[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi
Năm đó Hâm Đức hoàng đế đã từng sắc phong bảy người khác họ lên Vương, hôm nay chỉ còn sống được ba người, nhưng chân chính tại vị chỉ còn lại có Dực Vương Lâm Bi Phong.
Việc này không chỉ vì hắn có Tây cung Tĩnh Đức phi làm hậu thuẫn, mà nguyên nhân chủ yếu là vì Lâm Bi Phong dũng mãnh thiện chiến, đã từng lập vô số chiến công cho Đại Khang, hơn nữa hắn đối với Hâm Đức hoàng đế trung tâm không hai lòng.
Dực Vương phủ ở phía Tây Khang Đô, từ phủ đệ của ta đi tới cần xuyên qua toàn bộ đô thành.
Ta và Ung vương mang theo lễ vặt đã được chọn tỉ mỉ dưới sự bảo hộ của Đường Muội tới Dực vương phủ.
Trong thời gian ở Đông Hồ, ta đã có thói quen cưỡi ngựa, ta và Đường Muội cùng nhau cưỡi ngựa đi trước, vừa đi vừa nhìn khung cảnh Khang Đô lúc hoàng hôn.
Hòa bình mới khôi phục được không lâu, nhưng bách tính Khang Đô lại khôi phục cảnh tượng ca múa thái bình, ta âm thầm cảm thán nói:
“Người bị tổn thương nhiều nhất trong chiến tranh là bách tính, quan lại Đại Khang đã quên cảnh thống khổ của Đại Khang từ lâu rồi, hiện giờ đã quen với cuộc sống an nhàn tự tại.”
Bên ngoài Đại Khang thì êm đềm nhưng bên trong ẩn chứa nguy cơ rất lớn.
Phía trước con đường có mấy tên binh lính đang đạp hai tiểu khất cái xuống đường, bọn họ còn kéo chúng đi tới phương hướng cửa thành.
Trong hai mắt Đường Muội tràn ngập sự phẫn nộ, thấp giọng nói:
“Tưởng trong Khang Đô không có người ăn xin, hóa ra là có thật.”
Ta bùi ngùi than thở:
“Công phu bên ngoài tuy tốt, nhưng không giải quyết được vấn đề bên trong.”
Những binh lính kia dường như bị hai tên tiểu khất cái làm cho phẫn nộ, cầm lấy côn bổng đập vào chúng.
Đường Muội không được kiềm chế phẫn nộ, hét lớn:
“Dừng tay!”
Mấy tên lính ngạc nhiên ngẩng đầu lên, có một người trong đó nhận ra ta, cuống quít quỳ rạp xuống đất nói:
“Bình vương thiên tuế!”
Ta phất phất tay nói:
“Đứng lên đi”
Những binh lính này cũng chỉ phụng mệnh hành sự, ta không cần phải... làm khó bọn chúng.
Ta bảo Đường Muội cho hai tên tiểu khất cái một ít ngân lượng, rồi tống cổ chúng rời khỏi nơi đây.
Đường Muội nhìn những binh sĩ hoảng hốt rời đi, cơn giận vẫn còn sót lại, nói:
“Công tử sao lại bỏ qua như vậy chứ?”
Ta cười nhạt nói:
“Bọn họ cũng chỉ là phụng mệnh hành sự, đa số đều không phải là tình nguyện, truy cứu làm gì.”
Đường Muội gật đầu than thở:
“Bách tính thật khó!”
Ta sao không biết bách tính khổ sở, thế nhưng với địa vị và quyền thế của ta hiện nay, không có cách nào cải biến cục diện chính trị của Đại Khang, tất cả chỉ có thể làm ngơ một cách bất đắc dĩ.
Ta nói sang chủ đề khác:
“Hai ngày nay sao không nhìn thấy Tiêu đại ca?”
Đường Muội cười nói:
“Tiêu đại ca ra ngoài thành dàn xếp hương thân của Tướng quân thôn.”
Ta nở nụ cười:
“Những hương thân này đều bình an tới được Đại Khang sao?”
Đường Muội gật đầu nói:
“Tiêu đại ca tạm thời để cho bọn họ ở ngoài thành, hai ngày nay công tử bận chuyện nạp phi, nên huynh ấy không dám quấy rầy.”
Ta chợt nhớ tới Hâm Đức hoàng đế đã đem Tuyên Thành ban cho ta làm ấp phong, nơi đó đúng là chỗ tuyệt hảo cho những thôn dân này, ta hướng Đường Muội nói:
“Sau khi sự tình này xong, ngươi đi tìm Tiêu đại ca bảo huynh ấy tới vương phủ gặp ta”
Đường Muội vội vã đáp ứng.
Ung vương và Dực Vương giao tình rất hời hợt, nhưng cũng tới Dực Vương phủ vài lần rồi, các cuộc gặp toàn trên phương diện xã giao. Nếu như lần này không phải là vì ta, hắn sẽ không chủ động tới cửa bái phỏng.
Dực Vương cũng đang ở trong phủ, nghe thấy thủ hạ vào thông báo, vội vã tự mình ra đón.
Trước khi ta rời khỏi Đại Khang đã nhiều lần gặp Dực Vương, ấn tượng với hắn rắt sâu đậm, thế nhưng Dực Vương đối với ta lại không có quá nhiều ấn tượng.
Dực Vương Lâm Bi Phong, năm nay năm mươi tám tuổi, vóc người khôi ngô, dáng vẻ đường đường, tuy rằng đã gần hoa giáp (sáu mươi năm), thế nhưng trên thân hình vẫn tỏa ra một cỗ khí tức nam tử cường hãn.
Người này trời sinh, nặng tình, sau khi thê tử mình mất, tuy đã có nhiều giai nhân chủ động bày tỏ, thế nhưng nguyện cả đời cô độc không cưới vợ.
Dực Vương hiển nhiên không ngờ tới ta sẽ chủ động đăng môn, hơi cảm thấy kinh ngạc, sau khi đánh giá ta cẩn thận một lần, hắn mới có thể nhận ra ta chính là Tam Thập Nhất hoàng tử của ngày xưa.
Cử chi của ta hài hòa, khí độ ung dung, hôm nay tới bái phỏng Dực Vương có mục đích chính là muốn để lại cho hắn một ấn tượng tốt đẹp, lấy tướng mạo của ta thì việc này cũng không khó.
Dực Vương cười nói:
“Hai vị Vương gia tới thật đúng dịp, ta cũng mới chuẩn bị mấy món điểm tâm, nếu như không chê rượu nhạt, thì cùng nhau đối ẩm mấy chén.”
Ung vương nhân cơ hội này nói:
“Như vậy rất tốt ta và Dực Vương đã lâu rồi chưa từng đối ẩm.”
Dực Vương dẫn chúng ta tới hoa viên, sở dĩ ta cố ý chọn thời gian ăn cơm tối bái phỏng, biểu hiện thì không hiểu ý, nhưng mà thực tế ta cũng đang thử Dực vương.
Cái bàn trong hoa viên được làm từ một gốc cây gỗ, trên bàn có bốn món ăn, món nào cũng tinh xảo, món nào cũng độc đáo.
Ta mỉm cười nói:
“Xem ra Dận Không tới không đúng lúc, đã quấy rầy nhã hứng của hoàng thúc.”
Dực Vương cười nói:
“Bình vương đã làm cho Đại Khang thoát khỏi một trận chiến, bản vương đã sớm muốn mở tiệc chiêu đãi, chỉ sợ Bình vương không thích cái tính của bản vương mà thôi.”
Ung vương ha hả cười nói:
“Hai vị không cần khách sáo như vậy, sau này cũng sẽ là người một nhà thôi..”
Sắc mặt ôn hòa của Dực vương hơi đổi lạnh lùng nhìn người nô bộc bên cạnh, nói:
“Rót rượu!”
Xưa nay ta giỏi quan sát sắc mặt của người khác, nên nhận ra có sự phản cảm với lời nói này, nên mỉm cười nói:
“Lại nói tới chuyện này, vốn dĩ Dận Không còn muốn gọi Dực vương một tiếng cữu phụ (cậu), cho nên chúng ta vốn đã là người một nhà từ trước rồi.”
Từ cữu phụ cũng chẳng có gì gượng ép, Dực Vương là đệ đệ của Thục Đức phi, thì cũng giống như cậu của ta mà thôi.
Sắc mặt của Dực vương đã hòa hoãn đi, hắn mỉm cười nói:
“Khi Bình vương còn nhỏ, bản vương đã từng bế người, mà ta còn nhớ kỹ, thư pháp của người tương đối khá.”
Ta khiêm tốn nói:
“Chỉ là chút tài mọn không đáng giá nhắc tới.”
Ta đem hộp lễ vật hai tay dâng lên cho Dực Vương nói:
“Cữu cữu, lần này Dận Không đến đây có mang cho người một lễ vật.”
Dực Vương cười nói:
“Ngươi nếu như đã gọi ta một tiếng cữu phụ, thì sao lại khách sáo như vậy?”
Ung vương nói:
“Không bằng chúng ta mở ra xem đây là lễ vật gì, ta cũng muốn thỏa lòng hiếu kỳ một chút.”
Dực Vương mở lễ hộp, thì thấy bên trong có một bức họa, ta mỉm cười, tâm lý thuật là điều mà ta am hiểu nhất, nếu như muốn thu được hảo cảm của người khác, đầu tiên phải biết được trong nội tâm đối phương suy nghĩ cái gì.
Dực Vương rất nặng tình, đối với thê tử của mình nhớ mãi không quên, ta từ phòng tranh trong cung, tìm hồi lâu mới được bức họa Thiên Dạ Yến Đồ năm đó đại sư Khải Chi vẽ.
Dưới sự trợ giúp của Dịch An ta mang nó ra ngoài cung, trong khi đó ta là cao đồ của họa sư Khải Chi, cho nên vẽ lại nó theo ý của mình rốt cục cũng hoàn thành bức họa Dực vương phi.
Ánh mắt của Dực vương đã ngấn lệ, nhìn chăm chú vào bức họa, khóe mi đã ươn ướt.
Ung vương không ngờ trong hộp lễ vật của ta có giấu đòn sát thủ này, cho nên không thể giấu được sự bội phục với ta.
Trong lòng ta âm thầm đắc ý, phương pháp tuy rằng cũ, thế nhưng cứ áp dụng là đúng, cho dù Dực Vương có ý chí sắt đá thì cũng sẽ bị bức họa của ta làm cho cảm động.
Dực Vương trầm mặc hồi lâu, sau đó nghiêng người sang chỗ khác, giơ ống tay áo lau lệ trên khỏe mắt.
Hắn cẩn thận cuộn bức họa lại, nói:
“Đa tạ Bình vương, đây... là lễ vật trân quý nhất mà bản vương nhận được.”
Hắn đem bức họa giao cho nô bộc bên người nói:
“Đem bức họa treo giữa phòng ngủ của ta.”
Tên nô bộc xoay người rời đi.
Dực Vương cười nói:
“Lúc nãy bản vương thấy vật nhớ người, nhớ tới vong thê, hai vị không nên chê cười.”
Ta cung kính nói:
“Cữu phụ đối với cữu mẫu tình thâm ý trọng, thật sự khiến cho người khác phải kính nể.”
Dực Vương nói:
“Khi còn sống, bản vương chỉ yêu một mình vương phi, chỉ tiếc thiên ý trêu người, đã làm cho chúng ta âm dương xa cách, sinh ly tử biệt…”
Lời nói của hắn đã thổn thức vô cùng.
Ta cảm thán nói:
“Đa tình từ xưa thường ly biệt, trong nhân thế đâu có được mấy chuyện hoàn mỹ đâu?”
Dực Vương bưng chén rượu lên nói:
“Nào, khó có khi chúng ta hợp ý như vậy, cạn một chén.”
Ba người chúng ta nhìn nhau cười, đồng thời uống cạn chén rượu ngon.
Dực Vương hỏi tình hình khi ta làm con tin ở Tần quốc, ta một lòng đáp lại. Ta đem những chuyện ở Tần quốc và Đông Hồ gia công lại, rồi thoải mái thổi phồng, mặc dù những nhân vật như Dực vương cũng không khỏi cảm thán.
Rượu uống còn chưa thỏa, Dực vương đã chuyển ý, nhẹ giọng than thở:
“Năm nay bệ hạ đã thất tuần, trong khi cái chức thái tử vẫn còn đang treo, không biết Bình vương có cao kiến gì không?”
Câu nói này của hắn là hỏi về lập trường chính trị của ta, toàn bộ Đại Khang ai mà không biết, Dực vương một lòng phò tá cháu ngoại là Hưng vương Long Dận Thao, cho nên ta không thể biểu lộ mục đích thực sự trước mặt hắn.
Ta mỉm cười để chén rượu xuống, ánh mắt nhìn về phía Dực Vương nói:
“Dận Không chẳng biết nói gì!”
Dực Vương hứng thú nói:
“Chỗ này không có người ngoài, Bình vương cứ nói đừng ngại.”
Ta làm bộ gượng ép, nói:
“Dận Không cho rằng, kỳ thực ai làm thái tử đều không quan trọng, chuyện chủ yếu là người đó phải thực sự suy nghĩ cho Đại Khang, có thể thay đổi được quốc lực đang hạ thấp từng năm như hiện nay.”
Hai mắt Dực Vương không khỏi sáng ngời, hắn vội hỏi:
“Bình vương cho rằng ai có năng lực này?”
Ta cười nhạt nói:
“Bất cứ người nào cũng biết, có hai người có khả năng lớn sẽ được chọn làm thái tử, một là ngũ hoàng huynh của ta, Cần vương Long Dận Lễ, một vị khác chính là lục hoàng huynh Hưng vương Long Dận Thao. Thực không dám dấu diếm, trước khi ta tới bái phỏng cữu phụ, hai vị hoàng huynh này đồng thời đưa thiệp mời ta đi dự tiệc, Dận Không lo lắng suy nghĩ cho nên mới uyển chuyển cự tuyệt.”
Dực Vương mỉm cười nói:
“Hai vị hoàng huynh của ngươi đều mời, tại sao ngươi không chọn lấy một?”
Ta thẳng thắn thành khẩn nói:
“Dận Không sợ rằng đi tới tiệc của vị hoàng huynh này, sẽ đắc tội với vị hoàng huynh khác, căn cứ vào tình hình của Dận Không mà nói một không quyền, hai không muốn tranh danh đoạt lợi. Chịu ba năm đau khổ ở Tần quốc, ta đã khám phá ra sự tranh đoạt chính trị có hậu quả gì, nên hiện giờ chỉ muốn bo bo giữ mình… không đếm xỉa đến...”
Ta dừng lại một chút, cố ý nói:
“Cữu phụ sẽ không trách Dận Không không có chí tiến thủ đó chứ?”
Dực Vương thoải mái cười một tiếng, đưa tay vỗ vai ta, nói:
“Dận Không, lấy tuổi của ngươi mà có ánh mắt như vậy thực sự là hiếm có, xem ra những chuyện trải qua mấy năm nay không phải là không có lợi với ngươi.”
Ta cung kính nói:
“Đại Khang nếu như muốn cường thịnh, thì chuyện đầu tiên là nội chính phải vững chắc, mà chuyện này lại nằm trong tay phụ hoàng. Cũng như lời cữu phụ nói chuyện thái tử một ngày còn chưa quyết, thì các vị hoàng huynh sê không dừng tranh đấu. Dận Không không có dã tâm gì với ngôi vị hoàng đế, cũng không muốn gia nhập trận doanh nào, chỉ cầu có thể bình an sống qua ngày, làm tốt những việc phụ hoàng giao phó, đồng thời tận lực vì Đại Khang, như vậy là được rồi.”
Dực Vương nặng nề gật đầu, qua buổi nói chuyện này ta đã hiểu tâm tư của hắn.
Trước khi tới đây ta đã suy nghĩ quá nhiều, Lâm Sở Nhi là một nữ nhi duy nhất của hắn, người làm phụ mẫu ai chẳng muốn con mình được sống một cuộc sống an toàn.
Mà sự an toàn của Lâm Sở Nhi lại quyết định, bởi người mà nàng lấy.
Nếu như ta bộc lộ dã tâm muốn ngôi vị thái tử thì Dực vương lại lo lắng cho nữ nhi của mình, cho nên ta tận lực tạo ấn tượng không muốn tranh đoạt với hắn làm cho hắn yên tâm giao nữ nhi cho ta.
Công phu của ta quả nhiên không có uổng phí, Dực Vương và ta trò chuyện với nhau rất vui vẻ, trong nháy mắt một vò rượu ngon đã bị uống cạn, lần đầu tới nhà ta cũng không muốn tạo ấn tượng là một người say rượu, nên đứng dậy cáo từ nói:
“Trời cũng đã tối, Dận Không xin phép, cữu phụ cứ việc nghỉ ngơi.”
Dực Vương cười nói:
“Uống còn chưa tận hứng, sao lại trở về sớm vậy, ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi, uống với ta thêm hai chén nữa.”
Thịnh tình không thể chối từ, ta chỉ còn cách nặng nề ngồi xuống, cùng hắn tiếp tục uống rượu.
Dực Vương nói:
“Dận Không, nếu như ngươi đã thẳng thắn như vậy, thì ta cũng không che giấu làm gì, mục đích tới đây của ngươi hôm nay, ta rất rõ ràng.”
Nói đến đây hắn ngẩng đầu nhìn Ung vương.
Ung vương lập tức hiểu ý, cười nói:
“Bản vương có chút say, muốn đi ngắm hoa, hai người các ngươi cứ tiếp tục nói chuyện.”
Hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Dực Vương lúc này mới nói:
“Hôm nay bệ hạ đã hạ chỉ tứ hôn.”
Hai mắt hắn sáng quắc nhìn về phía ta nói:
“Cũng không cần dấu giếm, hồi chiều ta mới vào cung, đem ý này nói cho Tĩnh Đức phi nương nương.”
Ta thầm nghĩ trong lòng:
“Lần này hắn tới tìm Tĩnh Đức phi là muốn tìm cách chối bỏ cuộc hôn nhân này.”
Dực Vương nói:
“Ta không muốn gả Sở nhi vào trong nhà đế vương, ta làm quan nhiều năm, đã rõ như lòng bàn tay những chuyện xảy ra trong hoàng tộc, ta không muốn đem nữ nhi duy nhất của mình đẩy vào trong hố lửa!”
Ta gật đầu, lắng nghe lời hắn nói.
Dực Vương nói:
“Bệ hạ tuổi tác đã cao, trong khi đó việc người kế thừa lại không quyết, ta dám khẳng định, sau khi bệ hạ trăm tuổi, cục diện Đại Khang sẽ có sự biến đổi lớn. Ta thân là thần tử Đại Khang, đương nhiên là phải tận lực tuyển chọn cho Đại Khang một vị quân chủ anh minh, bị cuốn vào cơn gió lốc này là chắc chắn không thể tránh được.”
Dực Vương thân là đệ đệ của Tĩnh Đức phi, là cữu phụ của Hưng vương Long Dận Thao đương nhiên là phải vì gia tộc tận lực, chuyện này thiên hạ ai cũng biết.
Dực Vương nói:
“Thế nhưng ta không muốn Sở nhi bị liên quan vào trường phong ba này, ngươi hiểu chưa?”
Ta cung kính nói:
“Ý của cữu phụ Dận Không đã hoàn toàn hiểu rõ, người yên tâm ngày mai ta sẽ xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, Dận Không sẽ không làm khó cữu phụ.”
Dực Vương cười nhạt nói:
“Qua buổi nói chuyện hôm nay, đã làm bản vương thay đổi cách nhìn, ngươi đúng là người có tình, ta tin tưởng nếu như Sở nhi gả cho ngươi, thì nó sẽ không bị ủy khuất”
Ta mừng rỡ biết rằng hiểu hiện đêm nay đã làm cho ánh mắt của Dực vương về ta khác xưa, những lời này của hắn chẳng khác nào đã đồng ý hôn sự của ta và Lâm Sở Nhi.
Dực Vương nói:
“Bản vương muốn ngươi hứa một điều.”
“Ta muốn ngươi kiếp này phải dùng hết sức bảo vệ Sở Nhi, cho dù thế cục Đại Khang phát triển như thế nào, ngươi cũng phải bảo vệ cho nàng an toàn.”
“Cữu phụ yên tâm, Dận Không nhất định sẽ không phụ giao phó của người.”
Trong đôi mắt Dực vương hiện lên một chút thả lỏng, thấp giọng nói:
“Ngươi đi đi, sáng sớm ngày mai ta sẽ đích thân đến khấu kiến bệ hạ.”
Mọi chuyện đều được tiến hành một cách thuận lợi, buổi chiểu ngày thứ hai, từ trong cung truyền đến tin tức hôn sự. Hâm Đức hoàng đế đang cùng với Dực vương thương lượng, hôn lễ được chỉ định vào ngày mười sáu tháng sau, cách hiện tại không đầy một tháng.
Ta bước lên lầu cao, nhìn toàn bộ khung cảnh của vương phủ, bước đường lên ngôi vị hoàng đế Đại Khang của ta lại được củng cố thêm một bước.
Trần Tử Tô mặt mày hớn hở đi tới phía sau của ta, mỉm cười nói:
“Chúc mừng công tử, chúc mừng công tử!”
Ta ha hả cười nói:
“Trần tiên sinh vui mừng như vậy, sợ rằng không chỉ vì Dận Không?”
Trần Tử Tô gật đầu nói:
“Công tử quả nhiên nhìn rõ mọi việc, lúc nãy ta tiếp được thư nhà ở Trung sơn, nên muốn cầm tới đây cùng công tử xem chung.”
Hắn thần thần bí bí móc ra một bức thư đặt vào trong tay của ta.
Trong lòng ta cũng mừng như điên, mớ giấy viết thư, những hàng chữ xinh đẹp đập vào mắt, hình dáng điêu ngoa của Yến Lâm nhất thời hiện lên trong đầu.
Những câu chữ trong bức thư toát lên tình ý chân thành tha thiết với ta, cuối thư còn một vết đen mờ mờ, hiển nhiên là nước mắt.
Ta xiết chặt tờ giấy nhỏ trong tay, xoay người hướng Trần Tử Tô nói:
“Tẩu phu nhân và Yến Lâm bao giờ sẽ trở về đại khang?”
Trần Tử Tô nói:
“Đường Muội và Lang Thứ đêm nay sẽ đi đón các nàng, nếu như thuận lợi, thì trong vòng một tháng có thể tới.”
Ta gật đầu nói:
“Yến Lâm tính tình cương liệt, nếu như biết ta tổ chức hôn lễ nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Tiên sinh nói với Đường Muội, bảo hắn dẫn tẩu phu nhân và Yến Lâm tới Tuyên Thành, ta không muốn trong hôn lễ phát sinh biến cố gì cả.”
“Thanh quan khó dứt việc nhà, cho dù là công tử cũng khó mà giải quyết tốt chuyện này.”
Ta cười nói:
“Tính tình Yến Lâm ngoài mềm trong cứng, chỉ cần cho ta một khoảng thời gian, ta sẽ khuyên được nàng tiếp thu chuyện này.”
Trần Tử Tô nói:
“Vừa nãy ta đã cùng Hoàn Nhan tướng quân tính toán, bệ hạ ban tặng cho công tử một Tuyên Thành hẻo lánh, thế nhưng đất đai lại rộng, nhiều vô cùng.”
Từ sau khi trở lại Đại Khang, do sự vụ bộn bề phức tạp, ta chưa từng nghiên cứu qua chuyện Tuyên Thành.
Bây giờ nghe Trần Tử Tô nói như thế, nên cũng cảm thấy hứng thú, nói:
“Trần tiên sinh mời nói tỉ mỉ một chút.”
Từ phía sau truyền tới một tiếng cười ôn nhu:
“Qua đây xem địa đồ đã”
Ta xoay người lại nhìn lại, thấy Hoàn Nhan Vân Na cầm đại đồ đang đi lên tiểu lâu.
Ta cười nói:
“Nếu có bản đồ thì đương nhiên là tốt nhất.”
Hoàn Nhan Vân Na trải bức địa đồ ra, cương vực Đại Khang hiện lên trước mắt, nàng đã dùng bút đỏ tô ranh giới Tuyên Thành mà Hâm Đức hoàng đế ban cho ta.
Ta cười nhạt nói:
“Tuyên Thành nằm ở Bắc cương của Đại Khang, tuy chỉ cách Khang Đô có ba ngày hành trình, thế nhưng địa thế của nó cao, bề mặt đất phức tạp, sản lượng ngũ cốc cực thấp, phương bắc có Âm Sơn, phía nam có một con sông cụt Tần Lâm, đất rộng người thưa...”
Vân Na nở nụ cười:
“Xem ra huynh không phải là không biết gì, thế nhưng cách hiểu của huynh toàn là khuyết điểm về nó.”
Ta có chút nghi hoặc nhìn Vân Na, nàng đã bao giờ tới Tuyên Thành đâu mà còn hiểu rõ hơn ta?
Trần Tử Tô chỉ Tuyên Thành nói:
“Phần thưởng bệ hạ cho công tử tuy rằng cằn cỗi, nhưng đọc trong Khang sử, thì nơi đây lại là một mảnh đất giàu có và đông đúc.”
Hắn chỉ hướng tây nói:
“Phía Tây của Tuyên Thành năm xưa là đất của Bắc Hồ, cũng chính là nơi buôn bán sầm uất nhất giữa Đại Khang và ba nước Yến, Hàn, Tấn, nhưng sau đó nơi này chiến hỏa liên miên, nên mới suy sụp tới tình cảnh ngày hôm nay. Phía đông có ngàn vạn mẫu rộng tốt, nhưng mà sông cụt hàng năm dâng lũ, không có người trồng trọt, cho nên mới biến thành một vùng đất hoang vu.”
Ta gật đầu.
Vân Na nói:
“Gia Cát tiên sinh đã đọc qua những ghi chép về con sông cụt ấy, nên thấy sự kỳ lạ của nó, trong nước sông không có bất cứ một loại cá nào có thể sinh tồn. Nhưng mà nó lại có rất nhiều loại khoáng thạch kim loại, từ xưa khi Đại Khang mới lập quốc, con sông này chính là phúc địa để đãi vàng.”
Nàng chỉ vào nơi tận cùng của phía Bắc Tuyên Thành nói:
“Âm Sơn tuy rằng là ranh giới quốc gia, thế nhưng khi vượt qua dãy núi này lại là thảo nguyên Hồ Nhi Thái.”
“Hồ Nhi Thái là địa giới của Bắc Hồ.”
Vân Na lắc đầu nói:
“Huynh chắc không rõ, từ chân núi phía Bắc của Âm sơn kéo dài hơn năm trăm dặm cũng không phải là địa giới của Bắc Hồ, mà là vùng đất quản lý của hơn mười bộ lạc. Mảnh đất này có đồng cỏ và nguồn nước, đất đai màu mỡ, dê bò phong phú, thật sự là thiên đường của nhân gian.”
Ta cười nói:
“Chiếu theo lời của các người, thì phụ hoàng không phải đầy ta đi lưu vong, mà ngược lại là đang thưởng cho ta.”
Trần Tử Tô nói:
“Đối với người khác có lẽ là lưu vong, nhưng đối với công tử tuyệt đối là một phần thường. Sau khi nạp phi, địa vị của công tử cũng dần vững chắc, chúng ta tới Tuyên Thành tạm lánh mũi nhọn, ngồi xem Cần vương và Hưng vương nhị hổ tương tranh, điều này là một chuyện tốt trong lúc này.”
Vân Na nhẹ giọng nói:
“Hơn nữa vị nhạc phụ kia của huynh cũng sẽ không nhẫn tâm để nữ nhi bảo bối của mình ở Tuyên Thành chịu khổ, chắc là không bao lâu, sẽ tìm một biện pháp triệu huynh về Khang Đô.”
Trần Tử Tô thâm ý nói:
“Bình vương phủ chính là cơ sở đặt chân của công tử, thế nhưng Tuyên Thành lại là nơi lập quốc sau này.”
Lúc này Tiêu Trấn Kỳ cùng với Đường Muội tới gặp ta, hắn nhìn địa đồ nói:
“Công tử đã chuẩn bị xong chuyện tới Tuyên Thành?”
Ta mỉm cười nói:
“Sợ rằng ta phải sau khi đại hôn mới có thể tới Tuyên Thành, cho nên đành phải phái huynh đi tiền trạm.”
Tiêu Trấn Kỳ lập tức hiểu ý của ta, vui mừng nói:
“Đa tạ công tử an bài.”
Trần Tử Tô cười nói:
“Mong là khi ta và công tử tới Tuyên Thành, ngươi đã an bài thỏa đáng mọi chuyện rồi.”
Ta lại hướng Đường Muội dặn dò chi tiết việc đi Trung Sơn đón Yến Lâm, sau đó mới cùng Vân Na rời đi.
Sau khi trở lại phòng, Tuệ Kiều và Tư Hầu cũng đi dạo phố trở về, hai người mua không ít mứt hoa quả.
Ta cười nói:
“Mấy thứ này để cho hạ nhân mua, hai muội cần gì phải ra ngoài?”
Tư Hầu cười nói:
“Thế nhưng hạ nhân không biết khẩu vị của tỷ tỷ.”
Ta có chút kỳ quái nhìn về phía Vân Na, thấy khuôn mặt của Vân Na đỏ bừng, e thẹn vô hạn, trong lòng ta càng nghi hoặc, nên ôm lấy vai nàng, nói:
“Vân Na ngoan, nói cho ta biết chuyện gì đi.”
Vân Na đã thay đổi hoàn toàn dáng dấp nghĩa hiệp ngày xưa, khẽ cắn môi một cái, xoay người bỏ chạy vào trong phòng.
Tuệ Kiều cười dịu dàng nói nhỏ vào tai của ta:
“Thật ngốc, huynh sắp làm cha rồi!”
“Thật sao!”
Sự vui mừng trong lòng ta không ngôn từ nào diễn tả được, ta đuổi theo Vân Na vào trong, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, nói:
“Vân Na! Có phải vậy không?”
Vân Na e thẹn gật đầu nói:
“Hai ngày nay muội ăn không thấy ngon, vốn tưởng bị bệnh, thế nhưng Tuệ Kiều bắt mạch cho muội nói...có thể là muội có...”
Ta hung hăng thơm một cái lên đôi môi anh đào của nàng.
Vân Na e thẹn nói:
“Huynh mau buông muội xuống.”
Lúc này ta mới cẩn thận đặt nàng xuống, nhưng lại có chút ngạc nhiên vuốt cái bụng nàng, nói:
“Vân Na, người khác mang thai bụng rất lớn, nhưng sao bụng muội lại bằng phẳng như vậy?”
Vân Na cười nói:
“Huynh nói bậy bạ gì đó, Tuệ Kiều nói muội mang thai chưa được hai tháng, sao bụng có thể lớn được chứ?”
Ta vui vẻ nói:
“Xem ra đúng là có từ lần chúng ta ở dưới suối nước nóng.”
Vân Na sẵng giọng:
“Huynh đừng có nói bậy.”
Lúc này Tư Hầu và Tuệ Kiều đi vào bên trong.
Ta cười tủm tỉm ôm Tư Hầu và Tuệ Kiều nói:
“Hai người các muội tới bao giờ mới sinh cho ta hai tiểu vương tử?”
Hai thiếu nữ e thẹn vô cùng, rúc vào trong lòng ta không dám ngẩng đầu lên.
Vân Na cười nói:
“Dận Không, có chuyện này muội muốn nói với huynh một chút.”
Ta cười cầm lấy một viên ô mai đút vào trong miệng, nói:
“Nương tử có chuyện gì xin cứ việc phân phó.”
Vân Na nói:
“Muội muốn cùng với Tiêu đại ca tới Tuyên Thành trước.”
Ta ngơ ngác, lập tức phản đổi nói:
“Ta không đồng ý, hiện giờ muội đang mang thai, sao có thể chịu nổi việc bôn ba đường dài?”
Vân Na dịu dàng cười nói:
“Chuyện này muội đã nghĩ rồi, huynh sắp nạp phi, tuy rằng đã cùng với chúng muội bái thiên địa. Nhưng chuyện muội mang thai, tốt nhất bây giờ đừng cho người khác biết.”
Ta lớn tiếng nói:
“Việc này chỉ cần chúng ta không nói, người khác sao có thể biết được?”
“Dận Không, sở dĩ muội chọn đi Tuyên Thành trước, là còn có một mục đích khác. Đó chính là tạo cơ hội cho huynh và vương phi ở chung một chỗ, huynh nghĩ xem, nếu như bọn muội đều ở lại vương phủ, thì tân nương sẽ có cảm giác như thế nào?”
Tư Hầu nói:
“Hơn nữa tân nương thấy bọn muội với huynh lúc nào cũng huynh huynh muội muội, trong lòng nhất định sẽ không dễ chịu.”
Tuệ Kiều nhẹ giọng nói:
“Huynh yên tâm, có muội và Tư Hầu ở bên cạnh chiếu cố, sẽ không xảy ra bất kỳ vấn đề gì, hơn nữa trên đường còn có Tiêu đại ca, đường xá lại không quá xa xôi”
Ta rốt cục cũng gật đầu, trong lòng cảm động vô cùng, mấy người các nàng ai nấy đều lo lắng cho ta.
Vân Na nói:
“Bọn muội cần chuẩn bị một chút, đại khái bảy ngày sau xuất phát, sau khi bọn muội đi, huynh có thể toàn tâm toàn ý lo cho lần hôn lễ này.”
Ta hôn lên môi của từng người, nói:
“Các muội đều là thê tử tốt của ta, kiếp này ta sẽ không cô phụ các muội.”
Nghĩ đến lúc sắp ly biệt, sự yêu thương của ta với các vị mỹ nhân đều tăng lên gắp đôi, khi trời mới tối đã kéo ba vị tiểu mỹ nhân lên giường.
Vân Na gắt giọng:
“Hôm nay huynh phải tha cho muội, không được tổn thương thai nhi ở trong bụng.”
Ta cười tủm tỉm đưa mắt nhìn sang Tư Hầu, Tư Hầu cuống quít khoát tay nói:
“Muội hôm nay tới tháng, không thể phụng dưỡng tướng công.”
“Tuệ Kiều!”
Ta giả bộ làm ra khuôn mặt dâm tà, Tuệ Kiều mặt cười đỏ bừng, nàng cắn môi dưới nói:
“Muội... tới phòng...”
Còn chưa nói xong, ta đã tóm lấy bàn tay của nàng, mỉm cười nói:
“Hôm nay không ai được đi, tất cả đều phải ở chỗ này cùng nhau ngủ.”
Vân Na cười nói:
“Huynh quả nhiên là hoang dâm vô độ, muội có chút mệt mỏi, đi ngủ trước.”
Nói xong nàng xoay người, giả vờ ngủ.
Tư Hầu lo lắng nhìn Tuệ Kiều đang xấu hổ, cũng giả vờ ngủ say.
Tuệ Kiều xấu hổ chui vào trong chăn, ta cố sức giật chăn của nàng, sau đó cởi sạch y phục chui vào trong.
Tuệ Kiều chỉ mặc một cái áo ngủ bằng lụa mỏng, thân hình chúng ta dính sát vào nhau, có thể cảm thụ hơi ấm trên thân thể đối phương.
Nàng xấu hố tới mức tai cũng đỏ bừng, hơi thở nóng hổi phả và cổ ta, làm cho ta ngứa ngáy khó chịu.
Ta cởi hết y phục của nàng, đưa tay vuốt ve hai cái mông ngọc, sau đó co nắn xoa bóp, thưởng thức sự co giãn. Dưới sự vuốt ve của ta, Tuệ Kiều vô ý thức tách đôi chân ngọc, ta nhân cơ hội xâm chiếm lãnh địa thần bí nhất của nàng.
Động tác của ta càng lúc càng kịch liệt, tiếng thở dốc của Tuệ Kiều càng ngày càng gấp, cuối cùng nàng không kiềm chế được sự sung sướng, cất tiếng rên rỉ.
Áo ngủ bằng gấm đã bị ta xốc lên, thân hình hoàn mỹ trắng ngọc của nàng hiện ra, bàn tay nhỏ nhắn của nàng che miệng, cố gắng để mình không phát ra tiếng.
Đôi chân dài thon nhỏ của nàng quấn chặt lấy hông của ta, ngón chân trong suốt vì hưng phấn mà ửng hồng.
Dưới sự công kích toàn lực của ta, Tuệ Kiều cuối cùng cũng cất cao giọng hát, tiếng rên cao vút không cách nào kiềm chế được nữa.
Không biết từ lúc nào, trên mặt của Vân Na tràn ngập tình ý, hai mắt tràn ngập lửa dục nhìn ta và Tuệ Kiều đang tác chiến mãnh liệt.
Tư Hầu xấu hố tới mức da thịt trên người đỏ lên, bàn tay nhỏ nhắn che mắt, nhưng lại nhìn qua kẽ hở xem chúng ta.
Sự náo động của ta và Tuệ Kiều đã khơi dậy ngọn lửa tình trong lòng hai nàng.
Khi Tuệ Kiều cất tiếng hát cao vút, thân thể mềm mại của Vân Na và Tư Hầu cũng đồng thời run lên, ta toàn lực ép xuống thân hình Tuệ Kiều, kết hợp chặt chẽ lại một chỗ.
Qua hồi lâu, chúng ta mới lưu luyến xa nhau.
Tuệ Kiều lúc này mới biết là cuộc đại chiến của nàng đã để cho Vân Na và Tư Hầu nhìn thấy, xấu hổ tới mức muốn tìm một cái khe hở nào đó mà chui vào, ôm lấy cánh tay ta hung hăng cắn một cái.
Ta kêu thảm một tiếng, chui vào trong chăn của Vân Na, người ngọc chẳng biết từ lúc nào đã lột sạch toàn bộ quần áo, thân thể nóng rực như lửa.
Nàng xoay người lại ôm chặt lấy ta, ngọn lửa tình mãnh liệt lan tràn sang ta.
Thảo nào mọi người thường nói nữ nhân có thai thì cuộc sống tình dục có thể mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.
Đối với Vân Na ta phải cẩn thận hơn rất nhiều, đại đa số thời gian đều cho nàng chủ động.
Phù dung sớm nở, xuân tình vô hạn, khi ta và Vân Na đại chiến, thì tay của ta với sang chỗ Tư Hầu làm cho nàng rên rỉ không ngừng, khi nàng đau khổ xin tha, thì ta mới thu tay lại.