[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 45 : Nguyên tắc (1+2+3)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Hai gã khác đối thủ khác vẫn chưa thắng bại, bọn họ đã sớm bị khí phách của ta làm cho kinh sợ, bọn họ xuất thủ vô cùng chậm chạp, bởi ai thắng sẽ là người bị chết dưới đao của ta. Rốt cục cũng có một Đấu Sĩ đâm đao vào tiểu phúc của đối thủ, nhưng ngực của hắn cũng bị trường đao của đối phương đâm trúng, ta từng bước một đi tới chỗ hai người, toàn đấu trường lặng ngắt như tờ. Hai người đột nhiên rống to một tiếng, đồng thời hướng tới ta mà công kích. Thân hình ta nhanh chóng tiến lên trước một bước, tay trái kéo trường mâu, một đối thủ ngã lăn ra đất. Trường đao của ta chặn loan đao của một người còn lại, đầu gối hung hăng thúc vào tiểu phúc của hắn, trường đao lập tức chém xuống đầu người này. Không đợi trường đao chém tới, đao phong đã chặt đứt hậu tâm của người này, trong cổ hắn kêu lên những tiếng ặc ặc. Toàn bộ đấu trường Thiên Bộc đồng loạt hô lớn: "Băng Báo! Băng Báo!" Sau đó tất cả mọi người cùng đứng dậy. Ta rút trường đao, cắm sâu vào trong đất, sau đó đi ra ngoài, khi ta trở lại phòng nghỉ, mọi người vẫn còn hét tên của ta, ta đã lấy thực lực của mình, chinh phục những người ở đây. Đôi mắt thâm thúy của Ô Kỳ Thái lạnh lùng nhìn thẳng ta, biểu hiện của ta đã làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của hắn. "Vì sao?" Ô Kỳ Thái thấp giọng hỏi, hắn thậm chí không quan tâm tới ai sẽ tham gia thi đấu tiếp theo. Ta kéo mặt nạ bằng da xuống, trên môi nở nụ cười tràn ngập tự tin: “Ta sẽ vì người lấy tất cả, nhưng ta sẽ đoạt lấy tự do của mình!" Ô Kỳ Thái ha hả nớ nụ cười lạnh: "Ngươi có tư cách nói điều kiện với ta ư?" "Bây giờ thì không có, nhưng lập tức sẽ có!" Ô Kỳ Thái nhăm mặt lại, một lúc sau mới nói: "Ngươi có biết không, ta giết ngươi chỉ như giết một con sơn dương?" Ta gật đầu, đáp lễ nói: "Giết một con sơn dương thì tổn thất của ngươi... chỉ như một con dê. Nhưng ý nghĩa của ta đối với ngươi mà nói, thì đó là tất cả tài phú." Ta đã đánh trúng điều mà Ô Kỳ Thái suy nghĩ ở trong lòng, nên hắn nở nụ cười: "Ngươi quả nhiên là khác với những nô lệ khác, dám tạo áp lực với ta." Ta lạnh nhạt nói: "Ta ở trong áp lực giành lại tự do, còn ngươi là muốn có lợi ích, hai điều này hoàn toàn khác nhau." Ô Kỳ Thái nặng nề gật đầu: "Đoạt được quán quân, ta cho ngươi tự do!" Sát Cáp Thai ở phía sau hai mắt tỏa sáng, đây là lần đầu tiên hắn thấy Ô Kỳ Thái mặc cả với một tên đầy tớ. Lần đấu loại này, 4 gã Đấu Sĩ chúng ta đều giành được thắng lợi, ai cũng gia nhập vào vòng chung kết, cho nên những gia tộc khác không có nhiều đấu sĩ mới được tham gia, Ô Kỳ Thái hiện giờ đang có thực lực hùng hậu. Danh tiếng của ta bắt đẩu có ở Hắc Sa thành, Ô Kỳ Thái đương nhiên sẽ không cho ta lộ diện, hình dạng, thậm chí là quốc gia của ta cũng là đề tài được bàn tán nơi trà dư tửu hậu. Trận chung kết và trận đấu loại hoàn toàn khác nhau, hơn nữa còn có thêm 2 gã Đấu Sĩ tự động tấn cấp. Tổng cộng Ô Kỳ Thái có 6 Đấu Sĩ tiếp nhập vào trận chung kết, Hoàn Nhan Gia Tộc thân là hoàng thất, khí thế đương nhiên là khác, gia tộc này phái ra 10 tên Đấu Sĩ gia nhập vòng chiến. Gia Luật Xích Mi cũng không kém chút nào, hắn phái ra đội ngũ thi đấu gồm có 9 người, trong đó có cả quán quán năm trước. Phú thương Hách Liên gia tộc phái ra 9 Đấu Sĩ, nếu như so sánh mà nói thì đội ngũ 6 người của Ô Kỳ Thái thực lực đơn bạc nhất. Những đấu sĩ còn lại tập trung ở đấu trường Sư Tâm để tiến hành trận quyết đấu tập thể. Sát Cáp Thai đưa cho chúng ta mỗi người hai bản kế hoạch, hắn đã điều tra toàn bộ thể chất và tập quán, thói quen của các Đấu Sĩ. Đương nhiên, Ô Kỳ Thái rất coi trọng lần thi đấu này, qua miệng của Đột Tạ được biết, thủ hạ Đấu Sĩ của Ô Kỳ Thái trong vòng 6 năm liên tiếp chỉ giành được có hạng ba. Từ sau vòng đấu loại, thái độ của Sát Cáp Thai tỏ ra khách khí hơn nhiều với ta, bằng trực giác của mình, ta cảm thấy, hắn đã coi ta là người bằng vai, chứ không hề coi như là nô lệ nữa. Đêm trước trận chung kết. khi chúng ta ăn cơm xong, Sát Cáp Thai tiến tới phòng của ta, hắn mang tới cho ta một bộ áp giáp mới chế tạo, được làm từ Tinh cương, những chỗ khác thì hoàn toàn được may từ da thú. Sát Cáp Thai cười nói: "Mong là ngươi có thể mặc bộ áp giáp này, tiến vào trận chung kết." Ta cười nhạt một tiếng, cởi áo giáp ra, sau đó Sát Cáp Thai lại đưa cho ta một cái mặt nạ hoàng kim: “Trận chung kết không giống như trận đấu loại, các đối thủ của ngươi vô cùng cường đại" Ta đối với lần này đã có chuẩn bị tâm lý, cởi mặt nạ ra, đặt trên bàn, rồi nói: "Vào trận chung kết, thì ý nghĩa của ta cũng thay đổi." Sát Cáp Thai gật đầu: "Chủ nhân rất xem trọng ngươi." Ta nở nụ cười, hướng Sát Cáp Thai nói: "Ngươi tin hắn sẽ trả lại tự do cho ta?" Sát Cáp Thai thâm ý đáp: "Nếu như ngươi có thể mang lại hồi báo hậu hĩnh cho chủ nhân, thì tin tưởng chủ nhân sẽ làm như vậy." Ta nhạy cảm nắm bắt được nghi ngờ của hắn, ngay cả hắn cũng không tin, Ô Kỳ Thái lại bỏ qua một nô lệ như ta. Ta cảm thán nói: "Làm kiếp nô lệ, chỉ có chết đi, mới hoàn toàn có được tự do." Thân thể Sát Cáp Thai chấn động, quang mang trong ánh mắt hiện ra, hồi lâu mới nói: "Thân phận của ngươi ở Đại Tần là thế nào?" Ta trầm mặc hồi lâu mới hồi đáp: "Ta đã quên từ lâu rồi, hiện giờ ta chỉ còn là một tên nô lệ tên là Băng Báo." Khi đao phong đâm vào thân thể của ngươi khác, ta đã không còn hưng phấn cuồng nhiệt như trước kia, càng ngày ta càng trở nên lạnh lùng, đối thủ mất đi sinh mạng, ta cũng đồng nghĩa mà mất đi nhân tính thiện lương. Khi ta thắng trận thứ 3, mọi người đã nhận ra, không ai có thể ngăn cản ta tiến nhập vào vòng chung kết. Cái tên Băng Báo đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Hắc Sa thành, tên của ta đã thành một truyền kỳ. Đột Tạ và Lang Thứ đều dừng lại ở top Tứ cường, cùng với hai gã đấu sĩ khác tiến nhập vào vòng chung kết. Đột Tạ bị đám trúng tiểu phúc, nhưng do phản ứng kịp thời, nên không nguy hiểm tới tính mạng. Con mắt trái của Lang Thứ bị kiếm phong đâm trúng. Điều này làm cho gương mặt hắn có vẻ dữ tợn. Tất cả mọi người đều không ngờ rằng A Đông có thể tiến vào hàng ngũ Bát cường, thương thế của hắn còn nghiêm trọng hơn Đột Tạ và Lang Thứ. Thế nhưng hắn lại nhanh chóng đánh bại đối thủ của mình, một sự tàn nhẫn hiện lên. Ta rốt cục cũng hiểu vì sao Ô Kỳ Thái lại giết hồ nữ kia, chỉ có cừu hận mới có thể làm cho hắn trong thời gian ngắn tiến lên cảnh giới cao nhất. Ta cần tự do, mà cái A Đông cần là báo thù. A Đông càng ngày càng trở nên trầm mặc, khoảng cách giữa hắn và ta ngày một xa, sinh mạng và sức sống của hắn như bị cuốn đi theo cái chết của Hồ nữ. Xương sườn ở ngực trái của hắn bị chém gãy hai cái, ở đùi trái cũng bị thương, những vết thương lớn nhỏ khác thì vô số kể, nếu là người khác, thì đã ngã xuống rồi, nhưng hắn lại biểu hiện như mình chẳng có gì đau đớn. Đối thủ tiếp theo của hắn chính là Bạo Long Cầu Tháp. Quá trình thi đấu làm cho Ô Kỳ Thái mừng rỡ như điên, cho dù kết quả thi đấu có như thế nào, chi cần làm tiêu hao thể lực của Bạo Long Cầu Tháp, thì hi vọng của ta ở trận chung kết lại tăng thêm một phần. Xe ngựa chậm rãi tiến vào cửa lớn của đấu trường Sư Tâm, bách tính hai bên đường hoan hô nhiệt liệt, đa số bọn họ đều hô tên của ta, A Đông từ trước tới nay vẫn không nói gì, thì bỗng nhiên mở miệng: “Xin lỗi...” Ta ngơ ngác, không hiểu rõ hàm nghĩa trong câu nói của hắn: “Ngươi có thể thắng....” A Đông trầm thấp nói: “Ta hiểu rõ tình cảnh của mình hơn bất cứ người nào, chắc chắn ta sẽ không chống đỡ được qua cửa ải này, nếu như ngươi có thể đi tới thắng lợi cuối cùng, thì xin hãy an táng ta và Ô Linh cùng một chỗ.” Trong lòng ta không cách nào miêu tả cảm xúc của mình lúc này. Khi xuống xe ngựa, đoàn người ở bên ngoài điên cuồng hô lên, binh lính phụ trách bảo vệ phải đẩy đoàn người này ra, ta và A Đông tiến vào trong tiếng hoan hô của mọi người. Một hài đồng ăn mặc hoa mỹ, từ trong hàng ngũ của bọn lính canh chen vào, chạy thẳng tới ta, gương mặt vô cùng tươi tắn, nói: "Băng Báo thúc thúc! Ta có thể sờ mũ của thúc thúc không?" Trong lòng của hắn lúc này, ta chẳng khác nào một vị anh hùng đỉnh thiên lập địa. Lúc này có hai binh lính đi tới, chia nhau nắm cánh tay của đứa bé đó, kéo ra ngoài. "Thả người ra!" Một thanh âm phẫn nộ vang lên. Từ cửa bước ra một mỹ nữ, thân thể nàng có nàng da rám nắng, vóc người cao to, tóc màu đỏ buông xõa theo hai vai, da màu trắng giống như những người Đông Hồ khác, nhưng lại mịn màng như nữ tử Giang Nam, đôi mắt màu lam đẹp làm đắm say lòng người, phảng phất như một hồ nước trong suốt. Cái miệng duyên dáng, khóe môi lúc nào cũng nhếch lên, chứng tỏ nàng có một cá tính mạnh mẽ, rất khó bị người khác khống chế và phục tùng, đôi mắt nàng lãnh khốc và đầy lý trí! Đây là lần đầu tiên, ta gặp một nữ tử giống như Tinh Hậu. Khi ta đưa mắt nhìn sang thiếu nữ đứng phía sau nàng, thì hô hấp gần như dừng lại, bởi khuôn mặt của cô gái kia như tranh vẽ, trên má có hai lúm đồng tiền, không phải Toàn Tuệ Kiều thì là ai? Tuy rằng không biết nàng có nhận ra ta không, nhưng mà ta cũng vô ý thức cúi đầu xuống. Hai gã binh lính kia cuống quýt hành lễ với nàng, nói: "Vân Na tướng quân!" Trong lòng ta ngơ ngác, không nghĩ tới vị mỹ nữ trước mắt kia lại là một trong 4 dũng tướng của Đông Hồ, Hoàn Nhan Vân Na. Ô Kỳ Thái bước lên tạ lỗi, Hoàn Nhan VânNa khoát tay áo nói: "Quên đi! Sau này bảo võ sĩ thủ hạ đối đãi với tiểu hài tử tốt một chút." Nàng cầm lấy cánh tay của hài đồng nhẹ giọng quát lên: "Dực Hổ, ai bảo đệ chạy tới nơi này?" Hài đồng gọi là Dực Hổ kia thè lưỡi, cười hi hi nói: "Đệ tới để xem Băng Báo thúc thúc." Hắn hướng ta lớn tiếng nói: "Băng Báo thúc thúc, ta có thể sờ mũ của thúc thúc không?" Ta cúi người, Dực Hổ dùng bàn tay nhỏ bé, sờ lên mũ ta, thần tình mừng rỡ vô cùng. "Đệ muốn nhìn khuôn mặt của thúc thúc!" Hai bàn tay nhỏ bé của Dực Hổ sờ vào cái mặt nạ hoàng kim, tiểu tử này đúng là được đằng chân, lân đằng đầu. Hoàn Nhan Vân Na quát lên: "Dực Hổ! Không được vô lễ!" Ta lấy một tâm huy chương xuống, đây là thứ mà ta được thưởng trong trận chiến thắng tiến vào vòng chung kết, đeo lên vai của Dực Hổ, vỗ vỗ vai hắn, rồi đứng thẳng người. Toàn Tuệ Kiều đi tới bên người Dực Hổ, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, ánh mắt của ta và nàng chạm nhau, nàng không khỏi ngẩn ngơ, Dực Hổ lớn tiếng nói: "Băng Báo thúc thúc, thúc thúc nhất định có thể chiến thắng tất cả đối thủ!" Ta gật đầu, ưỡn ngực, long hành hổ bộ (đi như rồng hổ) đi tiến vô trong cửa vào. Ta vạn lần không ngờ, A Đông lại chủ động xin thua, Cầu Tháp vì vậy mà thuận lợi tiến vào trận sau, ta đã hiểu là tại sao hắn lại nói với ta như vậy. Vì hắn đã chuẩn bị tâm lý chết trong tay của Ô Kỳ Thái, hắn xin thua là vì muốn giữ thể lực tốt nhất cho đối thủ, Cầu Tháp sẽ có hi vọng thắng lớn hơn, như vậy hắn đã có thể trả thù. Đây là phương thức duy nhất mà hắn có thể làm trong lúc này. Đôi mắt hổ của Ô Kỳ Thái toàn bộ biến thành màu đỏ, khi A Đông vừa đi trở về phòng nghỉ, hắn đã đấm một quyền trúng ngay cằm của A Đông, khiến hắn bay ra ngoài, nặng nề đập vào vách tường. A Đông bắt đầu ho khan kịch liệt, máu miệng, máu mũi trào ra. Hắn thoải mái cười: "Ngươi không cách nào nắm giữ được ta, ta sẽ cho ngươi phải trả một cái giá rất lớn..." Ô Kỳ Thái nổi giận gầm lên một tiếng, nhấc chân đạp lên ngực của hắn. Sát Cáp Thai cuống quít ngăn cản ở hắn: "Chủ nhân, hắn hiện tại một lòng muốn chết, người làm như vậy, sẽ thỏa mãn cho tâm nguyện của hắn." Ô Kỳ Thái cố sức kiềm chế cơn nóng giận của mình, xoay người, đấm một quyền lên vách tường, vách tường được xây bằng đã cẩm thạch, bị hắn đấm một quyên lún sâu xuống, bụi bay mù mịt. A Đông đột nhiên xin thua, làm áp lực trên vai của ta tăng lên rất lớn. Ô Kỳ Thái đi tới bên người ta, hai tay đặt lên vai ta nói: "Ta tất cả hi vọng đều đặt lên người của ngươi, chỉ cần ngươi đoạt quán quân, ta sẽ trả lại tự do cho ngươi!" Ta cổ sức xiết chặt đai lưng, hai mắt không biểu hiện gì cả. Ô Kỳ Thái nặng nề gật đầu, vỗ vỗ vai ta nói: "Ngươi nhất định có thể làm được!" Đối thủ của ta đến từ Hoàn Nhan hoàng tộc, Cự Nham, thân thể của hắn cao lớn hơn ta rất nhiều, hắn ngạo nghễ đứng giữa đấu trường, một thanh đại kiếm dài chừng 6 xích cắm ở trước mặt. Hắn mang mặt nạ hổ, tóc vang tung bay, ta từ từ đi vào trong đấu trường, đôi mắt của hắn chưa rời khỏi ta một chút nào. Tay trái ta cầm Hộ thuẫn, tay phải cầm trường đao, chỉ xéo xuống mặt đất. Ta đã đoán được lực lượng của Cự Nham khẳng định trên rất nhiều, nên phương pháp đối phó của ta là dùng Hộ thuẫn, giảm lực công kích của hắn. Cự Nham gầm lớn một tiếng, tâm tình của khán giả lập tức bị kích động tới mức cuồng nhiệt. Khi ta bước chân vào trong đấu trường, Hoàn Nhan Vân Na và Toàn Tuệ Kiều đang ngồi trên khán đài, đôi mắt quan tâm nhìn thẳng vào ta, Dực Hổ liều mạng khua khua đôi tay nhỏ bé. Ta nở nụ cười, “đinh” một tiếng, trận đấu bắt đầu, tâm tình của ta trở nên căng thẳng, trong tầm mắt chỉ còn lại một người đó là Cự Nham. Hắn rút đại kiếm, gầm lên một tiếng hướng ta vọt tới, ta xoay người chạy quanh đấu trường, trong đấu trường nhất thời yên tĩnh, không ngờ trận đấu lại diễn ra như vậy, đâu có chém giết thảm liệt. Ý của ta là muốn tiêu hao thể lực của Cự Nham, Cự Nham tuy rằng thân cao chân dài, thế nhưng động tác lại chậm, luôn cách ta một khoảng, sự phẫn nộ của hắn lên tới cực điểm, những từ gầm gừ đã phát ra trong miệng. Trong sân đã có người bắt đầu ồn ào, sách lược của ta như vậy, không khác gì lùi bước. Cự Nham đang vững tin là ta chạy trốn, nhưng thân hình ta đột ngột dừng lại, nhảy xéo sang một bên, tới bên cạnh của hắn, mà Cự Nham theo quán tính, vẫn phóng đi theo phương hướng cũ. Trường đao trong tay của ta đâm tới sườn trái của hắn, muốn một kích giết địch. Trong lúc nguy cấp, Cự Nham trở nên tỉnh táo dị thường. Hắn lấy hộ thuẫn ở cánh tay trái che lại, nhưng ta lại biến đổi thế đao, đao phong tà tà đâm về phía trước, mũi đao đâm vào cánh tay của hắn. Cự Nham không hề hay biết, đại kiếm trong tay phải quét tới, ta rút trường đao, lui lại phía sau. Cự Nham bị ta đâm trúng cánh tay, máu tươi lập tức phụt ra, nhát kiếm của hắn vừa rồi thất bại, ta tận dụng thời cơ, đâm thêm một đao vào ngực của hắn. Tốc độ của Cự Nham tương đối chậm, mũi đao xuyên qua bì giáp, đâm vào cơ ngực, nhưng chỉ vào được nửa thốn, rồi không cách nào vào thêm được nữa, bởi tay trái của hắn đã tóm được thân đao. Hắn mạnh mẽ dùng lực rút đao, máu tươi theo đao chảy ồ ồ ra. Dường như hắn không có cảm giác đau đớn, “đương" một tiếng, thanh đao gãy làm hai đoạn, đại kiếm chém vào cổ của ta. Ta lại lui về phía sau mấy bước, né tránh một kiếm của hắn, sau đó nhìn trường đao trong tay, bây giờ nó chi còn lại chừng một xích. Cự Nham cười lên đắc ý, hắn bỗng nhiên nhảy tới một bước, ta rõ ràng cảm giác được mặt đất rung động, đại kiếm lấy thế của vạn quân bổ tới ta. Thân hình của ta nhích sang bên trái, dùng hộ thuẫn trong tay cản kiếm, một lực lượng vô cùng khổng lồ truyền tới, làm cho thân hình của ta bay vọt về phía sau chừng 3 trượng, ngã xuống mặt đất. Lực lượng khổng lồ này, làm ta không cách nào dự đoán được. Cự Nham gia tốc chạy về phía ta, hắn muốn nhân cơ hội, tước đoạt sinh mệnh của đối thủ. Ta bò dậy, lấy đoạn kiếm còn lại, toàn lực chém tới Cự Nham, thân hình của ta bay ngược ra sau, nhưng khác với lần trước, là lần này ta tận dụng lực lượng của Cự Nham. Ta vững vàng rơi sát vào biên giới của tấm lưới bảo hộ, cánh tay cầm đao run lên, hổ khẩu đã rách toạc, tóe máu. Cự Nham thấy ta bị dồn tới góc, hắn đi từng bước tới cạnh ta, hộ thuẫn trong tay đã bị rách, ta toàn lực ném vào hắn, nhưng lại bị hắn đánh bay sang một bên. Ta đứng thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào cước bộ của Cự Nham. Cự Nham dừng lại, sau đó nhanh chóng hướng ta vọt tới, đồng thời ta cũng phóng tới chỗ hắn, nhưng mục tiêu của ta không phải là đầu hắn, mà lại là hạ bàn. Đòn đánh của ta đã vượt ra ngoài dự liệu của Cự Nham, thế kiếm của hắn đã mất, vội vàng xoay lại, đâm xuống dưới. Thân hình ta dán chặt vào mặt đất, cánh tay toàn lực đâm tới xuyên thủng bì giáp, đâm vào tiểu phúc của hắn. Cự Nham gào lên một tiếng thảm thiết, thân hình không còn duy trì được nữa, lập tức ngã xuống dưới đất, hắn run rẩy rút đoạn đao ra, ta thừa dịp này, lại đấm thêm một quyền vào chỗ đó. Cự Nham bị thương nặng như vậy, nhưng hắn vẫn tóm được tay của ta. Song chưởng của hắn như một cái vòng sắt xiết chặt, dường như muốn nghiền nát tay của ta. Ta liều mạng ngửa ra sau, dùng đầu đập vào mũi của hắn. Cự Nham đau đớn, nới lỏng cánh tay, ta nhanh chóng thoát ra. Do mất một lượng máu lớn, nên hành động của Cự Nham đã trở nên chậm chạp, thể lực của ta cũng không còn, biết chiêu vừa rồi đã hao tổn rất nhiều sức lực. Cự Nham cầm lấy đại kiếm một lần nữa dồn ta vào góc, dưới sự chiến đấu của chúng ta, tấm lưới đã rách thành những mảnh nhỏ. Ánh sáng trùng hợp chiếu lên thân hình của ta và Cự Nham, hợp hai cái bóng lại làm một, Cự Nham lại giơ đại kiếm lên, hắn thấy ta đã không còn đường lui, nên ước tính, một kiếm này sẽ chém ta thành hai đoạn. Ta liều lĩnh xông tới, ôm lấy phẩn eo của hắn, đột nhiên kéo một cái, làm cho đại kiếm của Cự Nham không chém được, đồng thời ta điên cuồng dùng khửu tay, thúc vào sườn của hắn. Nhưng ta cũng bị hắn thúc một cái vào sống lưng, sự đau đớn, làm bộc phát toàn bộ thực lực của ta. Ta gầm lên một tiếng chấn vỡ thiên địa, thân hình to lớn của Cự Nham bị ta vác bổng lên, ta ngửa người một cái, nương theo một thế vật của người Mông Cổ, vặn hắn ra đằng sau. Đại kiếm từ trong tay Cự Nham văng ra, kiếm phong băng lãnh xẹt qua má của ta, cắm lên mặt đất. Sống lưng của Cự Nham bị bẻ gãy, mặt nạ hổ rơi ra, máu tươi trào ra từ trên mặt của hắn. Ta bò dậy rút đại kiếm lên khỏi mặt đất. "Giết chết hắn!" "Giết chết hắn!" Toàn bộ đấu trường vang lên những tiếng gào khản cổ, ta nhìn vào trong đám người, thấy Toàn Tuệ Kiều dường như không đành lòng nhìn cảnh máu tanh trước mặt, hai mắt nhắm chặt lại. Đôi mắt đẹp của Hoàn Nhan Vân Na tỏa ra quang mang kích động, nàng không chút nào che giấu sự thưởng thức đối với ta, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dực Hổ đỏ bừng lên, liều mạng gọi tên của ta. Ta nắm lấy mái tóc vàng rối bời của Cự Nham, một kiếm chém đứt đầu của hắn, đối với hắn, đây chính là một sự giải thoát. Cả đấu trường rung chuyển bởi những tiếng gào. Ba ngày sau chính là trận chung kết, ta mơ hồ cảm thấy Ô Kỳ Thái dường như có điều gì đó lo lắng. Trận đấu với Cự Nham đã làm tiêu hao rất lớn thể lực của ta, trong khi đó Bạo Long Cầu Tháp lại có được sự nghỉ ngơi khi A Đông bỏ cuộc, hay là Ô Kỳ Thái lo lắng chuyện này. Đêm trước trận chung kết, Ô Kỳ Thái và Sát Cáp Thai đem rượu và thức ăn tới phòng của ta, chủ nhân chủ động cùng với nô lệ uống rượu, không thể nghi ngờ, đây chính là một chuyện vô cùng mới mẻ. Ô Kỳ Thái dùng ngân đao cắt một chân con dê đưa cho cả, còn Sát Cáp Thai rót rượu. "Thể lực khôi phục tới đâu rồi?" Ô Kỳ Thái thân thiết hỏi. Ta cười nhạt một tiếng nói: "Chắc không có gì trở ngại." Sát Cáp Thai khác hẳn ngày xưa, trong cách nói của hắn đã câu nệ hon trước rất nhiều. Ô Kỳ Thái bưng bát rượu lên nói: "Chúc ngươi ngày mai có thể giành lấy được tự do. Cạn!" Ta bưng bát rượu lên định uống, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Sát Cáp Thai có cái gì đó toát ra, hình như là có nỗi khổ tâm. Trong lòng ta chợt hiểu, chỉ đưa bát rượu lên miệng, cho dính, ướt môi, thình lình Ô Kỳ Thái giật lấy bát rượu trong tay ta, làm nó rơi xuống đất, nói: "Không nên uống!" Ta ngạc nhiên nhìn về phía Ô Kỳ Thái. Ô Kỳ Thái nắm chặt song quyền, thờ dài một tiếng, Sát Cáp Thai ở phía sau tỏ ra vui mừng. Ô Kỳ Thái đứng đậy, đi lại trong phòng nhiều lần, dùng thanh âm trầm thấp nói: "Gia Luật thừa tướng có tìm ta..." Ta nhìn đôi mắt phúc tạp của hắn, nhất thời hiểu được ngọn nguồn. Ô Kỳ Thái bỗng nhiên mở cửa phòng, gió đêm mang theo hơi lạnh của mùa xuân tràn vào, hắn hít một hơi thật sâu nói: "Ba mươi năm trước, cũng có một nô lệ vào tới trận chung kết như ngươi, lúc đó trong lòng hắn tràn ngập tự tin có thể giành lấy chức quán quân, nhưng chủ nhân của hắn lại bảo hắn bỏ qua thi đấu, sau đó lấy sự tự do làm khuất phục hắn..." Hắn hiển nhiên là đang kể chuyện của mình. Ô Kỳ Thái bỗng nhiên xoay người lại, mở áo ngực của mình ra, trên ngực toàn những vết sẹo chằng chịt, hai mắt hắn ươn ướt nói: "Những vết sẹo vinh hạnh này của ta, đã biến thành những nỗi sỉ nhục suốt đời." Trong đôi mắt của hắn hiện lên sự thống khổ: "Hiện giờ ta mới hiểu được một đạo lý, tự do tuy đáng quý, nhưng không thể hi sinh sự tôn nghiêm để đổi lấy nó!" Hắn nhìn thẳng vào ta nói: "Tên Xích Mi kia đặt cược một số tiền lớn mà trận đấu ngày mai, nên hắn không muốn có sự sơ xuất gì." Ta gật đầu nói: "Cho nên ngươi đã nghĩ ra chủ ý hạ độc vào trong rượu?" Sát Cáp Thai từ trước tới giờ không mở miệng, thì nay bỗng nói: "Việc này không có liên quan tới chủ nhân, là chủ ý của ta, hơn nữa trong rượu kia cũng không phải độc dược gì cả, chỉ là Tùng Cốt Tán, khiến cho tứ chi mềm nhũn vô lực." Ta cười lạnh nói: "Tùng Cốt Tán và độc dược có khác gì nhau đâu, đều đoạt đi tính mệnh của ta, chẳng qua chỉ là vấn đê sớm hay muộn mà thôi." Trên mặt Sát Cáp Thai hiện lên sự xấu hổ, kỳ thực hắn một lòng suy nghĩ cho Ô Kỳ Thái, chuyện này không thể trách hắn được. Sát Cáp Thai có chút u sầu, lo lắng, nói: "Nếu như chúng ta thắng trận quyết đấu này, sợ rằng Gia Luật Xích Mi sẽ không bỏ qua ý đồ đâu." Ô Kỳ Thái chuyển hướng nhìn ta lớn tiếng hỏi: "Ngươi có sợ không?" Ta lắc đầu, thế cục đã phát triển tới mức này, sợ có lợi ích gì chứ? Ô Kỳ Thái cười ha ha nói: "Hảo hán tử! Dũng cảm hơn nhiều so với ta năm đó." Hắn lấy ra một tờ giấy ở trong ngực, nói: "Đây là từ khế ước ta mua ngươi từ trong tay Ngốc Nhan, chỉ cần ngày mai ngươi thắng lợi, ta cho ngươi tự do." Sát Cáp Thai thở dài một tiếng: "Chủ nhân nếu như kiên trì thì sẽ phải trả một cái giá rất thảm trọng!" Ta cười nhạt nói: "Chỉ cần bước vào trận quyết đấu, ta chỉ có một lựa chọn, đó là nhanh chóng kết liễu đối thủ, dùng thòi gian ngắn nhất trận đấu, điểm này không ai có thể thay đổi..." Ta dừng lại một chút nói: "Bao gồm cả chính ta!" Mưa phùn kéo dài, nhưng không vì vậy làm cản trở trận quyết đấu, cách tự do chỉ một bước chân, đã khơi dậy sự hưng phấn đã đánh mất từ lâu trong lòng của ta. Ta có thể đó được tự do không? Khi còn ở Đại Khang, vì có được tự do, tránh khỏi bị người ta khống chế, ta tới Tần. Làm thân phận con tin ở Tần, ta lại càng không có gì tự do của chính mình, bây giờ làm nô lệ của Ô Kỳ Thái, hình như ta cách tự do không còn xa nữa rồi. Cho dù ta có đánh bại Cầu Tháp, thì cũng không cách nào có được tự do chân chính. Ta ngửa đầu nhìn thẳng lên trời cao, chỉ có trở thành vương giả hùng bá thiên hạ, thì mới mong có được tự do của chính mình, mới có thể tùy tâm sở dục, chi phối vạn dân thiên hạ. Ta càng kiên định bước đi, trong mặt nạ hoàng kim rất tối nhưng bầu trời thì lại rất sáng, tiếng hoan hô trong nháy mắt đạt tới đỉnh. Ta nhìn xuyên quan mặt nạ hoàng kim, chuẩn xác nhìn vào vị trí của Toàn Tuệ Kiều. Đôi mắt đẹp của nàng lóe sáng khi ta xuất hiện, ngoài ra quan tâm tới ta còn có Hoàn Nhan Vân Na, Toàn Tuệ Kiều thì còn rụt rè một chút, nhưng thiếu nữ bắc quốc thì nhiệt tình hơn nhiều. Nàng và Dực Hổ đồng thời hét tên của ta, hai chữ Băng Báo đã làm cho tim ta dậy sóng. Trong lòng ta dâng lên một sự ấm áp từ lâu không có, sự ôn nhu mà ta đã quên lại một lần nữa, trở lại trong tim của ta, ta nắm chặt trường đao băng lãnh, phải đoạt lại những gì đã mất. Đất trong trường đấu bị mưa nhuộm thành một màu đỏ, máu trong trường đấu như được cát đỏ hút dần đi. Bạo Long Cầu Tháp nghiêng nghiêng đi vào trong đấu trường, thân hình của hắn và ta tương đương nhau, bì giáp màu đen làm cho hắn trông rắn chắc, bước chân của chúng ta đi chậm chậm, gặp nhau ở giữa trận đấu. Trường đao của ta và đoản kiếm của Cầu Tháp chạm khẽ vào mau, mượn cơ hội này, chúng ta đều quan sát đối phương, trong đôi mắt của Cầu Tháp là sự lý trí và tỉnh táo, trong đó ta không nhìn thấy bất luận một thứ gì gọi là cuồng nhiệt, những âm thanh ngoài kia không có một chút ảnh hướng nào với hắn cả. "Mong rằng máu của ngươi sẽ xứng với đoản kiếm trong tay của ta." Thanh âm băng lãnh của Bạo Long vang lên. "Ta sẽ đạp qua thi thể của ngươi, để nghênh tiếp tự do!"