[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Ta càng nhìn trong lòng càng yêu, ôn nhu nói:
“Để cho ta hôn một cái...”
Đôi mắt đẹp của Vân Na nhắm lại, môi anh đào hé mở đang đợi ta tới để yêu thương.
Ta chậm rãi cúi đầu muốn hôn lên đôi môi của nàng, thì nghe từ trong rừng cây có tiếng róc rách như chuông khánh vang lên. Vân Na có chút kinh hoảng mở đôi mắt nói:
“Có người!”
Ta cười nói:
“Núi hoang dã lâm, làm gì có người ở.”
Nhưng trong lòng ta cũng có chút ngạc nhiên, nắm bàn tay mềm mại của Vân Na đi tới, muốn xem có chuyện gì.
Thanh âm kia thanh thúy dễ nghe, tràn ngập nhịp nhàng, lọt vào trong tay có vẻ vô cùng sảng khoái, ở trong rừng đi quanh co hơn trăm bước, thì thấy phía xa xa có một tảng đá lớn.
Chúng ta đi vòng qua tảng đá lớn, thì thấy có một hồ nước trong suốt, thanh tuyền từ dưới lòng đất chảy ra.
Thanh âm mà chúng ta vừa nghe được ban nãy, chính là tiếng nước chảy róc rách.
Trên mặt hồ có một làn hơi nước nóng, ta đưa tay nhúng thì hóa ra là nước ấm, có cảm giác như nóng nên, hóa ra đây là một cái suối nước nóng, trong rừng rậm đúng là có thắng cảnh.
Vân Na hưng phấn, nói:
“Lúc khác nhất định phải gọi Tuệ Kiều tới đây tắm rửa.”
Ta mỉm cười nói:
“Không cẩn lúc khác, chẳng nhẽ ta với nàng lại không hơn Tuệ Kiều hay sao?
Vân Na nói:
“Huynh lại có cái chủ ý xấu gì rồi.”
Ta cởi áo ngoài, nói:
“Lúc nãy điên cuồng như vậy làm cho người ta đầy mồ hôi, vừa vặn có thể tắm trong cái suối nước nóng này một chút.”
Vân Na cuống quít xoay người sang chỗ khác, e thẹn nói:
“Huynh... Đúng là mặt dày, còn không mau mặc quần áo vào!”
Ta ha hả cười to:
“Hoàn Nhan đại tướng quân đối mặt với thiên quân vạn mã còn không sợ, chẳng lẽ còn sợ ta cởi y phục sao?”
Vân Na được bị ta nói khích, bỗng nhiên xoay người lại:
“Muội sợ huynh? Huynh có cái gì đẹp!”
Nhưng khi quay lại thì thấy ta vẫn mặc quần áo, hiểu ra là ta cố ý đùa nàng, nên nói:
“Lại dám gạt muội, xem muội giáo huấn huynh thế nào..”
Lời còn chua dứt, đã bị ta tóm được, kéo vào trong dòng suối.
Vân Na không biết bơi, sợ đến la hoảng lên.
Ta cười từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại của nàng:
“Không cần sợ, nước rất nông.”
Tay phải của ta lặng lẽ kéo áo của nàng.
Thân thể mềm mại của Vân Na run lên, dính sát vào trong lòng ta, nàng vô lực nói:
“Dận Không... Huynh...”
Nhưng bộ ngực đẫy đà của nàng đã rơi vào trong lòng bàn tay của ta.
Chỉ một loáng sau, chúng ta đã thân không mảnh vải, ta nhẹ nhàng vuốt ve thân thể mềm mại hoàn mỹ của Vân Na, hôn lên mỗi tấc da thịt nóng bỏng của nàng.
Chẳng biết là vì nước ấm hay là vì ta, mà thân thể của Vân Na nóng lên, trên da thịt nõn nà của nàng thỉnh thoảng có sắc đỏ ửng.
Ta mút cái lưỡi thom tho mềm mại của nàng, tình cảm mãnh liệt trong cơ thể không ngăn được mà bốc cháy lên.
“A!”
Vân Na kêu lên một tiếng rên rỉ khi ta công thành chiếm đất.
Một màu đỏ tươi lập tức lan ra dưới dòng nước, nước suối kịch liệt chuyển động, hô hấp của ta càng lúc càng gấp gáp kết hợp với tiếng rên rỉ mê người của Vân Na, tiếng nước suối réo rắt, ở trong núi rừng vắng vẻ này đã trở thành một khúc nhạc tiêu hồn triền miên...
Vân Na giống như con dê nhỏ yên lặng để ta ôm vào trong lòng, ta nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần truồng như tơ lụa của nàng.
Vân Na nhẹ giọng nói:
“Dận Không, nếu như có một ngày huynh trở thành đế vương hùng bá thiên hạ, huynh còn dẫn muội tới nơi này hay không?”
Ta khẽ hôn cái gáy ngọc mịn màng của nàng, thâm tình nói:
“Cho dù ờ bất cứ lúc nào, ta cũng coi Vân Na như trân bảo ở trong lòng.”
Đôi mắt đẹp của Vân Na nhộn nhạo làm đắm say lòng người, nàng dùng nụ hôn nồng nhiệt đáp lại câu nói của ta.
Một lần nữa ta nhiệt tình công thành, bãi cỏ tươi lập tức biến thành chiến trường triền miên giữa hai chúng ta.
Cho tới lúc hoàng hôn chúng ta mới mặc lại y phục, dựa sát vào nhau đi ra khỏi rừng cây, Vân Na đã biến thành một tiểu nữ nhân ôn nhu dịu dàng.
Ta cầm dây cương trên yên ngựa, đỡ Vân Na trèo lên, nhưng không nghĩ tới Vân Na nhẹ giọng kêu một tiếng, một lần nữa hạ xuống đất.
“Làm sao vậy?”
Ta quan tâm hỏi.
Vân Na kiều mị trợn mắt nhìn ta một cái nói:
“Cũng là chuyện tốt do huynh làm...”
Ta nhất thời tỉnh ngộ lại, nhịn không được ha hả cười to. Ta nhảy lên mình ngựa trước, sau đó cúi người ôm lấy thân thể mềm mại của Vân Na lên, đặt nàng ngồi ở phía trước của ta.
Vân Na nhẹ giọng nói:
“Sớm biết loại chuyện có thể gây đau đón như vậy, thì muội nói gì cũng sẽ không cho huynh hành động!”
Ta ôm nàng vào trong lòng, ôn nhu nói:
“Nữ nhân sớm muộn gì cũng phải có lúc này, sau này Vân Na mới biết được cảm giác thích thú từ đó, không chừng mỗi ngày muội đều muốn huynh làm.”
Vân Na e thẹn nói:
“Miệng huynh đầy khinh bạc, cẩn thận muội đánh huynh.”
Ta cười ha ha, phóng ngựa phi tới mấy căn nhà gỗ.
Trở lại nhà gỗ, Tiêu Trấn Kỳ và Dực Hổ săn thú đã trở về, hai người và Tuệ Kiều đang nướng thú và làm mấy món ăn thôn quê Đông Hồ.
Dực Hổ tiến lên đón:
“Sư phụ, tỷ tỷ, chúng ta bắt được rất nhiều con mồi, đêm nay hai nguời có lộc ăn rồi.”
Ta cười nhảy xuống ngựa, đỡ Vân Na cẩn thận từng tý một đi xuống, khi bước xuống đất đôi mi thanh tú của nàng nhăn lại, hiển nhiên vẫn có chút đau đớn.
“Muội đi thay một bộ y phục.”
Vân Na khập khiễng đi về phòng của mình.
Dực Hổ kỳ quái nói:
“Tỷ tỷ hôm nay làm sao vậy?’
Hắn nhìn ta một cái nói:
“Thành thật khai báo, có phải là sư phụ khi dễ tỷ tỷ của ta?”
Ta cười sờ sờ đầu hắn nói:
“Tỷ tỷ của ngươi vừa rồi không cẩn thận bị trật chân, chắc là không có chuyện gì.”
Mấy người chúng ta ngồi quanh đống lửa trại, hưởng thụ món ăn thôn quê, thanh âm vui vẻ thi nhau vang lên.
Từ ngoài cốc khẩu bỗng nhiên truyền đến tiếng ngựa hí, quay đầu lại nhìn lại, thì thấy Sát Cáp Thai có mang theo một con sói.
Ta vẫy vẫy ta, nói:
“Tới thật đúng lúc, mau tới uống rượu!”
Sát Cáp Thai biểu tình hơi có vẻ ngưng trọng, đi tới trước mặt của chúng ta, nói:
“Chủ nhân! Đã xảy ra chuyện?”
Ta ngơ ngác, đem túi rượu giao cho Vân Na cầm, đứng lên nói:
“Có phải là truy binh Đông Hồ đã đuổi tới?”
Sát Cáp Thai lắc đầu nói:
“Đại Khang dùng ba mươi vạn đại quân tấn công Tần quốc!”
“Cái gì?”
Tin tức đối với ta mà nói cũng không có ý ngoài dự liệu, thế nhưng vừa nghe nói tới chuyện này cũng giật mình.
Sát Cáp Thai nói:
“Căn cứ vào tin tức thuộc hạ nắm được, Đại Khang lấy cớ chất tử bị giết phát động chiến tranh.”
Ta gật đầu, mượn cớ chất tử đúng là phụ hoàng có thể xuất binh, có thể nhận thấy thực lực Tần quốc đã suy yếu sau trận đánh với Đông Hồ, nên muốn nhân cơ hội này làm khó dễ.
Mặc dù ta bị Đông Hồ bắt làm tù binh, nhưng ở Tần đô thì đã coi như là người chết, phụ hoàng sẽ không bỏ qua cái cơ hội tốt ngàn năm có một này.
Ta nhíu mày nói:
“Tần quốc tuy rằng và tổn hao không ít thực lực trong chiến tranh với Đông Hồ, thế nhưng lấy tình cảnh của Đại Khang hiện nay thì rất khó có thể đạt được mục đích, huống hồ Tinh Hậu còn có nhà mẹ đẻ Đại hán làm hậu viện.”
Sát Cáp Thai nói:
“Hiện giờ chưa nghe được tin Đại Hán xuất binh viện trợ.”
Ta cười lạnh nói:
“Hán đế tất nhiên là muốn chờ cơ hội.”
Vân Na nói:
“Không sai, Khang, Tần hai nước thực lực đều ở trên Hán quốc, hai hổ đánh nhau, huống chi hiện tại Khang, Tần, hai nước đều không phải là lúc đang thịnh, không phải là một trận có thể ăn được đối phương, cho nên trận chiến tranh này kết quả cuối cùng có thể là rơi vào giằng co.”
Tiêu Trấn Kỳ tán thành gật đầu nói:
“Đợi cho hai nước chân chính rơi vào sự giằng co, thực lực của hai bên lúc đó đã tổn thất thật lớn, Đại Hán tọa sơn quan hổ đấu thì sẽ là người được lợi lớn nhất.”
Ta bổ sung:
“Không chỉ là đại hán, mà những quốc gia khác cũng đang chờ thời cơ, khi mà thực lực Tần Khang xuống dốc, lúc đó sẽ làm cho tình thế tám nước biến đổi rất lớn.”
Ta thở dài nói:
“Quyết định này của phụ hoàng trông thì tưởng như sáng suốt, nhưng thực sự là rất ngu ngốc, công kích Tần quốc thực là một hỗn chiêu (quyết định không sáng suốt).”
Trong lòng ta cảm thấy bi ai, tới nay phụ hoàng cũng không ý thức được sự trọng yếu của việc liên minh, Đại Khang sở dĩ xuống dốc tới bây giờ, đều là bảy nước liên minh lại chống đối.
Thực lực của Đại Khang hiện nay không đơn giản chỉ là đi chiếm đoạt thực lực nước khác.
Huống chi đối thủ mà người lựa chọn là Đại Tần, Tần quốc mấy năm nay suy yếu, thế nhưng thực lực chân chính vẫn có thể sánh vai cùng với Đại Khang.
Phụ hoàng quyết định như vậy chỉ làm cho thực lực của Đại Khang thêm tổn hao, người chân chính được lợi sẽ là Đại Hán và các quốc gia khác.
Sát Cáp Thai nói:
“Xem ra chủ nhân cần phải quay về Trung Nguyên thực hiện kế áp hậu rồi.”
Ta gật đầu nói:
“Mấy ngày nay, ngươi chú ý nhiều hơn với diễn biến của chiến sự, nếu như có tình huống gì dị thường, phái lập tức báo cáo với ta.”
“Chủ nhân yên tâm, thuộc hạ biết.”
Ánh nến chập chờn, ta lẳng lặng ngồi ở bên bàn gỗ. Ta nhìn rất lâu vào biên giới Đại Khang, phụ hoàng phát động cuộc chiến này làm cho thế cục của tám nước ngày càng trở nên phức tạp, hướng phát triển rất khó dự đoán.
Nhưng với ta mà nói đó cũng là một cơ hội ngàn năm có một, ta quyết không cho mình có sự thất bại.
Lấy thực lực của hai nước Tần Khang hiện nay, thì không có khả năng nước nào bại trận cả, kết cục có khả năng là hòa đàm.
Nếu như đúng theo dự tính của ta thì địa vị của của ta sẽ trở nên trọng yếu chưa từng có từ trước tới nay, ta phải nắm chắc thời cơ này.
Vân Na yên lặng đi vào trong phòng, ánh mắt nàng rơi vào trên bản đồ, mỉm cười, đi tới phía sau ta, nhẹ nhàng xoa bóp hai vai cho ta:
“Đang suy nghĩ chiến sự của Khang Tần đúng không?”
Ta gật đầu nói:
“Đây là lúc ta nên trở về.”
Vân Na nhẹ giọng nói:
“Chiến tranh vừa mới bắt đầu, nếu như huynh bây giờ trở lại, Đại Khang sẽ không có lý do phát động chiến tranh.”
Ta thấp giọng nói:
“Trường chiến tranh này không được duy trì trong thời gian dài, Trung Nguyên sắp bước vào mùa hạ, biên cảnh Khang Tần chỉ một tháng nữa là tới tiết Vũ quý (mưa), Hoàng Hà sẽ tiến vào mùa lũ theo định kỳ, dưới loại thời tiết ác nghiệt như vậy, binh sĩ hai nước sẽ rơi vào bế tắc không duy trì được lâu, đó là thời gian mà ta trở lại Tần đô.”
Vân Na cả kinh, lên tiếng nói:
“Trở lại Tần đô?”
Ta nặng nề gật đầu:
“Ta ngã từ nơi này, cũng sẽ bò dậy từ đây, hành động của ta sẽ hợp với sự tình của hai nước.”
Vân Na có chút sầu lo nói:
“Thế nhưng nếu như nắm bắt thời cơ không tốt, Tần quốc có thể bắt huynh giết cho hả giận.”
Ta cười nói:
“Cho nên ta không thể có bất kỳ sai lầm nào, xuất hiện quá sớm sẽ bị Tần quốc bắt giết, Đại Khang cũng sẽ tức giận, xuất hiện quá chậm, khi hai nước nghị hòa xong, thì đại công này không còn thuộc về ta nữa.”
Vân Na ôm cổ ta, dán mặt vào vai ta, nói:
“Huynh đã quyết tâm.”
“Ta dự định cho Tiêu đại ca ngày mai trở lại Đại Tần theo đường bộ, chúng ta đi theo đường thủy.”
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Vân Na thả ta ra mở cửa phòng, hóa ra là Tiêu Trấn Kỳ tới tìm ta.
Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Hoàn Nhan tướng quân!”
Hoàn Nhan Vân Na cười nói:
“Ta đang cùng Dận Không nói chuyện về ngươi.”
Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Ta cũng muốn tìm công tử nói chuyện.”
Hoàn Nhan Vân Na nói:
“Ta về nghỉ ngơi trước.”
Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Hoàn Nhan tướng quân xin dừng bước, việc này ta cũng muốn trưng cầu ý kiến của tướng quân một chút.”
Hắn hướng ta nói:
“Ta muốn trở về Đại Tần trước!”
Ta và Hoàn Nhan Vân Na đồng thời nở nụ cười.
Tiêu Trấn Kỳ không khỏi nghi hoặc nói:
“Hai người cười cái gì?”
Ta cười nói:
“Huynh có ý nghĩ giống như chúng ta.”
“Trùng hợp như thế sao!”
Tiêu Trấn Kỳ tỏ vẻ hiểu cười nói.
Hắn chỉ vào địa đồ nói:
“Ta muốn đi đường bộ trở về Đại Tần, sau đó bắt liên lạc với Đường Muội, chuẩn bị tốt moi thứ cho công tử.”
Ta gật đầu nói:
“Đến thời điểm Vũ quý, chiến sự của hai nước sẽ bước vào giai đoạn gian khổ nhất, ta sẽ theo đường thủy trở về, chọn đường qua Triều Tiên, sau đó tới Tế Châu.”
Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Được, ta tìm được Đường Muội, sau đó ở Tế Châu đợi đại giá của công tử.”
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Trấn Kỳ rời khỏi lâm trương Thương Bạch Sơn, để cho mọi chuyện được ổn thỏa..., ta bảo Lang Thứ và Đột Tạ cùng đi với hắn, trên đường có thể chiếu cố lẫn nhau.
Ta đưa Tiêu Trấn Kỳ tới cốc khẩu, trước khi hắn đi lại dặn dò:
“Tin tức ta về Đại Tần ngàn vạn lần không cho thể cho Yến Lâm và các nàng biết, ta lo lắng các nàng sẽ không tiếc tất cả tới Tế Châu tìm ta.”
Tiêu Trấn Kỳ gật đầu nói:
“Công tử yên tâm, ta sẽ tận lực giữ bí mật chuyện này.”
Nhìn Tiêu Trấn Kỳ ba người biến mất nơi cuối rừng, ta mới thở dài xoay người lại.
Tuệ Kiều và Vân Na hai người đang thu thập dược liệu ở cốc khẩu, ta yên lặng đi tới phía sau của hai nàng, đem cánh tay ôm cả hai nàng vào trong lòng.
Hai người đồng thời thét lên một tiếng chói tai, cầm cái xèng đào thuốc định đánh ta.
Vân Na cười nói:
“Tiêu đại ca đi rồi?”
Ta gật đầu.
Tuệ Kiều nhẹ giọng nói:
“Huynh định bao lâu nữa thì trở về Đại Tần?”
“Qua mười ngày nữa, ta đã hỏi qua Tổng quản Sát Cáp Thai, chúng ta có thể dùng bè gỗ, dọc theo Lưu Thương Hà, tiến nhập vào Nhai Tuân Giang, sau đó từ ‘Nguyệt La Thành’ ở biên cảnh Triều Tiên thuê thuyền xuôi nam.”
Vân Na nói:
“Muội đã sớm nghe nói Trung Nguyên địa linh nhân kiệt, bảo vật đầy trời nhưng mà chưa bao giờ tới đó.”
Ta cười nói:
“Các muội sẽ nhanh chóng được ngắm phong cảnh Trung Nguyên mà thôi.”
Tuệ Kiều cảm thán nói:
“Trung Nguyên tuy nói phồn hoa, thế nhưng nhân thế lại tràn ngập tranh đấu, ngươi lừa ta gạt, không thể nào yên tĩnh như ở đây.”
Vân Na nhẹ giọng nói:
“Người sống ở trong thế tục, thì đã không thể rời khỏi tranh đấu và náo động được, hiện tại thế cục tứ phân ngũ liệt (chia bốn xẻ năm), thì đi đâu tìm được nơi yên tĩnh thực sự?”
Chiến tranh xảy ra, biên giới của hai nước Khang Tần đại bộ phận đã rơi vào trong chiến hỏa.
Tất cả đều giống như ta dự đoán trước, hai nước không thể dùng một trận để có thể ăn được đối phương, cho nên chiến cuộc bước vào thời kỳ giằng co.
Đại hán vẫn không có ý xuất binh, bọn họ đang chờ đợi một thời cơ tốt nhất.
Trước đêm xuất phát, Gia Cát Tiểu Liên và Điền Tuần cùng chúng ta hội hợp ở lâm trường.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Điền Tuần ở lâm trường, Sát Cáp Thai dựa theo sự phân phó của ta đã khôi phục thân tự do cho lão.
Không phải làm việc mệt nhọc nữa đã giúp nguyên khí của hắn khôi phục rất nhiều, cái mặt khô vàng đã xuất hiện vài phần huyết sắc.
Lúc ăn cơm tối xong, và Điền Tuần đi tới bên hồ. Điền Tuần vẫn duy trì lễ nghi chủ tớ khi ở bên cạnh ta, mọi việc đều hết sức cung kính.
Ta cười nói:
“Lão là trưởng bối của ta, không cần phải giữ lễ như vậy.”
Điền Tuần nói:
“Chủ nhân có ân tái tạo với lão...”
Ta giơ tay ngăn các lý do thoái thác của lão lại, nói:
“Trở về đến Đại Tần lão muốn làm cái gì?”
Điền Tuần cười khổ nói:
“Hôm nay Điền mỗ chỉ còn lại hai bàn tay trắng, sau khi gặp được nữ nhi của lão, lão sẽ tìm một nơi nào đó sống nốt cuộc đời.”
“Yến Hưng Khải làm hại lão như vậy, lão dự định, bỏ qua hay sao?”
Điền Tuần hỏi ngược lại:
“Yến Hưng Khải hôm nay đã là Đại Tần tướng quốc, công tử bảo ta lấy thực lực gì chống lại hắn?”
Ta nhìn thẳng vào hai mắt Điền Tuần nói:
“Lẩn trở về này ta có thể giúp lão khôi phục lại sự trong sạch.”
Điền Tuần lắc đầu nói:
“Đa tạ chủ nhân lo lắng, thế nhưng Điền mỗ trải qua những chuyện này, đã coi phú quý như phù vân, lão chỉ có một hi vọng duy nhất lúc này là được gặp lại nữ nhi của lão.”
Ta cười lạnh nói:
“Trong tay của lão có tất cả nhược điểm của Yến Hưng Khải, nếu như lão không đối phó hắn, thì hắn sẽ bỏ qua cho ngươi đơn giản như vậy sao!”
Điền Tuần buồn bã gật đầu nói:
“Chủ nhân muốn ta làm như thế nào?”
Ta nhìn về phía mặt hồ xa xa, nói:
“Ta muốn lão đem tất cả chứng cứ phạm tội của Yến Hưng Khải toàn bộ giao cho ta.”
Điền Tuần thân thể khẽ run lên nói:
“Lão... thật sự là không muốn trêu chọc vào người này.”
Ta mỉm cười nói:
“Đối với lão mà nói, chuyện này chỉ mất công nhấc tay, lão giúp ta hoàn thành việc này, ta có thể đem cả nhà lão về Đại Khang, Yến Hưng Khải muốn đối phó với lão, thì cũng đã là ngoài tầm tay với.”
Điền Tuần nói:
“Chủ nhân chẳng nhẽ muốn giao chứng cứ phạm tội của Yến Hưng Khải cho Tinh Hậu?”
Ta chậm rãi lắc đầu:
“Giao cho Tinh Hậu đối với ta mà nói cũng không phải là chuyện có lợi, sự tồn tại của Yến Hưng Khải đối với chúng ta là trăm lợi không hại, chỉ cần hắn và Tinh Hậu tiếp tục đấu tranh thì quốc vận Tần quốc sẽ ngày một suy sụp.”
Điền Tuần gật đầu tán thành.
Ta thấp giọng nói:
“Lão yên tâm, vì Dao Như, ta sẽ bảo đảm an nguy cho lão.”
Gia Cát Tiểu Liên ngồi trên xe lăn đi tới chỗ chúng ta, lâm trường gỗ phong phú vô cùng, không thiếu nguyên liệu cho hắn chế tạo.
Ta cười nói:
“Gia Cát huynh muốn giải sầu hay sao?”
Gia Cát Tiểu Liên cầm chiếc quạt lông khẽ phất phơ nói:
“Ta đặc biệt tới mời công tử quan tinh.”
Điền Tuần cuống quít cáo từ rời đi.
Gia Cát Tiểu Liên nhìn bóng lưng Điền Tuần nói:
“Lão giả họ Điền này tâm cơ sâu nặng, không phải là nhân vật tầm thường gì.”
Ta cười nói:
“Gia Cát huynh ánh mắt sắc bén, người này chính là một trong thiên hạ tứ đại cự phú Điền Tuần.”
Gia Cát Tiểu Liên gật đầu nói:
“Thì ra là thế, nhưng mà vận mệnh hắn đang suy giảm, xem ra không còn dài nữa.”
Trong lòng ta ngẩn ra, Gia Cát Tiểu Liên tướng thuật tinh thâm. Nếu hắn nói như vậy khẳng định là có lý, Điền Tuần này không biết còn có cơ hội gặp mặt nữ nhi của mình nữa không.
Gia Cát Tiểu Liên cười nói:
“Ta chỉ là tiện miệng nói một chút, công tử không nên để tâm.”
Ta gật đầu, học theo cách hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
“Công tử rốt cuộc tìm được cơ hội.”
Ta mỉm cười nói:
“Gia Cát huynh có thể bói một quẻ tính hung cát cho ta không?”
Gia Cát Tiểu Liên cười nhạt nói:
“Công tử lần này đã chuẩn bị từ lâu, đối với cục diện chiến tranh, này đã tính toán kỹ càng, có thể nói là vạn sự sẵn sàng.”
Ta chuyển hướng nhìn Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Gia Cát huynh vị nói gió đông là...”
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Đã nhiều ngày nay ta quan sát thiên tượng, Vũ quý (mùa mưa) có thể đến sớm.”
Đôi mày của ta khẽ nhếch lên.
Theo như lời Gia Cát Tiểu Liên nói thì đây chính là chuyện ta mong đợi nhất.
“Nếu như Vũ Quý đến sớm, vậy thì đại biểu cho việc chiến sự Tần Khang sẽ nhanh chóng tiến vào cục diện bế tắc.”
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Mùa mưa lớn năm nay đối với công tử đúng là nắng hạn gặp mưa rào.”
Ta mang theo nhóm mười người Vân Na, Tuệ Kiều, Gia Cát Tiểu Liên, dùng bè gỗ dọc theo Lưu Thương Hà tiến nhập Nhai Tuân Giang, hoàng hôn ngày hôm sau thuận lợi tới được Nguyệt La Thành ở biên cảnh của Triều Tiên.
Sát Cáp Thai đã tới đây từ hai ngày trước, hắn chuẩn bị chỗ nghỉ chân và thuê đội thuyền cho chúng ta.
Nguyệt La Thành là thành trì chỗ giao cắt giữa Triều Tiên, Đông Hồ, Nga La Tư, xung quanh thành trì toàn là cảng, diện tích tuy nhỏ, thế nhưng thương phẩm của các quốc gia rất nhiều, nhìn không hết mắt.
Ta thừa dịp này mang theo Vân Na, Tuệ Kiều hai người mua không ít đặc sản ở trong thành.
Rời khỏi Đông Hồ tâm tình của chúng ta thoải mái hơn rất nhiều, nhìn hai nàng xinh đẹp động lòng người, vui sướng tíu tít, một cảm giác hạnh phúc không biết tên dâng lên trong lòng ta.
Đoàn người phía trước bỗng nhiên xuất hiện sự rối loạn, có một con hắc mã gầy trơ xương xông loạn vào trong phố xá sầm uất, con ngựa kia lông dài, hí lên một tiếng chạy thẳng, xô ngã không ít người bán hàng rong, phía sau có hai gã võ sĩ đuổi theo.
Con ngựa kia bỗng nhiên hướng ta chạy tới, khi tới trước mặt ta, thì cúi thấp đầu xuống, dùng đầu cọ vào áo bào của ta, ta ngơ ngác, cúi đầu nhìn lại, thì thấy con ngựa kia dùng ánh mắt đau thương buồn bã nhìn ta.
“Hắc sư tử!”
Ta không thể tin tưởng vào mắt của mình, con ngựa gầy này lại là con tuấn mã Hắc sư tử trước kia hay sao.
Nhớ tới lúc trước nó bỏ ta lại trên chiến trường Man Châu, ta nhịn không được có chút phiền chán, thấp giọng nói:
“Con súc sinh này không có tình nghĩa, mau cút đi cho ta.”
Hắc sư tử hí lên một tiếng, nó không đi mà lại cắn một góc áo của ta.
Vân Na ngạc nhiên nói:
“Nó hình như biết huynh!”
Ta thở dài nói:
“Nó vốn là tọa kỵ của ta, nhưng ở trên chiến trường lại bỏ ta chạy trối chết. Ta hận không thể đem nó lột da rút gân.”
Tuệ Kiều không đành lòng nói:
“Nó trông rất đáng thương, mấy ngày vừa rồi nhất định là nếm không ít vị đắng, huynh cứu nó đi.”
Vân Na nói:
“Đúng vậy, huynh cũng đứng tức giận với một con ngựa, trông nó hình như là biết hối hận rồi.”
Hai gã võ sĩ đi tới, một người kéo cương ngựa, một người khác hung hăng quất một roi da vào mông nó, quát:
“Súc sinh! Ta bảo mày chạy à!”
Thấy hắn đối đãi như vậy với Hắc sư tử, trong lòng ta cũng nổi giận lôi đình, không đợi ta xuất thủ, Vân Na tóm lấy cổ tay của gã võ sĩ kia, nói:
“Ngươi có tính người hay không, sao lại đối đãi như vậy với một con ngựa!”
Tên võ sĩ kia ngang ngược vô cùng, lạnh lùng nói:
“Con ngựa là của ta, ta muốn đối đãi với nó như thế này thì như vậy, mắc mớ gì tới ngươi...”
Thanh âm của hắn đột nhiên run rẩy, trên trán toát mồ hôi lạnh, dường như là đang nếm vị đắng.
Ta cố nén lửa giận nói:
“Ngựa này bao nhiêu tiền, ta mua!”
Vân Na lúc này mới buông cổ tay tên võ sĩ kia ra.
Tên võ sĩ kia vừa xoa cổ tay, vừa nói:
“Hai trăm lương bạc!”
Vân Na cả giận nói:
“Ngươi muốn ăn cướp sao, con ngựa này gầy yếu như vậy, ngay cả hai mươi lượng cũng không đáng.”
Võ sĩ kia hắc hắc cười lạnh nói:
“Có mua hay không, trước kia ta mua nó phải mất năm trăm lượng bạc, bán như vậy là đã lỗ rất nhiều rồi đấy.”
Ta gật đầu, lấy ngân phiếu ra nói:
“Từ giờ trở đi, con ngựa này là của ta.”
Võ sĩ kia không khỏi ngẩn người, hắn không ngờ ta lại mua thật, lúc hắn mua con ngựa này cũng chỉ có năm mươi lượng.
Trở lại khách sạn, Sát Cáp Thai vô cùng kinh ngạc khi thấy ta mang một con ngựa ốm trở về, Điền Tuần chủ động đem hắc sư tử dắt tới tàu ngựa ở hậu viện, tắm rửa cho nó.
Sát Cáp Thai đi theo ta vào trong phòng, đem tình hình báo lại cho ta một lần.
Ta gật đầu nói:
“Sáng mai chúng ta sẽ ngồi thuyền rời khỏi nơi đây.”
Sát Cáp Thai nói:
“Chủ nhân yên tâm, chiếc thuyền quanh năm đi lại giữa Nguyệt La Thành và Tế Châu, danh dự của chủ thuyền rất tốt, không có vấn đề gì cả.”
Ta vỗ vỗ bả vai hắn nói:
“Chúng ta rời khỏi Đông Hồ, thì tất cả sản nghiệp Ô thị sẽ giao cho ngươi, Gia Luật Xích Mi khẳng định sẽ điều tra sản nghiệp Ô thị, ngươi phải cẩn thận hơn gấp bội.”
Sát Cáp Thai cười nói:
“Thuộc hạ sẽ đem sản nghiệp Ô thị mau chóng bán trao tay, chờ làm xong chuyện này, thuộc hạ sẽ dẫn mọi người tới Trung Nguyên tìm chủ nhân.”
Ta mỉm cười nói:
“Hách Liên Chiến có lẽ sẽ có hứng thú, ngươi liên hệ với hắn một chút.”
Sát Cáp Thai nói:
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Trời vẫn còn chưa sáng, ta và nhóm người Vân Na leo lên thuyền lớn, nhìn Nguyệt La Thành dần dần thu nhỏ lại trong tầm mắt, ta như trút được gánh nặng thở dài một hơi.
Tuệ Kiều yên lặng nhìn về phương hướng của Triều Tiên, tâm tình của nàng khác với ta, ta cách Trung Nguyên càng gần, thì nàng rời khỏi cố hương càng xa.
Ta đi tới phía sau nàng, ôm nàng vào lòng:
“Bên ngoài gió lớn, sao không vào phòng nghỉ ngơi?”
Tuệ Kiều sâu xa nói:
“Muội muốn nhìn cố thổ thêm vài lần.”
Ta khẽ hôn cái tai trong suốt của nàng, nói:
“Muội còn thân nhân nào ở Triều Tiên không?”
Tuệ Kiều nói:
“Muội là cô nhi, từ nhỏ đã được nghĩa phụ làm ngự y thu dưỡng, nghĩa phụ ba năm trước cũng đã bệnh mất, Tuệ Kiều ở trên đời này không còn thân nhân nào nữa...”
Thanh âm của nàng tràn ngập buồn bã.
Ta ôm chặt lấy nàng nói:
“Muội còn có ta, kiếp này ta sẽ không để muội rời xa ta.”
Tuệ Kiều rưng rưng gật đầu, chủ động dâng lên đôi môi thơm.
Bảy ngày sau chúng ta rốt cục đã tới thuỷ vực Đại Tần, mấy ngày nay ta và Gia Cát Tiểu Liên, Vân Na phân tích tình huống, chuẩn bị đầy đủ cho cục diện rắc rối phức tạp sắp tới.
Đêm khuya yên tĩnh, ta và Gia Cát Tiểu Liên ở boong tàU Uống trà, Vân Na và Tuệ Kiều ở đầu thuyền thưởng thức cảnh đêm trên biển.
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Lúc ta rời khỏi Trung Nguyên là khi còn không hiểu chuyện, hiện giờ đối với Trung Nguyên có ấn tượng mơ hồ.”
Ta cười nói:
“Gia Cát huynh một khi bước chân vào cố thổ, thì quá khứ sẽ từng giọt, từng giọt hiện lên.”
Gia Cát Tiểu Liên gật đầu:
“Những nấm mồ của Mặc thị và Gia Cát gia sợ rằng cỏ thơm đã mọc um tùm.”
“Trở lại Đại Khang ta nhất định sẽ rửa sạch oan khuất cho hai nhà, một lần nữa tu sửa phần mộ tổ tiên cho huynh.”
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Sợ rằng Hâm Đức hoàng đế chưa chắc đã đáp ứng.”
Ta thề nói:
“Gia Cát huynh cứ việc yên tâm, cho dù phải trả giá lớn như thế nào, ta cũng sẽ hoàn thành việc này.”
Vân Na và Tuệ Kiều bỗng nhiên đồng thanh kinh hô, từ ngoài xa mơ hồ truyền tới tiếng gào giết, ta và Gia Cát Tiểu Liên liếc nhau, đứng dậy đi tới đầu thuyền.
Cách đó không xa, có một chiếc thuyền với năm cái cột buồm đang lao vun vun tới chỗ chúng ta, ba chiến thuyền theo đuôi ở phía sau,vô số hỏa tiễn bắn lên thuyền, thấy thuyền đã cháy, Vân Na kêu to:
“Mau mau tránh ra!”
Thân thuyền của chúng ta nhỏ hơn thuyền họ, nếu như bị họ chính diện đâm vào, thì sợ rằng đội thuyền sẽ bị tổn thất nặng nề nhất.
Thủy thủ trên thuyền toàn lực chèo, nỗ lực tránh một khoảng so với những chiếc thuyền kia.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chiếc thuyền kia trong nháy mắt đã tới trước thuyền của chúng ta, đội thuyền chúng ta mặc dù lớn nhưng đại bộ phận đã nghiêng sang một bên, nhưng vẫn còn một phần mép thuyền bên phải bị thuyền buồm kia đâm vào.
Chỉ nghe ‘Răng rắc!’ một tiếng giòn tan vang lên, mép thuyền đã bị nát bấy, thân thuyền bị đối phương đâm vào nghiêng sang một bên.
Ta cuống quít ôm lấy Vân Na và Tuệ Kiều, phòng ngừa chấn động văng ra khỏi thuyền.
Thân tàu rung mạnh làm cho Gia Cát Tiểu Liên vén ngã xuống đất, ta đem Tuệ Kiều giao cho Vân Na, vọt tới bên người Gia Cát Tiểu Liên nâng hắn dậy.
Gia Cát Tiểu Liên nói:
“Không phải là gặp hải tặc đó chứ?”
Trong lòng ta thầm kêu không tốt, nhanh chóng trấn tĩnh tinh thần lại, cao giọng nói:
“Mọi người chuẩn bị vũ khí cho tốt, lúc nào cũng phải chuẩn bị chiến đấu!”
Một gã thủy thủ hoang mang rối loạn đi tới trước mặt ta, run giọng nói:
“Công tử... khoang... khoang thuyền bị nước vào, như vậy sợ rằng... không giữ được...”
Tất cả mọi người tập họp trên boong thuyền, chiếc thuyền chúng ta bị chiến thuyền kia đâm trúng hiển nhiên là đang dần dần chìm xuống.
Ba chiến thuyền đã đi tới gần, hai chiếc ép sát vào hai bên thuyền, còn lại một chiếc thì chính diện đi tới trước mặt chúng ta. Thân thuyền này sơn màu đen, trên cột buồm có một chiếc cờ lớn, trên đó có thêu một chữ “Long”.
Một tên thủy thủy sợ hãi nói:
“Là người của Hải Long Bang!”
Vân Na nói:
“Quả nhiên gặp hải tặc.”
Ta ở Đại Tần đâu có nghe nói tới cái tên Hải Long Bang bao giờ, bọn này chỉ hoạt động trong thủy vực Triều Tiên và Đại Hán, hơn nữa ở Hoàng Hà thuỷ vực cũng có phân đà, lấy cướp đoạt thuyền thương làm nghề sinh nhai, không nghĩ tới chúng ta lại đụng độ phải bọn họ.
Trên thuyền đối phương có chừng hơn trăm người, hỏa tiễn trong tay tất cả đều nhắm ngay vào đội thuyền của chúng ta, chỉ cần thủ lĩnh ra lệnh một tiếng, hỏa tiễn sẽ bắn ra.
Nếu như ở đất bằng, thì chúng ta có thể có thể đánh một trận, thế nhưng bây giờ đang ở trên mặt nước, huống hồ thuyền của chúng ta lại đang chìm xuống.
Mặc dù đối phương không công kích nhưng đối mặt với một con thuyền đang chìm cũng là một nỗi lo.