[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 60 : Gian thương


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Trần Tử Tô mỉm cười nói: “Công tử bình yên trở về là một cái cớ hợp lý, Hâm Đức hoàng đế lấy công tử làm lý do để phát động chiến tranh, hôm nay công tử không việc gì, thì lý do kia không còn hiệu lực nữa, cả hai bên đều có thể mượn cớ này đường hoàng rút lui khỏi cuộc chiến.” Ta có chút sầu lo nói: “Bây giờ điều ta lo lắng nhất là Đại Hán chọn lúc này xuất binh viện trợ Đại Tần, nếu thực sự như vậy, thì thái độ của thái hậu sẽ trở nên ngang ngạnh hơn.” Trần Tử Tô lắc đầu nói: “Chắc chắn là không, nếu trí tuệ của Tinh Hậu thì cũng biết dụng tâm của việc Đại Hán án binh bất động. Nếu như đại Hán vào lúc này xuất binh, sợ rằng lợi ích của Đại Tần càng thêm tổn hại.” Hắn dừng lại một chút lại nói: “Hơn nữa Trung Sơn quốc cũng muốn thoát khỏi sự phụ thuộc vào Đại Tần. bây giờ lại có thêm Đại Hán đứng sau nữa, thì Đại Tần lại càng mong muốn nghị hòa hơn ai hết.” Trần Tử Tô phân tích không phải không có lý, ta lại nói: “Lẻn vào Tần đô cũng không khó, thế nhưng ai có thể giúp ta tổ chức cuộc gặp với Đại Tần đây?” Trước khi đạt được hiệp nghị với Đại Tần, thì ta sẽ không bộc lộ thân phận. Trần Tử Tô cười nói: “Công tử chẳng nhẽ lại quên mất một thương nhân?” Ta ngơ ngác, lập tức bật thốt lên nói: “Tiền Tứ Hải!” Trần Tử Tô nói: “Từ khi Tiền Tứ Hải tiếp nhận Diêm trường Điền thị, quan hệ của hắn với Tinh Hậu, Yến Hưng Khải đều hòa hợp. Giao tình của công tử với hắn lại không nhạt, nếu như năm đó không phải có công tử thì sao hắn có thể có được chỗ tốt như vậy? Bây giờ là lúc hắn nên báo đáp lại.” “Tiền Tứ Hải là một gian thương chỉ biết duy nhất một việc đó là lợi ích, trước kia là ta được Tinh Hậu sủng sái, nay đã khác xưa, rất khó đảm bảo hắn sẽ không bán ta.” Trần Tử Tô cười nói: “Ta đã bảo Đường Muội điều tra thực trạng kinh doanh gần đây của Tiền Tứ Hải, hắn thông qua Quản Thư Hành đem muối vận chuyển đến Tề quốc, và ba nước ở tây bắc là Yên, Hàn, Tấn. Nhưng mà do phát sinh chiến sự với Đại Khang, cho nên con đường vận chuyển của hắn bị gián đoạn. Nếu như đem muối vận chuyển tới các quốc gia khác, thì phải gián tiếp xuôi nam, giá thành vận chuyển sẽ tăng lên gấp nhiều lần.” Ta mỉm cười hiểu ý, Trần Tử Tô quả nhiên là thầy hay bạn hiền của ta, sự hiểu biết của hắn với ta mà nói giống như nắng hạn gặp mưa rào, mọi vấn để đều được hắn suy nghĩ lo lắng. Trần Tử Tô chủ nói: “Công tử yên tâm, ngày mai ta đích thân đi đến Diêm trường Điền thị, mang Tiền Tứ Hải tới trước mặt người.” Chỉ có lợi ích mới là bằng hữu vĩnh viễn của Tiền Tứ Hải, thế nhưng khi ta nắm giữ lợi ích trong tay, thì cũng sẽ trở thành bạn tốt nhất của hắn. Tiền Tứ Hải đi ba bước gộp lại làm hai, vọt tới trước mặt ta, nhiều ngày không gặp thân hình của hắn càng lúc càng béo lên, cho nên cách đi của hắn cũng có phần làm ta cảm động. “Bình vương điện hạ!” Tiền Tứ Hải dùng bàn tay mập mạp chộp lấy tay ta, trong mắt của hắn đã có ánh lệ. Ta cố nén không cười ra tiếng, trên mặt cũng biểu hiện sự kích động và sầu não không thua gì Tiền Tứ Hải. Tiền Tứ Hải thổn thức cùng ta vào phòng ngồi xuống. Đường Muội và Trần Tử Tô xoay người rời đi, Tiền Tứ Hải cũng không mang theo tùy tùng gì, điều này biểu hiện thành ý của hắn. Nghe xong những lời hư tình giả ý của Tiền Tứ Hải, ta trực tiếp đi vào chính đề: “Dận Không từ khi nhập Tần thì đây là lần đầu tiên mời Tiền lão bản tới, là vì ta có chuyện cần giúp đỡ.” Tiền Tứ Hải vung bàn tay lên, đập vào ngực hai cái, nói: “Bình vương yên tâm! Chỉ cần Tiền mỗ có thể làm được, dù phải xông pha khói lửa cũng không chối từ.” Ta nhìn thẳng vào hai mắt của Tiền Tứ Hải nói: “Tử Tô chắc cũng đem ý của ta truyền đạt cho Tiền lão bản rồi.” Tiền Tứ Hải liên tục gật đầu nói: “Ta đã an bài, dự định tự mình hộ tống điện hạ trở lại Tần đô.” Ta hài lòng gật gật đầu nói: “Chỉ cần ta có thể đạt được mong muốn, thì tương lai con đường vận chuyển muối đi ba nước sẽ được thông thoáng, hơn nữa...” Ta cố ý dừng lại một chút. Tiền Tứ Hải tràn ngập chờ mong ngẩng đầu lên. Ta chậm rãi uống một ngụm trà, lúc này mới nói: “Ta miễn toàn bộ phí quá cảnh cho ngươi.” Tiền Tứ Hải kinh hỉ vạn phần, cung kính hướng ta vái một cái nói: “Lời nói của Bình vương hôm nay, Tiền mỗ sẽ vĩnh viên ghi nhớ trong tim.” Ta và Đường Muội, Trần Tử Tô, Lang Thứ, Đột Tạ cùng với Tiền Tứ Hải trở lại Tần đô, những người còn lại do Tiêu Trấn Kỳ suất lĩnh trở lại Tần đô sau. Sỡ dĩ ta phải an bài như vậy, một là không muốn Tiền Tứ Hải nhìn thấy Điền Tuần sẽ sinh ý đề phòng, hai là vì sự an toàn của Tuệ Kiều và Vân Na, ta không muốn nhiều chuyện phát sinh không đáng có ở Tần đô. Với ta mà nói, thời gian chính là tất cả, cho nên khi đi đường ta không dừng lại, phần lớn thời gian mỗi ngày đều dành để lên đường, có thể nói là ngày đêm kiêm trình. Tiền Tứ Hải tuy rằng sống an nhàn sung sướng đã quen, nhưng mà do có lợi ích nên hắn không rên rỉ một tiếng nào, điều này làm cho ấn tượng của ta về hắn thay đổi rất nhiều. Bảy ngày sau, chúng ta đã nhìn thấy tường thành của Tần đô, ta ghìm cương ngựa, nhìn thật lâu vào tường thành nguy nga kia, tất cả dường như đã thay đổi, chỉ còn mỗi mình ta vẫn giữ nguyên. Khi đi vào trong thành, ta sẽ tạm thời không để ý tới thân tình, hữu tình, ái tình, toàn tâm toàn ý lao vào cuộc chiến tranh chính trị tàn khốc. Đây là lần đầu tiên trong đời, ta có thể chủ động nắm giữ đại cục, có thể đem số phận và tiền đồ của ta thay đổi. Tiền Tứ Hải thở hổn hên ở bên cạnh ta nói: “Bình vương có thể.. .tạm thời nghỉ lại ở phủ của ta...” Ta lắc đầu nói: “Ta đã có một nơi tuyệt hảo rồi.” “Ở đâu?” “Bách Hoa Lâu!” Tiền Tứ Hải ngạc nhiên nói: “Cái gì?” Hắn đang nghĩ là ta muốn đi Bách Hoa Lâu tìm xuân, nhưng mà chợt hiểu ý của ta, ha hả cười nói: “Bình vương cao minh, Bách Hoa lâu đúng là một nơi ẩn thân tốt, để ta sẽ an bài cho người.” Ta bảo Đường Muội mang theo Lang Thứ tới Phong Lâm Các ở tạm, dặn dò hắn không được mang tin tức ta trở về nói cho ai khác, cho dù là Tôn Tam Phân và Thải Tuyết cũng không ngoại lệ. Ta cũng không nói nhiều, theo Tiền Tứ Hải tới Vạn Hoa Lâu, chuyện tình tầm hoa, ta không nghĩ tới, nhưng cũng muốn gặp một người là Mộ Dung Yên Yên. Lúc sắp chia tay, Tiền Tứ Hải thấp giọng nói: “Nếu như ta gặp được thái hậu, vậy thì sắp xếp chỗ gặp ở đâu?” Ta mỉm cười chỉ về phương hướng Bách Hoa lâu, nói: “Nếu như nàng thật sự có thành ý, thì sẽ tự mình di giá.” Tiền Tứ Hải trợn mắt há mồm nhìn ta: “Chuyện này... Chỉ sợ khi ta nói ra, thái hậu sẽ chặt đầu ta.” Ta đưa một phong thư đã chuẩn bị trước cho hắn nói: “Ngươi đem thư này trình cho thái hậu, nàng nhất định sẽ tới.” Hiện tại Bách Hoa Lâu đã không còn phồn hoa như trước kia, xe ngựa ở trước cửa không có mấy, ngay cả thủ vệ gác cửa cũng không nhiều, Đại chiến Khang Tần đã làm cho các quan viên trong triều hạn chế đi rất nhiều, cho dù là phú thương cũng không dám ca hát tiêu sài hoang phí khi quốc nạn. Ta chậm rãi đi vào đại môn, có hai nữ tử xinh đẹp như hoa tiến lên đón. Ta không cần lo lắng vì các nàng biết ta, Bách Hoa lâu này chỉ là một nơi phong nguyệt, cho nên phải luôn luôn thay đổi được các nữ nhân ở đây, nếu như mãi chỉ toàn người cũ, thì khách nhân sợ rằng sớm đã đi hết. Bởi vì khách nhân ham cái đẹp thì lại là người thích của lạ, trong nhà kiều thê mỹ lệ cũng có không ít, nhưng vẫn thích tới đây tìm thú vui. “Vị đại gia này, hình như đây là lần đầu tiên ngài tới, không biết ngài có quen vị cô nương nào không?” Ta mỉm cười nói: “Ta chỉ có quen biết một người, đó là Mộ Dung Yên Yên cô nương.” Hai vị nữ tử nghe thấy ta nói tên lão bản của họ, thì càng cười tươi: “Công tử là bằng hữu của lão bản?” Ta lắc đầu, ánh mắt đã bị một tuyệt đại mỹ nhân trên lầu hấp dẫn. Mộ Dung Yên Yên đứng dựa vào lan can của tầng ba, lặng yên nhìn ta, thân hình nàng mặc trường bào bằng gấm, trên vai khoác một chiếc khăn lụa màu nhũ mỏng. Những đường cong trên thân thể ẩn hiện, càng làm tăng thêm vài phần xinh đẹp tuyệt trần. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng vịn vào lan can, bộ ngực phập phồng, hai dòng lệ chảy ra từ đôi mắt. Ta mỉm cười hướng nàng gật đầu, lúc này chúng ta không cần nói, chúng ta không cần dùng ngôn ngữ để biểu đạt tình cảm của mình. Một lúc lâu sau Mộ Dung Yên Yên mới bình tĩnh lại được, nàng chậm rãi đi tới trước mặt ta, cước bộ mặt dù nhanh nhưng không hề mất đi sự uyển chuyển ưu nhã, ngàn vạn lời nói, nàng chỉ gộp lại trong một câu: “Ngươi đã trở về?” Ta bình tĩnh hồi đáp: “Đã trở về!” Ta và Mộ Dung Yên Yên ngồi ở trong hậu viện của Bách Hoa lâu, trên bàn đá có đặt mấy món điểm tâm tinh tế, Mộ Dung Yên Yên đích thân rót cho ta một chén rượu ngon, nhẹ giọng nói: “Yên Yên kính Bình vương một chén.” Ta nhẹ nhàng cùng nàng chạm chén, sau đó ngửa đẩU Uống một hơi cạn sạch, mỉm cười nói: “Công việc làm ăn của Mộ Dung lão bản gần đây hình như ảm đảm đi không ít.” Mộ Dung Yên Yên dịu dàng cười nói: “Chỉ cần có một người khách là Bình vương, thì cho dù Bách Hoa lâu đóng cửa ba năm cũng được.” Những lời này bao hàm nhiều nghĩa, không chỉ ám chỉ ta có tác dụng lớn trong cuộc chiến Tần Khang mà còn đồng thời đại biểu vị trí của ta trong lòng nàng không giống như bình thường. Ta chậm rãi để chén rượu xuống, nói: “Ta dự định thuyết phục hai phe Khang Tần hoà đàm.” Mộ Dung Yên Yên gật đầu nói: “Trong triều đình của Đại Khang có rất nhiều người có nguyện vọng hòa đàm, trở ngại lớn nhất bây giờ chính là Hâm Đức hoàng đế.” Ta thấp giọng nói: “Ta muốn biết trong số rất nhiều người này có bao hàm Tả tướng quốc hay không?” Mộ Dung Yên Yên lại gật đầu một cái, nàng nhẹ giọng nói: “Khi trận chiến này mới bắt đầu, Tả tướng quốc đã kịch liệt phản đối, thế nhưng Hâm Đức hoàng đế khư khư cố chấp, cho nên mới rơi vào cục diện như ngày hôm nay.” Nàng nhìn ta một cái: “Hôm nay Bình vương điện hạ bình yên trở về, lý do bệ hạ phát động chiến tranh đã không còn, có lẽ người sẽ chấp nhận hoà đàm.” Ta mỉm cười nói: “Muốn người tiếp nhận, sợ rằng còn phải nhờ công phu của Tả thừa tướng.” “Bình vương yên tâm, chuyện này ta sẽ mau chóng thông báo cho Tả tướng quốc, bảo người toàn lực thúc đẩy chuyện hòa đàm. Nhưng mà... bên Thái hậu có thể...” “Phương diện thái hậu ta sẽ phụ trách, Mộ Dung Lão bản không cần lo lắng.” Ta tràn ngập lòng tin nói. Đôi mắt đẹp của Mộ Dung Yên Yên lóe lên một cái: “Xem ra Bình vương đã chuẩn bị trở về Đại Khang?” Ta gật đầu nói: “Mộ Dung cô nương có điều gì muốn nói với ta không?” Mộ Dung Yên Yên nói: “Tình thế Đại Khang rắc rối phức tạp, sức khỏe của Hâm Đức hoàng đế đã không còn được như lúc trước, ngôi vị thừa kế đang ở trước mắt cho nên các vị hoàng tử tranh đấu rất gay gắt, nếu như Bình vương trở về sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.” Ta ha hả cười nói: “Bây giờ mà còn không về, thì chỉ sợ ta không còn thời gian làm tròn chữ hiếu bên cạnh phụ hoàng.” Mộ Dung Yên Yên nói: “Tả tướng quốc và rất nhiều đại thần đang chờ Cần vương Dận Lễ trở thành thái tử, mà hoàng thượng thì hình như coi trọng Hưng vương Dận Canh.” Ta lạnh nhạt nói: “Trước mắt ta chỉ muốn toàn lực làm tốt việc hòa đàm, những sự tình khác thì đợi ta về Đại Khang rồi sẽ tính.” “Điện hạ, nếu như người có lòng tranh đoạt thì phải đối mặt với sự khó khăn vượt quá tưởng tượng.” Trong lòng ta cười thầm, trên đời này làm gì có khó khăn và thống khổ gì mà ta chưa trải qua? Ta dùng ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng Mộ Dung Yên Yên nói: “Nếu như ta muốn tham gia tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nàng đứng về bên ai?” Đôi mắt đẹp của Mộ Dung Yên Yên hiện lên sự hoảng loạn, dưới cái nhìn của ta, nàng kìm lòng không được mà cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Tả tướng quốc đối với ta như thân sinh phụ mẫu... Ta…” Ta gật đầu, đứng dậy: “Đêm khuya gió lạnh, Dận Không bôn ba đường dài đã có chút mệt mỏi, Mộ Dung lão bản an bài cho ta một chỗ nghỉ tạm, ta cũng muốn ngủ một giấc.” Mộ Dung Yên Yên trở nên u oán, nàng chỉ hậu viện nói: “Phòng đã chuẩn bị từ lâu, Bình vương điện hạ cứ việc yên tâm nghỉ ngơi, Yên Yên sẽ vĩnh viễn không bán đứng người vì lợi ích.” Sáng sớm hôm sau, Tiền Tứ Hải đã tới tìm ra, từ biểu tình của hắn, thì sự tình cũng không tiến triển thuận lợi: “Bình vương! Lá thư đó ta đã chuyển cho thái hậu.” “A!” Ta thờ ơ đáp trả, lấy một cái ngoại bào khoác lên người. Tiền Tứ Hải thấp giọng nói: “Thế nhưng thái hậu chỉ nhìn một chút rồi đuổi ta đi, không biết nàng có mở ra xem không?” Ta cười nói: “Chắc chắn là có.” Sớ dĩ ta tự tin như vây là vì biết lúc trước Hạng Tinh rất thưởng thức thư pháp của ta, cho dù nàng hãm hại ta ra làm sao, thì ở sâu trong lòng nàng cũng có một vị trí nhỏ nhoi cho ta. Huống hồ, ta có thể làm nàng thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, cho dù ở điểm nào thì nàng cũng sẽ đọc bức thư này. Tiền Tứ Hải lại nói: “Nghe nói Đại Hán đã đồng ý phát binh.” Ta lạnh lùng nói: “Hán Thành Đế quả nhiên chọn đúng thời cơ.” Tiền Tứ Hải có chút lo lắng nói: “Nếu là Hán Thành Đế thật sự xuất binh, Hán Tần hợp lực, Đại Khang nhất định sẽ thua, thái hậu một lần nữa chiếm hết ưu thế, sao nàng có thể đơn giản hòa đàm được chứ?” Ta cười ha ha, nặng nề vỗ vỗ bả vai Tiền Tứ Hải nói: “Những chuyện khác Tiền lão bản không cần quá lo, hai ngày này chuẩn bị cho ta một số lễ vật, ta muốn yết kiến một số vương công quy tộc đại thần.” “Không có, không có, tất cả cứ tính trên người của ta đi.” Tiền Tứ Hải liên tục gật đầu. Lúc này Mộ Dung Yên Yên từ ngoài cửa đi vào, ánh mắt của nàng hơi có vẻ bối rối, kéo ta đến một bên, thấp giọng nói: “Có người tìm ngươi.” “Ai?” “Đại nội Tổng quản Hứa công công.” Ta mỉm cười hiểu ý, Tinh Hậu rốt cuộc đã tới, ta chỉ tầng năm của Bách Hoa lâu, nói: “Ta ở ‘Tân Nguyệt Các’ gặp nàng!” Ta thoải mái dựa vào cái ghế mềm, thường thức chén trà Lục An loại tốt nhất, đợi Tinh Hậu đến. Bức rèm che nhẹ động, Tinh Hậu mặc áo choàng màu nâu được Hứa công công đưa vào Tân Nguyệt Các. Ta khẽ nhấp một ngụm trà thơm, ánh mắt vẫn không nhìn vào nàng. “Ngươi đi ra bên ngoài chờ ta!” Thanh âm của Tinh Hậu vẫn lạnh lùng và bình tĩnh, cho dù ta trở về cũng chẳng làm cho tâm hồn nàng gợn sóng chút nào. Ta ngạo mạn buông chén trà sứ xuống, xoay người lại, Tinh Hậu lẳng lặng đứng ở trước cửa, tấm màn che phía sau vẫn không ngừng chập chờn. Cái áo choàng của nàng đã bỏ từ lâu, trường bào mộc mạo lại tăng thêm những nét duyên dáng của nàng, nàng lẳng lặng nhìn ta, không mừng rỡ, không ưu thương, phảng phất như đối mặt với người xa lạ. Ta lẳng lặng nhìn nàng, cho dù lúc trước ta căm hận nàng như thế nào, nhưng khi nàng thật sự xuất hiện trước mặt ta, ta phát hiện sự căm hận của mình đã tiêu tan thành mây khói. Ta nhớ kỹ một câu nói, giữa nam nữ có tình yêu cho nên mới có hận, nếu như ta không còn hận nàng nữa, thì ý nghĩa của nàng đối với ta có khi cũng chăng còn yêu thương gì nữa. Tinh Hậu xinh đẹp tuyệt trần khẽ nhúc nhích, ánh mắt quật cường đã trở nên ôn nhu hơn. “Dận Không!” Nàng nhẹ nhàng nói. Ta mỉm cười, một nụ cười cực kỳ lãnh đạm: “Thái hậu mời ngồi.” Ánh mắt của Tinh Hậu dừng ở trên mặt ta, hồi lâu mới gật đầu, đi tới ngồi đối diện với ta, chắc chắn là nàng đã suy đoán ra mục đích thực sự của ta. Ta cũng biết rõ, sự nhượng bộ của nàng không phải xuất phát từ sự áy náy đối với ta. “Ngươi đã thay đổi!” Tinh Hậu mỉm cười nói: “Lúc này ai gia gần như không nhận ra ngươi.” Ta cười rót cho nàng một chén trà: “Sương gió và giá lạnh Bắc cương đủ để thay đổi bất cứ người nào.” Tinh Hậu nhẹ nhàng nói: “Nếu như biết trước sự việc lại như bây giờ, thì ta quyết không để cho ngươi tham chiến Bắc cương.” Ánh mắt của ta tràn ngập trào phúng nhìn nàng, đôi mắt của Tinh Hậu vẫn thâm thúy như cũ, làm cho ta rất khó nhận ra trong lòng nàng đã suy nghĩ cái gì. “Ngươi còn đang trách ta?” Tinh Hậu run giọng nói, nhưng ánh mắt nàng lại không có chút hoảng loạn nào. Ta mỉm cười nói: “Hôm nay ta mời người tới không phải vì quá khứ, mà là vì hiện tại.” Tinh Hậu gật đầu, giờ thì chúng ta cũng chẳng cần phải quanh co nữa, nàng lại trở nên cao quý và lãnh đạm, vô hình chung quan hệ giữa chúng ta đã bị kéo ra xa. “Nếu như thái hậu không muốn trận chiến này tiếp tục, thì ta có thể làm sứ giả nghị hòa.” Tinh Hậu ha hả cười rộ lên: “Nghị hòa? Dận Không, ngươi quả nhiên là lo lắng cho Khang quốc. Hâm Đức hoàng đế mượn cớ báo thù cho ngươi khơi mào trận chiến tranh này, khiến cho hai nước máu chảy thành sông, ngươi bây giờ không việc gì trở về, lại nhắc tới chuyện nghị hòa, bảo ta phải làm thế nào với... mấy vạn tướng sĩ đã chết!” Nàng buông chén trà đứng dậy, khí thế như nhìn từ trên cao xuống, nói: “Ta không sợ nói cho ngươi biết, Hán quốc đã đáp ứng lập tức xuất binh tương trợ, kết cục cuối cùng của Khang quốc là bại vong!” Ta cười ha ha lên, cười đến mức nước mắt cũng chảy ra, Tinh Hậu cả giận nói: “Ngươi cười cái gì?” Ta thật vất vả mới có thể dừng lại, nhìn Tinh Hậu chậm rãi lắc đầu: “Có biết ta nhớ tới cái gì không?” Đôi mắt phượng của Tinh Hậu tràn ngập tức giận, nàng cho rằng ta cười nhạo và chế giễu nàng: “Ta làm sao biết ngươi nghĩ cái gì?” Ta có chút trào phúng nói: “Ta còn tưởng rằng trên đời này, thái hậu là người hiểu rõ ta nhất.” Khuôn mặt của Tinh Hậu đỏ lên, nàng đang muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị ta giành trước ngắt lời: “Dận Không dường như lại thấy trận chiến Man Châu tái diễn, mượn ngoại lực để đối phó địch nhân. Ha hả, chỉ khác lần trước Bạch Quỹ là nội loạn, lần này Đại Khang là kẻ thù bên ngoài.” Thân thể mềm mại của Tinh Hậu run lên nhè nhẹ, nàng chậm rãi ngồi xuống. Ánh mắt của ta sáng như đuốc nhìn thẳng vào nàng nói: “Diệt trừ Bạch Quỹ, tổn thất ba tòa trọng trấn và hơn mười vạn tướng sĩ, diệt trừ Đại Khang sẽ mất cái gì? Bao nhiêu thổ địa? Bao nhiêu tướng sĩ? Trong lòng thái hậu đã chuẩn bị đủ chưa?” Đôi mi dài của Tinh Hậu rủ xuống, ta nhận ra phòng tuyến tâm lý của nàng đã gần như tan vỡ, bắt đầu lảng tránh ánh mắt của ta. Ta cười lạnh nói: “Dận Không không cần phải nói lời khách khí nữa, hiện tại nếu hai nước nghị hòa, thì Đại Tần nhận được nhiều chỗ tốt hơn Đại Khang!” Tinh Hậu cười lạnh nói: “Ngươi chớ quên, hiện tại quyền chủ động vẫn đang nắm giữ ở trong tay ta.” “Thái hậu cũng biết, hiện tại khác hẳn với tương lai!” Ta nói: “Người dùng phương pháp mượn ngoại lực, ta tin tưởng cái mà Đại Hán muốn còn nhiều hơn Đông Hồ nhiều!” Tinh Hậu hoàn toàn bị ta đánh trúng yếu điểm, nàng yên lặng không nói gì bưng chén trà lên đểche giấu sự bối rối của mình. Ta to gan dự đoán nói: “Mảnh đất của Trung Sơn quốc còn to hơn cả ba trọng trấn kia, hình như mục đích của Đại Hán là ở đây.” Lúc Tinh Hậu buông chén trà xuống thì đã khôi phục sự lạnh lùng bình tĩnh như lúc đầu, nàng nhẹ giọng nói: “Lần này ngươi trở về là để nghị hòa?” “Ta trở về là vì ngăn cản không cho trận chiến này tiếp tục, không muốn cho tướng sĩ và bách tính vô tội hai nước máu chảy đầu rơi.” Tinh Hậu nhìn ta thật lâu, ta không hề sợ hãi nhìn thẳng vào nàng, ta không còn là nghĩa tử Long Dận Không trước mắt nàng, mà hiện giờ ta đại diện cho Đại Khang. “Ta mệt mỏi rồi!” Tinh Hậu thờ ơ nói ra những lời này, sau đó đứng lên đi ra ngoài cửa, lúc vén bức mành, nàng dừng lại, nói: “Hôm nay ta sẽ đem tin tức ngươi bình an thông cáo cho Khang quốc, nếu như chiến tranh có thể kết thúc, ta sẽ bảo hộ ngươi bình an về nước.” Lúc rời khỏi Tân Nguyệt các, Mộ Dung Yên Yên vẫn ở bên ngoài chờ ta: “Thế nào?” Ta chỉ vào bầu trời tối tăm, nói: “Tiết Vũ Quý rất nhanh sẽ qua đi.” Tin tức ta bình an trở về Tần đô nhanh như một làn gió tràn khắp nơi, chẳng bao lâu nó cũng sẽ truyền tới Đại Khang. Cho dù là Đại Tần hay Đại Khang thì cũng đã kiệt sức vào trận chiến này rồi, sự xuất hiện của ta vừa vặn tạo cho bọn họ một cái cớ đình chiến, chiến cục ở biên giới đã tạm dừng lại. Lúc rời khỏi Bách Hoa lâu, bầu trời u ám đã trong sáng trở lại, ánh mặt trời chiếu khắp nơi trên đất Tần đô. Trên mặt bách tính đã hiện những nụ cười, họ đều hiểu, chiến tranh sẽ kết thúc, cái thiếu chỉ là thời gian mà thôi. Ta nheo hai mắt lại nhìn mặt trời kiều diễm, không để ý tới việc ánh mặt trời sẽ làm bỏng mắt. Không biết vì sao, lúc này ta bỗng nhiên cảm nhận được, mặt trời tồn tại là vì ta, vạn vật trên thế gian đều vì ta mà sinh ra. “Bình vuơngđiện hạ!” Thanh âm của Tiền Tứ Hải như động đất vang lên ở phía sau ta, khuôn mặt mập mạp được ánh mặt trời chiếu rọi trở nên xán lạn. Sự thắng lợi của ta đã đem lại lợi nhuận cho hắn, lợi ích của hắn đã liên hệ chặt chẽ với ta, sự thực đã chứng minh Tiền Tứ Hải là một thương nhân tinh mắt. Hắn có tất cả những điều kiện của thương nhân xưa nay, đó là ăn ý và mạo hiểm, cái nhìn thời cuộc rất nhạy cảm, và có năng lực siêu quần trong việc nắm chắc năng lực của mình, thời gian đối với hắn bây giờ là lợi ích. “Bình vương điện hạ, ta đã chuẩn bị xong hết cho ngài, hiện tại đã sai người đưa tới Phong Lâm Các, các chi phí cần thiết của ngài ở Tần đô cứ tính lên người của ta đi.” Ta ôm Tiền Tứ Hải nói: “Tiền huynh, Dận Không vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên người bạn này.” Lúc ta gặp nạn thì ta gọi hắn là Tiền lão bản, lúc ta vinh quy ta gọi hắn là Tiền huynh, tuy rằng chỉ thay đỏi cách xưng hô, nhưng mà quan hệ thì trở nên thân cận hơn rất nhiều. Tiền Tứ Hải nói: “Điện hạ, hai ngày này sợ rằng người bái phóng ngài sẽ rất nhiều.” Ta mỉm cười nói: “Càng nhiều càng tốt” Cảnh của Phong Lâm các vẫn như cũ, đối với ta mà nói nó rất quen thuộc, đi vào cái mái nhà nhỏ kia, ta đã thấy Thải Tuyết đứng ở cuối con đường. Thải Tuyết mặc một quần áo màu trắng, phảng phất như một đóa hoa bách hợp xuất trần đứng ở đằng xa, khi nàng nhìn thấy thân ảnh của ta, thì nước mắt giống như sương mai chảy xuống. Ta nhớ lại lần đầu tiên ta gặp nàng là ở Cần Vương phủ, bộ quần áo hôm nay, lại làm ta nhớ lại cảnh tượng ngày đầu tiên. Khóe mắt của ta cay cay, đã trải qua nhiều khổ sở, rất nhiều dằn vặt, nhưng chua từng làm cho ta rơi lệ, vậy mà Thải Tuyết lại làm cho ta khuất phục, ánh mắt của ta đã ươn ướt. Chúng ta đồng thời chạy về hướng đối phương, khoảng cách chỉ chừng năm trượng, nhưng mà sao xa xôi như thế. Thải Tuyết bỏ qua tất cả rụt rè, cố sức ôm lấy ta, thân thể mềm mại của nàng run lên như hoa trong gió. Ta cố sức ôm chặt nàng, dường như muốn đem thân hình mềm mại của nàng hòa tan vào người ta, khi ta hôn lên đôi môi anh đào của nàng, ta có thể cảm nhận được nước mắt của chúng ta đã dạt dào. Trải qua bao nhiêu đau thương xa cách, chúng ta có quyền hưởng thụ tình yêu này. Ta cầm bàn tay mềm mại của Thải Tuyết, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta trở về đi, tất cả mọi người đang chờ.” Thải Tuyết nhu thuận gật đầu, cùng ta bước vào trong đại môn của Phong Lâm các. Đường Muội, Lang Thứ, Đột Tạ đang ở dưới lầu trợ giúp người khác mang lễ vật vào trong, Trần Tử Tô ngồi ở cái bàn đá trong đình viện, giúp ta chỉnh sửa lại một núi bái thiếp nhỏ. Thấy ta vào, tất cả bọn họ đều dừng tay đứng dậy, ta nhìn bốn phía nhưng không thấy hình ảnh của Tôn Tam Phân, ngạc nhiên nói: “Tôn tiên sinh đâu?” Thải Tuyết nhẹ nhàng kéo ống tay áo của ta, buồn bã nói: “Tôn tiên sinh bị bệnh, đang ở phòng phía Tây dưỡng bệnh.” “Nhanh dẫn ta đi gặp hắn.” Nếu như không phải Thải Tuyết nói cho ta biết trước, thì ta thật sự không nhận ra lão giả sắp hấp hối trước mắt này lại là Tôn Tam Phân. Ta quá sợ hãi chạy vội tới giường bệnh, nắm đôi bàn tay gầy trơ xương của Tôn Tam Phân nói: “Tôn tiên sinh! Tôn tiên sinh!” Tôn Tam Phân cố hết sức nắm bàn tay ta để đáp lại, nhưng không cách nào nói được một câu, đôi mắt vẩn đục cố sức mở ra, nhưng lại mệt mỏi bất lực nhắm lại, trong khóe mắt chảy ra hai hàng lệ. Thải Tuyết tràn ngập ưu thương nói: “Từ khi nghe tin công tử mất, Tôn tiên sinh lập tức ngã bệnh, muội vốn tưởng người là thần y, bệnh nhỏ này không thành vấn đề, thế nhưng không nghĩ bệnh tình của người càng lúc càng trầm trọng, ba tháng trước đột nhiên trúng gió, ngay cả nói cũng không được nữa.” Tôn Tam Phân vẫn không nói được, dường như lão muốn nói cho ta cái gì đó, nhưng không cách nào phát ra được thanh âm. Trong lòng ta tràn ngập bi ai, thầy thuốc không thể tự chữa cho mình, cho dù đương đại thần y như Tôn Tam Phân cũng không thoát khỏi kết cục này. Đáng tiếc Tuệ Kiều không cùng ta tới, nếu không cũng có thể chữa cho lão. Đi khỏi phòng của Tôn Tam Phân, lòng ta đã bị bịt kín bởi sự u ám, lấy bệnh tình của Tôn Tam Phân hiện nay, sợ rằng rất khó theo ta cùng nhau trở về Đại Khang. Đột Tạ dường như nhận ra sự phiền muộn của ta thoải mái nói: “Tuệ Kiều cô nương và mọi người đã xuất phát tới Tần đô được mấy hôm rồi, có lẽ sẽ có cách chữa trị cho Tôn tiên sinh.” Ta gật đầu, trước mắt chi hi vọng vào việc này. Trần Tử Tô hướng ta nói: “Công tử! Vừa nãy Túc vương Yến Hưng Khải đã đưa bái thiếp tới, nói là sáng mai sẽ tới bái phỏng người.” Ta cau mày, cái tên đầu sỏ cấu kết với Đông Hồ tới gặp ta làm gì? Trần Tử Tô cười nói: “Tất cả đều đã nhận ra chuyện hai nước nghị hòa không thể thay đổi được nữa, bây giờ Yến Hưng Khải xuất hiện là muốn bày tỏ ý tốt với công tử.” Ta cười thần bí: “Chuyện trên thế gian thật là kỳ diệu, rõ ràng hắn là cừu nhân của ta, nhưng hiện giờ ta không còn cách nào khác là phải làm bằng hữu với hắn.” Trần Tử Tô cười nói: “Xem ra công tử đã nghĩ kỹ, chỉ cần người trở lại Đại Khang, thì hắn sẽ là bằng hữu thân mật nhất của người ở Đai Tần.” Ta gật đầu, mỉm cười nói: “Người hiểu ta chỉ có Trần tiên sinh!” Thời gian mà Yến Hưng Khải tới bái phỏng ta còn sớm hơn cả ta dự định, trên bái thiếp viết là ngày mai, nhưng đêm hôm đó hắn đã tới Phong Lâm Các, việc này làm ta trở tay không kịp. Ta thấy thái độ của Yến Hưng Khải và Tinh Hậu thật sự là khác nhau, khẩu phật tâm xà, tiểu lí tàng đao, chuyện của hắn ta đã biết rõ từ lâu, cho nên ta cũng không thể rơi vào hạ phong được. “Huynh đệ! Ca ca nhớ đệ thật muốn chết!” Công phu đóng kịch của Yến Hưng Khải tuyệt đối là hạng nhất, khi bước vào đại môn thì nước mắt cũng như mưa. Ta cũng dùng đôi mắt đỏ ngầu tiến lên nghênh đón, ôm chặt lấy hắn, nhưng trong lòng lại chửi hắn ngàn vạn lần. Yến Hưng Khải một bên lau nước mắt, một bên nắm lấy tay ta, đi vào trong thư phòng: “Huynh đệ, lúc trước ca ca đã cực khổ khuyên thái hậu đừng để đệ xuất chinh, thế nhưng không cách nào lay chuyển được ý của người, làm cho đệ... phải chịu nhiều đau khổ như vậy... Vi huynh thật là xấu hổ...” Hắn lại dùng khăn tay lau nước mắt. Ta giả bộ cảm động vô cùng, đôi mắt cũng đỏ lên, nói: “Đa tạ ca ca lo lắng, kỳ thực lần này Dận Không có thể toàn mạng thoát khỏi Đông Hồ, cũng may mắn nhờ ca ca một phần.” Yến Hưng Khải bị câu nói này của ta làm cho hồ đồ, trong lúc nhất thời hắn không biết nói gì: “Huynh đệ...” “Cũng vì con Hắc sư tử mà ca ca cho đệ, nếu như không có nó, thì đệ làm sao thuận lợi chạy khỏi Đông Hồ được chứ.” Ta bịa chuyện nói. Yến Hưng Khải cảm thán nói: “Đúng là đệ hồng phúc tề thiên, con ngựa tồi ấy lại có thể giúp đệ được nhiều như vậy.”