[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Tôi mỉm cười nói:
"Cô nương chắc là đã tới nơi này từ sớm, nếu như ta không đoán sai, thì Dao Như đã bị cô không chế, ta lo lắng có lợi ích gì?"
Đôi mắt đẹp của nàng lưu chuyển, trong mắt tỏa ra mị lực vô cùng, tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt nàng, không muốn rời đi một khắc nào.
Nàng êm ái nói:
"Nếu như ta giết nàng đi thì sao?"
Trong lòng tôi rùng mình, thiếu nữ này hành sự rất quái dị, có khi làm chuyện này thật.
Nàng đến gần tôi, mùi thơm mê người từ cơ thể nàng bay tới mũi của tôi, nhẹ giọng nói:
"Ngươi có sợ ta không?"
Tôi ha ha nở nụ cười, thu hồi ánh mắt từ trên người nàng, sau đó nhìn lên vầng trăng lạnh, tâm tình dần dần bình tĩnh, thiếu nữ này trên người tràn đầy mị lực khiến người khác khó chống cự, đổi lại là nhân vật tầm thường thì đã đánh mất bản tính ở trước mặt nàng từ lâu rồi.
Tôi chậm rãi xoay người lại, ánh mắt lại nhìn vào khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân của nàng, nói:
"Cô nương nếu như không có sổ sách của Điền thị, thì có thể giết Dao Như trước hay không?"
Thiếu nữ thản nhiên nở nụ cười, lại càng tỏa ra sự kiều mị, ôn nhu quyến rũ, nàng nhẹ giọng nói:
"Long Dận Không! Ngươi quả nhiên không phải nhân vật tầm thường, thảo nào có người khen ngươi không dứt!"
Tôi có tôi kinh ngạc hỏi:
"Cô nương quen ta?"
Thiếu nữ kia thản nhiên nói:
"Mới nghe qua, nhưng mà khi ta ở Tế Châu đã bị ngươi lừa."
Tôi cười nói:
"Cô nương vẫn chưa hỏi tên của ta bao giờ."
Ánh mắt của thiếu nữ kia đột nhiên chuyển sang lạnh lùng, nói:
"Dận Không! Ngươi tốt nhất lên khuyên nàng mang sổ sách Điền thị giao ra đây!"
Tôi thở dài nói:
"Điền Ngọc Lân đã đem sổ sách đi rồi, lúc đó ngươi cũng ở đó!"
Thiếu nữ lạnh lùng nói:
"Điền Ngọc Lân đã trốn khỏi Tế Châu từ lâu rồi, ta đi đâu tìm hắn? Hôm nay không làm gì khác hơn là mượn người trong lòng của ngươi dùng một thời gian!"
Tôi mỉm cười nói:
"Xin thứ cho tại hạ nói thẳng, cô nương nếu như mang Dao Như đi, thì đó không phải là một hành động sáng suốt!"
Đôi mi thanh tú của thiếu nữ kia nhăn lại, dường như có điều suy nghĩ.
Tôi tiếp tục nói:
"Ta có nghe nói qua nội dung của bản sổ sách này, Điền Ngọc Lân dùng nó để uy hiếp một số vị đại thần trong triều."
Tôi nhìn nàng nói:
"Cô nương muốn hủy diệt chứng cứ, hay là có cùng mục đích với Điền Ngọc Lân!"
Đôi mi thanh tú của thiếu nữ giãn ra.
"Ta dám khẳng định, bản sổ sách này có tác dụng rất lớn với Điền Ngọc Lân, nên chắc chắn hắn sẽ đi Tần đô!"
Thiếu nữ cười duyên nói:
"Long Dận Không! Ngươi quả nhiên thông minh! Thế nhưng ngươi có nghĩ tới mặc dù Điền Ngọc Lân đi Tần đô, nhưng ngươi có nắm chắc chuyện hắn có liên hệ với Điền Ngọc Lân hay không? Để để ngừa vạn nhất..."
Bàn tay của nàng xòe ra, trong tay xuất hiện một quang mang màu lam. Tôi nhận ra đây là một cây châm rất nhỏ.
"Cái này gọi là Đoạt Mệnh Thất Tuyệt Châm, ta đã ghim nó vào trong cơ thể của Dao Như!"
Tôi hít một hơi khí lạnh, cả giận nói:
"Ngươi lại dám dùng thủ đoạn ác độ như vậy sao!"
Thiếu nữ quyến rũ cười:
"Nếu không phải ngươi và thủ hạ của mình làm loạn, thì cuốn sổ đó đã rơi vào trong tay ta từ lâu rồi!"
Trong đôi mắt đẹp của nàng hiện lên sát khí băng lãnh:
"Ta cho ngươi thời gian một tháng, nếu như không tìm thấy nơi cất giấu cuốn sổ Điền thị, thì người trong lòng của ngươi sẽ thống khổ mà chết trước mặt ngươi!"
Đôi bàn tay của nàng khẽ phe phẩy, nói:
"Lấy năng lực của ngươi, làm chuyện này không khó."
Nàng uyển chuyển bay lên không trung, dưới ánh trăng tà áo phất phơ, trông như tiên tử.
Tay áo nhẹ vung lên, trên không trung nàng nở nụ cười, nhìn tôi nói:
"Quên nói cho ngươi biết, ta là U U..."
U U vừa rời đi, Đường Muội và Trầm Trì song song từ bên trong phòng vọt ra, bước chân của bọn họ vẫn loạng choạng.
Đường Muội lớn tiếng nói:
"Công tử! Người có sao không?"
Tôi lắc đầu, hướng Trầm Trì nói:
"Trầm tiên sinh không sao chứ?"
Trầm Trì thở dài một hơi nói:
"Không nghĩ tới vẫn bị trúng kế của người khác!"
Đường Muội vững tin tôi không có bất kỳ tổn thương, lúc này mới yên lòng lại, hắn thấp giọng nói:
"Vừa rồi có người dùng nước lạnh hắt vào người thuộc hạ, sau đó nhét một viên dược hoàn."
Tôi lúc này mới chú ý tới quần áo của Trầm Trì và hắn đã toàn bộ ướt đẫm, xem ra hai người được hưởng thụ đãi ngộ như nhau.
Người làm vậy thì chắc chắn là U U, nếu như vậy thì tôi không có cách nào nắm được hành động của nàng, nếu nàng xuất thủ cứu Đường Muội và Trầm Trì, thì tại sao lại hạ độc thủ đối phó với Dao Như? Cuốn sổ này có ý nghĩ gì với nàng.
Dao Như vẫn không nhúc nhích nằm trên giường, tôi không biết U U đã làm gì với nàng.
Đường Muội nói:
"Dao Như cô nương xem ra bị người ta phong tỏa huyệt đạo!"
Hắn nhìn tôi xin chỉ thị, sau đó mới giải huyệt cho Dao Như.
Dao Như khóc nhào vào trong lòng tôi, hiển nhiên nàng bị kinh sợ, Đường Muội và Trầm Trì thức thời lui ra ngoài.
Tôi một bên khuyên giải an ủi nàng, sau đó quan sát biểu hiện của nàng, trông vẫn giống như bình thường, trong lòng tôi không khỏi kêu lên may mắn. Hay là U U cố ý đe dọa tôi, Dao Như có bị nàng hạ Đoạt Mệnh Thất Tuyệt Châm hay không, thì chỉ có Tôn Tam Phân mới biết.
Chúng tôi tìm được Thính Phong ở hậu viện, không biết hắn bị người ta làm hôn mê bằng cách nào.
Nhìn tường thành của Tần đô nguy nga, trong lòng tôi không khỏi kích động, từ Tế Châu về Tần đô, trong lòng tôi lại càng cảm thấy nó thân thích hơn, tôi phát hiện mình càng dấn thân vào trung tâm của sự tranh đấu, thì lại càng hưng phấn.
Ánh mắt của Trầm Trì cực kỳ phức tạp, tôi thấy được một sự cuồng nhiệt trong đó, 11 năm không cách nào thực hiện hoài bãi, khi mới tới Tần đô, hắn đã bị khát vọng quyền lực làm bừng tỉnh lại.
Trầm Trì và tôi liếc mắt nhìn nhau, ai cũng hiểu ý mỉm cười, sắp tới chúng tôi sẽ đứng chung một trận tuyến.
Đáp ứng yêu của Trầm Trì tôi an bài hắn ở lại Lộc Duyến khách điếm ở thành đông, hắn không muốn tin tức mình tới Tần đô bị truyền ra, trước khi đi Trầm Trì giao cho tôi một phong thơ nói:
"Những việc ta yêu cầu đều viết trong thư này, nếu công tử trình lên cho Thái Hậu, nàng đáp ứng điều kiện của ta, thì ta nguyện vào triều làm quan, nếu như nàng không đáp ứng, ta và Thính Phong sẽ trở lại Tế Châu, sống những ngày nhàn vân dã hạc."
Tôi để Đường Muội hộ tống Dao Như tới Phong Lâm Các trước, sau đó thuê một chiếc kiệu đi tới hoàng cung.
Sắp tới hoàng hôn, mặt trời chiều ngã về tây, toàn bộ hoàng thành đã phủ nắng chiều, từ xa nhìn lại, trông tường thành như được dát vàng.
Tôi lấy bức thư mà Trầm Trì đưa cho, bức thơ không dán lại, tôi rút phong thư ra, tỉ mỉ xem một lần. Ở trong thư Trầm Trì viết là, điều động tam đệ của Tuyên Long hoàng đế là Túc Vương Yến Hưng Khải nhậm chức Tướng quốc, sau đó lại điều hắn làm Đình Úy Đại Tần, sau đó bổ nhiệm một loạt những người có tên trong danh sách.
Tôi hơi nhíu mày, Trầm Trì hiển nhiên muốn ít tham gia vào trường tranh đấu này, cho dù là cho Yến Hưng Khải nhậm chức tướng quốc, hay là điều động quan viên từ ngoài vào kinh, thì chỉ là sách lược tránh mũi nhọn của Bạch Quỹ. Nhưng không ngờ là, hắn rời kinh đã nhiều năm, mà lại biết nhiều quan viên trong Tần đô tới như vậy.
Nhưng mà nếu như Tinh Hậu đáp ứng yêu cầu của hắn, thì làm sao che giấu được mục đích thực sự là, hắn đã trở lại Tần đô, Trầm Trì dùng phương pháp này để lừa gạt hắn ư?
Đi vào hoàng cung, thấy hai bên đường treo đủ loại đèn lồng đỏ đủ kích cỡ lớn nhỏ, có hàng trăm ngàn lãng hoa được kết thành từ kỳ hoa dị thảo, Ngọ môn đã được trang trí thành một Bài Lâu (cổng chào) bằng hoa, đưa mắt có thể thấy được, khắp nơi đều là không khí vui tươi, chẳng lẽ đại hôn của Yến Nguyên Tông và Lệ Cơ sắp tiến hành?
Trong bụng đầy nghi hoặc, tôi đi tới Phượng Dương Cung. Tiểu thái giám ở trước cửa thấy tôi trở về, cuống quít vào bên trong truyền lời, mới đi tới cửa cung, Hứa công công đã tươi cười ra đón, xa xa thấy tôi đã gọi:
"Bình Vương điện hạ! Người đã trở về…hai ngày nay Thái Hậu nhắc tới người luôn!"
Tôi mỉm cười, không biết người Tinh Hậu nhớ là tôi hay là Trầm Trì.
Hứa công công dẫn tôi đi vào trong cung, thấp giọng nói:
"Bình vương trở về thực là đúng lúc, ngày mai là ngày đại hôn của Hoàng thượng, nếu như người biết ngài có thể tham dự, thì nhất định sẽ hết sức cao hứng."
Một cỗ tư vị không rõ ràng xông lên đầu, Lệ Cơ duyên dáng lại xuất hiện trong đầu tôi, tôi nhớ tới trước khi chia tay ở trong Tần đô, nàng còn ở trong thảo đình nói chuyện với tôi.
Mà hoàng cung này chỉ là phần mộ mai táng tuổi thanh xuân của nàng, ngày mai đại hôn, ở trong mắt của nàng thì chỉ là một lễ tang cho sự thanh xuân.
Tinh Hậu đang ngồi trước gương, đôi vai trắng như tuyết, lại thêm có trường bào màu đen phụ trợ, càng làm động lòng người. Từ góc độ nàng ngồi, trong gương có thể nhìn thấy tôi đi lại, khi tôi tới gần, nàng nở nụ cười.
Ánh mắt của nàng bình thản lạnh lùng, sự hiện diện của tôi không làm cho nàng mừng rỡ chút nào. Sự cuồng nhiệt trong lòng tôi hạ xuống, tôi vẫn không trọng yếu tới mức làm cho Tinh Hậu kích động.
"Nhi thần Dận Không tham kiến mẫu hậu!"
Tinh Hậu vẫn không có xoay người lại, lạnh nhạt nói:
"Trầm Trì đâu?"
Tôi cung kính nói:
"Nhi thần an bài hắn ở khách điếm ở ngoài cung, hắn có phong thư này muốn dâng lên cho mẫu hậu."
Tinh Hậu lúc này mới xoay người lại, chiếc áo rất rộng cổ, làm cho tôi nhìn thấy ngọc nhũ bên trong, tôi muốn tìm cách âu yếm chúng. Nhưng nhìn thấy Tinh Hậu lạnh nhạt, tôi chỉ còn cách đèn nén dục vọng của mình xuống.
Tinh Hậu xem xong lá thư, chậm rãi đặt ở trên bàn trang điểm, hồi lâu mới nói: "Trầm Trì đã cho ta một vấn đề khó..."
Tôi tràn ngập nghi hoặc nhìn Tinh Hậu.
Tinh Hậu nói:
"Túc Vương Yến Hưng Khải từ trước đến nay không vừa lòng với ta, nếu cho hắn trở thành Tướng quốc, thì chẳng phải là tạo thành một đối thủ nữa hay sao?"
Tôi thấp giọng hỏi:
"Yến Hưng Khải và Bạch Quỹ quan hệ thế nào?"
Tinh Hậu nói:
"Hai người này không có thâm giao, cũng không có mâu thuẫn! Yến Hưng Khải cũng không phải là người lương thiện, lúc tiên hoàng còn tại thế, hắn đã từng chưởng quản Ty tài lương (tiền bạc,lương thực), không nghĩ tới hắn lừa trên gạt dưới, ở giữa kiếm tiền bỏ túi riêng. Tiên hoàng trong cơn nóng giận, đã bãi miễn chức vị của hắn, vĩnh viên không được phong quan. Tước vị Túc vương cũng mới chỉ được phong 3 năm trước đây, loại nhân vật bại hoại này sao có thể nhậm chức Tướng quốc được?"
Tôi cười nói:
"Mẫu hậu chẳng nhẽ không nhận ra Trầm Trì muốn di dời sự chú ý của Bạch Quỹ?"
Tinh Hậu gật đầu nói:
"Ta biết, nhưng mà... Nếu để cho Yến Hưng Khải nhậm chức tướng quốc, Bạch Quỹ chưa chắc đáp ứng." Nàng trầm ngâm chốc lát mới nói: "Ngươi lập tức dẫn ta đi gặp Trầm Trì!"
Tôi do dự nói:
"Trầm Trì hiện nay không muốn làm lộ tin tức hắn tới Tần đô, hành động của mẫu hậu sẽ làm người khác chú ý..."
Tinh Hậu lạnh nhạt nói:
"Hai ngày nay Bạch Quỹ bận việc…hôn sự cho nữ nhi của hắn, hắn không còn thời gian mà để tâm tới việc khác, hơn nữa... Ta chẳng nhẽ lại gióng trống khua chiêng ra khỏi cung hay sao!"
Tôi và Tinh Hậu ngồi trong kiệu đi tới Lộc Duyến khách điếm, Trầm Trì đang nghỉ ngơi, tôi gõ cửa phòng rất lâu, hắn mới mở cửa ra, hắn y quan chỉnh tề, trên giường chăn đệm cũng đã gấp gọn gàng, Trầm Trì cười nói:
"Ta vẫn đang đợi công tử!"
Tôi cung kính mời Tinh Hậu vào trong, Tinh Hậu nhìn Trầm Trì, nói:
"Trầm khanh gia có từng nhớ ta không?"
Trầm Trì vái chào rất sâu nói:
"Thảo dân Trầm Trì tham kiến thái hậu thiên tuế thiên thiên tuế!"
"Miễn!"
Tinh Hậu đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, tôi và Trầm Trì chia ra đứng bên trái phải trước mặt của nàng.
"Trầm khanh gia mời ngồi!"
Trầm Trì theo lời ngồi ngồi phía đối diện của Tinh Hậu, thần tình không có bất cứ biến hóa gì.
Tinh Hậu đem lá thư đẩy qua cho hắn, nói:
"Trầm khanh tại sao lại giới thiệu Túc vương?"
Trầm Trì nói:
"Giới thiệu Túc vương chỉ là muốn di dời sự chú ý của Bạch Quỹ, Thái Hậu chắc đã nghĩ ra."
Tinh Hậu nhíu mày nói:
"Trong phong thư nay, khanh có đề cập tới hơn 20 quan viên, nhưng không giữ chức vụ trọng yếu."
Trầm Trì cười nói:
"Nếu như điều động người có chức vụ trọng yếu, sợ rằng Bạch Quỹ cũng sẽ không đồng ý!"
Trong mắt Tinh Hậu tràn ngập vẻ nghi hoặc.
Trầm Trì nói:
"Thứ cho thảo dân nói thẳng, thái hậu sở dĩ đem thần từ Tế Châu mời tới, mục đích thực sự chỉ là muốn dùng thần ngăn cản Bạch Quỹ."
Tinh Hậu không phủ nhận, khẽ gật đầu.
Trầm Trì nói:
"Liên quan tới chuyện 26 quan viên vi phạm thiên điều, bị Tuyên long hoàng đế cách chứ, thần muốn làm cho chuyện thần trở lại Tần đô, và được Thái hậu trọng dụng là chuyện đương nhiên. Về phần Túc vương Yến Hưng Khải, hắn tuy tham lam xấu xa, nhưng vẫn còn địa vị trong hoàng thất, chức vị tướng quốc cũng có thể đảm nhận, mà quan trọng hơn, trong mắt Bạch Quỹ, hắn không đủ cấu thành uy hiếp."
Tinh Hậu nói:
"Xem ra khanh đúng là đã chờ đợi thời cơ đã vào triều làm quan từ lâu rồi?"
Trầm Trì gật đầu nói:
"Thái hậu thánh minh."
Tinh Hậu thở dài nói:
"Cũng được, ngày mai là ngày đại hôn của Nguyên Tông, thừa dịp ta sẽ làm những chuyện của khanh."
Nàng hướng Trầm Trì nói:
"Trầm khanh gia có kế sách gì ức chế sự hoành hành của Bạch Quỹ?"
Trầm Trì mỉm cười đứng dậy, đi lại trong thư phòng vài bước, đối mặt với Tinh Hậu nói:
"Đối phó Bạch Quỹ cũng không khó!"
Tôi thầm nghĩ trong lòng:
"Trầm Trì này quả nhiên mạnh miệng, đối phó với Bạch Quỹ mà không khó sao?"
Tinh Hậu hứng thú nói:
"Nói nghe một chút!"
"Bạch Quỹ sở dĩ có quyền thế như ngày hôm nay, đều là do một tay Thái hậu tạo nên, nếu như Thái hậu muốn mọi việc trở lại như cũ, chỉ cần đem hắn trở lại vị trí cũ là được..."
Trong mắt tôi và Tinh Hậu đồng thời biến đổi, Trầm Trì y quả nhiên không tầm thường.
Trong mắt Trầm Trì tràn ngập tự tin, điều này làm cho người ta quên mất cái dáng vẻ phổ thông của hắn.
"Trong thời gian gần đây, Đông Hồ luôn quấy nhiễu biên cảnh phía bắc, chiến sự sớm muộn gì cũng phát sinh."
Trầm Trì hạ giọng nói:
"Ngày nào chiến sự bạo phát, cũng chính là cơ hội tốt nhất mà Tinh Hậu đối phó với Bạch Quỹ!"
Khi ta với Tinh Hậu rời khỏi khách điếm, thì lời của Trầm Trì vẫn cứ vang vọng trong đầu của ta, với ta mà nói, thì sách lược mà Trầm Trì nghĩ ra giống như một bình minh trong lòng, làm cho ta đạt tới một cảnh giới mà trước nay chưa từng có.
Ta cũng từng nghĩ tới vô số phương pháp để đối phó Bạch Quỹ, nhưng chỉ là dùng nhân lực trong nước của Đại Tần. Mà Trầm Trì nhưng đưa mắt bỏ vào Đại Tần bên ngoài đích liệt quốc, ở quốc nội cục diện chính trị rơi vào giằng co đích thời gialại để mắt tới những quốc gia bên ngoài, nhân cơ hội thời gian cục diện chính trị giằng co, thì đem vấn đề này đổ lên đầu Bạch Quỹ.
Tinh Hậu sau khi ra khỏi cửa thì nhìn ta nói:
"Dận Không! Ngươi mới từ Tế Châu trở về, cũng mệt mỏi rồi, mau về nghỉ ngơi đi!"
Xem ra nàng không muốn ta cùng trở về cung, trong lòng ta có chút mất mác, cung kính lên tiếng, đưa mắt nhìn cỗ kiệu của nàng biến mất trong màn đêm.
Trở lại Phong Lâm Các thì đã vào đêm khuya, mọi người vẫn chưa đi nghỉ, đợi ta trỏ về
Thải Tuyết nghe được động tĩnh, cuống quít từ phòng bếp chạy ra, đôi mắt đẹp đã ngấn lệ, nhìn ta cười, trong đôi mắt sáng này không cách nào che giấu được tình ý, càng làm cho nàng thêm kiều mị, động lòng người.
Ta nhìn nàng nở nụ cười, ngay cả ta cũng không cách nào lý giải được tình cảm và mối quan hệ của chúng ta nữa.
Tôn Tam Phân vẻ mặt nghiêm trọng nói:
"Công tử! Dao Như cô nương vẫn đang sốt!"
Ta ngơ ngác, cuống quít thu liễm tâm thần chuyển hướng nhìn Tôn Tam Phân nói:
"Tiên sinh thấy nàng bị mắc bệnh gì?"
Tôn Tam Phân nói:
"Mạch tượng của nàng rất kỳ quái, lúc mạnh lúc yếu, khí tức trầm trọng, hiển nhiên là dấu hiệu trúng độc!"
Hắn thấp giọng nhìn ta nói:
"Công tử có biết trên người nàng có dấu hiệu gì dị thường không?"
Ta lắc đầu, chợt nhớ tới U U đã nói với ta về Đoạn Mệnh Thất Tuyệt Châm, ta cuống quít đi tới phòng Dao Như. Truyện "Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi "
Ta dưới sự trợ giúp của Thải Tuyết, cởi quần áo của Dao Như ra, tỉ mỉ ở kiểm tra trên người của nàng một lần, quả nhiên ở vai trái phát hiện một dấu đỏ nhỏ như hạt đỗ.
Ta hít một hơi lãnh khí, U U quả nhiên hành sự ác độc, chỉ vì một cuốn sổ của Điền thị mà lại hạ thủ đoạn độc ác tới như vậy.
Sau khi ra khỏi phòng, ta gọi Tôn Tam Phân tới, kể lại sự tình cho hắn một lần. Tôn Tam Phân chau mày, sau đó lấy từ trong hòm thuốc ra một cái Kim châm, đâm nơi bị U U hạ độc châm, lập tức có mấy giọt máu đen chảy ra.
"Độc tính của Đoạt Mệnh Thất Tuyệt Châm này lão phu có thể lấy ra, nhưng mà..."
"Nhưng mà thế nào?"
Tôn Tam Phân thở dài nói:
"Độc này là do người ta dùng nội lực đẩy vào trong kinh mạch, di động theo máu, lão phu sợ rằng không có cách nào bài trừ được cả."
Ta ân cần nói:
"Độc này có nguy hại với Dao Như hay không?"
Tôn Tam Phân gật đầu nói:
"Độc này cứ thêm một ngày, thì Dao Như cô nương lại thêm thống khổ, cho dù tính mạng có thể giữa được, thì sinh hoạt sau này sẽ có chút khó khăn..."
Ta thần tình buồn bã, vô lực ngồi ở bên giường, Thải Tuyết vỗ nhẹ hai vai ta, trong đôi mắt đẹp của nàng đã chảy ra hai dòng lệ.
Tôn Tam Phân nói:
"Nếu như có thể tìm được người hạ thủ, thì lão phu có thể lấy độc châm ra!"
Ta gật đầu, U U khẳng định đã đến đây, nhưng mà nếu như không có sổ sách của Điền thì, chỉ sợ nàng sẽ không cứu Dao Như, mà vấn đề mấu chốt lại tập trung trên người Điền Ngọc Lân, không biết hắn có tới Tần đô hay không.
Đại hôn của Huệ an hoàng đế Yến Nguyên Tông, ta làm nghĩa đệ của hắn đương nhiên phải tham gia. Ta dùng thời gian cả đêm viết một bức câu đối, cẩn thận tỉ mỉ, cho tới buổi sáng mới vào Tần cung.
Hai bên đường nơi nơi khắp chốn giăng đèn kết hoa, toàn bộ Tần đô đều bởi vì ... đại hôn mà có không khí vui vẻ, từ sau khi Tuyên Long hoàng đế mất, thì đây là ngày vui đầu tiên.
Đi vào Tần cung, giống như đi vào một đại dương màu đỏ, hai bên đường đều là đèn lòng và rèm che màu đỏ, tất cả cung nữ thái giám đều đã mặc trang phục màu đỏ cát tường, đi qua đi lại như mắc cửi.
Địa điểm đại hôn diễn ra ở Chính Đức điện, khi ta đi tới nơi này, thì thấy một dàn nhạc toàn do mỹ nữ tuyệt sắc tạo thành, và 80 cung nữ mỹ lệ cầm quạt, hoa thơm đi lại. Khi tới trước đại diện, thì thấy một con đường đầy hoa đỏ, dẫn nhập vào lễ đường.
Nơi đó có 18 đồng nam đồng lữ, tay cầm lãng hoa hoặc lư hương, chân đạp thảm đỏ đi vào trong đại diện. Hơn 60 cung nữ thái giám đi theo sau, sau cùng mới là văn võ bá quan.
Trước mắt giống như một biển hoa, nơi nào cũng là hương thơm, nơi nào cũng vang lên tiếng cổ nhạc, cẩm tú thành đôi, lộng lẫy vô cùng.
Ta dựa theo sự chỉ dẫn của thái giám đi tới vị trí của mình, đã thấy Lệ Cơ đội mũ phượng màu đỏ, dịu dàng bước lên điện phủ, ta tuy rằng không thấy được khuôn mặt của nàng, thế nhưng có thể tưởng tượng lúc này nàng đang thương tâm tới cực điểm.
Yến Nguyên Tông nghiêm nghị, từ trên nét mặt của hắn không thấy bất cứ sự vui sướng nào từ đại hôn này, hiển nhiên hắn vẫn chưa thể quên được Yến Lâm.
Yến Lâm và Tư Hầu một trái một phải đi bên cạnh Lệ Cơ, hai người hầu như đồng thời nhìn thấy ta, hướng ta thản nhiên cười, phảng phất như hai nụ hoa mới nở, ta thấy hai nàng cười, mới cảm giác như không khí buồn bã này tiêu tán đi vài phần.
Phía sau có một thanh âm khàn khàn nói: "Bình Vương điện hạ!"
Ta ngạc nhiên xoay người lại, đã thấy Túc vương Yến Hưng Khải chẳng biết từ lúc nào đi tới phía sau của ta, vóc người hắn không cao, nhưng lại có vẻ mập mạp, trên mặt vẫn hiện nụ cười, nếu như ta không biết hắn trước, thì không cách nào liên hệ hai chữ tham lam với con người của hắn.
Ta vội vàng cười nói:
"Túc vương thiên tuế ngài cũng tới rồi sao!"
Kỳ thực ta cùng Túc vương chỉ mới gặp mặt trong tang lễ của Tuyên long hoàng đế, chứ chưa bao giờ nói chuyện với nhau.
Túc vương cười nói:
"Đại hôn của hoàng thượng, ta đương nhiên phải đến sớm rồi!"
Ánh mắt của hắn tràn ngập mập mờ nhìn Tư Hầu nói:
"Hai nữ nhi của Bạch đại tướng quân này đúng là tuyệt phẩm nhân gian, nghe nói tiểu nữ nhi đã cùng Bình vương đính hôn, đúng là gần lại càng gần hơn!"
Ta cười nói:
"Túc vương thiên tuế từ đâu nghe được lời đồn đãi như vậy, sao ta còn chưa nghe qua?"
Túc vương cười hắc hắc nói:
"Ngài chớ khách sáo với ta, nếu có thể gọi ta một tiếng Hoàng thúc là được!"
Ta gật đầu cười, trong lòng tính toán, Yến Hưng Khải tại sao lại chủ động nói chuyện với ta? Lẽ nào Tinh Hậu đã đem việc chuẩn bị đưa hắn lên làm tướng quốc nói cho hắn biết rồi? Nhưng nghĩ lại thì việc này chỉ mới định ra trong đêm qua, Tinh Hậu không có khả năng nhanh như vậy đã cho hắn biết, nên trong lòng tôi tràn ngập nghi vấn.
Chủ trì điển lễ là Phụng thường quan Khúc Tĩnh, ta và Yến Hưng Khải thừa dịp này đem lễ vật dâng lên.
Yến Hưng Khải xem ra là muốn kết giao với ta, nhìn ta nói:
"Ta đối với thư pháp của Bình vương điện hạ ngưỡng mộ đã lâu, chẳng hay Bình vương điện hạ có bằng lòng tặng ta một bức hay không?"
Ta vui vẻ gật đầu nói:
"Khi Dận Không viết xong, nhất định sẽ tự mình mang tới quý phủ!"
Yến Hưng Khải ha ha cười nói:
"Bình vương quả nhiên sảng khoái! Bản vương cám ơn trước vậy!"
Lúc này nghi thức đã cử hành hoàn tất, Yến Hưng Khải và ta nắm tay nhau đi tới đại diện, ta và hắn ngồi cùng bàn với một số hoàng tử khác.
Yến Hưng Khải lại chẳng hề chú ý tới nơi này, chuyên mang chuyện phong nguyệt ra nói, làm cho đám hoàng tử cười ầm lên.
Ta nói thầm: "Yến Hưng Khải quả nhiên là không có năng lực, Trầm Trì đưa hắn lên làm tướng quốc, cũng chỉ là một người chịu tội mà thôi."
Yến Hưng Khải tửu lượng vô cùng tốt, hắn mời mỗi người ngồi cùng bàn hai chén, hạ giọng nhìn ta nói:
"Hoàng chất... Nói cho ngươi biết một bí mật..."
Hắn tựa hồ có chút men say, nên cũng chẳng cố kỵ nữa, bám vào người ta, kề vào tai ta, nói:
"Nguyên Tông không thích... nữ nhân, chức hoàng hậu này... sợ rằng chỉ là hữu danh vô thực..."
Trong lòng ta rùng mình, ta vốn tưởng chỉ có mấy người biết bí mật này, tại sao Yến Hưng Khải lại biết? Sau khi tin chắc những người quanh đây đang ăn uống trò chuyện, không chú ý tới bên ta.
Ta mới tỏ ra nửa tin nửa ngờ, thấp giọng nói:
"Hoàng thúc không có chứng cứ, không được nói bậy!"
Yến Hưng Khải hắc hắc cười cười, nhỏ giọng nói:
"Trong lúc lễ mừng tân xuân năm ngoài, khi đám hoàng tử và ta dự tiệc, ta đã an bàn cho họ mỗi người một ca kỹ..."
Hắn dừng lại một chút, nhìn những người khác một lượt, mới thấp giọng nói:
"Hắn cư nhiên... lại đem ca kỹ mà ta an bài cho hắn..."
Hắn xòe bàn tay ra hung hăng chém một cái.
Ta nhìn thấy vậy thì hít một hơi lạnh, do nghi vấn được giải đáp nên ta ôm lấy vai hắn, nói:
"Hoàng thúc! Chuyện này ngàn vạn lần không được nói với người khác, nói ra sợ rằng gặp tai họa!"
Yến Hưng Khải thấy ta khẩn trương, cảm giác say nhất thời bay đi mất 7, 8 phần, hắn ha hả cười gượng một tiếng.
Lúc này Huệ An hoàng đế Yến Nguyên Tông đi tới bàn tiệc của chúng ta mời rượu, chúng ta đám cuống quít đứng dậy, Yến Nguyên Tông có vẻ không vui, mời rượu cũng chỉ là xuất phát từ lễ nghi và hình thức, chỉ ứng phó một chén, sau đó chuyển sang bàn khác.
Yến Hưng Khải giỏi về tạo bầu không khí, không lâu lại uống với mỗi người chúng ta một chén, trong miệng lẩm bẩm:
"Vui vẻ... Thật là cao hứng..."
Khi tiệc gần tàn, ta mới thấy Tinh Hậu hướng tới bàn chúng ta mời rượu.
Yến Hưng Khải lại bắt đầu nói bậy :
"Ta thấy mỹ nữ đông đảo... thế nhưng hắn chẳng khác gì thái..."
Ta cuống quít che cái miệng của hắn lại, Yến Hưng Khải này không hề cố kỵ gì cả, chuyện gì cũng dám nói. May mà lúc này mọi người tập trung lên người Tinh Hậu, nên không chú ý tới chúng ta.
Ta rất sợ hắn làm loạn, gọi một tiểu thái giám tới, đỡ hắn vào một phòng trong thiên điện nghỉ ngơi.
Sau khi khép cửa phòng lại, thì thấy Yến Lâm và Hứa công công đi tới, Yến Lâm thấy ta trong đôi mắt đẹp nhất thời giận dữ, may mà có Hứa công công ở đây, nàng không dám phát tác.
Hứa công công cười nói:
"Bình Vương điện hạ, ta và Cửu công chúa đang chuẩn bị đi tìm người!"
Ta mỉm cười nói:
"Tìm ta có chuyện gì?"
Hứa công công nói:
"Đêm nay ở phủ của Bạch đại tướng quân sẽ tổ chức yến hội, Thái hậu bảo ta nói với ngài cùng Túc vương tới."
Ta gật đầu nói:
"Khi ta nhận được thiệp mời của Bạch đại tướng quân, đêm nay sẽ tới."
Ta chỉ tay vào cửa phòng nói:
"Túc vương uống nhiều quá, cho hắn ở bên trong nghỉ ngơi."
"Lão nô chuẩn bị một chén giải rượu tới!"
Hứa công công xoay người rời đi, tạo cơ hội cho ta và Yến Lâm ở một mình, nàng cắn răng nghiến lợi nói:
" Dận Không thật giỏi! Dám vô thanh vô tức tới Tế Châu..."
Ta cuống quít nhìn nàng nháy mắt, thấp giọng nói: "Ở đây nhiều người phức tạp, Cửu công chúa ngàn vạn lần không thể nói bậy..."
Trong đôi mắt đẹp của nàng bốc lửa, nàng cố sức dậm chân, uy hiếp nói:
"Ta đi tới ngự hoa viên chờ ngươi! Nếu ngươi dám không tới, ta đem chuyện của chúng ta bẩm báo cho mẫu hậu!"
Nói xong nàng nổi giận đùng đùng đi tới Ngự hoa viên.
Trong lòng ta không ngừng kêu khổ, không thể làm gì khác hơn là đi cách Yến Lâm một khoảng xa xa tới ngự hoa viên.
Cũng may yến hội chưa kết thúc, đa số mọi người trong cung đều tập trung ở quảng trường trong Chính Đức điện, nên nơi này im ắng không có người qua lại.
Khi đi qua một hành lang gấp khúc, tới một cái tiểu cầu bắc qua một ngọn giả sơn, nhất thời ta cảm giác được việc Di bộ hoán hình, nhất bộ nhất cảnh (cất bước biến hình, một bước một cảnh).
Thế nhưng khi ta bước vào trong Ngự hoa viên lại biến mất, ta đoán chắc không có người ở đây, mới thấp giọng hô: "Cửu công chúa..."
Đột nhiên có một cái ngọc thủ thon dài từ trong bụi hoa vươn ra, kéo tai của ta lôi vào trong bụi hoa.
Ta còn chưa nói gì, thì đã nhận ngay một bạt tai của nàng, trên má lập tức nóng lên, cảm thấy đau nhức.
"Cái tên dâm tặc này, lại nhẫn tâm vứt ta ở lại nơi này..."
Trong đôi mắt đẹp của nàng hiện lên hai dòng lệ, bỗng nhiên nàng nhào vào trong lòng của ta, ôm chặt lấy người ta, nói:
"Ngươi... có biết…ngày nào…đêm nào ta cũng nhớ tới ngươi hay không?"
Trong lòng ta cảm động, Yến Lâm kiễng chân lên, tới tấp hôn ta. Cái lưỡi thơm tho khuấy động, đúng là mềm mại vô cùng. Ta cố gắng giữ mình, vì trong lý trí vẫn biết nơi này còn đang ở trong cung, bèn nói vào tai nàng, nói:
"Lâm nhi... Đây là ngự hoa viên..."
Yến Lâm cố sức kéo áo ta, làm cho cả hai mất cân bằng ngã xuống trong bụi hoa, chút lý trí cuối cùng trong đầu ta biến mất, ta nhẹ nhàng cởi áo của nàng, cơ thể mềm mại lập tức hiện ra, ta mạnh mẽ xâm nhập, Yến Lâm khẽ kêu lên một tiếng.
Đám cỏ xanh dưới thân chúng ta khẽ lay động, nhưng cánh hoa hồng nhạt rơi xuống, mà chúng ta cũng đang chìm đắm trong một bầu trời đầy hoa...