyện, ta đã từng dặn dò qua là không ai được là khó dề huynh muội Tả thị. Là ai lớn mật như thế dám di đôi phó vói Tả Đông Tường?
Xa Hạo tức giận, nói:
"Nếu ngươi đã biết thái từ đang ngồi trên xe thi ngươi cùng nên biết là cản đương thái tử sẽ bị tội gì rồi chứ?”
Tả Ngọc Di đau buồn nói:
'Thái tử điện hạ, xin người bỏ qua lỗi lầm lúc trước mà buôn tha cho đại ca của ta! "
"Đem nàng bắt lại cho ta!”
Xa Hạo lớn tiếng nói.
Ta ngăn Xa Hạo lại, đấy cửa xe đi xuống. Đi tói trước mặt Tả Ngọc Di, ôn hòa nói:
"Hóa ra là Tả cô nương, cô nương đứng lên đi!"
Tả Ngọc Di vẫn quỳ trên mặt đất nói:
'Thái tử không đáp ứng buông tha cho đại ca của ta, Ngọc Di sẽ quỳ mãi ờ noi này."
Ta thò dài nói:
"Muôn ta buông tha đại ca của cô nương, thì cùng phải nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Tả Ngọc Di lúc này mói ngẩn đầu lên, tưoi cười, quả nhiên là đáng thương vô cùng, gia cảnh ngày xưa của nàng rất tốt, hon nừa còn có một phụ thân là Tả Trục Lưu quyền cao chức trọng.
Từ nhỏ nàng đã được nuông chiều, ăn mặc hết sức rực rờ, hiện tại mặc một bộ y phục bình dân, ngạo khí trên người của nàng đã mất hết, nhìn vào quả thật là hấp dần động lòng người.Ta hòa nhã nói:
"Tả cô nương, đại ca của cô nương đã xảy ra chuyện gì? Nói ra đi, nếu ta có thế thì ta sẽ giúp.”
Tả Ngọc Di nửa tin nừa ngờ nhìn ta :
"Nhừng người đó không phải là do ngài phái tói?”
Ta càng nghe càng kỳ quái, rốt cuộc là ai to gan như thê' dám giả mạo ta đế đi đôi phó Tả Đông Tường? Ta nhìn Tà Ngọc Di nói:
"Làm phiền cô nương dần đường, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, khi đến đó thì sẽ rỏ tất cả."
Sau khi Tả Trục Lưu chết, ta vẫn chưa đôi phó vói gia đình của hắn, mọi thứ ta đều giừ lại cho gia đính hắn, ta giừ lại cho hắn tòa phủ đệ, đế cho con cái và người nhà của hắn sông trong đó, tất nhiên là bông lộc của Tả Trục Lưu bọn họ không cách nào kế thừa.
Ta thu lại chức thống lình Long Tương Quân của Tả Đông Tường, giáng chức hắn xuống thành người quản kho binh khí ờ Khang Đô, nói thăng ra là một người gác kho binh khí, không có bất kỳ quyền lọi gì.
Nhị đệ của hắn là Tả Đông Hào bị ta sắp xếp vào làm việc ò Hình Bộ, nhưng mà Tả Đông Hào tâm cơ thâm hậu, đến nay vẫn không giao bí mật của Thiên Cơ Các ra, mặc dù ta biết Thiên Cơ Các vẫn chưa tan rã.
Thế nhưng Tả Đông Hào đã bị mất quyền lực, còn bị ta cắt đứt tất cả tài nguyên , dưói sự giám sát chặt chè của ta, Thiên Cơ Các sớm muộn gì cùng sụp đổ.
Đi tói phía trước Tả phủ, tinh huống trước mắt làm ta kinh hãi, hon ôột ngàn võ sĩ bao vây Tả phủ lại, cừa phủ từ lâu đã bị người ta phá hoại, bên trong thinh thoảng còn truyền tói tiếng đánh nhau.
Thế nhưng Tả Đông Hào đã bị mất quyền lực, còn bị ta cắt đứt tất cả tài nguyên , dưói sự giám sát chặt chè của ta, Thiên Cơ Các sớm muộn gì cùng sụp đổ.
Đi tói phía trước Tả phủ, tinh huống trước mắt làm ta kinh hãi, hon ôột ngàn võ sĩ bao vây Tả phủ lại, cừa phủ từ lâu đã bị người ta phá hoại, bên trong thinh thoảng còn truyền tói tiếng đánh nhau.
Càng làm cho ta giật minh là, nhừng người này đều là thân tín võ sĩ mà ta mang từ Lục Hải Nguyên đến, ta đã đem nông trang tạm giao cho Tử Ngưng quản lý, lẽ nào việc lần này là do nàng khơi mào?
Lúc này ta mói nhớ tói nguồn gốc của nhừng ân oán này , lúc trước Khâu Dật Trần bị bắn trúng mủi tên kia , chính là Tả Đông Tường bắn , tất nhiên là Tử Ngưng dần nhừng võ sĩ này đến đế giất Tả Đông Tường báo thủ cho Khạu Dật Trần .
Những võ sĩ thấy ta đang đi tới. mỗi một người đều sợ hãi cúi đầu xuống, không có lệnh của ta mà tự V hành động, tội quả thật là không nhẹ.
Ta u ám nhìn lướt qua bọn họ. lạnh lùng nói:
"Toàn bộ lui ra cho ta. ai dám tiếp tục ờ tại chồ này. xử hắn trọng tội!"
Xa Hạo thấy ta thật sự nồi giận. Cuống quít lớn tiếng nói:
"Thái tử nói các ngươi có nghe hay không? Còn không mau trở vẻ!"
Những vố sĩ nàv vội vàng chạy Iềa ngoài thành.
Ta đi vào trong Tà phủ. đi đến phòng khách thấy mấy người bị thương đang nẳm trên mặt đất. Tã có vài người của Tà phủ đang sợ hãi trốn trong góc. thấy Tả Ngọc Di vào. cuống quít vọt lẻn nói:
"Tiểu thư... khòngnẻn vào..."
Đi vào phòng khách, ta thấy Tả Đông Tường toàn thản là máu. Bị hơn mười tên võ sĩ vây xung quanh. Thân thể bởi vì đau đớn mà không ngừng run lẻn. dường như bất cứ lúc nào cũng có thê té ngã trên mặt đất.
Tử Ngưng đang giương cung, mũi tên nhắm ngay ngực của Tả Đông Tường, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sát khí.
Ta phẫn nộ quát:
"Dưng tay!”Lúc ta vừa nói xong là mũi tẻn đã rời khỏi cung. Sức lực trong người Tà Đông Tường đă cạn kiệt từ lảu. lắv đâu ra sức mà phản khàng chứ? Hắn nhắm hai mắt lại. yên lặng chờ mũi tên xuyên tim.
Trong đại sảnh vang lẻn tiếng thét bi thảm chói tay của Tã Ngọc Di.
Xa Hạo giống như một cơn gió vọt tới. giơ kiếm chém xuống mũi tên đang bay tới chồ Tả Đông Tường, mũi tên liền cong vẹo rơi xuông đắtẾ
Tử Ngưng một kích không trúng, liên lấy ra một mũi tên chuản bị bắn lần nữa.
Ta xông lẻn nắm lấy cồ tay của nàng, lớn tiếng nói: "Dừng tay!"
Tử Ngưng rưng rưng nước mằt. nói:
"Ngươi buông ĩa ra! Hôm nay ta nhắt định phải giết tên hồn trướng Tà Đông Tường
V
này!"
"Buông ra!”
Tử Ngưng gần như điên cuồng hét lẻn.
Ta chậm Iềăi lắc đầu. kiên quyết nói:
"Ta quyết không cho phép bắt cứ ai động đến hắn!"
Tử Ngưng dùng cắn cắn môTanh đào. hai hàng nước mắt chảy xuống, nàng gằn từng chữ
một:
"Long Dặn Không, ta nhìn nhầm ngươi iễồỊ Dặt Trằn nhìn nhầm ngươi rồiể.." Nàng vùng tay khỏi tay ta. xoay người rời khỏi.
Ta đang định đuồi theo nàng nhưng thấy nàng đang rắt kích động, cho dù là ta giải thích nhưng chưa chắc nàng đă nghe lọt taỊ cứ đẻ nàng bình tinh lại rồi nói tiếp.
Phía sau một lằn nữa vang lẻn tiếng Tả Ngọc Di. Tà Đông Tường không thể nào chịu nồi nữa nên đă ngã trên mặt đất.
Ta bảo Xa Hạo đi tìm đại phu. biết được Tả Đông Tường chi bị thương ngoài da, không nguy hiẻm tới tính mãng, lúc này mới vẻn lòng, ta và Xa Hạo rời khỏi Tả phủ. đi đến nông trường.
Linh vị của Khâu Dặt Trằn đă được bố trí ồn thỏa từ lảu, Tử Ngưng và hắn mặc dù không có thành thản, thế nhưng từ lảu đã thành thản, hiện giờ nàng đang lắv thản phận vợ của hắn mà xử lý tang sự.
Lúc ta đi tới linh đường. Tử Ngưng đă đồi sang một thản V phục màu tiềắng. khuôn mặt tiều tụy đang canh giữ trước linh cừuệ
Nhóm dịch: huntercd Cảm ơn các VIP đã ủng hộ vipvandan.vn Dịch già: Thanh Thanh
Tam Cung Lục Viện Tham gia vipvandan.vrì - Hội tụ đám mê Tìĩạch Chương Ngư
Sau khi ta dân hương cho Khâu Dặt TrẳiỊ liền yên lặng đi tới bên cạnh Tử Ngưng. Tử Ngưng lạnh lùng đưa mắt nhìn sang nơi khác, căn bản không muốn nhìn ta.
Xa Hạo bào mọi người lui ra, bên trong chi còn lại ĩa và Tử Ngưng.
Ta thắp giọng nói:
Tử Ngưng lạnh lùng cắt đứt lời ta nói:
"Ngươi không cần giải thích với ta cía gì. ta sẽ không tin bắt cứ gì ngươi nói nừa? Có cái gì muốn nói thi sau này cứ đi tìm Dặt Trân mà nói..."
Nhắc tới Khâu Dặt Trần, trong lòng ta cực kỳ đau đớĩỊ một lằn nữa rơi nước mắt.. Tachán nản nói:
"Dặn Không kiếp này hay kiếp sau đều không quên ân đức cùa Dặt Trần huynh."
Từ Ngưng chậm Iềăi lắc đẩu nói:
"Ngươi không cằn làm bộ làm tịch như vậy. trong lòng ngươi bây giờ chi còn hoàng quyền và đế vị. nào có băng hữu và nghĩa khí? Long Dặn Không ngàv xưa đã biển mắt từ lảu
Ta kích động nói:
"Ta chưa từng thav đôi. thế nhưng ờ vào vị trí ta. có một số việc phải lo lắng cho đại cục. không thể làm gì khác, mong ngươi hiểu cho sự khó xử của taệ"
TừNgưng nói:
"Ngươi chính là vị lợi ích của bàn thản mình, ngươi có khô tâm gì? Trong lòng ngươi Dặt Trằn ònkém hơn cả tên nghịch tặc Tả Đông Tường!"
Nàng cắn răng nghiêng lợi. nói:
"Ta sai rồỊ chúng ta đều sai rồỊ chúng ta chi la nhừng giặc cỏ gian hồ. làm sao mà có thẻ kết giao băng hừu với thái tử ngươi được, ngươi không cần làm khó dễ. ta cũng sẽ không làm khó dễ ngươi, xử lý xong tang sự của Dặt Trần, ta liền trờ lại đảo Thiên Đường làm hải tặc của ta. không bao giờ ..ệ can thiệp tới nghiệp lớn của thái tử điện hạ ngươi nữa."Ta biết Tử Ngưng hiểu lầm ta rắt sâu. ta giải thích với nàng chi là vô dụng, để cho nàng ly khai một thời gian cũng tốt. thòi gian có thể phai nhạt bắt cứ thương tảm gì. không thể làm gì khác hơn là thở dài một hơi. nói:
"Ngươi yên tâm. ta nhắt định sẽ không làm Iẻa việc gì có lỗi với Khâu huynh."
Cảm xúc trong lòng ta lúc này là vô cùng cô độc. đa số thời gian, ta chi yên lặng đứng yên trong thư phòng, ngắm nhìn tấm địa đô mà phụ thản đê lại cho ta. nhớ lại tất cả mọi việc, lẽ nào ta đã thay đôi thật sự rồi hay sao?
Thế giới này phải chăng là yên lặng thay đồi? Quyền lực và địa vị của ta không ngừng tăng lẻn. nhưng sự ung dung thoải mái không màng danh lợi lúc xưa đă biến mắt. áp lực mà ta phải chịu đựng càng ngày càng tăng.
Tử Ngưng quả nhiên là không muốn tiếp tục ở lại Khang Đô. sau khi mai táng Dặt Trần, nàng liền yên lặng rời khỏi Khang Đô. nàng đi rất là dứt khoát thậm chí không từ biệt bắt cứ ai.
Bắc Hồ rốt cuộc cũn đă toàn diện tuyên chiến với Đông Hồ. một tiẻặn chiến tranh lảu dài đă chính thức xuất hiện.
Ta tăng mạnh binh lực phái đến Tằn Quốạ binh lực tiến vào lănh thồ Đại Tằn đã đặt tới một con số kinh người mười lăm vạn. đại quản do Vân Na làm tông chi huy.
Dựa theo mưu kế trước đó của ta và Tinh Hậu. quản đội Đại Khang tiến vào biên giới phía Bắc chi có hai vạn. mười ba vạn còn lại thì một ít đi dẹp loạn ở Tung SơĩỊ đại bộ phận thì bố trí phòng vệ từ Tần Đô đến sông Trường Giang, đề phòng HáiỊ Tề. Tấn liên quản nhản cơ hội lẻn vào.
Bóng đêm mờ ảo. ta và Xa Hạo đi đến trước mộ của Khâu Dật Trần thăm viếng, rất nhiều chuyện, ta không thề nói rõ với Tử Ngưng, ta không giết Tả Đông Tường chính là vì Tả Trục Lưu.Xa Hạo và những võ sĩ đứng cách ta khá xạ ta một mình nhìn mộ bia tâm sự. phảng phất giống như Khâu Dặt Trằn đang ngồi đối diện với ta vậy, ta thắp giọng kề ra những nồi khồ của mình với hắĩL bưng chén rượu lẻn. đô xuống trước mồ của Khâu Dặt Trần, Khâu Dặt Trẳn dưới suối vàng nếu cỏ linh thiêng, thi chắc là sẽ hiểu cho hắn.
Nhóm dịch: huntercd Cảm ơn các VĨP đã ủng hộ vipvanáan.vn Dịch giả: Tỉĩanh Tỉĩanh
Nhừng võ sĩ thấy ta đang đi tới, mồi một người đều sợ hãi cúi đầu xuôhg, không có lệnh của ta mà tự ý hành động, tội quả thật là không nhẹ.
Ta u ám nhìn lướt qua bọn họ, lạnh lùng nói:
Toàn bộ lui ra cho ta, ai dám tiếp tục ờ tại chồ này, xử hắn trọng tội!"
Xa Hạo thấy ta thật sự nối giận. Cuông quít lớn tiếng nói:
Thái tử nói các ngươi có nghe hay không? Còn không mau trò' về! "
Nhừng võ sĩ này vội vàng chạy ra ngoài thành.
Ta đi vào trong Tả phủ, đi đến phòng khách thấy mấy người bị thương đang nằm trên mặt đất, Tả có vài người của Tà phủ đang sợ hãi trôn trong góc, thấy Tả Ngọc Di vào, cuông quít vọt lên nói:
'Tiếu thư... không nên vào..."
Đi vào phòng khách, ta thấy Tả Đông Tường toàn thân là máu. Bị hon mưòi tên võ sĩ vây xung quanh. Thân thế bòi vì đau đón mà không ngừng run lên, dường như bất cứ lúc nào cùng có thể té ngã trên mặt đất.
Mộ bia là do chính Tử Ngưng Lập, phía trên còn có tên của Tử Ngưng, ta vuốt ve tên Tử Ngưng, nội tâm âm thầm buồn bã, sợ rằng cả đòi này Tử Ngưng sẽ đeo danh phận góa phụ, nàng đôì vói ta hẳn là chán nản tói cực điếm, lần này từ biệt, tròi nam đất bắc, không biết ngày sau còn có duyên gặp lại hay không.
Ngay lúc ta định ròi đi, thì ta thấy một nừ từ mặc bộ đồ trắng đang cầm lồng đèn và một giỏ trúc đựng tếphảm đi tói đây, khi ta nhìn rõ ràng, ữiiếu nừ kia không ngờ là Tả Ngọc Di.
Nàng hiến nhiên là không ngờ gặp ta ờ đây, liền vội vã quỳ xuống, ta khoát tay, nói:
"Tả cô nương không cần đa lề như vậy, đủng dậy đi.”
Tả Ngọc Di đứng dậy, đi tói trước mộ Khâu Dật Trần, đem nhừng tế phẩm trong giỏ trúc ra, cung kính ờ làm lề bái tế trước ngôi mộ.
Cơ thế nàng đã rất tiều tuy, khi bái tế xong nàng nhìn ta, nói:
"Ngày ấy may mắn được thái tử điện hạ giúp đỡ, nếu không thì chủng ta đã không còn tồn tại trên thế giói này nửa ròi.”
Ta lạnh nhạt nói:
"Đại ca của ngươi ra sao rồi?"
Tả Ngọc Di nhẹ giọng nói:
"Đa tạ thái tử điện hạ quan tâm, thương thế của đại ca ta đã tốt hon rất nhiều, lúc này đã có thế xuống giường đi lại."
Ta gật đầu.
Tả Ngọc Di lại nói:
"Lúc đó ta mói biết, vị Khâu tráng sĩ này là người trúng một tên của đại ca ta, hôm nay ta đến đây bá tế hắn. xem như vì đại ca chuộc lại một chút lồi lầm."
Ta thưởng thức gật đầu, Tả Ngọc Di trải qua biến cố gia tộc, so vói ngày xưa đã trường thành hon rất nhiều, bây giò' nàng đã biết lo lắng cho người khác, đôi vói nàng mà nói không thế nghi ngờ là một chuyện vô cùng tô't.
Ta thấp giọng nói:
"Tròi đã tối, ngươi một thân một minh không nên lang thang ở noi này, mau chóng trở về đi.”
Tả Ngọc Di gật đầu, ôn nhu nói:
"Đa tạ thái tử quan tâm, Ngọc Di sẽ cấn thận."
Ta xoay người đi về phía xe ngựa, đi hai bước ta lại quay đầu lại, đã thấy Tả Ngọc Di thu thập xong giỏ trúc, đang đi trên con đường nhỏ trờ về Khang Đô.
Ta gọi ờ nàng nói:
"Xe của Tả cô nương đâu?"
Tả Ngọc Di nhẹ giọng nói:
"Ngọc Di đi bộ, không có ngồi xe."
Ta lúc này mói nhìn lại phần đuôi váy của nàng dính rất nhiều bùn đất, hiên nhiên là không có nói dôi, từ noi này đến Khang Đô đi xe phải hon nửa canh giờ, nếu đế cho một nừ tử yếu đuôi như nàng một minh trờ về, quả thật là không thế làm cho người khác an lòng.
Ta đưa ngươi ve!
Tả Ngọc Di thấp thỏm lo âu, nói:
"Ngọc Di không dám làm phiền thái tử, ta có thế tự minh trờ về!”
Ta cười nói:
"Ngươi không cần long lắng, gặp nhau đã là có duyên, hon nừa xe ngựa của ta rất rộng, vẫn đủ chố cho ngươi ngồi.”
Tả Ngọc Di thấy ta nói như thê' không thế làm gì khác hon là nghe theo, đi vào trong xe ngồi xuống, Tả Ngọc Di có vẻ câu nệ, đôi mắt đẹp nhắm lại, không dám mò' mắt nhìn ta.
Ta đã vất vả mấy ngày nay, hon nừa tâm trạng của ta lúc này rất nặng nề, một lúc sau ta đã chim vào giấc ngủ, trong mộng ta còn ngon được có người đang gọi tên ta, ta liền mò' mắt tinh lại.
Trước mắt vẫn là một mảnh đen kịt, không biết đã qua bao lâu, ta thấy Tinh Hậu mặc một bộ đồ đen đang nhìn ta mim cười, ta mừng rờ chạy như điên về phía nàng.
Thế nhưng cho du ta cố gắng như thế nào, thì khoảng cách giừa ta và nàng càng ngày càng xa, khuôn mặt của Tinh Hậu càng ngày càng mờ, một lúc sau hoàn toàn biến mất.
Ta phát cuồng gọi tên nàng.
Một loại đau đón khó tả dân lên trong lòng ta, bồng nhiên mò' mắt ra, ta thấy Tả Ngọc Di đang hoa dung thất sắc, nàng đang bị ta ôm vào lòng, trong đôi mắt xinh đẹp toát ra sự kinh khủng, nhưng nàng không dám giãy ra.
Ta áy náy thả nàng ra, nói: "Xin lỗi...
Tả Ngọc Di ôn nhu nói:
" Có phải là điện hạ đã gặp ác mộng hay không?"
Ta gật đầu, lúc này ta mói phát hiện ra mồ hôi lạnh đã làm ướt đầm quần áo.
Tả Ngọc Di lấy ra một cái khăn lụa đưa cho ta, ta lau sạch mồ hôi lạnh trên trán, sự phiền muộn trong lòng của ta không cách nào giải thích được.
Ta thật dài nột hơi, nói:
" Vừa rồi ta có nói cái gì không?”
Tả Ngọc Di lắc đầu. Khuôn mặt của nàng ủng đỏ lên, hiển nhiên là cừ chi của ta vừa rồi hoi có chút quá mức.
Lúc này mà nhắc lại việc khi nảy chi tăng thêm sự xấu hổ, ta vén rm xe lên nhìn ra ngoài, thấy bên ngoài vẫn là ánh trăng dịu dàng như nước, Khang Đô đã nằm trong tầm nhìn, lúc này nó đã được bao phủ bòi một tầng sương mù.
Tả Ngọc Di nhẹ giọng nói:
"Hình như tâm trạng của thái tử điện hạ đang rất kém.”
Ta từ chôi cho ý kiến chi gật đầu, áp lực mà mấy ngày nay ta phải chịu quả thực là quá lỏn.Tả Ngọc Di nói:
"Phía Đông Khang Đô, có một noi gọi là Hoi Long Viện, bên trong đều là nhừng cây Hòe cố xưa, nó là một di tích rất đẹp, bên trong có một cây Hòe ngàn năm, nghe nói nó là bản tôn của thượng cố tiên nhân. Mọi người nếu có tâm sự gì có thế đi tói cây Hòe đó kế ra, sau khi nói xong, đem mọi phiền nảo sẽ được tiêu trừ."
Ta từng nghe nói qua chuyện này, thế nhưng ta cho la đây chi là truyền thuyết, không đáng tin vì vậy ta chi cười nhạt một tiếng không nói thêm lòi nào.
Tả Ngọc Di đã cho ta không tin, lại nói:
"Ta có nhiều tâm sự thường đến đó đế kế ra, sau đó cảm giác phiền muộn của ta liền biến mất."
Ta cười nói:
"Cây cổ Hòe đó có thật là linh nghiệm như vậy hay không?"
Tả Ngọc Di gật đầu, nhẹ giọng nói:
"Hoi Long Viện là noi mà tiên hoàng ban cho gia phụ..."
Nàng có chút buồn bà cắn cắn môi.
Đường trò về phủ cùa Tả gia, vừa vặn đi qua Hoi Long viện, Tả Ngọc Di đưa tay chi ra ngoài cửa số,
"Hai ngày nay ta đều luôn ở trong Hoi Long Viện, hẻm nhỏ đó là noi đi đến Hoi Long Viện, thái tử điện hạ có hứng thủ đi xem cây cổ Hòe đó hay không?"
Ta thấy lúc này vẫn còn sớm, trở lại cùng chi có thế đôi mặt vói hoàng cung lạnh lèo mà thôi, không bằng đi theo nàng nhìn một chút, cùng coi như là đi giải sầu cùng được.
Đường trò về phủ cùa Tả gia, vừa vặn đi qua Hoi Long viện, Tả Ngọc Di đưa tay chi ra ngoài cửa số,
"Hai ngày nay ta đều luôn ở trong Hoi Long Viện, hẻm nhỏ đó là noi đi đến Hoi Long Viện, thái điện hạ có hứng thủ đi xem cây cổ Hòe đó hay không?"
Ta thấy lúc này vẫn còn sớm, trở lại cùng chi có thế đôi mặt vói hoàng cung lạnh lèo mà thôi, không bằng đi theo nàng nhìn một chút, cùng coi như là đi giải sầu cùng được.
Ta gật đầu, bảo Xa Hạo đánh xe đi thẳng tói Hoi Long Viện.
Hẻm nhỏ yên tình, nhỏ hẹp, xe ngựa mói đi được một lát thì lại bị đường xá quá nhỏ hẹp mà phải ngừng lại, ta và Tả Ngọc Di xuống xe, nói này cách Hoi Long Viện chi hon một trăm bước mà thôi.
Xa Hạo tiến lên, nói:
'Thái tử điện hạ, xe ngựa không thế đi tiếp được. "
Ta cười nói:
"Chúng ta đi bộ qua."Xa Hạo cảnh giác nhìn Tả Ngọc Di một chút, hắn rất hoài nghi động cơ của nừ hài này.
Ta biết là Tả Ngọc Di thành tâm mòi ta, dựa vào biếu hiện của nàng lúc này, nàng không còn là thiếu nừ điêu ngoa lúc xưa nừa, huống chi tính mệnh của nàng và hai huynh trường đang nằm trong tay ta, nàng sao dám làm hại ta?
Đấy cánh cửa gỗ nặng nề của Hoi Long Viện ra, một luồng hương thơm nhàng nhạt của hoa Hòe ập tới, ta ngẩng đầu nhìn vào phía trong, quả nhiên là trong đình viện khắp noi đều trồng hoa Hòe.
Lúc này chính là lúc hoa Hòe nò' rộ, cả vườn đều là hương thơm của hoa Hòe, tâm trạng nặng nề của ta không tự chủ được mà giảm đi khá nhiều.
Tả Ngọc Di nhẹ giọng nói:
"Hoi Long Viện tuy rằng rất lỏn, thế nhưng kiến trúc thì chi có một ngôi nhà nhỏ, đa số thòi gian ta đều ò bên trong đó.”
Xa Hạo và bọn thị vệ dò xét xung quanh khu vườn, nhìn thì giông như đang ngắm cảnh, nhưng thật ra là sợ trong đó có dấu nghịch tặc, khi kiêm tra xong mọi noi và biết rằng trong này ngoại trừ chủng ta thì không còn ai khác, Xa Hạo mói yên lòng lại.
Tả Ngọc Di mặc dù không hài lòng vói hành vi của bọn Xa Hạo. Thế nhưng vẫn không có biếu hiện
Tả Ngọc Di dần ta đi tói trước mặt một gốc cây Hòe cực lớn ờ phía Bắc khu vườn, ôn nhu nói:
"Cây Hòe này là cây thần thụ mà ta đã nói. Thái tử điện hạ có tâm sự gì cứ nói vói nó."
Ta chủ ý tói nhừng cái lỗ lớn nhỏ trên thân cây, có chút kỳ quái nói:
"Sao trên cây Hòe này lại có nhiều vết thương như vậy?"
Tả Ngọc Di nói:
"Bời vì nó thần kỳ, cho nên có rất nhiều người tim nó đế tâm sự, mồi người đều đào ra một cái động trên thân cây, khi tâm sự xong liền dùng bùn đất lắp lại, bảo đảm tâm sự của minh không bị người khác biết, khi cây thần mộc này roi vào tay phụ thân ta, noi này mói yên tình trò' lại."
Nàng nhẹ giọng nói:
"Thái tử có tâm sự gì, có thế nói vói nó, Ngọc Di đi chuẩn bị một ít trà, bánh."
Tả Ngọc Di đi rồi, chi còn lại có ta một minh đôi mặt vói cây cổ Hòe này. Cổ hòe che lấp ánh mặt trời, giông người đinh thiên lập địa, che khuất ta dưới bóng của nó.
Ta rút đoản kiếm trên tay ra khoét một lỗ trên thân cây, yên lặng kề sát vào đại thụ.
Tất cả nhừng ý nghĩ đều xông lên đầu ta, ta nhìn cây đại thụ cùng như đang đôi diện vói chính minh, ta đột nhiên hiếu rõ bản thân minh, nước mắt đột nhiên chảy ra.
Ta nhìn cây đại thụ thấp giọng kêu lên:
"Mầu hậu..."
Ta dùng bùn lấp cái lỗ lại, nhưng ta không thế nào kiềm chế được sự bi thương và nhớ nhung trong lòng.
Tả Ngọc Di nhanh chóng làm mấy món ăn sáng, rượu là loại được làm ra từ nhừng cây đào dưới táng cây Hòe.
Tả Ngọc Di vươn bàn tay nhỏ rót đầy chén rượu cho ta:
"Vò rượu này là do mẫu thân ta làm khi xưa, được phụ thân chôn dưói tàn cây Hòe. Nếu hôm nay thái tử không tói đây, Ngọc Di cùng sẽ không lấy ra..."
Sau khi nói xong nhừng lòi này, mặt nàng đã là một mảnh đỏ ừng, trong Đại Khang có lưu truyền một phong tục, mồi khi nhà nào có thêm một nừ nhi, người phụ thân sẽ lấy một vó rượu chôn dưói đất, khi nừ nhi của minh xuất giá thì lại đào lên.
Ta mim cười nói:
"Phần lề vật này của Tả cô nương quá mức trân quý."
Lúc chủng ta nói chuyện thì Xa Hạo đã yên lặng kiếm tra qua tất cả thức ăn và rượu một lần đế chắc chắn là không có độc.
Tả Ngọc Di thò' dài một hoi, nói:
'Không nghi tói thái tử điện hạ cùng có lúc phiền não!"
Đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn Xa Hạo một chút, trong ánh mắt lộ ra sự bất mãn khi Xa Hạo vẫn còn đứng đó.
Ta cười nói: Đúng vậy, chi có khi ta leo lên vị trí này, ta mói biết minh đã mất đi rất nhiều thứ.”
Tả Ngọc Di bưng chén rượu lên kính ta, nói:
"Ngọc Di lấy chén rượu nhạt này đế cảm tạ ân đức của thái tử điện hạ dành cho huynh muội chủng ta."
Ta mim cười nói:
"Tả cô nương không cần khách khí vói ta, việc của lệnh tôn, không hề có liên hệ gì vói các ngươi, ta cùng không phải là người không biết phân biệt tô't xấu, sẽ không làm hại nhừng nươời vô tội."
Nhắc tói Tả Trục Lưu, Tả Ngọc Di nhịn không được buồn bã.
Xa Hạo và nhừng võ sĩ đã yên lặng lui ra phía xa.
Tả Ngọc Di nói:
"Có rất nhiều viêc không phải là chính minh có thế lựa chọn, lúc trước Ngọc Di cùng đã làm nhiều việc sai tráu..ế"
Nàng lại bưng lên một chén rượu, nói:
"Lúc trước Ngọc Di nhiều lần nhắm vào thái tử, xin thái tử dừng phiền lòng.”
Ta cùng nàng cụng chén rượu, uống cạn, nói:
"Việc đó đã qua từ lâu, Tả cô nương còn nhắc lại làm gì?"
Tả Ngọc Di lắc đầu nói:
"Ngọc Di lúc trước từng nhục mạ thái tử, không ngờ thái từ lại rất rộng lượng, bỏ qua nhừng chuyện trước kia. Hon nừa lần này còn cứu đại ca cùa ta, xin nhận một lạy của Ngọc Di!"
Nàng đang định quỳ xuống thì ta đã nhanh chóng đờ nàng dậy, nhưng khi nâng ta dùng sức hoi nhiều nên Tả Ngọc Di mất thăng bằng, ngã nhào vào tmg người ta.
Mặt nàng đỏ bừng, nhanh chóng đứng dậy, nói:
'Thái tử điện hạ, Ngọc Di mạo phạm, xin thái tử đừng đế ý...”
Đôi mắt xin đẹp của nàng toát ra vô hạn tinh ý, có lẽ là do chén rượu gây nên, trong lòng ta loạn một hồi, thấy mỹ nhân xinh đẹp như vậy nằm trong ngực minh, ta nhịn không được cuôi đầu nhìn xuống, nâng cằm nàng lên, nhẹ nhàng hôn lên đôi môTanh đào của nàng một cái.
Thân thế mềm mại của Tả Ngọc Di rung lên, thân thế vốn đã đứng lên lại mềm nhũng, một lần nừa ngã vào lòng ta,, từ trong chiếc cố áo rộng của nàng, có thế rõ ràng bộ ngực trắng tuyết mê người của nàng đang liên tục phập phồng, hiến nhiên là đang vô cùng kích động.
Đôi mắt của Tả Ngọc Di khép hờ lại, trong hai mắt đột nhiên xuất hiện hai giọt nước mắt trong suốt, trong lòng ta ngơ ngác, ta sợ hành động vừa rồi của ta mạo phạm nàng, ta yên lặng buôn thân thế nàng ra, thấp giọng nói:
"Xin lỗi, ta nhất thòi không không chế dược, xin Tả cô nương dừng trách.."
Không ngờ Tả Ngọc Di lại trò tay ôm lấy cổ ta, run giọng nói:
"Ta luôn luôn hận ngươi, từ lúc ngươi chọn phi, ngươi chọn Sỡ nhi mà không chọn ta, ta liền bắt đầu hận ngươi, thế nhưng ta càng hận ngươi, ta lại càng không thế nào quên ngươi...”
Nàng nói xong liền khóc nức nở.
Ta rất xúc động, không ngờ là sâu trong nội tâm của Tả Ngọc Di lại quan tâm tói ta như vậy.
Nàng nói xong liền khóc nức nở.
Ta rất xúc động, không ngờ là sâu trong nội tâm của Tả Ngọc Di lại quan tâm tói ta như vậy.
Ta ôm lấy thân thế mềm mại của nàng, Tả Ngọc Di xấu hố kề sát tai ta, dịu dàng nói:
"Đêm nay cho du bất cứ việc gì ta cùng không thế đế ngươi đi, ngươi đã vứt bỏ ta một lần, ta không cho phép ngươi vứt bỏ ta một lần nữa..."
Đi tói căn tiêu lâu của Tả Ngọc Di, ta trò' tay đóng cừa lại, Xa Hạo cà nhừng võ sĩ sớm biết sẽ có chuyện như vậy xảy ra, vì thế rất biết điều lui ra bên ngoài.
Tả Ngọc Di rất xấu hổ, nhưng trên mặt tinh ý dạt dào, ta kéo nàng lại gần ta, lúc đến bên cạnh ta, thân thế của nàng đột nhiên xoay tròn, bộ quần áo màu trắng trên người nàng từ từ tuột xuống, đường lộ ra một thân thế xinh đẹp và nhừng đường cong lả lướt trước mặt ta.
Ta xông lên, ôm lấy thân thế mềm mại của nàng vào lòng.
Tả Ngọc Di ôn nhu nói:
"Kỳ thực ta đi tói mộ của Khâu Dật Trần, chủ yếu là vì đế gặp ngươi...”