[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 26 : Trở về


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Lần này trở về này ta cũng không làm kinh động tới Tiền Tứ Hải, thậm chí cũng không cáo từ cả Tây Môn Bá Đống, ta nói với người hầu trong phủ là ra ngoài du ngoạn, sau đó vô thanh vô tức trở về. Gió nhẹ phây phây, thổi đi cơn buồn ngủ, ánh rạng đông mới nhú màu trắng, cùng sương mù giao hòa vào một chỗ, tô điểm cho Tế Châu sơn thủy hữu tình, tiếng nhạc ngựa vang lên bên đường đá, làm cho người ta có cảm giác vui tai, đã lâu rồi không đi trên con đường vắng vẻ. Đi tới chỗ cao, ta nhịn không được xoay người nhìn biển rộng ở hướng đông, thủy triều mới dâng lên, những con sóng màu lam vỗ vào những cành hoa màu trắng, tạo thành những con nước màu bạc, rút ra ngoài khơi, nơi có mặt trời đỏ lừ đang từ từ hiện lên. Cảnh sắc hùng tráng này ở Đại Khang ta không cách nào nhìn thấy được, trong lồng ngực bỗng dâng lên hào khí vạn trượng, sẽ có một ngày, ta quản lý tất cả những mảnh đất này. Tuấn mã hí lên một tiếng cắt đứt sự trầm tư của ta, hai chân ta thúc vào bụng ngựa, song song cùng với Đường Muội phóng về phía thành đông. Trầm Trì quả nhiên giữ lời hứa, mang theo đồng tử Thính Phong đúng giờ đứng trong trường đình ngoài Đông môn chờ. Ta mỉm cười xuống ngựa, cung kính vái chào nói: "Trầm tiên sinh quả nhiên là người thủ tín!" Trầm Trì ha ha cười nói: "Trầm mỗ đã đáp ứng người khác chuyện gì thì không bao giờ thất tín." Ta cung kính mời Trầm Trì lên xe, cùng với Đường Muội đi phía trước, lần trở về này ta thuê tổng cộng 2 chiếc xe ngựa. Chúng ta mới đi được chừng 1 dặm, thì nghe thấy ở phía sau có tiếng kêu: "Long công tử! Xin dừng bước..." Quay đầu nhìn lại, thì thấy Tiền Tứ Hải và Tây Môn Bá Đống cưỡi tuấn mã, cùng với mấy tên thị vệ chạy theo. Ta cười khổ lắc đầu, không nghĩ tới bọn họ lại phát hiện chuyện ta rời đi. Tiền Tứ Hải thở hổn hển từ trên lưng ngựa khó khăn bò xuống, với vóc người mập mạp của hắn, cưỡi ngựa đúng là một chuyện rất khó khăn, hắn xoa xoa mồ hôi trên mặt nói: "Công tử... người…người…không phải là mai…mới đi hay sao..." Ta cười nói: "Ta lo lắng Tần đô có việc, nên trở về sớm hơn." Sao đó nhìn Tây Môn Bá Đống, áy náy nói: "Tây Môn lão bản chớ trách, Dận Không ở quý phủ quấy rầy lâu ngày, lần này thật sự là không cho người thêm phiền phức nữa." Tây Môn Bá Đống lớn tiếng nói: "Long công tử cần gì nói như vậy, ta và công tử ở với nhau lâu ngày rất là hợp ý, có thể kết bạn với công tử chính là duyên phận kiếp trước của ta." Phía sau có thị vệ bưng một vò rượu lên, rót đầy ba cái bát. Tây Môn Bá Đống hai tay bưng một bát tới trước mặt của ta, chân thành nói: "Công tử nếu như muốn rời đi, tại hạ cũng không cố giữa, đường trở về Tần đô xa xôi, chúc công tử thuận buồm xuôi gió!" Ta cảm kích gật đầu, Tây Môn Bá Đống này đúng là một người hiếu khách người. Ta đưa tay tiếp nhận bát rượu trong tay hắn, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Tây Môn Bá Đống theo ta uống một bát. Tiền Tứ Hải tiến lên phía trước nói: "Công tử sau khi trở về, xin đứng trước mặt tôn mẫu tạ ơn thay ta!" Ta mỉm cười: "Tiền lão bản yên tâm, mẫu thân của ta nếu như biết người thành công tiếp thu Điền thị diêm trường, đương nhiên là sẽ vui vẻ." Tiền Tứ Hải vui mừng đối ẩm với ta một chén. Sau đó hắn cầm trong tay thị vệ một bọc hành lý có nhiều vàng bạc, đưa tới trong tay của ta: "Công tử cầm lấy…chút lộ phí này!" Đối với Tiền Tứ Hải ta căn bản không cần khách khí, những vàng bạc này cũng là cướp đoạt được từ Diêm trường Điền thị mà thôi, ta tiếp nhận bọc hành lý, cầm trong tay nặng trịch, hiển nhiên là ngân lượng không ít, ta cười lớn đem bọc hành lý ném cho Đường Muội. Tiền Tứ Hải đã chứng kiến Đường Muội xuất thủ, biết võ công của hắn vượt xa thị vệ của mình, cười nói: "Công tử có Đường Muội bảo hộ, dọc đường chắc chắn không có phiền toái gì." Ta kéo hắn đến một bên thấp giọng nói: "Chuyện Diêm trường, người đừng có nóng vội, uy hiếp thì phải đi liền với dụ dỗ, nếu không họ nổi loạn, thì ta lại khó ăn nói trước mặt mẫu hậu." Tiền Tứ Hải liên tục gật đầu. Sau đó ta mới nhìn bọn họ nói lời từ biệt, Tây Môn Bá Đống lại lấy ra một cái hộp gỗ đưa đến trước mặt của ta nói: "Ta nghe nói Long công tử bắt đầu học đao pháp, cái cương đao này là do thợ đỉnh cấp của Tây Môn gia tộc chế tạo, tặng cho công tử làm kỷ niệm!" Tây Môn gia tộc chính là gia tộc buôn bán vũ khí lớn nhất trong gia tộc, binh khí do bọn họ chế tác đều là tinh phẩm, ta vui mừng tiếp nhận, lễ vật của Tây Môn Bá Đống còn làm ta vui mừng hơn vàng bạc của Tiền Tứ Hải. Ta mời nói: "Tây Môn lão bản nếu có thì giờ rảnh đến Tần đô, nhất định phải tới Phong Lâm Các tìm Dận Không gặp mặt, để Dận Không có cơ hội tạ ơn." Tây Môn Bá Đống cười ha ha nói: "Công tử yên tâm, chắc là không lâu sau chúng ta sẽ gặp nhau ở Tần đô." Ta chắp tay hướng bọn họ cáo từ. Trầm Trì rất ít xuống xe, ăn uống hàng ngày đều do đồng tử Thính Phong thu xếp. Trên đường trở lại, ta cố gắng đi vòng qua Hồi Long trấn, chủ yếu là tránh đi phiền phức không đáng có. Khoảng cách tới Tần đô càng ngày càng gần, thì trong lòng ta lại càng khẩn trương, hành trình tới Tế Châu làm ta quên mất tình hình của Tần đô, khi trở lại Tần đô, cũng có nghĩa là dấn thân vào trường tranh đấu phức tạp. Tinh Hậu đã đem toàn bộ hi vọng ký thác vào người có tướng mạo xấu xí tên là Trầm Trì này. Ta tuy rằng tin tưởng Trầm Trì là người có năng lực, thế nhưng chỉ bằng thực lực bản thân mà đối kháng với Bạch Quỹ tay cầm binh lực, thì đúng là còn có nhiều chuyện phải suy nghĩ. Từ trên người Trầm Trì ta không nhận ra bất cứ sự khẩn trương nào, cho dù hắn có như thế nào, thì chỉ cần trạng thái này đã đủ thuyết phục ta rồi. "Còn hai ngày nữa là tới Tần đô rồi..." Trầm Trì lười biếng ở bên trong xe nói. Ta phóng ngựa đi tới bên cạnh xe của hắn, mỉm cười nói: "Trầm tiên sinh tỉnh rồi?" Trầm Trì cười nói: "Ta đâu có ngủ được, núi này đường đi bập bềnh, cái khớp xương già của Trầm mỗ nhưng sắp rời ra từng mảnh." Ta nở nụ cười: "Trầm tiên sinh, phía trước chính là đường lớn, chúng ta sắp thoát khỏi hồi khổ ải này rồi." Trầm Trì vén màn xe lên, sau đó chui vào, nhìn ta nói: "Bình Vương điện hạ chuyên chọn đường mòn sơn dã, không biết là muốn tránh né người phương nào?" "Trầm tiên sinh chớ nên hiểu lầm, Dận Không muốn nhân cơ hội này xem xét cảnh vật hai bên đường một chút." Trầm Trì ha ha nở nụ cười, hắn nhẹ giọng nói: "Bình vương có phải là sợ Trầm mỗ an nhàn lâu ngày, đã mất đi ý chí chiến đấu, nên cho Trầm mỗ lịch lãm một phen." "Trầm tiên sinh thật biết nói đùa." Lúc này trời đã về tây, màn đêm từ từ buông xuống. Đường Muội vung roi ngựa chỉ phía trước, nói: "Công tử! Hôm nay không bằng chúng ta nghỉ ngơi ở khách điếm bình dân này!" Ta đưa mắt nhìn lại, thấy trong hoàng hôn quả nhiên có mấy gian nhà tranh. Trước cửa còn có mấy cây gậy trúc chống cửa sổ lên, đèn ở trong đó sáng lên hắt ra những tia sáng le lói. Ta gật đầu nói: "Được, vậy đi vào trong đó!" Trầm Trì ở bên trong xe nói: "Hoang sơn dã lĩnh, người qua đường rất thưa thớt, ở chỗ này mở cửa tiệm không là người gian trá cũng là người trộm cắp, các người đừng nên tìm lấy hững hành động phiền phức." Đường Muội cười cười, hắn đối với Trầm Trì luôn có cảm giác không tốt. Ta mỉm cười nói: "Trầm tiên sinh cứ việc yên tâm, mặc dù là hắc điếm, có Đường Muội ở đây cũng không có bất cứ chuyện gì!" Đường Muội võ công trác tuyệt, có hắn bên người ta đương nhiên không sợ hãi. Trầm Trì hắc hắc cười lạnh một tiếng, không nói gì nữa. Đoàn người đi trước nhà cỏ, thì có một tiểu nhị cười hì hì chạy vội ra: "Mấy vị đại gia, ở trọ hay là ăn uống?" Hắn quần áo tuy rằng cũ nát, thế nhưng cũng sạch sẽ gọn gàng. Đường Muội nói: "Các ngươi ở đây có phòng hảo hạng không?" Tiểu nhị kia cười híp mắt nói: "Đại gia yên tâm, Tam Nguyên Khách Điếm của chúng ta trong phương viên trăm dặm là nơi tốt nhất, ở hậu viện có 3 gian phòng hảo hạng được quét dọn sạch sẽ, đảm bảo các vị đại gia sẽ thấy thoải mái." Ta cười nói: "Trong vòng vài trăm dặm đều là hoang sơn dã lĩnh, chỉ duy nhất có một khách sạn của nhà ngươi, thảo nào mà ngươi múa mép như vậy." Tiểu nhị kia cười ha hả gãi gãi đầu, đi tới trước ngựa của ta dắt cương ngựa, ta xoay người xuống ngựa. Trước tiên mời Trầm Trì từ bên trong xe đi ra, sau đó mới đi tới xe của Dao Như đỡ nàng ra bên ngoài. Dao Như đã trải qua nhiều ngày bôn ba nên vô cùng uể oải, dựa vào đầu vai của ta. Ta ân cần nói: "Thế nào? Thân thể khó chịu có phải không?" Dao Như gật đầu, yếu ớt nói: "Dường như thiếp bị phong hàn, chân tay vô lực." Ta sờ sờ trán của nàng, chỉ cảm thấy trán của nàng nóng tới dọa người, cuống quít ôm thân thể của nàng vào trong lòng, mau chóng tiến vào trong khách điếm. Khách điếm bình dân này uy rằng đơn sơ, thế nhưng lại vô cùng sạch sẽ, trước quầy có một thiếu phục xinh đẹp đang tính bàn tính, nàng mặc một cái áo màu lam, từ đầu đến chân, không có chút trang điểm nào, thế nhưng trên người tỏa ra khí tức thánh khiết, không nhiễm bụi trần, y phục cực kỳ vừa vặn, thu hút ánh mặt của người khác. Chắc là để cho tiện làm việc, nàng xắn ống tay lên tận khửu, đệ lộ bàn ta trắng như tuyết, ta thật không nghĩ ra, trong hoang sơn dã lĩnh lại có một nữ tử đẹp như vậy. Nàng kiều mị nhìn ta một cái nói: "Đại gia! Phòng hảo hạng đã sớm chuẩn bị xong." Thanh âm ôn nhu của nàng, đúng là có sức hút tâm hồn người khác. Ta trước tiên đem Dao Như vào trong phòng, Trầm Trì cũng am hiểu qua một chút y lý, lấy từ trong hòm thuốc luôn mang bên người ra mấy loại thảo dược, bảo tiểu đồng sắc cho Dao Như uống. Sau khi Dao Như ngủ, ta với Trầm Trì và những người còn lại tới tiệm ăn, trên bàn phía đông nam có một nho sĩ mặc áo màu xanh đang nằm sấp, hắn dường như đã uống rượu say, trong miệng vẫn còn nói: "Mang…rượu tới đây..." Lão bản kia nương hung dữ mắng: "Cái tên tửu quỷ này cứ ba ngày lại tới đây uống rượu chịu, lão nương làm ăn nhỏ, ngươi cứ làm như thế thì ta sao làm ăn được nữa!" Thanh sam nho sĩ loạng choạng đứng dậy, nhưng mà cái chân mềm mũn, lại ngã vật ra bàn, nhất thời đem bát đĩa rơi đầy xuống đất. Lão bản nương kia tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, từ trong quầy hàng bưng một chậu nước lên, đi tới trước mặt Thanh sam nho sĩ đổ xuống. Thanh sam nho sĩ nhịn không được rùng mình một cái, ngay sau đó hắt xì hai tiếng thật lớn. Cảm giác say nhất thời biến mất đi 7, 8 phần, cười nói: "Nhuận nương! Thương cảm ta một lần, cho ta một phần rượu và thức ăn đi!" Nhuận nương mày liễu dựng thẳng nói: "Cho ngươi hai cái bạt tai! Còn không mau cút đi, nếu như quấy nhiễu khách quý của ta, hôm nay ta sẽ rút gân lột da ngươi." Nho sĩ này vẫn tươi cười nói: "Nhuận nương nếu như thích thì cứ đánh ta mười cái cũng không sao, chỉ cần cho ta một chén rượu là được." Nhuận nương thở dài nói: "Lão nương từ lúc mở cửa tiệm, còn chưa thấy một nhân vật bại hoại như ngươi." Nàng lắc lắc hông nhỏ hướng quầy hàng đi đến: "A vượng, lấy cho con ma mem này thêm một bầu rượu, để cho hắn say chết là tốt nhất!" Sau đó nàng đi tới trước mặt chúng ta, nở nụ cười quyến rũ, ôn nhu nói: "Mấy vị đại gia muốn dùng gì?" Ta hỏi: "Ngươi ở nơi này có những thứ gì?" Nhuận nương cười nói: "Đại gia chớ có cho chỗ này của ta là thâm sơn cùng cốc, nhưng trong núi cũng có chỗ tốt, đầu bếp ở đây toàn nấu món ăn thôn quê, đảm bảo ngài chỉ chưa nghe thấy, nhìn thấy." Ta cười nói: "Được, vậy thì đem những món ăn đặc sắc của các ngươi lên!" Nhuận nương vô cùng cao hứng lên tiếng bảo nhà bếp chuẩn bị. Trầm Trì thấp giọng nói: "Cô gái này quyết không phải là thôn phụ tầm thường, công tử xem hai tay nàng trắm mịn, không giống thôn phụ lao động thủ công, nhìn mặt nàng, đâu có giống một nữ tử sống nơi sơn dã đầy nắng gió?" Đường Muội nở một nụ cười, trả lời lại một cách mỉa mai nói: "Chiếu theo Trầm tiên sinh nói, thì đây rõ ràng là một hắc điếm rồi?" Trầm Trì nói tuy rằng không phải không có lý, thế nhưng lấy những điểm này nói thôn phụ này mở hắc điếm, thì đúng là cũng có chút võ đoán. Thanh sam nho sĩ giơ cao một chén rượu cất cao giọng nói: " Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan mạc sử kim tôn không đối nguyệt..." (chuyện vui mừng đắc ý nhất của đời người là được đối ẩm với trăng…”) Hắn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, Đường Muội dường như bị hắn lây nhiễm, lớn tiếng nói: "Tiểu nhị! Mang rượu tới đây!" Nhuận nương tự mình bưng lên cho chúng ta bốn đĩa thức ăn, theo thứ tự là gà rừng hun khói, thịt lợn lòi trắng, măng trộn, nấm xào hành, bát ăn tuy là đồ sứ thô, nhưng mà sạch sẽ. Rượu thì là loại dùng nước suối tinh khiết trên núi nấu, vừa mới bỏ bùn niêm phong, mở ra đã thấy hương thơm xông lên mũi. Trầm Trì nháy mắt, Thính Phong lấy ra một cái ngân châm, thử qua từng đĩa thức ăn, thấy không có dị dạng gì, mới yên tâm. Đường Muội nói: "Trầm tiên sinh không yên tâm ư?" Trầm Trì khẽ mĩm cười nói: "Rượu còn chưa thử qua, có câu là tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền (cẩn thận thì lái thuyền được vạn năm), lẽ nào Đường hộ vệ chưa từng nghe qua câu nói này?" Đường Muội ha ha nở nụ cười, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch. Thính Phong bưng chén dò xét, sau khi tin chắc là không có độc, mới bưng bát cho Trầm Trì đối ẩm. Ta lo lắng chuyện phải chiếu cố Dao Như, nên không uống rượu. Đường Muội từ trước đến nay là không rượu không vui, uống hết một vò, Trầm Trì tửu lượng cũng rất cao, hai người không hợp ý, nhưng kẻ tung người hứng, liên tục uống rượu. Thanh sam nho sĩ lúc này phảng phất như đã say, nâng cốc rồi lại đánh rơi trên bàn, lớn tiếng nói: " Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, thoại bất đầu ky,..." (gặp người tri kỷ ngàn chén ít, nói lời không hợp…) Lời còn chưa dứt, hắn đã gục xuống bàn. Màn đêm buông xuống, từ trong núi phía xa xa truyền tới những thanh âm thú gào, làm cho bốn xung quanh lại càng trở nên vắng vẻ. Ta ngáp một cái, dẫn đầu nói: "Các người tiếp tục uống rượu, ta đi xem Dao Như thế nào rồi!" Trầm Trì hơi có men say, cười nói: " Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim (đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng), Long công tử... không thể ở chỗ này bồi tiếp chúng ta rồi..." Trở lại phòng, Dao Như vẫn đang ở ngủ say, ta thử xem nhiệt độ cơ thể của nàng một chút, so với trước kia thì bớt nóng hơn nhiều, trong lòng ta cũng cảm thấy yên tâm hơn trước. Truyện "Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi " Ta lấy cái hộp gỗ mà Tây Môn Bá Đống tặng ta, cũng đã lâu ta chưa xem nó. Khi mở hộp đao ra, thì trong đó có một thanh đao dài chừng 3 xích, chuôi đao dùng đồng xanh đúc thành, bên ngoài dùng dùng ra tê giác bọc, chuôi đao được dùng bằng ngà voi. Khi ta cầm vào nó thì vẫn còn thừa khoảng 1 nửa, vỏ đao là dùng da cá mập tạo thành, trông nó có vẻ cổ xưa. Tay cầm chuôi đao chậm rãi rút ra, một cỗ hàn khí lạnh buốt phả vào mặt, lưỡi đao hắt ra hàn mang như ánh nước, đao rộng chừng 6 tấc, sống đao dày chừng 2 phân, lưỡi đao mỏng như cánh ve, dưới nến có thể mơ hồ nhận thấy có khắc hình rồng. Ta cầm đao, chém về phía trước, mũi đao veo một tiếng như xé rách không khí. Vũ khí do Tây môn gia tộc chế tạo quả nhiên xuất chúng, Đại Tần có một lực lượng mạnh như vậy hậu thuẫn, thảo nào sức chiến đấu trong quân đội chỉ trong một thời gian ngắn được đề thăng. Cửa phòng bị gõ nhẹ, tiểu nhị ở ngoài cửa nói: "Đại gia! Ta mang hương thơm tới cho ngài!" Mở cửa phòng, tiểu nhị tươi cười đặt hương thơm vào trong tay của ta: "Hoang sơn dã lĩnh, muỗi đặc biệt nhiều, hương thơm này đặc chế để đuổi muỗi." Ta gật đầu, tiếp nhận hương thơm tiện tay đóng cửa phòng. Dao Như bỗng nhiên kêu một tiếng sợ hãi, ta để hương thơm tới trước bàn, đi tới trước giường. Dao Như đầu đầy mồ hôi ngồi dậy, thấy ta thì oa một tiếng khóc ra thành tiếng, ôm chặt lấy ta nói: "Thiếp... Vừa mơ một ác mộng, mơ thấy công tử không cần Dao Như nữa..." Ta khẽ vuốt vai của nàng nói: "Nha đầu ngốc, sao có thể như vậy, Dao Như là tâm can bảo bối của ta." Thân thể mềm mại của Dao Như lạnh run, ta sờ sờ trán của nàng nói: "Ta đi tìm Trầm tiên sinh, bốc cho nàng một thang thuốc." Dao Như chăm chú nói: "Dao Như không uống thuốc, chỉ cần công tử ở bên người, thì bệnh gì cũng sẽ khỏi!" Ta phủ lên vai nàng một cái trường bào, hôn lên mặt nàng một cái, thì đột nhiên ở ngoài vang lên một tiếng động. Ta và Dao Như liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều tràn đầy vẻ kinh nghi. "Ta đi xem!" Ta cầm lấy trường đao, mở cửa phòng. "Công tử ngàn vạn lần nên cẩn thận!" Dao Như ở sau lưng ta dặn dò. Ta gật đầu, trở tay khép cửa phòng. Gió đêm trước mặt thổi tới, làm cho ta cảm thấy có đôi chút lạnh, trăng đã lên được một nửa, ánh sáng chan hòa khắp mọi ngươi. Ta nghe thấy tiếng động vật kêu, giống như sóng triều, trăng sáng thơ mộng, đúng là đầy thi hứng. Tiệm ăn vẫn còn thắp đèn, nhưng không biết Trầm Trì và Đường Muội ở đâu, ta xoay người lại nhìn gian phòng ở hai bên một chút, thấy đèn toàn bộ đều đã tắt, có lẽ bọn họ đã ngủ rồi. Đi tới phòng phía trước, Nhuận nương đang chống tay ở má ngủ gật, thanh sam nho sĩ vẫn đang uống, có lẽ hắn quyết định uống say chết ở nơi này. Ta lắc đầu, đang muốn rời đi, nhuận nương lúc này lại đột nhiên giương đôi mắt, ngạc nhiên nói: "Hóa ra là đại gia! Có chuyện gì không?" Ta cười nói: "Không có việc gì, ta ngủ không được, nên ra ngoài xem thế nào!" Nhuận nương khanh khách cười duyên nói: "Đại gia có phải đang tìm hai vị bằng hữu không?" Ta còn chưa trả lời, thì nhuận nương lại nói: "Lúc này bọn họ đang mềm như bún nằm ở trên giường rồi!" Trong lòng ta rùng mình, tay phải cầm thật chặt chuôi đao. Nhuận nương nói: "Nơi hoang thôn dã điếm, có đúng là mang lại cho công tử một hương vị khác không?" Tên thanh sam nho sĩ vốn đang say rượu, thì lúc này lại chẳng có chuyện gì đứng lên, hắn diện mạo anh tuấn, trên khuôn mặt là hai hàng lông mày dài, đôi mắt sáng, trông đúng là rất có khí độ. Ta cười lạnh nói: "Hóa ra các người mở hắc điếm!" Nhuận nương che môi anh đào nhỏ nhắn xinh xắn nói: "Ngươi thật là rất phiền phức, chỉ độc dùng bữa, không uống rượu, đúng là không có phong vị đàn ông chút nào cả." Ta chậm rãi rút trường đao ra, thét lên: "Đường Muội!" Nhuận nương cười đến cười run rẩy cả người, nàng dịu dàng nói: "Tên Đường Muội và tên nho sinh nghèo kiết xác giảo hoạt của ngươi, làm sao biết ta đã trộn một loại dược vật đặc biệt vào rượu và thức ăn, chỉ khi nào trộn lẫn hai thứ, mới phát huy tác dụng." Ta giờ mới hiểu được tại sao mình không có việc gì. Nhuận nương liếc mắt nhìn thanh sam nho sĩ, nói: "Tướng công! Tiểu tử này giao cho chàng!" Nho sĩ ha ha cười nói: "Đao rất tốt, ta muốn!" Ta nhanh chóng hướng thối lui vào trong hậu viện, thì thấy tên tiểu nhị là A vượng xông vào chặn cửa. Ta nổi giận gầm lên một tiếng, giơ lên trường đao chém vào hắn. A Vượng trở tay từ sau thắt lưng lấy ra một thanh Đóa cốt đao, không sợ hãi chút nào nghênh đón. Ta hét lớn một tiếng, hai tay cầm trường đao chém mạnh xuống, sở dĩ ta phải lớn tiếng, vì để kích phát dũng khí từ trong bản thân, phải biết rằng đây là lần đầu tiên ta chính thức đối mặt với địch nhân. Đóa cốt đao của A vượng keng một tiếng chạm vào thanh đao của ta, tạo thành hàng vạn tia lửa. Hai tay ta tê rần, không nghĩ tới tên này sức lực lại mạnh như vậy! Ta ỷ vào ưu thế là trường đao, tận lực duy trì khoảng cách nhất định, liên tục bổ đao vào hắn. A Vượng sử dụng Đóa cốt đao rất thuần thục, dễ dàng hóa giải thế tiến công của ta, thế nhưng lưỡi đao của hắn lại bị ta chém mẻ nhiều chỗ. A Vượng tức giận oa oa kêu to. Tên thanh sam nho sĩ và Nhuận nương yên lặng tới phía sau của ta, chỗ đứng của bọn họ vừa vặn chặn đường lui của ta, Nhuận nương cười nói: "A Vượng! Ngươi nếu như đánh bại hắn, thì ta sẽ đem mỹ nữ trong phòng tặng cho ngươi làm vợ!" Lời này không chỉ đề thăng ý chí của A vượng, mà còn quấy nhiễu tinh thần của ta. Liên tục va chạm mấy chiêu với A vương, ta mới hiểu ra, hóa ra tên này toàn cậy mạnh, đao pháp lộn xộn, không hề có kỹ xảo gì đáng nói. Chỉ cần không cùng hắn đối cứng, thì sẽ có cơ hội thủ thắng. A Vượng tính tình có chút táo bạo, càng không đánh bại được ta, thì lại càng nóng nảy, xuất thủ càng lúc càng hỗn loạn. Trong lòng ta mừng thầm, tận dụng một cơ hội, đâm trúng cổ tay của hắn, Đóa cốt đao trong tay hắn rơi xuống. Thanh sam nho sĩ hừ lạnh một tiếng, thân hình của hắn quỷ mị tới bên cạnh ta, ta không nghĩ tới hắn lại nhanh tới như vậy, quay người chém một đao, nhưng lại chém vào khoảng không. Ta muốn quay đầu lại, nhưng đột nhiên cổ tay cảm thấy đau đớn, hóa ra cổ tay ta đã bị thanh sam nho sĩ chộp trúng, đoạt luôn trường đao trong tay của ta, đồng thời đạp luôn một cái vào chân, ta không chịu nổi ngã sấp xuống đất. Truyện "Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi " Thanh sam nho sĩ búng vào trường đao một cái, trường đao ngâm vang một tiếng: "Hảo đao! Quả nhiên đại tác phẩm của Tây môn gia tộc!" Trường đao keng một tiếng, đồng thời chỉ vào người của ta: "Nể mặt cái thanh đao này, Liễu Tam Biến ta cho ngươi hôm nay được chết toàn thây!" Ta vừa nghe tới tên của hắn, thì trong lòng có một chút ánh sáng, lẽ nào hắn chính là Liễu Tam Biến đã mang tới một hồi tai kiếp cho Hồi Long trấn? Tình thế cấp bách ta cũng không còn suy nghĩ được nhiều, lớn tiếng nói: "Ngươi là Liễu Tam Biến ở Hồi Long trấn!" Liễu Tam Biến ngơ ngác: "Ngươi nói cái gì?" Ta thấy hắn kinh ngạc, thì có thể khẳng định hắn là Liễu Tam Biến đã bỏ trốn cùng ái thiếp của Trác Đồ, lập tức lớn tiếng nói: "Quả nhiên là ngươi, ngươi bắt cóc lão bà của người ta thì không tính, nhưng tại sao ngươi lại liên lụy tới toàn bộ Hồi Long trấn của chúng ta bị diệt vong!" Đao phong chỉ vào ta thoáng chốc buông lỏng, Liễu Tam Biến thấp giọng nói: "Ngươi... là người tới từ Hồi Long trấn?" Hắn nhấc ta lên, hồ nghi nói: "Tại sao ta chưa thấy mặt ngươi bao giờ?" Trong lòng ta tuy rằng khẩn trương, nhưng mặt ngoài lại không biểu hiện gì: "Ngươi rời nhà đương nhiên không biết ta, nhưng Tô Tam nương ở Đắc Ý cư thì ngươi biết chứ?" Ánh mắt hoài nghi của Liễu Tam Biến tiêu thất, nhưng mũi đao vẫn chỉ vào cổ của ta. Nhuận nương cười duyên nói: "Nói chuyện mới biết, hóa ra đúng là người một nhà, tướng công! Chàng sao lại đối đãi hương thân như vậy?" Trên mặt Liễu Tam Biến nhất thời hiện lên vẻ tươi cười, căm tức nói: "Ta quên mất, hóa ra là hương thân!" Ta thấy trên mặt hắn hiện lên sự tàn nhẫn, thì trong nội tâm sợ hãi không ngớt, ta nói câu vừa rồi thật sự là thất sách, Liễu Tam Biến và nhuận nương sở dĩ trốn ở chỗ này, chính là vì ẩn nấp thân phận, trốn tránh sự truy sát của Trác Đồ. Mà trong tình thế cấp bách, ta lại vạch trần thân phận của bọn họ, đây cũng là việc mà hai người tối kị, chắc chắn họ sẽ không để ta được sống. Trái tim ta phảng phất nhưu rơi vào trong hầm băng, không nghĩ tới bản thân tự cho là thông minh, lại chết ở một nơi hoang vắng này. Liễu Tam Biến giơ trường đao lên cười lạnh nói: "Nếu là hương thân, thì ta sẽ nhanh chóng tiễn ngươi một đoạn đường!" Ta nhắm hai mắt lại, trong lòng buồn bã tới cực điểm. Trên mái hiên bỗng nhiên vang lên một tiếng cười khanh khách, một âm thanh uyển chuyển nói: "Liễu Tam Biến, vì sao ngươi nóng lòng giết hắn như vậy? Hay là sợ hắn nói ra gian tình giữa ngươi và Tô Tam nương?" Ta theo tiếng nói nhìn lại, thì thấy một thiếu nữ chừng 16, 17 tuổi, đang ngồi trên nóc nhà, làn da nõn là, đôi mắt lấp lánh, xinh đẹp sáng ngời, phong thần tuyệt thế, nếu như nói bình sinh ít gặp, thì người này phải nói là trên đời hiếm thấy. Nhất là đôi bàn chân của nàng đẹp tuyệt thế, nhỏ dài chừng 6 tấc, tất mỏng như sương, không nhiễm bụi trần, có một loại cao nhã không nói lên lời, nàng giống như một kiệt tác của thiên địa tạo thành. Ta thấy thanh âm của nàng có chút quen tai, thì nghĩ ra nàng chính là thiếu nữ ở Điền phủ muốn đoạt đi sổ sách của Điền Ngọc Lân, nàng xuất hiện chỗ này khẳng định là vì cuốn sổ đó. Liễu Tam Biến cả giận nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?" Thiếu nữ kia nhẹ giọng nói: "Thế nào? Ta nói sai ư? Ngươi và Tô Tam nương không có chuyện cũ nào ư?" Đôi mắt đẹp của Nhuận nương tràn đầy hoài nghi nhìn thẳng vào Liễu Tam Biến, Liễu Tam Biến trán toát ra mồ hôi lạnh, thấp giọng nói: "Nhuận nương chớ nghe nha đầu kia nói bậy, ta làm gì có chuyện gì với Tô Tam nương?" Ta không để mất thời cơ lớn tiếng nói: "Tô Tam nương có nhắn lại với ta, nếu như gặp ngươi, thì nàng đợi gặp ngươi ở thành Tế Châu!" "Ngươi thật vô sỉ, có ta rồi lại dám lui tới với nữ nhân khác!" Nhuận nương trời sinh có máu ghen, nên vô cùng tin tưởng Liễu Tam Biến có tư tình với nữ nhân khác. Thiếu nữ kia thở dài một hơi nói: "Làm một nữ nhân như ngươi, quả thực đáng thương cảm..." Trong lòng ta thầm khen, thiếu nữ này quả nhiên đa mưu túc trí, chỉ thoáng qua như vậy đã nắm giữ được sự nhạy cảm trong nội tâm của Nhuận nương. Liễu Tam Biến không cách nào kiềm chế được tức giận trong lòng, hét lớn một tiếng, thân thể đột nhiên bay lên, giơ cao trường đao trong không trung, dưới ánh trăng lạnh đao phong như hóa sương mù, đâm tới phía thiếu nữ kia. Thiếu nữ kia lại không tránh né, ôn nhu nhìn thẳng vào đôi mắt của Liễu Tam Biến. Liễu Tam Biến không khỏi ngẩn ngơ, vốn đao này một đao bổ ra đã thu lại vài phần lực đạo, biến hóa này chỉ trong nháy mắt, nhưng khí thế đã giảm đi mấy phần. Thiếu nữ kia khanh khách cười duyên, thân thể mềm mại giống Lăng Ba tiên tử bàn nhẹ nhàng bay lên, chân phải đi tất mỏng đạp lên sống đao. Chân trái đá tới cổ tay của Liễu Tam Biến. Liễu Tam Biến cuống quít vứt trường đao, liên tục lui về phía sau mấy bước, tránh né thế công của thiếu nữ. Nhuận nương mày liễu dựng thẳng, thân thể mềm mại tức giận đến run lên, thét to: "Đồ vô liêm sỉ, thấy tiểu hồ ly này thì lập tức đánh mất cả hồn phách!" Nàng ghen một cách dữ dội, nàng không quan tâm tới ta nữa, mà rút ngọn Nhuyễn Tiên trên mái hiên, quật tới thiếu nữ. Thiếu nữ kia cười duyên nói: "Chính ngươi quản giáo không tốt lão công của mình, giờ lại trút giận nên người khác, quả nhiên là đáng buồn!" Trong khi nói chuyện, thì thân thể mềm mại nhẹ nhàng bay qua đầu Nhuận nương, đáp xuống bên cạnh của ta. Ta bò lên, định chạy trốn, thì bị nàng chặn lại. Thiếu nữ kiều mị nói: "Là một nam tử hán, sao lại trơ mắt nhìn một thiếu nữ yếu đuối bị người ta khi dễ." Ta không khỏi nở một nụ cười khổ, nếu như nàng mà là thiếu nữ yếu đuối, thì nam nhân trên đời này biến thành phái nữ hết rồi. Liễu Tam Biến và Nhuận nương hai người trải qua lần giao thủ vừa rồi, thấy được võ công thiếu nữ này cao cường, đâu còn dám tiếp tục, từ tên nóc nhà nhảy xuống, cuống quít chạy ra ngoài. Thiếu nữ kia cũng không đuổi, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào A vượng đang ngây ngốc đứng một bên nói: "Sao vậy? Tại sao ngươi không đi? Có phải là định chờ cưới vợ hay không?" A Vượng lúc này mới hồi phục tinh thần lại, xoay người chạy ra ngoài hắc điếm. Ta chợt nhớ tới đám người Đường Muội đang trúng độc, lớn tiếng nói: "Đem giải dược lưu lại!" Nhưng làm gì còn thấy thân ảnh của bọn họ. Thiếu nữ kia vỗ nhẹ bả vai ta nói: "Không cần phải gấp, độc bọn họ trúng, ta có thể cứu được!" Ta cười khổ nói: "Cô nương chắc chắn không dễ dàng giải độc như vậy!" "Coi như ngươi thông minh!" Thiếu nữ kia thản nhiên cười, càng xinh đẹp tuyệt luân, làm cho trăng sáng cũng phải ảm đạm thất sắc. Ta cầm trường đao trên mặt đất, đút vào trong vỏ, nói: "Cô nương vẫn theo dõi ta từ Tế Châu tới đây, không biết là có chuyện gì?" "Ngươi tại sao lại không hỏi trong lòng của ngươi đang nghĩ gì?"