[Dịch] Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 69 : Dối trời


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Ta ngơ ngác không biết Hưng vương nhờ ta chuyện gì, mỉm cười nói: “Hoàng huynh mời nói, chỉ cần Dận Không có thể làm được, chắc chắn sẽ đem hết toàn lực thực hiện.” Hưng vương mỉm cười nói: “Chuyện này nói rất dài dòng, trong trận chiến Khang Tần vừa qua, ta phát hiện trang bị vũ khí trong quân đội đã lạc hậu hơn nhiều so với Tần quốc, nếu như không có đệ xuất hiện đúng lúc, thì ai thắng ai bại trong trận chiến này còn chưa biết.” Ta tràn đầy đồng cảm gật đầu. Hưng vương nói: “Phụ hoàng đã giao trọng trách thay đổi vũ khí, sửa đổi trang bị cho huynh.” Hắn nhìn về phía ta nói: “Ai cũng biết muốn chế tạo ra vũ khí hoàn mỹ, trang bị hạng nhất, thì phải có một số lượng lớn kim loại có chất lượng tốt, mà Đại Khang lại không đủ số lượng đồng, sắt khoáng thạch, hiện giờ ta chỉ còn cách dựa vào nước ngoài.” Ta yên lặng nghe hắn trình bày. Hưng vương nói: “Trong tám nước, chỉ có thương nhân Quản Thư Hành của Tề quốc là có năng lực cung cấp một số lượng lớn quặng sắt. Ta đã cùng hắn bàn bạc, thế nhưng hắn lại không muốn nói chuyện làm ăn, người đầu tiên hắn nói tới là đệ. Đồng thời hắn còn nói, chỉ cần Bình vương đáp ứng, hắn sẽ ký hiệp ước với huynh ngay lập tức.” Ta cuối cùng cũng biết mục đích thực sự của hắn, mỉm cười nói: “Đệ và Quản Thư Hành quen nhau từ khi còn ở Tần quốc, cũng coi như lão bằng hữu, nhưng mà đệ chưa thể ảnh hưởng tới quyết đoán của hắn được.” Từ xa xa bỗng truyền tới một tiếng cười sang sảng: “Hưng vương thứ tội, Quản mỗ đến chậm!” Quản Thư Hành mặc bộ nho sam màu vàng đi tới, thấy hắn ta cũng bỡ ngỡ, bởi ta chưa bao giờ nghe tin hắn tới Khang Đô. Ta ha hả cười nói: “Quản tiên sinh tới Khang Đô vì sao không tìm Dận Không, lẽ nào đã quên lão bằng hữu như ta rồi?” Quản Thư Hành cười to nói: “Bình vương chớ trách, buổi sáng hôm nay Quản mỗ mới đến, nên không thể mới gặp người ngay được.” Ta nhiệt tình mời hắn ngồi xuống. Chúng ta cạn chén, sau đó ngồi kể lại những chuyện xảy ra, mục đích chủ yếu mà Hưng vương mời Quản Thư Hành đến đây chính là chuyện buôn bán quặng sắt. Hắn đã mấy lần muốn hướng trọng tâm câu chuyện tới phương diện giao dịch, nhưng lại bị Quản Thư Hành khéo léo tách ra, xem ra hắn vẫn còn do dự trong chuyện cung cấp quặng sắt. Phần lớn thời gian Quản Thư Hành đều nói chuyện cũ ở Tần quốc với ta, thấy Hưng vương không có hứng thú, nhưng lại e ngại thể diện, nên không còn cách nào khác là ở một bên nghe. Những chuyện chúng ta nói tới hắn đều không biết, cho nên không cách nào chen vào được, chưa được bao lâu mà hắn đã ngáp mấy cái liền. Quản Thư Hành khẽ mỉm cười nói: “Cơm nước đã no nê, buổi tiệc hôm nay cũng nên kết thúc thôi.” Hưng vương ngơ ngác, cứng họng nói: “Thế nhưng...” Hắn đang chờ Quản Thư Hành cho hắn một câu trả lời thuyết phục. Quản Thư Hành cười nói: “Hưng vương yên tâm, sáng sớm ngày mai ta sẽ cho người câu trả lời cuối cùng.” Ánh mắt hắn nhìn về phía ta nói: “Đêm nay Quản mỗ muốn tới Bình vương phủ quấy rầy một phen, không biết Bình vương có ngại gì hay không?” “Cầu còn không được! Ta đang muốn cùng Quản tiên sinh ôn chuyện cũ.” Ta biết Quản Thư Hành này đang muốn đơn độc cùng ta nói chuyện. Sau khi từ biệt Hưng vương, ta và Quản Thư Hành ngồi xe trở lại Bình vương phủ, tất cả đúng như dự liệu, mục đích mà Quản Thư Hành tới đây là vì gặp ta. Ta mời hắn tới thư phòng, rồi mỉm cười nói: “Quản tiên sinh ngàn dặm xa xôi đến đây, xem ra cuộc làm ăn này tương đối quan trọng.” Quản Thư Hành gật đầu nói: “Bình vương điện hạ, nếu như chỉ có hai ta, Quản mỗ cũng không ngại nói thẳng, Quản mỗ chẳng bao giờ quan tâm tới chuyện tiêu thụ quặng sắt, mà mục đích lần này chính là muốn gặp người.” Ta mơ hồ suy đoán ra mục đích của hắn, còn nhớ năm xưa khi ở Tần hắn đã từng thông qua Tiền Tứ Hải muốn mua bức Xuân Cung đồ, lẽ nào lần này hắn cũng tới đây vì thứ này? Quản Thư Hành cười nói: “Bình vương điện hạ chắc còn nhớ, khi ở Bách Hoa lâu của Tần quốc, Quản mồ từng cầu ngài một việc?” Ta đương nhiên là nhớ, bởi vì ngay lúc ấy hắn đã đòi bức Xuân Cung Đồ, nhưng mà ta lấy lý do quên ở Đại Khang chối từ cho qua. Đông thời cũng đáp ứng, nếu như có ngày trở lại Đại Khang sẽ đem bức Xuân Cung đồ cho hắn. Lúc này ta giả vờ không hiểu, nói: “Xin thứ cho Dận Không ngu muội, không biết Quản tiên sinh nói tới chuyện gì?” Quản Thư Hành nói ngay vào trọng tâm câu chuyện: “Bức Xuân Cung Đồ bây giờ còn ở trong tay Bình vương hay không?” Ta mỉm cười nói: “Quản tiên sinh không đề cập tới chuyện này, thì ta hầu như đã quên mất, đúng là ta có một bức Xuân Cung đồ, lát nữa để ta tìm lại một chút, chỉ cần có thể tìm thấy, thì sẽ đem nó tặng cho Quản tiên sinh.” Quản Thư Hành nói: “Bình vương điện hạ, Quản mỗ sẽ không lấy không của người bức Xuân Cung đồ này, nếu như người có thể chuyển nhượng nó cho ta, Quản mỗ sẽ lập tức ký tên là hiệp nghị buôn bán quặng sắt với Đại Khang, hơn nữa...” Hắn dừng lại một chút nói: “Ta sẽ gửi cho Bình vương mười vạn lượng vàng gọi là tạ ơn.” Ta giả vờ kinh ngạc nói: “Bức Xuân Cung đồ này có bí mật gì? Quản tiên sinh sao lại trả giá lớn như vậy?” Quản Thư Hành cười nhạt nói: “Quản mỗ nhìn trúng bí quyết tu luyện khí thuật trong đó, chứ không có ý gì khác.” Ta cùng hắn hàn huyên vài câu, sau đó bảo Dịch An dẫn hắn tới phòng khách nghỉ ngơi. Kể từ khi biết trong Xuân Cung Đồ có giấu bí tịch võ công, thì ta đối với nó vô cùng quý trọng, lúc nào cũng cất giữ nó một cách tốt nhất. Từ khi U U nói cho biết bí mật trong sổ sách Điền thị, ta đã nghĩ bức Xuân Cung đồ này là thứ cực kỳ trân quy. Có thể làm cho một thương nhân trả giá cực lớn truy tìm, thì nhất định sẽ mang lại lợi nhuận lớn hơn nữa cho hắn. Quản Thư Hành thèm khát Xuân Cung đồ như vậy, đã chứng minh giá trị của nó, chắc chắn trong nó có một phần bảo đồ của bảo tàng Mâu thị. Ta tìm tới Gia Cát Tiểu Liên, hẳn am hiểu cơ quan thuật, có thể giúp ta trong chuyện này. Gia Cát Tiểu Liên đã nhiều ngày bận rộn thiết kế bản vẽ sơn địa đạo, lúc này đang nghỉ khuya, khi ta tới tìm hắn thì cũng là lúc hắn đang mệt mỏi, cả người bơ phờ, nói: “Đêm khuya công tử tới thăm, không biết là có gì phân phó?” Ta lấy Xuân Cung Đồ ra, trải trước mặt hắn, sau đó đem lai lịch của nó thuật lại một lần. Gia Cát Tiểu Liên gật đầu, nhìn vào tâm bản đồ nhưng lại không biết nó là địa phương nào. Ta cười nói: “Nếu như phần bản đồ này có giấu bảo tàng Mâu thị, thì chỉ có một phần mà không có phần còn lại, sẽ không cách nào khám phá ra huyền cơ trong đó.” Gia Cát Tiểu Liên nói: “Công tử dự định đem Xuân Cung Đồ này giao cho Quản Thư Hành?” Ta gật đầu nói: “Quản Thư Hành lấy quặng sắt thạch làm mồi dụ, việc này có quan hệ tới sự phát triển của Đại Khang trong thời gian tới, ta rất khó cự tuyệt.” Gia Cát Tiểu Liên nói: “Thế nhưng công tử lại không muốn giao bức Xuân cung đồ này ra.” Ta cười nói: “Cho nên ta mới tìm Gia Cát huynh thương lượng.” Gia Cát Tiểu Liên nói: “Bức đồ này bị tổn hại nghiêm trọng, cho dù là người bình thường cũng nhận ra, quyển trục và địa đồ đã bị người ta động tới, nhưng mà Tiểu Liên có biện pháp khôi phục nó lại như lúc ban đầu.” “Thật không?” Ta vui vẻ nói.  Gia Cát Tiểu Liên gật đầu cười nói: “Nhìn bề ngoài bức Xuân Cung đồ này không có vẻ dị thường, thế nhưng quyển trục kia lại vô cùng đáng nghiên cứu, trong đó có rất nhiều ký hiệu. Căn cứ vào các ký hiệu người khác dễ dàng nhận ra, nó đã bị bóc, nhưng mà ta có nghiên cứu đối với các kỹ xảo chế tạo, chỉ cần công tử vẽ lại bức địa đồ này trên lụa, Tiểu Liên có thể trong vòng một đêm làm cho nó giống y như quyển trục này.” Trong lòng ta mừng như điên, ta đợi cũng chính là câu trả lời này. Ánh nắng sớm lấp lánh chiếu vào thư phòng của ta, ta và Gia Cát Tiểu Liên một đêm không ngủ, ta nhìn địa đồ vẽ lại một bức bản đồ mới. Đa phần là giống nhau, nhưng có một số chỗ thay đổi đôi chút, nhưng chỉ đôi chút thôi cũng làm cho bản đồ có sự thay đổi rất lớn. Quản Thư Hành là người khôn khéo, nếu như ta hoàn toàn thay đổi thì hắn sẽ phát hiện ra ngay. Gia Cát Tiểu Liên ở trước mặt ta thiết kế lại bức lụa đồ mà ta vừa vẽ, trải qua một đêm nỗ lực, cuối cùng cũng hoàn thành chỉnh sửa bức Xuân Cung đồ này. Bức Xuân Cung Đồ đã từng bị Yến Lâm đập vỡ, vết tích đập vỡ ta cũng không cố tình che giấu, Quản Thư Hành cũng không chú ý tới bề ngoài của nó, mà là bên trong nó có giấu cái gì. Ta nhiều lần xem lại bức Xuân Cung Đồ, sau khi vững tin nó không có gì sơ hở, thì mới yên lòng. Gia Cát Tiểu Liên nói: “Công tử yên tâm, bản đồ bằng lụa và quyển trục bằng gỗ ta đã xử lý qua, ngay cả những thợ có kinh nghiệm cũng không cách nào phát hiện ra được thời đại của nó, hơn nữa nó còn là thể loại địa đồ. Công tử cũng chỉ thay đổi mấy điểm then chốt, nếu không được xem bản chính, thì Quản Thư Hành có khả năng thông thiên cũng không thể trong một thời gian ngắn nhận ra đây là đồ dởm.” Ta gật đầu, đây chỉ là một nửa của bảo đồ mà thôi, một... nửa khác rất có khả năng đang nằm trong tay Điền Tuần, cho dù Quản Thư Hành có được nó cũng không có tác dụng gì. Sau khi rửa mặt ta bảo Dịch An mời Quản Thư Hành cùng nhau ăn điểm tâm sáng, xem ra đêm qua Quản Thư Hành cũng không ngủ ngon, tám phần mười là nghĩ tới chuyện Xuân Cung đồ. Ta mang túi cẩm đựng Xuân Cung đồ cho hắn. Hai mắt Quản Thư Hành bỗng nhiên sáng ngời, hắn vội vàng mở túi cẩm, lấy Xuân cung đồ ra, ở trước mặt ta xé một đường. Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, từ lâu hắn đã biết bí mật trong đó, ánh mắt đầu tiên của hắn là nhìn vào quyển trục. Trong lòng ta thấp thỏm bất an, không biết Gia Cát Tiểu Liên sửa chữa có qua được con mắt của hắn không. Quản Thư Hành quan sát tỉ mỉ một nén hương, rồi mới ngẩng đẩu lên nhìn ta, nói: “Bức Xuân Cung Đồ này vì sao bị tổn hại?” Trong lòng ta cả kinh, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh như nước, mỉm cười nói: “Mấy ngày trước, mấy vị thiếp yêu chơi đùa làm rách, ta có sửa chữa nó một lần” Quản Thư Hành gật đầu, đưa tay sang chỗ ta, nói: “Bình vương điện hạ có thể cho ta mượn bội đao một chút không?” Ta vui vẻ đem loan đao đặt vào trong tay của hắn. Quản Thư Hành cầm đao trong tay, cẩn thận dọc quyển trục ra, rồi rút một tấm lụa. Trong lòng ta khẩn trương tới cực điểm, không biết là kế sách này có lừa dối được Quản Thư Hành hay không. Quản Thư Hành không có hứng thú nhiều với bức bản đồ tu luyện kinh mạch, tất cả sự chú ý của hắn đều đặt trên bản đồ, sau khi kiểm tra hồi lâu, trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ mừng rỡ như điên. Trong lòng ta cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại, từ biểu hiện của hắn cho thấy, ta đã thành công lừa gạt được hắn. Ta giả vờ ngạc nhiên nói: “Trong quyển trục này sao lại có giấu nhiều huyền cơ như vậy?” Quản Thư Hành ha hả cười nói: “Bình vương quả nhiên là người giữ chứ tín, bức địa đồ này giống như điểu mà Quản mỗ dự đoán.” Hắn đem bức Xuân Cung đồ đẩy lại trước mặt ta, nói: “Gọi là vật quy nguyên chủ, Bình vương có thể giữ lại nó làm kỷ niệm.” Ta giả bộ hiếu kỳ nhìn vào nó, nói: “Quản tiên sinh có thể nói cho ta biết, trên bức địa đồ kia viết cái gì hay không?” Quản Thư Hành thản nhiên, nói: “Thực không dám dấu diếm, tấm bản đồ này vẽ lại tài nguyên khoáng sản, Bình vương có thể không cảm thấy hứng thú, nhưng mà đối với ta mà nói, nó lại có ý nghĩa khác.” Trong lòng ta thầm mắng, lão hồ ly này quả nhiên gian trá dị thường, nhưng mà ta lại nghĩ, cho dù hắn có giảo hoạt, cũng bị ta lừa vào trong một cái tròng. Ta không khỏi đắc ý, nhưng trên mặt lại hiện lên sự tiếc nuối.  Quản Thư Hành cười nói: “Bình vương điện hạ không cần hối hận, Quản mỗ đã nói thì nhất định sẽ làm, trong vòng ba ngày sẽ đem mười vạn lượng vàng nhập vào trong tiền trang Quảng Xương Long, hiệp nghị quặng sắt, trong ngày hôm nay ta sẽ ký với Hưng vương.” Ta nhân cơ hội này đưa ra một yêu cầu: “Quản lão bản có thể bán cho ta một cái nhân tình không?” Quản Thư Hành vui vẻ nói: “Bình vương điện hạ xin cứ việc phân phó.” Ta thấp giọng nói: “Diêm trường của Tứ Hải huynh đang muốn mở một con đường thông tới Đại Khang, lúc còn ở Tần quốc huynh ấy từng cầu ta hỗ trợ.” Ta thở dài một hơi lại nói: “Dận Không cũng mới trở về Đại Khang, tất cả mọi chuyện mới bắt đầu, có một số việc ta không thể nói với phụ hoàng được, cho nên chuyện mà Tứ Hải huynh nhờ cậy, cho tới hôm nay ta vẫn chưa thể hoàn thành, không biết Quản tiên sinh có hiểu ý của ta không?” Quản Thư Hành gật đầu cười: “Đừng nói là Bình vương mở miệng cầu trợ, chỉ cần nói tới giao tình giữa Quản mỗ và Tiền huynh, thì chuyện này ta sao có thể làm ngơ được. Điện hạ yên tâm, trong việc đàm phán hiệp nghị với Hưng vương, ta sẽ đem chuyện này nói với hắn, chắc chắn sẽ không cự tuyệt.” Hắn dừng lại một chút cười nói: “Sau khi xong chuyện này, ta sẽ đi Tần quốc mấy ngày nói cho Tứ Hải huynh biết chuyện này là do Bình vương ra sức.”  Ta cười ha ha thủ hướng Quản Thư Hành đưa tay nói: “Nếu như vậy, ta đành cám ơn Quản tiên sinh trước.” Phần nhân tình này mà ta cho Tiền Tứ Hải chắc chắn là không nhỏ, Đại Khang có nhiều quan khẩu, chuyện thuế vụ ta đã sớm nói với Ung vương, chỉ thiếu một cái gật đầu của phụ hoàng, nếu như chuyện này do Quản Thư Hành nói ta, ta nghĩ bọn họ sẽ không cự tuyệt. Ta hướng Quản Thư Hành đưa tay ra mời nói: “Mấy ngày nữa là ngày đại hôn của ta, Quản tiên sinh nếu như còn ở lại Khang Đô, thì mời tham gia ngày vui của Dận Không.” Quản Thư Hành áy náy nói: “Việc này quản mỗ đã biết, nhưng mà sau khi xong việc hiệp nghị, ta sẽ lập tức sang Tần, cho nên không dự được tiệc cưới này, nhưng mà Bình vương yên tâm, Quản mỗ nhất định sẽ mang lễ tới đúng giờ.” Ngày đại hôn tới càng gần, ta lại càng không có chuyện gì làm. Ngày thứ hai, mười vạn lượng vàng của Quản Thư Hành đã được đưa tới. Sau khi hắn và Hưng vương bàn bạc, đã đạt thành hiệp nghị mua quặng sắt, đồng thời việc Tiền Tứ Hải được mở con đường buôn bán ở Đại Khang cũng được đưa vào trong hiệp nghị. Sau này ta mới biết, Quản Thư Hành vội vàng đi Tần quốc như vậy là bởi vì Trung Sơn quốc xảy ra biến động, bách tính trong nước đòi độc lập (Trung Sơn quốc là thuộc địa của Tần quốc) ngày một mãnh liệt. Mà lợi ích của Quản Thư Hành lại liên hệ chặt chẽ với Tây Môn thế gia, hắn phải sang Tần để có thể tìm hiểu và chọn hướng đi mới. Quản Thư Hành mang tới cho ta mười vạn lượng vàng không khác gì giúp ta sưởi ấm ngày tuyết rơi. Ta đã rút một bộ phận giao cho Gia Cát Tiểu Liên, hắn dùng danh nghĩa riêng mua một nông trang ở Khang Đô, cũng chính là nơi hắn sẽ thiết kế cửa ra của địa đạo. Công trình này hao tổn của cải thực lớn, hơn nữa cần phải bí ẩn, cho nên công nhân đào bới đều là những người không ở Khang Đô. Chúng ta tuyên bố với họ là bảo bọn họ giúp đào khoáng sản, hơn nữa các bộ phận then chốt và nơi sắp đặt cơ quan đều do thủ hạ của mình tự tay hoàn thành. Theo như Gia Cát Tiểu Liên dự tính, muốn địa đạo này thành công, chí ít cũng cần chừng hai năm thời gian. Trong khoảng thời gian này Trần Tử Tô phụ trách việc kiểm kê quà tặng, tuy chỉ còn ba ngày nữa mới tới ngày đại hôn, nhưng quà của tân khách mang tới không dứt. Trong số này phần lớn chính là những phú thương của Đại Khang, tuy rằng gia tài của bọn họ có bạc triệu, nhưng địa vị chính trị lại không hiển hách. Có rất nhiều người muốn tận dụng quan hệ, cho nên họ dùng phương thức này để biểu đạt ý chúc mừng, mục đích là muốn dùng quan hệ để tiến thân. Ta bảo Trần Tử Tô đặc biệt lưu ý tới việc này, ghi chép lại danh sách những phú thương này, sắp xếp cho bọn họ một chỗ ngồi riêng. Lúc này họ bọn đang có tâm lý muốn nhận sang, nhưng mà sau này lại là cơ sở bền chắc cho tương lai của ta. Hâm Đức hoàng đế từ khi bị ta cự tuyệt không tổ chức hôn lễ trong cung, thì không mời ta vào cung lần nào nữa. Cho tới khi trước hôn lễ một ngày một đêm, mới cho thái giám triệu ta vào cung yết kiến. Mấy ngày không gặp, khí sắc của hắn dường như tốt hơn nhiều, thanh âm to khỏe, lưng thẳng. Xem ra Lô chân nhân này đúng là có vài phần bản lĩnh nếu như hắn mà luyện thành cái thuốc trường sinh bất tử gì đó, thì công phu nhiều năm của ta chẳng phải là uổng phí hay sao. Trong lòng ta cũng hiểu, trên đời này không có thuốc gì là thuốc trường sinh bất lão cả, Lô chân nhân kia tám phần mười là phương sĩ tinh thông dược lý. Dưới sự điều trị của hắn, Hâm Đức hoàng đế dần dần khôi phục được sự cường tráng. Hâm Đức hoàng đế và Trân Phi đang ở Dưỡng Tâm Điện chơi cờ, hắn bảo thái giám mang một cái ghế cho ta ngồi một bên, rồi tiếp tục chơi cờ với Trân Phi. Sau khi Trân Phi đi một nước, ánh mắt quyến rũ đều nhìn vào mặt của Hâm Đức hoàng đế. Hâm Đức hoàng đế thỉnh thoảng cười một tiếng thích thú, tiếng cười này lọt vào tai của ta thì chói tai vô cùng, mắt thấy người mình yêu chơi đùa cùng nam nhân khác, đúng là một loại dày vò. Thế trận của quân trắng dần tan rã, hiển nhiên bại cục đã định. Trân Phi nũng nịu nói: “Không chơi nữa, không chơi nữa, bệ hạ chưa bao giờ chiều theo người ta...” Hâm Đức hoàng đế cười ha ha nói: “Ai nói ta không chiều nàng, chẳng phải đã chấp nàng năm quân rồi hay sao?” Trân Phi kiều mị liếc Hâm Đức hoàng đế một cái nói: “Bệ hạ bày mưu nghĩ kế, ẩn chứa thiên cơ, thần thiếp làm sao sánh bằng.” Trân Phi nói những câu này tuy là bình thường, nhưng mà trong lòng ta đau không khác gì xát muối. Trân Phi xoay người hướng ta nói: “Đã để Bình vương đợi lâu, phụ tử hai người nói chuyện đi, ta cáo lui trước.” Thảo nào người ta nói, nữ nhân là chuyên gia đóng kịch, nét mặt của nàng khi nhìn ta chẳng có chút biến hóa nào cả. Ta cung kính nói: “Cung tiễn quý phi nương nuơng.” Hâm Đức hoàng đế kéo ống tay áo nàng nói: “Trân Phi, nàng ở lại, chuyện này cũng có phần của nàng.” Trân Phi không thể làm gì khác hơn là một lần nữa ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Thiếp đi pha trà.” Nói xong uyển chuyển đi vào trong phòng. Hâm Đức hoàng đế cười tủm tỉm nhìn theo bóng lưng của nàng, cho tới khi nàng khuất sau tấm màn che, mới đưa mắt nhìn sang ta, nói: “Dận Không, hôn sự đã chuẩn bị xong chưa?” Ta cung kính nói: “Tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ngày cưới tới.” Hâm Đức hoàng đế thoả mãn gật đầu nói: “Ta đã suy nghĩ, ngày mai ta và Trân Phi tới quý phủ của ngươi dự hôn lễ.” Trong lòng ta không khỏi ngẩn ra, Hâm Đức hoàng đế có phải là già nên hồ đồ rồi không, những chuyện gần đây hắn làm toàn là việc không tưởng tượng nổi, ngoài dự liệu của thường nhân. Hoàng tử đại hôn, theo lý thuyết thì người dự phải là hoàng thượng và hoàng hậu, thế nhưng hoàng hậu đã bị liệt nhiều năm, chắc chắn không thể xuất hiện trên lễ đường. Nhưng mà theo quy định phải là Tĩnh Đức phi người đứng đầu Tây cung mới đúng, cho dù thế nào cũng không thể tới lượt Trân Phi được. Huống chi Tĩnh Đức phi là tỷ tỷ của Dực vương, tân nương Lâm Sở Nhi là cháu ruột, xét theo điểm nào cũng thấy có tư cách hơn so với Trân Phi. Ta do dự nói: “Phụ hoàng, Tĩnh Đức nương nương…” Hâm Đức hoàng đế nói: “Nàng? Ta đã bảo nàng không cần phải đi, hậu cung phải có người trông nom, từ trước tới nay nàng ta thay hoàng hậu chấp chưởng tam cung, lần hôn lễ này không cần phải tham gia nữa.” Trong lòng ta thầm mắng hắn hồ đồ, làm như vậy chẳng khác nào bảo Tĩnh Đức phi phạm tội gì đó, hơn nữa Dực vương cũng không vui. Trân Phi lúc này đã bưng khay tới, đem hai chén trà đặt lên bàn trước mặt chúng ta. Lời của Hâm Đức hoàng đế vừa rồi nàng cũng nghe được, nén cười nói: “Bệ hạ, Tĩnh Đức nương nương chính là tỷ tỷ của Dực Vương, cháu gái nàng thành hôn theo lý nàng phải đi dự.” Hâm Đức hoàng đế có chút nghi hoặc nói: “Cái gì? Nàng ta là tỷ tỷ của Dực Vương? Hóa ra là ta đã quên!” Ta thấy biểu hiện của hắn không giống như giả bộ, chẳng nhẽ trí nhớ của Hâm Đức hoàng đế đã bị hạ thấp tới mức này. Hâm Đức hoàng đế nói: “Nếu đã như vậy thì để cho Tĩnh Đức phi đi thôi, thông báo cho nàng ta một tiếng.” Thấy tình cảnh trước mắt, ta không khỏi sinh ra cảm giác dở khóc dở cười, Tĩnh Đức phi chắc chắn đã biết Hâm Đức hoàng đế không cho nàng đi dự hôn lễ, chắc là đang tức giận vô cùng. Ta chủ động nói: “Phụ hoàng, để nhi thần đi Vĩnh Thọ cung một chuyến, truyền đạt ý của nguời.” Hâm Đức hoàng đế gật đầu nói: “Được, ngươi đi đi.” Đúng như tất cả dự liệu của ta, mới vừa tới đại môn Vĩnh Thọ cung đã nghe tiếng than khóc la mắng, ta nở nụ cười nhạt, không cần hỏi cũng biết, tiếng mắng là của Tĩnh Đức phi, tiếng khóc là của đám thái giám cung nữ ở trong cung mà thôi. Thái giám cung nữ trong cung thấy ta tới, thì cuống quít đi vào thông báo, qua một lúc lâu, Tĩnh Đức phi mới cho người gọi ta vào. Trông là biết nàng ta mới rửa qua mặt mũi, hai mắt vẫn còn phù thũng, búi tóc có chút tán loạn. Ta không có hảo cảm gì với vị Tĩnh Đức phi này, trái lại còn có sự cừu hận, năm đó nàng ta và Túc Trang hoàng hậu cùng nhau tìm cách làm khó dễ mẫu thân ta, nếu không người cũng không qua đời sớm như vậy. Tĩnh Đức phi mời ta ngồi đối diện với nàng, thanh âm bởi vì vừa khóc nên có vẻ khàn khàn: “Bình vương tới tìm ta có chuyện gì không?” Ta cung kính nói: “Phụ hoàng phái hài nhi tới cung thỉnh mẫu hậu, ngày mai tham gia đại hôn của hài nhi.” Tĩnh Đức phi hai mắt sáng ngời, nhưng lại lãnh đạm nói: “Hắn chẳng phải là muốn cho Trân phi đi hay sao, vì sao lại đột nhiên cải biến chủ ý?” Ta mỉm cười nói: “Phụ hoàng vẫn luôn lo lắng, đây là lần đầu hài nhi nạp phi, nên phải làm cho long trọng, cho nên phải để cho hài nhi tự mình tới mời nương nương.” Câu trả lời của ta vô cùng xảo diệu, có ý đề cao địa vị của nàng ở trong cung. Đôi mi thanh tú của Tĩnh Đức phi nhăn lại, nói: “Thế nhưng... Chẳng hiểu tại sao, ta bỗng nhiên đau đầu vô cùng, sợ rằng ngày mai không cách nào tham gia được...” Trong lòng ta âm thầm mắng một câu, nghe được Hâm Đức hoàng đế cải biến chủ ý, nữ nhân này lại thay đổi chủ ý làm khó, định để lão tử cầu xin ngươi phải không? Ta biểu hiện cực kỳ chân tình, nói: “Hài nhi thật tình mong muốn nương nương có thể tham gia hôn lễ, Dận Không từ nhỏ đã mất mẫu thân, nếu như không có nương nương nhiều năm qua chiếu cố, thì sao có thể có hài nhi ngày hôm nay, ở trong lòng hài nhi từ lâu đã coi nương nương chính là mẫu thân của mình rồi.” Ta cố gắng nói những lời không thật để cảm động Tĩnh Đức phi, mắt của nàng hơi có chút đỏ lên, sau đó nước mắt thánh thót rơi xuống, run giọng nói: “Dận Không, khó mà có người có tâm ý như ngươi, ngươi yên tâm, ngày mai ta nhất định sẽ tham gia đại hôn của ngươi.” Rời khỏi Vĩnh Thọ cung, khi đi qua Ngự hoa viên, ta nhìn thấy Trân Phi đang vô cùng kinh hoảng, nàng nhìn thấy ta giống như nhìn thấy một cứu tinh, hét lớn: “Dận Không... ngươi... phụ hoàng ngươi đột nhiên ói ra một ngụm máu tươi...” Ta lớn tiếng nói: “Còn không mau triệu thái y vào trong điện!” Trân Phi nước mắt rơi như mua, nói: “Đã phái người đi rồi.” Ta không nhiều lời với nàng, xoay người chạy về hướng Dưỡng Tâm Điện, hai gã cung nữ một trái một phải đang nâng Hâm Đức hoàng đế, sắc mặt hắn tái xanh, thân thể không ngừng run lên. Ta vọt tới bên cạnh hắn, bắt thử mạch đập, thì cảm thấy nó đập cực nhanh, hơn nữa đã vô cùng yếu ớt, hô hấp thì nhẹ như tơ, nếu như không được cứu trị kịp thời, thì lúc nào cũng có thể chết vì không thở được. Trong cái khó nó cái khôn, ta chợt nhớ tới Vô Gian Huyền Công có một tác dùng đả thông khí huyết, trong tinh thế cấp bách chỉ đành thử một lần. Ta cởi giày, đi tới ngồi phía sau Hâm Đức hoàng đế, hai tay để vào hậu tâm của hắn, một luồng khí ấm áp từ trong đan điền bốc lên, theo kinh mạc của ta dồn lên tay, chậm rãi truyền vào trong cơ thể của hắn. Dòng khí vận hành trong cơ thể Hâm Đức hoàng đế được ba vòng chu thiên, hắn mới hổn hển thở được một hơi. Lúc này một đám ngự y mới chạy tới, Chu Độ Hàn dẫn đầu tới bắt mạch thử cho Hâm Đức hoàng đế, rồi cuống quít lấy từ bên trong hòm thuốc hai viên dược hoàn, đưa cho Hâm Đức hoàng đế ăn vào. Hâm Đức hoàng đế nhắm mắt một lúc lâu, sau đó thở dài một hơi, lau mồ hôi trên trán, từ trên long sàng đi xuống. Hâm Đức hoàng đế căm tức nhìn đám ngự y nói: “Tất cả đều là phế vật, trẫm vừa rồi hầu như đã chết, lúc đó các ngươi đang ở chỗ nào? Kéo ra ngoài chém hết cho ta!” Đám ngự y bị dọa tới mức quỳ rạp xuống đất, dập đầu như đảo tỏi, van xin tha mạng. Kỳ thực chuyện này không trách được bọn họ, Hâm Đức hoàng đế từ khi dùng tiên đan của Lô chân nhân, có cảm giác mình khôi phục khỏe mạnh, cho nên đã cho toàn bộ ngự y rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, khi xảy ra chuyện thì làm sao mà tới kịp. Ta và Trân Phi đưa ánh mắt nhìn nhau, ta quỳ xuống nói: “Phụ hoàng, chuyện đột nhiên xảy ra, làm cho bọn họ phản ứng không kịp, hơn nữa ngày mai là ngày vui của hài nhi, kính xin phụ hoàng phá lệ khai ân, tha cho bọn họ một mạng.” Hâm Đức hoàng đế trầm ngâm một chút, phất phất tay nói: “Nể mặt Dận Không, trẫm tha cho các ngươi một mạng, còn không mau cút đi!” Đám ngự y trước sau đi ra ngoài, chỉ có Chu Độ Hàn vẫn đứng tại chỗ, hắn thân là người đứng đầu ngự y, đương nhiên là phải có trách nhiệm chiếu cố hoàng thượng. Hắn quỳ trên trên mặt đất nói: “Bệ hạ, thần liều chết có việc can gián.” Hâm Đức hoàng đế vẫn còn trong cơn giận, nặng nề hừ một tiếng nói: “Nói mau!” Chu Độ Hàn nói: “Từ các triệu chứng bệnh trạng của hoàng thượng, thần to gan suy đoán, độc tính này có liên quan tới đan dược mà bệ hạ đang dùng” Hâm Đức hoàng đế cả giận nói: “Đồ vô liêm sỉ, Lô chân nhân sao lại dám hại ta? Rõ ràng là y thuật của ngươi không tinh, muốn nhân cơ hội này đem trách nhiệm đẩy cho người khác.” Chu Độ Hàn khuyên nhủ: “Bệ hạ, nếu như lúc nãy không có Bình vương điện hạ dùng nội lực bảo vệ tâm mạch cho người, thì độc tố đã xâm nhập phổi tạng, cho dù có lực thông thiên, cũng không cách nào cứu được...” Hâm Đức hoàng đế giận tím mặt, cầm chén thuốc hung hăng ném lên đỉnh đầu của Chu Độ Hàn, trên trán Chu Độ Hàn máu chảy như mưa. Trân Phi sợ đến mức kêu to một tiếng, nhưng lập tức đưa tay che miệng. Ta bảo Chu Độ Hàn đi ra ngoài trước, để tránh kích thích Hâm Đức hoàng đế thêm phẫn nộ. Sau đó ta nhìn tiểu thái giám nói: “Ngươi gọi Lô chân nhân tới đây, chúng ta hỏi một chút, chẳng phải là sẽ rõ ràng hay sao.” Tiểu thái giám kia thấp giọng nói: “Nô tài đã cho người đi mời, nhưng không biết tại sao bây giờ còn chưa trở về.” Nói tới câu này, thái giám đi mời Lô chân nhân cũng trở về, hắn mang tới một tin tức chứng minh suy đoán của Chu Độ Hàn là đúng. Lúc Lô chân nhân nghe nói Hâm Đức hoàng đế thổ huyết, đã đánh ngất tiểu thái giám, đợi khi hắn tỉnh lại, thì chẳng biết đã đi đâu, chắc chắn là đã đem vàng bạc chạy ra khỏi cung rồi. Hâm Đức hoàng đế giận dữ nói: “Cái tên phương sĩ (những người cầu tiên đạo) vô liêm sỉ này, lại dám can đảm khi quân, thị vệ trong cung nhiều như vậy, hắn có thể ra khỏi cung hay sao?” Trân Phi nhắc nhở: “Bệ hạ chớ quên, người từng ban cho hắn một cái Long bài có quyền tự do ra vào cung.” Hâm Đức hoàng đế cắn răng nghiến lợi nói: “Truyền ý chỉ của trẫm, bắt tất cả phương sĩ họ Lô lại.” Hiện giờ tức giận đã xông lên đầu hắn, có khuyên bảo cũng không ăn thua. Lúc này tiểu thái giám đã mời Chu Độ Hàn quay lại, bảo hắn bắt mạch rồi bốc thuốc một lần nữa. Ta dặn cung nữ thái giám bên cạnh Hâm Đức hoàng đế không được đem tình hình nói ra ngoài, để tránh cho đám hoàng tử, phi tần, quấy rầy Hâm Đức hoàng đế nghỉ ngơi. Sau khi uống thuốc, Hâm Đức hoàng đế dần trở lại bình thường. Từ ánh mắt của Chu Độ Hàn có thể nhận ra, hắn vô cùng cảm kích với hành động của ta ngày hôm nay. Hâm Đức hoàng đế nói: “Dận Không, trẫm hiện giờ đã không có chuyện gì, ngươi mau trở về chuẩn bị hôn sự đi.” Ta sao có thể buông tha cơ hội biểu hiện tốt thế này, chân thành tha thiết nói: “Sự an khang của phụ hoàng là trên hết, những thứ khác đều không trọng yếu, đêm nay hài nhi túc trực bên cạnh giường của phụ hoàng.”