[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 63 : Gian tình


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Đôi mắt đẹp của Tư Hầu kinh hoàng trợn to, ta đưa tay đóng cửa phòng lại, kéo chiếc quần của nàng lên, sau đó bỏ y phục, vuốt ve cái mông ngọc của nàng. Tư Hầu kiệt lực giằng co, nhưng lại bị ta ôm chặt lấy cái eo nhỏ nhắn không cho nàng giãy dụa, sau đó từ phía sau xâm nhập vào động đào, đau đớn làm cho Tư Hầu kêu to một tiếng, động tác giãy dụa đã làm lộ cái cổ áo của nàng, đồi ngọc phong đung đưa sinh động. Thân thể mềm mại của nàng ôm chặt lấy ta, ta bỏ đai lưng của nàng, đặt hai tay lên đôi ngọc phong đẫy đà kia, nói: “Nàng là của ta, ta sẽ không cho để nàng gả cho bất cứ người nào khác...” Thanh âm của ta do hưng phấn cực độ mà run rẩy. Tư Hầu không có sức lực để chống lại, nên để mặc cho ta hành động, do cảm giác của nàng khẩn trương mà thân hình mềm mại của nàng cứng ngắc, sau đó từ từ mềm mại. Lúc đau đớn qua đi, ta lại cố gắng ôn nhu hết mức, dưới sự âu yếm của ta, Tư Hầu bắt đầu bỏ qua sự rụt rè, cái chân ngọc trắng như tuyết vòng qua lưng ta, cái mông ngọc áp sát và hùa theo động tác của ta. Ta vuốt ve từng tấc da thịt của Tư Hầu, hôn lên cái cổ xinh xắn, thân hình nàng run lên, cổ họng nàng vang lên những tiếng rên mê người. Ta bỗng nhiên ôm chặt lấy nàng, đem thân thể mềm mại của nàng nâng lên, dí sát vào vách tường. Sự kinh hoàng trong đôi mắt của Tư Hầu đã rút đi, thay vào đó là sự phức tạp, ngượng ngùng và hưng phấn lẫn lộn hòa cùng một chỗ. Điều này làm cho ta càng thêm kích động, ta thoải mái hưởng thụ thân hình xinh đẹp của nàng, động tác của ta càng lúc càng mãnh liệt, ta muốn hoàn toàn chinh phục được Tư Hầu. Khuôn mặt xinh đẹp mê ngươi, ngọc thể trắng như tuyết, mềm mại không xuơng bắt đầu run rẩy. Ta cũng không cách nào khống chế được tình cảm của mình nữa, gầm nhẹ một tiếng, thành trì công phá đã xong. Ta ôm thân thể mềm mại của Tư Hầu thật lâu, hưởng thụ những cảm giác thoải mái đem lại. Tư Hầu nằm ở trong lòng ta khóc nức nở lên. Thủ đoạn của ta tuy rằng có chút đê tiện, nhưng mà ta vẫn không do dự, muốn trong thời gian ngắn hoàn toàn nắm giữ trái tim nàng chỉ có cách làm như vậy. Huống hồ, Tư Hầu đối với ta cũng có tình cảm, ta làm chuyện này, nàng cũng sẽ không hận ta. “Ta hận ngươi...” Tư Hầu nhẹ giọng nói, nhưng trong đôi mắt đẹp lại chẳng có sự cừu hận nào cả. Ta mỉm cười nói: “Đều là nàng ép ta, nếu như không phải nàng kiên trì gả cho tên hỗn trướng Chu Tự Chân kia, thì sao ta lại vươn tay ngắt hoa được chứ?” Ta hôn lên cái vành tai xinh đẹp của nàng, nói: “Do ta quá yêu nàng, nên ta mới làm ra chuyện như vậy, nàng đừng trách ta.” Trái tim của Tư Hầu đã hoàn toàn mềm đi, nàng khẽ ừ một tiếng, giấu cả khuôn mặt vào trong ngực của ta, nói: “Dận Không... Huynh không thể cô phụ muội.” Trong lòng ta âm thầm đắc ý, sau một hồi đại chiến cuối cùng cũng bắt được trái tim của nàng, bây giờ thì tên Chu Tự Chân kia đã bị vứt lên chín tầng mây rồi. Ta thâm tình nói: “Ta sẽ cùng nàng sống cả đời bên nhau, theo ta trở về Đại Khang được không?” Tư Hầu nhu thuận gật đầu, nàng đứng lên, chỉnh sửa lại trang phục của mình. Ta giờ mới lưu ý tới, trên ngoại bào của mình có dính một vài nụ hồng xử nữ. Ánh mắt của Tư Hầu nhìn vào ngoại bào của tạ khuôn mặt đỏ lên, đôi bàn tay trắng như tuyết đấm vào ngực ta một cái. Ta tóm lấy bàn tay ấy, nhẹ nhàng nói: “Còn đau không?” Tư Hầu lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ nói không sai, huynh quả nhiên không phải người tốt.” Ta ha hả nở nụ cười, ôm nàng vai nói: “Giúp ta tìm một bộ quần áo, ta không thể đi ra ngoài như vậy.” Tư Hầu đỏ mặt đi ra ngoài một lúc sau nàng đem một bộ quần áo tới, đây là một bộ trang phục của Bạch Quỹ, thân hình ta và Bạch Quỹ tương tự nhau, cho nên mặc cũng vừa vặn. Tư Hầu có chút sầu lo nói: “Muội vô thanh vô tức rời đi với huynh như vậy, tỷ tỷ biết ăn nói như thế nào với Chu gia?” Ta cười nói: “Việc này muội không cần lo lắng, tỷ tỷ của muội là hoàng hậu của một nước, phụ tử Chu Vô Mặc cho dù có không hài lòng cũng không dám trách cứ, huống chi là ta mang muội đi, đâu có quan hệ gì với tỷ tỷ của muội?” Ta không lo lắng phụ tử Chu Vô Mặc, mà nghĩ tới cảm thụ của Lệ Cơ, trải qua chuyện này, có lẽ nàng càng căm hận ta và Tư Hầu. Ta dặn dò: “Chuyện này muội ngàn vạn lần không thể để cho tỷ tỷ của muội biết, cho dù là Lăng Phượng cũng không được nói.” Tư Hầu gật đầu, ta đem thân thể mềm mại của nàng ôm vào trong lòng: “Sáng sớm ngày mai huynh tới đón muội, chuyện rời khỏi Đại Tần muội không được nói với ai, sau này có cơ hội thì giải thích với tỷ tỷ của muội sau.” Nghĩ tới chuyện phải rời khỏi quê hương, Tư Hầu không khỏi buồn bã, ta dùng hết công phu ôn nhu, cuối cùng cũng làm cho nàng hài lòng, rồi mới rời đi. Sáng sớm hôm sau, ta suất lĩnh mọi người đi tới ngõ Thông Tể, vì không muốn cho mọi người chú ý, nên ta đã bảo Đường Muội và Đột Tạ đi đón Tư Hầu đợi trước ở đó. Ung vương Long Thiên Khải sóng vai đứng cạnh ta mỉm cười nói: “Hoàng chất mấy năm này thu hoạch thật phong phú, mỹ nữ bên cạnh như mây, xem ra không bao lâu chúng ta lại phải lo chuyện vui cho ngươi rồi.” Ta ha hả cười nói: “Đáng tiếc trên người Dận Không không có xu nào, ở Đại Khang lại không có đất dung thân.” Ung vương cười nói: “Hoàng chất thế nào đã quên, trước khi ngươi tới Đại Tần, bệ hạ đã từng ban cho ngươi một lãnh địa, ở Khang Đô ban cho ngươi một tòa Bình vương phủ, đầy tớ già bốn mươi tám người, hoàng kim mười một vạn lượng, tơ lụa ba trăm tấm, ngựa dê bò sáu mươi tám con.” Đúng là quá khó khăn cho hắn, chuyện đã qua lâu như vậy rồi vậy mà hắn vẫn nhớ rõ từng chi tiết. Ung vương nói: “Trước khi ta tới đây, đã từng nói riêng với bệ hạ, bệ hạ đã tu sửa Bình vương phủ ở Khang Đô cho ngươi, sau khi ngươi trở về là có thể ở.” “Đa tạ bát hoàng thúc giúp đỡ.” Ung vương cười nói: “Ta biết ngươi từ trước đến nay không thích làm rùm beng, cho nên vị trí và cách sắp xếp của Bình vương phủ đều do ta đích thân lựa chọn đảm bảo sẽ làm ngươi hài lòng.” Ta đang muốn cảm ơn, thì lại thấy một chiếc xe ngựa đi tới, Mộ Dung Yên Yên mặc trường bào màu xanh đi xuống xe. Ung vương hướng ta chớp chớp mắt nói: “Lại có một đại mỹ nữ nữa tới cửa rồi.” Ta lắc đầu nói: “Mộ Dung cô nương khẳng định sẽ không theo ta về Đại Khang.” Mộ Dung Yên Yên cười nói: “Bình vương điện hạ sao không nói một tiếng đã rời đi vậy?” Ta cười nói: “Sứ mệnh của Dận Không ở Đại Tần đã xong, ở lại đây cũng không có tác dụng gì nữa, đương nhiên là muốn sớm ngày trở về Đại Khang.” Mộ Dung Yên Yên nói: “Trên đường trở về, Bình vương phải cẩn thận.” Ta hiểu ý nàng ám chỉ trong câu nói, dường như muốn nhắc nhở ta cái gì đó, nên ta thấp giọng nói: “Mộ Dung lão bản muốn nói cho ta biết cái gì?” Mộ Dung Yên Yên đi bước ra một chỗ khác, ta đi theo phía sau nàng. Nàng thấp giọng nói: “Có người bố trí mai phục trong thủy vực của Đại Tần, cho nên khi điện hạ tới thủy vực Đại Tần thì bỏ thuyên lên bờ, cải trang đi Khang Đô.” Ta hơi nhíu mày, Mộ Dung Yên Yên là người của Tả Trục Lưu, nên nàng có thể biết được kế hoạch này. Xem ra người chặn giết trên đường chắc chắn là Tả Trục Lưu. Công tích của ta đã khiến cho các vương tử ở Đại Khang chú ý, Tả Trục Lưu đã bắt đầu hành động với ta. Mộ Dung Yên Yên nói: “Công tử nghị hòa thành công, ở trong lòng bách tính Đại Khang đã có uy vọng, chư vị hoàng tử đã sớm coi công tử là cái gai trong mắt rồi.” Ta gật đầu, đây cũng là kết quả khó tránh, xem ra khi ta trở về nước việc đầu tiên là phải đối mặt với sự vây công của các vị hoàng huynh. Nhưng chuyện này ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi, trải qua mấy năm nay, không biết các vị hoàng huynh của ta có tiến triển gì không. Ta mỉm cười nói: “Mộ Dung lão bản chẳng nhẽ không nghĩ tới chuyện về Đại Khang kinh doanh?” Mộ Dung Yên Yên khẽ lắc đầu nói: “Ta tạm thời không có dự định trở lại Đại Khang.” Ta nhìn thẳng vào khuôn mặt của nàng, hít sâu một hơi nói: “Trải qua trận chiến này, Tần Khang đều tổn thất rất lớn, thế cục tám nước cũng đã thay đổi. Tần quốc không còn là đối thủ chủ yếu của Khang quốc, cô nương ở lại chỗ này ý nghĩa không còn lớn nữa.” Mộ Dung Yên Yên sâu xa nói: “Bình vương phân tích tình thế đúng là có lý, thế nhưng có rất nhiều chuyện Yên Yên thân bất do kỷ (không thể tự mình quyết định được).” Xem ra Tả Trục Lưu có ảnh hưởng rất lớn với nàng, Mộ Dung Yên Yên không đơn thuần như Tư Hầu, nếu như ta triển khai thủ đoạn tương tự như vậy với nàng, thì sợ rằng chẳng có được trái tim của nàng, mà lại làm chuyện đùa hóa thật, nàng sẽ ghi hận ta cả đời. Ta thấp giọng nói: “Cái hẹn lần trước ở Bách Hoa lâu có mang lại phiền phức gì cho cô nương không?” Mộ Dung Yên Yên dịu dàng cười nói: “Không có, Bình vương ở Bách Hoa lâu là chuyện bình thường, thái hậu sao lại sinh nghi được chứ?” Ý của nàng rõ ràng ám chỉ là ta thích tầm xuân, làm ta ha hả nở nụ cười. “Thuận buồm xuôi gió!” Mộ Dung Yên Yên hướng ta cáo từ. Ta nặng nề gật đầu, chân thành tha thiết nói: “Mộ Dung lão bản nếu như gặp phải khó khăn gì, thì đừng có quên ở Đại Khang còn có một người bạn là Dận Không này.” Từ trong đôi mắt của Mộ Dung Yên Yên hiện lên sự phức tạp, lấy sự thông minh của nàng thì đương nhiên hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói của ta. Ta lưu luyến nhìn Mộ Dung Yên Yên, sau đó dứt khoát xoay người đi lên thuyền. Ánh mắt của ta đảo qua từng người trên thuyền, Vân Na, Tuệ Kiều, Thải Tuyết, Tư Hầu, Đường Muội, Gia Cát Tiểu Liên... ai nấy cũng trên mặt đều nở nụ cười, ta dựa vào lan can, lẩm bẩm: “Hẹn gặp lại, Đại Tần!” Con thuyền lộng gió đi nhanh giữa sóng nước Hoàng Hà, bên tai ngoại trừ tiếng nước chỉ còn mỗi tiếng gió đêm, tuy rằng đã cuối xuân, nhưng gió vẫn còn mang theo hơi lạnh. Ta một mình đứng ở trên đầu thuyền, thưởng thức cảnh trong đêm khuya cô tịch. Không biết vì sao, từ khi rời khỏi Tần đô, khuôn mặt tuyệt vọng tái nhợt của Tinh Hậu không ngừng xuất hiện trong đầu ta. Ta muốn đẩy nữ nhân này ra khỏi đầu, nhưng mà lại nhớ mãi không quên. Nhớ tới chuyện cường bạo nàng ngày đó, trong lòng ta không khỏi co quắp lại, sự trả thù nàng không mang lại cho ta bất cứ sự thoải mái nào, mà chỉ làm tăng thống khổ, ta chợt phát hiện mình vĩnh viễn không thể quên Hạng Tinh này rồi. Vân Na yên lặng đi tới phía sau ta, khoác thêm cho ta một cái áo lông cừu. Ta xoay người lại, ôm nàng vào lòng nói: “Sao còn chưa đi ngủ?” Vân Na nhẹ giọng nói: “Muội thấy huynh có tâm sự nặng nề, nên muốn chia sẻ với huynh một chút.” Ta hôn lên mặt nàng cười nói: “Chỉ có Vân Na là quan tâm tới ta.” Vân Na thản nhiên cười nói: “Huynh có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, mỗi người bọn họ đều quan tâm tới huynh.” Ta ôm chặt thân thể mềm mại của nàng, nhìn ra dòng nước phía xa xa, thấp giọng nói: “Ngày mai là chúng ta có thể tới thủy vực Đại Khang rồi.” Vân Na nói: “Trông bộ dáng của huynh, thì dường như huynh đang phải chịu một áp lực lớn.” Ta gật đầu nói: “Ta còn chưa bước chân vào Đại Khang, vậy mà đã có người muốn ám sát ta.” Vân Na mỉm cười nói: “Cây cao thì đón gió, công tích của huynh lần này làm cho bách tính cả nước đều biết, bị các hoàng tử khác đố kỵ là điều đương nhiên.” Ta than thở: “Thân là hoàng tộc, cuộc sống không được an nhàn tự tại như bách tính phổ thông.” Vân Na nói: “Mỗi người có một mục đích không giống nhau, nếu như bảo huynh sống cuộc sống nhàn vân dã hạc, huynh khẳng định sẽ không vui.” Ta cười ha hả, Vân Na nói không sai, chỉ có trong chính trị và tranh đấu, thì ta mới cảm thấy mình sống có ý nghĩa. Ta luồn tay vào trong áo của Vân Na, vuốt ve đôi ngọc phong cao ngất, Vân Na bị ta vỗ về âu yếm, thân hình mềm mại nhịn không được mà run lên. Ta thấp giọng nói: “Ngày mai tiến nhập vào thủy vực Đại Khang, chúng ta bỏ thuyền lên bờ, đi đường bộ về Khang Đô.” Vân Na gật đầu, nắm lấy bàn tay của ta, nói: “Không được sờ nữa...” Ta mỉm cười hôn lên đôi tai trong suốt của nàng, nhẹ giọng nói: “Đêm rất dài, chúng ta vào cùng ngủ chung đi.” Vân Na khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt đẹp phát sáng, nàng mặc dù không có nói, thế nhưng nhãn từ ánh mắt đã chứng minh, nàng đã ngầm đồng ý với ta. Ta bế nàng lên, hai tay của Vân Na vòng qua cổ của ta, khuôn mặt thì dính sát vào ngực của ta. Lúc vào tới phòng, thân thể mềm mại của Vân Na đã trở nên nóng hổi, ta khép cửa phòng, nàng dùng đôi môi nhiệt tình hôn lên cổ ta. Tính tình Vân Na khác với những nữ tử khác, từ khi nếm qua tư vị mây mưa với ta, nàng không tìm cách che giấu sự cuồng nhiệt, với lại cứ yêu đương vụng trộm trong bóng tối lại là một sự mới mẻ và kích thích. Chúng ta vừa hôn vừa vuốt ve, tìm tới cái giường. Vân Na cười một tiếng đẩy ta ngã xuống giường, trong bóng tối chúng ta cùng nhau lột bỏ quần áo, hai thân thể xích lõa lập tức hợp vào một chỗ.  Ánh mắt của ta dần dần thích ứng với bóng đêm, da thịt của Vân Na sáng lên một tầng quang hoa nhàn nhạt, những tiếng ngâm nga của nàng làm cho ta mê say, ta cuồng nhiệt công thành chiếm đất. Ta sờ nắm đôi mông ngọc co giãn, giúp nàng di chuyển trên người của ta. Như có một làn sóng thủy triều xô tới, mái tóc màu đỏ của Vân Na bồng bềnh như ngọn lửa giữa đêm khuya nàng đã làm cho máu của ta sôi lên tới mức cao nhất. Bởi vì phòng của Tuệ Kiều và Thải Tuyết ở sát vách, nên Vân Na không dám lớn tiếng rên rỉ, cố gắng kiềm chế những tiếng thở dốc trong cổ họng, điều này lại càng thêm rung động lòng người. Vân Na há mồm hôn mạnh vào môi ta, cái lưỡi mềm mại thâm nhập vào trong miệng của ta, cùng lưỡi của ta xoắn lại. Ta dùng hết khí lực ôm chặt lấy nàng, đôi ngọc phong đầy đặn ma sát liên tục vào ngực của ta. Tình cảm mãnh liệt như đang gột rửa thân hình của hai chúng ta, thân thể mềm mại của Vân Na không ngừng run rẩy, nàng ngửa đầu ra phía sau. Cái chân ngọc của Vân Na như một cái dây ngọc quấn vào hông của ta, đôi mắt màu xanh lam có hai giọt lệ chảy ra, nàng thì thào, giống như là cầu xin, giống như là rên rỉ, giống như là đang nói mơ. Ta toàn lực công thành, đôi chân quấn quanh thân hình ta của Vân Na không ngừng quắp chặp, thân thể mềm mại phối hợp với động tác của ta. Một cỗ lực hấp dẫn vô hình đã kéo chúng ta lại với nhau, công thành càng lúc càng kịch liệt, làm cho chúng ta như hòa tan vào với nhau. Khi ta công thành đã xong, Vân Na cố sức cắn vào vai của ta, kêu lên một tiếng nhẹ nhàng như trút được bầu tâm sự, qua hồi lâu nàng mới thở phào nhẹ nhõm, thân thể mềm mại xụi lơ nằm ở trên người của tạ mê say nói: “Dận Không... Huynh là oan gia kiếp này của muội..” Sáng hôm sau khi ta tỉnh đậy, thì Vân Na đã dậy từ lâu rồi. Ta mặc xong quần áo, thì thấy trên đệm có rơi mây sợi tóc dài, chắc là do đêm qua hưng phấn để lại, ta nhịn không được cười nói: “Mộng xuân không có vết, nhưng mà tích thì lại còn.” Khi ta ra khỏi phòng đã thấy mọi người tập trung đầy đủ trên thuyền, con thuyền cũng đi vào trong thủy vực Đại Khang. Gia Cát Tiểu Liên ngồi xe đi tới bên người ta nói: “Phía trước chính là Miện Trì thành, công tử có tính toán gì không?” Ta lớn tiếng nói: “Mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta đỗ lại ở Miện trì chuyển sang đường bộ tới Khang Đô.” Trần Tử Tô cười nói: “Chúng ta bảo Miện trì thành xuất binh hộ tống, công tử lần này phong quang, sẽ làm cho các vị hoành huynh thêm ghi hận.” Ta cười ha ha nói: “Cho dù ta chống gậy đánh chó ăn xin tới Khang Đô, thì họ cũng chẳng có ý niệm tốt gì với ta. Chuyện gì muốn tới sẽ tới, chúng ta lo lắng làm gì?” Trần Tử Tô mỉm cười nói: “Xem ra công tử đã có chuẩn bị lội ngược dòng.” Ta giảo hoạt cười nói: “Vua chỉ cần có dân tâm thì lo gì không được thiên hạ, chỉ cần có sự ủng hộ của dân chúng, ta cần gì phải quan tâm tới cảm thụ của bọn họ.” Nói tuy rằng dễ dàng, thế nhưng ta cũng ý thức được mình không thể xem thường lực lượng của các vị hoành huynh, trong lòng ta đã có một kế hoạch sợ bộ, phải phân hóa bọn họ, đánh bại từng người đơn lẻ một. Vân Na đang cùng Tư Hầu trò chuyện, thỉnh thoảng lại cười lên một tiếng. Ta đi tới, từ phía sau ôm lấy hai nàng, nói: “Nói chuyện gì vậy? Có thể cho ta nghe một chút không?” Vân Na trợn mắt nhìn ta một cái nói: “Đương nhiên là nói tới chuyện tốt mà huynh làm!” Ta ha hả cười to nói: “Là chuyện tối qua sao?” Khuôn mặt Vân Na đỏ lên, gắt giọng: “Tên hỗn trướng này, nói bậy bạ gì đó!” Sau đó nàng đuổi theo ta đòi đánh, ta xoay người chạy vòng quanh thuyền, ai nấy đều cười lên ha hả. Khi thuyền đi vào Miện trì cảng, trong tầm mắt chúng ta toàn là những mỏ muối, có mấy người đang sửa chữa lại cảng khẩu. Từ trang phục của binh sĩ có thể nhận thấy, khôi giáp đã cũ, không ít trang phục đã phải chắp vá, thậm chí có người còn mặc áo bông, ta nhịn không được thở dài một tiếng. Vân Na nói: “Chế độ đãi ngộ của binh sĩ Khang quốc quá thấp, từ khôi giáp bọn họ đang mặc có thể nhận thấy, chắc là từ khi nhập ngũ chưa từng thay đổi.” Ung vương thở dài nói: “Hai năm qua trong nước Đại Khang tai hoạ liên tục, thu hoạch giảm dần theo từng năm, quân lương cho những binh sĩ ở tiền tuyến đã nợ hơn nửa năm rồi, chứ đừng nói tới những binh sĩ ở hậu phương.” Vân Na nói: “Thực lực của một nước như vậy mà vẫn khởi xướng chiến sự, xem ra vị Hâm Đức hoàng đế này quả nhiên là lão hồ đồ.” Ta yên lặng nhìn về phía trước, trong lòng có vô số cảm giác, kinh tế chính là gốc rễ để lập quốc, không có tài lực hùng hậu làm hậu thuẫn, thì bất cứ chính sách quan trọng nào cũng chỉ là nói suông. Hôm nay Hâm Đức hoàng đế đã không còn tâm tình trùng chấn Đại Khang, hiện tại Đại Khang cũng giống như hắn đang hấp hối, ta quyết không thể để cho tình cảnh này tiếp tục. Đất nước này thuộc về phụ thân ta, cũng là thuộc về ta, Hâm Đức hoàng đế chỉ dùng sức chiếm lấy những gì gia đình ta có mà thôi. Chủ thành Miện trì hiển nhiên không dự tính được ta sẽ lên bờ, cho nên hoang mang chạy tới cảng, đi tới trước mặt của ta thấp thỏm lo âu quỳ xuống nói: “Vi thần Khâu Đức không biết Bình vương điện hạ quang lâm, không từ xa tiếp đón, xin Bình vương điện hạ thứ tội!” Hắn quỳ rạp trên mặt đất liên tục dập đầu. Ta nhàn nhạt phất phất tay nói: “Ngươi đứng lên đi!” Khâu Đức này ta đã sớm nghe nói qua, chức quan của hắn là do luồn cúi mà có được, cho nên ấn tượng của ta với hắn không nhiều. Khâu Đức cười nói: “Vi thần đã lập tiệc tẩy trần cho điện hạ, để báo đáp ngàn vạn ân tình của người.” Ta gật đầu, đối với loại tiểu nhân như thế này phải có thái độ đúng mực, hôm nay ta mới trở về trong nước, cần lập riêng thế lực cho mình. Nếu như ta cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, thì làm sao có cơ hội phát triển thế lực cho riêng mình. Đúng lúc này, phía trước bỗng nhiên vang lên một tiếng động lớn, bức tường đang xây bỗng nhiên đổ xụp xuống. Ta ngơ ngác, sau đó vọt tới chỗ không may, cuống quít đẩy đá hỗ trợ binh sĩ bị lấp ở phía dưới. Nhóm người Đường Muội, Tiêu Trấn Kỳ cũng vọt tới hỗ trợ, Khâu Đức thấy ta tự thân cứu viện, đương nhiên là không dám ở lại phía sau, cố bỏ qua sự dơ bẩn của công trường, cùng chúng ta cứu những binh sĩ bị thương ra. Có năm binh sĩ bị thương, nhưng may mắn là không có ai chết. Tuệ Kiều cầm hòm thuốc tới, tiếp xương băng bó vết thương cho họ, ta đương nhiên là không bỏ qua cơ hội thu phục nhân tâm, thoải mái nói chuyện với binh sĩ bị thương, đồng thời an ủi những binh sĩ còn lại. Khi những binh sĩ này nghe nói ta là Bình vương, thì ai cũng có vẻ kích động dị thường, ta có thân phận cực cao mà lại bình thường giản dị như binh sĩ, làm cho họ không thể nào tưởng tượng nổi.  Hơn nữa, ta lại là người thúc đẩy hai nước hòa đàm, làm cho bọn họ miễn được cái cảnh chiến hỏa, cho nên hình tượng của ta trước mắt bọn họ sáng hơn rất nhiều. Ta nhìn Khâu Đức nói: “Hòa ước Khang Tần mới ký kết không lâu, sắp tới sẽ không có biến hóa gì dị thường, Khâu đại nhân không cần bận tâm, tốt nhất là đẩy nhanh tốc độ, sau đó cho binh sĩ nghỉ ngơi.” Khâu Đức nhất nhất đáp ứng. Dưới sự hộ tống của Khâu Đức, nhóm người chúng ta tiến vào trong Miện Trì thành. Đây là một trọng trấn quan trọng nơi biên giới, thường xuyên có chiến hỏa, những vết thương trước mắt thật sự là rõ ràng, đi trên tuyến đường chính trong thành mà thấy rất ít người kinh doanh hoặc bán hàng rong. Khâu Đức sóng vai đi với ta giới thiệu những địa danh đã đi qua. Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, trong lòng ta có một nỗi khổ không nói nên lời, tường thành cháy đen, nhà cửa tàn tạ. Mỗi một chỗ hư hỏng lại giống như một vết thương trên người của ta trong tiềm thức, ta đã coi Đại Khang là vật riêng của mình, nó chỉ cần đau ở đâu là ta cảm nhận được ở đó. Tiệc rượu tuy rằng phong phú, thế nhưng ta đã mất đi sự nhiệt tình, rượu ngon mà giống như máu của các tướng sĩ. Chỉ có tới mảnh đất này, ta mới cảm nhận sự được yêu thương của ta dành cho nó. Hôm nay Đại Khang đã thương tích đầy mình, một cảm giác gấp gáp tràn ngập trong trái tim của ta. Khâu Đức cung kính nói: “Nơi nghỉ chân của Bình vương điện hạ ty chức đã an bài thỏa đáng, mong người ở Miện trì thành thêm mấy ngày.” Ta lắc đầu nói: “Sáng sớm ngày mai ta phải rời khỏi đây, ngươi phái một chi đội năm nghìn người hộ tống ta trở lại Khang Đô.” “Năm nghìn?” Khâu Đức ngẩn ra, quân đội của cả tòa Miện trì thành này mới có 3 vạn, trong khi đó ta há mồm đã nói ra con số năm nghìn người. “Không được sao?” Ta lạnh lùng nói. Khâu Đức cười nói: “Vi thần không có ý này, điện hạ yên tâm, sáng sớm ngày mai ty chức sẽ an bài thỏa đáng.” Có năm nghìn binh sĩ hộ tống, sự an toàn trên đường đi của ta không thành vấn đề này. Ta đem năm nghìn quân này giao cho Tiêu Trấn Kỳ điều khiển, thuở nhỏ hắn có nghiên cứu binh pháp, có kiến giải độc đáo với bày binh bố trận, nhưng mà chưa có cơ hội thực tiễn mà thôi. Đây là lần đầu tiên hắn làm một tướng lĩnh cầm quân, nên lập tức biểu hiện tài năng quân sự siêu nhiên trời cho, năm nghìn binh sĩ dưới pháp lệnh của hắn, quân kỷ nghiêm minh, di chuyển có trận hình, ngay cả một người am hiểu sâu về binh thuật như Vân Na cũng phải âm thầm thán phục. Đi đường bộ giúp ta càng hiểu rõ tình cảnh của Đại Khang, tất cả quả nhiên đúng như lời Ung vương nói, mấy năm nay Đại Khang tai họa không ngừng, dân chúng lầm than. Trong khi đó vì trận chiến tranh này Hâm Đức hoàng đế đã gia tăng thuế khóa với dân chúng. Từ Miện trì đi tới Khang Đô, ta chẳng thấy một thành trấn nào giàu có và đông đúc cả. Kinh tế Đại Khang so với thời điểm ta rời khỏi đất nước còn thấp hơn rất nhiều. Ta thật sự không thể nào tưởng tượng nổi, dưới tình huống này, Hâm Đức hoàng đế sao lại có thể quyết định xuất binh được chứ? Nếu như người thống trị một triều đại có tư tưởng cực kỳ hiếu chiến sẽ làm cho triều đại đó suy yếu. Khi cách Khang Đô chi còn hai ngày, trời lại đổ mua, đêm đó chúng ta dừng chân ở một noi gọi là ‘Công tử Bá’. Lúc ăn cơm chiều, không ít binh sĩ hướng về phía con đê dập đầu, rượu mà ta đem tặng cho họ, họ lại mang ra con đê tưới lên đó, hành động này làm cho ta hiếu kỳ, ta bảo Tiêu Trấn Kỳ đi hỏi xem có chuyện gì. Không bao lâu sau, Tiêu Trấn Kỳ trở lại doanh trướng, thấp giọng nói: “Công từ, hóa ra đây chính là nơi năm xưa thái tử Long Dận Cơ giúp nạn dân chống thiên tai, con đê này là do thái tử tự mình xây dựng, các binh sĩ khi đi qua hai bờ sông Hoàng Hà đều dập đầu nhớ tới ân đức của người.” Trong lòng ta không khỏi kích động, không nghĩ tới con đê này là do phụ thân ta xây, công đức của người năm xưa, bây giờ vẫn có người tưởng nhớ. Ta thay một bộ trường bào màu trắng, mang theo Đường Muội và Tiêu Trấn Kỳ, xách trái cây và rượu ngon tới con đê. Đêm đã khuya, mưa lại càng nặng hạt, hai bờ sông Hoàng Hà hoàn toàn bao phủ trong mua bụi thê lương. Ta đứng yên lặng trên con đê, phảng phất như nhìn thấy bóng dáng phụ thân năm đó suất lĩnh mọi người chống lũ. Ta cung kính quỳ xuống, dập đầu một cái, sau đó đem rượu ngon tưới lên con đê, rượu này ta mời cả mảnh đất Đại Khang. Đường Muội và Tiêu Trấn Kỳ liếc mắt nhìn nhau, cũng lập tức quỳ xuống, bọn họ tuy rằng không biết vì sao ta làm như vậy. Thế nhưng từ hành động trọng nghĩa của ta có thể nhận thấy, mảnh đất này có ý nghĩa không tầm thường với ta. Ta lại rót một chén rượu, tự mình uống một hớp sau đó đổ một nửa xuống con sông Hoàng Hà, mắt của ta đã tràn ngập lệ nóng, chúng làm cho tầm nhìn của ta bị nhòa đi. Trong lúc hoảng hốt ta như nhìn thấy một nam tử phong thần như ngọc, đang ngồi đối diện với ta, người đó mỉm cười thân thiện, nói: “Dận Không, con rốt cục đã trở về!” Phụ thân của ta! Trong lòng ta thầm gọi tên người, cả kiếp này ta không được gặp phụ thân, người mỉm cười nhìn ta, giơ chén rượu trong tay, nói: “Dận Không! Con hãy nhìn kỹ mảnh đất dưới chân, những dãy núi, con sông, bầu trời, bách tính toàn bộ đều thuộc về con.” Ta nặng nề gật đầu, nước mắt không thể kiềm chế được chảy ra. “Ta có thể làm được, thì con nhất định có thể làm được, ta tin tưởng con, chuyện con làm còn tốt hơn ta!” Người đưa tay mở tấm địa đồ mà ta đã in sâu vào trong óc, nói: “Dận Không, con nhớ kỹ mảnh đất này, đây mới là lãnh thổ của Đại Khang, nó là một quá khứ huy hoàng, con thân là con cháu của Long thị, con không thể để nó bị mất.” Ta không nói một câu nào, chỉ có mỗi cách gật đầu liên tục. Phụ thân của ta nhẹ nhàng vỗ vai ta, nói: “Con phải quên cừu hận, vì cừu hận sẽ ảnh hưởng tói sự phán đoán, vĩnh viễn con phải nhớ kỹ, Đại Khang mới là mục đích của con.” Mẫu thân ta mặc một bộ y phục màu trắng, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện ở phía sau phụ thân ta, mẫu thân mỉm cười nhìn phụ tử chúng ta, cổ họng ta nghẹn lại, chưa bao giờ ta có được tình cảm như thế này. Mẫu thân nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của ta, dùng khẩu khí quen thuộc oán trách: “Đứa nhỏ này, chiếu cố tốt mình.” Ta nắm lấy hai bàn tay của hai người để vào trong ngực của mình, mong khoảnh khắc này có thể vĩnh hằng. Thân ảnh của hai người nhạt nhòa trong làn mưa bụi, trước mắt ta lúc này chỉ còn có mỗi nước mưa thê lương. Tiếng sóng vẫn như cũ, tiếng gió vẫn như xưa, ta trịnh trọng quỳ lạy ở trên con đê, sau đó ôm lấy vò rượu bên người, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Ta toàn lực ném vò rượu xuống dòng sông sóng nước cuồn cuộn, ngửa đầu hét một tiếng điên cuồng từ trong nội tâm. Ta sống không phải vì báo thù, ta sống để lấy lại những gì thuộc về ta.