[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Những con điêu này bay cao thật, thường thì nơi có tuyết ít khi có động vật lui tới...”
Hoàn Nhan Vân Na sắc mặt đột nhiên biến đổi, nàng cả kinh nói:
“Chẳng lẽ là Gia Luật Xích Mi sai thần thú doanh đuổi tới?”
Gia Cát Tiểu Liên ngửa đầu nhìn con hắc điêu một chút nói:
“Hoàn Nhan tướng quân nói không sai, điêu phổ thông rất ít khi tới nơi này kiếm ăn.”
Tiêu Trấn Kỳ hừ lạnh một tiếng, từ phía sau tháo Trường Cung xuống, cung như trăng đầy tháng, định vị hắc điêu, ‘Vù’ một tiếng mũi tên đã lao thẳng lên không trung.
Khi mũi tên vừa rời khỏi cung, Tiêu Trấn Kỳ liền thở dài một hơi nói:
“Con súc sinh này bay rất cao, độ mạnh của cung sợ rằng không đủ.”
Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, mũi tên bay chưa tới hắc điêu, thì con hắc điêu đã cảnh giác kêu lên một tiếng lanh lảnh, rồi vòng qua hướng Đông bay đi.
Ta lớn tiếng nói:
“Địch nhân sẽ rất nhanh chóng xác định, được vị trí của chúng ta, mọi người đẩy nhanh tốc độ, mau chóng vượt qua đỉnh núi.”
Đường tới ranh giới tuyết càng lúc càng khó đi, tốc độ của chúng ta giảm hẳn so với lúc trước. Gió lạnh càng lúc càng lớn, thổi ngược chiều so với hướng chúng ta đi, thường cứ đi được vài đoạn, lại bị gió thổi lùi lại vài bước.
Ta nhìn ngọn núi tuyết Khải Lạp Nhĩ cao xa, trông giống như một khối ngọc không tỳ vết, giữa trời xanh mây trắng trông đặc biệt chói mắt, phảng phất như gần trong gang tấc, mà lại xa tận chân trời.
Đi khỏi vùng đất này, phía trước chúng ta xuất hiện một con sông băng, băng trên núi tuyết cộng thêm những dải băng trên sông, tạo lên những ngọn núi băng nhỏ, phảng phất như một thanh bảo kiếm trong suốt, lấp lánh hàn quang, ánh mặt trời chiếu vào trông như chúng phát ra quang mang bảy sắc, làm cho chúng ta tưởng như đang ở trong nhân gian tiên cảnh.
Chúng ta ngược gió đi qua đám băng, đường phía trước càng lúc càng nhỏ hẹp, gió lạnh gào thét đánh thốc thẳng vào những ngọn núi băng nhỏ, làm cho những hạt tuyết nhỏ rơi xối xả như mưa, giống như đang kêu gào, tạo thành những luồng gió xoáy kéo theo tuyết bay lả tả trên đỉnh đầu.
Khi đi qua sườn núi băng này, mỗi người trong chúng ta ai nấy đều ở trong tình trạng kiệt sức. Chúng ta tìm một hẻm núi băng tránh gió, tất cả dừng lại nghỉ ngơi, Gia Cát Tiểu Liên móc từ trong người một cái kính viễn vọng đưa cho ta.
Ta học theo cách của hắn, đưa mắt nhìn vào trong kính viễn vọng, thì thấy một đội ngũ chừng 200 người đang tiến nhập ranh giới tuyết, bọn họ tập hợp năm người làm một tổ, dùng xe trượt tuyết di chuyển và dùng chó săn ở Bắc cực kéo, cho nên tốc độ rất nhanh.
Ta hít một hơi lạnh, dựa theo tốc độ của địch nhân bây giờ, thì rất nhanh sẽ đuổi kịp chúng ta.
Hoàn Nhan Vân Na nói:
“Những người của Thần thú doanh cũng không phải là khó đối phó, không biết là Lỗ Cung Bạo có theo tới đây hay không?”
Gia Cát Tiểu Liên bình tĩnh nói:
“Lỗ Cung Bạo và sư phụ ta được gọi là hai đại kỳ nhân của Đông Hồ, hắn am hiểu thú ngữ, có thể điểu khiển bầy thú. Nếu như hắn đích thân tới đây, sợ rằng...”
Hắn bỗng nhiên dừng lại không nói nữa.
“Bầy điêu!”
Tiêu Trấn Kỳ thị lực rất tốt, phát hiện ra sự biến hóa trên không trung.
Trên bầu trời có hơn trăm điểm đen đang lao nhanh tới vị trí của chúng ta.
Lang Thứ lớn tiếng nói:
“Nơi này không thích họp ở lại, mau tìm chỗ trốn!”
Nhưng mà chỗ chúng ta đứng đang ở giữa không trung, phía trước là bức tường băng cao chót vót, phía sau là vạn trượng vực sâu, chỉ có theo con đường kéo dài này mới có thể lên được tới đỉnh núi, nhưng mà trong một thời gian ngắn muốn leo lên đỉnh núi, thì thực sự là không thể nào.
Ta lạnh lùng nói:
“Không còn kịp rồi, cầm lấy cung tiễn chuẩn bị chiến đấu!”
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Cự Linh! Đem Mặc thị liên nỗ (nỏ của họ Mặc) chia cho mọi người!”
Mặc thị liên nỗ dùng tinh cương chế tạo thân nỏ, bên ngoài dùng da trâu để bọc, bên trong có thể đồng thời móc vào 10 mũi tên, tầm bắn tuy rằng giống nhau, thế nhưng quan trọng là trong một thời gian ngắn có thể lập tức bắn ra, hơn nữa khoang nỏ và thân nỏ được tách ra, bắn và lắp tên không ảnh hưởng gì tới nhau.
Mặc Vô Thương quả nhiên là đại kỳ tài, loại liên nỗ này nếu như dùng trong đại quân, thì lực công kích tầm xa tăng lên mấy lần.
Ta và Tiêu Trấn Kỳ, Lang Thứ, Hoàn Nhan Vân Na, Cự Linh đem Tuệ Kiều, Dực Hổ, Gia Cát Tiểu Liên ba người bảo vệ ở trung tâm, trong tay của mỗi người đều cầm một cái liên nỗ hướng lên bầu trời.
Đàn điêu bay tới càng lúc càng gần, bắt đầu làm lao xuống.
Ta hét lớn:
“Bắn!”
Năm người chúng ta toàn lực ấn nút, những mũi tên xé gió bắn lên không trung, Tiêu Trấn Kỳ và Vân Na đều là thần tiễn thủ, Lang Thứ và Cự Linh cũng là thiện xạ, ta tuy rằng kém nhất nhưng mà có nỏ này dùng, trong khoảng thời gian ngắn cũng đã bắn được chết năm con điêu.
Gia Cát Tiểu Liên và Dực Hổ ở Tuệ Kiều phụ trách lấy mũi tên cho chúng ta, sau khi bắn xong một loạt, lại nhanh chóng thay bằng một loạt khác.
Sau khi bắn được ba loạt thì tuyết điêu trên không trung đã ít hơn một nửa.
Những con còn lại thấy tình thế không ổn xoay mình bay ngược trở lại, trong đám này có mấy con tuyết điêu hung hãn, bị nỏ bắn xuyên qua người rồi, mà vẫn còn dùng tốc độ cao nhất lao vào chúng ta.
Một con tuyết điêu đã lao tới cách chúng ta không tới ba thước, ta nhanh chóng rút trường đao bổ trung cái cổ của con điêu này, chém nó thành hai khúc.
Hai con tuyết điêu khác chia thành hai hướng công kích ta, Tiêu Trấn Kỳ và Vân Na đồng thời sử dụng nỏ bắn, mấy con tuyết điêu này bỗng nhiên kêu lên một tiếng, dừng lại giữa không trung, sau đó rơi xuống vách núi.
Trận hình công kích của tuyết điêu bị chúng ta bắn cho tán loạn, những con còn lại không còn ý niệm công kích trong đầu, bỏ chạy ra tứ phía.
Chúng ta nhanh chóng thu hồi nỏ tiễn, dọc theo vách núi di chuyển. Mặc dù không có người bị thương trong chiến đấu, thế nhưng tuyết điêu công kích cũng đã trì hoãn hành trình của chúng ta, cho nên truy binh cách chúng ta càng lúc càng gần.
Đi khỏi vách núi băng, trước mặt chúng ta xuất hiện một vùng băng, bên trái có mấy núi đá hiểm trở, Gia Cát Tiểu Liên bảo Cự Linh dừng bước, xem kỹ hoàn cảnh xung quanh, hồi lâu mới nói:
“Chúng ta đi tới gần núi đá kia tạm thời tránh né một chút.”
Đôi mi thanh tú của Hoàn Nhan Vân Na nhíu lại nói:
“Bên kia hình như không có đường để đi.”
Gia Cát Tiểu Liên mỉm cười nói:
“Ta vẫn còn chưa nói hết.”
Hắn chỉ vào cái hồ trong núi nói:
“Đó là một nơi ẩn thân cực tốt.”
Tiêu Trấn Kỳ có chút sầu lo nói:
“Khứu giác của chó săn cực kỳ nhạy bén, chúng ta chưa chắc đã tránh thoát được sự truy đuổi của nó.”
Ta biết Gia Cát Tiểu Liên tất nhiên có cách nghĩ của hắn, thấp giọng nói:
“Gia Cát huynh có cao kiến gì chăng?”
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Cách vách núi tuyết kia có độ đốc cực lớn, trên đó có quang mang bảy sắc, hiển nhiên là bên sườn núi có sông băng.”
Ta nhìn theo phương hướng mà hắn chỉ, quả nhiên trên sườn núi có những quang mang bảy sắc hiện lên.
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Với tốc độ hiện nay của chúng ta, thì rất khó thoát khỏi sự truy đuổi của Thần Thú Doanh, biện pháp tốt nhất chính là lợi dụng địa hình tiêu diệt toàn bộ bọn họ!”
Chúng ta vô cùng kinh hãi nhìn hắn, thần thú doanh nhân số đông đảo, còn có chó săn tương trợ. Nếu như cứng đối cứng, thì phần thắng của chúng ta rất nhỏ.
Gia Cát Tiểu Liên cười nói:
“Ta không thể chính diện đánh nhau với chúng được.”
Hắn hướng Cự Linh nói:
“Đem Phích lịch đạn ra đây.”
Cự Linh lấy một viên đạn màu đen từ trong áo da của mình, sau đó lại lấy ra một cái cung bằng thép.
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Đợi cho bọn họ đi tới trên sườn dốc có tuyết phủ, chúng ta bắn Phích lịch đạn nên đỉnh sườn núi, đạn nổ sẽ tạo thành một trận tuyết lở long trời lở đất.”
Ta lập tức hiểu được lời mà Gia Cát Tiểu Liên nói, hóa ra lúc nãy hắn đang đứng quan sát hiểm địa, đây chính là nơi duy nhất có thể tránh được tuyết lở lan đến.
Chúng ta đi vào trong cái hồ của núi đá, Tiêu Trấn Kỳ muốn thử sức với cây cung, nhíu mày nói:
“Sợ rằng độ mạnh của cái cung này thiếu, không bắn được tới đỉnh núi.”
Hắn nhanh chóng gỡ Trường Cung từ phía sau xuống, dùng chùy thủ cắt đứt dây cung, rồi lại nối thêm hai đoạn.
Bên tai mơ hồ nghe được có tiếng chó sủa, hơn hai trăm tên lính của thần thú doanh đã xuất hiện ở trong cánh đồng tuyết.
Gia Cát Tiểu Liên dùng kính viễn vọng tỉ mỉ quan sát hành động của đối phương, đợi khi toàn bộ người của đối phương tiến vào trong sườn tuyết, hắn thấp giọng nói:
“Bắn!”
Tiêu Trấn Kỳ toàn lực bắn cung, cái cung bằng thép này bị hắn kéo cong lên, Tiêu Trấn Kỳ hét lớn một tiếng, sáu chiếc dây cung bằng gân bò được kéo ra, tay phải của hắn bỗng nhiên buông lỏng, phích lịch đạn nhanh như tia chớp hướng đỉnh núi vọt tới.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn vào phía trên sườn dốc, chẳng biết từ khi nào bầu trời lại kéo tới một đám mây đen, ánh sáng trở nên âm u, Phích lịch đạn biến mất trong đỉnh núi tuyết.
Hô hấp của ta như ngừng lại, yên lặng đợi thời khắc kích động tới. Trên đỉnh sườn dốc bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ, rồi những tiếng đì đùng kéo tới, mặt đất dưới chân rung chuyển ầm ầm.
Chúng ta theo bản năng đứng sát vào nhau, giữ chặt cho khỏi ngã.
Trên sườn dốc tuyết bay bụi mù, đó là hiện tượng của những tảng băng bị nổ vỡ, toàn bộ ngọn núi nhất thời bị phủ thêm một tầng sương mù dày đặc, ánh nắng cũng không thể chiếu xuống dưới.
Mặt trời lại hiện ra từ trong đám mây đen, thanh âm núi vỡ không ngừng vang lên bên tai, nhanh chóng lao xuống phía dưới.
Chúng không gặp phải trở ngại gì ở trên đường, tốc độ lao rất nhanh, dưới ánh mặt trời chiết xạ tạo thành những quang mang thê lương.
Tuyết lở giống như nước chảy trên sông dài, chạy chồm gầm thét cuốn tới chân núi.
Thần thú doanh nhất thời hoảng loạn cả lên, hơn hai trăm tên lính liều lĩnh bỏ chạy xuống dưới chân núi, nhưng bọn họ còn chưa chạy được vài bước, thì vô số tảng băng lớn đã gào thét lao tới, cuốn tất cả các đội ngũ ở đây mang đi.
Đây là trận chiến không có thuốc súng, mà chỉ có sức mạnh của thiên nhiên biểu hiện ra sự mỹ lệ và tàn nhẫn, vừa đáng sợ, vừa tráng lệ tuyệt luân!
Hơn hai trăm tên lính giống như lá rụng trong gió thu, tuyết lở còn chưa có tới trước mặt bọn họ, thì luồng không khí ập tới đã cuốn họ bay toán loạn.
Tuệ Kiều không đành lòng nhìn nhắm mắt lại, khuôn mặt của nàng áp sát vào lưng của ta.
Tuyết lở kéo dài trong nửa giờ mới kết thúc, nó cũng không tính là lớn, thế nhưng hơn hai trăm binh sĩ thần thú doanh ở trước nó lại vô cùng nhỏ bé.
Tuyết lở qua đi, cánh đồng tuyết chẳng có chút dấu vết nào, mấy trăm sinh mệnh vô thanh vô tức biến mất, dường như là chưa từng xuất hiện.
Ta là người đầu tiên khôi phục này tình hình từ trong sự khiếp sợ, tất cả đều đã là quá khứ chúng ta phải nhanh chóng đi qua cánh đồng tuyết này.
Sức gió dần dần yếu bớt, toàn bộ cánh đồng tuyết trống trải dị thường, chúng ta lội tuyết tiếp tục hành trình.
Có lẽ là do cảnh tượng tàn khốc xảy ra trước mắt, nên trong suốt một đoạn hành trình dài, chúng ta không ai nói gì, tất cả đều trầm mặc.
Khi ánh mặt trời chậm rãi hạ xuống chân núi một vầng trăng non mọc lên, ánh sáng âm u trong trẻo bao phủ toàn bộ cánh đồng tuyết.
Khải Lạp Nhĩ Tuyết Sơn ở dưới ánh trăng phảng phất như một bóng người to lớn ngủ say, ánh trăng chiếu rõ mọi vật, nhìn mỹ lệ vô cùng.
Đi qua một hành lang băng dài và lạnh, những tia sáng rực rỡ làm cho ta phải nhắm hai mắt lại, khi mở ra, thì thấy phía trước có một mặt hô như một chiếc kính, bởi vì mặt hồ đã sớm bị đóng băng, ánh trăng trong suốt bị phản xạ, phảng phất như tuyết ở trong u cốc được khảm một khối kim cương mỹ lệ.
“Tạp Kỳ Nhã!”
Hoàn Nhan Vân Na vui mừng nói, nàng lập tức giải thích:
“Tạp Kỳ Nhã chính là thiên không chi hồ, nếu như đi qua nó, thì đối diện chính là đỉnh núi Khải Lạp Nhĩ Sơn.”
Dực Hổ hưng phấn lớn tiếng vui mừng nở nụ cười:
“Chúng ta sắp đến đỉnh núi!”
Hoàn Nhan Vân Na gật đầu nói:
“Trước khi trời sáng, chúng ta có thể tới được đỉnh núi Khải Lạp Nhĩ Sơn.”
Băng trên mặt hồ rất dày, có thể chịu được trọng lượng của chúng ta, Dực Hổ và Lang Thứ hưng phấn nhảy nhót trên mặt băng.
Ta có chút kỳ quái hỏi:
“Trên đỉnh tuyết sơn này, tại sao lại có hồ nước?”
Hoàn Nhan Vân Na giải thích:
“Tạp Kỳ Nhã cấu thành rất kỳ quái, mỗi khi tới mùa hạ, ánh sáng mặt trời sẽ kéo dài, từ đáy hồ sẽ có một sức sóng bốc lên, làm tan chảy băng, hòa tan toàn bộ hồ nước, thời gian còn lại thì toàn bộ bị đóng băng.”
Ta cười nói:
“Nếu như vậy thì chỉ cần qua hai tháng nữa, ở đây sẽ là cảnh tượng sóng nước dập giờn?”
Hoàn Nhan Vân Na gật đầu:
“Chỉ tiếc lần này ngươi không có cơ hội thấy được.”
Tiêu Trấn Kỳ bỗng nhiên cúi người, đưa tay sờ vào mặt băng, thần tình trờ nên ngưng trọng dị thường:
“Đi mau! Có cái gì đó đang chạy tới hướng chúng ta!”
Chúng ta tuy rằng không biết hắn chỉ cái gì, thế nhưng ai nấy đều cảm nhận được tình thế gấp gáp, cước bộ trở nên nhanh hơn vọt tới bờ hồ bên kia.
Khi mới đi tới giữa hồ, thì từ xa truyền lại những tiếng sấm nổ ì ùng, mặt băng dưới chân chấn động kịch liệt.
Sau khi xoay người lại, thì thấy từ phía cốc khẩu có một đạo màu trắng đang kéo tới.
Hoàn Nhan Vân Na tuy rằng xưa nay trấn tĩnh, nhưng lúc này mặt cũng không còn chút máu:
“Đàn trâu rừng...”
Tiêu Trấn Kỳ hét lớn:
“Chạy mau!”
Ta lắc đầu nói:
“Không còn kịp rồi!”
Tốc độ của đàn trâu rừng đã đạt tới cực hạn, chúng ta còn chưa tới bờ bên kia thì đã bị nó đuổi kịp.
Ta lớn tiếng nói:
“Dùng phích lịch đạn cho nổ tung mặt hồ!”
Gia Cát Tiểu Liên gật đầu, đem Phích lịch đạn giao cho Cự Linh.
Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Các người đi mau, ta lưu lại đoạn hậu!”
Hắn tiếp nhận cung trong tay của Cự Linh, liên tục bắn ra hai quả phích lịch đạn, phích lịch đạn rơi ở trên mặt băng phía xa, làm cho chúng ta thất vọng, chính là vụ nổ chỉ mới làm bong một lớp băng, phích lịch đạn cũng không phát huy được uy lực vốn có của nó.
Ban đầu Cự Linh vốn đã đi xa, đột nhiên dừng bước lại, đem Gia Cát Tiểu Liên giao cho Lang Thứ, một lần nữa đi vòng đến trước mặt Tiêu Trấn Kỳ, hắn rút cái búa lớn sau lưng ra, toàn lực bổ vào mặt băng, khi bổ liên tục hơn mười cái, mặt băng cũng xuất hiện một vết nứt nhỏ.
Hai người xoay mình chạy cách nơi đó một khoảng, Tiêu Trấn Kỳ nhắm vào vết nứt bắn tới. Phích lịch đạn chuẩn xác rơi vào cái khe, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cái khe vứt đã biến thành một cái băng động, nước từ trong hồ băng phun lên.
Đàn trâu rừng đã chạy lên mặt băng, chỉ có người ở trong hoàn cảnh này mới biết sự sợ hãi trong tim tới mức nào.
Cái băng động kia không có dấu hiệu mở rộng, mà trong tay chúng ta chỉ còn có một quả phích lịch đạn.
Tiêu Trấn Kỳ nổi giận gầm lên một tiếng, đem viên phích lịch đạn cuối cùng này bắn vào băng động.
Một tiếng nổ vang lên, cái băng động rộng thêm chừng hai trượng rồi đột nhiên dựng thẳng lên, vết nứt nhanh chóng mở rộng, nước từ trong hồ không ngừng phun ra ngoài.
Toàn Tuệ Kiều không biết võ công, đương nhiên là nàng ở vị trí cuối cùng, ta chạy chậm lại, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nỗ lực kéo nàng đi.
Các vết nứt trên mặt hồ không ngừng mở rộng, thế nhưng mặt băng vẫn chưa hoàn toàn vỡ vụn, nhưng đột nhiên chúng bạo phát, điên cuồng hướng chúng ta vọt tới.
Toàn Tuệ Kiều đột nhiên té ngã trên mặt băng, vết nứt dưới chân chúng ta đột nhiên xuất hiện, một làn nước phun lên, trong nháy mắt kéo xa khoảng cách giữa hai chúng ta.
Ta xoay người muốn phóng tới chỗ Toàn Tuệ Kiều, Tiêu Trấn Kỳ ở một bên nắm lấy cánh tay ta, hét lớn:
“Công tử, đi mau!”
“Không cần lo cho muội!”
Tuệ Kiều nức nở nói, vết nứt kia đã mở rộng chừng một trượng.
“Buông ra!”
Ta khàn cả giọng hét lớn, lập tức bỏ cánh tay đang bám vào Tiêu Trấn Kỳ.
Ta tung mình lướt qua cái khe, băng dưới chân đột nhiên nứt gãy, hai tay của ta bám chặt vào mép băng, nửa người đã rơi vào trong làn nước lạnh ngắt.
Băng gãy sắc nhọn đâm vào tay của ta, để lại một màu máu đỏ lòm, nhìn mà giật mình, lưu lại một phiến nhìn thấy mà giật mình đỏ sẫm sắc.
“Cẩn thận!”
Tuệ Kiều cầm lấy tay của ta, ta khó nhọc bò lên trên mặt băng, sau đó xoay người ôm lấy Toàn Tuệ Kiều.
Khi xoay người nhìn lại, thì thấy cái khe nứt đã rộng hơn mười trượng, lấy năng lực của ta hiển nhiên là không cách nào vượt qua được.
Đôi mắt đẹp của Toàn Tuệ Kiều rưng rưng nói:
“Huynh..tại sao lại ngu như vậy...”
Ta ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng, hôn lên đôi mắt thất thần kia:
“Ta nói rồi, vĩnh viễn sẽ không bao giờ bỏ muội!”
Đàn trâu rừng cách chúng ta càng lúc càng gần, chúng ta không còn lựa chọn nào khác, tiếp tục ở lại trên mặt băng chỉ có một con đường chết.
Ta cầm lấy bàn tay mềm mại của Toàn Tuệ Kiều, nói:
“Chúng ta cùng nhau nhảy xuống!”
Tuệ Kiều ôn nhu vô hạn gật đầu, trên mặt của nàng không có một chút sợ hãi nào.
Đàn trâu rừng đang điên cuồng phóng tới đột nhiên dừng lại, toàn bộ thiên địa nhất thời im lặng tới đáng sợ.
Tiếng gãy nứt thanh thúy lại một lần nữa vang lên, mặt hồ đã nứt gãy không cách nào chịu được trọng lượng của đàn trâu, băng bắt đầu gãy ra.
Đàn trâu rừng tru lên kinh khủng, điên cuồng chạy nước rút về phía sau, mặc kệ dẫm lên thân thể đồng bạn.
Trâu rừng liên tiếp rơi vào trong hồ nước, mặt băng lúc này đã vỡ thành những mảnh nhỏ.
Chỗ đứng của ta và Toàn Tuệ Kiều chỉ còn lại chừng một trượng.
Tiêu Trấn Kỳ và Hoàn Nhan Vân Na, Lang Thứ ba người xuất hiện ở trên mặt băng đối diện. Tiêu Trấn Kỳ lấy ra một mũi tên từ trong bao, lớn tiếng nói:
“Công tử không nên kinh hoảng. Ta tới cứu người!”
Hắn đem một cái dây dài buộc vào đuôi mũi tên rồi ném qua cho ta.
Ta chuẩn xác tóm lấy mũi tên, buộc quanh hông mình, Tuệ Kiều từ phía sau ôm lấy cổ ta, lặng lẽ hôn lên gáy ta.
Tiêu Trấn Kỳ và Lang Thứ họp lực kéo, tảng băng dưới chân chúng ta đã di chuyển dần tới chỗ bọn họ.
“Cẩn thận!”
Hoàn Nhan Vân Na kinh hô.
Ta vô ý thức xoay người sang chỗ khác, thì thấy ở trên mặt hồ phía sau, bỗng nhiên nhô lên một khối băng cao hơn chừng mười trượng, đang lao tới chỗ chúng ta, hồ nước dưới chân chấn động.
Ta lập tức tung mình nhảy xuống nước, đôi mắt nhất thời trở nên đen đặc, vô số khối băng bay qua người, có cảm giác như là băng đao lướt qua.
Mặc dù đã có nước hồ giảm bớt lựa đạo, nhưng mà chúng cũng gây ra thương tổn cho chúng ta cực lớn.
Ta và Toàn Tuệ Kiều như rơi vào trong bão tố, sinh mệnh đang cố sức gãy dụa bên bờ vực tử vong.
Ta dần dần thích ứng với cách nhìn dưới nước, thấy vô số khối băng đang hướng chúng ta phóng tới, rồi nặng nề đập vào trên người chúng ta.
Ta kéo Toàn Tuệ Kiều toàn lực chìm xuống dưới nước, chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt lực đạo của những khối băng.
Đôi mắt đẹp của Toàn Tuệ Kiều bỗng nhiên mở to, thân thể nàng bỗng nhiên giãy dụa, toàn lực đẩy ta sang một bên, một khối băng lớn nặng nề đâm vào thân thể nàng.
Thân thể của Toàn Tuệ Kiều chậm rãi chìm xuống, ta điên cuồng bơi xuống phía dưới, ôm lấy thân thể Tuệ Kiều, ta biết mình rơi lệ, nhưng nước mắt mới ra đã nhập vào hồ nước băng lãnh này rồi.
Một làn máu tươi từ trong miệng của Toàn Tuệ Kiều phun ra, dường như muốn đọng lại trên người ta, nếu như Toàn Tuệ Kiều không đẩy ta ra, thì người bị khối băng kia đâm trúng phải là ta.
Dây kéo bắt đầu rung động, ta mang Tuệ Kiều nổi lên mặt nước.
Hô hấp của Toàn Tuệ Kiều vô cùng yếu ớt, ta ôm lấy thân thể mềm mại của nàng lớn tiếng la lên:
“Tuệ Kiều! Không được rời bỏ ta! Tuệ Kiều!”
Đôi mắt đẹp của Hoàn Nhan Vân Na hiện lên sự kinh dị, nàng không biết hoàn cảnh của ta và Toàn Tuệ Kiều dưới nước như thế nào.
Tiêu Trấn Kỳ lấy một cái bao vải, phủ lên người ta, rồi cõng ta nhanh chóng rời khỏi mặt băng này.
Cự Linh đã lập hai trướng bồng bên bờ hồ, ta gần như chết lặng được Tiêu Trấn Kỳ dẫn vào, trong trướng bồng còn đặt một chậu than nho nhỏ, bởi vì không gian bên trong nhỏ hẹp, nên ấm áp hơn nhiều so với bên ngoài.
Bỏ đi y phục đã đóng thành những lớp băng, thay một bộ quẩn áo lông cừu khô ấm, Tiêu Trấn Kỳ lại đưa cho ta một túi rượu mạnh, ta ngửa đầU Uống, cái cảm giác ấm nóng mới từ bụng dâng lên.
“Công tử cảm thấy thế nào?”
Gia Cát Tiểu Liên thân thiết hỏi.
Thần trí của ta rốt cục cũng tỉnh táo lại:
“Tuệ Kiều! Ta muốn đi thăm nàng!”
Tứ chi của ta vẫn lạnh ngắt, lảo đảo đi ra khỏi trướng bồng, Lang Thứ đang canh giữ bên ngoài, nói:
“Hoàn Nhan tướng quân đang thay quần áo cho Thanh Thanh cô nương…”
Ta đẩy Lang Thứ ra nhảy vào trong trướng bồng.
Lúc này thấy Hoàn Nhan Vân Na vẫn chưa kịp đắp thảm lông cho Toàn Tuệ Kiều.
Ta khóc thét nói:
“Tuệ Kiều...”
Trước mắt ta tối sầm, dường như muốn ngất đi.
Vân Na cuống quít đỡ lấy ta nói:
“Ngươi không cần lo lắng, nàng còn sống.”
Ta được Vân Na đã tới bên người Tuệ Kiều, yên lặng nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, trong lòng đau xót vô cùng.
Vân Na nhẹ giọng nói:
“Thanh Thanh cát nhân sẽ có thiên tướng phù hộ (người tốt sẽ được thần tiên phù hộ). Nàng nhất định sẽ phục hồi như cũ.”
Ta gật đầu, hướng Vân Na nói:
“Đêm nay sợ rằng phải khổ cực cho nàng rồi.”
Vân Na mỉm cười nói:
“Giữa chúng ta khách sáo như vậy ư?”
Ta cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tuệ Kiều, cơ thể nàng đang ấm dần lên, xem ra Vân Na nói không sai, tính mệnh Tuệ Kiều đã không có trở ngại gì rồi.
Đêm nay ta và Vân Na ngồi bên cạnh Tuệ Kiều, không ai đi ngủ cả.
Cho tới lúc gần sáng, Vân Na dựa vào người của ta mơ màng chợp mắt, cũng không lâu lắm, bên tai chợt nghe tiếng Tuệ Kiều kinh hô:
“Đừng mà, đừng mà!”
Ta mở hai mắt, thấy Tuệ Kiều toát đầy mồ hôi lạnh, hai mắt nàng nhắm chặt, trên khuôn mặt hiện lên thần sắc kinh khủng.
Vân Na cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, nhẹ giọng an ủi:
“Thanh Thanh, tỷ ở chỗ này, sẽ không ai giết được muội!”
Tuệ Kiều dần bình tĩnh lại, dần dần tiến nhập vào trong mộng đẹp.
Ta thấy biểu tình kinh hồn đáng tởm của nàng, trong lòng chấn động, không ngờ hành động của ta đã tạo thành một bóng ma ám ảnh trong lòng nàng. Bắn Tuệ Kiều là hành động hối hận nhất trong cuộc đời của ta.
Ta khoác áo lông cừu đi ra ngoài trướng, chẳng biết từ bao giờ tuyết đã rơi nhỏ trên bầu trời, mặt hồ một lần nữa lại đóng băng.
Tiêu Trấn Kỳ và Lang Thứ đi dò xét đã trở về, thấy ta cười nói:
“Công tử đã khôi phục như cũ hay chưa?”
Ta gật đầu.
Tiêu Trấn Kỳ lại nói:
“Ta và Lang Thứ đi dò xét xung quanh, không có địch nhân ở gần đây.”
Lang Thứ nói:
“Chúng ta chỉ cần đi qua ngọn núi tuyết phía trước, là có thể tới chân núi phía đông của Khải Lạp Nhĩ Sơn, dưới chân núi rừng rậm nguyên thủy, hơn nữa nó thuộc phạm vi của bộ lạc du mục, cho nên người Đông Hồ không dám truy kích tới đây.”
“Chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ lập tức xuất phát!”
Chuyện hôm qua đã làm ta sợ hãi, nếu như bọn họ đuổi kịp, thì đúng là sẽ có một hồi ác chiến xảy ra.
Ta kiên trì muốn cõng Tuệ Kiều trên lưng, cũng không ai ngăn cản ta, Vân Na từ hành động của ta đã cảm thấy có gì đó khác thường.
Tiêu Trấn Kỳ cũng hiểu rõ chuyện của ta và Toàn Tuệ Kiều, ta làm như vậy, là để giảm bớt cảm giác tội lỗi ở trong lòng.
Tuệ Kiều vẫn ngủ say, thỉnh thoảng lại nói mê, lần nào cũng lặp lại là ta không nên giết nàng.
Tới buổi trưa, chúng ta đã thành công leo lên đỉnh núi Khải Lạp Nhĩ Sơn, đứng từ trên đỉnh núi quan sát, trong lòng bỗng dâng lên hào khí vạn tầng.
Chân núi phía đông của Khải Lạp Nhĩ Sơn nhẹ nhàng thoai thoải, sự khó khăn trong khi đi lại đã giảm bớt đi rất nhiều.
Gia Cát Tiểu Liên cười nói:
“Cổ nhân có câu lên núi thì dễ, xuống núi thì khó, chúng ta cần thay đổi nơi này một chút, chân núi phía đông của Khải Lạp Nhĩ Sơn có địa hình tương đối dễ hơn so với phía Tây, mỗi bước đi của chúng ta thuận lợi, thì địch nhân lại càng gần thêm một bước.”
Tiêu Trấn Kỳ kiến nghị nói:
“Chúng ta tạm thời nghỉ ngơi một chút, căn cứ theo lộ trình của chúng ta, thì tới chiều là có thể tới được ranh giới tuyết”
Hắn hiển nhiên là lo lắng cho ta.
Hoàn Nhan Vân Na gật đầu nói:
“Được, chúng ta nghỉ ngơi một canh giờ, sau đó tiếp tục xuất phát.”
Ta một mình đi ra cánh đồng tuyết, nắm một vốc tuyết ném ra ngoài ra. Vân Na yên lặng đi tới phía sau, nàng nhẹ giọng nói:
“Rời khỏi Hắc Sa thành, ngươi hình như vẫn chưa hài lòng.”
Ta cười khổ.
“Ngươi còn đang lo lắng cho Thanh Thanh?”
Ta gật đầu, theo lý thuyết Tuệ Kiều sẽ rất nhanh sẽ tỉnh lại, thế nhưng chẳng hiểu tại sao ta luôn có cảm giác tinh thần không yên.
Vân Na dắt ta tay:
“Nói ra đi, có thể ta sẽ chia sẻ với ngươi được.”
Ta bước lên phía trước hai bước, lấy hết dũng khí nói:
“Thanh Thanh tên thực chất là Toàn Tuệ Kiều, mũi tên sau lưng nàng là do ta bắn!”
“A!”
Hoàn Nhan Vân Na kinh hãi.
Ta nhỏ giọng nói chuyện cũ cho nàng nghe, ánh mắt ta thủy chung chỉ nhìn về phía xa, nếu như đã nói hết, thì ta như trút được gánh nặng thở dài một hơi:
“Nếu như cho ta một cơ hội làm lại, ta quyết không bắn mũi tên kia...”
Hoàn Nhan Vân Na thấp giọng:
“Không! Nếu như có trở lại quá khứ, ngươi vẫn phải bắn mũi tên kia, bởi vì mục tiêu của ngươi là thiên hạ, muốn làm vương giả chân chính, đôi khi cũng phải trả giá cho tình cảm của mình.”
Trái tim ta kịch liệt chấn động:
“Nàng có khinh thường ta hay không?”
Vân Na bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy ta:
“Thiếp không, thiếp tin Tuệ Kiều cũng sẽ không, bởi vì người chúng thiếp yêu là một vương giả, mà muốn làm vương giả thì phải hi sinh nhiều hơn những người khác.”
Ta xoay người lại, đem thân thể mềm mại của Vân Na ôm vào trong ngực.
“Tỷ tỷ! Sư phụ! Thanh Thanh tỷ tỷ đã tỉnh!”
Dực Hổ ở phía xa lớn tiếng gọi chúng ta, ta và Vân Na nhìn nhau đồng thời mỉm cười, hướng doanh trướng chạy lại.
Tuệ Kiều giật mình nhìn hai người chúng ta, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
“Thanh Thanh!”
Hoàn Nhan Vân Na nhẹ nhàng gọi.
“Ngươi là ai? Ta có quen ngươi không?”
Câu trả lời của Tuệ Kiều làm cho chúng ta thất kinh.
Ta tiến đến trước mặt nàng, nói:
“Thanh Thanh! Muội còn nhớ ta hay không?”
“Thanh Thanh là ai? Ngươi là ai?”
Tuệ Kiều thậm chí không nhớ cả ta.
Trên mặt của ai cũng hiện lên sự tiếc hận, ta vẫn chưa hết hy vọng nói:
“Thanh Thanh, muội có nhớ ta không, chúng ta cùng nhau rơi xuống nước mà...”
“Ta chưa từng thấy ngươi, các ngươi có phải là muốn hại ta không? Vì sao lại đưa ta tới chỗ này?”
Tuệ Kiều có chút kinh hoàng lui về phía sau.
Ta liều lĩnh nắm cánh tay nàng nói:
“Muội biết mà, ta là Long Dận Không, còn muội là Toàn Tuệ Kiều.”
“Buông ra!”
Tuệ Kiều thét lên vùng thoát khỏi bàn tay của ta:
“Ngươi tránh ra! Ta không biết ngươi, ngươi mau tránh ra!”
Vân Na vỗ nhẹ lên vai ta nói:
“Dận Không! Để cho muội ấy nghỉ ngơi một chút, xem ra muội ấy đã quên hết tất cả mọi chuyện rồi, ngươi không nên tiếp tục kích thích nàng, nếu không thì mọi chuyện sẽ hỏng bét.”
Ta buồn bã gật đầu, yên lặng đi ra ngoài trướng, ngửa đầu nhìn bầu trời, từ trong lòng gào lên một tiếng bi thương.
Trời xanh vì sao lại tàn nhẫn như vậy, nếu đem Tuệ Kiều lần thứ hai tới bên cạnh ta, thì vì sao lại phải xóa đi ký ức của nàng.
Chuyện thống khổ nhất trên đời là chờ đợi người mình yêu, nhưng nàng lại không còn nhận ra mình nữa...