[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Tinh thế biến hoá vượt ra rất xa khỏi sự tưởng tượn của chúng ta, hai canh giờ sau một tin tức xấu truyền tới, đại quân trú tại man Châu đang bắt đầu rút lui, đi về phía Nhạn Châu, chủ động buông bỏ sự phòng thủ với Man Châu.
Ta mơ hồ đoán được dụng ý thực sự của Tinh Hậu.
Ta và Tiêu Trấn Kỳ ngồi bên đống lửa, nhìn về phía Bạch Quỹ đang khẩn cấp thương lượng đối sách với các tướng lĩnh của mình.
Tiêu Trấn Kỳ vừa sửa sang lại bao đựng tên vừa nói: “Đây là rõ ràng do thủ thành Man Châu, Bắc Xuyên gây nên, tất cả những chuyện này đã được sắp xếp từ lâu rồi.”
Hắn to gian suy đoán nói: “Tinh Hậu có thể bỏ qua hai thành Bắc Xuyên và Man Châu để đổi lấy tính mạng của Bạch Quỹ hay không?”
Trong lòng ta chấn động, bỏ thêm một cây củi vào trong đống lửa, lúc này mới trầm thấp nói: “Ta tới tận hôm nay mới chân chính biết nàng…”
Tiêu Trấn Kỳ “ba” một tiếng bẻ gãy một cành cây khô: “Để diệt được Bạch Quỹ không tiếc hai thành và tính mạng của hơn 30 vạn quân sĩ, Tinh Hậu này thật sự là ác độc tới cực điểm.”
Ta nhìn ngọn lửa phập phồng nói: “30 vạn binh sĩ này, đích thực là binh sĩ chính thông của Bạch Quỹ, diệt cỏ diệt tận gốc, Tinh Hậu nhất định hiểu rõ đạo lý này.”
Tiêu Trấn Kỳ nghi hoặc nói: “Bạch Quỹ ở Bắc cương uy tín cực cao, các quan thủ thành đều là do hắn tự tay dựng lên, tại sao lại đột nhiên phản bội?”
“Chính là từ khi Bắc chinh, Tinh Hậu và Trầm Trì…”
Ta nhìn về phía Yến Nguyên Tông ở phương xa nói: “Chỉ có chúng ta không biết gì mà thôi…”
Tiêu Trấn Kỳ thở dài nói: “Nếu như là công tử, công tử làm sao bây giờ?”
Ta suy nghĩ một chút mới nói: “Nếu như Bạch Quỹ để đại quân lui về Man Châu, sợ rằng quân ở Bắc Xuyên sẽ không đánh mà lùi, ta hầu như có thể kết luận, mục đích thật sự của Tinh Hậu và Trầm Trì chính là để Bạch Quỹ mệt mỏi ở Bắc Xuyên và Man Châu, còn hai thành này đã chủ động từ bỏ từ lâu rồi.”
Bạch Quỹ thông qua hội nghị khẩn cấp, rốt cục quyết định toàn quân hướng Man Châu lui lại.
Mà tình thế lại bất hạnh đúng như Tiêu Trấn Kỳ dự đoán, đó là khi Bạch Quỹ lui được nửa đường thì quân trú trong thành Bắc Xuyên do Triệu Thanh Đào cũng đã lui khỏi thành, hướng về phía Nhạn Châu đi tới.
50 vạn đại quân Đông Hồ từ Truân Lưu, Đào Ấp hai thành hướng Phương hướng Man Châu tiến quân, bọn họ đối với mọi cử động của Tần quân đều hết sức rõ ràng.
Phụ trách bảo hộ Yến Nguyên Tông là một đạo quân tinh nhuệ, rõ ràng họ đã gia tăng cảnh giác đối với chúng ta, ta thúc ngựa đi tới trước mặt Lý Vệ: “Lý tướng quân, ta có chuyện muốn nói với Bạch tướng quân.”
Tình thế chuyển tiếp đột ngột, ta có cần phải đem thân phận thật sự của Yến Nguyên Tông nói cho Bạch Quỹ?
Lý Vệ lạnh lùng nhìn ta một cái nói: “Bạch tướng quân lúc này sợ rằng không có thời gian gặp người…”
Câu nói của hắn đột nhiên ngừng lại, đưa mắt nhìn về phương hướng của Man Châu thành, thì thấy ở phía xa xa lửa đỏ rực trời, Lý Vệ hai mắt phẫn nộ đỏ lên: “Đê tiện!”
Hắn lớn tiếng mắng.
Ta có thể hiểu sự phẫn nộ của hắn lúc này, quân lương cho đại quân toàn bộ ở Man Châu thành, trận này đại hoả hoạn này sẽ tuyệt đường lui của mọi người.
Đại quân đã dừng lại không đi tới hướng Man Châu, Bạch Quỹ cũng hiểu, giờ đây có đổi hướng đi tới Nhạn Châu thành thì chỉ sợ cũng chỉ có một kết cục như vậy, lại còn tiêu hao thể lực của binh sĩ nhiều hơn mà thôi.
30 vạn đại quân tạm thời hạ trại trên cánh đồng bát ngát trước Man Châu thành.
Lửa đỏ rừng rực, tuyết rơi thấp thoáng, Bạch Quỹ đứng ở trước đại quân, lớn tiếng nói: “Các huynh đệ, tin tưởng các ngươi đã biết tình huống mà chúng ta phải đối mặt, thủ thành Man Châu, Bắc Xuyên đã dẫn quân bỏ thành lẫn trốn, lượng thực bên trong Man Châu thành đã bị đố trụi, đồng thời lương thực lại không đủ duy trì tới Nhạn Châu, chỉ có cách liều mạng cùng đại quân Đông Hồ một trận!”
Ánh lửa chiếu rọi những đôi mắt kích động, ai nấy đều nhìn lên người của Bạch Quỹ.
Bạch Quỹ lớn tiếng nói: “Có cái chết nhẹ tựa lông hồng, có cái chết nặng tựa thái sơn, ta thân là Đại Tần sĩ tốt, sẽ lưu lại giọt máu tươi cuối cùng để bảo vệ Đại Tần!”
Hắn chỉ hướng Yến Nguyên Tông nói: “Bệ hạ và chúng ra cùng tồn tại, chúng ta thề sống chết bảo vệ an nguy của bệ hạ!”
“Thề sống chết bảo vệ bệ hạ!”
Thanh âm kích động xé rách bầu trời, máu của ta như sôi lên, cho dù lập trường của Bạch Quỹ như thế nào, thì ta đúng là cũng phải khâm phục hắn.
Bạch Quỹ lệnh cho 8 vạn bộ binh, 2 vạn thần nỏ binh mai phục trong rừng rậm phía đông ở Man Châu thành, ngăn chặn Đông Hồ từ Đào Ấp tới, 5 vạn bộ binh phụ trách đào hào, sửa tường thành ở Man Châu, một lần nữa xây dựng lại công sự phòng ngự.
Sáng sớm hôm sau, chúng ta hoàn toàn tiến nhập vào trong thành Man Châu, cả toà thành trì đã hoang tàn như một phế tích. Binh sĩ lợi dụng gạch ngói vỡ tu bổ lại tường thành.
Trước kịch chiến, ai cũng tận tâm tận lực. Ta và Tiêu Trấn Kỳ thì chủ động gia nhập đội ngũ tu bổ tường thành.
Vào lúc giữa trưa, Bạch Quỹ cùng hai gã tướng lĩnh đi tới tường thành dò xét, thấy ta trong đó thì dừng lại nói: “Bình vương?”
Ngữ khí của hắn tràn đầy kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ ta lại gia nhập vào đội ngũ thủ thành.
Ta cười nói: “Sự an nguy của Dận Không đã cùng chung một chỗ với Man Châu rồi.”
Bạch Quỹ thưởng thức gật đầu. Ta đặt hòn gạch sang một bên nói: “Dận Không có mấy câu muốn nói với Bạch tướng quân.”
Bạch Quỹ dẫn đầu đi tới một nơi.
“Ngươi có phải là biết trước kế hoạch của Thái Hậu hay không?”
Bạch Quỹ mắt nhìn xuống con sông đào bảo vệ thành, vô số binh sĩ đang tưới dầu lên mặt băng,
Ta lắc đầu nói: “Nếu như ta có thể sớm biết rõ tất cả, cũng sẽ không rơi vào khốn cảnh như hiện nay.”
Ta rốt cục lấy hết dũng khí nói: “Bạch tướng quân có cảm thấy hoàng thượng có cái gì đó dị thường hay không?”
Bạch Quỹ bỗng nhiên xoay người lại, trong mắt xẹt qua một tia hàn mang bức người nói: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta cảm thấy hoàng thượng khác với trước kia.”
Bạch Quỹ nắm chặt song quyền, hồi lâu mới nói: “Trên đời này lẽ nào lại có hai người giống nhau tới như vậy?”
Ta gật đầu nói: “Bắt đầu ta không tin, thế nhưng trải qua một phen thử thách, phát hiện người này có sự khả nghi.”
“Tại sai ngươi lại muốn nói cho ta biết?”
Ta cười nhạt nói: “Lẽ nào Bạch đại tướng quân còn không nhận ra, giờ phút này số phận của Dận Không đã liên hệ chặt chẽ với tướng quân hay sao?”
Bạch Quỹ ha hả nở nụ cười nói: “Đại quân Đông Hồ chậm nhất là tối nay sẽ tới, chúng ta ở đây quyết chiến một trận.”
Hắn chuyển hướng ta nói: “Việc của Yến Nguyên Tông không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không quân sĩ sẽ đại loạn, mọi người sẽ không thể vãn hồi được.”
Ta trịnh trọng gật đầu.
Bạch Quỹ chậm rãi nói: “Thái hậu quả nhiên lợi hại, để diệt trừ Bạch mỗ lại không tiếc bỏ qua biên giới Đại Tần và hơn 30 vạn tướng sĩ…”
Nghĩ đến việc bản thân mình bị Tinh Hậu vứt bỏ, trong lòng ta dâng lên một nỗi buồn vô cớ.
Bạch Quỹ nói: “Lấy sự hiểu biết của ta với Thái Hậu, nàng còn chưa cao minh tới mức này, lẽ nào toàn bộ những chuyện này đều là do Yến Hưng Khải bày ra?”
Đôi mắt thâm thuý của hắn nhìn thẳng vào ta, dường như muốn nhìn thấy suy nghĩ trong lòng ta.
“Bạch tướng quân còn bỏ quên một nhân vật!”
“Ai?”
“Trầm Trì!”
Chuyện cho tới bây giờ, ta đã không còn băn khoăn chút nào nữa, Bạch Quỹ là đối tượng duy nhất ta có thể dựa dẫm.
Bạch Quỹ con ngươi chợt co rút lại: “Trầm Trì có phải là người mà ngươi mời từ Tế Châu tới?”
Ta gật đầu, cười khổ nói: “Dận Không hôm nay mới hiểu được cái gì gọi là mua dây buột mình!”
Bạch Quỹ ha ha cười, hắn nhìn về hướng trời chiều, cảm thán nói: “Thái Hậu, Yến Hưng Khải, Trầm Trì đúng là đã công thủ liên minh, lần này quyết tâm phải diệt trừ ta.”
Hắn thâm ý nhìn ta một cái nói: “Bình vương lần này đúng là quân cờ mà Thái Hậu dùng để mê hoặc ta.”
“Chỉ là một tên tốt thí mà thôi!” Ta tự giễu nói.
Bạch Quỹ và ta bèn nhìn nhau cười.
Lúc nửa đêm, đại tướng quân Đông Hồ là Ngốc Nhan suất lãnh 20 vạn quân tiến tới gần Man Châu, bọn họ dường như đối với cây trong rừng phục sớm có cảm thấy, cho ngoài rừng rậm năm dặm chỗ đóng quân.
Lúc sáng sớm, 30 vạn hổ quân do tam hoàng tử Hách Liên Trì rất suất lĩnh từ Đào Ấp theo còn đường phía tây tới Man Châu, đóng ở bên phải rừng cây, hai mũi cộng lại lên tới hơn 50 vạn binh, vây kín Bạch Quỹ, cũng không vội phát động thế tiến công.
Địch nhân hiển nhiên đối với lực lượng Tần binh tương đương rõ ràng, phục binh đã mất đi ý nghĩa vốn có, Bạch Quỹ không thể làm gì khác hơn là hạ lệnh rút lui quân đội đã mai phục, đem hơn 10 vạn quân ở vòng ngoài toàn bộ rút lui vào trong Man Châu thành.
Vào lúc giữa trưa, 50 vạn quân Đông Hồ bắt đầu công kích vào phía Nam của Man Châu thành.
Tuyết lớn bay tán loạn, sắc trời âm u. 50 vạn quân Đông Hồ đã chuẩn bị sắp xếp, bộ binh 20 vạn, cung nỏ binh 10 vạn, thiết kỵ binh 5 vạn, công thành binh 15 vạn, tất cả đều tiến lui có trật tự, chuẩn bị công thành.
Ta cùng Yến Nguyên Tông đứng ở trên tường thành, Bạch Quỹ ung dung nhìn ra phía trước, chỉ về phía đại quân Đông Hồ ở phía xa nói: “Đây chính là đệ nhất quân đoàn của Đông Hồ, tổng binh lực đạt 50 vạn người.”
Hắn lại chỉ vào hai hướng trái phải của đại quân nói: “Cánh trái là do Ngốc Nhan suất lĩnh đoàn thứ hai và thứ ba, cánh hữu là quân đoàn thứ tư và thứ năm không có ai chỉ huy, hậu phương là thiết giáp quân, mỗi đạo này có 6 vạn, tổng cộng có 18 vạn đại quân, còn lại 32 vạn đại quân phụ trách công thành.”
Hắn lại nói: “Người Đông Hồ am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, hơn nữa nghe nói lần này đến đây mang có thêm không ít công thành khí giới như Đầu Thạch Xa (máy ném đá), Vân Thê (thang mây), Trùng Xa (xe công thành), chúng ra phòng thủ sẽ có áp lực rất lớn.”
Lý Vệ ở một bên nói: “Người Đông Hồ có thể trong một thời gian ngắn nắm giữ kỹ thuật chế tạo khí giới này, toàn bộ là do công tượng của Khang quốc ban tặng.”
Ta nghe hắn nói thì biết người đó tên là Mặc Vô Thương, người này nghe nói là đệ tử Mặc gia, am hiểu chế tạo các loại vũ khí tiên tiến trong thiên hạ, được ta phụ hoàng thưởng thức, phụ trách chế tạo khí giới cho Đại Khang.
Sau đó bởi vì đắc tội với tướng quốc Tả Trục Lưu, bị cung kình kẹp tay, trải qua thiên tân vạn khổ từ Đại Khang chạy ra, tìm nơi nương tựa vào Đông Hồ Khả Hãn, không nghĩ tới tài nghệ của hắn lại làm cho các quốc gia ở trung nguyên gặp phiền phức.
Một tiếng kèn lệnh vang lên, quân đội Đông Hồ bắt đầu thong thả di động về phía Man Châu thành, 6 vạn bộ binh tiên phong cầm trong tay Bì thuẫn tiến lên trước.
Thấy địch nhân tiến nhập vào tầm sát thương, Bạch Quỹ bắn ra một lệnh tiễn lên bầu trời, 2 vạn thần nỏ doanh đứng ở phía trước, mỗi người cầm trong tay kính nỏ, bắn về phía đại quân Đông Hồ.
Trong một sát na, trên bầu trời khắp nơi đều la tên bắn như mưa, quân đội Đông Hồ ngã một loại, tử thương vô số.
2 vạn thần nỏ binh này bắn xong, lại tới 2 vạn thần nỏ binh khác, 3 đợt tấn công 6 vạn người thay phiên nhau phát tên, giương nỏ, đặt nỏ, lại bắn một loạt, một … lại một lượt khác.
Bởi thời gian nỏ đi dài, cho nên 3 đợt người thay phiên nhau bắn, vũ tiễn nhất thời bay không ngừng trên bầu trời.
Thần Nõ Doanh chỉ có chừng 5 vạn sĩ tốt, rồi lại điều thêm 1 vạn binh sĩ khác từ trong quân tới.
Số lượng nỏ trong quân rất nhiều, không giống nhu cung, cũng không có kỹ thuật gì đặc biệt, chỉ đơn giản là nhắm vào, giết địch bằng sức mạnh là được.
Mấy vạn đại quân Đông Hồ tiến lên, chỉ qua một thời gian, tới tám phần mười đã tử vong hoặc trọng thương.
Cùng lúc đó trong đại quân Đông Hồ hơn hai trăm chiếc Đầu Thạch Xa bắt đầu phát động, cự thạch được bôi dầu đốt lửa bắn lên trên không tủng, giống như lưu tinh hướng tường thành bay tới.
Cự thạch hoặc bắn trúng tường thành, hoặc bay trệch …nhưng cũng rơi trúng vào đám cung nỏ thủ, hơn trăm người nhất thời bị nghiền thành thịt nát, lửa cháy toàn thân, có không ít người nhảy xuống tường thành.
Bạch Quỹ lại bắn ra một cái lệnh tiễn, binh sĩ đẩy 30 cái “Sàng Tử Nỗ” thật lớn đi tới trên bờ tường có lan can, đầu Sàng Tử Nỗ nhắm vào Đông Hồ Đầu Thạch Xa, một tiếng rít vang trời vang lên, cự tiễn bắn trúng Đầu Thạch Xa, từ trong Đầu Thạch Xa có 7, 8 binh sĩ bị hất văng ra, hiển nhiên là không sống được nữa.
Lại có hơn mười chiếc Đầu Thạch Xa bị phá hỏng.
Sau khi cự tiễn bắn, đám binh sĩ lại kéo Quyển Nhiễu Ky, dây cung được kéo căng, cự tiễn lại được bắn ra.
Đầu Thạch Xa mục tiêu quá lớn hơn nữa lại vô cùng kồng kềnh, khó có thể di động, trong khoảng thời gian ngắn lại có hơn 10 chiếc bị phá huỷ.
Không nghĩ tới chỉ trong một thời gian ngắn, trong đại quân Đông Hồ đã gia tăng hơn trăm chiếc Đầu Thạch Xa, cực thạch lại như mưa phóng tới tường thành, Sàng Tử Nỗ bị phá huỷ hơn phân nửa, lực công kích của cự tiễn bị hạ xuống thấp.
Kèn lệnh của quân Đông hồ lại vang lên, mười vạn tên cung nỏ binh đồng thời bắt đầu phóng ra, mục tiêu của bọn họ chính là phòng tuyến bên ngoài của thành, vũ tiễn như mưa phóng xuống.
Hơn 10 vạn binh sĩ ở trong hào ngoài tường tành bị chôn vùi trong mưa tên.
Yến Nguyên Tông sợ đến thân thể lạnh run, mặt không còn chút huyết sắc, hai gã thị vệ đỡ hắn xuống thành, Bạch Quỹ nhìn theo 1 cái, Lý Vệ suất lĩnh tám gã võ sĩ nhắm mắt đi theo phía sau Yến Nguyên Tông, những tên võ sĩ này vốn nghĩ người này là hoàng thượng Đại Tần nên có sự quan tâm.
Sau khi Đông Hồ bắn một trận mưa tên, thì tháo lui ra ngoài chừng 1 dặm.
Bên ta cũng tận dụng cơ hội này nghỉ thả hơi trong chốc lát.
Hành quân y sinh cuống quýt chữa trị cho những người bị thương, cảnh tượng khắp nơi đều là cảnh tang thương Bạch Quỹ đi xuyên qua tường thành, an ui sĩ tốt bị thương, tuyết ngừng rôi, nhưng nhiệt độ không khí lại thấp hơn, chúng ta chỉ có thể dùng nhiệt độ cơ thể tụ sưởi ấm.
Cánh tay trái của ta cũng bị mưa tân làm mất một lớp da, Tiêu Trấn Kỳ tìm tới một mảnh lụa trắng và rươu mạnh, sát trùng cho ta, sau đó băng bó lại.
Ta cười nói: “Chỉ là bị thương ngoài da, không cần phải cẩn thận như vậy.”
Tiêu Trấn Kỳ nói: “Trước khi ta đi, Dao Như cô nương và Thải Tuyết đã nhiều lần dặn dò, nhất định phải chiếu cố cẩn thận công tử, ta không thể phụ sự nhờ vả của các nàng.”
Trước mắt ta hiện ra khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Dao Như và Thải Tuyết, trong lòng ta rúng động, chẳng biết lần này còn có cơ hội trở về Tần đô, nhìn thấy những nhu tình của người ngọc này?
Tiếng rên rỉ của thương binh làm cho ta trở lại thực tại, ta tiếp nhận bầu rượu của Tiêu Trấn Kỳ đưa tới, ngửa đầu uống 2 hớp lớn, một cảm giác nóng ấm lại dâng lên.
Tiêu Trấn Ký thấp giọng nói: “Tên của quân Tần có thể dùng trong 3 ngày, nhưng lương thực tối đa chỉ có thể dùng trong 2 ngày, đại quân Đông Hồ chỉ cần lấy tĩnh chế động, chỉ chờ tới lúc trong thành hết lương thực, Man Châu tự sụp đổ.”
Ta gật đầu nói: “Nếu như tiếp tế không thể đến kịp, thì Man Châu không thể kháng cự trong thời gian dài.”
Tiêu Trấn Kỳ nhìn xung quanh, hạ giọng nói: “Công tử lẽ nào lại tiếp tục theo mọi người ở lại nơi này?”
Ta vững tin không ai nghe được chúng ta đối thoại, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Bạch Quỹ đối với chúng ta chiếu cố trọng điểm, muốn từ nơi này ra ngoài, rất khó, hơn nữa … Tinh Hậu nếu như đã quyết ý buông tha hai toà thành trì này, thì có người rời khỏi đâu, sẽ mang lại điềm xấu.”
Ngoài cửa thành bỗng nhiên rối loạn, ta phát hiện 2 võ sĩ đã bị thương chạy tới chỗ này, nhìn kỹ, hoá ra là thống lĩnh Tiên phong doanh Tông Hào.
Cả người hắn đều trúng tên, mà nặng nhất là bên ngực trái, có ba mũi tên lớn cắm vào, tiên huyết chảy ồ ồ không ngừng, mắt thấy đã hấp hối. Hắn được Bạch Quỹ phái đi Nhạn Châu cầu cứu, lẽ nào lại gặp điều xấu?
Bạch Quỹ đi nhanh tới, đỡ lấy Tông Hào lớn tiếng nói: “Làm sao vậy?”
Tông Hào tràn ngập bi phẫn nói: “Nhạc Trì Cảnh …cái tên cẩu tặc, không cho chúng thuộc hạ vào thành …còn …còn…bắn chết…ba trăm tên huynh đệ…ta mang theo… tất cả đều…”
Bạch Quỹ nắm chặt song quyền, những tiếng lách cách vang lên, hiển nhiên phẫn nộ tới cực điểm.
Ta vô cùng kinh ngạc bởi thực lực Tinh Hậu biểu hiện ra ngoài. Tại sao trong một thời gian ngắn, nàng có thể khống chế nhiều tướng lĩnh như vậy?
Nhạc Trì Cảnh, Triệu Thanh Đào, đám võ tướng này rõ ràng là do Bạch Quỹ một tay đề bạt lên? Lấy thực lực của Bạch Quỹ lẽ nào lại bại bởi một kích này?
Trong ngày công thành đầu tiên, đại quân Đông Hồ không có bất cứ hành động nào khác, chúng hạ trại ngoài thành, tạm thời điều dưỡng.
Cho tới đêm thứ 2, Hách Liên Trì thống lĩnh bộ 7 vạn thiết kỵ binh cùng 5 vạn thiết kỵ binh của Ngốc Nhan, 3 vạn cung nỏ binh, 5 vạn bộ binh được bóng đem bao ơhủ, khởi đầu đợt công kích mới vào thành Man Châu.
Tiếng hò hét đinh tai nhức óc làm cho ta giật mình tỉnh giấc, trên thành ánh lửa bập bùng, 1 vạn cung tiễn thủ mai phục ngoài thành bắt đầu bắn vào đội ngũ đối phương.
Đông Hồ thiết kỵ binh tốc độ tiến lên rất nhanh. Vũ tiễn không thể ngăn chặn được tốc độ của bọn họ, sự tử vong của đồng bạn không làm chúng chùn bước, mà lại kích thích tính hoang dại trong cơ thể, chúng gầm gừ vang vọng cả bầu trời.
Thiết kỵ binh xông thẳng qua phạm vi của vũ tiễn, binh sĩ Đại Tần chuyển sang dùng trường thương, hiển nhiên là đối mặt với đạo quân thiết kỵ, chỉ có dùng trường thương là hợp lý nhất.
Kỵ binh một loạt ngã xuống, nhưng kỵ binh phía sau lại không ngừng ùn ùn xông lên.
Đại quân Đông Hồ đã đánh vào vòng ngoài phòng tuyến, đang bắt đầu công kích tường thành.
Bạch Quỹ hướng không trung bắn ra ba cái lệnh tiễn màu sắc không giống nhau, cửa thành mở rộng, một đội quân 4 vạn kỵ binh tinh nhuệ từ trong thành lao ra.
Sau khi ra khỏi cửa, chia làm hai cánh, phân biệt tấn công hai cánh của quân Đông Hồ, bọn họ muốn dùng tốc độ nhanh nhất, đánh bại hai đạo cung nỏ doanh của quân Đông Hồ ở hai cánh.
Trước thành Man Châu rơi vào một hồi mưa máu gió tanh, cho tới khi bình minh mới tạm dừng.
Phòng tuyến bên ngoài thành công chặn bước tiến của quân Đông Hồ, Đông Hồ tổn thất thảm trọng, tử vong 8 vạn, bị thương hơn 6 vạn người, hơn nữa cung nỏ doanh của họ bị bên ta đánh cho trọng thương, lực công kích từ xa giảm mạnh.