[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 197 : Cái chết đày tiếc nuối


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Ta run giọng nói: 'Cho dù như thế nào, ta cũng không cho nàng ròi khỏi ta!" Trân Phi cười nói: "Sớm hay muộn gì thì thiếp cũng phải ròi khỏi triều đình, lần này thiếp ròi đi, thiếp biết chàng rất nhớ thiếp, yêu thiếp. Nếu như lúc nào rảnh rồi, chàng tói thăm mẹ con chúng ứìiếp. Nếu như thiếp vẫn ờ trong hoàng cung, thì thiếp sẽ nơm lóp lo sợ, một khi chuyện của chúng ta bại lộ, con của chủn ta sẽ sông trong hoàn cảnh như thế nào, nó có được bình an hay không?" Lệ nóng tuôn trào trong khóe mắt của ta. Trân Phi nói: "Khi thiếp biết minh mang thai, thiếp đã nghi tói cái chết, đế tránh sự việc liên lụy tói chàng. Thế nhưng mồi khi thiếp nghi tói ánh mắt của chàng, thì ứìiếp lại nghi, nếu như thiếp chết đi, chàng sẽ thương tâm tói mức nào? Thiếp..." Một giọt nước mắt trong suô't roi vào miệng của ta. Ta nghẹn ngào, nếu như Trân phi chết, thì sợ rằng ta không cách nào chịu đựng được đả kích lớn như vậy. Trân Phi nói: "Thiếp ờ trong cung nhiều năm, nhưng chuyện đấu đá, ngươi lừa ta gạt, hầu như ngày nào cũng xảy ra bên cạnh. Thiếp thực sự mệt mỏi rồi, thiếp sợ con cưa chủng ta phải sông trong hoàn cảnh như vậy. Nếu như trong lòng chàng thực sự có thiếp, vậy thì hãy cho thiếp ròi khỏi noi này, đế cho con cưa chúng ta lớn lên không phải lo nghi gì cả." Ta nặng nề gật đầu, Trân Phi đã nói tói mức này, sao ta có thế cự tuyệt cơ chứ? Ta thấp giọng nói: r»T-i r r • »• Ta đong ý vói nàng. Lúc ròi khỏi Mộc Ân am đã là lúc bình minh, Đa Long vẫn đứng dựa vào cột đình mà ngủ, đèn lồng trong tay hắn roi xuống đất, xem ra làm nô tài cũng không dề dàng gì. Ta nhẹ giọng khụ một tiếng. Đa Long lúc này mói cảm thấy, cuông quít đứng dậy quỳ xuống, tiếc rằng thân hình của hắn đứng quá lâu, cho nên mói động đậy đã ngã lăn xuống đất, ta cười nâng hắn dậy nói: "Đa Tông quản, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Đa Long cung kính nói: "Nô tài năm nay 63 tuốỉ, vào cung cũng đã được 55 năm rồi." Ta gật đầu nói: 'Cùng tói lúc ngươi nên nghi ngoi một chút rồi.” Đa Long không biết ý nghi chân chính của câu nói này, trong lúc nhất thòi hắn đứng ngây ngốc tại chồ, sau khi định thần lại mói cuông quít quỳ xuống, nói: "Chủ tử, nô tài không biết đã làm sai cái gì, chủ tử xin cứ trách phạt, nhưng đừng đuôi nô tài ra khỏi cung." Ta cười nhạt nói: "Ngươi nghi quá nhiều rồi, ta muôn ngươi làm giúp ta một việc" Đa Long cung kính nói: "Chủ tử xin cứ việc phân phó." Ta xoay người lại nhìn Mộc Ân Am: "Đa Tông quản, ta muôn ngươi hộ tông Trân phi và Ngọc Tỏa ròi khỏi đây, bô' trí noi ăn chôn ở cho họế" "Lão nô cấn tuân thánh dụ." Vốn ta định tói chỗ của Sở nhi nghi ngoi, nhưng mà trên đường lại gặp Xa Hạo, thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, xem ra lại có chuyện xảy ra rồi. "Tả gia đã xảy ra chuyện!" VI qp 9 • rVI 1 ả gia nào ẻ' Ta có chút kỳ quái nói. Xa Hạo giải thích: "Hai đứa con trai của Tả Trục Lưu đã chạy thoát!" Ta bồng nhiên rùng minh, lạnh lùng nhìn về phía Xa Hạo nói: "Chuyện xảy ra khi nào?" Xa Hạo nói: "Chắc là mói gần đây, vốn thuộc hạ phụ trách giám thị hai huynh đệ của hắn, nhưng do gần đây xảy ra chuyện... bận phụ trách tang lề của Hâm Đức hoàng đế, lại bận chuyện bệ hạ đăng cơ, cho nên có điều sơ xẩy, tạo cho họ cơ hội ròi đi."Ta nắm chặt hai tay, chậm rãi đi lại, bồng nhiên quay đầu lại nói: "Tả Ngọc Di đâu?" Xa Hạo do dự một chút, rốt cục nói: "Nàng vẫn đang ờ Hoi Long Viện, nhưng mà.ẻ." "Nhưng mà cái gì..." "Có lẽ nàng ta khuyên hai huynh trường không nên ròi đi, mói xảy ra tranh chấp, bị đâm một đao..." "Cái gì?" Đôi mắt của ta căng như muôn nứt ra. Xa Hạo cuông quít nói: "Bệ hạ yên tâm, thuộc hạ đã tìm đại phu thăm và khám bệnh cho nàng ta, hiện giờ không có gì nguy hiểm." Ta đi qua đi lại, cắn răng nghiến lọi nói: "Hai tên này đúng là không bằng cam thủ, lại dám hạ thủ cả vói em gái của minh. Xa Hạo, ta mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, nhất định phải bắt hai người bọn họ trờ lại, sông ta muôn gặp người, chết, ta muôn thấy thủ cấp của họ." Xa Hạo gật đầu: "Thuộc hạ sẽ đi làm chuyện này." Trong lòng ta vô cùng phiền loạn, phất phất tay nói: "Ngươi mau chuẩn bị xe ngựa, ta muôn tói Hoi Long Viện.” Xa Hạo nhắc nhò ta nói: "Hôm nay còn phải lâm triều..ế" "Dù sao cũng không có chuyện gì gấp, đế bọn họ đọi một lát cũng được!" Trên đường đi, trong đầu ta vô cùng hồn loạn, huynh đệ Tả Đông Tường trôn thoát đôi vói ta cũng chăng phải là chuyện to tát gì. Đáng quan tâm ở đây là Tả Ngọc Di bị thương, trong lòng ta vô cùng áy náy. Tuy rằng ta và Tả Ngọc Di đã có quan hệ thế xác, nhưng ta lại hầu như đã quên mất nàng. Cũng bòi vì lẽ đó, mà ta càng cảm thấy nàng đáng quý, nếu không vì ta, nàng sẽ không phải chịu chuyện như vậy. Lúc tói Hoi Long Viện, ta trực tiếp đi vào khuê phòng của Tả Ngọc Di, ánh sáng bên trong rất yếu ớt, màn che được buông xuống. Ta xôc màn che lên, thấy Tả Ngọc Di xoay lưng ra phía ngoài, yếu ớt nói: "Hương Vân, ngươi đã trở về?" Ta cô' gắng kim chế sự kích động trong lòng minh, thấp giọng nói: "Là ta!" Thân hình của Tả Ngọc Di rõ ràng run rẩy một chút, chậm rãi quay người lại, vốn nước mắt trên mặt đã đầy, đôi môTanh đào không còn chút máu, nay vì kích động mà tái nhợt, run giọng nói: "Bệ hạ... Thiếp... Cho rằng kiếp này kiếp... người không tói nữa..ế"Ta ôm chặt lấy thân hình của nàng, nói: "ủy khuất cho nàng rồi..." Tả Ngọc Di nhào vào trong lòng ta, lớn tiếng khóc ồ lên, hồi lâu mói dừng tiếng khóc. Ta lo lắng cho thương thế của nàng, nhỏ giọng nói: "Bị thương ờ chồ nào vậy?" Tả Ngọc Di cô' gắng dùng ngón tay nhỏ nhắn chi vào nực, ta cấn thận còi áo ra, nàng mắc cờ nhắm mắt lại, thấy trên ngực có quân một lóp băng, từ trong đó máu vẫn chảy ra. Xem ra nàng bị thương không nhẹ, nếu sâu thêm một chút nừa thôi, có lẽ nàng đã hương tiêu ngọc vẫn, ta cảm thấy đau lòng vô cùng, hôn lên đôi môTanh đào của nàng, nói: "Đều tại ta..." Tả Ngọc Di lắc đầu nói: "Hai vị huynh trường muôn chạy trôn, ứìiếp không muôn bọn họ đi, hai huynh mắng thiếp không nhớ tói công nuôi dường của cha... Trong lúc tức giận, nhị ca dùng kiếm đâm thị thương ữiiếp..." Ta cả giận nói: "Hắn quả thực không phải là người, sao có thế hạ độc thủ vói em gái của minh như thế." Tả Ngọc Di chán nản nói: Trái tim này của Ngọc Di vinh viền thuộc về bệ hạ, cho dù thế nào cũng không ròi đi." Do kích động, nàng ho nhẹ hai tiếng, lại nói: "Ngọc Di còn muôn cầu bệ hạ một việc" Do kích động, nàng ho nhẹ hai tiếng, lại nói: "Ngọc Di còn muôn cầu bệ hạ một việc" Ta gật đầu nói: "Nàng nói đi!” "Ngọc Di mong bệ hạ có thể tha cho hai vị huynh trường của ữiiếp, tuy bọn họ đôi vói ứìiếp như vậy, nhưng mà chưa làm chuyện gì xấu cho Đại Khang, mong bệ hạ có thế hiếu được nồi khố trong lòng tiện thiếp." Trong lòng ta rất là cảm động, Ngọc Di quả nhiên đã có sự thay đốỉ lỏn, từ một quý nừ điêu ngoa, nay đã trò' thành một khuê tú suy nghi vì mọi người. Ta ôm vai nàng nói: "Muôn ta tha cho bọn họ không khó, nhưng mà...""Nhưng mà cái gì?" "Nhưng mà nàng phải đáp ứng ta, theo ta vào cung! Ta muôn lập nàng là phi!” Ta đã quyết định, dù thế nào ta cũng phải cho nàng một danh phận, quyết không thế đế cho nàng cô độc sông ở bên ngoài được. Tả Ngọc Di cúi đầu, trầm mặc hồi lâu mói gật đầu. Khi ta dần nàng vào trong cung, ta an bài nàng ờ trong Bách Trừ Cung, nạp phi là chuyện không lỏn, nhưng mà do ta tôn trọng Sở nhi, nên ta phải cùng nàng thương lượng trước mói được. Trước kia ta đã nói vói Sỡ nhi một lần, đã bị nàng phản đôi, cho nên ta phải nói lại một lần nừa. Quả nhiên, không ngoài dự đoán của ta, lập trường của Sở nhi vói Tả Ngọc Di vẫn như trước, kiên quyết phản đôi. "Dận Không, Tả Ngọc Di chính là con gái của Tả Trục Lưu, Tả Trục Lưu ngày xưa đã hãm hại không ít đại thần, hon nừa lại còn mưu phản, thiên hạ đều biết, bây giờ huynh muôn lập nàng ta làm phi, vậy thì làm sao phục chủng được?" Ta thấp giọng nói: 'Thế nhưng Ngọc Di đôỉ vói ta tình thâm ý trọng, lần này nàng ấy lại suýt chút nừa bị huynh trường hại chết, ta chi muôn đưa nàng ta vào cung, chiếu cô' cho nàng ta một chút." Sở nhi lạnh lùng nói: "Hiện giờ không phải là việc chiếu cô', mà là việc lập phi, lấy thân phận của Tả Ngọc Di, thì không cách nào gia nhập hoàng thất được.’’ Ta thấy Sở nhi kiên trì như vậy, lửa giận trong lòng không khỏi bốc lên, lớn tiếng nói: "Vì sao nàng đôi vói người khác có thế dề dàng tha thứ, vậy sao lại không thế tha thứ cho Tả Ngọc Di được chứ! " Sỡ nhi nói: "Muội không phải là vì Tả Ngọc Di, mà là suy nghi cho danh dự của huynh, muội không muôn sau lưng một vị vua có một cái danh háo sắc! " Ta cả giận nói: "Sỡ nhi, nàng tường rằng ta không biết trong lòng nàng nghi gì ư? Trong lòng của nàng bài xích Ngọc Di, nhạc phụ và Tả Trục Lưu từ trước đến nay không họp, có phải là nàng còn nhớ chuyện trước kia khi ta lập nàng làm phi không?” Trước kia đế lập phi, ta chi được chọn Sỡ nhi hoặc là Tả Ngọc Di, sau này ta chọn trúng Sở nhi, nên mói tạo thành sự nguyên nhân bài xích của nàng. Sò' nhi đứng dậy, hai hàng nước mắt chảy ra, nàng cắn môTanh đào, cố sức dậm chân một cái, xoay người chạy ra ngoài. Trong lòng ta phẫn nộ, cầm lấy chén trà ném mạnh vào tường, chén trà vờ tung ra tứ phía, thái giám cung nừ xung quanh chưa bao giờ thấy ta tức giận như vậy, sợ hãi quỳ xuống đất. Sau khi tinh táo lại, trong lòng ta có chút hôi hận, từ sau khi ta và Sỡ nhi kết hôn, chủng ta chưa từng phát sinh sự câi cọ lớn tói mức này. Ngoài điện vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, Vân Na nghe tin chạy tới, ta ảo não ngồi xuống ghê'. Vân Na đi tói bên cạnh ta, đánh mắt nhìn đám thái giám cung nừ xung quanh, bọn họ hiếu ý cuông quít thu dọn đông vờ nát, rồi đi ra ngoài. Trong phòng chi còn lại có hai người chủng ta, ta cười khố nói: Thế nào? Tới lên án ta có phải không, sao không mang theo các chị em tói?” Vân Na thản nhiên nò' nụ cười, nhẹ giọng nói: "Trong trí nhó' của muội, huynh chưa từng có lần nào câi nhau vói Sò' nhi.” Ta thò dài nói: "Vừa rồi ta thật có chút kích động, nhưng mà..." Trong lòng ta vẫn canh cánh chuyện Sỡ nhi phản đôi Tả Ngọc Di. Vân Na nói: "Muội mặc dù không hiếu rõ Tả Ngọc Di, nhưng muội biết, Sỡ nhi phản đôi tất có lý." "Tỷ muội nàng tinh thâm nghía trọng, đương nhiên phải giúp cho muội ấy rồi." Vân Na nói: "Không biết huynh có nghi tói chuyện, ngần ấy năm nay, hồng nhan bên người huynh mồi lúc một nhiều, Sò' nhi có từng oán giận huynh gì không? Suô't ngày huynh bận việc... quốc sự, chuyện trong hậu cung là do ai lo liệu, tỷ muội bọn muội hòa họp thế này, là do công của ai?" Nhừng câu hỏi liên tiếp của Vân Na làm cho ta thẹn thùng, nhớ tói lúc nãy ta tức giận vói Sỡ nhi như vậy, trong lòng cảm thấy áy náy vô cùng. Vân Na nói: "Huynh đó, không biết là có phải mắc bệnh đế vương rồi hay không? Sớm biết như vậy, bọn muội ờ lại Lục Hải Nguyên vui vẻ còn hon.'' Ta xấu hô nói: "Ta đúng là đã sai rồi, Sở nhi đâu, ta tói chịu tội vói nàng ấy." Vân Na cười nói: "Nếu như huynh không tới, sợ rằng Yến Lâm và Lục Châu sẽ cam đao liều mạng vói huynh!” Ta nhịn không được bật cười lên: "Các nàng phản rồi, lại dám phạm thượng ư?” Vân Na nói: "Là ai đã nói huynh không coi minh là hoàng đê? Làm nhừng chuyện này vói tướng công của minh đâu có gì là không được?” Sự tức giận trong lòng ta đã tiêu tan thành mây khói từ lâu, ta cười nói: "Ta chi là một điếu hoàng đế (điêu = chim), trong nhà có vợ dừ, trong nhà có vợ dừ a." Ta tim thấy Sở nhi ờ bên ngoài hồ sen của Vinh Thọ cung, nàng đứng ờ bên bờ, hai bò' vai không ngừng run lên. Trong lòng ta tràn ngập cảm giác áy náy, nhẹ giọng nói: 'Tiếu Đinh Đương!" Sỡ nhi giật minh, nhưng vẫn không có quay đầu lại. Nàng bồng nhiên đi tói phía trước, ta sợ hãi nói: "Nàng làm cái gì vậy?" Sò' nhi vẫn hờ hừng,đột nhiên nhảy ùm xuống hồ. Ta quá sợ hãi, không kịp còi ngoại bào, nhảy ủm xuống hồ. Ho sen cũng không sâu, chi ngập tói ngực ta, thế nhưng thân hình của Sở nhi vẫn biến mất dưới làn nước. Ta kinh hoảng vô cùng, lặn xuống bên dưới, lần tim vị trí của Sỡ nhi, rồi ôm lấy nàng lôi lên. Quần áo của Sỡ nhi đã ướt đầm nước, nhưng mà trên mặt lại nò' nụ cười, lúc này ta mói biết đây là kế hoạch của nàng, cười khổ nói: " Sở nhi đã là mẫu nghi thiên hạ, vậy mà vẫn còn đùa theo cách này được sao?" Sò' nhi vươn cánh tay ngọc ôm cái cổ ta nói: "Nếu như huynh không cứu muội, thì muội vinh viền không nối lên..." Ta mặc dù biết nàng là nói vui đùa, thế nhưng trong lòng vẫn có chút sợ, ôm chặt lấy nàng nói: "Ta sẽ không ròi đi đâu, Sở nhi ta không ròi bỏ muội đâu." Hai giọt nước mắt trong suô't chảy dọc theo gò má của Sở nhi, nàng khè gật đầu, rúc đầu vào trong ngực ta, ôn nhu nói: "Bình ca ca, vừa rồi là muội không phải." Ta che đôi môTanh đào của nàng lại, nói: "Đều là lồi của ta, là muội chi muôn tốt cho ta, chuyện lập phi, ta sẽ không nhắc lại nữa." Sò' nhi nhẹ giọng nói: "Chuyện này cứ hoãn lại một chút, sau này hãy nói, Ngọc Di đôi vói huynh trả công nhiều như thế, nếu như muội còn phản đôi, thì đúng là không nghi tói nhân tình." Chủng ta nói ra câu nói này, thi sự khúc mắc cũng biến mất không còn tăm hoi, trong lòng chi còn lại sự vui vẻ, cảm thấy cái hồ sen lạnh lèo này biến thành một noi vui vẻ nhất trần gian. Sỡ nhi nói: "Huynh còn nhớ noi này hay không?" Ta nặng nề gật đầu, đương nhiên nhớ kỹ, đây là n mà ta cùng Sở nhi gặp nhau lần đầu tiên, ta làm sao có thế quên, chính ờ chỗ này ta đã cứu nàng lên, cũng là noi mà hình ảnh của ta chiếm cứ trái tim của nàng. Chủng ta nhìn nhau thật lâu, trong ánh mắt ai nấy đều có tinh ý dạt dào. Mấy tên thái giám thấy ta và Sở nhi đứng trong hồ sen, sợ hãi hoang mang chạy tới, kinh hô: "Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, nô tài nhất thòi tắc trách, tội đáng chết vạn lần, tội đáng chết vạn lần!” Ta và Sỡ nhi nhìn nhau cười, nắm tay nhảy lên trên, thái giám cung nừ lập tức vây lại, mang theo khăn phủ lên trên người chủng ta. Một trận gió lạnh thốỉ tói, Sở nhi nhịn không được hắt hoi, ta thân thiết ôm vai Sỡ nhi, nhẹ giọng "Sỡ nhi, ngàn vạn lần đừng cảm lạnh, chúng ta trờ về rồi tiếp tục song tu luyện công, được không?" Một trận gió lạnh thốỉ tói, Sở nhi nhịn không được hắt hoi, ta thân thiết ôm vai Sỡ nhi, nhẹ giọng "Sỡ nhi, ngàn vạn lần đừng cảm lạnh, chúng ta trờ về rồi tiếp tục song tu luyện công, được không?” Khuôn mặt của Sỡ nhi bị câu nói này của ta làm cho đỏ lên, nước trên mặt nàng vẫn còn chưa khô, giông như là hoa sen mói nở, càng trờ nên rực rờ diễm lệ.Sò' nhi đã thu xếp Thục Đức cung làm noi dường thương cho Ngọc Di, Tả Ngọc Di cũng hiếu ý người, không oán hận chút nào đôi vói Sỡ nhi cả. Có lê là do ta và nàng lâu ngày gặp lại, đồng thòi có được thần y Tuệ Kiều cấn thận chăm sóc, mà sức khỏe của Ngọc Di tô't lên rất nhiều, thương thế khôi phục một cách nhanh chóng, chăng bao lâu đã hoàn toàn khôi phục. Nhưng mà Tả Ngọc Di vẫn biết minh khác biệt vói người khác, cho nên đa số thòi gian đều ờ bên trong cung điện của minh làm vườn. Lúc này đã gần tói Trung Thu, dân chủng cũng đang trong không khí hân hoan, ta muôn mờ tiệc trong hoàng cung, mòi các vị vương công đại thần. Thế nhưng do tang lề của Hâm Đức hoàng đế còn chưa được ba tháng, ta lại là hiếu từ hiền tôn, đương nhiên phải đế ý tói miệng thế gian, cho nên hủy bỏ dịp đoàn tụ năm nay. Ta chi lập một bàn tiệc nhỏ trong Ngự hoa viên, mòi các vị hiền thê quây quần, vui vẻ hòa thuận, không khí ấm áp hon nhiều. Ngọc Di cũng tham gia vói muội người, ta nhìn đi nhìn lại vẫn thấy ứìiếu Tuệ Kiều, không khỏi có chút kỳ quái, xoay người hướng Dịch An nói: Tuệ Kiều đâu ' Ngọc Di cười nói: "Tuệ Kiều tỷ tỷ nói Phủ Tỷ quả trên Cửu Đinh son chi trong dịp Trung thu mói kết trái, hon nừa chi vào lúc trăng tròn, tranh thủ trong một canh giờ ngắt lấy, mấy có dược hiệu tốt nhất. Tỷ ấy bảo chủng ta không cần chờ, một lát nừa tỷ ấy sẽ về.” Ta biết Tuệ Kiều say mê vói y đạo, nhịn không được thò' dài một hoi nói: "Dù vậyhi cũng không nên hái thuốc vào lúc này, không đọi được thì bảo người khác đi hái, hôm nay dù sao cũng là Trung thu.” Sò' nhi cười nói: "Việc hái thuổc này người bình thường có thế làm hay sao? Dịch An, ngươi đi tói Cửu Đinh Sơn tận lực bảo Tuệ Kiều trò' về sớm một chút, chủng ta ở đây chờ tỷ ấy, dù sao Trung thu cũng là ngày đoàn viên, một năm cũng chi có một lần mà thôi." Lục Châu nói: "Có thể là Triều Tiên không có Trung thu." Yến Lâm cười nói: 'Tiếu Ny Tử, lê nào Bắc Ho cũng không có Trung thu ư?" Nàng và Lục Châu trước nay quen vui đùa, xưng hô như vậy đã thành thói quen. Ta cười nói: 'Không bằng như vậy, chủng ta tranh thủ thòi gian đợi, biếu diễn tài nghệ của bản thân, mọi người thấy thế nào?" Mọi người cùng nhau trầm trồ khen ngợi. Khinh Nhan đang có mang, mim cười nói: "Muội đánh đàn." Côc Tiêm Tiêm nói: "Muội gảy Minh sắt (không biết là loại nhạc cụ gì)!" Lệ Cơ nói: 'Muội gảy đàn Tỳ Bà." Sỡ nhi nói: "Muội múa kiêm!" Vân Na cười nói: "Vậy thì tỷ phụ cho muội." Yến Lâm vốn định múa kiếm, thế nhưng bị Sở nhi và Vân Na chiếm trước, nên không thế làm khác hon là nói: "Muội chi biết Kích Phừu (không rõ)." Lục Châu, Tác Mạt Nhi và A Y Cổ Lệ nắm tay nhau đứng dậy nói: "Ba người chủng ta tói khiêu vũ đi!” Dao Như mim cười nói: "Dao Như cũng múa một khúc!" Ngọc Di cười nói: "Ngọc Di không có bản lình gì, nhưng mà từ nhỏ đã học pha trà, nay pha trà trợ hứng cho mọi người.”Ta hứng thú quá, đứng lên nói: "Hôm nay nếu mọi người đã cao hứng như vậy, ta sẽ vẽ lại một bức tranh tả lại cảnh hôm nay!" Tư Hầu vui vẻ vỗ tay, nói: "Thiếp mài mực cho bệ hạ!" Ta phất tay bảo bọn thái giám cung nừ nói: "Các ngươi lui xuống trước đi!" Tình cảnh này ta không muôn người ngoài nhìn thấy. Ta không khỏi nhó' trước kia khi còn ờ phủ của Bạch Quỹ, ta cùng Lệ Cơ, Tư Hầu tỷ muội lần đầu gặp nhau, trong lòng không khỏi ấm áp, trong nháy mắt, nhiều năm đã qua như vậy, tâm nguyện ngày xưa, nay cũng đã gần hoàn thành. Ta chợt nhó tói Hoàn Tiêu Trác và Mộ Dung Yên Yên vẫn còn ò Hán quồc xa xổi, Khúc Nặc vẫn còn ờ Hán đô, Tử Ngưng thương tâm nên đã ròi khỏi Thiên Đường đảo, ẩn cư ò Sò' Châu. Lúc này cũng tói lúc Trân phi lâm bồn, Thải Tuyết và Huyền Anh đã ròi khỏi thế gian, u u thì không biết hạ lạc noi nào, Tinh Hậu khiến ta buồn thương vô cùng. Tấm giấy Tuyên Thành bày ra trước mắt, ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhớ lại hình ảnh chủng nừ ờ bên người. Tiếng đàn du dương vang lên ờ bên tai, tinh cảnh khó quên cứ hiện lên, trong tay múa bút. Ánh trăng giông cát mỏng phủ lên người của chủng ta, mùi hương mê người, khúc nhạc du hồn, kiếm quang loang loáng, vù đạo tưoi tắn, hương trà thơm mắt, tất cả đều mỹ lệ, đều hài hòa... Khi ta đề chừ cuối cùng trên bức Tuyên Thành, Tư Hầu tiếp nhận bút lông cừu trong tay của ta, rồi nhìn chằm chằm vào bức tranh, không muôn ròi đi. Ta tiếp nhận chén trà trong tay Ngọc Di, uống một ngụm lớn. Các vị kiều thê tất cả đều xúm lại, nhìn tranh vẽ, tán thưởng không ngớt, mồi người đều tìm được vị trí của minh ở trong đó Ta vẫn còn đang đắm chim trong bức tranh, bức tranh này chính là cảm tinh khắc cô't ghi xương của ta, nó dung họp rất nhiều tinh cảm, chân tinh... Phía sau truyền đến tiếng Tư Hầu thở dài, sau đó là Dao Như, sau đó là Yến Lâm... rồi tất cả đều im lặng. Qua hồi lâu không thấy tiếng người, ta đang muôn xoay người lại, bồng nhiên cảm thấy tròi đất quay cuồng, tay phải muôn tóm lấy bụi cây bên cạnh, nhưng lại cảm thấy yếu ớt vô cùng. Khi ta xoay người lại được, thấy mồi vị ái thê đều ngã lăn trên đất, trong lòng ta hoảng hô't, cô' sức giương đôi mắt, nhưng cảm thấy cảnh vật trước mắt đã trờ nên mơ hồ. Trong lòng ta còn đang tự nhắc nhờ minh, quyết không được nhắm mắt lại, không ngờ nghe thấy bên tai vang lên tiếng cười lanh lảnh. Tả Ngọc Di im lặng đứng sau một bụi hoa, trong đôi mắt đẹp của nàng tỏa ra sát khí âm lãnh, nhu tinh ngày xưa đã bị thay thế bòi sự lãnh khốc. Ta đã hiếu ra mọi chuyện, mồ hôi lạnh tuôn rơi, chân tay mềm nhũn ngã xuống đất. Tả Ngọc Di cầm lấy bức tranh, trong ánh mắt hin lên sự thống khổ vô cùng, nàng giông như đang nói một minh: "Trên bức tranh này, vì sao lại ữiiếu duy nhất một minh ta?" Trong lòng ta ngẩn ra, lúc này mói chủ ý tói chuyện trên bức tranh chi ứìiếu duy nhất một minh nàng, sao ta có thế sơ sấy như vậy chứ? Thế nhưng khi nghi lại, ta cảm thấy không phải vì bức tranh mà nàng hạ độc chủng ta, lúc này ta đột nhiên nghi tói chuyện ngày xưa Sỡ nhi khuyên bảo, trong lòng hôi hận cực điếm, ta cảm giác như minh đã mắc sai lầm lớn, không chi hại minh, mà còn hại tói các vị ái thê của ta. Tả Ngọc Di chậm rãi đi tói trước mặt ta, nàng nhẹ nhàng nâng cằm ta lên, nhét vào trong miệng của ta một viên dược hoàn, khi thuốc tan đi, ta cảm thấy cố giọng giật giật, cuôi cùng cũng đã nói được. "Ngọc Di... Đây là vì sao?" Theo như tính toán của ta, tốt nhất lúc này ta nên giả bộ hồ đồ đế trân an Tả Ngọc Di, chờ lát nừa sẽ có người tói cứu. Tả Ngọc Di cười lạnh nói: "Vì sao? Chăng lẽ ngươi lại không rõ ư? Ngày xưa khi ngươi nạp phi, ngươi chọn Lâm Sò' Nhi mà bỏ ta, lúc đó ngươi có nghi đến ngày hôm nay không? Ngươi lại dùng âm mưu quỷ kế bắt ta làm con tin, reo rắt tin đồn, làm hỏng thanh danh thuần khiết của ta, lúc đó ngươi có nghi tói ngày hôm nay không? Khi ngươi giết hại cha ta, hầm hại huynh trường của ta, phá tan gia đình của ta, giết tộc nhân của ta, người có nghi tói ngày hôm nay không?” Ta im lặng nhìn Tả Ngọc Di, trong đôi mắt nàng chi thấy có cừu hận khắc cô't ghi tâm, chứ chng có chút yêu thương nào. Trong lòng ta cảm thấy một sự thống khố vô bờ bến, ta vốn nghi là Tả Ngọc Di có tinh cảm vói ta, nhưng thật không ngờ, điều đó lại hoàn toàn không đúng. Ta cười khố nói: "Ta chi có một câu nói muôn hỏi ngươi, ở trong lòng của ngươi, đã từng thích ta hay chưa?" Tả Ngọc Di chậm rãi lắc đầu, nàng cắn răng nghiến lọi nói: "Ta hi sinh sự thuần khiết của minh, không tiếc tất cả tiếp cận ngươi, chính là vì hôm nay, chính là vì muôn ngươi trả giá thật cao!" Ánh mắt của nàng chuyến hướng nhìn Sở nhi và mọi người đang nằm trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Ngươi có biết sự thống khố nhất trên đòi là cái gì không?"Ta không nói gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy một sự sợ hãi vô cùng. Trên khuôn mặt mỹ lệ của Tả Ngọc Di hiện lên nụ cười điên cuồng: "Chuyện thống khố nhất trên đòi chính là tận mắt chứng kiến người minh yêu chết trước mặt minh. Long Dận Không, tôi nay ngươi thực sự rất vinh hạnh!” Nàng chậm rãi đi tói chỗ của Sỡ nhi, từ từ lấy cái trâm cài tóc trên đầu xuống, chi vào cổ của Sỡ nhi, "Lâm Sỡ Nhi! Từ khi sự kiện nạp phi diền ra, không thòi khắc nào ngươi không là địch của ta, từ lúc ta vào cung, ngươi lại trăm phương ngàn kế làm khó dề, ta không giết ngươi, thề không làm người!” Ta sợ hãi nói: "Ngọc Di, người trong lòng ngươi hận là ta, giết phụ thân ngươi, hầm hại huynh trường của ngươi cũng là ta, việc này làm gì có liên quan tóTai khác, ngươi muôn giết thì giết ta đi!" Tả Ngọc Di lạnh lùng nhìn ta nói: "Trong lòng của ngươi thủy chung chi có các nàng, ngươi cho ta là cái gì cơ chứ?” Trong lòng ta chợt nghi, nếu như nàng nói câu nói này, đã chứng minh nàng không phải là không có tinh cảm vói ta, ta thấp giọng nói: "Ngọc Di, có thế chết ờ trong tay ngươi, ta không oán không hôi. Cho dù ngươi đôi vói ta như thế nào, ta cũng sẽ không trách ngươi, ta tin rằng tất cả nhừng chuyện ờ Hoi Long viện, đều là thật tình...” Câm miệng! Tả Ngọc Di hét lỏn, trâm cài tóc của nàng run rẩy, chứng tỏ nàng đang kích động. Ta tràn ngập thâm tinh nói: "Nếu như đằng nào ta cũng phải chết, vậy thì có nhừng điều này ta phải nói ra, ta đã coi ngươi là thê tử của ta từ lâu rồi, ta.." "Gạt ta!" Tả Ngọc Di hét lên một tiếng, nàng bồng nhiên giơ trâm gài tóc đâm vào cố của Sở nhi, ta thống khổ nhắm hai mắt lại, kêu to: "Nếu như Sở nhi chết, ta cũng không sông được...” Tiếng thét chói tai đột nhiên dừng lại, ta nghe thấy tiếng kêu thống khổ của Tả Ngọc Di, ta mở hai mắt, thấy Tả Ngọc Di nằm trên mặt đất. Trong khi đó, Sở nhi không việc gì đứng dậy, cam cái trâm cài tóc của Tả Ngọc Di ném đi rất xa. Việc biến hóa quá mức ngạc nhiên, trong lòng ta vừa mừng vừa sợ, không biết làm gì đế biếu đạt tâm tinh lúc này. Tả Ngọc Di bị Sở nhi đánh, đau tói mức không cừ động được thân hình, nàng run giọng nói: "Lâm Sở Nhi... Ngươi... Ngươi... vẫn luôn gạt ta..." Sò' nhi lạnh lùng nói: 'Không phải là ta gạt ngươi, mà là ta không tin tường được ngươi!" Vân Na, Yến Lâm, Lục Châu, Tư Hầu, Dao Như... từng người một đều đứng dậy, trên mặt ai nấy đều mang theo sự khinh thường.Trong lòng ta âm thầm xấu hổ, các vị kiều thê đều khám phá ra gian kế của Tả Ngọc Di, trong khi chi có một minh ta là không biết gì. Sỡ nhi bưng một chén nước trà, lạnh lùng nói: "Tả Ngọc Di, dụng tâm của ngươi thực ác độc, dám ò trong trà hạ 'Tô Cốt Tán’ !" Tả Ngọc Di sợ hãi nói: "Ngươi... làm sao biết?” Sỡ nhi mim cười nói: "Cho dù ta không biết, nhưng trà do ngươi pha ta không bao giờ uống! Hon nừa, ngươi thường làm vườn trong cung, ngươi trồng loại thảo dược gì sao có thế qua mắt được Tuệ Kiều?" Tả Ngọc Di sắc mặt tái nhợt: "Hóa ra là nàng, sớm biết như vậy ta nên giết nàng ta đi!” Sở nhi lắc đầu nói: Tuệ Kiều tâm địa thiện lương, đương nhiên sẽ không bao giò' làm nhừng chuyện độc ác như ngươi.” Ta sợ hãi nói: "T Ạ ~xs _____ V •')" luệ Kiều ra sao roiể' "Muội không có chuyện gì!" Phía sau vang lên giọng nói ôn nhu của Tuệ Kiều. Sau khi tin tường Tuệ Kiều bình an vô sự, ta mói yên lòng. Tuệ Kiều nói: "Ngọc Di, bệ hạ đôi vói ngươi ân sủng như vậy, tại sao ngươi lại làm nhừng chuyện này?” Tả Ngọc Di tự biết đại thế đã mất, thống khố cười nói: "Hóa ra các ngươi đã sớm thông đồng, chi có ta là không biết gì mà thôi." Tuệ Kiều đi tói bên cạnh ta, nhét một viên dược hoàn màu xanh vào trong miệng, một mùi thơm chạy dọc theo cổ họng xuống ngực, không bao lâu tay chân ta hết bủn rủn, sức lực lại một lần nừa tràn về, ta đứng dậy. Tuệ Kiều nói: "Trong chén trà của Tả Ngọc Di mang cho muội có Mông Hãn Dược, may mà Sò' nhi tói kịp lúc” Sò' nhi mim cười nói: Tỷ cũng mói thu được tin mà thôi, khi nhận được tin liền vào trong hầm cứu muội.” Ánh mắt của nàng chuyến sang nhìn Tả Ngọc Di, nói: "Ngươi coi như có chút lương tâm, không hạ sát thủ vói Tuệ Kiều." Ta có chút nghi mà sợ nói: "Các nàng đã biết trong trà có độc, tại sao còn cho ta uống?" Yến Lâm thở phi phi nói: "Có mấy người bị mỹ sắc làm cho lú lần, không nếm thử vị đắng, làm sao tinh táo lại được?” Mặt ta không khỏi nóng rần lên, đúng là gieo gió gặp bão. Vân Na nói: "Bọn muội đương nhiên là không dám đế huynh mạo hiếm, khi Tuệ Kiều tim thấy số thảo được của Tả Ngọc Di, hon nừa lại căn cứ vào dược liệu vào trong cung của nàng ta trồng, Tuệ Kiều tin tường là nàng ta muôn chế'Tô Cốt Tán', muôn dùng nó làm hại mọi người." Côc Tiêm Tiêm nói: "Bọn muội đều tin tường, Tả Ngọc Di hận nhất là bọn muội, hạ thủ vói huynh sẽ nhẹ hon." Ta âm thầm cười khổ, trong lòng nói: "Nàng ta đâu phải là nhẹ nhàng vói ta, chi là nàng ta muôn ta tận mặt chứng kiến nhừng cái chết của các vị kiều thê mà thổi." Sò' nhi chuyến hướng nhìn Tả Ngọc Di nói: "Ngươi tự cho minh hành sự kín đáo, nhưng chỗ nào cũng lưu lại sơ hở, trồng dược liệu là một, sợ bị Tuệ Kiều vạch trần, ngươi giam nàng là hai, lúc mọi người gặp nhau, ngươi chủ động pha trà là ba." Tả Ngọc Di sắc mặt đã không có chút huyết sắc nào, nàng thê thảm cười nói: "Lâm Sở Nhi, ta đúng là không đấu lại ngươi!” Nàng đứng dậy, nhìn chung quanh nói: Thảo nào mấy ngày gần đây các ngươi đôi vói ta thân thiết như vậy..." Sở nhi u oán thờ dài một hoi nói: "Nếu như ngươi bụng dạ không khó lường, chủng ta đã có thế trò' thành tỷ muội tốt..."Mqp ? Ạ.ort ỉ ỷ muộiế' Tả Ngọc Di ha hả cười, rất lâu sau mói dừng lại được: "Chúng ta vinh viền sẽ không trò' thành tỷ muội, quá khứ không phả bây giò' cũng không phải, tương lai lại càng không phải. Ngươi luôn hon ta tất cả, từ lúc ta vào cung, chi một danh phận phi tử thôi ngươi cũng không muôn cho ta..." Trong đôi mắt của Tả Ngọc Di hiện lên sự oán độc: "Lâm Sỡ Nhi, trên đòi này, ta chưa từng hận người nào như ngươi.” Nàng chuyến hướng nhìn ta, ánh mắt oán độc kia trở nên ôn nhu hon trước: "Ngươi hãy trả lòi ta một câu hỏi thực lòng, ngươi có yêu ta hay không?" Ta ngơ ngác, không nghi rằng nàng ta ờ trước mặt mọi người lại hỏi ta câu này, ta do dự một chút, cuối cùng thì lắc đầu. Trong mắt Tả Ngọc Di hiện lên sự thống khổ vô cùng: "Long Dận Không, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi..." Nàng bồng nhiên điên cuồng nỡ nụ cười, sắc mặt đột nhiên biến thành đen xi, thân hình mềm nhũn ngã xuống đất. Trong lòng ta hoảng hô't, không lo lắng gì nừa, lập tức tiến lên ôm nàng vào trong ngực. Tả Ngọc Di nắm cánh tay của ta, móng tay bấm sâu vào da thịt của ta, run giọng nói: "Ngươi... Ngươi... Sẽ hôi hận... Ta... Ta..." Trong miệng nàng phun ra một dòng máu đen, thân hình cứng ngắc lại. Trong lòng ta hoảng hô't, không lo lắng gì nừa, lập tức tiến lên ôm nàng vào trong ngực. Tả Ngọc Di nắm cánh tay của ta, móng tay bấm sâu vào da thịt của ta, run giọng nói: "Ngươi... Ngươi... Sẽ hôi hận... Ta... Ta..." Trong miệng nàng phun ra một dòng máu đen, thân hình cứng ngắc lại. Tuệ Kiều vội vàng bước lên, dùng kim châm đâm vào huyệt đạo. Tả Ngọc Di cười thảm nói: Quá muộn rồi... Chủng nừ đương nhiên hận Tả Ngọc Di, nhưng thấy tinh cảnh này, không ai đành lòng được, toàn bộ đều cúi đầu xuống. Thân hình của Tả Ngọc Di nằm trong lòng của ta lạnh dần đi, ta buồn bã ôm lấy nàng, yên lặng nói: "Ngọc Di... sao nàng phải làm như vậy... sao nàng phải làm như vậy..." Trong đầu ta vẫn vang lên câu nói của Tả Ngọc Di: "ngươi sẽ hôi hận" nàng ám chi cái gì mói được co chứ? Mạng sông của nàng đã mất, đồng thòi nàng cũng mang theo sự nghi hoặc này xuống dưới nấm mồ xanh...